VII-C5-C6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05 Cứng Đờ (Trầm Mặc, Là Tru Tà Kiếm Giờ Phút Này...)

Huyện Kiến Thương, một nhà họ Ngụy, mấy ngày gần đây trong nhà hơi không an bình.

Đầu tiên là một đứa cháu trai nhà này vô cớ mất tích, sau đó mỗi khi ban đêm liền có một quái vật lông dài theo ánh trăng mà đến, tập kích người Ngụy gia.

Ngụy gia con nối dõi đông đảo, huynh đệ mấy người đều ở cùng một chỗ, hiện giờ gặp phải việc lạ này, trên mặt mọi người đều tiều tụy sợ hãi, các nữ nhân ôm hài tử chen vào một chỗ, không dám rời khỏi những người khác, các nam nhân canh giữ ở bên cạnh, đao rìu không rời thân.

Trước khi mời Khổ Sinh vào nhà, bọn họ đã từng mời hai đạo nhân tới xem, nhưng mà không có tác dụng gì. Hai vị đó ngoài miệng nói thì lợi hại, vừa đến buổi tối thấy quái vật xuất hiện lại nửa điểm tác dụng cũng không có, sợ đến ngã nhào ra đất, so với người Ngụy gia còn vô dụng hơn.

"Vị đạo trưởng này, không biết ngài có nắm chắc bắt được quái vật kia không?" Con trai cả Ngụy gia nói, "Thật không dám giấu giếm, chúng ta đã từng mời vài đạo nhân, đều nói vật kia lợi hại, người bình thường sợ là không hàng phục được."

"Bảo đảm các ngươi không có việc gì." Khổ Sinh chỉ nói một câu như vậy.

Hắn chủ động tìm tới, đứng ở cạnh cửa liếc mắt nhìn một cái, liền trực tiếp gõ cửa tiến vào, há mồm nói có thể giải quyết vấn đề.

Người Ngụy gia tuy không tin mấy, nhưng thấy bề ngoài hắn khác hẳn với thường nhân, có lẽ là kỳ nhân thực sự có vài phần bản lĩnh, bởi vậy không dám xem thường cũng không dám đắc tội, chỉ mời hắn đến tiền đường, chuẩn bị rượu và đồ ăn chiêu đãi.

Khổ Sinh đương nhiên là không thể ăn, giống như mọi lần, trực tiếp đưa La Ngọc Tĩnh lên bàn, để tự cô ăn. Bọn họ ở trên đường, Khổ Sinh ngẫu nhiên tiêu tai cho người ta, gia chủ sẽ chuẩn bị cơm canh, Khổ Sinh cứ như vậy để La Ngọc Tĩnh ăn, chính mình ngồi xổm một bên nhìn, thường thường thúc giục cô ăn nhiều một chút, giống như người nuôi heo đang cho heo ăn.

Cơn bệnh mấy ngày trước còn chưa hết, La Ngọc Tĩnh cả người lại gầy thêm hai phần, thường thường ho khan một tiếng, vốn đã khẩu vị không tốt, hiện giờ một bàn lớn cố ý chuẩn bị toàn món ăn mặn, mùi dầu mỡ, mùi tanh xộc vào mũi càng làm cho ngực cô ghê tởm muốn nôn.

Phụ nhân Ngụy gia thấy cô như vậy, sợ hãi hỏi: "Vị này...".

Sẽ không rõ quan hệ của cô là gì, cũng không biết nên xưng hô thể nào, đành phải mơ hồ nói: "Là đồ ăn không hợp khẩu vị sao, dưới bếp còn có chút cháo rau, không bằng bưng một ít tới?"

Đi theo Khổ Sinh ăn nhiều chút đồ lung tung rối loạn, rốt cuộc được một lần cháo nấu nhừ, La Ngọc Tĩnh uống hai chén, chính cô thấy không sao còn Khổ Sinh nhìn lại cơ hồ từ trong lòng sinh ra một loại vui mừng khó hiểu.

"Tối nay ngươi cứ chờ ở đây, chớ có chạy loạn." Khổ Sinh bảo cô và các phụ nhân Ngụy gia ở cùng nhau.

La Ngọc Tĩnh tốt xấu vẫn cho hắn mặt mũi, gật gật đầu. Cô không thích nói chuyện Khổ Sinh đã quen, cởi xuống Tru Tà kiếm trên người vứt vào trong ngực cô nói: "Để ngươi phòng thân."

Mấy phụ nhân Ngụy gia thấy thế vội vàng đáp ứng: "Đạo trưởng yên tâm, chúng ta sẽ cẩn thận chăm sóc nàng."

Bị kéo đến bên bàn ngồi, mấy phụ nhân Ngụy gia còn bưng lên đồ đãi khách gồm bánh ngọt, hạt lạc hạt dưa vân vân, mời cô ăn.

Các phụ nhân ngồi ở bên tuy rằng nỗ lực bày ra nhiệt tình, nhưng theo sắc trời dần tối xuống, trên mặt mỗi người đều không thể khống chế mà lộ ra sợ hãi, gắt gao giữ mấy hài tử ở bên người.

Hài tử không khẩn trương như người lớn, có hai nữ hài một lớn một nhỏ quấn hai cái búi tóc nhỏ, bị mẫu thân ôm vào trong ngực, tròn xoe đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn.

Những thứ này bình thường đều cất ở tủ bát, có khách mới lấy ra để mang lên, người lớn không cho phép bọn nó ở trước mặt khách nhân tự mình lấy ăn, nhưng lúc này thấy đồ ăn vặt mà thèm, ánh mắt đều dời không nổi.

Ngồi vô thanh vô tức, La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên duỗi tay cầm một khối bánh đường, đưa cho nữ hài lớn hơn, nữ hài thấy mẫu thân gật đầu mới tiếp nhận, lộ ra tươi cười vui sướng. Nó cũng không vội ăn mà bẻ miếng bánh đường không lớn đó ra, cho muội muội bên cạnh một nửa.

Muội muội đó tuổi còn nhỏ, ăn nửa khối bánh đường, cảm thấy không đủ, thấy tỷ tỷ muốn ăn nửa khối bánh khác, lại giơ tay đòi. Tỷ tỷ do dự một chút, vẫn đưa nửa khối bánh đường còn lại cho muội muội.

La Ngọc Tĩnh nhìn một màn này có chút xuất thần, lại cầm một khối bánh đường đưa cho tỷ tỷ nói: "Đừng có cái gì cũng cho muội muội, tự mình cũng ăn đi...... phải đối xử tốt với chính mình một chút."

Ôm cánh tay ngồi xổm ở cạnh cửa, Khổ Sinh nghe thấy cô thế nhưng chủ động mở miệng nói chuyện, kinh ngạc quay đầu lại. Cô đang nhẹ nhàng vuốt đầu nữ hài lớn hơn một chút, biểu tình nhất quán hờ hững thế nhưng mang thêm một chút tươi cười chưa bao giờ thấy.

Khổ Sinh trong lòng biết, nhất định là cô lại nghĩ tới "Tỷ tỷ" kia, cô bệnh đến mơ hồ túm cổ hắn không chịu buông, duy nhất chính là gọi tỷ tỷ.

Ánh trăng từ tường viện bò dần lên, Khổ Sinh nói: "Tới."

Mọi người ngoài phòng một trận khẩn trương, các nam nhân Ngụy gia cầm đao ào ào đứng lên. Khổ Sinh lúc này mới đứng lên theo, chỉ là hắn tùy ý xoay cổ và cánh tay, cùng người khác căng thẳng hình thành đối lập rõ ràng.

Một hắc ảnh lông tóc tràn đầy leo lên tường cao trong sân Ngụy gia, đôi tay gãi bụi tường, phát ra một trận chói tai.

"Là nó! Quả nhiên lại tới nữa!" Nam nhân Ngụy gia vừa kêu, thứ kia liền chạy lên nóc nhà, dẫm nóc nhà kêu vang. Khổ Sinh giơ tay đoạt dao chẻ củi trên tay một nam nhân đang run rẩy bên cạnh, phóng về phía thứ đang chạy bằng tứ chi trên nóc nhà.

Chỉ nghe được một tiếng lưỡi mác xé gió, dao chẻ củi nện lên thân thể thứ kia, mang theo lực đạo thật lớn cùng với tiếng đánh nó rơi xuống viện.

Những nam nhân Ngụy gia còn lại nhìn thấy rõ ràng, một trận trợn mắt há hốc mồm. Đã một thời gian, bọn họ cũng từng đối kháng với thứ này, nhiều lần đều dùng đuốc và máu chó đen giằng co với nó, miễn cưỡng chịu đựng đến bình minh.

Chỉ có một lần con thứ hai Ngụy gia dùng đao chém cánh tay thứ kia, nhưng sao có thể chém đứt được, ngược lại bị chấn động đến mức gân cốt cánh tay hắn rối loạn. Thứ kia không chỉ da đồng xương sắt còn sức lực vô cùng lớn, mấy đại nam nhân cũng không làm gì được nó, ai ngờ người này lại chỉ đơn giản đã có thể đánh nó rơi xuống.

Hắc ảnh lông dài đó thân hình nhanh nhẹn, lăn một vòng ở trong viện, phát hiện không ổn muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của Khổ Sinh càng nhanh hơn nó, các nam nhân chỉ thấy trước mắt một trận gió, hắc ảnh kia đã bị Khổ Sinh một cước đá bay ra ngoài, lăn vài vòng rời xa căn nhà.

Mấy nam nhân cầm đao, không nơi dụng võ, ngây ngốc nhìn Khổ Sinh vài bước đuổi theo, túm chặt quái vật lông dài, vài nhát lưu loát bẻ gãy móng tay dài của nó, lại nắm thiết chỉ bộ[ ngón tay bọc sắt] thành quyền đảo nát răng nanh sắc nhọn của nó. Chỉ đơn giản như vậy đã xử lý xong quái vật làm bọn họ sợ hãi đã lâu.

Mọi người một trận vui sướng, vừa muốn thả lỏng, chợt nghe mái ngói trên đỉnh đầu vỡ vụn. Động tác của Khổ Sinh cũng dừng lại, bỗng nhiên quay đầu, bóp chặt cổ quái vật lông dài, quay người chạy trở về.

La Ngọc Tĩnh và nữ nhân hài tử Ngụy gia ở trong phòng, nghe động tĩnh bên ngoài, bỗng nhiên mái ngói trên đầu vỡ vụn, rơi xuống một cái hắc ảnh.

Dưới ánh trăng, hắc ảnh không lớn lộ ra hai cái răng nanh, đối diện hai nữ hài một lớn một nhỏ bên người La Ngọc Tĩnh.

Hai nữ hài bao gồm mẫu thân các nàng đều bị dọa choáng váng, trong nhất thời không thể phản ứng, La Ngọc Tĩnh đồng tử co chặt, theo bản năng vung Tru Tà kiếm trong ngực lên, dùng ra sức lực toàn thân hung hăng chém hắc ảnh kia, đánh nó rớt đến cạnh cửa.

"A --!" Lúc này, nữ nhân bọn nhỏ trong phòng mới ý thức được cái gì, hét lên.

Khổ Sinh đã kéo một quái vật lông dài chạy vào, vừa lúc thấy quái nhỏ lông dài từ trên mặt đất bò dậy muốn lao vào cắn người, tiến lên một tay cắm vào trong miệng nó đang há to. Mấy ngón tay hắn cứng đến đáng sợ, so với đạo kiếm còn lợi hại hơn, lại cứ thể bẻ gãy răng nanh trong miệng quái vật.

Quái vật ngửa đầu hí.

"A! Là hài tử của ta!" một phụ nhân Ngụy gia vẫn luôn không nói đột nhiên xông tới hô to.

Khổ Sinh bóp hai quái lông dài thối lui ra sau, nhíu mày nói: "Hắn đã chết, hóa thành cương thi, chỉ muốn hút máu người, cũng không còn là con của bà."

Phu nhân khóc kêu bị người khác ngăn lại, mọi người đốt đèn, cẩn thận vén lông tóc trên mặt hai quái lông dài ra, từ diện mạo dữ tợn nhận ra được chút bộ dáng quen thuộc.

Lúc này không chỉ mấy phụ nhân, các nam nhân Ngụy gia cũng đại kinh thất sắc hô: "Phụ thân!"

Một lớn một nhỏ hai cương thi lông dài này, một là lão thái gia Ngụy gia đã chết mười năm, một cái khác lại là đại tôn tử mấy ngày trước mất tích.

Mọi người lại đi ra mồ lão thái gia nhìn một vòng, từ cây cối sau mồ tìm ra một cái động, nối thẳng tới quan tài phía dưới.

Hóa ra, đại tôn tử nhà này ham ăn biếng làm, tâm thuật bất chính, thời gian trước muốn trộm đào phần mộ thái gia mình, lặng lẽ lấy chút vật bồi táng ra cầm bán. Ai ngờ trong quan tài, Ngụy lão gia tử đã thành cương thi, hút máu của người có quan hệ huyết thống trực hệ, hóa thành phi cương, cũng biến đại tôn tử này thành cương thi, cùng làm hại người trong nhà.

Là cương thi, đuổi theo nhân khí, khát máu, hơn nữa là máu của thân nhân. Cương thi đã xuất thế, trước đó đều phải tìm thân nhân huyết thống.

Hai cương thi lông dài cuối cùng bị Khổ Sinh dùng hai đạo phù đốt thành tro bụi, mọi người Ngụy gia về sau làm đạo tràng siêu độ thể nào, không liên quan đến Khổ Sinh và La Ngọc Tĩnh. Bọn họ cầm tiền tạ ơn rời Ngụy gia, chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Bởi vì mấy ngày trước bị bệnh, Khổ Sinh tìm một cái ghế mây nhỏ cho La Ngọc Tĩnh ngồi, phía dưới ghế mây đặt cái rương nhỏ, đựng đồ vật như cốc, chén, bàn, đĩa, ấm nước, muối ăn.

Tuy từ trước hắn hành tẩu ở nhân gian, nhưng trừ tìm lệ quỷ, cơ hồ không lui tới với ai, càng sẽ không chú ý phàm nhân bình thường cần cái gì, nhưng hôm nay hắn lại không thể không tìm hiểu những thứ này, bởi vậy khí cụ tùy thân mang theo cũng càng ngày càng nhiều.

Cầm tiền tạ ơn của Ngụy gia, Khổ Sinh đến cửa hàng mua một cái chăn, khoa tay múa chân đo lớn nhỏ, cảm thấy có thể cuốn lên đặt ở phía dưới ghế mây.

Buổi tối nếu không có nhà ở nhờ, ở vùng hoang vu dã ngoại, hắn thì không việc gì nhưng La Ngọc Tĩnh thì có việc. Mắt thấy trời càng lạnh, nếu không thêm một cái chăn cho La Ngọc Tĩnh bọc để ngủ, Khổ Sinh không chút nghi ngờ cô lập tức có thể bệnh một lần nữa cho hắn xem.

Lúc hắn mua chăn, La Ngọc Tĩnh ngồi ở cạnh cửa bên ngoài, nhìn quýt thò ra từ ven tường, quả quýt vàng óng ánh treo đầy cành. Phụ nhân gần ở đó đang nói chuyện Ngụy gia, quanh đây có rất nhiều nhà họ Ngụy, trên đường còn thấy được một cái từ đường Ngụy gia.

"Nếu mấy trăm năm trước, chúng ta nơi này cũng có Thị Thần, làm sao xảy ra loại sự tình này."

"Cũng không phải sao, nếu có Thị Thần trấn thủ, quỷ quái đó cũng không thể xuất hiện nhiều như vậy, ta có hàng xóm thân thích, từ trước ở Cẩm Xuyên bên kia, bọn họ vẫn còn Thị Thần đó, chưa từng nghe nói có cương thi như vậy ....."

Khổ Sinh cầm một cuộn chăn từ trong tiệm đi ra, cõng La Ngọc Tình muốn đi. Thấy cô nhìn những quả quýt đó, tùy tay liên bẻ một cành nặng trĩu quả cho cô.

Bên kia phu nhân nói chuyện phiếm nhìn thấy, hô to một tiếng: "Ai! Các ngươi sao lại tùy tiện vặt quýt nhà ta a!"

Khổ Sinh để Tru Tà kiếm lại bên hông, cất bước liền chạy.

Hắn chạy trốn quá nhanh, lại đi qua Ngụy gia, vụn giấy tung bay, giấy vàng trôi loạn, La Ngọc Tĩnh giơ tay đón được một tờ.

Rời thị trấn, Khổ Sinh thả chậm tốc độ, La Ngọc Tĩnh cầm tờ giấy vàng nhìn một lát, bắt đầu nghịch tờ giấy này. Cô cầm tờ giấy gấp tới gấp đi, muốn gấp một đóa hoa.

Chị gái cô thực am hiểu gấp giấy, gấp hoa giấy rất đẹp, nhưng cô lại không học được.

Khổ Sinh nhìn cô vùi đầu gấp tờ giấy, gấp hai ngày, cũng chưa nhìn ra rốt cuộc cô đang gấp thứ gì.

Đi trên đường, bỗng nhiên có một trận gió, La Ngọc Tĩnh không cầm chắc, tờ giấy bị gió thổi đi.

La Ngọc Tĩnh a một tiếng.

Vùi đầu lên đường, Khổ Sinh ngẩng đầu nhìn, thấy tờ giấy La Ngọc Tĩnh lăn lộn hai ngày bay đi, không chút nghĩ ngợi nhảy lên, kẹp tờ giấy bằng ngón tay.

Giấy được hắn nhặt về, nhưng người sau lưng bị hắn soái khí hất rơi, ngã vào trong bụi cỏ ven đường.

La Ngọc Tĩnh bò dậy, nhặt cọng cỏ trong tóc.

Trầm mặc, là Tru Tà Kiếm giờ phút này.

Khổ Sinh tránh đi ánh mắt cô, ngồi xổm xuống, để cô khập khiễng ngồi trở lại trên ghế nhỏ.

"Còn thêm một lần nữa, ngươi có thể trực tiếp quăng ta ngã chết."

"...Ta cũng không cố ý."

"Nếu ngươi cố ý, Tru Tà kiếm đã động, ngươi chính là đầu óc chập mạch, ta và Tru Tà Kiếm đều hiểu rõ."

"..."

Đi tới đi tới, Khổ Sinh đưa tờ giấy rách tung tóe về phía sau trả cho cô.

06 Hang Động ( Tru Tà Kiếm! Sao Ngươi Lại Thế Này!.....)

Hoang sơn dã lĩnh, trăng sáng sao thưa.

Trong núi hoang bên phần mộ có lân hỏa màu lam trôi nổi, cùng quái phong mùa thu lúc ẩn lúc hiện, chợt cao chợt thấp. Một bóng người màu đen đứng ở trên nấm mồ xúc đất, tiếng đào nặng nề cùng với tiếng quan tài mở ra kẽo kẹt, thậm chí còn còn có chút thanh âm càng kỳ quái hơn.

"Hừ hừ - hừ ––" như là rên rỉ vô lực xé rách ra từ trong cổ họng người đã chết.

"Đáng giận, quanh đây sao có nhiều cương thi như vậy!" Hắc ảnh nhảy đến bên quan tài, nặn ra một đạo phù đánh vào bên trong, chỉ một thoáng ngọn lửa lạch tách bốc cháy lên, trận rên rỉ đó trở thành tiếng rít biến điệu.

Tình cảnh náo nhiệt này đủ để cho bất kì người đi đêm nào cũng bị dọa vỡ gan. Nhưng La Ngọc Tĩnh đã quen. Cô mặc kệ động tĩnh sau lưng, ngồi trước một đống lửa cách mồ hoang không xa, bọc chăn, dùng muỗng gỗ quấy cháo thập cẩm trong nồi.

Cháo thả chút thịt nát, cùng với củ mài Khổ Sinh đào trên đường, nhìn qua cũng không tệ lắm.

Động tĩnh từ ngọn lửa cùng với cương thi cào quan tài phía sau đã không còn, lại biến thành tiếng xúc đất đơn điệu. Vừa rồi là đào ra, giờ là chôn về.

La Ngọc Tĩnh hai tai không nghe thấy chuyện phía sau, lại rải chút muối vào trong nồi. Cô và một vị đạo trưởng cương thi không cần ăn không cần ngủ, cùng nhau màn trời chiếu đất, sinh hoạt không hề có quy luật.

Ban đầu Khổ Sinh tùy tiện tìm chút gì lung tung nấu cho cô ăn, chính là...... nhìn thấy Khổ Sinh bóp đầu cương thi xong, lại quay đầu đi làm thức ăn cho cô, một màn đó La Ngọc Tĩnh thật sự chịu đựng không nổi.

Không có dục vọng cầu sinh, ý chí mỗi ngày sa sút, không dậy nổi tinh thần là một chuyện, nhưng tay hắn mới bắt một con cương thi, trên ngón tay còn dính dịch xác chết, cứ như vậy đi làm thức ăn cho cô, đều cho hết vào trong nồi!

-- đây đã không phải đơn thuần là vấn đề hương vị ăn ngon không, mà là vấn đề ăn xong không biết sẽ biến thành cái gì.

"Thế nào, hôm nay ngươi lại không muốn ăn gì?" Bị cô ngăn cản lại, Khổ Sinh nghi hoặc hỏi.

La Ngọc Tĩnh: "Ta vẫn là câu nói kia, muốn ta chết thì trực tiếp dùng kiếm giết."

"Sao ngươi lại nói như vậy!" Khổ Sinh suýt nữa nhảy dựng lên, "Ta cũng chưa làm cái gì?"

La Ngọc Tĩnh bưng nồi đi rửa sạch ba trăm lượt.

Từ đó về sau, cô đành phải tự mình quản mình ăn, Khổ Sinh ngoại trừ ở thành trấn mua chút gạo thóc cho cô, còn ở nơi sơn dã tìm chút nguyên liệu có thể ăn cùng với không thể ăn.

Thí dụ như các loại nấm kỳ quái trên núi, rắn độc nhảy đến trước mặt bọn họ bị Khổ Sinh tùy tay bắt được lúc đi đường, nhân sâm tùy tay đào ra lúc nghỉ ngơi dưới tàng cây .

"Hôm qua ngươi ngủ thật sự say, ta gọi cũng không tỉnh." Ngày nọ Khổ Sinh nói.

".... Ngươi không phát hiện, ta bị những độc khuẩn người tìm được đó đầu độc ngất đi sao?" La Ngọc Tĩnh hút khí thật sâu.

"???"

"Sao đột nhiên chảy nhiều máu mũi như vậy? Đáng giận, ngươi lại làm sao vậy!" Lại một ngày, Khổ Sinh nôn nóng mà túm tóc nói.

"... Ngươi hỏi ta? không phải ngươi trộm bỏ nhân sâm đào được vào trong nồi?" La Ngọc Tĩnh hút khí thật sâu.

Khổ Sinh: "Nhân sâm là vật tốt, rất nhiều nhân loại đều thích ăn nhân sâm, ta thấy ngươi hấp hối, mới dùng nhân sâm giữ mệnh cho ngươi!"

La Ngọc Tĩnh: "Ngươi đây là làm ta toi mạng."

Khổ Sinh vẫn không tin, một tay chỉ Tru Tà kiếm: "Nếu ta làm sai, Tru Tà kiếm sao không có phản ứng?"

"Tru Tà kiếm đã từ bỏ ngươi rồi." La Ngọc Tĩnh thật vất vả ngừng máu mũi, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cũng không biết là di chứng của dùng quá nhiều nhân sâm, hay là bị chọc tức.

"Không có khả năng!" Khổ Sinh khẳng định như đinh đóng cột, lại nhìn Tru Tà kiếm, ngữ khí chậm rãi trở nên do dự, "Không có khả năng......?"

La Ngọc Tĩnh: "A."

Nếu làm sai cái gì thì phải chỉ vào hắn, vậy Tru Tà kiếm cũng không cần vỏ nữa, suốt ngày chỉ vào hắn là được rồi.

Mỗi ngày buổi sáng tỉnh lại, La Ngọc Tĩnh đều cảm thấy kỳ quái, sao hôm nay cô còn sống?

Bất tri bất giác qua đi gần một tháng, dục vọng cầu sinh của cô tựa hồ kỳ tích mà sống lại. Nếu không có một chút dục vọng cầu sinh, theo Khổ Sinh lăn lộn, sinh mệnh cô sớm đã đi tới cuối cùng rồi.

*

Sau nửa đêm, tiếng xúc đất rốt cuộc dừng lại. La Ngọc Tĩnh ăn xong, bọc chăn, nhìn đống lửa nhảy lên, một mùi đất tanh tới gần, Khổ Sinh đi đường mang gió, ngồi xếp bằng bên đống lửa.

Vùng này trong núi có rất nhiều phần mộ, mà nhiều là mồ mả tổ tiên lâu đời. Mấy ngày gần đây, Khổ Sinh đều muốn dừng lại quật mộ khai quan, dùng phù lửa đốt chết những cương thi trong quan tài bị hơi thở dẫn động mà sống lại.

Khổ Sinh là cương thi sống hóa thành từ thần thai, làm thần thai lúc sinh ra xương cốt mang mùi thơm lạ lùng trời sinh, có thể trừ tà tán quỷ, mà trở thành cương thi đó là từ "Thần vật" biến thành "Tà vật", trừ tà cũng thành chiêu tà.

Đặc biệt có tác dụng uy hiếp với cương thi, những thi thể xơ cứng đó chôn ở trong đất, khả năng đều sẽ bởi vì hắn đi qua mà xao động sống lại, theo bản năng từ trong đất bò dậy truy tìm hẳn.

Khổ Sinh bất luận đi nơi nào, ngoại trừ diệt lệ quỷ, cương thi cũng sẽ không bỏ qua.

Nếu hắn mặc kệ, cương thi bị hơi thở của hắn dẫn động chạy ra, tạo sát nghiệt cũng sẽ có quan hệ với hắn, bởi vậy không thể không quản.

Ban đêm đào mồ, ban ngày lên đường, như thế mấy ngày.

Chiều hôm nay, cách thời gian ngày thường bọn họ dừng lại nghỉ ngơi còn sớm, không trung mây tối buông xuống, trời như muốn mua. La Ngọc Tĩnh cảm thấy được Khổ Sinh có chút khác thường, bước chân hắn trầm trọng kéo dài, dị thường trầm mặc.

Chợt, hắn dừng lại, lầm bầm lầu bầu: "Không tốt, sợ là thời điểm lại đến."

La Ngọc Tĩnh không hé răng, thấy hắn hơi nghiêng đầu ra sau nói: "Đợi ta tìm cái miếu thờ để cư trú, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút."

Yêu quỷ tinh quái nhiều, những truyền thuyết thần tiên cũng nhiều, bởi vậy nơi chốn đều tu sửa miếu thờ. Có khi trong hương dã, miếu thờ lớn lớn bé bé có thể trên trăm tòa, bên cạnh thôn đơn sơ nhất, đều tùy ý có thể thấy được tiểu từ cao nửa người.

Đi ra ngoài thêm nửa dặm, thấy một sơn miếu tạc ra ở trên vách núi đá.

Hang động không lớn, thờ phụng thần tiên gì không rõ ràng lắm, chỉ biết nơi này như là đã lâu không ai tới, bàn thần tượng phủ bụi, mặt sau trong một góc còn để mấy cái quan tài vỡ. Hẳn là từ trước thôn dân gần đây coi nơi này như chỗ để xác lâm thời.

Khổ Sinh một chân đạp lên vũng nước, bắn ra một đám bọt nước, hắn chân trước mới chạy vào sơn miếu, bên ngoài mưa to rối tinh rối mù đã gấp không chờ nổi nối thành một mảnh, hạt mưa thành từng chuỗi rơi thẳng xuống như rèm châu. Lảo đảo một bước, buông La Ngọc Tĩnh trên lưng, Khổ Sinh động đầu một chút, kéo một cái quan tài hỏng ra, xoay người nằm vào.

"Tối nay ta sẽ hôn mê, sáng mai liền tỉnh." Khổ Sinh cởi xuống Tru Tà kiếm đưa cho La Ngọc Tĩnh, "Nếu buổi tối xuất hiện chút quỷ quái, không cần phải để ý ta, Tru Tà kiếm sẽ bảo hộ ngươi không có việc gì."

Nói hai câu, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt là cô và lệ quỷ đánh nhau, Khổ Sinh cảm thấy không cần nhiều lời, từ trong tay áo móc ra một lá bùa muốn dán lên giữa trán mình, còn chưa dán xuống, lại dừng động tác, thêm một câu: "Chớ có nghĩ chạy trốn!"

Nói xong lá bùa dán lên trán, nháy mắt không có động tĩnh.

La Ngọc Tĩnh cầm Tru Tà kiếm đứng dậy đi xem, trong quan tài Khổ Sinh mặt dán hoàng phù, vẫn không nhúc nhích tựa như một khối thi thể.

Cô không biết tình huống ra sao, cũng không tìm tòi nghiên cứu, không ai ở bên cạnh nói chuyện thúc giục, cô cũng lười lo làm đồ ăn, một mình ngồi ngắm mưa bên ngoài.

Lần ngồi ngốc này, trời thực nhanh đen xuống, bỗng nhiên cô ngửi được một mùi hương nhàn nhạt kỳ lạ.

Mùi hương này không ngừng biến hóa, mũi một khi ngửi được hương vị này, tựa như mượn từ khí vị liên thông tới ngũ cảm, trong đầu tự nhiên hiện ra hình ảnh.

Nhắm mắt lại, La Ngọc Tĩnh ngửi được một khí vị quen thuộc. Từ nước giặt quần áo, nước hoa, long não đuổi muỗi trong tủ quần áo, cái cây ngoài cửa sổ khu chung cư ... Các loại khí vị nhàn nhạt hỗn hợp thành hơi thở của gia đình cô.

Sau đó mùi hương càng thêm nồng đậm, có thêm mùi đồ ăn nhân gian, là chị cô làm vịt nướng, chị ấy thường nói mình có bí quyết làm ra hương vị không giống người khác làm.

Theo mùi hương, La Ngọc Tĩnh đi vào bên quan tài Khổ Sinh nằm. Những khí vị lộn xộn trong trí nhớ tiêu tán đi, lộ ra mùi hương kỳ diệu nguyên bản tựa mùi hoa lại tựa mùi quả.

Là từ trên người Khổ Sinh phát ra. La Ngọc Tĩnh thoáng ghé sát vào ngửi ngửi, có chút hoảng hốt, cô được Khổ Sinh cõng sau lưng, cách chỗ tựa lưng ghế ngẫu nhiên cũng sẽ ngửi được một mùi hương thoang thoảng rất khó bắt giữ, hơi lướt qua, không biết từ đâu mà đến.

Bỗng nhiên, Tru Tà kiếm an tĩnh lại rung động, La Ngọc Tĩnh cả kinh, thu hồi tay mình, cô phát hiện hang động tựa hồ có thêm cái gì.

Hang động không lớn, mặt thần tượng đơn sơ vặn vẹo một trận, trồi lên một đám lông trắng dài dài rũ đến mặt đất, dường như thần tượng bỗng nhiên mọc ra một chòm râu dài, lan tràn về phía quan tài.

Trong bóng tối phía dưới bàn thờ, lập loè một chuỗi đèn đỏ nhỏ, hình như có một đám người nấp ở đó nhỏ giọng nói chuyện, lắng nghe xem nói cái gì, lại nghe không rõ.

Bên ngoài màn mưa lay động, một trận tiếng bước chân không nhanh không chậm, La Ngọc Tĩnh nhìn lại, thấy nước mưa ở cửa đột ngột gián đoạn, như bị cái gì ngăn lại một lát. Vừa đứt lại nối, phảng phất có năm, sáu người nhìn không thấy lục tục đi đến.

Trên mặt đất hơi hơi thấm ra vệt nước, La Ngọc Tĩnh dựa lên quan tài phía sau, trước mặt Tru Tà kiếm trôi nổi lên, thân kiếm phát ra ánh sáng nhạt, làm kinh sợ những thứ nhìn không thấy đó cách ra một khoảng cách ở bên ngoài.

Quan sát từ vết nước trên mặt đất, mấy thứ kia vòng quanh quan tài, tựa hồ vô kế khả thi, qua một lúc vệt nước hoàn toàn khô đi, La Ngọc Tĩnh cũng không rõ lắm rốt cuộc chúng nó dừng ở nơi nào, chỉ biết chúng nó ước chừng chưa đi ra ngoài, còn ở lại nơi này.

Trên bàn phủ đầy tro bụi, một ngọn nến màu đỏ đã đốt một nửa bỗng nhiên sáng lên, chiếu ra một bộ da lông du quang thủy hoạt bên cạnh bàn -- đó là một con chồn sóc thật dài.

"Rừng núi hoang vắng gặp được thần hương, là tạo hóa khó được nha." Chồn sóc híp mắt lộ ra cái cười, dưới móng vuốt hiển lộ ra một đám ánh vàng rực rỡ.

Nó nói với La Ngọc Tĩnh: "Muốn vàng sao? Muốn thì ngươi cầm thanh kiếm trước người kia đi ra ngoài!"

La Ngọc Tĩnh cầm một cục đá bên chân lên ném về phía nó, ném một ít tạp vật trên bàn đều rơi đầy mặt đất.

Chồn sóc nhe răng, cả giận nói: "Thật là một nữ oa không hiểu chuyện!"

Tiếng nói của nó vừa dứt, dưới bàn những con mắt đỏ đều chớp động lên, tiếng nghiến răng tinh tế một tiếng tiếp một tiếng.

Thấy La Ngọc Tĩnh không sợ, cũng bất động, tròng mắt chồn sóc vừa chuyển, đuôi dài cong lên, phun ra một đám mây vàng. Mây vàng tan ra, La Ngọc Tĩnh ngửi được một mùi tanh tươi, thần trí chậm rãi trở nên hỗn độn, mà ở trong hỗn độn, cô nghe được một thanh âm tiêm tế nói: "Người ngươi thấy sợ hãi nhất đang xuất hiện ở trước mắt."

La Ngọc Tĩnh ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, bỗng nhiên ôm đầu hét lên một tiếng, cả người run rẩy lên.

Thanh âm kia tiếp tục nói: "Bây giờ lấy kiếm ở trước mặt người, nhanh chạy trốn đi, thoát khỏi người mà ngươi sợ hãi, thoát càng xa càng tốt......"

La Ngọc Tĩnh quả nhiên hoảng sợ mà túm Tru Tà kiếm trước mặt, nhưng cô cũng không nghe lời chạy trốn, mà run rẩy lẩm bẩm nói: "Ta đã chết, ta đã chết."

"Ta làm sao...... mà chết?" trên mặt cô tựa khóc tựa cười, dần dần hiển lộ ra dữ tợn, đột nhiên rút Tru Tà kiếm ra chém về phía trước.

"Phập––" bàn bị Tru Tà kiếm gọt một góc, con chồn sóc đột nhiên không kịp phòng bị, cái đuôi nhọn cũng bị cô cắt đi một miếng, tức giận đến bén nhọn kêu to, "Ta bảo người chạy đi! Chạy trốn!"

Nhưng mà mặc kệ nó nói thế nào, La Ngọc Tĩnh đã lâm vào điên cuồng. Mắt cô tràn đầy tơ máu, lại một kiếm bổ về phía chồn sóc.

La Ngọc Tĩnh đuổi theo chồn sóc, đông một kiếm tây một kiếm, làm bàn án, vách đá chung quanh án đều vẽ ra vết kiếm, chồn sóc không ngại bị một nhân loại bức thành bộ dáng này, nhào về quan tài, La Ngọc Tĩnh lại một kiếm chém vào quan tài, chém đứt cái đuôi chồn sóc.

"Nha --!"

Ánh nến màu đỏ lập loè, chiếu vào mấy bóng dáng trên vách động, bị La Ngọc Tĩnh chọc trúng.

Trong hỗn loạn, chòm râu màu trắng lặng yên thoát ly từ thần tượng, phủ lên người La Ngọc Tĩnh. La Ngọc Tĩnh cúi đầu nhìn, không biết thấy ảo giác gì, đột nhiên cười rộ lên: "Ha ha...... Ha ha!"

Cười nâng Tru Tà kiếm lên đâm vào trên người mình, mũi kiếm chọc trúng đám râu trắng đó, còn theo lực đạo chọc vào trong bụng, Tru Tà kiếm cùng cô giằng co kéo ra sau, mới không làm cô tàn nhẫn dùng kiếm chọc thủng mình.

Sáng sớm, hoàng phù chu sa trên trán Khổ Sinh tự cháy hầu như không còn, hắn ngồi dậy, thầm nghĩ không biết tối hôm qua có xảy ra chuyện hay không, giương mắt nhìn chỉ thấy ----

Hang động khắp nơi đều là vết kiếm, đến quan tài hắn nằm đều bị chém đến sắp tan thành từng mảnh, một đám chồn sóc da thịt chia lìa rải trên mặt đất, một đám nhện lông bị cắt thành hai nửa, lông rơi tứ tán, còn có quỷ vật bị Tru Tà kiếm đốt thành tro, hơi thở tràn ngập không tiêu tan.

Ở đây vật sống còn sót lại, cũng chỉ có một mình La Ngọc Tĩnh tay cầm Tru Tà kiếm, dựa ngồi ở bên quan tài.

"..." Khổ Sinh nhìn đỉnh đầu nữ nhân, hô to, "Tru Tà kiếm! Ngươi sao lại thế này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro