Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Ninh Ninh đang sốt cao nên ngủ không yên giấc. Cô nhíu mày không thoải mái, toàn thân nóng rực và đổ mồ hôi.

Nhạc Hạo Vũ bưng vào phòng một chậu nước, quỳ gối bên giường, liên tục vắt khăn ướt đắp lên mặt cô, cố gắng hạ nhiệt bằng cách này, nhưng hiệu quả không mấy khả quan. Hiện tại họ không có đủ tiền để đi khám bệnh, nhà cũng không có tủ lạnh, thời tiết như thế này cậu không thể tìm đâu ra đá.

Cậu tìm được một cái nhiệt kế trong phòng. Có lẽ là do cha mẹ cô để lại, vẫn còn sử dụng được.

Nhìn nhiệt độ trên nhiệt kế ngày càng cao, Nhạc Hạo Vũ bối rối đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng như quyết định điều gì đó, không yên tâm đến bên giường, cúi xuống bên tai Ninh Ninh thì thầm.

"Em sẽ quay lại ngay, chị phải cố gắng đợi em!"

Nói xong, cậu vội vã quay người, cầm theo một chiếc áo khoác và chạy ra khỏi cửa.

Gần như chạy hết sức, chạy mãi, cuối cùng Nhạc Hạo Vũ cảm thấy chân mình như bị đổ chì, hai chân như không còn là của mình, chỉ biết tiếp tục tiến về phía trước một cách máy móc.

Trời vừa mưa xong, trăng và các ngôi sao trên bầu trời bị mây đen che khuất, không có chút ánh sáng nào. Đường phố vắng tanh, không một bóng người, không khí ngập tràn mùi ẩm ướt sau cơn mưa.

Nhạc Hạo Vũ tiếp tục chạy, tai chỉ còn nghe tiếng thở dốc của mình, từng nhịp thở nặng nề cho thấy sự mệt mỏi cực độ của cơ thể.

Mồ hôi từ trán cậu nhỏ từng giọt, cậu rất muốn dừng lại nghỉ ngơi. Nhưng mỗi khi ý nghĩ đó xuất hiện, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh Ninh Ninh với khuôn mặt đỏ bừng nằm trên giường, lông mày nhíu chặt như sắp chết vì sốt cao.

Chết, một từ đáng sợ biết bao.

Cậu đột nhiên nhận ra mình không muốn cô chết chút nào. Từng mong muốn cha nuôi chết đi, mẹ chết cậu cũng không quá buồn, nhưng với cô gái mới quen không lâu này...

Dù không biết tại sao cô đột nhiên đối xử tốt với cậu, nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn đó, cô nằm co ro trên mặt đất nhưng vẫn ôm chặt cậu. Nhớ lại tiếng đánh đập và rên rỉ đau đớn, mùi hương kỳ lạ từ cơ thể cô, lúc đó cậu cảm thấy vô cùng an toàn.

Bất kể cô có mục đích gì, cậu cũng có chút mong đợi và phấn khích.

Cô có thể vì cậu mà trả giá đến mức nào? Đối với một người không có gì như cậu.

Cậu không quan tâm cô có mục đích gì. Dù sao trên người cậu cũng không có gì đáng giá để cô phải làm vậy. Dù cô có mục đích gì, cậu cũng sẵn lòng trao đổi để có được cảm giác đó.

Cậu thực sự quá cô đơn.

Trước cửa căn nhà cũ nát bị niêm phong bởi một dải băng trắng, Nhạc Hạo Vũ tháo dải băng xuống, đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ.

Trong phòng vẫn còn mùi mốc và mùi máu tanh khó chịu, Nhạc Hạo Vũ quen thuộc mò mẫm trong bóng tối bật công tắc đèn, lạnh lùng nhìn quanh phòng, lấy ra một xấp tiền nhàu nhĩ sau viên gạch ở bức tường phía đông, rồi quay đi.

Khi đèn tắt và cửa đóng lại, tia sáng cuối cùng biến mất qua khe cửa. Nơi này trong lòng Nhạc Hạo Vũ trở thành nơi đầy rẫy sự dơ bẩn, cũng như bóng tối trong lòng cậu bị chôn vùi.

Bầu trời đã bắt đầu sáng, ánh sáng yếu ớt lọt qua cửa sổ vào phòng.

Ninh Ninh cử động ngón tay, cảm thấy toàn thân mệt mỏi, mồ hôi ướt đẫm dính khắp người khiến cô khó chịu.

Cô nhấc đầu nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở bóng dáng đang nằm ngủ bên giường, không hiểu sao cảm thấy mềm lòng.

Miệng cô khát khô, Ninh Ninh cố gắng ngồi dậy mà không đánh thức Nhạc Hạo Vũ để vào bếp uống nước, nhưng cô đã đánh giá quá cao sức khỏe hiện tại của mình.

Sốt cao cả đêm làm cô kiệt sức, đêm qua lại bị thương đầy mình, chân vừa chạm đất liền mềm nhũn, cả người ngã xuống đất.

Tiếng "bịch" làm Nhạc Hạo Vũ tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn giường của Ninh Ninh, phát hiện chăn bị hất tung, liền vòng qua giường đỡ cô dậy.

Ninh Ninh ngã đè lên vết thương, đau đến nghiến răng, Nhạc Hạo Vũ nhíu mày không vui nhìn cô.

"Chị muốn gì? Sao không gọi em?"

Lúc này Ninh Ninh luôn tự coi mình là chị gái bỗng biến thành trẻ con, cô ngại ngùng cúi đầu nói: "Chị biết đêm qua chị bị sốt, em... chắc hẳn cả đêm không được ngủ ngon phải không? Chị không muốn đánh thức em."

"Chị dậy để làm gì?"

"Nước..."

Nhạc Hạo Vũ không nói gì, rời phòng, trở lại với một cốc nước ấm trong tay.

Cậu ngồi bên giường, đặt chiếc gối cũ duy nhất trong phòng ra phía sau lưng Ninh Ninh, cầm cốc nước định đút cho cô. Ninh Ninh cảm thấy ngượng, mình chưa đến mức không thể tự uống nước...

Nhờ sự từ chối mãnh liệt của cô, cuối cùng Ninh Ninh cũng nhận được cốc nước từ tay Nhạc Hạo Vũ, nhưng khi cầm cốc, cô mới nhận ra mình đã sai.

Tay cô run lẩy bẩy, cốc nước cầm không vững, cánh tay còn bị thương đau nhức. Ngay khi Nhạc Hạo Vũ vừa buông tay, cốc nước nghiêng đi, suýt rơi xuống giường, Nhạc Hạo Vũ nhanh chóng đỡ lấy cốc nước, đưa lại lên môi cô.

Ninh Ninh nhìn tay mình run rẩy như bị động kinh, giữ vẻ bình tĩnh, từ từ uống nước Nhạc Hạo Vũ đưa, trong lòng đầy cảm xúc.

Cái gì mà "chị gái dịu dàng đảm đang che chở", giờ thành "chị gái nhỏ đáng thương" rồi? Vừa mới nhận nuôi Nhạc Hạo Vũ, đêm qua còn hứa sẽ chăm sóc cậu, hôm nay đã nằm liệt giường không tự lo nổi.

Tốc độ thất hứa này khiến cô cũng phải kinh ngạc!

Rồi cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Sốt tuy phiền phức nhưng đã hạ nhiệt. Trong tình huống không có tiền cũng không có đồ hạ nhiệt, làm sao Nhạc Hạo Vũ lại hạ sốt cho cô nhanh như vậy?

Ninh Ninh vừa uống nước vừa nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở hộp thuốc xuất hiện trên tủ đầu giường.

Uống xong nước, cô nghiêm túc nhìn Nhạc Hạo Vũ.

"Em lấy đâu ra tiền mua thuốc cho chị?"

Trong lòng lại lo lắng, chết tiệt! Cách kiếm tiền nhanh nhất lúc ban đêm là gì?

Cô không dám tưởng tượng, không lẽ cậu bị ảnh hưởng bởi mẹ mình nên nghĩ kiếm tiền bằng cách đó không có gì là không ổn?

Không không không! Cậu vẫn còn là trẻ con! Chắc chắn không làm vậy đâu! Dù... dù có làm vậy thật, cô vẫn còn cơ hội kéo cậu trở lại đúng đường! Dù sao cậu cũng vẫn chỉ là đứa trẻ!

Ninh Ninh tự trấn an, kiên nhẫn chờ câu trả lời của Nhạc Hạo Vũ.

"Tất nhiên là em lấy từ nhà cũ. Chị nghĩ sao mà em có được nhiều tiền như vậy?"

Nhạc Hạo Vũ cười như không cười nhìn biểu cảm nghiêm túc của Ninh Ninh, khiến cô thấy hơi xấu hổ nhưng cũng nhẹ nhõm. Vì chuyện liên quan đến Nhạc Hạo Vũ, cô theo bản năng nghĩ đến những tình huống xấu nhất, để nếu xảy ra thật, cô cũng chuẩn bị tâm lý, nhưng hóa ra cô đã nghĩ quá nhiều.

Dù vậy, nghe được câu trả lời của cậu, cô vẫn thấy đau lòng và áy náy.

Cô đến thế giới này để giúp cậu, nhưng giờ lại như gánh nặng cho cậu.

"Đêm qua... em chạy về nhà cũ sao?"

"Đúng vậy."

Nhạc Hạo Vũ gật đầu không do dự, sự thật là vậy, không có gì phải giấu. Khi trả lời, cậu còn lén nhìn cô, thấy nét mặt cô xúc động, không kìm được mỉm cười.

Ninh Ninh nghe câu trả lời, cảm giác áy náy càng tăng. Trước đó, khi cô nói rõ rằng họ không còn tiền để sống, cậu không hề nhắc đến việc quay về lấy tiền, nhưng đêm qua cậu bé lại chạy vội về.

Chắc hẳn phải bị dồn đến bước đường cùng mới quyết định như vậy. Vì quay lại đó đồng nghĩa với việc đối diện với vết thương lòng, nơi đó chứa đầy kỷ niệm đen tối, thậm chí mẹ cậu đã chết ở đó. Dù bà có tệ với cậu, nhưng vẫn là người sinh ra và nuôi dưỡng cậu, những kỷ niệm đó chắc hẳn rất khó đối diện.

Cảm giác đau lòng xen lẫn cảm động, cô không ngờ Nhạc Hạo Vũ có thể vì cô làm đến mức này. Từ lần đầu gặp cậu, cô đã nghĩ cậu là người lạnh lùng máu lạnh. Giờ nghĩ lại, chắc cô đã sai.

Dù không có nhiệm vụ, chỉ với sự thuần khiết và lương thiện này của cậu (?), cô cũng muốn kéo cậu về đúng đường.

Với quyết tâm đó, ba ngày sau, khi cảm thấy sức khỏe đã hồi phục, Ninh Ninh mặc kệ Nhạc Hạo Vũ ngăn cản, bắt đầu đi tìm công việc bán thời gian.

Cô không biết cậu có bao nhiêu tiền, nhưng số thuốc trước đó đã tiêu tốn khá nhiều. Ba ngày qua họ sống nhờ số tiền đó, một đứa trẻ thì có thể có bao nhiêu tiền đây, nhìn Nhạc Hạo Vũ dạo này ngày càng lo lắng, cô đại khái cũng đoán ra.

Nhạc Hạo Vũ đã đề nghị đi làm, nhưng Ninh Ninh luôn từ chối, bảo cậu phải đi học. Mỗi ngày về phải báo cáo đã học gì với cô, để tránh việc giả vờ đi học nhưng lại trốn đi làm.

Những ngày sau đó, cuộc sống của Ninh Ninh gần như bị công việc chiếm hết. Trước đây vì phải đi học nên cô chỉ làm bán thời gian, lương thấp hơn nhân viên chính thức nhiều. Giờ lương có tăng nhưng nuôi sống hai người ở khu ổ chuột rất vất vả, nhưng Ninh Ninh tự nhủ phải kiên trì.

Vì nửa tháng nữa là đến sinh nhật Nhạc Hạo Vũ. Cô rất muốn tổ chức sinh nhật cho cậu, tặng cậu một món quà cho dù họ nghèo đến mức mỗi bữa chỉ ăn rau.

Sinh nhật của Nhạc Hạo Vũ là cô vô tình phát hiện trên thẻ học sinh của cậu bé. Không ngờ là sinh nhật của cậu lại trùng với sinh nhật của chủ nhân cơ thể này, cách nhau tròn hai tuổi.

Điều này Ninh Ninh không để tâm lắm.

Thứ nhất, đó là sinh nhật của cơ thể này, không phải của cô, nên cô không quan tâm. Thứ hai, cô làm vậy không phải vì hứng thú, mà là để Nhạc Hạo Vũ thấy rằng cuộc sống không như cậu nghĩ, vẫn còn có rất nhiều người tốt ở ngoài kia, từ đó thay đổi cách nhìn về thế giới, thay đổi tính cách, thế giới quan và cuộc đời cậu.

Về quà tặng, Ninh Ninh đắn đo rất lâu. Bọn họ thực sự rất thiếu tiền, không thể lãng phí vào những thứ vô dụng, cô phải chọn một món quà vừa làm Nhạc Hạo Vũ ngạc nhiên vừa hữu ích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro