VII-C25-C26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25 Gặp Nhau (Loại Thời Điểm Này Anh Còn Rửa Tay Cái Gì...)

Ánh trăng từ trong núi rừng dâng lên, La Ngọc Tĩnh vẫn cứ ngồi ở trên ban công.

"Hôm nay trăng thật tròn."

"Hôm nay là mười lăm."

Di động truyền ra tiếng của chị và một người khác nói chuyện với nhau. La Ngọc Tĩnh nhìn video trong di động, thấy bên kia chị đã quay ánh trăng trên bầu trời, nói: "Tiểu Tĩnh, em xem."

"Chị, chúng ta đang cùng nhìn một mặt trăng, nơi này em cũng có thể thấy." La Ngọc Tĩnh nói, ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay trăng quả thực rất tròn, minh nguyệt thanh huy chiếu khắp đại địa.

"Đúng vậy, thật tốt." La Ngọc An nói.

Có thể ở cùng một thế giới, cùng ngắm ánh trăng, thật tốt. La Ngọc Tĩnh hiểu ý tứ của chị, giật mình, cảm thấy được an ủi.

Tuy rằng chị đã trở lại Cựu Trạch, nhưng vẫn thường xuyên cùng cô mở video, tựa như trước đi cùng cô cũng thường mở video với Tần thị thần, chị ấy lo lắng cô hay anh ta ở một mình sẽ tịch mịch.

Bởi vì có thân nhân yêu quý mất đi lại tìm lại cùng ở bên, La Ngọc Tĩnh mới không sa vào bi thống vì đảo mắt thời gian qua 300 năm, người muốn gặp khả năng không bao giờ gặp lại được.

Trừ bi thống, cô còn có rất nhiều vô thố và không quen.

Không quen thân thể này không sợ rét lạnh, không cần ăn uống, không quen thế giới nơi mình sinh ra lớn lên này...... Ngủ say 300 năm đối với cô mà nói là rất ngắn ngủi, cô chỉ cảm thấy hiện giờ mình còn đi trên đường tru tà vĩnh viễn đi không hết, Khổ Sinh cõng cô, cô cầm Tru Tà kiếm, hai người đi đi dừng dừng.

Cô còn chưa đi qua mùa đông đó, nơi này sao đã là mùa hạ rồi.

Giờ khắc La Ngọc Tĩnh cảm thấy bi thương khôn kể này, ở tầng hầm ngầm biệt thự một miếng gạch bị phá, lộ ra cái động đất phía dưới mới vừa đào xong, xi măng hỗn độn bị đập vỡ, một người đầy bụi đất cầm kiếm sắt từ bên trong chui ra.

Khổ Sinh nhìn mặt tường mặt đất ở đây trơn bóng tinh xảo, lại nhận thấy được hơi thở quen thuộc trên đỉnh đầu, vì thế cất bước đi lên trên.

Trong phòng ngủ chỉ mở một ngọn đèn đêm mông lung, đèn bên ngoài nhưng thật ra rất sáng. La Ngọc Tĩnh đang phát ngốc, bỗng nhiên thấy cửa phòng đứng một hình bóng vô cùng quen thuộc.

Cô trừng lớn hai mắt, không dám tin tưởng người mà mình vừa tưởng niệm bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt, không khỏi hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, cúi đầu xoa xoa đôi mắt, lần thứ hai ngẩng đầu. Lần này, cửa phòng ngủ trống rỗng, bóng người kia đã không thấy.

Trong video La Ngọc An nhìn thấy động tác kỳ quái của cô, hỏi: "Tiểu Tĩnh, làm sao vậy?"

La Ngọc Tĩnh thất vọng mà nhìn cửa, cười khổ: "Vừa rồi em xuất hiện ảo giác, cho rằng Khổ Sinh ở ngay trước mặt."

Em gái thích Khổ Sinh đó như vậy sao? Thế nhưng đến ảo giác cũng xuất hiện. La Ngọc An thầm nghĩ tình huống của em ấy có chút không ổn, ngoài miệng an ủi nói: "Tiểu Tĩnh, nếu biệt thự bên kia không khai quật được gì, vậy đào tòa biệt thự chỗ em đi, nói không chừng chỉ là sai chỗ thôi."

La Ngọc Tĩnh cười khổ: "Sao có thể trùng hợp như vậy."

Lại nói Khổ Sinh mới vừa rồi đứng ở cửa nhìn thấy La Ngọc Tĩnh, rất là kinh ngạc cô lại xuất hiện ở đây. Thấy cô bỗng nhiên cúi đầu dụi đôi mắt, hắn theo bản năng nhìn lên trên người, đầy người bùn đất bẩn thỉu, trên tay càng đầy bùn.

Nghĩ đến La Ngọc Tĩnh có đam mê thích lau lau tẩy tẩy, hắn liền xoay người đi sang một bên chuẩn bị tìm một chỗ tẩy rửa, thấy dưới lầu một có hồ nước, xuống lầu ngồi xổm ở đó rửa tay.

Đối với mình vừa rồi nhìn thấy "Ảo giác" mà canh cánh trong lòng, La Ngọc Tĩnh có chút không vực nổi tinh thần, đang uể oải, lại nghe được phía dưới đứt quãng vang lên tiếng nước, cô chuyển hướng, nhìn lại trong viện.

Khổ Sinh quen thuộc ngồi xổm bên cạnh cái ao.

La Ngọc Tĩnh: ".... Em lại xuất hiện ảo giác."

Lúc này trong video đối diện, La Ngọc An ở một đầu khác bình tĩnh hỏi: "Em nói ảo giác, là có người ngồi xổm bên cạnh cái ao ở phía dưới kia sao?"

La Ngọc Tĩnh: "Vâng."

La Ngọc Tĩnh: "... Vâng?" Vì sao chị có thể nhìn thấy ảo giác của cô?

Không, không đúng! Toàn bộ biểu tình của La Ngọc Tĩnh trở nên kỳ quái, cô đờ đẫn mà nói với chị mình ở đầu kia: "Chị, chờ lát nữa lại liên hệ."

Dứt lời ngắt video, trực tiếp bắt lấy lan can từ lầu hai nhảy xuống, đi thẳng đến bên bờ ao, giống như bắt phạm nhân mà đè Khổ Sinh lại.

Thật sự bắt được này, đây là người thật! Căn bản không phải ảo giác gì!

Bị cô đè lại, Khổ Sinh còn vẻ mặt mơ hồ kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cô.

La Ngọc Tĩnh có vô số lời nghẹn ở trong miệng, cuối cùng vẫn đối với gương mặt hắn kia nhổ ra hai chữ: "Đáng giận!"

Cô túm lấy quần áo Khổ Sinh hô: "Vừa rồi ở trên lầu cũng là anh có phải không, anh đã nhìn thấy em, không chào hỏi một tiếng trước lại chạy đến đây làm gì!"

Khổ Sinh: "Đáng giận, không phải ta đây đang rửa tay sao!"

La Ngọc Tĩnh giận dữ: "Lúc thế này anh còn rửa tay cái gì!"

Cô vừa dùng sức, bộ quần áo đồ cổ 300 năm của Khổ Sinh xoẹt một tiếng bị cô kéo rách, lộ ra làn da phía dưới.

Khổ Sinh thấy cô kích động như vậy, một bộ dáng hận không thể cắn chết hắn, không khỏi lộ ra cảnh giác, hắn mới vừa mở miệng, đã bị chặn trở về -- La Ngọc Tĩnh cả người đâm vào trong lòng ngực hắn, ấn hắn ngã vào bên cạnh cái ao.

Ôm cổ hắn, La Ngọc Tĩnh khóc lớn.

Khổ Sinh: "..." Tay ngo ngoe rục rịch muốn nâng lên bịt lỗ tai.

Mới vừa nâng lên còn chưa đụng tới tai, lại bị La Ngọc Tĩnh nháy mắt bắt lấy ấn trở về: "Anh phải nghe, đừng nghĩ bịt lỗ tai!"

Khổ Sinh chỉ đành buồn bực mà nằm trên mặt đất, nghe xong một trận tiếng khóc đứt quãng, khóc đến hắn cảm giác dường như toàn thân có kiến bò.

Thẳng đến La Ngọc Tĩnh tự mình bò dậy, hắn mới từ trên mặt đất xoay người dậy theo. La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên lại ghé sát vào hắn, nhéo mặt hắn đã không còn bịt mặt, nhìn trái phải.

"Phong ấn không còn?"

Khổ Sinh kéo ra quần áo bị cô xé thành từng sợi, cho cô nhìn: "Chỉ còn lại có một phong ấn, phong bế sát khí trên người ta."

Tuy nói chỉ là một phong ấn, nhưng cơ hồ cũng trải rộng hơn nửa ngực hắn, phù văn phức tạp như là một hình xăm màu đỏ, khảm trên làn da.

"Tru Tà kiếm làm sao vậy?"

"..... Mất đi linh tính."

La Ngọc Tĩnh vừa nghe, nâng Tru Tà kiếm, cảm giác vô cùng bị thương, cô há mồm muốn khóc, Khổ Sinh nhanh chóng nhét bàn tay vào bịt miệng cô lại.

La Ngọc Tĩnh: "....." Khóc cũng không được, không khóc cũng không được, trong miệng còn có đất.

Căm giận mà vung nắm tay lên đập Khổ Sinh một quyền.

Không đau không ngứa, Khổ Sinh tỏ vẻ không sao cả, chỉ cần cô không khóc là được.

"Làm cho bẩn thỉu như vậy, đầy người mùi bùn tanh, lúc này không tắm rửa thì thật sự không được." La Ngọc Tĩnh nói.

Khổ Sinh sắc mặt biến đổi, lui về phía sau muốn chạy trốn, lại bị La Ngọc Tĩnh bắt lấy: "Đừng nghĩ chạy! Mới vừa rồi không phải anh còn ở đây tự mình rửa ráy sao!"

Quần áo Khổ Sinh bị cô kéo như vậy, từng sợ biến thành vỡ vụn, rớt thẳng xuống, hắn vừa vớt quần áo, vừa nói: "Đáng giận! Chính là vì không muốn tắm rửa mới ở đây rửa tay trước!"

Mặc kệ hắn kêu lớn tiếng, La Ngọc Tình vẫn ấn hắn vào phòng tắm, đẩy mạnh vào bồn tắm, cầm khăn lông lau một trận. Nước ấm đổ ập xuống làm Khổ Sinh chật vật mà che đôi mắt ngao ngao kêu lên, chen vào trong một góc bồn tắm quay người đi. Nhìn như vậy, cơ hồ muốn ngay tại chỗ đào cái động giấu mình vào.

La Ngọc Tĩnh một chân đạp lên bồn tắm, một chân đạp lên kệ bên cạnh, xoa tóc và lưng hắn, xong rồi muốn lật hắn lại, nhưng chết sống không lật được.

Cô thoáng bình tĩnh lại, rốt cuộc ý thức được mình đang làm gì, buông tay nói: "... Được rồi, tự anh làm."

Sau đó đi sang một bên cẩn thận xoa xoa Tru Tà kiếm.

Nửa giờ sau, Khổ Sinh bọc một tấm thảm mỏng, ngồi xổm trên sô pha, đối diện với Tru Tà kiếm được La Ngọc Tĩnh lau đến lấp lánh tỏa sáng, cả hai đều đang chờ phơi khô, trầm mặc vô ngữ.

La Ngọc Tĩnh cầm khăn lông khô tới đây, ngồi ở bên người Khổ Sinh xoa tóc rối cho hắn. Nằm 300 năm, cứ cảm giác lại trở nên hấp tấp bộp chộp.

Rửa sạch sẽ mùi tanh của đất, mùi hương thoang thoảng trên người Khổ Sinh trở nên dị thường rõ ràng, là Hương Hương danh xứng với thực.

Xoa tóc cho hắn, xoa xoa, ánh mắt La Ngọc Tĩnh không ngừng trở nên mê mang, cả người thò lại gần.

Cảm thấy chóp mũi chợt lạnh, một giọt nước ở trên mũi cô, La Ngọc Tĩnh lúc này mới phát hiện mình đã đưa mặt đến bên cổ Khổ Sinh. Cô cắn răng có chút phát ngứa, ngượng ngùng mà lui ra phía sau, bỗng nhiên thấy Khổ Sinh yên lặng nâng tay lên, chọc trên cổ mình ra hai cái lỗ.

Hai mắt đỏ bừng nhìn trên cổ tràn ra máu, La Ngọc Tĩnh quơ quơ đầu, vẫn không có cách nào chống cự mà dán lên. Khổ Sinh bọc thảm ôm lấy người, ngẩng cổ dựa vào lưng ghế sô pha.

Vết thương trên cổ tự động khép lại, không chảy máu nữa, La Ngọc Tình vẫn lẳng lặng dựa vào trên vai hắn.

Chưa ăn no, còn muốn ăn? Khổ Sinh lại nâng tay lên, không đợi hắn lại chọc ra hai cái lỗ, La Ngọc Tĩnh đè lại tay hắn, túm lấy ôm vào trong ngực.

"Em rất nhớ anh nha."

*

Sáng sớm hôm sau, nhận được tin tức từ Cựu Trạch bên kia, trợ lý Tần Thị Nguyên đi vào biệt thự La Ngọc Tĩnh ở.

Đối với bên trong biệt thự nhiều thêm một người đàn ông kỳ quái, Tần Thị Nguyên một câu cũng không nhiều lời, trước lấy ra quần áo mà nhóm tiểu trợ lý đã chuẩn bị, sau đó cô ấy bưng máy ảnh nói: "Vị tiên sinh này, mời đi theo chụp ảnh giấy chứng nhận."

"Giấy chứng minh của vị tiên sinh này sẽ xử lý hỏa tốc, còn có các loại giấy chứng nhận khác bên này tôi đều sẽ chuẩn bị đầy đủ hết, nếu có yêu cầu đặc biệt xin mời đưa ra, ví dụ như giấy phép phi hành vân vân." nói đến đây, Tần Thị Nguyên nhìn hai vị trước mắt một cái, hỏi, "Mạo muội hỏi một chút, giấy hôn thú của hai vị có cần cùng làm luôn hay không?"

La Ngọc Tĩnh: "Cái này thì..... không cần, cảm ơn."

Tần Thị Nguyên rất là lý giải gật đầu: "Cũng đúng, rốt cuộc hiện giờ còn có giai đoạn bình tĩnh trước ly hôn, ly hôn không dễ, kết hôn cũng phải thận trọng. Vậy giấy hôn thú bên này tôi chưa chuẩn bị ngay."

La Ngọc Tĩnh: "....."

Tần Thị Nguyên: "Còn nữa, công tác khai quật bên cạnh từ hôm nay trở đi liền tạm dừng, phu nhân bên kia nói muốn xây một tòa biệt thự mới ở ngay tại chỗ cho hai vị, Tĩnh tiểu thư bên này có yêu cầu gì sao?"

*

Tần Thị Nguyên dẫn người rời đi rồi, La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên từ trong đối thoại với cô ấy phát hiện một vấn đề.

Cô và Khổ Sinh, tựa hồ còn chưa xác định quan hệ.

Tuy rằng hai người đồng sinh cộng tử, sớm chiều ở chung, tư thái thân mật thậm chí đã từng ôm nhau uống máu, nhưng bọn họ đều không có nói bất kỳ cái gì để xác định quan hệ. nói như vậy, hiện giờ quan hệ của hai người chỉ có thể định nghĩa là bằng hữu, cũng không thể mang về gặp gia trưởng.

"A, là như thế này sao?" Trong di động, chị gái cười nói.

Một mình ngồi xổm trong một góc sân, La Ngọc Tĩnh chống đầu, buồn bực nói: "Hắn chính là đầu gỗ! Chờ hắn nói trước, em lại phải chờ 300 năm đi, hắn căn bản là không biết cái gì!"

La Ngọc An nói: "Chính là vì sao nhất định phải chờ hắn nói trước? Tiểu Tĩnh, nếu thực thích thì đi nói với hắn đi, khả năng hắn cũng vẫn luôn đang đợi em đó."

La Ngọc An cảm thấy Khổ Sinh hẳn là hiểu rõ, hiểu rõ Tiểu Tĩnh thống khổ và bài xích, chờ đợi cô khôi phục tổn thương.

"Em và chị, chúng ta đều đã không còn là nhân loại bình thường, Nhị ca của chị và Khổ Sinh của em cũng vậy, tương lai của chúng ta có lẽ rất dài, cũng có lẽ thực ngắn, còn có thể làm bạn bên nhau, mỗi một ngày đều đáng giá cao hứng."

"Thật vất vả vào lúc này gặp lại ở đây, nếu có lời gì muốn nói, chuyện gì muốn làm, nhất định phải sớm nói ra, sớm đi làm, đừng để lại tiếc nuối."

26 Dấm Chua (Ngượng Ngùng, Kiếm Sắt Không Thể Mang Theo..)

Một phen nói đến làm em gái lâm vào trầm tư, chờ lúc em ấy sắp cắt đứt video, La Ngọc An lại nói: "Đúng rồi, Tiểu Tĩnh, em đưa cậu ta tới Du Châu bên này rồi nói với cậu ta đi."

La Ngọc Tĩnh hoàn hồn: "Như thế nào, chị muốn gặp hắn một lần sao?"

"Không, ở địa bàn của Nhị ca, nếu anh ấy không đáp ứng..." La Ngọc An nói được một nửa, lưu lại một cái cười mỉm ý vị thâm trường.

La Ngọc Tĩnh cả kinh, nếu không đáp ứng sẽ bị xử lý sao?!

"Chị, chị đang nói giỡn đúng không?"

La Ngọc An: "Ha ha, đương nhiên là nói giỡn."

Chị ấy vừa nói như vậy, La Ngọc Tĩnh ngược lại có chút không quá tin, nhịn không được lại ở trong lòng nói thầm, chị ấy thật sự bị Tần thị thần kia lây bệnh quá nhiều, đáng giận!

*

Khổ Sinh thay quần dài và áo dài, nhìn qua không quá quen với quần áo này, nhưng hắn cũng chưa nói gì, ngồi xổm trên sô pha xem tiết mục trên internet, trong tầm tay đặt một ít bản thuyết minh đồ điện gia dụng đang mở.

La Ngọc Tĩnh nhìn thấy hắn xõa tóc ở sau lưng, xoã tung hỗn độn, thuận tay cầm lược đi qua hỏi: "Anh xem hiểu sao? Còn có những chữ này không quá giống chữ trước đây, anh cũng biết?"

Khổ Sinh: "Nhìn một cái liền hiểu."

Chờ cô chải tóc cho hắn xong, Khổ Sinh đột nhiên nói: "Ta phải đi."

Cái gì?! La Ngọc Tĩnh bỏ lược, nháy mắt biểu tình hung ác mà từ phía sau thắt chặt cổ hắn: "Anh muốn đi đâu! anh muốn bỏ lại em?"

Khổ Sinh ngẩn người, nói: "Không phải em nói, chị gái em ở chỗ này sao?"

La Ngọc Tĩnh ấn hắn nói: "Đúng vậy, chị của em ở đây, mặc kệ anh muốn đi đâu, trước cùng em đi gặp chị ấy."

Cô nói, phát hiện Khổ Sinh bỗng nhiên có chút khác thường. Hắn biểu hiện thấp thỏm, nói chuyện cũng không quá lanh lẹ, cau mày: "Thế nào cũng phải...... thể nào cũng phải đi gặp?"

Đối mặt với La Ngọc Tĩnh như hổ rình mồi, Khổ Sinh buồn bực nói: "Ta chính là cương thi."

La Ngọc Tĩnh cười lạnh một tiếng: "Cương thi ghê gớm sao, em cũng vậy a, chị của em còn không phải người đâu."

Khổ Sinh: "Không phải người?"

La Ngọc Tĩnh: "Không tiện giải thích, chờ tới rồi anh sẽ biết."

Cô áp người lên xe, theo Tần Thị Nguyên cùng đi đến Du Châu. Mới tiến vào cảnh nội Du Châu, Khổ Sinh liền nhíu mày nói: "Thị Thần nơi đây là Tần thị, sao hắn còn chưa tiêu tán..... Tuy là Thị Thần, rõ ràng đã biến thành tà thần"

La Ngọc Tĩnh nhanh chóng nhảy dựng lên che miệng hắn lại.

Bị ấn cong lưng Khổ Sinh hàm hồ hỏi: "Làm cái gì?"

La Ngọc Tĩnh nhìn bốn phía, có chút chột dạ, nhỏ giọng ở bên tai hắn nói: "Tần thị thần, là anh rể em."

Dù muốn nói bậy ngài ấy, cũng không thể quang minh chính đại như vậy.

Khổ Sinh: "..." Được La Ngọc Tĩnh giải thích một phen chuyện chị gái và anh rể, Khổ Sinh thật giống như bị cắt mất đầu lưỡi, một chữ cũng không nói.

Ngược lại La Ngọc Tĩnh có chút tò mò nhịn không được, ghé vào trên vai hắn nhỏ giọng hỏi: "Sao anh nói ngài ấy là tà thần, lần trước em đi Cựu Trạch, cảm thấy hơi thở nơi đó rất là khiết tịnh, làm em không quá thoải mái."

Khổ Sinh: "Nơi này hơi thở rất kỳ quái, linh khí ở bên ngoài, tà khí ở bên trong."

Cỗ tà khí đó tựa hồ cũng bị phong ấn, người bình thường chỉ cảm thấy thoải mái, như cô là hoạt thi sẽ bị hơi thở khiết tịnh tầng ngoài ảnh hưởng, nhưng hắn lại có thể nhận thấy được bên trong hỗn độn tà ác.

Lúc mới tỉnh lại, Khổ Sinh đã phát giác linh khí thiên địa hoàn toàn bất đồng, Thị Thần các nơi từ trước giống như sao lập loè trên bầu trời đã hơi thở ảm đạm không còn ánh sáng, duy độc nơi này, vẫn duy trì một loại cường thịnh kỳ quái.

Xe còn chưa tới Cựu Trạch, La Ngọc Tĩnh nhận được tin tức của chị gái, xe đi vòng đến một tòa đại trạch Khu Du Hạm.

"Nhị ca nói, nếu Khổ Sinh đi Cựu Trạch, quá gần ngài ấy, ước chừng hai bên đều sẽ cảm thấy không ổn, cho nên gặp mặt sửa thành ở chỗ này, Nhị ca cũng không thể đến hiện trường, chỉ có chị tới đây, thật xin lỗi." La Ngọc An mang hai người vào nhà, cười nhìn em gái một cái, liền bắt đầu cẩn thận quan sát Khổ Sinh.

Ở dưới ánh mắt còn tính là ôn hòa, Khổ Sinh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, bày ra một loại buồn bực kỳ quái, ba người ngồi cùng nhau, không khí mạc danh quái dị.

La Ngọc Tĩnh nhìn trái phải, trong lòng thấp thỏm khó hiểu. Khổ Sinh vì sao quay đầu không nhìn chị, vì sao nhíu mày, hắn có ý kiến gì với chị sao? Vì cái gì sao chị chỉ nhìn Khổ Sinh không nói lời nào, không xong, tươi cười giống như hơi rơi xuống, có phải chị ấy không hài lòng với Khổ Sinh hay không?

"Tiểu Tĩnh, các loại giấy chứng nhận của Khổ Sinh đã làm xong, em đi ra sân sau lấy tới đây đi." La Ngọc An nói.

Đuổi em gái mặt mang bất an đi, La Ngọc An đối diện với Khổ Sinh nói: "Cảm ơn anh, nếu không phải anh, tôi ước chừng không có cách nào gặp lại Tiểu Tĩnh."

Khổ Sinh lời ít mà ý nhiều: "Không cần."

La Ngọc An thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không rõ vì sao dường như hắn không quá thích mình, chỉ có thể thẳng thắn mà đặt câu hỏi: "Tôi cũng không lòng vòng, xin hỏi, em gái tôi thích anh, anh biết không?"

Khổ Sinh rốt cuộc xoay đầu nhìn cô, trên mặt vô hỉ vô bi, rõ ràng là một mảnh buồn bực, hắn nói: "Cô ấy chỉ thích người tỷ tỷ là cô thôi."

La Ngọc An trên mặt tươi cười trộn lẫn rất nhiều dấu chấm hỏi: "Ý của anh là......?"

Khổ Sinh nói: "Mỗi lần cô ấy sinh bệnh nằm mơ ý thức không rõ, chỉ biết gọi tỷ tỷ. Trên đường gặp người khác gọi tỷ tỷ sẽ nhìn xem, thái độ đối với tỷ muội không quen biết đều đặc biệt tốt. Ban đầu cô ấy mang theo ý định muốn chết, là bởi vì muốn gặp lại cô là tỷ tỷ mới có thể giãy giụa muốn sống sót. Ban đầu chủ động nói chuyện cùng ta, cũng là nói về tỷ tỷ......"

Nghe Khổ Sinh thao thao bất tuyệt, La Ngọc An thu hồi suy đoán trong lòng mình -- hắn đâu phải là không thích mình, rõ ràng chính là ghen ghét mình.

Lại xem thái độ của hắn, lập tức sáng tỏ. Người này một bộ dáng không muốn nhìn thấy mình, bất quá chính như là lấy góc nhìn người xếp thứ hai nhìn quán quân đứng nhất, cảm thấy bại bởi cô, cho nên lòng mang buồn bực, uể oải không vui mà lảng tránh.

Vậy có chút buồn cười.

Nhìn thấy tươi cười trên mặt cô, Khổ Sinh càng thêm buồn khổ, nói: "Hiện giờ cô và cô ấy đã gặp nhau, nói vậy mười phần sung sướng, cô ấy đương nhiên sẽ tình nguyện lưu lại bên cạnh cô, cô ấy thật cũng không cần lo lắng ta sẽ làm cái gì."

Cái gì anh cũng không làm lúc này mới khiến người tôi lo lắng a.

La Ngọc An phát giác Khổ Sinh giống như hiểu lầm cái gì, không chỉ coi cô như một người chiến thắng hắn. Còn tưởng rằng cô là gia trưởng muốn ngăn cản bọn họ ở bên nhau.

"Chờ một chút." La Ngọc An nói, "Nếu anh nói đến đây, tôi cảm thấy có lời thực thích hợp để nói ra bây giờ."

Cô lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đẩy đến trước mặt Khổ Sinh, nghiêm trang nói: "Chỗ này là một ngàn vạn, cho anh."

Khổ Sinh khi vừa tới ở trong cái thứ gọi là TV cũng xem một đoạn ngắn phim truyền hình tương tự như vậy, mẹ chồng ác nghiệt cho nữ chính 500 vạn để cô ấy rời khỏi con trai mình, tình cảnh này hết sức phù hợp.

Khổ Sinh: "....."

La Ngọc An nhịn cười nói: "Một ngàn vạn này anh cầm lấy, mang Tiểu Tĩnh đi chơi đi."

"Đáng giận," Khổ Sinh theo bản năng nói xong mới nghe rõ La Ngọc An nói, thoáng chốc hoài nghi hỏi, "Cái gì?"

La Ngọc An nhỏ giọng nói: "Tiểu Tĩnh mấy ngày nay hẳn là sẽ thổ lộ với anh, anh chú ý chút, đúng lúc cho con bé một chút cổ vũ biết chưa?"

Khổ Sinh: "... Cái gì?"

La Ngọc An: "Tiểu Tĩnh hẳn là sắp trở lại, tôi không nói nhiều nữa, có một ít vấn đề, hai người tự mình giải quyết nội bộ đi."

La Ngọc Tĩnh quả nhiên thực nhanh cầm đồ trở lại, khẩn trương mà nhìn nhìn hai người. La Ngọc An đứng dậy, kéo cô đi ra ngoài: "Tiểu Tĩnh, tới."

"Chị, làm sao vậy?" Đi cũng đủ xa, La Ngọc Tĩnh hỏi.

La Ngọc An: "Là thế này, vừa rồi chị nói chuyện với Khổ Sinh, phát hiện một vấn đề."

La Ngọc Tĩnh hơi khẩn trương: "Vấn đề gì?"

La Ngọc An phụt cười ra tiếng tới: "Hắn ăn dấm của chị, cảm thấy em càng thích chị hơn."

La Ngọc Tĩnh im lặng một lát, bỗng nhiên phẫn nộ nói: "Hắn là đồ ngốc sao!"

La Ngọc An đỡ eo: "Ha ha ha ha ha!"

La Ngọc Tĩnh chống eo buồn bực mà mắng: "Đáng giận!"

Cô suy tư một chút, nói với La Ngọc An: "Chị, em muốn đi cùng Khổ Sinh, qua một thời gian lại đến thăm chị được không?"

La Ngọc An cười: "Được a, hai người chơi vui. Di động mang theo, nhớ giữ liên lạc."

*

Nhìn theo em gái đi xa, La Ngọc An lấy di động ra, nối video nói với Tần thị thần bên kia: "Nhị ca, em phát hiện câu nói gần đây mà Tiểu Tĩnh hay nói là học được từ chỗ nào, là học từ Khổ Sinh kia, đáng giận."

Tần thị thần đáp: "Là cái 'đáng giận' này sao?"

La Ngọc An cười híp đôi mắt: "Nhị ca anh đừng học a, đáng giận."

Tần thị thần cũng mỉm cười: "Chừng nào thì em trở về a, lại nhớ em, đáng giận." hắn nói ra hai chữ này, ngay ngay ngắn ngắn không mang cảm xúc, hoàn toàn không có linh hồn.

Hai vợ chồng học hai tiếng đáng giận, đồng loạt cười rộ lên.

La Ngọc Tĩnh trở lại phòng đãi khách lúc trước, thấy Khổ Sinh nắm tóc thâm cừu đại khổ mà nhìn chằm chằm ghế dựa trống rỗng đối diện, nhào lên một phen thít chặt cổ Khổ Sinh: "Anh cái tên ngốc này! Đáng giận!"

Không đợi hắn đáp, La Ngọc Tĩnh lại nói: "Em đã nói xong với chị, chúng ta liền đi thôi, lúc trước anh nói phải đi, đi đâu?"

Khổ Sinh không tin: "Em đi cùng ta?"

La Ngọc Tĩnh: "Bằng không thể nào?"

Khổ Sinh: "Em không ở bên tỷ tỷ của em sao?"

La Ngọc Tĩnh: "Chị của em sống rất tốt, không cần em theo cùng...... anh thật là đồ ngốc a, chị ấy là chị của em, anh là ...... hai người có thể giống nhau sao!".

Khổ Sinh: "Em thật sự muốn đi cùng ta?"

La Ngọc Tĩnh: "Thật sự! anh muốn đi đâu?"

Cầm lấy Tru Tà kiếm đặt ở một bên, Khổ Sinh nói: "Ta muốn đi tìm chú kiếm sư họ Thương, xem Tru Tà kiếm còn có khả năng khôi phục linh tính hay không. Năm đó Tru Tà kiếm này chính là một vị chú kiếm sư tên là Thương Kỳ đúc ra, có lẽ hậu duệ ông ấy có kế thừa y bát."

Vừa nghe lời này, La Ngọc Tĩnh vui mừng khôn xiết, ôm Tru Tà kiếm cao hứng nói: "Thật vậy chăng? Linh tính của Tru Tà kiếm còn có khả năng khôi phục! Thật tốt quá!"

Cô trìu mến mà sờ sờ Tru Tà kiếm vẫn không nhúc nhích, phát giác biểu Tĩnh Khổ Sinh lại trở nên buồn bực.

Đột nhiên nhanh trí, La Ngọc Tĩnh không dám tin tưởng hỏi: "Anh ăn dấm của chị em không đủ, còn muốn ăn dấm của Tru Tà kiếm sao!"

Không đúng, cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật từ trước lúc bọn họ cùng nhau hành tẩu khắp nơi, bởi vì Tru Tà kiếm càng thích cô, nhìn hai bên tương thân tương ái, Khổ Sinh liền một mình ngồi xổm đầu tường hít gió rất nhiều lần.

Hóa ra là sớm như vậy sao?!

Khổ Sinh: "Đáng giận! Đừng vội nói bậy!"

La Ngọc Tĩnh giữ chặt hắn, dở khóc dở cười mà lẩm bẩm: "Thật là sợ anh, sao lại như vậy."

Tuy nói như thế, nhưng tâm tình La Ngọc Tĩnh lập tức trong sáng rất nhiều, có loại vui sướng nói không nên lời. Cô bước chân nhẹ nhàng mà dẫn Khổ Sinh rời đi, cự tuyệt trợ lý Tần hỗ trợ, hai người cứ như vậy chuẩn bị cùng đi tìm người đúc kiếm họ Thương.

Sau đó, bọn họ ở cửa vào tàu điện ngầm bị ngăn cản lại. Nhân viên tàu điện ngầm nói: "Ngượng ngùng, kiếm sắt không thể mang vào tàu điện ngầm a."

La Ngọc Tĩnh: "..." thật lâu không ngồi tàu điện ngầm, quên việc này.

Cô lôi kéo Khổ Sinh rời đi, cẩn thận né những người khác, một đôi tình lữ đi qua bên cạnh hai người, cô gái không ngừng trộm nhìn bọn họ, sau đó nói với bạn trai: "Mau xem, đôi tình lữ bên kia mang cùng kính áp tròng màu đỏ thật đẹp a!"

Cậu trai kia cũng nhìn lại, hiếm lạ nói: "Còn có bộ móng tay cùng kiểu nữa, tùy thân mang kiếm sắt, phong cách cặp đôi tình lữ gì đó sao?"

La Ngọc Tĩnh ôm Tru Tà kiếm nói với Khổ Sinh: "Chúng ta vẫn là đi mua bao tay trước đi."

Miễn cho ngón tay ở nơi đông người không cẩn thận làm bị thương người khác, tưởng tượng như vậy, tàu điện ngầm hay các phương tiện giao thông công cộng khác đều không thể ngồi, đặc biệt là tàu điện ngầm chen chúc, vừa không cẩn thận liền biến thành vũ hội cương thi cuồng hoan.

Cuối cùng, hai người mang bao tay da, vẫn dùng tới chiếc xe La Ngọc An chuẩn bị, du lịch tự túc đi Hoàng Châu tìm kiếm người đúc kiếm họ Thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro