Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Nếu nói về thứ gì thiết thực nhất đối với Nhạc Hạo Vũ bây giờ, đó chính là sách vở. Nhưng khi Ninh Ninh đặt mình vào vị trí của cậu, cô nghĩ nếu sinh nhật mình nhận được những thứ này, có lẽ sẽ không cảm thấy vui vẻ gì.

Cuối cùng sau ba ngày suy nghĩ kĩ càng, cô đã bị thu hút bởi mùi thơm ngào ngạt khi đi qua một tiệm bánh ở góc phố.

Cô đứng trước cửa sổ, nhìn những chiếc bánh kem hấp dẫn trong tủ kính. Mùi thơm của kem tươi khiến Ninh Ninh lần đầu tiên cảm thấy bánh kem thật là quyến rũ, đến mức cô không thể kiềm chế được nước miếng chảy ra, tâm trí chỉ còn nghĩ đến bánh kem.

Những thứ trước đây trông rất bình thường, trong hoàn cảnh khó khăn này lại trở nên thật xa xỉ.

Đã vài tháng kể từ khi cô đến thế giới này, họ chỉ ăn cơm trắng và rau xanh mỗi ngày, không ngon lắm, thậm chí với những người đã quen ăn thịt cá như cô thì đây là điều không thể chấp nhận được. Trong những tháng qua, món ngon nhất mà họ ăn chỉ là một đĩa ớt xanh xào thịt gần như toàn ớt.

Một chiếc bánh đối với họ là món ngon nhất trần đời.

Vì vậy, Ninh Ninh quyết định vào tiệm bánh sau một hồi do dự.

Khi cô xách một chiếc bánh được đóng gói từ tiệm bánh ra, mặt trời đã dần ngả về tây. Ánh hoàng hôn màu cam ấm áp bao phủ con phố sầm uất nhất của khu ổ chuột, làm cho cơ thể mệt mỏi của Ninh Ninh dần thư giãn.

Cô xách bánh đi bộ về nhà, thậm chí còn ngâm nga vài giai điệu. Chỉ cần nghĩ đến biểu cảm có thể xuất hiện trên khuôn mặt của Nhạc Hạo Vũ khi nhìn thấy chiếc bánh, tâm trạng của Ninh Ninh trở nên yên tĩnh lạ thường. Cảm giác này thậm chí còn vượt qua cả sự thèm khát bánh kem, trong tâm trí cô chỉ nghĩ đến Nhạc Hạo Vũ.

Khi về đến nhà trời đã gần tối, các gia đình khác đã bật đèn. Ninh Ninh bước qua hành lang tối trước cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa. Cô ngạc nhiên là trong nhà vẫn tối om.

Nhạc Hạo Vũ vẫn chưa về?

Cô nhíu mày, bật đèn, đứng ở cửa nhìn quanh phòng, không thấy ai trong căn hộ nhỏ này.

Nhạc Hạo Vũ thường tan học lúc ba giờ chiều, hôm nay là thứ Tư, đã muộn thế này rồi. Bình thường vào giờ này thằng bé đã làm bài tập gần xong, đang xem thời sự, không lý nào hôm nay lại không có nhà?

Có lẽ là... đi chơi sinh nhật với bạn bè?

Nghĩ đến đây, Ninh Ninh cảm thấy có chút thất vọng. Nhưng cô càng thắc mắc, cuộc sống khó khăn nên cô không có nhiều tiền cho cậu tiêu vặt. Vậy cậu lấy đâu ra tiền để đi chơi sinh nhật với bạn?

Ánh mắt của Ninh Ninh sau đó bị thu hút bởi một tờ giấy trên bàn. Cô đặt bánh xuống, cầm tờ giấy lên, đọc dòng chữ viết tay của Nhạc Hạo Vũ.

"Ninh Ninh, tối nay em đi thư viện mượn sách với bạn, sẽ về trước tám giờ rưỡi."

Nhìn thấy tờ giấy này, Ninh Ninh hoàn toàn yên tâm.

Nhạc Hạo Vũ chăm học hơn cô tưởng. Dường như cậu bé rất thích các môn khoa học. Ngoài giờ học, cậu còn tự tìm sách để đọc, gần như học quên ăn quên ngủ.

Ninh Ninh cẩn thận mở bánh ra, trời mới biết cô đã phải kiềm chế bản thân như thế nào để không chạm vào bánh.

Cô tìm vài cây nến trong góc phòng đặt lên bàn. Vì khu ổ chuột thường mất điện nên cô quen dùng nến, nhìn đồng hồ chỉ tám giờ rưỡi, cô tắt đèn và thắp nến lên.

Nhạc Hạo Vũ là người rất đúng giờ. Cậu rất trân trọng thời gian và tính toán sử dụng thời gian rất chính xác. Nếu đã nói sẽ về lúc tám giờ rưỡi, chắc chắn sẽ về vào khoảng tám giờ rưỡi.

Chiếc bánh được đặt ngay ngắn giữa mấy cây nến, không khí nhanh chóng được thắp sáng. Ba phút sau tám giờ rưỡi, cửa phòng mở ra.

Gần như ngay lập tức, khi Nhạc Hạo Vũ vừa ngẩng đầu lên, trong ánh nến Ninh Ninh nhìn thấy ánh sáng rực rỡ như pháo hoa trong mắt cậu. Cậu đứng sững ở cửa, biểu cảm trông có vẻ ngỡ ngàng.

"Sao còn đứng đó? Vào trong đi! Sinh nhật vui vẻ!"

Ninh Ninh đi đến bên Nhạc Hạo Vũ, đẩy cậu vào phòng, tiện tay đóng cửa lại. Một lúc sau, trong căn phòng chật chội chỉ còn ánh sáng của nến và nụ cười của cô gái và khuôn mặt ngơ ngác của chàng trai.

"Em mau ước đi!"

Ninh Ninh giục, đẩy Nhạc Hạo Vũ đến trước chiếc bánh và đặt chiếc mũ sinh nhật lên đầu cậu.

Nhưng ngoài dự đoán của Ninh Ninh, Nhạc Hạo Vũ không ước ngay mà quay sang nhìn cô.

Không biết do ánh nến ấm áp hay do ảo giác, Ninh Ninh thấy má cậu hơi đỏ, ánh mắt có chút e thẹn.

"Sao thế? Mau ước đi! Hôm nay là sinh nhật em mà."

Ninh Ninh thắc mắc nhìn cậu, lại giục.

Nhạc Hạo Vũ đưa tay ra, Ninh Ninh nhìn thấy chiếc túi mua hàng trên tay cậu thì ngạc nhiên. Nhận ra khi cậu bước vào, một tay luôn giấu sau lưng nhưng cô quá chú ý đến phản ứng của cậu nên không nhận ra điều này.

"Đây là..."

Ninh Ninh ngạc nhiên nhìn anh.

"Sinh nhật vui vẻ."

Giọng cậu nghe có vẻ bình thản, như không có gì khiến cậu xúc động, nhưng hàng mi run rẩy lại tố cáo cậu.

Ninh Ninh ngỡ ngàng nghĩ, có lẽ nào cậu đang... căng thẳng?

Ninh Ninh cảm thấy khó tin. Ngoại trừ lần trước khi cô bị ốm nặng, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nhạc Hạo Vũ. Bình thường cậu luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc nhiều, luôn bình thản cả về nét mặt lẫn thái độ. Hôm nay lại tỏ ra e thẹn?

Cô nhận chiếc túi từ tay cậu, bên trong là một chiếc áo khoác lông màu xám.

Cô ngẩn người, nhớ lại cuối mấy tuần trước, khi đi mua đồ tình cờ đi qua một cửa hàng quần áo, nhìn thấy chiếc áo khoác này qua cửa sổ, đã dừng lại một lúc.

Dù cô không nhớ lý do mình phải ở đây để làm nhiệm vụ, nhưng cô nhớ rõ mình từng có chiếc áo như vậy. Đột nhiên nhìn thấy một món đồ quen thuộc trong thế giới hoàn toàn xa lạ này, làm nhiệm vụ lâu như vậy, khiến Ninh Ninh cảm thấy cay mắt và lòng chua xót.

Sự xuất hiện của chiếc áo này như nhắc nhở cô điều gì đó. Nhưng khi nhìn thấy chiếc áo, cảm giác hoài niệm quá mạnh khiến cô không kịp nắm bắt điều gì, chỉ thấy nó hơi kỳ lạ, nhưng không suy nghĩ gì thêm.

Có lẽ khi đó dáng vẻ gần như sắp khóc của cô trước cửa sổ làm Nhạc Hạo Vũ nghĩ cô rất muốn chiếc áo này, nên mới mua tặng cô.

"Sao em biết hôm nay là sinh nhật chị?"

"Khi ở nhà một mình, em tìm thấy cuốn lịch cũ. Bố mẹ chị đã đánh dấu ngày sinh nhật của chị trên đó."

"Em lấy đâu ra tiền mua chiếc áo này?"

"...Mấy ngày nay em lén đi làm thêm."

"...Không được đi làm thêm nữa, chỗ con gái bọn chị làm việc còn an toàn. Các em làm việc phần lớn ở công trường, nguy hiểm lắm, không được có lần sau đâu!"

"Em biết rồi."

Từ câu hỏi thứ hai, Nhạc Hạo Vũ trả lời không còn dứt khoát. Cậu biết cô luôn muốn cậu học hành chăm chỉ, nhưng cậu thật sự muốn cùng cô ăn mừng ngày sinh nhật. Dù cô không biết hôm nay là sinh nhật cậu, cậu cũng muốn giúp cô có một ngày vui, chỉ cần có ai đó cười với cậu.

Không ngờ...

Cô lại biết sinh nhật cậu, lại còn nhớ rất rõ.

Ninh Ninh cảm động sờ chiếc áo, phát hiện chất liệu giống hệt chiếc áo cô có trước khi làm nhiệm vụ. Cô cởi chiếc áo cũ trên người và mặc chiếc áo mới, rồi chân thành cảm ơn Nhạc Hạo Vũ.

Cuối cùng, họ cùng nhau thổi nến trên bánh, ăn hơn nửa cái bánh trong không khí ấm áp. Phần còn lại Ninh Ninh cẩn thận cất vào tủ, chờ hôm sau ăn tiếp.

Sau một đêm náo nhiệt, đến giờ đi ngủ, Ninh Ninh dọn dẹp bàn, giục Nhạc Hạo Vũ đi ngủ. Khi cậu đứng lên, cô vô tình nhìn thấy cách đi của cậu có chút kỳ lạ.

Cậu đi khập khiễng, hình như bị thương ở chân.

Cô bỏ đĩa xuống, đi đến trước mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi không chút quanh co.

"Chân em sao vậy?"

Những ngày qua, Ninh Ninh đã coi Nhạc Hạo Vũ như em trai mình.

"Không sao, chỉ là không hiểu sao hôm nay hơi đau, mai sẽ khỏi."

Trông cậu không muốn nói nhiều, định vòng qua Ninh Ninh vào nhà vệ sinh, nhưng lại bị cô chặn lại.

"Ngồi xuống, xắn quần lên."

Ninh Ninh nghiêm khắc nhìn cậu, giọng không cho phép phản đối.

Nhạc Hạo Vũ cuối cùng có chút hoảng hốt, cậu chống cự.

"Em không sao! Chị đừng lo..."

Ninh Ninh không để ý đến cậu, ấn cậu xuống ghế sô pha, xắn quần lên, phát hiện chân trái cậu bị trầy một mảng lớn, máu rỉ ra, ngoài ra còn nhiều vết bầm tím, kèm theo vết thương cũ ở nhà hàng chưa lành, cả chân trông rất đáng sợ.

Không cần nghĩ cũng biết, đây chắc chắn là do làm việc ở công trường.

Cậu mới làm việc vài ngày, chiếc áo này chắc chắn phải vài trăm đồng. Kiếm được vài trăm trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn đã chọn công việc rất nguy hiểm, nếu không, kiếm được vài trăm trong vài ngày như vậy, họ đã không phải sống kham khổ như bây giờ.

Ninh Ninh nhìn cậu, giận dữ nói.

"Em muốn chết sao!? Không được đến công trường nữa, có biết chưa?"

Quả thực, nếu cậu chết, cô lấy gì để hoàn thành nhiệm vụ đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro