Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

"Tốt sao?"

Ninh Ninh ngạc nhiên nhìn cậu bé, "Em nói chị tốt là vì chị đã đưa em ra khỏi đó sao?"

Nếu đúng như vậy thì định nghĩa về chữ "tốt" của cậu bé thật sự không cao. Cô bật cười.

"Đưa em ra khỏi nơi tồi tệ đó cũng coi là tốt sao?"

Nhạc Hạo Vũ lại liếc nhìn cô, nhưng không nói gì.

Ninh Ninh không để ý ánh mắt của cậu, tiếp tục nói: "Việc em phải tự nuôi sống mình, chị không đùa đâu. Chị chỉ lớn hơn em có hai tuổi, em không thể trông chờ vào việc chị sẽ nuôi em. Ngày mai em phải tự tìm việc làm."

Ninh Ninh nhắc lại vấn đề này nhiều lần vì cô thật sự không có tiền. Sau khi thuê chiếc xe, cô lục tung cả nhà cũng chỉ có hai mươi ba đồng, đã cho Nhạc Hạo Vũ ba đồng, đi xe buýt hết hai đồng, còn lại mười tám đồng.

Đây là lần nghèo khó nhất kể từ khi Ninh Ninh sinh ra.

Điều may mắn duy nhất là trước khi đến đây làm nhiệm vụ, cô đã thi đỗ bằng lái xe ngay sau khi tốt nghiệp trung học, và đã lái chiếc xe này về lại cửa hàng cho thuê một cách an toàn.

Khu ổ chuột này thường xảy ra nhiều vụ đánh nhau. Nếu không cần thiết, cảnh sát cũng không muốn quản lý khu vực này. Vì vậy một thiếu niên chưa đủ tuổi lái xe như Ninh Ninh may mắn cũng không gặp phải cảnh sát giao thông.

Cửa hàng cho thuê xe cách nhà Ninh Ninh không xa, nhưng hai người đi xe buýt mất bốn đồng.  Đây là một khoản tiền lớn đối với tình hình cô hiện giờ. Thế nên Ninh Ninh cầm mười tám đồng trong túi, đưa Nhạc Hạo Vũ đến một chợ nhỏ gần nhà, mua hai bó rau xanh rồi trở về nhà.

Cô lục lọi trong cái thùng gạo cũ kỹ, lật tung thùng lên nhưng chỉ có một bát rưỡi gạo, nó không đủ cho hai người ăn.

Ninh Ninh thở dài, sợ lãng phí chút ga, cẩn thận nấu cơm rồi chia đều thành hai phần, mang ra phòng khách cùng với món rau xanh chỉ nêm chút dầu và muối, đặt bữa sáng đơn sơ lên bàn trà.

Nhà không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, phòng khách, bếp, một nhà vệ sinh và một phòng ngủ, là căn nhà cha mẹ của cơ thể này đã thuê mười năm trước. Bây giờ còn có thể ở thêm năm năm nữa, trong năm năm tới cô không cần lo lắng về tiền thuê nhà.

Nhạc Hạo Vũ nhìn bữa sáng đơn sơ trước mặt, không nói gì, cầm đũa bắt đầu ăn.

Sau bữa sáng, Ninh Ninh đẩy bát đũa về phía Nhạc Hạo Vũ, nói: "Đừng mong chị sẽ phục vụ, em đi rửa bát đi. Còn nữa..."

Cô xòe tay ra trước mặt Nhạc Hạo Vũ.

"Em chắc còn một đồng nữa đúng không? Ăn sáng rồi, đưa đây nhanh. Nếu không bữa trưa và bữa tối chúng ta sẽ phải nhịn đói. Giờ cộng với đồng của em, chúng ta còn lại mười lăm đồng."

Nhạc Hạo Vũ im lặng nhìn lòng bàn tay thô ráp của Ninh Ninh, rồi lặng lẽ móc từ túi ra một đồng bạc, đặt vào tay cô.

Ninh Ninh biết Nhạc Hạo Vũ chắc chắn rất bất lực. Cha mẹ cậu tuy không tốt với cậu, nhưng ít ra gia đình cậu không nghèo đến mức này. Nhưng sống như thế này, không tằn tiện không được.

Cô giả vờ tự nhiên cất đồng bạc vào túi, không nói thêm gì với Nhạc Hạo Vũ, quay lưng đi vào phòng mình.

Quá xấu hổ, để cô tìm chỗ trốn đã...

Dù là đi học, nhưng thực tế chỉ có ba tiếng từ 12 giờ trưa đến 3 giờ chiều rồi tan học. Sau giờ học thứ Sáu, Ninh Ninh có công việc rửa bát ở nhà hàng. Nhạc Hạo Vũ chưa tìm được việc, hai người ăn tối xong cô đưa Nhạc Hạo Vũ đi làm cùng.

Nhạc Hạo Vũ rất đẹp trai, đôi mắt dường như biết quyến rũ người khác nhưng vẫn mang nét ngây thơ của tuổi thiếu niên. Ninh Ninh cũng không nghi ngờ sao cậu lại thu hút sự chú ý của người khác như vậy.

Lúc 6 giờ 30, khách hàng trong nhà hàng đã thưa dần, một đống chén đĩa chờ Ninh Ninh rửa. Nhiệm vụ của cô là rửa sạch chúng rồi mới được về.

Người phục vụ và đầu bếp đã bắt đầu rảnh rỗi, họ ngồi túm tụm trong bếp ăn hạt dưa, thoải mái nhìn Ninh Ninh và Nhạc Hạo Vũ bận rộn.

Thật ra, từ lúc đưa Nhạc Hạo Vũ vào bếp, Ninh Ninh đã thấy ánh mắt của tên đầu bếp thỉnh thoảng dừng lại trên người cậu, nhưng cô không để ý nhiều vì nghĩ họ chỉ nhìn thôi. Hơn nữa, vẻ ngoài của Nhạc Hạo Vũ thực sự quá nổi bật, cô cũng không để tâm nhiều, chỉ tập trung rửa chén, mong sớm hoàn thành để về sớm.

Để nhiệm vụ diễn ra suôn sẻ, không gây nghi ngờ và để cô thực hiện nhiệm vụ tốt hơn, hệ thống đã chọn lọc một số ký ức liên quan đến chủ nhân ban đầu của cơ thể và truyền nó cho cô.

Vì ngoại hình của thân xác này không nổi bật, nên khi làm việc bán thời gian cô chưa bao giờ bị quấy rối, nhưng Ninh Ninh không ngờ khu ổ chuột lại lộn xộn đến mức này.

Tên đầu bếp vừa ăn hạt dưa, vừa cười xấu xa tiến đến chỗ Nhạc Hạo Vũ đang rửa bát, đưa bàn tay thô ráp muốn chạm vào má Nhạc Hạo Vũ, nhưng bị cậu nghiêng đầu tránh đi.

"Khà khà... thằng bé này trông không tệ, dù là con trai nhưng da dẻ mềm mại, trông giống như con nhà giàu."

Tên đầu bếp cười nói với đám người theo sau.

Những người theo sau đều làm việc trong bếp, ngoài Ninh Ninh đang rửa bát, hầu hết đều đang rảnh. Vì đầu bếp là cháu của chủ nhà hàng, nên mọi người thường nịnh bợ hắn ta.

Tên đầu bếp này là một trong số ít người béo ở khu ổ chuột, bụng phệ, mặt bóng nhẫy, trông rất ghê tởm. Hắn ta liên tục nhìn Nhạc Hạo Vũ, thỉnh thoảng bình phẩm với đám người theo sau.

Khi đầu bếp tiến đến gần Nhạc Hạo Vũ, Ninh Ninh đã tăng tốc độ rửa bát, cảnh giác theo dõi.

Những lời trêu đùa của tên đầu bếp càng lúc càng tục tĩu.

"Không biết cái kia của thằng bé này có to không, nhưng không sao, dù gì cũng không cần dùng đến. Khà khà... làm với nó chắc sẽ thoải mái lắm..."

Tay Ninh Ninh siết chặt khăn lau, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Hiện tại họ quá yếu, gặp chuyện chỉ có thể nhẫn nhịn, cô có thể nhịn, vì cô không chỉ mới mười sáu tuổi trong tâm trí, và những lời lẽ này cũng không nhắm vào cô. Nhưng Nhạc Hạo Vũ thì khác, dù về thể chất hay tinh thần, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, khi đối mặt với những lời nói ác ý như vậy, cô không biết cậu có thể kiểm soát được cảm xúc của mình hay không.

Ninh Ninh đã chuẩn bị tinh thần cho việc Nhạc Hạo Vũ bùng nổ cảm xúc. Dù cậu không thể kiềm chế và xảy ra xung đột với đầu bếp, cô cũng không trách cậu, chỉ là họ sẽ mất tiền lương đêm nay.

Nhưng ngoài dự đoán, Nhạc Hạo Vũ lại nhịn được. Cậu chỉ lặng lẽ rửa bát, từng chiếc một, xếp gọn gàng lên bàn, như thể không nghe thấy những lời nói của tên đầu bếp.

Ninh Ninh không biết tâm trạng của cậu thế nào, chỉ có thể nhanh chóng rửa bát - họ phải rời khỏi đây sớm.

"Nghe này, chỉ cần em để anh... khà khà... một lần, anh đảm bảo em và chị em có thể làm việc lâu dài ở đây."

Nhạc Hạo Vũ vẫn phớt lờ tên đầu bếp, tiếp tục rửa bát một cách ngăn nắp. Sự phớt lờ này rõ ràng khiến hắn tức giận, mặt hắn ta đột nhiên biến sắc, giận dữ nhìn Nhạc Hạo Vũ.

"Không uống rượu mừng mà muốn uống rượu phạt à? Đánh nó cho tao!"

Ninh Ninh lập tức bỏ bát xuống, lo lắng nhìn sang, chỉ thấy mấy tên theo sau đầu bếp xông tới, nhanh đến mức cô không kịp ngăn cản, đã bắt đầu đấm đá Nhạc Hạo Vũ.

"Binh binh bốp bốp...choang...."

Những chiếc đĩa rửa sạch đặt cạnh cậu rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ trong trẻo. Cô lo lắng nhìn cảnh tượng trước mắt. Giờ cô không có điện thoại, nếu chạy ra ngoài cầu cứu sẽ bị tên đầu bếp kia chặn lại, thậm chí cô cũng có thể bị đánh.

Nhưng cậu phải chịu tất cả những điều này vì cô là người đã đưa cậu đến đây, cô cũng phải chịu trách nhiệm phần nào. Nhưng...

Ninh Ninh không biết phải làm gì, nhìn Nhạc Hạo Vũ bị đánh đến co ro trong góc. Đột nhiên cô bắt gặp đôi mắt đen láy của cậu, đôi mắt như không để tâm đến điều gì, nhưng lại đầy cô đơn và tối tăm.

Cảnh tượng này đột nhiên trùng khớp với lần đầu cô gặp Dương Hi, cũng là đôi mắt đen láy như vậy. Chỉ là ánh mắt Nhạc Hạo Vũ còn cô đơn và u ám hơn, như thể cậu không tin ai sẽ tới cứu mình.

Tim Ninh Ninh đau nhói, như nhìn thấy Dương Hi nhỏ bé đang vùng vẫy trong bóng tối. Trong khoảnh khắc đó, cô lao lên đẩy những kẻ đang đánh Nhạc Hạo Vũ ra.

Cô đã hai mươi tuổi về tâm lý, trong mắt cô, Nhạc Hạo Vũ vẫn là một đứa trẻ, dù ở khía cạnh nào, cô cũng không thể trơ nhìn một đứa trẻ bị đánh ngay trước mắt mình mà không làm gì.

Huống hồ cậu là đối tượng nhiệm vụ của cô. Nhiệm vụ của cô là không để Nhạc Hạo Vũ trải qua quá nhiều bi kịch.

Rõ ràng cô đã sai khi nghĩ rằng chỉ cần đưa Nhạc Hạo Vũ ra khỏi phố Liễu là hoàn thành nhiệm vụ.

Cô nhặt một mảnh sứ vỡ từ dưới đất, không quan tâm mảnh sứ có cắt vào tay mình hay không. Chỉ cần ai đó xông lên, cô liền vung mảnh sứ. Những người này sợ bị thương, do dự đứng tại chỗ.

Tên đầu bếp không ngờ cô gái thường ngày rụt rè hôm nay lại dám lao lên, nhìn những "tay chân" chần chừ, hắn ta tức giận không chịu nổi.

"Lũ ăn hại! Bị một con bé dọa sợ, xông lên cho tao! Đánh mạnh vào! Ai đánh làm tao hài lòng nhất, tao sẽ thưởng con bé này cho kẻ đó! Nếu không... chờ cuốn gói ra khỏi nhà hàng này đi!"

Những kẻ do dự cuối cùng cũng xông lên trước lời đe dọa và dụ dỗ này.

Dĩ nhiên, với cơ thể nhỏ bé thiếu dinh dưỡng của Ninh Ninh, cô không thể chống lại nhiều người đàn ông như vậy, nhanh chóng bị đánh gục. Bụng và đùi cô bị tấn công liên tiếp, đau đến mức cô co rúm người lại, những cú đá và cú đấm phủ kín. Ninh Ninh dần cảm nhận được vị máu tanh, khó khăn quay người, ôm chặt Nhạc Hạo Vũ để chịu đòn thay anh.

Khốn thật! Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu cô bị đánh hội đồng như vậy. Lần này phải đánh đổi được gì chứ, ví dụ như...

Thay đổi chút ít quan điểm sống của Nhạc Hạo Vũ? Ánh mắt cô đơn của cậu khiến Ninh Ninh nhận ra rằng đánh giá trước đây của cô có thể đã sai.

Có lẽ Nhạc Hạo Vũ không phải bắt đầu muốn trả thù xã hội sau khi vào phố Liễu, mà ý nghĩ đó đã có ngay từ đầu. Vì vậy, dù cô đưa cậu ra khỏi đó, nhiệm vụ cũng chưa hoàn thành.

Phải cho cậu biết rằng không phải ai cũng bỏ rơi cậu là bước đầu tiên để thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro