VII-C9-C10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

09 Giếng (Chính Ngươi Cũng Không Tẩy, Còn Có Thể Trông Cậy Vào.....)

Trong trí nhớ của Khổ Sinh, giếng sâu mà tối.

Hơn một trăm năm trước, một nữ nhân lớn bụng, sắp lâm bồn bị giết chết ở bên cạnh giếng, vứt xác xuống đáy. Khổ Sinh chính là hài tử trong bụng bà ấy, đầu của hắn vừa lúc bị nhát đao đâm thủng bụng nữ nhân đó cắt đứt. Bởi vậy, hắn đã chết trước khi được sinh ra.

Nhưng hắn lại là thần thai vốn dĩ trời sinh bất tử, cho dù là bộ dáng đó, thân thể vẫn cứ sinh trưởng ở dưới đáy giếng. Mẫu thân hắn hư thối ở dưới đáy giếng, hắn ở trong giếng âm u sinh trưởng từ trong cái chết, trở thành một thi thể quái dị, gọi là cương thi.

Một năm lại một năm, thân thể hắn lớn lên, đầu mình hai nơi, chỉ có thể ở dưới đáy giếng động động đôi mắt và ngón tay, không thể nào tự đứng dậy rời khỏi giếng.

Từ lúc hắn bắt đầu có ý thức, hắn ở trong giếng hai mươi năm.

Hai mươi năm, thế giới bên ngoài đối với hắn mà nói, chỉ là một cái miệng giếng tròn.

Hắn yêu thích nhất mưa tuyết, bởi vì chỉ có mưa tuyết mới xuyên qua miệng giếng dừng ở trên người hắn, hắn rõ ràng chạm vào được. Đặc biệt là tuyết, lúc tuyết lớn bao trùm thiên địa, dưới giếng cũng tích một tầng tuyết trắng.

Tuyết trắng thật dày bao trùm lên thi thể hắn, đó là ôn nhu duy nhất mà thế gian này cho hắn.

Sư phụ hắn Bạch Tu đạo nhân mang hắn từ trong giếng ra, khâu lại thân thể cho hắn, lại phong ấn miệng, mắt, tay cho hắn. Tuy rằng hắn sinh ra đã là cương thi, lại không thể làm cương thi.

Sư phụ thương hại hắn cũng kiêng kị hắn, hắn là đệ tử của Bạch Hạc quan, cũng là kiêng kị của Bạch Hạc Quan.

Những cảm xúc phức tạp đó, tất cả hắn đều biết, rốt cuộc thần thai sinh ra đã biết. Bất luận là làm thần thai nguyên bản hay là trời xui đất khiến mà thành cương thi, hắn đều là dị loại.

Tu hành trong Bạch Hạc Quan thêm với hành tẩu nhân gian, trong gần trăm năm số lượng lệ quỷ hắn giết không ngừng gia tăng, trừ cương thi quỷ quái đếm không hết, thuật pháp tu vi cũng không ngừng tăng trưởng, duy nhất không thay đổi chính là hắn sợ hãi, chán ghét "Giếng".

*

La Ngọc Tĩnh ngồi ở miệng giếng, phủi đi bụi bặm trên quần áo, nhấc Tru Tà kiếm đi đến trước mặt Khổ Sinh, đem Tru Tà kiếm tính cả quái cầu tóc đen xuyên trên Tru Tà kiếm cùng đặt vào trong tay hắn.

Khổ Sinh nắm tóc mình: "Tại sao Tru Tà kiếm lại nghe ngươi?!"

La Ngọc Tĩnh nói: "Đây là kiếm của ngươi."

Khổ Sinh: "Cho nên kiếm của ta vì sao nghe ngươi?"

La Ngọc Tĩnh: "Là kiếm của ngươi, ta làm sao mà biết tại sao?"

"....." Khổ Sinh nghẹn lại, tức giận lay động Tru Tà kiếm, "Tru Tà kiếm, ngươi nói!"

La Ngọc Tĩnh nhìn hắn tra tấn kiếm, mặt vô biểu tình đi đến phía sau hắn, quen cửa quen nẻo ngồi trên bảo tọa ghế mây. Lấy ra một cây an hồn hương châm lửa, hút một cái bình tâm tĩnh khí.

Khổ Sinh mắng kiếm xong, cõng cô trở lại phía trước, nhìn thấy cha con hai người trong trang, đơn giản nói lai lịch quái cầu tóc đen với bọn họ.

"Nữ nhi ông triền miên giường bệnh, là tinh quái này quấy phá. Người suy nghĩ quá nặng, dễ sinh đen đủi, đen đủi từ tóc ra, ngày rộng tháng dài tụ lại tóc này nấp trong lòng gối, dẫn tới ác mộng liên tục, thân thể suy bại."

"Thì ra là thế! Đa tạ đạo trưởng! Đa tạ đạo trưởng!"

Tận mắt nhìn thấy Khổ Sinh dùng phù lửa đốt đống tóc mấp máy đó, lão ông yên lòng, đưa bọn họ tới tiền đường, chuẩn bị rượu và thức ăn mời bọn họ.

"Này...... Mặt nạ bảo hộ này của đạo trưởng, một chút khe hở cũng không có, gỡ xuống ăn thế nào?" Lão ông bưng rượu, nhìn tư thế kia nhất định phải cùng hắn uống hai ly để cảm tạ.

Đối với tình huống này, Khổ Sinh từ trước đến nay không giải thích, mặc người ta nhiệt tình khuyên ăn khuyên uống thể nào, trực tiếp xua tay cự tuyệt là được, bằng không nếu nói thật, những người này nghe được thân phận hắn là cương thi, lại thêm rất nhiều phiền toái.

La Ngọc Tĩnh ngồi ở trước bàn, bỗng nhiên tiếp nhận câu chuyện nói với lão ông: "Hắn tu hành tích cốc, không ăn gì."

Lão ông bừng tỉnh đại ngộ, mặt mày hớn hở, lời nói càng mang thêm hai phần kính sợ: "Chả trách lão nhân thấy vị đạo trưởng này bất đồng phàm tục, rõ ràng là bộ dáng Thần Tiên Sống, thế nhưng tới đã đạt tới cảnh giới tích cốc rồi!"

Đến buổi tối gió tuyết càng lớn, bọn họ liền nghỉ ngơi một đêm ở thôn trang. Chủ nhân chiêu đãi chu đáo, La Ngọc Tĩnh nằm ở phòng cho khách ngủ dưới cái chăn thật dày.

Xuyên qua giường màn, cô thấy bóng dáng Khổ Sinh ôm kiếm ngồi ở bên cửa sổ. Hắn không cần ngủ, ngồi ở bên cửa sổ, cửa sổ mở một nửa, một nửa kia bị hắn che.

Sau nửa đêm, Khổ Sinh dò ra ngoài cửa sổ, hơn nửa thân mình rơi xuống tuyết trắng, trên người hắn không có độ ấm, tuyết trắng đắp ở trên người cũng sẽ không tan, vẫn không nhúc nhích giống tòa điêu khắp bằng đá.

Bỗng nhiên người ngủ phía sau phát ra từng tiếng nói mê, Khổ Sinh giật giật, nhẹ nhàng từ trên cửa sổ nhảy vào, mang theo nửa người tuyết, vén giường màn lên nhìn.

Cô lại bị ác mộng.

Ngón tay mang thiết chỉ bộ cầm ra một cây an hồn hương đốt ở mép giường, qua một lát, người đang trong mộng phát ra tiếng khóc nức nở dần dần an tĩnh lại. Chính cô ước chừng cũng không biết nửa đêm mình ngủ rồi thường có động tĩnh như vậy, bất quá Khổ Sinh biết rõ ràng.

Lúc hắn mới vừa mang theo La Ngọc Tĩnh đi cùng, cô đều mệt đến mức tận cùng mới có thể hôn mê, ngủ rồi cũng không an ổn. Khổ Sinh một mình đã quen, từ trước ban đêm và ban ngày không khác gì nhau, đều lên đường, hẳn một mình đi đến nào cũng đều an tĩnh.

Mang theo cô rồi, mỗi khi Khổ Sinh nghe thấy cô khóc liền cảm giác thập phần thống khổ, không phải né tránh ra xa thì chính là bịt lỗ tai.

Ban đầu sợ nhất cô cuồng loạn khóc lớn, cảm thấy ầm ĩ, hiện giờ lại càng thêm sợ loại khóc nức nở vô ý thức này, mỗi khi nghe thấy đều có cảm giác đứng ngồi không yên.

An hồn hương xác thật hữu dụng với cô, bất quá dùng cách này mãi, sợ là không được bao lâu, an hồn hương hắn làm lúc trước đều dùng hết, không có biện pháp, đành phải đến lúc đó lại đi tìm nơi ở Thị Thần gần đây, tìm an hồn mộc mới.

Ngày thứ hai, tuyết lớn vẫn cứ rơi, La Ngọc Tĩnh cũng không yêu cầu tiếp tục nghỉ ngơi ở chỗ này, mà lần thứ hai lên đường. Có một chút tuyết, thiên địa phảng phất càng thêm an tĩnh, trên đường người đi lại thưa thớt, vào trong núi rừng, càng chỉ còn lại hai bọn họ. Khổ Sinh đẩy dù cột trên ghế mây ra sau, che ở trên đầu La Ngọc Tĩnh.

Không bao lâu, trên đầu trên vai hắn đắp ra một tầng tuyết thật dày.

Khổ Sinh cảm giác đỉnh đầu bị vật gì mềm nhẹ khẽ đảo qua, là La Ngọc Tĩnh ở sau lưng hắn duỗi tay phất đi tuyết rơi trên đầu hắn. Dưới chân hắn dừng lại, hơi có chút chân kinh mà co rụt đầu: "Làm cái gì!"

La Ngọc Tĩnh: "...."

Cô trầm mặc một lát, nắm nắm tay đấm cái ót Khổ Sinh một chút.

Khổ Sinh bị cô đánh trúng càng không thể hiểu được, hắn là cương thi, đầu so với sắt còn cứng hơn, hắn đương nhiên không đau, bởi vậy chỉ kỳ quái mà hỏi lại: "Ngươi làm cái gì!".

La Ngọc Tĩnh: "Đỉnh đầu ngươi đọng quá nhiều tuyết, trượt xuống dưới, rơi vào cổ áo ta làm ta rất lạnh."

Khổ Sinh: "..."

Bởi vậy hai người đi trên đường, La Ngọc Tĩnh thấy tuyết đắp cao sẽ duỗi tay phất đầu hắn, hất tuyết chồng chất đi, một ít bông tuyết nhỏ vụn đọng ở tóc cũng được dọn sạch sẽ.

Một hàng dấu chân kéo dài về phía trước, cứ thể từ tuyết trắng đầy đầu đi tới hoa rơi đầy đầu, mùa đông qua đi, mùa xuân đã đến, thời tiết bắt đầu ấm lại.

Khổ Sinh mỗi ngày đều hỏi Tru Tà kiếm: "Tru Tà kiếm, ngươi nói gần đây vì sao không tìm thấy tung tích lệ quỷ?"

"Tránh ra chút." La Ngọc Tĩnh nói.

Khổ Sinh ôm kiếm dịch ra, để cô treo chăn mới vừa giặt xong lên dây thừng giữa hai cái cây.

Hôm nay là một ngày thời tiết tốt khó có được sau mùa đông, La Ngọc Tĩnh yêu cầu đem chăn mình dùng, còn có nồi chén gáo bồn các tạp vật toàn bộ rửa sạch một lần, bởi vậy hai người mới có thể vào buổi sáng dừng lại nghỉ tạm ở nơi này.

Cả cái ghế mây cũng được tẩy rửa phơi nắng ở trên đất trống, trên đất nơi có thể được thái dương chiếu vào đều bày đầy tạp vật, Khổ Sinh cũng bị đuổi lui ra, cuối cùng ngồi xổm trong một góc.

"Lại hai tháng chưa từng gặp được lệ quỷ." Hắn ở trong góc, nói với Tru Tà kiếm cắm trước mặt.

Tru Tà kiếm đương nhiên là không để ý tới hắn, Khổ Sinh lo tự mình nói vài câu, bỗng nhiên Tru Tà kiếm bị La Ngọc Tĩnh rút ra, cầm đi.

Động tác cô thật đương nhiên, Khổ Sinh nhìn trước mắt trống không, một lát mới phản ứng lại, duỗi tay ngăn cản: "Kiếm của ta! Ngươi lại muốn lấy nó chém cái gì?"

La Ngọc Tĩnh: "Đem nó đi rửa."

Khổ Sinh: "Đây là Tru Tà kiếm!"

La Ngọc Tĩnh: "Tru Tà kiếm dính nước sẽ hỏng?"

Khổ Sinh: "Sẽ không... nhưng ta chưa bao giờ rửa nó!" Tru Tà kiếm sao có thể rửa được!

La Ngọc Tĩnh: "Đến chính mình cũng không rửa, còn có thể trông cậy vào ngươi rửa kiếm."

Khổ Sinh ngăn cản không được, hơn nữa Tru Tà kiếm tự nó cũng không phản đối, hắn liền trơ mắt nhìn La Ngọc Tĩnh lau Tru Tà kiếm đến sáng long lanh, đặt ở một bên phơi.

Thanh kiếm này đi theo hắn, giết lệ quỷ chém yêu quái đâm cương thi.... Cái gì cũng đều làm, toàn thân đều là "tang thương", trên chuôi kiếm còn có vết máu năm xưa, hơi thở giết chóc dày nặng, lúc này dấu vết đều bị tẩy hết, nhìn qua phảng phất như "phản lão hoàn đồng", sạch sẽ đến Khổ Sinh có chút không quen.

Ngồi xổm bên Tru Tà kiếm sáng long lanh, Khổ Sinh duỗi tay cầm nó, lại thấy Tru Tà kiếm nhúc nhích một chút, lật cái thân tránh khỏi tay hắn.

Khổ Sinh: "Tru Tà kiếm sao lại không cho ta chạm vào, chẳng lẽ là rửa hỏng rồi sao?"

La Ngọc Tĩnh thanh âm sâu kín: "Ý tứ của nó là, tay người chưa rửa, đừng đụng vào vỏ kiếm sạch sẽ của nó."

Khổ Sinh: "???!"

Hắn không thể tin nổi, hô to đáng giận.

La Ngọc Tĩnh cũng không sợ hắn tức giận, bỗng nhiên nói: "Ta ngửi được mùi hương, cái loại mùi hương trên người ngươi, hôm nay lại đặc hơn một chút, có phải lại sắp giống lần đó ngủ một buổi tối hay không?"

Khổ Sinh nhớ tới lần trước mình vì hiệu quả phong ấn yêu đi mà lâm vào ngủ say rồi phát sinh thảm kịch, liền quên chuyện mới vừa rồi, nói: "Không được lạm dụng Tru Tà kiếm nữa! Lấp kín lỗ tai ngủ, không cần phải xen vào những thứ bị hấp dẫn mà đến đó."

Sắc trời tối dần, bọn họ ở trong căn nhà hoang nghỉ ngơi, Khổ Sinh một mình ngồi ở trên một chiếc bàn dài thiếu một chân.

La Ngọc Tĩnh lục tìm củi nhóm lửa, lại đi ra ngoài múc nước. Việc này có một cái giếng có thể có nước, Khổ Sinh chỉ nhìn từ xa, tuyệt không chịu tới gần, bởi vậy La Ngọc Tĩnh chỉ đành tự mình đi.

Cô đi một lúc còn chưa trở về, Khổ Sinh phát giác Tru Tà kiếm sạch sẽ bày bên cạnh bỗng nhiên chấn động lên.

"Gì?" hắn nhíu mày, phát hiện một cỗ yêu khi tới gần, nhớ tới La Ngọc Tĩnh còn ở trong viện, nhảy xuống bàn bắt lấy Tru Tà kiếm đang muốn đi ra ngoài, một thân ảnh chậm rãi từ cửa đi vào.

Quần áo trắng thuần quen thuộc, trên khuôn mặt rất ít khi giãn ra lại lộ ra ý cười câu nhân, vòng eo mềm mại lắc lư...... Là một con yêu quái chồn hoang hóa thành bộ dáng La Ngọc Tĩnh! Đạo hạnh cũng không tệ lắm, hẳn là bị thần hương phát ra hấp dẫn tới đây.

Khổ Sinh liếc mắt một cái nhận ra ả không phải người, còn bị bộ dáng cổ quái này chấn kinh đến, mạc danh hãi hùng khiếp vía, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Chồn hoang nhún nhún cái mũi, say mê mà ngửi ngửi hương khí trong không khí, hì hì cười, lại lắc mông tới gần, chính lúc này, La Ngọc Tĩnh mang theo nước trở về, nhìn thấy một thứ giống mình như đúc tới gần Khổ Sinh.

"Là một con chồn hoang!" Khổ Sinh vội lớn tiếng nói.

La Ngọc Tĩnh mang theo nước yên lặng đi đến bên đống lửa, đổ nước vào nấu, giống như không nhìn thấy một màn quỷ dị này.

Thấy cô không phản ứng, Khổ Sinh lại chỉ con chồn hoang đó: "Ở đây có một con yêu quái chồn hoang!"

La Ngọc Tĩnh: "Vậy ngươi nhanh giết đi, ta nấu nước để cạo lông."

10 Tĩnh Hảo ( Ta lớn Tiếng Là Học Theo Ngươi!....)

"Muốn tới sao không tới sớm chút, lúc trời lạnh còn có thể lột da làm khăn quấn cổ, giờ thời tiết đã chuyển ấm, còn có ích lợi gì!" La Ngọc Tĩnh cầm lấy một cành củi bẻ gãy, vỗ tay ném vào đống lửa nói.

Chồn hoang: "....." Bỗng nhiên nhe răng.

Khổ Sinh: "...." Rút kiếm xông vào.

Qua một lát, Khổ Sinh mang theo thi thể con chồn hoang lông tóc trơn mềm trở về. La Ngọc Tĩnh nhưng thật ra không thật sự lột da nó, mùi quá nồng, treo sang một bên không quản.

Khổ Sinh trên trán dán một tấm hoàng phù lâm vào ngủ say, La Ngọc Tĩnh ôm Tru Tà kiếm ngồi dựa bên cạnh. Theo mùi hương trên người Khổ Sinh càng dày đặc, có rất nhiều thứ hình thù kỳ quái ngửi mùi mà đến. La Ngọc Tĩnh chống trán ở đầu gối, bịt kín lỗ tai, không nghe không thấy.

Những đêm này cứ cảm thấy chung quanh mười phần chen chúc, lấp kín lỗ tai vẫn có thể nghe thấy chút thanh âm vụn vặt, giống như ở phố xá ồn ào sầm uất. La Ngọc Tỉnh không thích hoàn cảnh như vậy, những tiếng nói thầm nghe không rõ xen lẫn vào nhau, cuối cùng đều biến thành những người xung quanh trước đây chỉ chỉ trỏ trỏ, chế nhạo cô.

Tay cô run nhè nhẹ, lấy an hồn hương Khổ Sinh làm từ trong rương ra châm lên, đốt một cây lại một cây.

Một đêm không có việc gì phát sinh, bình minh ngày hôm sau, Khổ Sinh đột nhiên mở hai mắt ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, thấy chung quanh không có thi thể đầy đất, cảm thấy thả lỏng. Thấy bên cạnh La Ngọc Tĩnh chất đống hương tro thật dày, hắn thật ra không nói gì thêm, chỉ kéo rương nhỏ ra nhìn, phát giác bên trong an hồn hương không còn lại mấy.

Nên làm một ít hương mới. Quanh đây có Thị Thần nhà nào?

"Quanh đây a, hình như ngày trước có từ đường của Thạch thị, chẳng qua đó đều là chuyện hai trăm năm rồi, bây giờ nào có thể còn tìm được a."

Giải quyết xong chứng kinh hách thất hồn cho một đứa nhỏ, lão nhân nhà nào đó nghe Khổ Sinh hỏi Thị Thần, thì nói như vậy.

"Chúng ta đời đời sinh hoạt ở chỗ này mới biết nơi này trước kia có Thị Thần phù hộ, người bên ngoài đều không biết, vị đạo trưởng này thật là kiến thức rộng rãi a.".

Đông Châu địa phương lớn như vậy, thị tộc phức tạp, thị tộc lớn nhỏ hưng thịnh suy bại, lịch sử đủ để viết thành một quyển sách thật dày. Mà Thị Thần thường chỉ tồn tại bên trong thị tộc ghi lại, người thường chỉ sống vài chục năm, qua hai ba thế hệ, rất nhiều thứ chưa từng được ghi chép lại cũng dần dần biến mất trong trí nhớ mọi người, dần dần bị quên đi.

Khổ Sinh sở dĩ rõ ràng, là bởi vì thân phận hắn đặc thù, hắn dẫm lên mỗi một chỗ thổ địa, là có thể từ hơi thở của thổ địa nhận thấy nơi này có phải địa bàn của Thị Thần khác hay không.

Giống như là động vật nào đó biết dùng mùi vị khoanh ra địa bàn của bản thân, giữa các Thị Thần có thể cảm giác được mùi của đối phương có phạm vi lớn bao nhiêu, mùi của bọn họ là thân thiện hay là tràn ngập lực công kích.

Nếu là Thị Thần thân thiện, Khổ Sinh liền đi, như vị Chúc thị thần trên kia, là đang suy bại, mùi cũng giống như dòng nước nhu hòa. Nếu là loại khí tràng tràn ngập lực công kích, bài xích Thị Thần khác tới gần, Khổ Sinh cũng không muốn tiếp cận.

Như là địa phương này, Khổ Sinh có thể cảm giác được đã từng xuất hiện "mùi" của Thị Thần, loại mùi này đã tiêu tán hầu như không còn, đại biểu cho Thị Thần này cũng đã tiêu vong, tiến vào địa phương này hắn đương nhiên không chỗ nào cố kỵ.

Thị Thần này tuy chết đi, nhưng nơi cũ rất có khả năng còn tồn tại an hồn mộc.

Theo một chỉ lộ mơ hồ, Khổ Sinh cõng La Ngọc Tĩnh lên một tòa núi thấp phụ cận, nhìn ra được từng có một con đường lên núi, còn là đường lớn, bất quá đã lâu không có người đi, bị cây cối cỏ dại bao trùm, chỉ lộ ra đường biên giới mơ hồ.

Phía trước có một cây cầu gãy, vốn là cầu đá, đã bị hư hao, lưu lại một khe rãnh không vượt qua được.

Khổ Sinh nhìn như không thấy cái mương chặn đường này, bước chân nhanh dần, vừa mới chuẩn bị nhảy, tóc liền bị La Ngọc Tĩnh phía sau gắt gao túm chặt.

"Làm sao?" Khổ Sinh dừng bước chân lại.

La Ngọc Tĩnh chỉ cái rãnh lớn phủ kín đá sỏi, hỏi hắn: "Ngươi đoán ta ngã xuống, có thể chết hay không?"

Mương rộng như vậy, Khổ Sinh nếu thật lướt qua, sức lực của hắn nhảy cao đến hai ba trượng, cô có thể hợp với ghế mây yếu ớt cùng rơi rớt tan tác.

Khổ Sinh nghĩ cũng đúng, liền nói: "Ta đây đánh ngất ngươi rồi ôm ngươi qua."

La Ngọc Tỉnh lộ ra biểu tình mê hoặc: "Vì sao muốn đánh ngất ta?"

Khổ Sinh nói: "Nếu ngươi không ngất, chạm vào ngươi lại giãy giụa kêu to."

La Ngọc Tĩnh: "... sẽ không. Ta chỉ là, không thích...... ai chạm vào ta, ngươi không phải nói ngươi là cương thi sao?"

Khổ Sinh không tin: "Ngươi sẽ, mấy tháng trước, ta chỉ túm tay ngươi, ngươi đã khóc lớn gào to với ta!"

La Ngọc Tĩnh thấy hắn dây dưa, thanh âm nháy mắt so với hắn còn lớn hơn: "Ta nói sẽ không chính là sẽ không! Dây dưa mãi không dứt, nhanh ôm ta qua đi! Lúc trước là ngươi thúc giục thúc giục thúc giục! Giờ lại động tay động chân!"

Cô gần đây tùy thời ở trạng thái cực độ trầm lắng hoặc cực độ táo bạo, khiến người ta nắm không rõ. Khổ Sinh duỗi tay ôm cô, miệng nói: "Không được lớn tiếng!"

La Ngọc Tĩnh: "Ta lớn tiếng là học theo ngươi!"

Tuy rằng nói sẽ không giãy giụa, nhưng lúc Khổ Sinh bế cô lên, vẫn cứ cảm giác được thân thể cô cứng đờ, vì thể hắn cũng nháy mắt cứng lại rồi, cảnh giác mà nhìn cô, chuẩn bị lúc cô bắt đầu khóc thì buông cô ra.

Nhưng không có, La Ngọc Tĩnh chủ động ôm lấy cổ hắn, cố định mình ở trên người hắn.

Cô vẫn cứ bài xích cùng tiếp cận người khác, nhưng loại mùi hương thoang thoảng trên người Khổ Sinh này cô ngửi được quá nhiều từ an hồn hương. Chỉ cần ngửi được mùi hương đó, theo bản năng, cô cảm thấy bình tĩnh an tâm, đối với hắn cũng không có bài xích.

Một tay ôm chân cô, một tay đỡ lưng cô, Khổ Sinh yên lặng lui ra phía sau hai bước, sau đó nhảy về phía trước. Hắn nhảy lên cao, tóc rối tung bay, một chút lướt qua khe rộng, nhẹ nhàng dừng ở trong bụi cỏ bên kia.

La Ngọc Tĩnh nhanh chóng buông hắn ra, cúi đầu nôn khan. Khổ Sinh sửng sốt, giang hai tay theo bản năng chạm vào vai cô, lại bỗng nhiên lùi về.

Nhịn xuống cảm giác nôn khan, La Ngọc Tĩnh thấy Khổ Sinh ngồi xổm cách mình hai mét, thần sắc có một ít phức tạp, thật giống như...... lúc trước sau khi bị Tru Tà Kiếm sạch sẽ ghét bỏ.

La Ngọc Tĩnh lau lau miệng, giải thích: "Không phải tại ngươi, ta chịu không nổi cái cảm giác từ chỗ cao rơi xuống."

-- nàng chết như thế.

Khổ Sinh không hé răng, lại nhảy trở về cũng mang theo những tạp vật đó lại đây, một lần nữa lên đường, đi qua cỏ dại lớn lên vào ngày xuân, đường phía trước khúc khuỷu, dần dần xuất hiện rất nhiều thạch điêu [đá điêu khắc] lớn lớn bé bé khắc thành hình cá.

Những thạch điêu đó có ở trong đồng cỏ bảo tồn hoàn hảo, có chôn ở dưới tàng cây lộ ra một cái đuôi cá hoặc đầu cá, có vỡ vụn thành khối, ở thạch điêu hình cá mặt ngoài còn có thể thấy sót lại một ít sơn đỏ, những con cá này từ trước hắn là sơn màu đỏ.

"Hửm? Có một cái thuật che mắt." Khổ Sinh ngồi xổm xuống sờ soạng một lát, lần thứ hai đứng lên, dưới chân đạp vỡ mấy khối gạch đá, La Ngọc Tĩnh chỉ cảm thấy hoa mắt, không biết hắn đi thế nào, rừng cây phía trước trở nên rộng mở thông suốt, lộ ra một tòa nhà sập hơn một nửa.

Nhà xây bằng đá đại khí vững chắc, điêu khắc hoa văn và hình thú lại có vẻ tinh xảo mỹ lệ.

Khổ Sinh ở trong nhà tìm được an hồn mộc, tìm ra một cây già sắp chết héo, hắn chuẩn bị chế hương ngay tại chỗ, La Ngọc Tĩnh nhìn nhìn dinh thự hoang tàn vắng vẻ, thấy hồ nước trong viện còn bơi lội mấy con cẩm lý màu đỏ.

Cô trở lại bên Khổ Sinh, xem hắn bẻ nhánh cây héo xuống phơi, đem những bộ phận đã khô ráo đó nghiền thành bột phấn.

"Về sau, ta cứ như vậy luôn đi theo ngươi sao?" La Ngọc Tĩnh ngồi xuống hỏi.

Cộc cộc cộc thanh âm đảo vụn gỗ dừng lại, lại lần thứ hai vang lên.

"Ngươi muốn chạy? Ngươi trốn không thoát." Khổ Sinh nói.

La Ngọc Tĩnh lắc đầu nói: "Không có, ta chỉ đột nhiên cảm thấy, cũng khá tốt. Thêm mấy năm nữa chờ ta chết, ngươi chém cái lệ quỷ là ta này, chúng ta cũng coi như đâu đã vào đấy."

"Nếu sinh mệnh chỉ có lâu như vậy, ta cũng không cần suy nghĩ về sau muốn làm gì..... Đến lúc đó, trước khi ngươi muốn chém ta, có thể mang ta đi Du Châu nhìn xem sao? Nơi này cũng có Du Châu đúng không?"

Động tác Khổ Sinh nghiền vụn gỗ lại dừng lại, hắn ngồi xổm nơi tối, mày không tự giác nhíu lại: "..... Du Châu?"

"Là quê quán của ta...... Có thể vậy đi, ta không biết thế giới này có phải thế giới kia của ta hay không, nơi này có nhiều yêu tinh quỷ quái như vậy, nhưng thế giới của ta không có. Còn có Thị Thần, ta cũng chưa từng nghe nói."

Khổ Sinh không biết nên trả lời như thế nào, vì thế chỉ nói: "Hôm nay ngươi nói rất nhiều."

La Ngọc Tĩnh ngậm miệng, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh phơi nắng. Khổ Sinh đảo vụn gỗ vài cái lại liếc nhìn cô, đảo vài cái lại liếc nhìn cô, tựa hồ có chuyện muốn nói.

"Nói." La Ngọc Tĩnh nói.

Khổ Sinh đưa bát đá nghiền vụn gỗ trong tay cho cô, nói: "Nếu ngươi không có việc gì, cùng nhau nghiền vụn gỗ?"

La Ngọc Tĩnh tiếp nhận, mặt vô biểu tình dùng sức mà lấy cục đá đập vụn gỗ, tiếng cộc cộc nối thành một mảnh. Khổ Sinh đem thanh gỗ khô vặn thành vụn gỗ lại đảo thành tro, thấy La Ngọc Tĩnh dùng sức đập đá, khô cằn nói với nàng: "Ngươi dùng an hồn hương cũng nhanh quá đó, đành phải làm nhiều một ít."

Tiếng đảo vụn gỗ nháy mắt trở nên lớn hơn nữa. La Ngọc Tĩnh đập vụn gỗ một ngày, buổi tối tay đều nâng không nổi, việc tiếp theo chỉ có thể để Khổ Sinh một mình hoàn thành.

Hắn ở dưới đèn dùng Tru Tà kiếm cắt cánh tay mình, nặn ra vài giọt máu xen lẫn trong hương tro, quấy hỗn hợp. La Ngọc Tĩnh lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy hắn chế hương, lúc này mới hiểu vì sao hương đốt lúc ấy có mùi hương thoang thoảng như trên người hắn.

Cô cuốn chăn nằm ở trên chiếu, nhìn Khổ Sinh vùi đầu chế hương, chậm rãi ngủ. Mỗi ngày trước khi cô nhắm mắt lại, đều nhìn thấy Khổ Sinh, hắn cách cô một khoảng cách, trông coi cô, giống như môn thần.

Thấy cô ngủ, Khổ Sinh xoa nhẹ một nắm hương ném vào đống lửa, thực nhanh liền có mùi khói nhàn nhạt quanh quẩn, hương mới bốc cháy lên, khói hơi khác với lúc trước, bởi vì an hồn mộc khác nhau, nhưng cái mùi hương nhàn nhạt này thì bất biến. Ngửi khí vị này, La Ngọc Tĩnh ngủ càng thêm an ổn, một đêm vô mộng.

Thời tiết ngày xuân, ven đường nở rất nhiều hoa, đều mỹ lệ.

Lộc Thành nhiều bạch ngọc lan, La Ngọc Tĩnh được Khổ Sinh cõng, ngửa đầu nhìn những cây bạch ngọc lan cao lớn đó, vừa lúc một đóa bạch ngọc lan từ trên ngọn cây rơi xuống, cô duỗi tay đón được.

Ngọc lan trắng tinh thơm ngát rơi trong tay một nữ tử tố y thanh lệ thoát tục như bạch ngọc lan, một màn này thực sự cảnh đẹp ý vui.

"Thật là một mỹ nữ xinh đẹp như hoa." Một nam tử quất ngựa đi qua nhìn thấy một màn này, mắt lộ ra kinh diễm, ghìm ngựa dừng lại hỏi chung quanh, "Đây là người nào?"

"Chưa từng thấy, hẳn là người bên ngoài đi qua Lộc Thành, nhìn bộ dáng tựa hồ là đạo sĩ." Gã sai vặt nói.

"Một quái đạo sĩ, sao lại mang theo nữ tử xinh đẹp như thế. Đi, qua hỏi một chút."

La Ngọc Tĩnh vuốt ve cánh hoa ngọc lan mềm mại, chợt nghe một tràng tiếng vó ngựa, một nam nhân mang theo hai gã sai vặt đuổi tới đây, lớn tiếng nói: "Vị đạo trưởng này dừng bước! Ta là Bành Nguyên người Lộc Thành, từ trước đến nay thích kết giao kỳ nhân, đạo trưởng nhìn qua bất phàm, không biết có cho hãnh diện đến phủ ta, để ta chiêu đãi một phen?"

Nói thật hay, nhưng đôi mắt kia không ngừng di chuyển ở trên người La Ngọc Tĩnh, thèm nhỏ dãi không hề che giấu: "Còn có nương tử sau lưng đạo trưởng này, bộ dáng thật là tốt, không biết là người phương nào?"

Dọc đường đi, rất nhiều người đều coi La Ngọc Tĩnh như là lệ quỷ mà đạo sĩ thu phục, không dám tới gần, người này ngược lại, sắc đảm bảo thiên[ mê gái lộ rõ], biết rõ có dị thể nhưng còn muốn tới tìm tòi nghiên cứu.

Khổ Sinh nhíu mày lại, trở tay sờ Tru Tà kiếm, lại sờ không thấy. La Ngọc Tĩnh giành trước hắn một bước, keng một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào Bình Nguyên, bạo nộ dựng lên: "Câm miệng, cẩu nam nhân, cút xa một chút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro