Chương 14: Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Khi Ôn Cửu Cửu nghe tin liền vội vã quay về, cảnh chiến đấu bên ngoài quán trọ Thiên Nhai đang rơi vào bế tắc.
 
Võ công của đám ăn mày này tuy kém nhưng vẫn hơn hẳn người thường, nội lực của Chu Tử Thư còn chưa khôi phục hết, lại không muốn dùng Bạch Y kiếm sợ bại lộ thân phận, cho nên không thể đột phá vòng vây được.
 
Tên dẫn đầu cảm thấy cứ đánh như vậy không phải là cách, liền đưa mắt nhắm ngay Thành Linh, Ôn Khách Hành lại không thèm để ý tới nó, cười nhìn Chu Tử Thư trong đám người.
 
Thành Lĩnh vừa chay quanh cái bàn vừa hét lên nhờ Chu Tử Thư giúp đỡ: " Chu thúc!"
 
Chu Tử Thư vẫn luôn chú ý đến phía bên Thành Lĩnh, thấy một tên ăn mày đang muốn bắt Thành Lĩnh trong lòng lo lắng không kịp đề phòng, liền bị người phía sau dùng gậy đánh vào lưng, phun ra một ngụm máu.
 
Tên may mắn đắc thủ nào đó chưa kịp vui mừng thì đã cảm thấy ngực nhói đau, cúi đầu xuống thấy chỗ trái tim cắm một cây tụ tiễn, lảo đảo ngã xuống đất rồi đi gặp Diêm Vương.
 
Chu Tử Thư không rảnh để ý xem ai đã giúp mình, nhận thấy vòng vây xé mở ra một kẽ hở, y nhấc bổng Thành Linh thi triển Lưu vân cửu cung bộ lưu loát trốn đi.
 
Lưu lại đám người Cái bang còn không biết, tiếp theo bọn họ phải đối mặt với cái gì.
 
Ôn Cửu Cửu thu hồi trung tụ tiễn ở cổ tay, trong đầu tất cả là cảnh tượng Chu Tử Thư nôn ra máu.
 
Một vài ký ức vụn vặt như bóng đè nổi lên, nhưng lại giống như nhìn hoa trong sương thế nào cũng không nhìn được rõ ràng, trước mắt nàng mơ hồ đều là màu đỏ tươi, tản mát ra nùng liệt mùi máu tanh nồng.
 
Một giọng nói không ngừng lặp lại trong đáy lòng: Không được để mẫu thân nôn ra máu ... Những người này làm thương mẫu thân, bọn họ ... Đáng chết!
 
Ôn Cửu Cửu rút ra Thanh Mộc kiếm quấn ngang hông, xông vào vòng vây của đám Cái bang với đôi mắt đỏ rực, chỉ trong vài hơi thở đã lấy đi mạng sống của một nửa đám người.
 
Mạng sống của nửa còn lại là do Ôn Khách Hành.
 
Ôn Khách Hành thu quạt lại, nhìn xác chết khắp nơi trên mặt đất, cảm thán: "Cửu Cửu cô nương giết người như trốn không người, thật là hảo thân thủ a.”
 
Nhưng Ôn Cửu Cửu lúc này không muốn quan tâm đến bất luận kẻ nào, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, máu không ngừng bốc lên, cổ họng tràn đầy vị ngọt tanh.
 
Nàng rõ ràng không bị thương. Tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy?
 
Tại sao những ký ức đẫm máu đó lại đột nhiên xuất hiện, rải rác, giống như kiếp trước chúng đã xảy ra?
 
Ôn Cửu Cửu lúc này mới nhận ra mình dường như đã bị xóa đi một phần ký ức kiếp trước, nếu không kịp nhớ lại thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
 
Quên đi, khôi phục trí nhớ không thể cưỡng cầu được, sau này lại nghĩ cách sau.
 
Ôn Cửu Tiêu vận khởi nội lực, đè nén khí huyết trong cổ họng, sau đó xoay người đuổi theo phương hướng Chu Tử Thư và Thành Lĩnh vừa mới rời đi.
 
Dù sao, chỉ cần nàng tìm được mẹ, sớm muộn gì cha cũng tự mình mò tới.
 
Ôn Khách Hành nhìn mấy cái xác chết ở cùng một chỗ, nhớ lại đôi mắt đỏ như máu của Ôn Cửu Cửu lúc giết người vừa rồi - đó rõ ràng là một triệu chứng của việc kích thích những ký ức đã bị lãng quên sau khi uống Mạnh Bà thang.
 
Hắn không thể nhận sai triệu chứng này, bởi vì hắn đã sử dụng ý chí của mình cường chống lại tác dụng của Mạnh Bà thang làm bản thân không bao giờ quên đi mối thù của cha mẹ.
 
Ai cũng biết Mạnh Bà thang này chỉ có ở Quỷ cốc, chỉ có ai đi vào Quỷ Cốc mới cần uống Mạnh Bà thang, đoạn tuyệt quá khứ.
 
Thú vị, thật là thú vị.
 
Là người đứng đầu của Quỷ cốc, hắn thậm chí không biết rằng Thanh Nhai sơn lại có một người như vậy, có cơ hội nhất định phải thử một chút mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro