VII-C27-C28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27 Cũ Mà (Nơi Này Cô Sẽ Không Bao Giờ Tới...)

La Ngọc Tĩnh chết khi tuổi còn nhỏ, chưa kịp học lái xe, nhưng thật ra Khổ Sinh là thai thần vừa sinh ra đã hiểu biết, dù từ trước chưa bao giờ nhìn thấy xe, trong ngoài xem qua một lần liền biết. Vừa lúc trợ lý Tần Thị Nguyên lúc trước chuẩn bị các loại giấy chứng nhận cho hắn cũng có bằng lái, cho nên bọn họ có thể tự mình lái xe lên đường.

Khổ Sinh lái xe thật ra không có vấn đề gì, hai cương thi này không cần ăn uống ngủ, trong xe trên cơ bản cái gì cũng không cần chuẩn bị, duy nhất vấn đề là -- xe cần đổ xăng.

Quốc lộ Du Túc, quốc lộ này dài mà khúc khuỷu, có một đoạn xuyên qua vùng núi, thưa thớt bóng người, con đường hai bên đều là núi rừng chưa khai phá, xe đi một ngày cũng không nhất định có thể gặp được một chiếc xe khác, La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh hai người, chính là dưới tình huống như vậy, xe bởi vì hết xăng dừng ở ven đường.

"Em quên mất...... lúc trước đi ngang qua một trạm xăng, hẳn là nên đổ." Không có kinh nghiệm, La Ngọc Tĩnh mang bao tay dựa vào bên cạnh xe nói.

Càng không có kinh nghiệm, Khổ Sinh không để bụng, trực tiếp dùng một chút lực nâng toàn bộ xe lên: "Phía trước hẳn là có trạm xăng, đi thôi."

Thấy hắn nâng xe đi về phía trước, La Ngọc Tĩnh nhanh chóng nhìn bốn phía có người không, lại nhìn ven đường có máy theo dõi không, sau đó nhéo cánh tay Khổ Sinh để hắn buông xe xuống.

Khổ Sinh: "Làm gì?"

La Ngọc Tĩnh bắt lấy cánh tay hắn nói: "Vạn nhất bị phát hiện thì anh liền nổi tiếng rồi. Nghe này, đây cũng không phải là thế giới 300 năm trước, hiện giờ ai nhìn thấy anh vượt xa thường nhân như vậy, sẽ không hô to 'yêu quái" sau đó chạy trốn, bọn họ sẽ chỉ trước lấy ra di động chụp phát truyền vào Weibo và vòng bạn bè."

"Sau đó trong vòng mười phút, hình ảnh anh nhấc xe sẽ truyền khắp toàn bộ Đông Châu. Kế tiếp sẽ có cảnh sát hoặc là đôn đốc viên tới gặp anh tìm hiểu tình huống, còn có người muốn tới phỏng vấn anh, tiến hành nghiên cứu thân thể anh, thậm chí sẽ có người tới tìm anh mời tham gia tiết mục, hỏi anh muốn xuất đạo hay không ... Vô cùng vô tận phiền toái!"

Khổ Sinh: "...phải chăng em đang làm ta sợ?"

La Ngọc Tĩnh: "Không tin anh cứ thử một lần."

Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, mắt thấy trời sắp tối, hai bọn họ đứng ở ven đường cao tốc, đối với một chiếc xe hết xăng trầm mặc ba phút.

Khổ Sinh: "Một khi đã như vậy, xe này đặt ở đây, chúng ta tiếp tục lên đường." Dù sao từ trước cũng là đi bộ.

La Ngọc Tĩnh: "Có thể, nhưng không cần thiết. Chúng ta đi lên phía trước tìm trạm xăng mua về là được."

Cô nói xong, nhảy lên trên lưng Khổ Sinh, siết cổ hắn cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi phía trước mua xăng."

Khổ Sinh phát giác cô có chút vui vẻ. Từ lúc tỉnh lại rồi gặp cô, cô đã cười rất nhiều lần, Khổ Sinh thầm nghĩ, cô quả nhiên vẫn là bởi vì về bên chị gái mà cao hứng. Lắc người trên lưng, Khổ Sinh không cao hứng lắm mà đi về phía trước.

Mới đi ra ngoài không đến 100 mét, phía sau có đèn xe quét tới trên người bọn họ. Là một chiếc xe bảo trì đường, biết tình huống của bọn họ liền hỗ trợ kéo xe tới trạm xăng gần nhất.

Trên xe có hai người đàn ông mặc quần áo lao động màu lam, một người trẻ tuổi, một người lớn tuổi. Người trẻ tuổi bắt lời với hai người Khổ Sinh: "Hai người là tình lữ ra ngoài tự du lịch? Ra cửa vẫn phải chú ý an toàn nhiều hơn."

Đôi tình lữ này đều đẹp, cô gái lạnh lẽo, chàng trai cũng một mái tóc dài, nhưng tóc hỗn độn xõa tung, anh ta phỏng đoán có thể là sinh viên học nghệ thuật.

"Hai người đều có nhan sắc, còn mang kính áp tròng màu đỏ, vừa rồi chợt thấy, em còn tưởng rằng là hai quỷ hút máu đó, vừa vặn lại là buổi tối xuất hiện ở nơi thế này, còn có chút dọa người." Người trẻ tuổi nói thầm cùng bạn mình.

"Chúng ta đây là thế giới khoa học, quỷ hút máu, người sói trong những tiểu thuyết trên mạng đó đều là giả thuyết, bịa đặt." Người lớn tuổi biểu tình nghiêm túc, nói xong ngữ khí lại chuyển, "Cho dù có cũng không phải là quỷ hút máu, hẳn là cương thi bản thổ của chúng ta, sao cậu không yêu nước như vậy!"

Người trẻ tuổi ha ha cười rộ lên. Sau xe, bọn họ tại thính mắt tinh nghe được đối thoại, Khổ Sinh hỏi: "Bọn họ nhìn thấu chân thân chúng ta?"

La Ngọc Tĩnh mặt vô biểu tình ôm cánh tay mình: "Không có, chúng ta chỉ là hai người bình thường mang kính áp tròng và đeo móng tay."

Nhờ hệ thống giao thông phát triển, dưới sự trợ giúp của hệ thống hướng dẫn lái xe cùng với một ít người qua đường hảo tâm, ngắn ngủn mấy ngày La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh đã rời Du Châu, xuyên qua hai châu, đi tới cảnh nội Quách Châu.

Xe ngừng ở trạm xăng ven đường đổ xăng, bên cạnh còn có trạm phục vụ nhỏ, ước chừng là bên này ít người, chị gái nhân viên phục vụ nhìn thấy có người tới liên đi ra bắt lời tán gẫu.

"Hai người muốn đi Hoàng Châu a? Chậc, vậy thật xa a, hai người lái xe này thì phải đi bao lâu, sao không trực tiếp ngồi máy bay...... Ừm, không có tiền đúng không, hay là người trẻ tuổi hiện giờ lại lưu hành du lịch tiết kiệm thế này?" Chị gái hứng thú bừng bừng.

La Ngọc Tĩnh bị chị ấy tóm lấy, nhất thời không thoát được thân, chỉ lung tung ừ hai tiếng, chờ Khổ Sinh đổ xăng xong lập tức chạy đi.

Sở dĩ không ngồi máy bay, một là sợ vạn nhất trên người Khổ Sinh có sát khí lộ ra, ảnh hưởng từ trường, dẫn tới rủi ro máy bay, hai là không nên đi phương tiện giao thông đóng kín, đông người, dù sao cũng là cương thi.

Hai người trên đường lái xe nhàm chán, La Ngọc Tĩnh liền chiếu phim kinh dị cho Khổ Sinh, bộ phim về tang thi xuất hiện đúng lúc tàu điện ngầm đông đúc, mọi người cầu sinh như thế nào, hoặc là nói sắp chết như thế nào.

Hình ảnh và cốt truyện khoa trương rất hiệu quả, xem mà La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh hai người đều cảm thấy rất là có--áp lực., đây không tính là phim kinh dị, xem như phim giáo dục lúc đi ra ngoài.

Vạn nhất bọn họ một người không để ý, đi một loại phương tiện giao thông thế này, lại không cẩn thận chọc vào ai, chính là tái hiện phim kinh dị.

La Ngọc Tĩnh: "Chúng ta có phải hẳn là nên mang thêm một lớp bao tay thì tương đối an toàn hơn không?"

Khổ Sinh: "... Vậy cũng không đến mức, nếu chỉ bị móng tay ta làm bị thương, nhiều nhất cũng chính là trúng chút thi độc mà thôi."

La Ngọc Tĩnh: "Ở thời đại không trải qua yêu ma quỷ quái, vậy đã thực đáng sợ."

"Thời đại này rất là kỳ lạ." Khổ Sinh ngừng một lát lại nói, "Nhưng thập phần không tồi."

Hắn chứng kiến được, mọi người phần lớn sống không tệ, áo cơm sung túc, không giống thời đại của hắn, bị các loại bệnh tật không thể chữa khỏi và tà ám uy hiếp sinh mệnh. Đây là một thế giới thực tốt.

Quách Châu kinh tế phát triển không tệ, lúc đi qua Quách Châu, La Ngọc Tĩnh ngoài ý muốn ở trên bản đồ hướng dẫn nhìn thấy một địa danh quen mắt.

"Tức thành?" La Ngọc Tĩnh hỏi Khổ Sinh, "Chính là Tức thành có chung thị kia?"

Khổ Sinh cảm thụ một phen: "Xác thật, địa khí tuy rằng biến hóa rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra."

Đối với Tức thành, La Ngọc Tỉnh không có ấn tượng gì tốt, rốt cuộc chính là ở chỗ này cô gần chết rồi biến thành cương thi, nhưng từ kết quả cô lại rất khó nói hành trình Chung thị lần đó là tốt hay xấu.

"Lộ tuyến của chúng ta phải đi qua phụ cận...... tiện đường đi Tức thành nhìn xem?" La Ngọc Tĩnh đột nhiên hỏi.

Bọn họ đi Hoàng Châu tìm người đúc kiếm họ Thương, kỳ thật không có manh mối gì, chỗ chị gái bên kia cũng không có nửa điểm tư liệu liên quan, đó chủ định là một quá trình yêu cầu thời gian, cho nên ở trên đường trì hoãn một lúc cũng không có gì.

Mang tâm tình phức tạp thăm lại chốn xưa, hai người đi vào "Tức thành" biểu hiện trên bản đồ, nơi này hiện giờ là khu du lịch có chút danh tiếng trong Quách Châu, điểm nổi bật nhất chính là cổ thành Tức thành được bảo tồn hoàn hảo, mỗi năm đều có vô số du khách đến cổ thành tham quan, cảm thụ hơi thở lịch sử.

Trước đó không lâu...... đối với La Ngọc Tĩnh mà nói, vẫn là trước đó không lâu, lần đó đi vào Tức thành là vào đông, phòng ốc cũ kỹ cùng bầu không khí thanh lãnh quỷ dị đều làm người ta cảm thấy không tốt.

Đảo mắt bây giờ đi vào, hiện ra trước mặt bọn họ chính là một khu du lịch náo nhiệt người đi như thoi dệt. Phòng ốc xác thật là hình thức cổ đại, nhưng hiển nhiên chỉ là "giả cổ", tất cả đều dùng xi măng hiện đại trùng kiến, không có thành ý chỉ ở bên ngoài làm ra hình thức cổ đại.

Trên đường liếc mắt một cái nhìn lại mặt tiền cửa hàng nhiều không đếm được, tất cả đều bán đồ vật, bán vật kỷ niệm, đặc sản bản địa cùng đồ ăn vặt, đủ loại nhiều không đếm xuể.

Khổ Sinh vẫn là lần đầu tiên đi vào loại địa phương này, trên đường cái trước mặt người chen người, đông đúc như là bầy cá kích động. Bởi vì trước đó không lâu xem bộ phim kinh dị, hắn theo bản năng nằm thật chặt bao tay da của mình, lại lôi kéo La Ngọc Tĩnh đến bên người.

Cũng không phải sợ cô đi lạc, mà là sợ cô bị nhiều nhân khí như vậy hấp dẫn, vọt vào đám đông cắn người.

Cô một cương thi tân sinh chưa uống bao nhiêu huyết, thực dễ bị nhân khí như vậy ảnh hưởng thần trí.

La Ngọc Tĩnh quả nhiên cảm thấy có chút khó chịu, bưng kín miệng, miễn cho răng nanh không chịu khống chế lộ ra bị người ta phát hiện.

Mới đi vài bước, Khổ Sinh liền mang cô về chỗ đậu xe phụ cận.

"Uống trước một chút huyết, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dễ bị ảnh hưởng nữa."

Tuy rằng là một cương thi đến đầu tóc cũng không muốn chải, còn yên lặng ăn dấm, nhưng thời điểm nào đó cũng vẫn vô cùng đáng tin cậy.

Khổ Sinh lại đút cho La Ngọc Tĩnh một chút máu, hai người cứ tư thế này ở trong xe ôm nhau.

Bỗng nhiên, cửa sổ xe bị gõ gõ. Một nhân viên chấp pháp đường phố cầm sổ nhỏ nói với bọn họ: "Nơi này không thể dừng xe biết không, phạt tiền lấy hóa đơn."

La Ngọc Tĩnh lặng lẽ lau lau miệng, tiếp nhận hóa đơn phạt tiền.

Vẻ mặt chính nghĩa, nhân viên chấp pháp lại nhìn nhìn từ thể của bọn họ, nghiêm túc bổ sung: "Chung quanh đây có rất nhiều máy theo dõi, không kiến nghị ở chỗ này làm một ít chuyện tư mật! Giữ gìn hài hòa công cộng, mỗi người đều có trách nhiệm!"

La Ngọc Tĩnh: "..." Ông cho rằng chúng tôi làm cái gì ở đây! Là hút máu không phải tư mật!

Nhưng hút máu giống như càng khó giải thích, đáng giận. Một lần nữa đỗ xe, hai người theo dòng người xuyên qua một con phố thương nghiệp bán hàng, đi vào hẻm nhỏ vắng người hơn, đi vào một cửa nhỏ, lập tức liền thanh lãnh hơn không ít.

Giấu ở chỗ cổ thành hẻo lánh này là từng tòa nhà cổ đại chân chính mang theo hơi thở cũ kỹ, yêu cầu mua vé vào.

Bọn họ hai người đi vào chỗ này, trùng hợp chính là đại trạch Chung thị. Lúc trước chiếm diện tích cực đại, nhà cửa bên ngoài đều đã trên cơ bản bị dỡ bỏ sạch sẽ, bên trong chỉ còn lại hai ba cái tiểu viện.

La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh liếc nhau, đi vào trong.

Nơi đó có một gác chuông được lan can bảo hộ vây lại, trong gác chuông có một cái chuông khổng lồ trầm trọng ở trên mặt đất.

Bên cạnh một cái thẻ bài viết giới thiệu, nói đây là "Chuông lớn của Chung thị".

La Ngọc Tĩnh nhìn cái chuông này, trừ cô và Khổ Sinh, nơi này không ai biết dưới chuông còn cất giấu một cái giếng. Dưới giếng từ trước là điện thờ một vị Thị Thần, còn từng xuất hiện rất nhiều lệ quỷ.

"Những lệ quỷ đó vẫn còn sao?" La Ngọc Tĩnh nhỏ giọng hỏi.

Khổ Sinh đáp: "Sớm đã tiêu tán."

Hiện giờ xem thế này, cái gì cũng đã không còn. Xem ra năm đó sau khi hắn rời đi, tộc nhân Chung thị cũng không có ý đồ dời chuông lớn, khai quật phía dưới. Nói cách khác, nếu thế chỉ sợ Tức thành này cũng không bảo tồn được đến hiện giờ, càng sẽ không có phồn thịnh hiện giờ.

Mấy du khách đều hơi nhìn một cái liền đi, chỉ có La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh đứng ở trước gác chuông này trầm mặc thật lâu.

"Em còn chưa nói với anh." La Ngọc Tĩnh nghiêng đầu nhìn Khổ Sinh bên người, "Khi đó, cảm ơn anh biến em thành cương thi."

Khổ Sinh: "Ta cho rằng em sẽ trách ta, biến em thành quái vật khát máu, không còn làm người được nữa."

La Ngọc Tĩnh hừ nhẹ một tiếng: "Làm người có cái gì tốt."

Cô có chút do dự, duỗi tay giữ chặt Khổ Sinh: "Em, chúng ta..."

Khổ Sinh nhìn cô, đôi mắt màu đỏ không có cảm giác máu tươi đặc sệt, ngược lại trong sáng thanh minh. La Ngọc Tĩnh khô cằn mà liếm liếm môi, lại cảm thấy hàm răng có chút ngứa. Cô đi lên hai bậc thang, túm tại Khổ Sinh, hôn lên má hắn.

Sau một lúc lâu, có người ở cách đó không xa nói: "Này, cô gái trẻ, các người hôn xong chưa? Bậc thang bên kia không thể dẫm."

La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh lấy lại tinh thần nghiêng đầu xem, bên này sân không biết khi nào tới một đoàn lữ hành cao tuổi, ra tiếng nhắc nhở chính là một bà dì trung niên, đang dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn bọn hắn chằm chằm.

La Ngọc Tĩnh cúi đầu, một tay che mặt, một tay đặt trên vai Khổ Sinh, Khổ Sinh lại không rên một tiếng mà ôm cô từ bậc thang xuống.

Hai người mới vừa tránh ra, bà dì vừa ra tiếng nháy mắt tiến lên chiếm cứ vị trí lúc trước của bọn họ, bày ra tư thế, nói với một bà khác: "Giờ có thể chụp, nhớ rõ chụp cả cái gác chuông phía sau kia vào!"

La Ngọc Tĩnh hoài nghi bà dì này chính là muốn chụp ảnh mới đuổi các cô đi.

Dì đó tạo hình chụp xong rồi đến một chỗ dì khác xem, không quá vừa lòng nói: "Chờ một chút, chờ tôi cởi khăn lụa xuống lại chụp một tấm."

Dì ấy cởi khăn lụa trên cổ xuống làm kiểu say mê tung bay. Kết quả ảnh chụp ra dì ấy vẫn không quá vừa lòng: "Ai nha, sao lại đứng như vậy, bà chụp không đẹp gì cả!

Thấy La Ngọc Tĩnh còn đứng ở một bên, dì đó liền hỏi: "Này, cô gái mau tới mau tới, giúp dì một chút được không? Phiền toái cô chụp cho hai chúng ta một tấm ha!"

La Ngọc Tĩnh mạc danh tiếp nhận di động, theo các bà ấy chỉ huy, chụp mười mấy tấm ảnh chụp chung cho hai dì.

Lúc này cô đã không còn có bất kì tâm tình cảm khái thăm lại chốn xưa gì đó, cũng đã không có tâm tư thổ lộ cõi lòng ở địa điểm đặc thù này.

Nơi này càng ngày càng náo nhiệt, làm cái quỷ gì, sao đột nhiên nhiều người như vậy!

La Ngọc Tĩnh đang buồn bực muốn kéo Khổ Sinh rời đi, dì kia lại nói: "Phiền toái cháu ha, các cháu muốn chụp ảnh không ta chụp hai tấm cho các cháu".

La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh hai người giống khúc gỗ đứng ở cầu thang nhìn màn hình, dì đó giơ di động, nhìn bộ dáng họ cười to: "Ai da, sao giống chúng ta lúc đó chụp ảnh kết hôn thế, đừng thẹn thùng mà, lại gần một chút a.".

"Đúng đúng, lại gần một chút, ta xem các cháu vừa rồi hôn nhau cũng không tệ, các cháu lại hôn một chút, chụp ảnh tình lữ cho các cháu!"

La Ngọc Tĩnh thẹn quá thành giận: "..." Nơi này cô không bao giờ tới nữa! Đáng giận!

Lúc này, cô nghe Khổ Sinh bên cạnh đột nhiên cười một tiếng.

28 Trên Đường (Cái Kĩ Năng Này Sao Em Không Biết)

La Ngọc Tĩnh nghe bên cạnh truyền đến tiếng cười, ngẩng đầu, phát hiện Khổ Sinh đã khôi phục biểu tình trước đây. Cô không thể thấy Khổ Sinh cười...... Nhưng màn ảnh di động đã ghi lại!

Với khoa học kỹ thuật hiện đại, cương thi nào muốn che giấu cảm xúc, quả thực không có chỗ.

Khả năng trước kia hắn cũng từng cười, nhưng khi đó trên mặt hắn còn che một cái khẩu gông, rất nhiều biểu tình rất nhỏ đều thấy không rõ, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên La Ngọc Tĩnh thấy rõ hắn tươi cười.

Cùng hắn "Đáng giận" một chút cũng không giống nhau, vô cùng sáng ngời ôn nhu.

Cầm di động nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười trong chốc lát, La Ngọc Tĩnh đặt bức ảnh này làm hình nền, còn riêng cắt ra gương mặt Khổ Sinh tươi cười gửi vào vòng bằng hữu.

Hiện giờ vòng bằng hữu của cô chỉ có chị gái cùng mấy người Tần gia từng tiếp xúc, phát ra xong chị cô liền nhắn lại bình luận cho cô.

[ Khổ Sinh nhìn qua rất vui vẻ, Tiểu Tĩnh em nói cùng hắn rồi sao?]

...... Còn chưa đâu, có lời xác thật nói không ra. Vốn chuẩn bị nói ở trước cái chuông lớn cửa Chung thị kia, dù sao cũng là nơi lúc trước cô biến thành cương thi, nhiều ít có chút ý nghĩa đặc thù, nhưng đã bị cắt đứt lại có rất nhiều người nhìn chăm chú mà chụp ảnh, một chút không khí đều không còn.

Nhìn trên màn hình di động của cô có một gương mặt tươi cười cực lớn, Khổ Sinh che lại trán mình biểu hiện thật sự thống khổ. La Ngọc Tình cưỡng bách lôi tay hắn xuống, phát hiện hắn tựa hồ là đang ngượng ngùng.

"Đáng giận, như vậy không quen!" Khổ Sinh mua cái khẩu trang đeo lên. Quanh đây chỉ có loại khẩu trang kỷ niệm bằng vải này, vẽ hai cái lục lạc. Che non nửa khuôn mặt mình rồi, Khổ Sinh rốt cuộc khôi phục thong dong.

Hắn càng để ý như vậy, La Ngọc Tĩnh càng muốn lấy việc này trêu hắn, thậm chí cắt riêng xuống gương mặt tươi cười của hắn đặt làm ảnh chân dung.

"Anh không cho em xem mặt, em còn có thể xem ảnh chân dung." La Ngọc Tĩnh nói.

Khổ Sinh không còn lại gì để nói, giận dữ kéo xuống khẩu trang ném sang một bên.

La Ngọc Tĩnh đang cùng hắn vui đùa, bỗng nhiên di động vang lên một tiếng, có người xin kết bạn, cô cúi đầu nhìn lên, người nọ chào hỏi: "Chân dung là ảnh thật sao? Anh giai thiếu bạn gái không, kết bạn đi!"

Xem nhẹ xin kết bạn từ người này, lại có một cái mới nữa.

Người này chào hỏi: "Chân dung là của người thật, hẹn hò không?"

La Ngọc Tĩnh: "....."

Hoả tốc sửa lại chân dung, nhào lên đem khẩu trang Khổ Sinh mới vừa kéo xuống một lần nữa lại mang lên cho hắn.

Khổ Sinh bị cô đẩy lui ra sau: "Làm cái gì?"

La Ngọc Tĩnh nghiến răng: "Mùa hạ dễ cảm dễ lây bệnh, anh đeo khẩu trang lên cho em!"

Khổ Sinh: "Em làm cái gì lại nghiến răng, đói bụng nói với ta là được."

La Ngọc Tĩnh nghiến răng nghiến lợi: "Em không đói bụng, chính là răng có chút ngứa!"

"Ngứa răng? Chẳng lẽ là đang dài ra?" Khổ Sinh nhéo mặt cô để cô há mồm nhìn vào trong xem, lại sờ sờ hai viên răng nanh cô tạm thời thu lại, có chút kỳ quái, "không có dị thường, sao lại ngứa?"

La Ngọc Tĩnh lay tay hắn, thanh âm hàm hồ nói: "Nói anh cũng không rõ, anh cái khúc gỗ này."

Hai người đi ngang qua Tức thành, tiếp tục đi về phía trước. Bọn họ dù sao cũng không cần nghỉ ngơi, ban đêm cũng lái xe.

Ngày này ban đêm, đi ngang qua một quốc lộ hẻo lánh, lốp xe bị đâm. Khổ Sinh và La Ngọc Tĩnh mới vừa xuống xe, bên đường chạy ra ba kẻ cầm dao và gậy.

"Di động, ví tiền, đồng hồ... Còn có đồ vật nào đáng giá, đều lấy ra." một người đàn ông nói.

Bọn họ nhìn qua đã làm nhiều lần, động tác dị thường thuần thục.

Khổ Sinh nói: "Ta còn tưởng rằng thời đại này mọi người sống không tồi, cũng không có loại người này tồn tại."

La Ngọc Tĩnh cười lạnh: "Thế giới dù tốt thì vẫn có kẻ xấu."

Khổ Sinh: "Thật đúng là đạo lý này."

Hai người đứng ở bên cạnh xe lo tự mình nói hai câu, không thèm để ý tới ba người cầm vũ khí trong tay, trong đó hai người vừa muốn xông lên, bỗng nhiên thấy Khổ Sinh một tay nâng xe lên cao 1 mét, tay không rút đinh thép đâm vào lốp ra ném sang một bên.

Ba gã nhìn một màn ma huyễn này, trầm mặc một lát, quay đầu liền chạy, thực nhanh đã chui vào bụi cỏ dại ven đường không thấy bóng dáng.

Buông xe xuống, Khổ Sinh hỏi: "Giờ phải làm thế nào, có xe tải nào đi qua không?"

La Ngọc Tĩnh lấy ra di động, tra xét bản đồ nói: "Quanh đây không xa có trạm xăng dầu, bên cạnh là tiệm sửa xe. Đã trễ thế này, hẳn là cũng không còn ai, một đoạn đường này không có máy theo dõi, cho nên chúng ta đẩy xe qua đi."

Khổ Sinh một tay nhẹ nhàng đẩy xe đi mấy trăm mét, quả nhiên nhìn thấy phía trước có một tiệm sửa xe, lúc này đèn còn sáng, nhưng trong tiệm không có ai.

Đẩy xe đến cửa, Khổ Sinh nhìn trong nhà, nói: "Là hơi thở của ba người mới vừa rồi kia."

La Ngọc Tĩnh vừa nghe, hiểu rõ: "Đây là hang ổ của ba người kia? Lợi hại, vứt cái đinh trên đường để cướp bóc, cướp không được liên kiếm phí sửa xe vá săm?"

Lúc này trong tiệm đi ra một phụ nữ trung niên, bà ta nhìn bọn họ một cái liền xua tay nói: "Đàn ông trong nhà có việc đi ra ngoài, không ở đây, giờ không sửa được xe."

Khổ Sinh vạch trần: "Ba người chẳng phải đang ở trong phòng phía sau?"

La Ngọc Tĩnh hừ cười, ôm cánh tay nói: "Gọi ba người kia ra đây, sửa xe tử tế cho chúng ta, nếu không...... Hừ."

Người phụ nữ như gặp quỷ quay đầu liền đi, hơn nữa khóa cửa lại.

La Ngọc Tĩnh: "Bà ta đây là, khóa chúng ta ở bên ngoài?"

Khổ Sinh gật đầu.

Một đôi cương thi Hắc Bạch Song Sát này, trong đó một người lúc vẫn còn sống đã gặp được không biết bao nhiêu người hung ác tàn nhẫn cùng tà ám, đêm nay gặp đám chặn đường này chỉ có thể xem như một chuyện nhỏ, bởi vậy Khổ Sinh trực tiếp ngồi một bên, ôm Tru Tà kiếm thuần thục bày ra tư thể chờ đợi.

La Ngọc Tĩnh lại tiến lên, một chân đá văng cửa. Khoá cửa và chốt bên kia đều bị cô đá rơi ra, toàn bộ cửa đổ vào trong. Chỉ nghe trong nhà phát ra vài tiếng kêu sợ hãi, một lát sau, La Ngọc Tĩnh vẻ mặt buồn bực mà đi ra.

Khổ sinh nghe trong phòng khóc trời khóc đất, lại xem thần sắc La Ngọc Tĩnh: "Như thế nào?"

"Đã xảy ra một chút ngoài ý muốn." La Ngọc Tĩnh yên lặng vươn tay cho hắn xem, móng tay cô màu tím đen, bởi vì phía trước nhòn nhọn, rất cứng rắn, mới vừa rồi cô dùng lực đạo hơi lớn một chút, liền chọc thủng bao tay da vẫn đeo, móng tay nhọn từ bao tay chọc ra.

"Em làm bọn họ bị thương, giờ ba kẻ bọn họ xanh cả mặt, miệng sùi bọt mép ngã trên mặt đất...... sẽ không thật sự biến thành cương thi đi?" La Ngọc Tĩnh biểu tình không ổn, "Nếu biến thành cương thi, căn bản chính là phim kinh dị trên quốc lộ."

Khổ Sinh đứng dậy đi vào trong phòng xem một cái, trở về nói với cô: "Không có việc gì, em là hoạt thi, thi độc trên ngón tay không thể lợi hại hơn ta, bọn họ chỉ trúng một chút thi độc mà thôi, nhiều nhất bộ mặt sưng vù thân hình cứng đờ, cũng không chết."

"Vậy mặc kệ, cho bọn họ tự đi bệnh viện đi." La Ngọc Tĩnh nói.

Khổ Sinh nhớ lại quy tắc thể tục của thế giới này, hỏi: "Bọn họ lúc này hẳn là nên báo án?"

"Bọn họ còn dám báo án? Báo, cho bọn họ báo! Không báo án là cháu chắt!" La Ngọc Tĩnh thập phần buồn bực, "Hiện giờ bọn họ đều nằm rồi, ai sửa xe cho chúng ta?"

Cuối cùng Khổ Sinh đẩy xe, La Ngọc Tĩnh ngồi ở nóc xe, cứ như vậy đẩy đến trạm phục vụ tiếp theo. Bọn họ gửi xe lại đó, cũng lười sửa lại, hai người một thân thoải mái lên đường.

-- giống như lại biến thành bộ dáng lúc ban đầu.

Nhưng lần này không có ghế mây và những tạp vật ngăn cách hai người, La Ngọc Tĩnh ghé vào trên lưng Khổ Sinh, ôm cổ hắn, để hắn cõng cô đi.

Khổ Sinh: "Đáng giận, rõ ràng có thể tự mình đi, vì sao không tự đi!"

La Ngọc Tĩnh quơ quơ chân: "Đáng giận, em cứ không tự đi."

Khổ Sinh cũng chỉ ngoài miệng nói như vậy, vững vàng cõng cô, không có nửa điểm ý tứ thả cô xuống. Hai người bàn bạc bỏ xe, cũng không đi quốc lộ, mà trực tiếp chui vào núi rừng.

Có nơi trực tiếp xuyên qua một ngọn núi, ngược lại so với đi vòng quốc lộ càng gần hơn. Khổ Sinh so với bản đồ, đi thẳng tắp thế nhưng so với lái xe tốc độ còn nhanh hơn.

Ghé vào trên lưng hắn, La Ngọc Tĩnh cầm một cái kiềm cắt móng tay phân cao thấp với móng tay mình, nhưng cắt nửa ngày, móng tay vẫn không cắt đứt, kiềm cắt móng tay ngược lại biến cùn đi, mài cũng không được.

Cô bang một tiếng ném kiềm cắt móng tay vô dụng xuống, xoa bóp tay Khổ Sinh hỏi: "không phải móng tay của anh còn dài hơn của em sao, thế nào lại không chọc thủng bao tay?"

Từ trên người hắn nhảy xuống, La Ngọc Tĩnh đi bên hắn nói: "anh đưa tay cho em, em xem một chút."

Khổ Sinh duỗi tay.

Kéo xuống bọc tay của Khổ Sinh, phát hiện móng tay hắn thể nhưng trở nên thực ngắn, La Ngọc Tĩnh kinh ngạc nói: "Anh làm thế nào cắt được?"

Lúc cô nói chuyện, móng tay trên cái tay cô đang cầm bỗng nhiên dài ra, lại bỗng nhiên ngắn đi.

La Ngọc Tĩnh: "...!" anh là động vật họ mèo sao, móng tay còn có thể giấu vào thịt lót, có thể co duỗi!

Cô cảm thấy khó chịu: "Cái kỹ năng này sao em không biết? Em cũng muốn học."

Hai người đi ở trong núi rừng, quanh đó không có đường, phía trước có rất nhiều gai nhọn, cô một lòng sờ soạng móng tay hắn có thể thu hồi lại, cũng không nhìn đường, Khổ Sinh chỉ phải giơ tay đẩy những gai nhọn đó ra, miễn cho móc vào tóc cô.

La Ngọc Tĩnh nhéo ngón tay Khổ Sinh, cường điệu: "Em cũng muốn học kỹ năng thu hồi móng tay này!"

Đi đến nơi trống trải một ít, đầu tóc Khổ Sinh bị những nhánh cây móc cho càng rối loạn. Hắn bắt lấy tóc mình bất đắc dĩ, vươn móng tay chọc ở trên cổ một cái: "Tới uống."

La Ngọc Tĩnh sửng sốt, tiến lên dán môi ở trên cổ hắn. Khổ Sinh cứ tư thế này, ôm cô ở trước ngực đi về phía trước.

Vùi đầu liếm sạch sẽ những huyết đó, La Ngọc Tĩnh nói: "Phải uống rất nhiều huyết của anh mới có thể làm được sao? Vậy thôi, không cần cái công năng này cũng được."

Núi rừng này bụi gai rất nhiều, có cẩn thận thì tóc cô cũng vẫn bị câu rối loạn, Khổ Sinh thấy, thuận tay vuốt phẳng.

Hắn nhìn nhìn ngón tay mình, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Lúc ta mới vừa được sự phụ mang ra từ giếng, luôn không thể khống chế được ngón tay của ta."

Móng cương thi mang theo thi độc, chọc vào tạng phủ là có thể biến người thành cương thi, cho dù là vết thương đơn giản nhất, cũng sẽ mang theo thi độc khó có thể rửa sạch.

"Cho nên khi ta mới vừa vào Bạch Hạc quan, thường sẽ khiến sư phụ sư huynh bọn họ bị thương."

Khi đó, sư phụ, sư thúc, sự bá, các sư huynh trong quan lâu lâu lại phải khổ sở mà vẽ một ít phù chú trừ thi độc, dán lên trên người chính bọn họ, lại vẽ chút phù chú thanh tâm dán ở trên trán, miễn cho bị sát khí thi độc ảnh hưởng tâm trí.

Toàn bộ Bạch Hạc quan, nơi nơi là người sống dán hoàng phù, duy chỉ hắn là cương thi lại trên người một đạo phù cũng không có.

Sau đó, sư phụ hỏi hắn có nguyện ý đeo chỉ bộ phong ấn hay không, hắn đáp ứng rồi.

Khẩu gông cũng vậy, hắn vừa rời giếng, bởi vì thiên tính của cương thi, cũng bởi vì cổ và mặt vỡ ra cần máu tươi tưới vào, hắn thường xuyên sẽ nhịn không được truy đuổi nhân khí, muốn công kích người.

Hắn sẽ không tự giác theo đuôi phía sau mọi người trong quan, làm tất cả mọi người cảm thấy sau lưng phát lạnh, còn dọa khóc một tiểu sư huynh. Bởi vậy, sư phụ đeo khẩu gông lên cho hắn.

Trước khi đeo lên khẩu gông, sư phụ khâu cho hắn một sợi chu sa. Lúc ban đầu, răng nanh cương thi của hắn lộ ra bên ngoài, bộ dáng mười phần đáng sợ, sợi chu sa này chính là vì làm răng nanh hắn không thể lộ ra nữa.

hắn còn nhớ rõ lúc sư phụ khâu sợi này tay vẫn luôn run, cũng không phải bởi vì gì khác, ánh mắt ông ấy chính là khó nhìn được rõ ràng, sư thúc ở bên cạnh nhắc nhở ông: "Không cần khâu chặt như vậy, khâu chặt thì không thể nói chuyện!"

"Ta biết, ta biết, ngươi đừng nháo!" Sư phụ nói, "Khổ Sinh a, con thu răng nanh lại một chút, đừng lộ ra a, ai, đúng, thu vào đi. Ta khâu lỏng một ít cho con, con cũng không thể lặng lẽ thò răng nanh ra."

Nói là phong ấn, kỳ thật là trò đùa thôi, sở dĩ hắn không cởi bỏ là bởi vì sự phụ, cũng là vì không dọa đến người khác.

Như vậy nhiều năm, hắn đã sớm không cần phong ấn khẩu gông và chỉ bộ, hắn không bao giờ vô pháp khống chế mà vươn móng tay cào thương người khác nữa, cũng sẽ không truy đuổi nhân khí muốn đi hút huyết người nữa.

"... Ta có thể khống chế những thứ này rồi, nghĩ tới nên đi về Bạch Hạc quan hay không, nói cho sư phụ bọn họ. Nhưng trong lòng ta lại biết, cho dù là không cần phong ấn, còn lưu lại trên người ta cũng sẽ làm bọn họ cảm thấy an tâm hơn."

"Ta đã lâu chưa trở về, chợt có một ngày, sư huynh tìm được ta, nói cho ta sư phụ qua đời, nhưng bảo ta không cần trở về đưa ông ấy...... Ta liền không trở về."

Từ lúc xuống núi rời Bạch Hạc quan bắt đầu trụ sát lệ quỷ khắp nơi, một lần duy nhất hắn trở lại sự môn, chính là 300 năm trước đó.

La Ngọc Tĩnh nghe hắn kể rõ, cảm thấy một loại bị thương khó lòng giải thích. Cô nhận thấy Khổ Sinh yêu sư môn của hắn, còn có sư phụ, các sư huynh, tựa như cô yêu chị cô, đó đều là thân nhân của bọn họ.

Nhưng chị cô vẫn còn, thân nhân hắn tất cả đều không còn nữa.

Sờ đến Tru Tà kiếm, La Ngọc Tĩnh nhớ tới Khổ Sinh từng nói, Tru Tà kiếm này hưởng linh tính sư tổ hắn biến thành. Cô ôm vai Khổ Sinh nói: "Không có việc gì, còn có Tru Tà kiếm đây, Tru Tà kiếm nhất định có thể khôi phục linh tính."

"Chỉ sợ là hy vọng xa vời." Khổ Sinh bình tĩnh nói, "Tuy rằng hy vọng xa vời, nhưng vẫn đáng đi làm."

Giống như hắn rất sớm đã biết được việc tru sát lệ quỷ sẽ không có kết quả tốt, vẫn cứ chấp nhất đi làm. Hắn đã thành thói quen đi làm việc không hề có hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro