Chương 16: Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

Mặc dù người đến tấn công có chút bất ngờ, nhưng làm sao có thể bằng được tiếng tiêu phản công của Chu Tử Thư chứ. Phản ứng của hắn cũng rất nhanh, vừa thấy bản thân rơi vào thế hạ phong liền lập tức thu chiêu chạy mất dạng.
 
Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đứng cạnh nhau, nhìn đường chạy trốn của tên sát thủ, thảo luận:
 
"Mị khúc Tần Tùng, một trong tứ đại sát thủ, người tới cư nhiên có thể mời yêu nghiệt bậc này, mặt mũi cũng thật lớn nha.”
 
"Quản hắn là ai, chịu phản phệ này cũng đủ cho hắn rồi
 
"A tự, ta phát hiện huynh càng ngày đối với ta càng nóng tính nha.”
 
...
 
Thấy bọn họ không nói chuyện nữa, Ôn Cửu Cửu yên lặng lui về phía sau mấy bước, nhìn trời đất, muốn tìm cái gì đó để chấm dứt bầu không khí ngượng ngùng này,lại tinh ý phát hiện Thành Lĩnh đứng phía sau hình như có chuyện gì đó, vội vàng tiến lên giúp đỡ.
 
"Thành Lĩnh? Đệ có sao không?"
 
Thành Lĩnh lại tiếp tục khạc ho, phải mất một lúc lâu mới có thể làm cảm giác khó chịu đó dịu đi
 
"Đệ bị nội thương rồi," Ôn Cửu Cửu thăm dò mạch nó, có chút kinh ngạc, "Kỳ quái, nội lực của đệ sao lại mỏng như vậy? Bình thường, tiết tấu công kích này không có uy lực lớn như vậy chứ."
 
Trong ấn tượng của nàng, Trương Thành Lĩnh là một anh hùng cái thế, võ công đỉnh cao trong tương lai, tuy bây giờ còn trẻ nhưng nội lực cũng không thể ở mức độ nửa vời như thế chứ?
 
Chẳng lẽ, tiếng đàn của sát thủ đó có ám thương gì đó, nhất thời không phát hiện ra sao?
 
Kết quả, nghe được cha mẹ nói chuyện, Ôn Cửu Cửu cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều: đó là thực lực chân chính của Thành Lĩnh, cách đây không lâu, nó còn là thiếu gia của Kính Hồ phái, ngày ngày sống vô lo vô nghĩ, học võ thì không thể tránh khỏi chểnh mảng.
 
Khi đó, nguyện vọng của nó chỉ là mở một cửa hàng nhỏ gần Kính Hồ sơn trang và sống một cuộc sống bình yên.
 
Nhưng trên thế gian này, có mấy ai có thể sống một cuộc sống như chính mình mong ước chứ?
 
Gánh nặng để lại của những người đã chết cuối cùng sẽ thuộc về những người không may sống sót.
 
Ôn Cửu Cửu thấy mình không có vấn đề gì, thấy Cố Tương không thể cùng nàng đánh nhau chơi đùa, liền cầm một chai rượu hoa quả từ trong bọc đồ của mình, tự mình xem náo nhiệt.
 
Chà, ngọt quá, rượu không nồng lắm, lần sau có thể mua thêm vài bình để uống thường ngày.
 
Nàng bất chi bất giác uống thêm vài bình, phát hiện tình huống đã lên đến cao trào rồi.
 
Thành Lĩnh được Ôn Khách Hành chỉ điểm, liền trực tiếp gọi Chu Tử Thư một tiếng "Sư phụ", nhưng Chu Tử Thư thấy Thành Lĩnh về Ngũ Hồ minh rồi sẽ còn phải gánh trên vai trọng trách gầy dựng lại Kính Hồ phái nên y đã từ chối.
 
Hai người ngồi một người quỳ, ánh mắt nhìn nhau giằng co một hồi, sau đó Trương Thành Lĩnh được Ôn Cửu Cửu kéo lên, tức giận trừng mắt nói.
 
"Tên nhóc không có lương tâm, ta chăm sóc ngươi thế này, ngươi lại chỉ nghĩ đến Chu thúc của ngươi, tại sao không muốn bái ​​ta làm sư phụ?"
 
Thành Lĩnh bối rối, ánh mắt nhìn thấy gò má ửng hồng của Ôn Cửu Cửu, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người nàng, hoảng hốt một hồi, mới lắp bắp nói: "Ôn tỷ, tỷ say rồi à?"
 
Những người say thường không nghĩ rằng họ đang say, nàng cũng không phải ngoại lệ.
 
"Ta mới uống một chút làm sao đã say được. Uống chút rượu có chuyện gì lớn," Ôn Cửu Cửu thấy Thành Lĩnh đổi chủ đề có chút bất mãn: "Xem ra ta sẽ không cho ngươi chiêm ngưỡng một chút, ngươi không biết ta có bao nhiêu lợi hại!”
————————
 
Đừng lo lắng, màn tiết lộ thân phận mà bạn đang mong chờ sẽ không nhanh như vậy đâu, vì nếu con gái tôi lộ thân phận thì chứng tỏ tôi không thể viết thêm được nữa và chuẩn bị kết chuyện rồi.
 
Mong các bạn góp ý, tay xanh nhỏ bé và cẩn thận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro