Chương 45+46+47+48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45: Tề Nhạc Tư

Khang Đằng:

Em có một loại dự cảm, anh đang ở bên cạnh em.

Cho nên em đã nghĩ ra tất cả biện pháp tìm thấy anh.

Nhưng đáng tiếc, em vẫn ngốc nghếch giống như trước.

Thế nhưng, ông trời có lẽ sẽ đối với sự cố chấp ngu ngốc của em mà sinh lòng thương hại, cho nên, em lại một lần nữa đến gần anh rồi.

Mẹ em mua cho em tuyển tập các tác phẩm đạt giải trong cuộc thi văn học gần đây, đây là quyển đầu, đều là các tác phẩm từ vòng loại. Thực ra thì từ khi lên lớp 11, cả ngày em dành thời gian tập trung vào học tập, chính là vì để thi đại học sớm một năm, sau đó đến thành phố của anh.

Vậy nên, đã rất lâu rồi em không mua 《thiếu niên sáng tác》, một phần nguyên nhân trong đó cũng là do biết anh sẽ không đăng bài trên đó nữa.

Anh xem, em ngay cả động cơ mua tạp chí cũng không trong sáng, đáng đời bị anh không để ý tới em nữa.

Quyển tuyển tập các tác phẩm giải thi đấu văn học bị em để trên bàn đã hơn một tuần, nó chẳng hề xuất hiện trong tầm mắt em. Tối hôm qua cảm thấy quá mệt mỏi, trước khi đi ngủ muốn thư giãn một chút đọc chút gì đó.

Cho tới giờ, khi em muốn thư giãn đều đọc 《Death of Venice》, lúc trước khi anh đề cử quyển sách cho em, em còn không biết em sẽ thích anh nhiều như vậy.

Em là Aschenbach, anh là Tadzio, anh đẹp đến mức không gì sánh được, ngay cả khi đến gần, em cũng có cảm giác như đang khinh nhờn anh.

Nhưng em vẫn không kìm nổi lòng mình muốn đến gần anh, muốn nhìn thấy anh.

Cho nên, tối qua lẽ ra em cũng là theo thói quen định đi lấy quyển sách đó, nhưng trong lúc vô tình xếp quyển tuyển tập bài văn sang một bên, không biết nghĩ gì lật vài trang xem một chút.

Cứ như vậy, lại một lần nữa em được vận mệnh nắm tay dẫn đến trước anh.

Ở trang mục lục em nhìn thấy "Khang Đằng", một khắc kia đến cả tay của em cũng run rẩy.

Em không biết có phải là trùng tên không, vội vàng lật tới tác phẩm kia, xem xong bài viết đó, em thực sự không kìm được, khóc lên.

Đã lớn như vậy còn khóc nhè, anh có phải là sẽ chê cười em không?

Nhưng mà, nhìn văn phong cách sắp xếp câu chữ sử dụng từ ngữ viết lên tác phẩm, trái tim của em bị bóp chặt.

Em không dám khẳng định, nhưng vẫn cảm thấy đây chính là anh.

Kết thúc mỗi tác phẩm đều có phần giới thiệu thông tin tác giả và trường học.

Em nhìn thấy sau tên của của anh ghi địa chỉ là một trường đại học ở thành phố em sống, gần nhà em.

Khang Đằng, anh có thể hiểu cảm giác khi đó của em không? Ngôn từ nghèo nàn khiến em không có cách nào diễn tả được, nhưng em xiết tờ giấy kia, mãi đến tận khi nó nhăn nhó.

Em đã quyết định, không quan tâm Khang Đằng này có phải là anh hay không, em cũng phải đến tìm hiểu rõ ngọn ngành.

Đúng thì tốt, không đúng cũng được, nếu như em không làm vậy, nó sẽ trở thành xương cá mắc trong họng em.

Em không thể lãng phí thời gian, lãng phí cơ hội nữa, lần này, em không đơn thuần là vì anh mà đi, mà cũng là vì bản thân em.

Không cần biết mối tình đầu sẽ có kết quả hay không, không cần biết thích một người con trai có phải bình thường không, nhưng em thích anh, em phải tự mình mở ra một con đường để cho em đi đến trước mặt anh.

Bởi vì anh đồ xấu xa này, cứ như vậy từ thế giới của em rời đi, mỗi lần nhớ tới chuyện này, cảm giác của em từ lo lắng, khổ sở đã biến thành tức giận, nếu như có một ngày thật sự gặp nhau, anh nhất định phải xin lỗi em.

Ôi, có điều tuy nói vậy, đợi đến ngày thật sự gặp mặt nhau, có thể em đã là ông lão bảy tám mươi tuổi, cũng có thể có thể vẫn đang giữa tuổi thanh xuân rực rỡ, nhưng em vẫn nhát gan oán giận anh như trước.

Em vẫn không có tiền đồ, vẫn vô dụng.

Thế nhưng, cái người không có tiền đồ này vô dụng này chuẩn bị ngày mai đến trường đại học kia, có lẽ sẽ trắng tay trở về, nhưng nếu không thử xem ai biết được?

Khang Đằng, anh chờ em.

Tề Nhạc Tư

Ngày mùng 1 tháng 11 năm 2006

Chương 46: Khang Đằng

Ngày mùng 4 tháng 11 năm 2006

Tôi không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế.

Trên thế giới thật sự có chuyện trùng hợp như thế sao? Em đột nhiên đến trường học của tôi, trường học lớn như vậy cố tình lại gặp.

Tôi mới vừa từ thư viện đi ra, trùng hợp nhìn thấy em từ phía cửa lớn bước lại đây, tôi vốn cho là mình nhận lầm người, không để ý nữa, tiếp tục đi về ký túc xá.

Nhưng mà em lại đột nhiên chạy vọt tới, nắm tay của cổ tay tôi gọi thẳng tên tôi.

Trong nháy mắt đó tôi thật sự không biết cần phải phản ứng như thế nào, en quá kiên định, từ ánh mắt và giọng nói của em tôi biết, em đã có thể khẳng định tôi chính là Khang Đằng.

Chúng tôi từng gặp nhau hai lần dưới nhà em, đây là lần thứ ba.

Cho nên, rốt cuộc là tôi đã để xảy ra vấn đề ở nơi nào mới khiến cho em bắt đầu hoài nghi?

Em giữ chặt lấy tay tôi, nói với tôi: "Anh là Khang Đằng phải không?"

Khi nhìn em ở khoảng cách gần như vậy, luôn cảm thấy có chút xa lạ, so với bức ảnh cậu nhóc lần đầu em gửi cho tôi, em đúng là lớn rồi.

Tề Nhạc Tư ở trong thư trước đây có chút ngốc nghếch, lòng tràn đầy vui mừng, em bây giờ, không biết có phải vì tôi hay không, em cau mày.

"Anh không phải." Tôi muốn đẩy em ra, nhưng em lại giữ tay tôi quá chặt, tôi chỉ có thể lặp lại, "Em nhận lầm người rồi."

"Không thể nào."

Khi tôi nghe thấy ba chữ "Không thể nào" vô cùng ngạc nhiên, trong ấn tượng của tôi, em không phải là người như thế, em quá đỗi ngây thơ, rất dễ dàng tin tưởng người khác, tính cách của em có chút mềm yếu, cho nên, em trước mắt tôi thực sự trưởng thành rồi.

Em nhìn tôi, nhìn thẳng vào con mắt của tôi, em nói với tôi: "Anh chính là Khang Đằng."

Một giây đó tôi đã biết, áo khoác của tôi đã bị em lột ra, tôi trần trụi không gì che lấp bại lộ trước mặt em.

Tấ cả những hành vi vô liêm sỉ của tôi, tất cả những ý nghĩ khiến người ta sinh ra chán ghét, tất cả đều bại lộ.

Tôi chỉ có thể quay về phía em cười, tàn nhẫn đẩy em ra, nói với em mà dường như đang tự giận tôi: "Đúng, tôi chính là Khang Đằng."

Tôi không có áo khoác, dụng cụ sinh tồn đương nhiên cũng không có, tôi là rác thải sống ở nơi ẩm ướt vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời, không chỉ một lần tôi từng muốn hủy diệt người trước mắt này.

Em thấy ánh mắt tôi, còn giơ tay cọ cọ mũi.

Dáng vẻ kia, nhìn dường như có hơi oan ức.

Lòng tôi buồn bực, căn bản không biết đến nên đối mặt với em thế nào, em lại hỏi tôi tiếp: "Tại sao?"

Nào có cái gì tại sao? Nếu như tôi nói ra sự thật, chỉ sợ em sẽ sợ đến mức lập tức chạy trốn.

Khi em đang hỏi, cùng lúc đó, tuyết bỗng rơi.

Đây là trận tuyết đầu tiên rơi khi mùa đông thành phố này đến, người đi ngang qua ai cũng đang thảo luận về chuyện này, tuyết rất lớn, trôi nổi bồng bềnh lưu lạc trong nhân gian, cuối cùng ngắn ngủi dừng lại, đến khi mặt trời bắt đầu lên cao, hóa thành hư không.

Tề Nhạc Tư hỏi tôi: "Khang Đằng, tại sao anh không để ý đến em?"

Tôi bị em làm phiền đến không thể chịu được, tôi nên trả lời như thế nào? Tôi không có cách nào trả lời.

Cái ác trong tôi tất cả đều tụ tập lại trong giờ khắc này, đối mặt với em không ngừng đặt câu hỏi, cuối cùng tôi bùng nổ.

Tôi nói: "Đi thuê phòng với anh."

Cảm giác mấy năm trước muốn xé nát tâm trạng của em lần thứ hai xông lên đầu, tôi xấu xa đến mức nào, em tốt đẹp bao nhiêu, người xấu không chịu nổi người khác tốt, vì vậy chỉ có thể lôi người tốt kia cùng xuống nước.

Tôi không nhìn em, đi trước một bước ra cửa trường học.

Tôi nghĩ em chắc sẽ chạy mất, em sẽ không theo tôi đi.

Có điều tôi không ngờ đến chính là, khi tôi đi tới cửa lớn, em cũng đi theo, ở phía sau tôi.

Chương 47: Khang Đằng

Ngày mùng 5 tháng 11 năm 2006

Tôi dùng không ít thời gian tiêu hóa những chuyện đã diễn ra trước đây cùng với chuyện hiện tại đang xảy ra.

Tề Nhạc Tư, ba chữ này khiến tôi cảm thấy bất lực trước nay chưa từng có.

Cho nên khi tôi nhìn thấy em vô liêm sỉ mà nói đưa em đi thuê phòng, chính là vì muốn hù dọa em, cho em biết tôi không là người tốt lành gì, khiến cho em từ nay về sau cách xa tôi một chút.

Nhưng em vẫn quá ngốc nghếch, còn theo tới.

Bên ngoài trường học mấy khách sạn nhỏ vớ vẩn có rất nhiều, tôi không đi qua.

Tôi cũng không quan tâm người phía sau, đi vào sau đó làm bộ rất quen thuộc, ném chứng minh thư vào quầy tiếp tân, chờ đối phương đưa tôi thẻ mở cửa phòng.

Có lẽ người ở đây với chuyện như vậy từ lâu đã không cảm thấy kinh ngạc, nhưng đại khái nam sinh mang nam sinh đến vẫn là số ít, tiếp tân nhìn lén chúng tôi vài lần.

Còn hỏi tôi mấy người ngủ.

Tôi nói: "Một người."

Tôi cố ý nói để Tề Nhạc Tư nghe thấy, ý chính là tôi không coi em ra gì, em thích làm gì làm gì.

Nhưng làm xong thủ tục, em vẫn cùng tôi lên lầu.

Hai người chúng tôi đơn độc trong thang máy, tôi buồn bực mất tập trung.

Tôi không phải thực sự muốn cùng em làm cái gì, tôi đâu nào xuống tay được.

Bây giờ tôi đã không phải là Khang Đằng hận không thể giết chết em trên giường kia, Khang Đằng đó kéo dài hơi tàn đã bị tôi nhốt trong lồng, tuy rằng một số dục vọng còn sót lại, nhưng lý trí cũng tồn tại, tôi biết tôi không thể làm chuyện quá khác người, nhưng tôi nhất định phải làm cho em tránh xa thế giới xấu xa của tôi.

Tôi mở cửa phòng ra, đi trước một bước vào.

Khi Tề Nhạc Tư đang bước theo sau, tôi nói: "Em nghĩ cho kĩ, em phải hiểu bước tiếp có ý như thế nào."

Em chần chờ, đứng ở đó lo sợ bất an nhìn tôi.

Tôi cố ý phát ra tiếng cười trào phúng, cởi bỏ áo khoác ra.

Tôi cho rằng làm như vậy em sẽ sợ hãi, nhưng sau đó tôi lại nghe tiếng đóng cửa lại, phát hiện em đi tới.

Trên thực tế, "Tề Nhạc Tư" sự cám dỗ của ba chữ này đối với tôi quá lớn, tôi muốn làm chuyện này đó với em, khoảng thời gian nhìn hình em tự an ủi tất cả hiện lên. Tôi biết là em sợ, tôi cũng như vậy, nhưng tôi rất tức giận, tức giận chính vì em còn không đi.

Mọi người đôi khi có lẽ cũng sẽ hi vọng bản thân mình xấu xa một chút, xấu xa đến tận cùng không có thuốc nào cứu được, khi táng tận lương tâm, có phải là sẽ nhanh chóng vui vẻ hơn?

Tôi nhìn em, hai chúng tôi cứ như vậy im lặng chăm chú nhìn nhau.

Tôi cởi áo của chính mình, để trần nửa người trên đi tới trước mặt em.

Em vẫn quá non nớt, đôi mắt cũng không biết phải nhìn đi đâu.

Tôi dùng tay cởi cúc áo khoác của em ra, tiện tay ném cái áo đó sang một bên.

Trong lúc vô tình chạm vào tay em, lạnh lẽo, không biết là vì lạnh do nhiệt độ mùa đông lạnh giá ngoài kia hay là bị tôi doạ.

Cả người em đều căng thẳng, tôi thậm chí cảm thấy mình có thể nhìn thấy trái tim em run rẩy sợ hãi.

Tồi dùng sức đẩy một cái em ngã xuống trên giường, sau đó em hơi nhíu mày nhìn chằm chằm tôi.

Tôi không chịu được cảm giác em nhìn tôi như vậy, tôi nhìn không thấu ánh mắt của em.

Vì không để em tiếp tục nhìn tôi như vậy, tôi lựa chọn hôn em.

Bây giờ suy nghĩ một chút, tôi thật quá thô bạo, không biết đây có phải là lần đầu tiên Tề Nhạc Tư hôn môi người khác, vừa ngây ngô đến buồn cười, vừa đáng thương.

Em phát ra âm thanh a a như là xin tha, nhưng tôi làm bộ không nghe thấy.

Tôi hôn em, chơi đùa cọ xát đầu lưỡi em, mút đôi môi em vào, em chỉ có thể né tránh, sẽ không nghênh tiếp.

Phía dưới của tôi nổi lên phản ứng, em nhất định cảm nhận được.

Tay của tôi mò vào trong áo em, em sợ đến mức nắm chặt cổ tay tôi, cố gắng khiến tôi rút tay ra.

Con đường này là em lựa chọn, em không có cơ hội chạy trốn.

Trừ khi, là tôi muốn dừng lại.

Chương 48: Tề Nhạc Tư

Khang Đằng:

Lần sau em sẽ cầm theo thư đến tìm anh.

Từ chúng ta quen biết đến bây giờ, hơn ba năm, em từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng chúng ta gặp mặt, chỉ có điều không nghĩ tới sẽ như thế này.

Khi anh mang theo chút thiếu kiên nhẫn nói đi thuê phòng, em cảm thấy giống như có thứ gì từ trời cao rơi xuống, lặng lẽ vỡ tan.

Sau khi trở về, em vẫn luôn suy nghĩ, thật ra vấn đề ra là ở nơi em, em thần thánh hóa anh lên, nhưng thực chất, anh cũng chỉ là một chàng trai trẻ tuổi mà thôi.

Anh có cảm xúc niềm vui nỗi buồn của riêng anh, anh cũng có ấm áp và lạnh lùng của riêng anh, em quá đáng khi yêu cầu anh giữ liên lạc với em, đây là sai lầm của em.

Thế nhưng, anh nhất định sẽ không nghĩ tới, sau khi ngày hôm ấy trôi qua, em đã bình tĩnh lại, em mới cảm thấy anh mang cho em cảm động nhiều hơn sự ngạc nhiên.

Anh đang cố ý làm em sợ đúng không? Anh thật sự rất cố gắng biểu hiện mình xấu đến mức nào, anh không biết ở cửa lớn khi anh ngoảnh đầu lại nhìn em ánh mắt trông như thế nào đâu, nhưng em biết, một giây kia em đã khẳng định, anh chính là người em muốn tìm.

Con người đều là động vật có nhiều mặt, anh nhìn thấy em cũng chưa chắc là em thực sự, cho nên, bất luận anh biểu hiện ra anh là dạng người gì, vẫn đều là Khang Đằng em thích lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy.

Trong phòng khách sạn, chúng ta gần sát nhau như vậy, khi anh hôn môi em, lỗ mãng đến mức như thú hoang nhỏ đang cắn xé lung tung.

Anh cắn môi em chảy máu, nhưng em lại cảm thấy rất vui vẻ, đây là một loại phương thức biểu đạt tình cảm của anh phải không?

Trong một khoảng khắc, em thật sự cảm thấy cho chúng ta sẽ phát sinh chút gì đó, một giây kia, em căn bản không muốn giãy dụa, không muốn chống lại, không muốn cân nhắc như vậy có đúng không, bởi vì là đi cùng với anh, cho nên cái gì cũng có thể.

Anh cách quần áo đưa tay kề sát ngực em, nhất định là để cảm nhận được nhịp tim đập của em nhỉ?

Nó đập đến kịch liệt như vậy, đều là bởi vì anh.

Cho nên, anh nguyện ý tin tưởng em thật lòng yêu anh sao?

Trước đây em từng đọc một quyển sách, trên đó viết có một vài người sẽ cố ý biểu hiện ra một mặt hung hãn để che dấu bất an của bản thân. Em không thể xác định anh có phải như vậy hay không, nhưng em biết, chuyện anh làm đối với em, tuyệt đối không phải chỉ là đơn giản muốn làm tình như vậy.

Bằng không, anh căn bản sẽ không đơn độc rời đi.

Khi anh từ trên người em đứng lên, có chút tức giận mặc quần áo tử tế xong không nói tiếng nào đi ra cửa, em còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Em nằm trên giường, trong đầu rối như tơ vò.

Thực ra em cũng là quá sợ hãi, bởi vì tất cả những chuyện này dường như thoát khỏi quỹ đạo của đoàn tàu, em không hề chuẩn bị, cũng không biết phải phản ứng đối xử ra sao.

Điều duy nhất em biết chính là, tất cả đều phải như anh mong muốn.

Sau đó anh đi, nguyên nhân trong đó em đã suy nghĩ rất nhiều.

Thực sự anh và chàng trai trong tưởng tượng của em không hoàn toàn tương đồng, có lẽ đây không phải là lỗi của anh, chúng ta không có ai là hoàn mỹ, là em quá phiến diện.

Sau khi anh đi, em đợi ở đó một lúc, bên ngoài tuyết rơi càng lúc xuống càng lớn, đôi môi bị cắn còn có chút đau.

Em luôn luôn suy nghĩ, hơn hai năm không liên lạc, đến cùng đã có chuyện gì xảy ra với anh?

Ánh mắt của anh nói cho em biết đang hãi sợ, rốt cục anh đang sợ hãi cái gì?

Nhưng mà Khang Đằng, anh biết không?

Anh tới thành phố em sống học, đây có lẽ chỉ là một sự trùng hợp, nhưng đối với em mà nói, ý nghĩa không hề giống nhau.

Nếu như là trùng hợp, đó chính là "Số mệnh", số mệnh an bài giữa chúng ta có vô số liên hệ.

Nếu như không phải trùng hợp, em sẽ càng vui vẻ hơn, bởi vì vậy rõ ràng, trong trái tim của anh cũng có em.

Khang Đằng, trên thực tế, anh so với tưởng tượng của em càng tốt hơn, bởi vì anh trở nên cụ thể hơn, anh có sự bình tĩnh, anh sẽ nhìn em, giọng nói anh trong đầu của em còn vang vọng không thể gạt khỏi.

Anh chính là người thường đến tặng hoa kia.

Anh thích em, có đúng không?

Tề Nhạc Tư

Ngày mùng 5 tháng 11 năm 2006

________________________

Xin lỗi đã để các bạn đợi lâu <3

Các bạn cũng không cần quá lo lắng cho Hạ Xưa. Hạ Xưa từ bỡ ngỡ cho đến dần dần thích ứng. Từ mỏi nhừ hai chân rồi cũng quen.

Hạ Xưa quyết định mình phải trưởng thành rồi. Chính là hai chữ "trưởng thành" này khiến Hạ Xưa phải thay đổi. Đưa ra quyết định đó trong lòng cảm thấy trống rỗng có chút gì đó nhói đau. "Trưởng thành" ngang ngạnh giằng xé Hạ Xưa cũng đã có. Và giờ là "trưởng thành".

Nhớ về "ngày xưa" về những mùa "hạ xưa" Hạ Xưa vẫn cảm thấy tiếc nuối nhưng không còn khóc. Chỉ là thở dài thôi, mọi thứ thật đẹp.

Ngoài kia gió vẫn đang thổi mây vẫn đang bay. Hồi ức về bản thân năm 17 tuổi vẫn ngây thơ vẫn vui vẻ như ánh nắng mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy