Chương 4: Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Trong chương này, Lão Ôn ra mắt, chúng ta hãy chúc mừng anh ấy👏👏
 
————————————————
 
Khi Ôn Cửu cửu gặp lại Chu Tử Thư, đã là ba tháng sau.
 
Trong khoảng thời gian này, nàng gần như không ăn không ngủ, đi khắp nơi, cuối cùng cơ bản thu thập xong những thứ cần thiết, phóng tới Nhạc Châu cách đó không xa.
 
Kiếp trước, cha luôn nói rằng lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở Nhạc Châu đẹp như tranh vẽ. Hai người đối mặt nhau xa xăm cách nhau một biển người, nhìn thoáng qua có thể miêu tả là vô cùng lãng mạn.
 
nhưng……
 
Ôn Cửu Cửu giật giật khóe, nhìn người ăn mày - Chu Tự trên mặt bôi phấn đen râu quai nón, phản ứng đầu tiên là giả bộ không quen biết người này.
 
Lần đầu tiên nàng cảm thấy, luyện quá tốt thuật ngụy trang không phải là chuyện tốt, quá tinh mắt cũng không phải là chuyện tốt.
 
Nhưng nói như vậy, cha nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã yêu thích danh giá của mẫu thân, quả nhiên là một người kỳ quái. Chẳng lẽ độc thân quá lâu cũng dẫn đến nhãn quang sa sút?Thực sự quá kỳ lạ.
 
Khi Ôn Cửu Cửu đang tiến thoái lưỡng nan, nàng đột nhiên nhìn thấy một cô gái mặc trang phục màu tím khá đẹp mắt nhảy đến bên Chu Tử Thư, nói rằng sẽ mời y ăn cơm.
 
Nàng một lần nữa gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng: Không, không phải, mẹ thật đúng là có phép thuật đặc biệt nào có thể khiến người ta bỏ qua làn da nuột nà mà nhìn ra vẻ đẹp nội tâm của y? Người ta vẫn nói, bệnh về mắt là một triệu chứng rất bình thường ở vùng sông hồ, nữ nhân càng xinh đẹp càng xem danh dự của mẹ mình là chuyện bình thường ... thật là khốn nạn.
 
Quên đi, nàng không thể tự mình bịa ra, cô gái áo tím này hẳn là có chuyện, có lẽ tổ chức ám sát nào đó đã phái cô ta đến giết mẹ mình!
 
Cha bao giờ mới đến? Nương tử của ngài sắp bị cướp mất rồi!
 
Nghĩ đến người cha vất vả cả đời của mình vẫn chưa xuất hiện trên sân khấu, Ôn Cửu Cửu khôi phục suy nghĩ cáu kỉnh, phát hiện tình hình trên sân đã đảo ngược hoàn toàn: cô gái mặc áo tím bằng cách nào đó đã thực sự đánh nhau với mẹ, nhưng mẹ chỉ lảng tránh mà không đánh trả gì cả.
 
Cái quỷ gì thể? Tại sao khi vừa bước đi, nàng đã cảm thấy nghi ngờ cả thế giới?
 
Ôn Cửu Cửu đã quên giây trước còn giả bộ không quen biết Chu Tử Thư, vì vậy vội vàng tiến lên.
 
Không quan tâm! Vì cha nàng không có ở đây, vậy thì Ôn Cửu Cửu sẽ gánh vác trách nhiệm bảo vệ người thân và mẹ!
 
Vốn dĩ Cố Tương chỉ muốn lấy lại bình rượu, không ngờ tên ăn mày này lại trơn như chạch bùn, thế nào cũng không đến gần được, làm nàng tức giận đến phát run.
 
Thấy mình đụng phải con ma cứng đầu, lại không biết từ đâu lao ra một cô gái ngăn trước mặt tên ăn mày.
 
Cố Tương dừng tay, tức giận dùng roi đánh thẳng Ôn Cửu Cửu: "Ngươi là ai, sao lại tọc mạch?"
 
Ôn Cửu Cửu liếc mắt nhìn Chu Tử Thư, sau đó đứng trước mặt y cười với Cố Tương: "Vị cô nương này, dưới con mắt của tất cả mọi người, ai cũng thấy cô đưa rượu vị bằng hữu đây. Cô thì sao? Chưa gì đã giật rượu lại, lại còn ra tay đánh người. Thật là không có lý lẽ mà. Việc này, bản cô nương quản chắc rồi. "
 
Cố Tương nhếch mép: "Cô nương, roi của ta không có mắt."
 
Roi sắc bén phát ra thanh âm rõ ràng, Ôn Cửu Cửu vừa muốn né tránh, nhưng roi đã trực tiếp bị người cầm lấy
 
Quá tốt! Cha của nàng cuối cùng cũng lên sân rồi, quả thực là anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết. Nhưng theo tình hình hiện tại, có vẻ người đẹp được cứu là nàng thì phải...
 
“Ngài… Chủ nhân.” Giọng điệu của Cố Tương như bị xúc phạm, cẩn thận nâng mắt quan sát vẻ mặt của Ôn Khách Hành.
 
Ôn Khách Hành nhàn nhạt nhìn A Tương: "A Tương, ngươi võ công không tốt, nhãn lực cũng không tốt?"
 
Đồng tử của Ôn Cửu Cửu chấn động, mấy người bọn họ ở đây hỗn chiến, đồng dạng cả lũ xông vào Long Vương miếu --- nhà mình đánh nhà mình? !
 
Biết trước chuyện này, nàng đã không phí sức, tìm một nơi nắng ấm gần đó để xem náo nhiệt, xem hiện tại đang diễn ra như thế nào.
 
Ôn Cửu Cửu im lặng lùi về phía sau, nhường vị trí chính giữa cho Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành.
 
Sau khi dạy dỗ a Tương, Ôn Khách Hành lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn Chu Tử Thư cười, đôi mắt đào hoa trìu mến như được tích điện, nói: "Tiểu tỳ lỗ mãng, chê cười rồi."
 
Giờ phút này, Ôn Cửu Cửu bị ép ăn dây dưa, chỉ muốn biến mất tại chỗ, trong mắt phụ thân không có cảm giác tồn tại, hồi lâu mới nói: Cha nàng quả nhiên là cha nàng, lời xin lỗi chẳng khác nào dụ dỗ ai đó.
———————
 
Lúc viết chap này mình hơi rảnh, mong các bạn xem vui vẻ nha ~ Rất mong được các bạn góp ý và thận trọng như mọi khi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro