Chương 7: Diệt môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

———————————
 
Đóng Thất khiếu tam thu đinh, có thể chỉ mất một nửa tuần hương, nhưng muốn rút ra lại không đơn giản như vậy.
 
Chu Tử Thư ngồi xếp bằng, chiếc áo bẩn thỉu quấn quanh thân trên đã cởi ra, bảy chiếc Thất khiếu tam thu đinh đóng đối xứng trên cơ bắp trắng nõn và mỏng manh của y, tựa như những khuyết điểm tinh tế trên ngọc bích xinh đẹp.
 
Sau khi Ôn Cửu Cửu thầm niệm " Tấn Vương là tên chết tiệt" vài lần, nàng mới bình tĩnh lại, lấy ra một chiếc lọ nhỏ bằng ngọc bích màu trắng từ trong tay mình đưa cho Chu Tử Thư, sau đó giải thích quá trình rút đinh cho y
 
“Thực ra, rút ​​đinh Thất khiếu tam thu không khó, cái khó là làm sao để khi rút đinh không bị nội lực làm tổn hại đến kinh mạch.
 
Bình này chứa thuốc có tác dụng ức chế nội lực tạm thời, có thể ngăn cản kinh mạch bị xé nát do nội lực tăng đột biến lúc rút đinh, còn có tác dụng chữa nội thương; để giảm thiểu thiệt hại cho cơ thể, chúng ta hôm nay chỉ lấy một chiếc, sau đó đợi ngài hồi phục một thời gian rồi mới tới chiếc tiếp theo.
 
Đây là quá trình rút đinh. Chu sư huynh, hãy uống thuốc này trước, rồi nhắm mắt lại điều chỉnh nội tức. "
 
Chu Tử Thư làm theo, Ôn Cửu Cửu cũng khoanh chân ngồi đối diện, tự mình phân ra nội lực rót vào trong cơ thể mẫu thân: một tay bịt kín lỗ hổng lớn gần nơi lấy đinh, một tay cầm vào cây đinh, kéo nó ra một cách nhanh chóng.
 
Khi cây đinh được tách ra khỏi cơ thể, sẽ kèm theo một cơn đau cực kỳ nghiêm trọng, trên trán Chu Tử Tư toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong cổ họng trào ra vị ngọt tanh, bị y cố nén lại.
 
May mắn thay, cơn đau dữ dội này chỉ kéo dài trong chốc lát, đã bị nội lực của Ôn Cửu Cửu áp chế, những vết thương xung quanh cũng được bôi kim sang dược, mang theo cảm giác mát lạnh thoải mái  bao phủ vết thương bỏng rát và đau đớn trong khu vực.
 
Nội lực không ngừng làm ấm áp thân thể bị đánh nát của Chu Tử Thư, y dần dần thả lỏng tâm thần, để cho thần thức chìm vào trong mộng.
 
Y đã không có một đêm nào ngon giấc kể từ khi bị đóng đinh vào cơ thể.
 
"Chu sư huynh, ngài cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái không?"
 
Mặc dù Ôn Cửu Cửu tự tin vào y thuật của mình, nhưng lần đầu tiên gặp phải công việc khó khăn như rút Thất khiếu tam thu đinh, đối tượng điều trị là người mà nàng quan tâm nhất, khiến nàng cảm thấy vô cùng lo lắng, áo lót bên trong của y đã ướt.
 
Nàng đợi một lúc cũng không đợi được câu trả lời của Chu Tử Thư, khi nhìn kỹ lại, phát hiện mẹ nàng vừa ngủ say đang ngồi xếp bằng.
 
"Cảm ơn ... nghỉ ngơi thật tốt."
 
Ôn Cửu Cửu trở mình ngã quỵ xuống, nhẹ nhàng lau sạch sẽ mảnh vỡ, sau đó mặc quần áo vào cho mẫu thân, nhẹ nhàng xẹt qua người, cẩn thận dùng khăn vải lau sạch sẽ lớp mồ hôi trên trán của mẫu thân.
 
Dựa vào mép giường, nàng nhìn dáng vẻ của Chu Tử Thư, tự lẩm bẩm một mình: "Thật ra, mẹ, mẹ không cần một mình mang nhiều đồ như vậy. Con đã lớn, có thể chia sẻ một số việc cho mẹ."
 
Nếu con có thể đến đây sớm hơn, cha và mẹ sẽ không cần phải khổ nhiều như vậy ...
 
Vừa nói, Ôn Cửu Cửu vừa cảm thấy mệt mỏi liền ngủ thiếp đi.
 
Sắc trời ngoài đình dần dần tối sầm lại, chỉ có hoàng hôn ánh lên một tia sáng, tô điểm mây đen che khuất bầu trời, sau đó nặng nề chìm vào bóng tối.
 
Không biết đã qua bao lâu, âm thanh va chạm của kiếm đột nhiên vang lên từ Kính Hồ sơn trang, khiến hai người trong nhà gỗ thức tỉnh.
———————
 
Mong các bạn góp ý và thận trọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro