Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Tiếng đánh đập và tiếng rên rỉ đau đớn vang lên rất lớn. Tên đầu bếp này mới làm ở đây chưa lâu, rõ ràng đã quen thói kiêu căng, hoàn toàn không nhận thức được rằng việc tụ tập đánh nhau trong bếp nhà hàng sẽ ảnh hưởng xấu đến nhà hàng thế nào.

Nhà hàng này không lớn không nhỏ, tổng cộng có ba đầu bếp. Tối nay xui xẻo, đầu bếp hôm nay là kẻ đáng ghét nhất. Ninh Ninh chịu từng cú đánh, cố gắng chống cự bằng lưng, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, lại còn suy dinh dưỡng, nhanh chóng nếm được vị máu trong miệng khi hứng chịu trận đòn của đám đàn ông này.

Trong hỗn loạn, cô cảm thấy không thể nhịn thêm được nữa, phải nghĩ cách thoát thân.

Ánh mắt cô dừng lại ở tủ bát ngay trước mặt. Trong những cú đánh liên tiếp, cơ thể cô dần dần tiến gần đến tủ bát.

Để thuận tiện cho các đầu bếp lấy đĩa hàng ngày, cả hai bên tủ đều có thể lấy đĩa, chỉ cần cô đẩy đổ tủ này...

Không thể chịu đựng được nữa, cô nhanh chóng vươn tay đẩy mạnh tủ bát.

Tiếng đổ vỡ vang lên khắp nhà bếp, nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng vỡ liền vội vàng bước nhanh, khi đẩy cửa vào bếp thì sững sờ.

Nhà bếp hỗn loạn, tiếng động lớn vừa rồi đã ảnh hưởng đến khu vực ăn uống phía trước. Ông chủ đang ở quầy nghe thấy liền chạy vào bếp, nhìn cảnh tượng trước mắt liền nổi giận đùng đùng.

Cuối cùng cũng được cứu, Ninh Ninh bị đánh đến mặt mày bầm dập, vết thương của Nhạc Hạo Vũ nhẹ hơn cô nhiều, ít nhất bên ngoài trông không sao.

Ở khu ổ chuột này, không hề có luật pháp.

Ông chủ giận dữ đuổi cháu mình về, vẻ mặt không thiện cảm bảo Ninh Ninh rời khỏi nhà hàng. Trước khi đi ông chủ còn nói với họ: "Hôm nay không có lương, đĩa bát các người làm vỡ tôi cũng không bắt đền, coi như tiền thuốc thang, đi đi, sau này đừng đến đây nữa."

Ninh Ninh chỉ còn biết dìu Nhạc Hạo Vũ, tập tễnh bước trên đường. Nửa đêm làm việc không công còn bị đánh đập. Nhưng Nhạc Hạo Vũ rõ ràng đã gần gũi với cô hơn trước, Ninh Ninh không biết nên khóc hay nên cười đây.

Từ tài liệu Triều Tịch mà cung cấp, ông chủ này là người khá có lương tâm. Trường hợp nhân viên đánh nhau, ông không bắt đền tiền đĩa bát đã là rất tốt rồi, được coi là người tốt.

Chỉ là giờ cả hai người chỉ còn chút tiền, lại đau đớn khắp người, không có tiền mua thuốc. Không còn cách nào nữa, đau đớn cũng phải nhịn. Ninh Ninh tự an ủi rằng thân thể này còn trẻ, chịu đựng một chút không sao.

Đã khổ còn gặp họa, trên đường về nhà lại gặp mưa lớn. Vết thương rát bỏng được mưa rửa bớt đau. Ninh Ninh khó nhọc dựa vào vai Nhạc Hạo Vũ, chân đau nhức, đi bộ trong mưa nửa tiếng mới về đến nhà.

Nhạc Hạo Vũ đặt Ninh Ninh lên chiếc ghế sô pha cũ kỹ trong phòng khách, cô tựa vào ghế thở dốc.

"Chị...chị không sao chứ?"

Nhạc Hạo Vũ luôn im lặng cuối cùng cũng hỏi.

Ninh Ninh cảm thấy buồn cười nhìn Nhạc Hạo Vũ đang cố nén lo lắng, khó khăn nở một nụ cười, đúng là đứa trẻ kín đáo.

"Không sao, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi."

Ngoài cửa mưa vẫn rơi ào ào, Ninh Ninh đau đớn toàn thân, nằm bẹp trên ghế, không buồn nhúc nhích.

Im lặng một lúc, Nhạc Hạo Vũ lại hỏi: "Sao chị tốt với em vậy?"

Lời cậu có chút ngờ vực và do dự, nhưng đã bớt lạnh lùng hơn nhiều.

"Vì mẹ chị dặn chị phải chăm sóc em. Thôi, thay quần áo đi kẻo cảm lạnh. Giờ em chưa có quần áo, mặc tạm đồ của chị nhé."

Ninh Ninh không muốn tranh cãi vấn đề này, vì dù Nhạc Hạo Vũ có hỏi sao cô cũng không trả lời được. Chỉ có thể dùng lý do cũ để lấp liếm, dù cô không muốn lừa dối đứa trẻ tội nghiệp này.

Cơ thể con trai và con gái rõ ràng khác nhau, dù Nhạc Hạo Vũ nhỏ hơn cô hai tuổi nhưng chiều cao tương đương, trông cũng vạm vỡ hơn. Ninh Ninh tìm trong tủ quần áo một bộ đồ thể thao cũ đưa cho Nhạc Hạo Vũ rồi vào phòng thay đồ.

Cha mẹ của cơ thể này mất vào khoảng ba bốn năm trước, vẫn để lại khá nhiều quần áo. Giờ chỉ cần Nhạc Hạo Vũ không chê, vẫn đủ cho hai người thay đổi.

Cô ngồi trong phòng suy nghĩ một giờ, nhìn qua cửa thấy Nhạc Hạo Vũ ngồi ở bàn trong phòng khách làm bài tập, dù đau đớn toàn thân nhưng cậu vẫn rất chăm chú, khiến cô có chút xót xa.

Trước đây cô nghĩ chỉ cần đưa Nhạc Hạo Vũ ra khỏi nơi đó là hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để trở về thế nên mới nhắc nhở cậu phải tự nuôi sống mình. Vì sau khi cô đi, cơ thể này chỉ là đứa trẻ mười sáu tuổi, sẽ không muốn và không có khả năng nuôi một người chỉ nhỏ hơn hai tuổi, thậm chí có thể sẽ đuổi Nhạc Hạo Vũ ra khỏi nhà, nhưng tình hình hiện giờ đã khác.

Có lẽ cô sẽ còn ở đây một thời gian.

Vậy nên Ninh Ninh đứng lên, khập khiễng đến ngồi trước mặt Nhạc Hạo Vũ.

"Chị có chuyện muốn nói với em."

Cô gõ nhẹ lên bàn, nghiêm túc nhìn Nhạc Hạo Vũ.

Cậu dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô.

"Từ giờ chị sẽ cố gắng lo cho em đi học và sinh hoạt, nhưng em phải học hành chăm chỉ đó biết chưa?"

Nhạc Hạo Vũ rõ ràng không tin.

"Chị lo cho em? Chị bảo chỉ lớn hơn em hai tuổi, chị định lo cho em thế nào?"

Đúng là đứa trẻ phiền phức...

Ninh Ninh thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt không thay đổi.

"Chuyện đó em không cần lo, em chỉ cần học tốt rồi thành công, hiểu không?"

"Thế còn chị? Chị định không đi học nữa à?"

Nhạc Hạo Vũ rõ ràng không tin, thậm chí có chút giễu cợt. Trong suy nghĩ của cậu, không ai sẽ hy sinh nhiều như vậy vì người khác, ít nhất là cậu chưa từng thấy bao giờ.

Tri thức trong thế giới này thực sự rất quan trọng. Cậu đã thấy ở nhiều người trong xã hội này, chỉ có con đường này là hiệu quả nhất để thay đổi thân phận và cuộc sống của người nghèo.

Vì vậy cậu không nghĩ cô sẽ từ bỏ cơ hội thay đổi cuộc đời để nuôi cậu, người không có quan hệ cũng không quan trọng với cô.

Ninh Ninh nhìn vẻ mặt đáng ghét của Nhạc Hạo Vũ, thật muốn đánh cho một trận, nhưng cô kìm nén nội tâm giận dữ, bình tĩnh nói.

"Em không cần lo, dù em có tin hay không, chị vẫn sẽ làm vậy. Nhưng nếu em không học hành chăm chỉ..."

Cô chỉ cười mỉm rồi quay về phòng mình.

Làm việc cả ngày không được gì, lại bị đánh đập và phải chịu nhiều ấm ức, nói không tức giận là nói dối. Nhưng đó là thực tế trong xã hội này, người nghèo ở tầng đáy xã hội không có quyền đòi hỏi quyền bình đẳng với người giàu.

Ninh Ninh bình tĩnh lại, hiện tại họ không có quyền lực, bị bắt nạt là bình thường, cô phải quen với thế giới này, nếu không chỉ làm bản thân thêm khó chịu. Cô vốn là người lạc quan, phải nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.

Dù sao cô cũng sẽ không ở mãi trong xã hội đáng ghét này, mục tiêu của cô chỉ là khiến Nhạc Hạo Vũ không trở thành kẻ điên. Chỉ cần ít gây chuyện lại, tin rằng thời gian trôi qua, cô sẽ dần dần thay đổi được Nhạc Hạo Vũ.

Nghe tiếng mưa bên ngoài, Ninh Ninh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ban đêm, cô bị nóng quá tỉnh dậy, cả người mơ màng. Ninh Ninh ôm đầu, cảm thấy chóng mặt, miệng khát khô, cô mò mẫm bật đèn, định ra phòng khách uống nước.

Phòng ngủ của cô quá chật, chỉ đặt vừa chiếc giường, nên Ninh Ninh phải tìm một tấm đệm cũ từ kho, dọn một chỗ trong phòng khách, trải thảm làm giường cho Nhạc Hạo Vũ.

Không còn cách nào khác, giờ chỉ có điều kiện này.

Ninh Ninh lén mở cửa, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, như thể sắp bay lên. Cô vào bếp rót cốc nước mát, chưa kịp uống, mắt hoa lên, cốc nước rơi xuống đất vỡ tan, tiếng động khiến Nhạc Hạo Vũ tỉnh giấc.

Cậu cảnh giác mở mắt ra, thấy đèn phòng Ninh Ninh sáng nhưng không có ai, tiếng vỡ lại phát ra từ bếp, phản ứng đầu tiên là nghĩ Ninh Ninh đã gặp chuyện.

Cậu chạy chân trần vào bếp. Quả nhiên thấy Ninh Ninh ngất xỉu trên đất, gần đó là mảnh vỡ cốc và nước đổ.

Môi cô khô nứt, má ửng đỏ không tự nhiên, lông mày nhíu chặt, trông rất đau đớn.

Không hiểu sao tim cậu đột nhiên loạn nhịp, vội vàng đỡ cô dậy đưa về phòng ngủ.

Nhạc Hạo Vũ cẩn thận đặt Ninh Ninh lên giường, đưa tay chạm trán và má cô.

Nóng kinh khủng.

Nhạc Hạo Vũ nhìn cô, đôi mắt đen thẫm đầy cảm xúc phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro