VII-C7-C8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07 An Hồn Hương (Trộm Chạy Đến Chỗ Ta Chém Cây Của Ta)

La Ngọc Tĩnh ngồi quỳ ở bên quan tài, rũ đầu, tư thế của Khổ Sinh cũng chỉ có thể thấy đỉnh đầu cô. Một tay hắn đè lại đầu La Ngọc Tĩnh, vừa hô to Tru Tà kiếm.

"Đêm qua ngươi cứ như vậy đi theo nàng làm xằng làm bậy!"

Thế này thật mới mẻ, Tru Tà Kiếm đi theo Khổ Sinh nhiều năm, lần đầu tiên bị bôi nhọ như thế. Bởi vậy, lúc La Ngọc Tĩnh bị kích thích bởi một cái "Tay sắt" đè lên đầu, giơ tay nắm lấy nó chọc ra sau về phía Khổ Sinh, Tru Tà Kiếm cũng không chống cự, thuận thể liên đâm ra ngoài.

-- nó chỉ là một thanh kiếm mà thôi.

Khổ Sinh nghiêng đầu tránh thoát nhát kiếm này của La Ngọc Tĩnh, từ trong quan tài xoay người nhảy ra, La Ngọc Tĩnh lại thất tha thất thểu từng kiếm chọc tới, bị Khổ Sinh mở ra hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm.

"Đây là... bị tinh quái mê hoặc tâm hồn." Khổ Sinh vừa thấy La Ngọc Tĩnh hai mắt vô thần, lại xem tử trạng thê thảm của chồn sóc trên mặt đất, liền biết được đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Nếu là người bình thường, bị tinh quái mê hoặc, cũng chỉ hỗn hỗn độn độn nghe lệnh hành sự mà thôi. Nhưng La Ngọc Tĩnh không bình thường, cô lấy hồn lệ quỷ nấp trong thân người, lại không thấy thân thể bài xích, vẫn có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh.

Nếu một khi gặp kích thích, lệ khí của cô liền bị dẫn động, che mờ tâm trí, khiến cô làm ra một ít cử chỉ quá kích.

Xem bộ dáng cô hiện giờ, so với một tháng trước khi nhìn thấy cô còn phải nghiêm trọng hơn. Khổ Sinh cảm thấy đau đầu, miệng nói: "Đừng khóc! Đừng khóc! Đừng khóc!".

Sau đó đôi tay bắt lấy cổ tay của cô, đoạt được Tru Tà Kiếm trong tay cô.

Đôi tay bị khóa chặt, thần trí không rõ La Ngọc Tĩnh vừa bị hắn chạm vào, quả nhiên khóc lớn hơn. Khổ Sinh nghe tiếng cô khóc, sắc mặt vặn vẹo một trận, một tay quăng Tru Tà kiếm nguy hiểm ra ngoài, cắm vào vỏ kiếm ở cách đó mấy mét, sau đó liên muốn bịt miệng cô.

Ai ngờ thấy tay hắn tới gần, La Ngọc Tĩnh như chịu kích thích lớn hơn nữa, kỳ tích mà khôi phục một chút thần trí, tránh tay hắn, giãy giụa nói: "Không được...... tay mới vừa sờ cương thi ...... chưa rửa!"

Khổ Sinh sửng sốt, theo bản năng phản bác: "Nói bậy, ta vừa mới không sờ cương thi! Không đúng, ngươi khôi phục?"

Tiếp theo nháy mắt La Ngọc Tĩnh lại khóc lóc giãy giụa lên, đôi mắt hơi có thanh tỉnh lần thứ hai trở nên vẩn đục.

Khổ Sinh: "...." Được rồi, chưa thanh tỉnh.

Hắn một ngón tay chọc trúng La Ngọc Tĩnh, ấn cô ngả ra sau, một chân câu lấy quan tài, vừa lúc cất cô vào trong. La Ngọc Tĩnh rầm một tiếng lọt vào quan tài, đang muốn bò dậy, Khổ Sinh ngồi xổm trên quan tài bên cạnh, lần thứ hai chọc cô trở về.

Hắn cởi xuống hồ lô bên hông, chấm mực chu sa bên trong, vẽ cái trấn quỷ phù ở trên mặt La Ngọc Tĩnh.

Tru Tà kiếm ở một bên điên cuồng lập loè.

Vẽ xong phú, thấy La Ngọc Tĩnh còn đang giãy giụa, Khổ Sinh phản ứng lại, dùng ngón tay gõ gõ giữa trán, lầm bầm lầu bầu: "Nghĩ sai rồi, hẳn là vẽ an thần phù."

Hắn diệt quỷ tru tà làm nhiều, đặt bút chính là tru quỷ, cũng chưa từng suy xét.

Vớt lên tay áo trắng của La Ngọc Tĩnh lau trên mặt cô một trận, xóa nét mực lúc trước đi, một lần nữa hắn vẽ cái an thần phù ở trên mặt cô, lúc này mới thấy cô dần dần an tĩnh lại, đôi mắt nhắm nghiền ngủ rồi.

Bất quá lúc này, trên mặt và trên quần áo cô đã một mảnh nét mực đỏ đen.

Cô vừa an tĩnh như vậy, Khổ Sinh phát hiện chỗ bụng nhỏ của cô có một mảnh màu đỏ, hóa ra bụng cô bị thương. Vốn đã không còn đổ máu, mới vừa rồi giãy giụa lợi hại, lại bắt đầu thấm ra. Xem hình dạng miếng rách trên quần áo, rõ ràng là Tru Tà kiếm đâm bị thương.

Khổ Sinh không cao hứng mà quay đầu nói với Tru Tà kiếm: "Tru Tà kiếm! Ngươi không để ta làm nàng bị thương, chính người ngược lại ở trên bụng nàng đâm ra lỗ thủng!"

Tru Tà kiếm lười để ý hắn.

"Vậy phải thế nào mới được? Mặc kệ? Mặc kệ thì chết mất!" Khổ Sinh xoay đầu nhìn chằm chằm bụng La Ngọc Tĩnh, tự mình cân nhắc một lát, vẫn chuẩn bị cởi bỏ quần áo cô nhìn miệng vết thương.

Nhưng mới vươn tay, hắn thầm nghĩ nếu cô tỉnh lại, phát hiện mình cởi xiêm y cô, chẳng phải là bị hiểu lầm? Hiểu lầm cũng thôi, nếu làm cô lại chịu kích thích, mất nhiều hơn được.

Như vậy cũng được, không thể cởi quần áo, trực tiếp xé mở một miếng nhỏ thì tốt rồi.

"Xoẹt xoẹt --

Tru Tà Kiếm, giống như đã chết, bay màu.

Ở trên quần áo La Ngọc Tĩnh xé ra một cái lỗ, Khổ Sinh xem qua miệng vết thương, cảm thấy so với mình nghĩ còn nhẹ hơn, tức khắc thả lỏng, lấy ra một tấm hoàng phù, vẽ phù cầm máu dán lên miệng vết thương ở bụng La Ngọc Tĩnh. Cảm thấy không đủ, lại vẽ hai tấm toàn bộ dán lên.

Làm xong chuyện này, hắn từ trên quan tài nhảy xuống, ngồi xổm bên Tru Tà kiếm, lòng còn sợ hãi, nói: "Tru Tà kiếm, ta vào đời gần trăm năm, lần đầu tiên phát giác lệ quỷ đáng sợ như thế."

Lệ quỷ bình thường xuất hiện liền phải giết người. Nếu bị kích thích đến, lệ quỷ liền lợi hại hơn. Muốn lệ quỷ khôi phục bình tĩnh, Khổ Sinh từ trước đến nay đều trực tiếp trụ sát, cho nó một cái bình tĩnh vĩnh cửu, nhưng trước mắt không thể giết, đành phải tìm kiếm con đường thứ hai.

"Chỉ có thể đốt cho nàng chút an hồn hương, vừa trừ lệ khí của nàng, miễn cho nàng chịu kích thích lại nổi điên." Khổ Sinh gãi đầu mình. Hắn năm đó ở Bạch Hạc quan tuy rằng cũng từng học chế hương này đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày hữu dụng.

"Đi đâu tìm an hồn mộc chế hương?" Khổ Sinh cân nhắc.

An hồn mộc này không phải chỉ một loại cây nào, mà là cây cối sinh trưởng nơi tràn đầy hương khói mà có linh tính, được tẩm bổ, năm rộng tháng dài liền có thể gọi là an hồn mộc, dùng để chế tác an hồn hương hiệu quả tốt nhất.

Bọn họ hiện giờ ở Tố Châu, Tố Châu nổi danh nhất là Cẩm Xuyên, phủ thành Cẩm Xuyên có vị Thị Thần phù hộ, đúng là "Bạch y Chúc thị".

Khổ Sinh hành tẩu bên ngoài, từ trước đến nay không thích đi những địa phương có Thị Thần che chở, nguyên nhân không do hắn, chỉ vì có Thị Thần, quanh đó liền ít có tà ám quỷ mị, càng không có lệ quỷ hắn muốn tìm.

Bất quá hiện giờ hắn muốn tìm an hồn mộc, nếu muốn hỏi quanh nơi này ở đâu khả năng xuất hiện an hồn mộc, không cần phải nói, quanh dinh thự Thị Thần chắc chắn có. Vừa lúc Cẩm Xuyên cách nơi này không xa, hắn liền đi một chuyến.

