Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Trên một ngọn núi nào đó, cụ thể là ngọn núi gì thì vì thời gian quá gấp rút nên Ninh Ninh không nhớ rõ, cậu đã cứu một lão đại băng đảng sắp chết. Lão đại này giao toàn bộ thuộc hạ và tài sản của mình cho cậu, mong muốn cậu phát triển sản nghiệp của mình. Nhưng không ngờ việc này suýt nữa hủy diệt cả thế giới.

Nhạc Hạo Vũ với lòng căm hận thế giới này, đã dẫn dắt đám thuộc hạ của lão đại băng đảng, biến đội quân này thành tổ chức khủng bố đầu tiên trên thế giới này.

Ban đầu, những kẻ khủng bố này chỉ giết người giàu, khiến người nghèo hoan hô tưởng như đã gặp được đấng cứu thế. Nhưng khi người giàu bị giết gần hết, bọn điên này bắt đầu tàn sát người nghèo. Cuối cùng, có người tỉnh ngộ trong cuộc tàn sát, người dân thế giới này đã phải dùng rất nhiều sức lực mới tiêu diệt được Nhạc Hạo Vũ, khiến thế giới này thụt lùi không dưới năm trăm năm.

Cô đến thế giới này để ngăn Nhạc Hạo Vũ trở thành kẻ điên loạn, chỉ muốn giết người.

Cô nghĩ rằng chỉ cần cứu cậu khỏi tay người cha nuôi, nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Nhưng bây giờ rõ ràng cô đã nghĩ quá đơn giản, vì nếu nhiệm vụ kết thúc, Triều Tịch sẽ đưa cô rời khỏi thế giới này, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Trong thế giới này, nếu trẻ em nghèo mất cha mẹ do tai nạn, dù nhỏ tuổi đến đâu, họ có quyền chọn tự sống một mình. Pháp luật không bảo vệ họ. Một khi chọn tự sống, họ phải tự lập. Trẻ dưới mười tám tuổi nếu thấy không thể tự nuôi mình có thể chọn đến trại phúc lợi, nơi không ai chăm sóc họ, chỉ có người quản lý tìm việc cho họ, chủ yếu là việc thủ công, thu nhập không cao nhưng đủ sống.

Ninh Ninh trong thân xác này là một đứa trẻ chọn tự sống, đến từ khu ổ chuột.

Cô may mắn hơn Nhạc Hạo Vũ ở chỗ có một gia đình đầy đủ và cha mẹ yêu thương. Gia đình cô ở mức trung bình trong số người nghèo, nên khi cha mẹ cô qua đời vì tai nạn, họ để lại một ít tiền đủ để cô sống đến tuổi trưởng thành. Vì vậy, cô không do dự chọn tự sống.

Để số tiền này đủ sống đến tuổi trưởng thành, cô đặc biệt thiết lập tại ngân hàng một hạn mức rút tiền hàng tháng. Cộng với tiền làm thêm của cô, đủ để duy trì cuộc sống.

Nhạc Hạo Vũ không may mắn như vậy. Trại phúc lợi ở đây là nơi rất đen tối, nếu cậu thật sự đến đó, với gương mặt thanh tú, lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp trai, cậu có thể bị xã hội làm biến dạng tính cách, chỉ muốn trả thù xã hội.

Sáng sớm hôm sau, khi trời mới hửng sáng, Ninh Ninh đã dậy. Bây giờ đã là cuối thu, sương sớm mang theo cái lạnh, cô lặng lẽ bước qua nơi Nhạc Hạo Vũ ngủ, lấy một chiếc áo khoác và mở cửa ra. Một chân vừa bước ra ngoài, cô bị tiếng nói sau lưng làm giật mình.

"Chị đi đâu?"

Ninh Ninh đặt tay lên ngực quay lại, bất lực nhìn Nhạc Hạo Vũ.

"Chị đi đâu không liên quan đến em, quay lại ngủ đi!"

Nhưng lời đuổi khéo của cô không có tác dụng, Nhạc Hạo Vũ chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn cô với đôi mắt đen trắng rõ ràng, lạnh lùng và u ám như có sức mạnh điều khiển tâm trí người khác.

Ninh Ninh cũng đứng lặng lẽ đối diện cậu, nhất thời không biết nói gì, căn phòng chìm trong sự yên tĩnh ngột ngạt.

"Em đói."

Một lát sau, Nhạc Hạo Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, nói một câu khiến Ninh Ninh muốn đập đầu vào tường.

"Sao không nói sớm!"

Nói rồi, cô hào phóng rút từ túi ra ba đồng xu một tệ đặt vào tay Nhạc Hạo Vũ, trước khi cậu kịp nhíu mày, cô vội nói.

"Tiền ăn sáng chỉ có thế này, em mua gì và mua thế nào tùy em. Dù chị nói em ở với chị, đó là vì chị không muốn em vào trại phúc lợi. Tiền ăn sáng hôm nay chị cho em mượn, sau này em tự kiếm tiền trả chị, chị chỉ lớn hơn em hai tuổi, không có nghĩa vụ phải nuôi em!"

Nói xong, cô quay lưng bước đến trạm xe buýt.

Hôm nay cô nhất định phải lấy lại chiếc xe, nếu bị va chạm, hoặc mất, cô bán mình cũng không đền nổi!

Khu vực Nhạc Hạo Vũ sống là nơi nghèo khó nhất của khu ổ chuột, cỏ mọc um tùm xung quanh khu dân cư. Chiếc xe của cô nằm ẩn hiện trong đám cỏ khô cao ngang người, Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Cô lén lút bước vào đám cỏ khô, không muốn làm kinh động đến cư dân ở đây.

Một đứa trẻ thuê được ô tô, tin tức này mà lan ra khu ổ chuột, cô không đi đâu được.

Ninh Ninh bước vào đám cỏ khô, trời còn sớm, không ai phát hiện chiếc xe. Vừa đi vài bước, cô nghe thấy tiếng động nhẹ sau lưng, dừng lại và quay lại nhìn, thở phào khi thấy người đến.

"Sao em không ngủ mà theo chị ra đây làm gì?"

"Em nghĩ chị dậy sớm đi làm, nên theo xem có giúp được gì không."

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Nhạc Hạo Vũ đã bớt lạnh lùng, thậm chí có chút hiền lành vô hại.

Ninh Ninh thở dài nói: "Hôm nay là thứ sáu, còn phải đi học nữa! Đi làm cái gì. Mau theo chị về, chúng ta về."

Cô đẩy cỏ ra, kéo Nhạc Hạo Vũ về phía xe.

Nhạc Hạo Vũ nhìn bàn tay nắm lấy tay mình, đột nhiên nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong tai.

Thật quen thuộc, cảm giác này, như đã từng trải qua.

Cậu bé nghiêng đầu, đôi mắt trở nên sâu thẳm vì bối rối. Cảm giác này, giống như khi cậu nghe thấy tên cô lần đầu tiên. Nên cậu đuổi theo cô đến đây, cảm giác kỳ lạ này không khiến cậu chán ghét, thậm chí rất thích. Cậu cảm thấy có thể nhận được nhiều cảm giác này từ cô, còn hậu quả gì thì cậu không quan tâm.

Bây giờ cậu không có gì cả, ngoài bản thân, còn gì để mất nữa? Và với bản thân mình, cậu không mấy quan tâm.

Ninh Ninh kéo Nhạc Hạo Vũ đến chiếc xe màu bạc, nhét cậu vào trong, rồi ngồi vào ghế lái, đột nhiên nghe tiếng hét từ xa.

"A! Có người chết! Lại có người chết!"

Sự yên tĩnh buổi sáng bị tiếng hét phá vỡ, tất cả những người đang đi trên phố đều bị tiếng hét thu hút, Ninh Ninh nhân cơ hội lái xe ra khỏi đám cỏ, chạy thẳng trên đường.

Người chết đó có lẽ là mẹ của Nhạc Hạo Vũ, vì tiếng hét phát ra từ hướng nhà cậu bé. Cha nuôi của cậu không chỉ bạo lực mà còn hay gặp chủ nợ, nhà họ ở khu ổ chuột tuy cũ kỹ nhưng có nhiều nhà.

Dù đèn tối và bị người đàn ông kia làm cho hoảng sợ, cô vẫn thấy người phụ nữ nằm trên giường chảy máu không ngừng.

Nhiệm vụ của cô chỉ là thay đổi cuộc đời Nhạc Hạo Vũ, những việc khác trên thế giới này cô không muốn và không thể can thiệp. Hiện tại cô tự nuôi mình còn khó khăn. Nhưng nhìn sự bình tĩnh của Nhạc Hạo Vũ đêm qua, cô nghĩ chắc không có vấn đề gì, bây giờ nhìn lại...

Có lẽ người phụ nữ đó đã chết khi cô đến đó.

Nhạc Hạo Vũ rõ ràng nhận thấy ánh mắt của Ninh Ninh, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái.

"Bà ấy không phải mẹ tôi, tôi không có người mẹ như vậy."

Ninh Ninh nghe vậy lặng im, không nói gì thêm. Dù lời của Nhạc Hạo Vũ lạnh lùng, nhưng cô không phải là cậu, không trải qua những gì cậu đã trải qua, không có tư cách phán xét cậu.

Một đứa trẻ trở nên lạnh lùng với mẹ mình như vậy, chắc chắn đã trải qua điều gì đó rất đau đớn.

Nghĩ đến đây, Ninh Ninh lại thấy đau đầu, rõ ràng tính cách của Nhạc Hạo Vũ đã hướng về sự lạnh lùng, đen tối, không dễ để thay đổi.

"Hôm nay em cũng phải đi học đúng không?"

Ninh Ninh gần như khẳng định hỏi.

Vì khoảng cách giàu nghèo quá lớn, người nghèo dễ nổi loạn, gây rối trật tự, người giàu muốn sống an toàn và tỏ ra nhân từ. Họ đã quyên tiền xây nhiều trường từ thiện cho người nghèo.

Các trường này có hệ thống giáo dục chín năm, từ tiểu học đến trung học đều ở một trường, chỉ là khác khu vực, miễn phí cho trẻ em nghèo được học hành, mang lại hy vọng. Nếu các em học tốt, không phải không có cơ hội thoát khỏi nghèo đói và trở thành người giàu.

Thực tế, nhiều trẻ em nghèo đã thoát nghèo nhờ vào kiến thức học được.

Mỗi huyện thị đều có một trường như vậy, chỉ khác quy mô.

Thành phố của họ có một trường từ thiện rất hoàn chỉnh, gia đình bình thường sẽ không để con ra ngoài làm việc mà gửi chúng đi học, vì không phải đóng học phí, nên gần như tất cả trẻ em đều đi học.

"Em... không thường đi học."

"Tại sao?"

"Người phụ nữ đó khi tiếp khách luôn bắt em đứng ngoài đưa đồ, canh cửa, xem người đàn ông đó có về không, hầu hết thời gian em không thể đến trường."

Ninh Ninh im lặng, người mẹ như vậy... có lẽ bà ta có nỗi khổ riêng, họ thực sự thiếu tiền, nhưng cách đối xử với con như vậy cô không tán thành.

"Hôm nay em về trường đi, học cho tốt, sau này có ích lắm. Còn nữa, ngày mai là thứ Bảy, em phải tự tìm việc, đừng mong chị nuôi, có biết không?"

"Yên tâm, em không làm phiền chị."

Nhạc Hạo Vũ nói mà không quay đầu, đôi mắt lặng lẽ nhìn phía trước.

Ninh Ninh liếc nhìn cậu bé im lặng, nghĩ rằng đây là lần đầu tiên cậu rời xa cha mẹ nên thấy sợ hãi.

Dù cha mẹ cậu không phải người tốt, nhưng cảm giác này cô có thể hiểu, nên dịu dàng nói: "Yên tâm, dù không có ai giúp, chúng ta vẫn có thể sống tốt, chị hứa đó."

Nhạc Hạo Vũ ngạc nhiên liếc nhìn khuôn mặt dịu dàng của Ninh Ninh, rồi tiếp tục nhìn phía trước không biểu cảm.

"Em đã muốn rời xa họ từ lâu, chỉ là... tại sao chị tốt với em như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro