03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người Lạc Văn Tuấn thì theo chân trở về, nhưng tâm rõ ràng đã bay ra khỏi trụ sở. Cậu cảm thấy rất phiền, vô cùng sốt ruột. Lý trí nói với cậu những gì mọi người nói đều không sai, cho dù hiện tại cậu có ra ngoài cũng không thể tìm thấy Triệu Gia Hào, nhưng về tình cảm loại cảm giác bất lực này lại cực kỳ tra tấn cậu.

Thực chất cậu cũng không biết cảm giác bực bội này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu, dù gì Triệu Gia Hào cũng chỉ là đồng đội của cậu mà thôi, cao lắm thì xem như bạn bè. Thế Triệu Gia Hào có xem cậu là bạn hay không? Lạc Văn Tuấn không biết được.

Có lẽ là có đi, thỉnh thoảng anh cũng rất bám người, thật sự rất giống chú chó con muốn cậu đi với anh đến chỗ này chỗ kia.

Nhưng đôi lúc lại không phải vậy, anh nói muốn đi là sẽ đi, Lạc Văn Tuấn thậm chí còn không biết anh đã ra ngoài. Mới đầu Lạc Văn Tuấn còn sẽ chủ động hỏi, dần già nó như trở thành thói quen của cậu, bình thường cứ vào thời điểm này Triệu Gia Hào đều sẽ đi gặp đồng đội cũ của anh, Âu Ân cậu đây là gì chứ, cũng chỉ là một hỗ trợ mới quen nửa năm thôi, làm gì có tư cách hỏi chuyện người ta đi đoàn tụ với team WE cũ.

Cho nên từ đó về sau cậu không hỏi nữa, cùng lắm lúc nào cảm thấy ghen thì sẽ nói bóng gió vài câu về Lâu Vận Phong.

Nhưng hiện tại Lạc Văn Tuấn hối hận, sớm biết vậy cậu đã hỏi rõ ràng chi tiết xem Triệu Gia Hào muốn đi đâu, đi với ai, mấy giờ về. Hoặc tốt hơn nữa, là dứt khoát cản không cho Triệu Gia Hào ra khỏi cửa. Cậu nên xoa cổ họng làm nũng lăn ra giả bệnh, cậu không tin Triệu Gia Hào có thể thật sự bỏ mặc cậu không lo.

Bây giờ nói những điều này cũng trễ rồi.

Lạc Văn Tuấn đi tới đi lui tầm vài vòng khiến chính mình cũng hoa cả mắt chóng cả mặt, sau đó hồn vía như trên mây mà tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống chống đầu, bắt đầu nghĩ đủ những lý do có thể khiến Triệu Gia Hào mất liên lạc. Thế là vào lúc Bành Lập Huân lướt ghế tới hỏi cậu đang suy nghĩ gì thì cậu đã thốt lên "Có khi nào Triệu Gia Hào tưởng em là điện thoại lừa đảo không."

"." Bành Lập Huân im lặng ba giây, chỉ vào điện thoại đang vừa rung vừa sáng màn hình trên bàn nói, "Coi thử có phải người bị hại gọi lại không."

Đúng là Triệu Gia Hào. Dãy số chạy trên màn hình đã được Lạc Văn Tuấn thuộc nằm lòng từ lâu, cậu lập tức cầm điện thoại lên, kích động đến nổi xém chút ấn nhầm cúp máy.

"Alo ~ Âu Ân ~." Bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, là giọng điệu dịu dàng đặc trưng của người phương Nam, không những vậy còn rất vững vàng như mọi khi, nghe không ra có gì bất thường.

Trái tim của Lạc Văn Tuấn rốt cuộc cũng quay trở về lồng ngực, như xe vừa xuống núi, nhịp tim đập có chút nhanh, có chút choáng. Gọi một tiếng "Cựu Mộng." mới phát hiện giọng của mình run như bị giật điện, khiến Triệu Gia Hào bên kia quan tâm ngược lại cho cậu.

"Em không sao chứ? Âu Ân, em ở đâu?"

Lạc Văn Tuấn hắng giọng, trong lòng lặp lại ba lần tỉnh táo mới có thể nói chuyện bằng giọng điệu bình thường, "Em không sao, ở căn cứ chứ đâu? Anh ở đâu?"

Triệu Gia Hào trước "À" lên, sau đó mới nói: "Anh đang ở trụ sở của RNG, ở chung với Trần Thần, hiện tại bọn anh rất an toàn."

"Ồ." Lạc Văn Tuấn ngoài mặt vẫn bình tĩnh, trên thực tế ngón tay lại đang thao tác lia lịa, thoát khỏi giao diện hội thoại nhắn tin cho Tabe:

"Huấn luyện viên, hỏi giùm Trần Thần có đang ở cùng Triệu Gia Hào không?"

Tabe đang video call với vợ mình, đột nhiên nhận được tin nhắn như vậy, quay đầu khó hiểu nhìn thoáng qua Lạc Văn Tuấn, sau đó nhấc chân chuẩn bị đi về phía cậu.

Lạc Văn Tuấn đành phải ra sức nháy mắt với anh, Tabe khi đó mới đứng yên tại chỗ, ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhắn tin cho Trần Thần.

Những người còn lại trong phòng luyện tập cũng nhận ra có lẽ Lạc Văn Tuấn đã gọi được cho Triệu Gia Hào, bèn nhao nhao bu lại hỏi Cựu Mộng ơi Cựu Mộng à.

"Anh không sao, mọi người yên tâm." Triệu Gia Hào lặp đi lặp lại câu nói đó như thể không sợ người nghe sẽ phiền, Lạc Văn Tuấn nhạy bén phát hiện ra thực chất anh đang nói chuyện bằng chất giọng rất nhỏ nhẹ, hoàn toàn khác với vẻ tràn đầy sức sống như mọi khi.

Những người khác ngược lại không nhận thấy gì khác lạ, nghe Cựu Mộng không sao mọi người ai nấy đều mừng tít mắt, thậm chí Bành Lập Huân còn thả lỏng đến độ bắt đầu hỏi trụ sở của RNG chơi vui không, có nhiều mèo hay không.

Bình thường, người không trải qua đại dịch Zombie sẽ không thể nào hiểu được. Triệu Gia Hào núp trong một góc phòng của quán KTV mini, thông qua khe hở mà quan sát hai con quái vật đã biến dạng không nhìn ra hình người. Vừa nãy khoảng cách giữa anh và chúng chỉ bằng đúng một lớp kính thủy tinh, trong đêm tối, anh có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng những vết sẹo xanh tím trên mặt chúng, thậm chí trên khóe miệng của một trong hai con vẫn còn dính mảnh quần áo bị xét nát và vệt máu đỏ sậm, vừa rồi xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết.

Trong phòng tràn ngập ánh đèn đủ mọi màu sắc, lũ quái vật này quả đúng là sợ ánh sáng như báo chí đã đưa tin, vào lúc cấp bách thì thần kinh của Triệu Gia Hào lại tê liệt đến cả nói cũng không nói nên lời, nếu không nhờ có Bành Lập Huân phổ cập khoa học cho thì ban nãy đầu óc anh đã không bất chợt lóe lên suy nghĩ đó, anh dùng hết sức nhích ngón tay đã cứng ngắc mở công tắc đèn trong phòng karaoke lên, bằng không giờ anh đã biến thành hình dạng khác cũng không chừng.

Qủa nhiên khi hai con quái vật bị ánh sáng từ đèn disco chiếu vào, mắt chúng cứ nhắm vào, mở ra, cứ vậy, cho đến khi không cam lòng rời đi.

Triệu Gia Hào kiệt sức dựa vào vách tường trượt dài xuống đất, mở điện thoại ra kiểm tra, miss call đầu tiên là một số quen.

Là Lạc Văn Tuấn. Triệu Gia Hào không chần chừ liền gọi lại, mãi đến khi đầu dây bên kia vang lên chất giọng trầm khàn hiền lành quen thuộc, bấy giờ anh mới phát giác ra bản thân đã trở về với hiện thực.

Trước đó vài ngày mọi người nói gì mà virus rồi Zombie, đồng thời còn cảm thán sống đủ lâu thì cái quái gì cũng thấy được. Triệu Gia Hào nghe những giọng nói quen thuộc ấy, mới bắt đầu cảm giác máu đông cứng toàn thân dần dần ấm lại, trái tim và mạch máu cũng đập trở lại.

Tiếng vịt của Bành Lập Huân vẫn còn nhao nhao trong tai nghe, rất lạc quan bảo anh số may, được ở trụ sở của RNG lại còn có mèo để chơi.

Triệu Gia Hào cười khổ, nếu như nhìn thấy Zombie mà cũng xem như may mắn, vậy anh chắc chắn phải đi mua vé số. Sự thật thì đừng nói là trụ sở của RNG, đến ngay cả mặt của Trần Thần anh còn không thấy nữa là, hơn nữa anh còn trả lời Wechat của Trần Thần nói dối rằng mình đã về đến trụ sở của BLG.

Haiz, nếu là vậy thật thì tốt, nếu anh thật sự có thể trở về trụ sở của BLG thì tốt rồi.

Triệu Gia Hào vừa lo lắng sẽ bị lộ tẩy, lại vừa không nỡ cúp điện thoại, anh bắt đầu nói sang chuyện khác, những chuyện không hề có thật, "Lạc, Lạc, mọi người phải chú ý an toàn, cửa chính cửa sổ gì cũng phải khóa kỹ, cố gắng ở chỗ nào cao cao một chút."

"Ừm." Lần này đổi thành âm thanh trầm thấp quen thuộc, xem ra Lạc Văn Tuấn đã giành lại quyền trò chuyện.

"Âu Ân." Triệu Gia Hào gọi, lại không biết phải nói gì, đành gọi thêm một tiếng, "Lạc Văn Tuấn."

"Ừm, em đây." Giọng của Lạc Văn Tuấn vẫn khiến người ta an tâm như trong lúc thi đấu, "Anh đừng sợ Cựu Mộng, em vẫn luôn ở đây."

Rõ ràng chỉ là một câu nói, mà mũi Triệu Gia Hào lại bắt đau nhức. Trong khoảnh khắc cứ ngỡ như Lạc Văn Tuấn đã phát hiện ra, bức tường tâm lý của anh bắt đầu lung lay một cách dữ dội, thậm chí gần như sắp sửa sụp đổ mà bật khóc nói với Lạc Văn Tuấn anh rất sợ hãi, rất muốn gặp cậu, rất muốn về nhà. Nhưng ý nghĩ đó chỉ xuất hiện đúng một giây, rồi ngay lập tức đã bị chút lý trí còn sót lại của Triệu Gia Hào dập tắt.

Nhưng đây là một tín hiệu nguy hiểm, nói với Triệu Gia Hào rằng anh không thể tiếp tục như vậy được nữa. Trái tim yếu ớt của anh, cùng với phần trăm pin điện thoại không cho phép anh tiếp tục tùy hứng được nữa.

"Lạc em nhất định phải nghe lời, đừng đi ra ngoài." Triệu Gia Hào dặn dò một câu cuối cùng, sau đó hạ quyết tâm, nói Trần Thân gọi mình nên anh cúp máy.

Khoảnh khắc màn hình tối đen, Triệu Gia Hào có cảm giác như bản thân đã bị cả thế giới vứt bỏ.

Ngay lúc đó, trong trụ sở của BLG, Tabe nhận được điện thoại của Trần Thần.

"Là sao hả anh Tabe," đầu bên kia Trần Thần thở hổn hển, thấy rõ ràng cậu cũng vừa trải qua một phen trốn chạy, nhưng chưa về đến nơi đã gọi lại ngay cho Tabe, "Triệu Gia Hào không ở cùng mấy anh sao?"

Lúc này Tabe mới ý thức được sự việc còn lâu mới đơn giản như họ tưởng tượng. "Cậu ấy nói với tụi anh cậu ấy đang ở trụ sở của mấy đứa mà?"

"Hả?" Trần Thần bối rối, "Nhưng cậu ấy lại nói với em cậu ấy quay về rồi ĐM!"

Hai người đồng thời tỉnh ngộ, trăm miệng một lời, "Nhãi con Cựu Mộng này!"

Hết chương 3.

Truyện này tác giả viết tầm tháng 7 mà đến giờ mình mới edit, nghĩ lại thì thấy đúng là trùng hợp thật, lúc sáng vừa đọc được một chỉ số khá thú vị, đại loại là trong số các hỗ trợ của LPL thì On là người ít kè kè theo AD nhất, nhưng vào giao tranh vẫn có thể bảo kê AD tận răng, Elk có On thì cũng có can đảm để bắn hơn bởi biết sau lưng luôn có em On bảo vệ, càng tìm hiểu càng thấy thương cặp bot nhà BLG vô cùng 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#blg#onelk