La Ngọc Tĩnh lúc này hôn mê rồi, không thể ngồi ghế mây, Khổ Sinh lại không dám ôm cô bên người, dứt khoát vẫn để cô nằm ở trong quan tài, một tay khiêng quan tài trên vai, một tay vác tạp vật, cứ như vậy một đường đinh linh leng keng bước vào Cẩm Xuyên.

Lấy cước trình của hắn, không tới nửa ngày đã đến.

Phủ thành Cẩm Xuyên có đại gia tộc Chúc thị, lại không có quỷ quái quấy nhiễu, mọi người sinh hoạt giàu có và đông đúc, phòng ốc so với nơi khác càng xa hoa, đường phố so với nơi khác càng rộng lớn, đến người nơi này so với nơi khác kiến thức càng rộng rãi. Thấy Khổ Sinh "kỳ lạ" như vậy đi trên đường, đều chỉ xem nhiều hai mắt mà thôi, ít có chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cẩm Xuyên nhiều sông, đại trạch Chúc thị đúng lúc được nhánh sông Cẩm Xuyên ngăn cách thành đơn độc, trừ tộc nhân Chúc thị, không cho người thường tới gần. Trong mắt dân bản xứ, tòa đại trạch đó vạn phần thần thánh, thường thường có người đi miếu thờ Thị Thần xây gần sông dâng hương.

Khổ Sinh đi ngang qua những miếu Thị Thần dân bản xứ tự phát tu sửa, bước chân không ngừng, vòng đến ngoài bìa rừng hẻo lánh ít dấu chân người, từ nơi đó lặng lẽ lẻn vào đại trạch Chúc thị. Chỗ các gia tộc cung phụng Thị Thần thực dễ tìm, là nơi hương khói nồng đậm nhất.

Hơn nữa đi vào, chỉ cần không nháo ra động tĩnh lớn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không lo lắng bị ai phát hiện, rốt cuộc những người phụng dưỡng thần, ai đối với thần của mình mà không phải vừa kính lại sợ, kính nhi viễn chi. [tôn trọng và giữ khoảng cách]

Tránh đi những thủ vệ Chúc thị mặc bạch y đơn sắc, theo hơi thở hương khói, Khổ Sinh bưng quan tài tạp vật đi vào bên một cái hồ. Hồ bị tầng tầng lớp lớp lụa trắng che đậy, bên trong lặng lẽ không có hơi thở người sống, một tòa gác mái hoa mỹ xây ở bên hồ. Bên cạnh có một cây đại thụ, dưới tàng cây hương tro tế thần tích một tầng thật dày.

Đây là một cây an hồn mộc, Khổ Sinh nhìn thân cây một cái, còn tính là vừa lòng, buông quan tài tạp vật, rút ra Tru Tà kiếm chọc lên thân cây.

Chọc hai cái, một thanh âm sâu kín vang lên ở bên tai.

"Trộm chạy đến chỗ ta chém cây của ta, thích hợp sao?"

Lúc này là chính ngọ [ giữa trưa], chung quanh nơi nơi là lụa trắng tung bay, nam tử phiêu phù trong không trung làm ánh mắt Khổ Sinh nhìn lần đầu tiên thiếu chút nữa cũng nhận lầm hắn là một khối lụa trắng phiêu đãng.

Bởi vì thân hình hắn mờ ảo, lại mặc một thân lụa trắng, cả người phai màu thuần tịnh. Ánh mặt trời từ khe hở lá cây rơi xuống, xuyên thấu thân hình nam tử này.

Khổ Sinh biết đây ước chừng là Chúc thị thần.

"Sao lại không thích hợp, bóc chút vỏ cây mà thôi." Hắn nói, động tác cũng không ngừng, bào tiếp mảng lớn vỏ cây.

Chúc thị thần không thấy tức giận, trôi ở đó nhìn hắn bóc vỏ cây của mình. Làm Thị Thần, hắn đương nhiên có thể cảm giác được hơi thở "đồng loại". "Khí" trên thân người và thứ không phải người trong mắt hắn là hoàn toàn bất đồng, hắn có thể thấy khách nhân không mời tự đến trước mặt này, là một Thị Thần "thai thần chết trong bụng".

Tuy rằng không biến thành Thị Thần, mà là biến thành thứ khác, nhưng xem thời gian hắn ra đời, là một tiểu gia hỏa thập phần non nớt.

Chúc thị thần thấy hắn không để ý tới mình, lại bay tới quan tài bên cạnh, nhìn nhìn La Ngọc Tĩnh nằm bên trong.

Hắn ngạc nhiên nói: "Đây chẳng lẽ là thê tử của ngươi sao? Ngươi biến nàng thành chật vật như vậy, đợi nàng tỉnh lại, sợ là muốn tức giận với ngươi."

Khổ Sinh nhét vỏ cây bóc xuống vào trong lòng, nói: "Không phải thê tử, chớ có nói bậy! Huống hồ nàng tức giận cái gì, nàng lấy kiếm của ta chém lung tung, nên tức giận chẳng lẽ không phải ta sao? Đợi nàng tỉnh lại ta phải cẩn thận giáo huấn nàng mới đúng!"

Chúc thị thần nhìn hắn, lắc đầu thở dài: "Mạnh miệng cái gì, ta là người từng trải, không thể không hiểu hơn ngươi."

Khổ Sinh chỉ cảm thấy thằng nhãi này không thể hiểu được, lười cùng hắn nhiều lời, đồ vật lấy được vào tay, vừa lúc nghe thấy xa xa có người tới, hắn lập tức bưng quan tài, nhấc tạp vật, giống như lúc tới, nhanh chóng rời đi.

Chúc thị thần trôi trong tầng lụa trắng, nhìn bóng dáng hắn treo tường mà đi, cười than một tiếng, vung tay áo thân hình tiêu tán.

Thực nhanh, có vài tộc nhân Chúc thị mặc bạch y bưng hương và cống phẩm xuyên qua tầng tầng vải lụa đi đến dưới tàng cây, chuẩn bị cung lên như ngày thường. Thị Thần bọn họ không muốn thấy tộc nhân, bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài cung phụng dưới thần thụ, ai ngờ liếc mắt một cái, nhìn thấy trên thần thụ thiếu một miếng vỏ cây to, thân cây lộ ra màu trắng phía dưới.

"A!" Mấy tộc nhân kinh hãi, "Sao lại thế này! Thần thụ! Vỏ thần thụ bị cắt!"

Cuối cùng, đương nhiên cũng không thể tìm ra ai làm chuyện đại nghịch bất đạo này, chỉ ở trên Thị Thần phổ của Chúc thị ghi một bút, ngày nọ tháng nọ năm nọ, vỏ cây thần thụ ly kỳ biến mất một miếng, cũng dặn ngày sau mọi người cẩn thận trông thần thụ.

Không nói chuyện này, lại nói Khổ Sinh rời đại trạch Chúc thị, tìm nơi đốt vỏ cây thành tro, xứng với một ít nguyên liệu khác, cuối cùng còn dùng Tru Tà Kiếm cắt cánh tay ra, nhỏ hai giọt máu, làm ra an hồn hương.

Hắn châm an hồn hương, cắm ở bên cạnh quan tài.

Một mùi hương sâu kín quen thuộc quanh quẩn ở bốn phía, La Ngọc Tĩnh trong một mảnh đần độn dần dần thanh tỉnh. Mùi hương này như là dẫn đường làm người ta an tâm, mang theo cô đi rất xa rất xa, rốt cuộc đi tới chính đồ.

La Ngọc Tĩnh cảm giác được an tâm bình tĩnh đã lâu chưa từng có.

Cô ở trong xóc nảy mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong quan tài đầy dấu vết bị chém, trên đỉnh đầu cắm một cây hương, hương tro run run rẩy rẩy rơi xuống, bay tới trên mặt cô.

Giơ tay xoa xoa hương tro trên mặt, sờ được một ít bụi màu đen và màu đỏ. Một chút, hai chút càng lau càng bẩn, lau như thế nào cũng không sạch.

La Ngọc Tĩnh: "....." Cảm giác bình tĩnh đang chậm rãi biến mất.

Cô định ngồi dậy, lại phát giác trên bụng lạnh căm căm, cúi đầu nhìn lại, quần áo trên bụng bị xé mở một cái lỗ to, mấy tấm hoàng phù dán ở đó muốn rớt không rớt, trên quần áo càng dính đầy mực màu đen, cùng với bụi, cả người cô tràn ngập một mùi hôi kỳ lạ.

Khổ Sinh thấy cô tỉnh lại, buông quan tài, đang muốn chất vấn cô lạm dụng Tru Tà kiếm.

La Ngọc Tĩnh mở miệng trước hỏi: "..... Ngươi ném ta vào hầm cầu?"

08 Canh Thái Tuế (Ta Muốn Náo Loạn.....)

Vì tẩy đi những vết mực trên mặt, La Ngọc Tĩnh ngồi nửa ngày ở bên dòng suối, Khổ Sinh cũng không dám thúc giục cô.

"Ta cũng chưa làm gì sai, Tru Tà kiếm, ngươi nói có phải thế không?"

"Ta không ném lại nàng mặc kệ, còn vì nàng làm an hồn hương!"

"Vẽ bùa ở trên mặt có gì không đúng, lúc trước ta tru quỷ không phải đều làm như thế, người nói đúng không, Tru Tà kiếm?"

"......"

Hắn ngồi xổm trên một tảng đá lớn cao cao, đưa lưng về phía La Ngọc Tĩnh đang rửa sạch bên dòng suối phía dưới, nhắc mãi với Tru Tà kiếm cắm ở bên chân mình.

Đột nhiên, hắn giơ tay rút Tru Tà kiếm chém ra "Tru!"

Tru Tà kiếm bay đi, đâm trúng một khe hở chỗ tảng đá lớn, chỗ tối đó vặn vẹo một trận, toát ra khói đen, tiêu tán ở không trung.

Tru sát một con sơn yêu trốn tránh ở trong bóng tối tìm cơ hội thôn phệ người, Tru Tà kiếm ong ong rung vang, bị Khổ Sinh triệu hồi về trong tay.

Hắn tùy tay cắm Tru Tà vào vỏ, tiếp tục nói đề tài lúc trước "Vết mực đó cũng không phải là rửa không sạch, chỉ cần rửa nhiều vài lần thôi, quần áo tuy bị xé rách, ta cũng mua cho nàng ấy bộ đồ mới, còn có gì tức giận?"

"Tru Tà kiếm, người phải quản giáo nàng cẩn thận, uy hiếp nàng giống như lúc trước uy hiếp ta vậy. Đều là người quá mức dung túng nàng, mới có thể biến thành bộ dáng này!" Khổ Sinh chỉ trích Tru Tà kiếm.

Trận chỉ trích không có đáp lại này kết thúc với La Ngọc Tĩnh rửa sạch sẽ đứng lên.

"Rốt cuộc có thể đi rồi!" Khổ Sinh nhảy xuống tảng đá lớn, thấy La Ngọc Tĩnh sắc mặt tái nhợt, run rẩy trong gió núi. Quần áo mới mua thêm ở Cẩm Xuyên, nơi đó nhiều nhất chính là quần áo tố sắc, bởi vậy cô vẫn một thân màu trắng, không trách rất nhiều người đều nhận cô là nữ quỷ, thực sự là bởi vì trên người cô nhìn không thấy sinh khí.

"Ngươi..." Khổ Sinh chần chờ một chút, "Mặt đầy tử khí."

La Ngọc Tĩnh lạnh lùng nói "A, chúc mừng."

Cái "lạnh lùng" này không phải chỉ ngữ khí của cô, mà là trạng thái của người cô lúc này -- thời tiết đầu mùa đông, địa giới nơi này rét lạnh, ở trong núi rửa lâu như vậy, còn không phải là sắp đông chết.

Khổ Sinh nghẹn lại, quay đầu tìm một chỗ, đốt lên đống lửa để cô hoãn một chút.

Bọc chăn co rúm lại trước đống lửa, La Ngọc Tĩnh sắc mặt vẫn cứ khó coi. Khổ Sinh nhíu mày đốt một cây an thần hương, ngồi xổm trước mặt cô nói "Cầm."

La Ngọc Tĩnh trì độn mà tiếp nhận cây hương, khói trắng lượn lờ phiêu ở quanh thân cô, chui vào trong mũi, mùi hương nhàn nhạt làm cô dần dần ngừng lại run rẩy.

"Ngươi ở chỗ này chờ ta." Lưu lại Tru Tà kiếm, Khổ Sinh quay đầu bước nhanh đi, không bao lâu, tóc hắn lộn xộn, mang theo một thân cỏ, dẫn theo một củ cải trắng hình thù kỳ quái trở về.

Khổ Sinh tìm kiếm ở đống tạp vật càng tích càng nhiều đó, lấy ra nồi gạo các thứ, củ cải trắng bị ném bên chân hắn đột nhiên nghiêng người bò dậy, run rẩy thân thể béo trắng thủy linh, muốn chạy trốn. Từ tư thái nó vặn vẹo linh hoạt, rất khó nói đến tột cùng có phải là củ cải hay không.

La Ngọc Tĩnh "....."

Ấn lấy củ cải vặn vẹo, lần thứ hai đi ra ngoài, sau đó Khổ Sinh lại hấp tấp bưng nồi trở về, để nồi lên đống lửa.

La Ngọc Tĩnh thấy trong nồi có cái gì đang động đậy, muốn đẩy mở nắp nồi, hai cái râu trắng nõn từ khe nồi chui ra, lại bị Khổ Sinh thô bạo mà nhét trở về. Động tĩnh không khác gì nấu cua không buộc dây, từ trong tay áo hắn lấy ra hai đạo phù dán lên nắp nồi phòng ngừa chạy trốn.

Tuy là ngửi hương an hồn, ngửi đến cả người không tự chủ được biến thành bình tĩnh, La Ngọc Tĩnh cũng có chút duy trì không được biểu tình không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, trong lòng sinh ra chút dự cảm không tốt, chủ động hỏi "Ngươi đang luyện đan? Luyện dược?"

Khổ Sinh nói "Ta đương nhiên là tự làm đồ ăn cho ngươi."

La Ngọc Tĩnh nói "Ta biết, người đang phong ấn yêu ma quỷ quái."

Khổ Sinh nói, "Ta tự làm đồ ăn cho cô."

Ai muốn ăn loại đồ vật này? Vừa rồi chính cô trơ mắt nhìn đồ vật kì quái đó còn đang vặn vẹo, thậm chí bây giờ nó vẫn còn đang gõ nắp nồi đó! La Ngọc Tĩnh khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia kích động màu đỏ, cô ho khan một tiếng nói "Ta không ăn".

Khổ Sinh cả giận nói "Trước khi cho gạo ta đã rửa tay xong, rửa sạch hai lần!"

La Ngọc Tĩnh nghe thấy đồ vật trong nồi kia gõ nắp nồi càng ngày càng vang, không thể nhịn được nữa lớn tiếng nói "Là vấn đề của tay ngươi sao! Đồ vật kia căn bản không thể ăn, đó là yêu quái đúng không! Ngươi bảo ta ăn yêu quái?"

"Nấm độc, gạo lẫn đá cát, rắn độc rết độc, xác chết...... Cái đó cũng thôi, giờ đến yêu quái ngươi cũng muốn cho ta ăn!"

Dùng ngón tay lấp kín lỗ tai, Khổ Sinh nói "Đây cũng không phải là yêu quái bình thường, bình tĩnh! Đừng để lệ khí tràn lên não! Bị lạc thần trí!"

La Ngọc Tĩnh "Ngươi không cho ta ăn loại đồ vật này ta liền rất bình tĩnh, chỉ cần ngươi không lăn lộn ta, ta đều bình tĩnh không nói lời nào!"

Khổ Sinh lại đốt hai cây an hồn hương, để khói hương bay về phía cô, làm cho nơi này giống như gian phòng hút thuốc, La Ngọc Tĩnh lại chậm rãi an tĩnh xuống. Đến yêu quái củ cải trong nồi cũng an tĩnh, có thể là đã bị nấu chín.

La Ngọc Tĩnh "hút thuốc", có biểu tình siêu thoát, còn nói "Ta sẽ không ăn."

Khổ Sinh ôm cánh tay, vẫn bộ dáng không cao hứng, chờ đến lúc trong nồi bay ra một mùi hương kỳ lạ, hắn xé phù chú, mở nắp nồi ra. Mùi hương nồng đậm tràn ngập trong nháy mắt cùng làn hơi trắng nóng hầm hập trào ra, canh gạo trắng phổ thông thể nhưng nấu thành kim sắc.

Cho muỗng gỗ vào quấy, kim sắc nồng đậm xinh đẹp nhộn nhạo gợn sóng. Khổ Sinh vớt một vòng trong nồi, vớt "Củ cải trắng" đã nhỏ đi một vòng từ đáy nồi ra, ném vào chậu nước bên cạnh.

"Không ăn ngươi, nhanh chạy đi." Khổ Sinh xụ mặt nói.

Củ cải trắng trong chậu nước nhảy ra, lộc cộc chạy đi. La Ngọc Tĩnh nhìn yêu quái này chạy mất, ánh mắt di động đến cái nồi đựng thứ không biết nên gọi "canh củ cải" hay là "nước tắm yêu quái".

Khổ Sinh lấy cho cô một chén. Lúc trước quyết định vô luận thế nào cũng sẽ không ăn, La Ngọc Tĩnh bị mùi hương kỳ lạ hấp dẫn, tiếp nhận chén, vùi đầu uống một ngụm.

Trong nháy mắt, khẩu vị chết đi đã lâu của cô bị đánh thức, trong miệng phát ra từ vị thơm ngon chưa bao giờ từng có.

Từ khi những chuyện đó phát sinh, cô một lần cũng không ăn nổi bất cứ thứ gì, đồ ăn mất đi tư vị, vì không để chị mình lo lắng, cô nỗ lực muốn ăn gì đó, nhưng cuối cùng thường thường sau khi chị cô rời đi thì lại nhổ ra.

Đi vào nơi này, mặc kệ Khổ Sinh cho cô ăn cái gì, cô đều không sao cả, vì cái gì cô cũng nếm không ra tư vị.

Giờ khắc này, cô rõ ràng cảm giác được đói khát, nhịn không được há miệng lớn hơn nữa mà nuốt một chén canh này. Theo canh vào trong bụng, bất tri bất giác cô chảy xuống nước mắt, đều không phải là nước mắt thống khổ, một ít vui sướng cùng thỏa mãn rất nhỏ từ trong thân thể trào ra, đây đều là cảm xúc cô đã mất đi thật lâu.

Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, La Ngọc Tĩnh phát hiện một nồi nước đã sắp bị cô uống hết, Khổ Sinh chính là đang rót một chén cuối cùng cho cô. Thân thể của cô không còn cứng đờ và lạnh băng, dường như được tắm gội dưới ánh mặt trời.

"Đây là..... cái gì?" Cô nghe thấy thanh âm mình trôi nổi.

"Canh Thái Tuế" Khổ Sinh ném nồi vào trong nước cọ cọ, "Thái Tuế không phải yêu quái bình thường, là một loại linh vật. Tuy không có hiệu dụng kéo dài tuổi thọ, bách bệnh toàn tiêu như trong truyền thuyết, nhưng đối với phàm nhân cũng có ích."

Hiện giờ lệ quỷ càng thêm ít, loại linh vật vốn thưa thớt này đương nhiên càng khó tìm. Lúc trước trùng hợp ở bên dòng suối nhận thấy hơi thở Thái Tuế, vốn không nghĩ quấy nhiễu nó, nếu không phải nhìn bộ dáng người này thật sự đáng thương, hắn cũng sẽ không lăn lộn một chuyến.

La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên biết lúc trước hiểu lầm hắn, đây ước chừng là thuốc rất trân quý. Cô đẩy một chén canh cuối cùng trong tay đến trước mặt hắn "Ngươi uống."

Khổ Sinh "Trên mặt ta có phong ấn, không uống được."

La Ngọc Tĩnh lần đầu tiên dùng ngữ khí tâm bình khí hòa, chủ động hỏi hắn "Không thể tạm thời gỡ xuống sao?"

Khổ Sinh "Tru sát 1300 lệ quỷ, công thành viên mãn mới có thể gỡ xuống. Nếu bây giờ gỡ xuống, chẳng phải là thất bại trong gang tấc."

La Ngọc Tĩnh "Ngươi không cần ăn cái gì, cũng sẽ không đói?"

Khổ Sinh kỳ quái nói "Ai nói ta không đói, chỉ là bị đói nhiều quen rồi thôi."

La Ngọc Tĩnh "....."

Khổ Sinh thu thập đồ đạc bỏ vào đống tạp vật tùy thân, ôm cánh tay ngồi xổm trước mặt La Ngọc Tĩnh, nói "Mỗi ngày tự mình hút an hồn hương, khống chế lệ khí, không được khóc lớn kêu to nữa, không được lạm dụng Tru Tà kiếm của ta...... Nếu ngươi phối hợp, ngày sau ta lại làm canh Thái Tuế cho ngươi."

La Ngọc Tĩnh nghe lời này, mơ hồ cảm thấy quen tại, tựa hồ vẫn là lúc cô học tiểu học, dường như chị cô nói thế này với cô, cái gì "Học tập chăm chỉ, lần sau lại thi vào được top ba, liền làm món ăn ngon cho em."

Cô có chút hoảng hốt, sao vẫn còn có người nói loại lời này với cô.

Đầu mùa đông, bầu trời bay tuyết nhỏ.

La Ngọc Tĩnh ngồi ở trên ghế mây, hai bên trái phải đều là đống tạp vật cao cao, vừa lúc ngăn trở gió lạnh, dựng ra một vị trí tránh gió. Một cái dù căng ra, cố định trên ghế mây, che ở đỉnh đầu La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh, nhưng Khổ Sinh đi nhanh, tuyết nghiêng nghiêng bay tới, đều dừng ở trên người hắn.

Khổ Sinh không thèm để ý gió tuyết này, hắn thích nhất là tuyết lớn, đặc biệt thích cảm giác tuyết lớn phủ trên người.

Ôm một cây an hồn hương đang cháy, La Ngọc Tĩnh tiến hành trị liệu "hút thuốc" mỗi ngày. Mỗi ngày ngửi mùi hương nhàn nhạt đó, La Ngọc Tĩnh nhìn qua xác thật tốt hơn rất nhiều, cũng sẽ chủ động nói chuyện cùng Khổ Sinh, thí dụ như:

"Phía trước có điền trang, trời sắp tối, đi tá túc một đêm đi."

Khổ Sinh nói "Buổi tối tuyết nhỏ, thời tiết vừa lúc, thích hợp nhất suốt đêm lên đường."

La Ngọc Tĩnh "Ta muốn náo loạn."

Khổ Sinh "Đáng giận!"

Tiến đến điền trang tìm nơi ngủ trọ, một lão ông mang hai cây nến ra mở cửa, Khổ Sinh vừa thấy liền nói "Trong trang có tà ám, ta có thể tru tà."

Lão ông đại hỉ, đón hắn đi vào, tố khổ nói: "Ta có một nữ nhi, một hai năm này luôn triền miên giường bệnh, mỗi ngày ác mộng không ngừng, uống rất nhiều thuốc cũng không thấy đỡ, mong đạo trưởng xem kỹ, đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề."

Khổ Sinh tay cầm Tru Tà kiếm, cũng không cần giải thích nhiều, cảm giác được trong phòng có hơi thở tà ám, trực tiếp tìm tới cửa. Hắn đi ở phía trước, ông lão thấy hắn không cần chỉ dẫn, lập tức đi về phía phòng nữ nhi của mình, vội túm vạt áo đuổi theo.

Thấy hắn một chân đá văng cửa phòng nữ nhi, lão ông vừa nhăn mặt, muốn nói cái gì, lại không tiện mở miệng.

"Đây là làm sao vậy, cha?" Nữ tử trên giường đầy mặt thần sắc có bệnh vừa mới nói xong một câu, Khổ Sinh liền muốn đâm Tru Tà kiếm về phía nàng, dọa cho lão ông sắc mặt đại biến, nhào lên đè tay hắn, hô to "Không thể a!"

Khổ Sinh nhíu mày, một tay nặn ra một lá bùa vẫn cứ đánh lên giường –– lại không phải đánh nàng kia, mà là đánh về gối đầu của nàng.

Chỉ thấy phù chú ấn lên gối đầu, chỉ một thoáng liền thiêu cháy, trong ngọn lửa một quả bóng tóc màu đen từ trong gối lăn ra, lại lăn từ cửa số ra ngoài.

"Buông ra!"

Nghe một tiếng rống của Khổ Sinh, lão ông phát giác hiểu lầm vội buông ra. Khổ Sinh nắm Tru Tà kiếm xông thẳng ra cửa sổ, La Ngọc Tĩnh vẫn luôn bị hắn cõng, lúc hắn lật cửa sổ thì tự mình thuần thục mà nhảy xuống từ ghế mây.

-- nếu không nhảy xuống, sẽ bị bệ cửa sổ đập phải, hoặc là bị quét xuống đất.

Cô không đi cửa sổ, từ cửa đi ra ngoài, ở một góc tiểu viện tìm được Khổ Sinh.

Một tiểu tinh quái như vậy, lấy năng lực của Khổ Sinh, sớm nên giải quyết xong, nhưng hắn chỉ ôm cánh tay ngồi xổm ở bậc thang, nhìn một cái giếng xây bằng đá cách đó không xa, rõ ràng là còn chưa giết chết tinh quái quấy phá kia.

"Vừa rồi vật kia trốn vào giếng?" La Ngọc Tĩnh hỏi.

"Ừ." Khổ Sinh không vui nói.

Hắn hung hăng nhìn giếng, một bước cũng không muốn tới gần.

La Ngọc Tĩnh rõ ràng, đó là bởi vì hắn sợ giếng. Hai người ở bên nhau một thời gian, La Ngọc Tĩnh sớm đã phát hiện tật xấu này. Bọn họ màn trời chiếu đất, ngẫu nhiên nghỉ ở miếu nát nhà cổ đều gặp được giếng nước. Hắn nhìn thấy giếng nước liền muốn tránh đi, dù thế nào cũng sẽ không tới gần.

"Cứ như vậy chờ nó tự ra sao?"

".... Ừ."

La Ngọc Tĩnh đi đến bên cạnh giếng nhìn xuống xem, phát hiện giếng này sớm đã hoang phế, hơn nữa so với trong tưởng tượng của cô còn nông hơn rất nhiều, phía dưới toàn là lá rụng, quả cầu tóc đen đó đang lăn lộn ở phía dưới.

Cô quay đầu lại gọi: "Tru Tà kiếm."

Tru Tà kiếm một trận chấn động, bay đến trong tay cô, La Ngọc Tĩnh cầm Tru Tà Kiếm nhảy xuống giếng.

Khổ Sinh "!!!"

Hắn cũng nhảy dựng lên, nhưng đi về phía trước hai bước, lại không dám tiếp tục tới gần, nắm tóc hô to "Làm cái gì! Tru Tà Kiếm ngươi vì cái gì mà nghe nàng!"

Không chờ hắn giận bao lâu, La Ngọc Tĩnh từ miệng giếng chui ra, Tru Tà kiếm trong tay cắm quả cầu tóc đen đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro