Chương 41+42+43+44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 41: Khang Đằng

Ngày mùng 2 tháng 9 năm 2006

Với tôi mà nói, chữ "mới" này có vô số hàm nghĩa, nó tràn đầy sức sống.

Tôi lại một lần nữa đi đến thành phố này, đột nhiên cảm thấy bản thân mình cũng sáp nhập vào nó.

Tôi biết, loại cảm giác gần gũi quen thuộc này là bởi vì có một người sống ở nơi đây. Vì người đó, cho nên tất cả những gì liên quan đến em đều trở nên đáng yêu.

Đi học, tôi không ngờ mình lại đơn giản ổn thỏa mà tiến vào vườn trường đại học như vậy.

Không có ai biết quá khứ của tôi như thế nào, cũng không ai quan tâm.

Tất cả mọi người đắm chìm trong đề tài liên quan đến chữ "Mới" của họ, tôi thờ ơ lạnh nhạt, tự đắc.

Trường học cách nhà Tề Nhạc Tư một đoạn, nhưng cũng không sao, cách xe bus chạy 40 phút, tôi có thể có thể nhìn ngắm phong cảnh xa lạ cả chặng đường xe đi qua, dù cho thành phố cũng không có phong cảnh gì.

Cũng không phải thành phố này thật sự không có phong cảnh gì, ở giây phút người kia xuất hiện phút chốc nó có thể trở thành Thánh địa hiếm thấy trên thế gian.

Tất cả đều là vì người ấy.

Tôi không có chấp niệm gì, bao gồm cả ái tình.

Tôi là người ngay cả cuộc sống là gì cũng không hiểu rõ, càng khỏi nói đến tình yêu, tôi không chờ mong, cũng không hy vọng xa vời, lại càng không dự định cố gắng theo đuổi.

Vô luận chuyện gì, dừng lại ở giây phút ban đầu mới là tuyệt vời nhất, lại như chuyện xưa trong sách viết, lật ra trang sách đầu tiên hầu hết đều là năm tháng tĩnh lặng bình yên nhĩ nông ngã nông*, nhưng theo sự phát triển cốt truyện, nhân vật bị lột da, khó tránh khỏi trải qua đau đớn giống như xé rách, dù cho đến cuối cùng, vẫn cho bạn nhìn thấy một thết thúc dường như tốt đẹp, nhưng mấy ai có thể hiểu được những khổ sở cay đắng phải trải qua trước kết thúc đó?

*侬我侬 <Nhĩ nông ngã nông>: Là một câu trong bài thơ "Ngã nông từ" do Quản Đạo Thăng viết gửi chồng mình là Triệu Mạnh Phủ, nguyên là: "Nhĩ nông ngã nông, thắc sát tình đa" đại ý là: Trong ta có chàng, trong chàng có ta, tình nồng ý đượm.

Cho nên tôi nghĩ, tất cả đừng nên có bắt đầu thì tốt hơn.

Hãy để chúng ta độc bước trong thế giới này, tôi đã nỗ lực hết sức mới có thể không làm tổn thương người khác, cho nên, cũng không thể trao người khác cơ hội làm thương tổn tôi.

Phải biết, trong quyển nhật ký trước kia viết cất giấu ít nhiều oán niệm và quỷ kế của tôi, tôi suy nghĩ phương pháp kế hoạch làm sao để hủy hoại một người -- chính là tôi và Tề Nhạc Tư.

Khi đó tôi thậm chí còn nghĩ, nếu có một ngày em dám to gan đứng trước mặt của tôi, tôi nhất định không chút lưu tình xé nát em.

Tôi muốn nhìn khuôn mặt em thống khổ giãy dụa, nhất định so với khi em vui cười càng đẹp mắt hơn.

Tôi chính là người như vậy đấy, khiến người khác xem thường.

Bây giờ xem ra, tôi tựa như từ trong đống rác bò ra ngoài, đã từng một thân tanh tưởi, bây giờ cẩn thận tỉ mỉ mới không bại lộ ra con người thật của mình.

Ngày đầu tiên tới trường học tôi lại đi đến nhà Tề Nhạc Tư, ở cửa hàng hoa kia, mua một nhánh bách hợp, cắm vào trong hộp thư nhà em.

Tôi cảm thấy rất thú vị, khi trốn đi nhìn lén em cũng có hứng thú, lúc nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của em càng thấy thú vị.

Tề Nhạc Tư đúng là người dễ đùa bỡn, bộ dáng em cầm bách hợp khiến tôi hận không thể đi tới để em ngửi thử một cái xem hoa có thơm hay không.

Nhất định em đang đoán xem đây là trò đùa dai của người nào, nhưng dù thế nào cũng không thể đoán được là tôi.

Đại khái trong thế giới của em, tôi đã biến mất từ lâu rồi.

Như vậy cũng tốt.

Cuộc đời của tôi chưa từng được yên tĩnh và hài lòng như giờ.

Tôi đã đi một quãng đường xa như vậy, trải qua nhiều hiểm ác như vậy, cuối cùng đi tới ngày hôm nay, dù cho nơi này không phải nơi tôi cần đến, cũng là nơi tốt nhất cho tôi nghỉ ngơi.

Cuối cùng tôi đã quay trở về nhân gian.

Chương 42: Khang Đằng

Ngày 20 tháng 9 năm 2006

Tôi đang ghi chép lại những việc ngày đó từng trải qua, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Mặc dù đã chậm rãi tiếp nhận cuộc sống trước mắt, nỗ lực sống giống như một người bình thường, nhưng thỉnh thoảng những ác mộng từng trải qua sẽ đột nhiên chui ra dọa tôi sợ.

Có một vài dấu ấn cả đời cũng sẽ không phai nhạt, cùng với việc vết thương này có khỏi hẳn hay không không liên quan.

Tối hôm qua tôi mơ thấy những chuyện xảy ra trong quá khứ, trong mộng người kia thậm chí còn cười quỷ dị nói cho tôi biết hắn đối với Tề Nhạc Tư cũng làm chuyện giống vậy, tôi đánh hắn, hắn lại còn nói rõ ràng là do tôi đưa Tề Nhạc Tư đưa đến trước mắt hắn.

Sau đó tôi từ trong mộng tỉnh dậy vì cảm thấy xấu hổ.

Mộng cảnh có lúc sẽ phản chiếu trạng thái lòng người, ban đầu tôi quả thật có ý nghĩ liên hệ Tề Nhạc Tư và người kia với nhau, nhưng chỉ là một thoáng liền trôi qua, không nghĩ tới, ý nghĩ buồn nôn kia còn có thể xuất hiện trong mộng cười nhạo tôi ngu xuẩn.

Sau khi tỉnh lại tâm tình thực sự khó chịu, đúng lúc không có chuyện gì, liền đi đến nhà Tề Nhạc Tư.

Bây giờ, con đường này tôi đã vô cùng quen thuộc, thỉnh thoảng mua một nhánh bách hợp đưa cho em cũng thành thú vui duy nhất trong cuộc sống buồn tẻ của tôi.

Tôi thích nhìn vẻ mặt em nghi ngờ, dù cho rất nhiều lần vì phải trốn đi, tôi căn bản không nhìn thấy em, chỉ là suy đoán.

Chuyện này rất thú vị, như là một trò chơi, tương tự chơi trốn tìm.

Tôi cho là Tề Nhạc Tư vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới là do tôi làm, nhưng là hôm nay, em gọi tên của tôi.

Theo thường lệ buổi trưa tôi cắm hoa vào trong hộp thư nhà em, sau đó bắt đầu trốn.

Cũng không lâu sau đó, em từ bên ngoài trở về, tôi lén liếc mắt nhìn, lần này, em đưa lưng về phía tôi.

Đáng ra em lấy hoa xong thì vào nhà luôn, nhưng là trưa nay em đứng ở nơi đó sửng sốt rất lâu.

Có mấy giây như vậy tôi còn tưởng rằng mình bị phát hiện, có chút lo lắng, nghĩ nên giải thích thế nào, sau đó lại nghe thấy em lớn tiếng gọi tên của tôi.

Mấy ngày nay, tôi chưa bao giờ dám vọng tưởng có một ngày có thể nghe được giọng Tề Nhạc Tư nói chuyện với tôi, đây là lần đầu tiên tôi nghe được giọng nói của em, người này, đến giọng nói cũng đáng yêu như vậy.

Em chạy đến trước lầu đặt xe đạp xuống, nhìn xung quanh, emm hỏi: "Khang Đằng, có phải là anh hay không vậy?"

Tôi lo lắng đến mức quên cả hô hấp, tôi không xác định được em có thấy tôi hay không, nhưng tôi không dám đi ra ngoài.

Giọng nói em tựa như là bàn tay mạnh mẽ nắm lấy trái tim của tôi một cái, tôi không thể không thỏa hiệp, đối mặt với việc tôi yêu em là sự thật.

Không ai khác có thể khiến tôi sản sinh ra cảm xúc phức tạp như thế, căng thẳng, vui mừng, hoảng loạn, sợ hãi còn có ngọt ngào khó có thể tính chính xác trọng lượng là bao nhiêu.

Cho tới bây giờ cuối cùng tôi cũng có thể thừa nhận, tôi là kẻ nhu nhược, đến dũng khí đi ra ngoài đối mặt với em cũng không có.

Tôi đang sợ cái gì?

Tôi sợ rất nhiều.

Em chỉ hỏi một câu như vậy, chỉ nói như vậy một lần, sau đó, thật lâu sau không nhận được đáp lại, em thất vọng trở về nhà.

Em vào nhà, trái tim của tôi cũng rơi xuống.

Bên tai còn vang vọng giọng nói của Tề Nhạc Tư, em so với tôi nghĩ càng nhớ nhung tôi.

Nhưng có một vài người định sẵn không nằm trong kịch bản, nhân sinh của bọn họ không liên quan nhau, tôi và Tề Nhạc Tư chính là sai lệnh như vậy, chúng tôi tuy '' nhìn thấy 'đối phương, nhưng lại giống như ''không nhìn thấy'' đối phương,

Nửa thật nửa giả, tựa như ảo mộng.

Có lẽ trong cuộc đời dài dằng dặc của tôi đã ấn định thời thanh xuân ngắn ngủi phải gặp một người như vậy, cũng coi như là một chuyện may mắn.

Tôi không có dũng khí đứng ra gọi em quay lại, ở thời điểm em gọi tên của tôi sẽ chỉ trốn trong góc đem tất cả âm thanh của em cất giấu cất vào trong túi. Có lẽ không lâu sau đó chúng tôi sẽ lần thứ hai tình cờ đối mặt, nhưng khi đó, đi ngang qua em tôi chẳng qua cũng chỉ là là một người qua đường bình thường mà thôi.

Khang Đằng mà em biết, căn bản không phải tôi.

Chương 43: Tề Nhạc Tư

Khang Đằng:

Hôm nay em đã đếm, những bức thư không gửi cũng có đến mười mấy phong, từ sau khi anh tốt nghiệp trung học, giống như em có càng nhiều điều muốn nói với anh. Nhưng mà em lại chỉ có thể không ngừng mà viết những bức thư có thể vĩnh viễn cũng không có biện pháp đưa đến tay anh.

Lúc trước em đã nói với anh có một ngày dưới nhà em em thấy một chàng trai, đúng không?

Lúc đó em đã nghĩ, nếu như đó là anh thì tốt biết bao.

Em biết đây chỉ là mơ mộng ban ngày của em, ai cũng có quyền nằm mơ mà.

Ngày hôm nay em lại nhìn thấy người đó, so với lần trước anh ta hơi sạm đen vì nắng hơn một chút, nhưng em chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra là người lần trước kia.

Nhắc tới cũng kỳ quái, từ khi em nhìn thấy anh ta, hòm thư nhà em liên tục xuất hiện hoa bách hợp, ngày hôm nay cũng vậy, em mới vừa lấy hoa bách hợp ra khỏi hòm thư, nhưng cố ý chưa về nhà ngay mà đứng trốn trong hành lang một phút rồi lại đi ra ngoài, sau đó em đã nhìn thấy anh ta.

Em đã làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn, bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, quả nhiên là em vẫn quá chủ nghĩa lý tưởng.

Lúc đó em lao ra nhìn thấy anh ta đang ngước đầu lên trên nhà nhìn, đến cùng đang nhìn cái gì, em cũng không biết, nhưng khi đó, em thật sự cảm thấy đó chính là anh.

Cho nên, em cứ như vậy hỏi anh ta, em hỏi người đó có phải là Khang Đằng không.

Khi hỏi ra câu câu này giọng nói cũng đang phát run, em tự mình cảm thấy vậy.

Em có bao nhiêu lo lắng, có lẽ anh không thể nào biết được, tuy rằng trong lòng biết anh ta rất có thể cũng không phải là anh, nhưng em vẫn ôm một tia mong đợi như trước.

Em nơm nớp lo sợ, thậm chí còn nghĩ nếu đúng thì phải làm sao, em cần phải dùng phương thức gì để bắt đầu cuộc trò chuyện đầu tiên với anh.

Trước hết em cần phải hỏi gần đây anh sống có tốt không hay cần phải hỏi tại sao anh tới nơi này trước?

Nhưng trên thực tế, em đã nghĩ quá nhiều.

Rất nhanh anh ta trả lời em, quả nhiên không phải là anh.

Thực ra đáp án này cũng nằm trong dự liệu của em, anh sao có khả năng tới tìm em chứ?

Em viết nhiều thư cho anh như vậy, nếu như anh quan tâm em, đã sớm hồi âm, căn bản không cần chờ lâu như vậy tự mình đến tìm em.

Nhưng em thật quá mệt mỏi, tuy rằng biết rõ không nên quá mong đợi, nhưng sau khi nghe câu "Không phải" kia, em thất vọng đến như là được báo rằng em vĩnh viễn cũng không thể thi trường đại học nơi anh sống.

Đương nhiên, tình huống sau em tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh.

Trong tay em còn cầm nhánh hoa kia không biết là ai đưa hoa bách hợp tới, trong lòng em tràn đầy nghi vấn, nhưng mãi vậy cũng chỉ uổng công vui vẻ.

Khang Đằng, anh bây giờ đang làm gì đấy?

Cũng sớm đã bắt đầu cuộc sống đại học rồi nhỉ?

Anh có sống hòa thuận với những người bên cạnh không

Khoảng thời gian gần đây em thường suy nghĩ, nếu như chúng ta không phải dùng phương thức viết thư này quen nhau. Em chỉ là một người bạn học bình thường bên cạnh anh thì tốt rồi, tuy rằng có thể mãi mãi cũng không tiến được vào thế giới nội tâm của anh, nhưng có thể để em nhìn thấy anh, biết được cuộc sống anh trải qua có tốt hay không, như vậy là đủ rồi.

Mỗi ngày em đều rất tham lam, em phải làm bản thân tỉnh táo lại một chút.

Thời gian này em đang liều mạng học tập, lớp 11 của em so với người khác cố gắng nhiều gấp hai, gấp ba lần, nhưng vậy em cũng không biết có thể có tư cách sang năm tham gia thi đại học không.

Mỗi ngày của em trôi qua đều rất phong phú, điều này cũng phải cảm ơn anh.

Hiện tại em sống rất tốt, hi vọng anh cũng như vậy.

Xế chiều nay em học xong một câu dùng từ biểu lộ mới, nói cho anh nghe.

Đêm nay ánh trăng thật đẹp.

Tề Nhạc Tư

Ngày 11 tháng 10 năm 2006

Chương 44: Khang Đằng

Ngày 11 tháng 10 năm 2006

Không ngờ em ấy nhận ra tôi!

Tôi bắt đầu hoài nghi có phải là mỗi một người trên mình đều dán vào một cái nhãn mác, tự mình không nhìn thấy, nhưng những người khác đều có thể thấy.

Hôm nay vốn không có ý định qua đó, nhưng lớp học buổi chiều tạm thời bị hủy, tôi không tìm được lí do gì từ chối lời mời cùng chơi bóng rổ của bạn cùng phòng, đơn giản liền đến thăm em.

Đối với chuyện này tôi đã rất quen thuộc, xe công cộng 40 phút, mua một cành bách hợp, đợi buổi trưa em tan học về nhà hoặc là đi học.

Thậm chí đến cả chỗ trốn tôi cũng tìm tốt rồi, căn bản theo tôi nghĩ em tuyệt đối sẽ không phát hiện ra chỗ tôi đứng.

Ngày hôm nay cũng giống vậy, tôi mua hoa, cắm ở trong hòm thư, sau đó bắt đầu trốn. Đợi em tan học về lấy hoa đi, tôi liền chuẩn bị về trường, lại không nghĩ rằng, khi tôi đi ngang qua căn nhà của em, bỗng nhiên em bất ngờ đi ra.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đối mặt với em, nhưng lúc này tôi lại vô cùng hoang mang, đại khái khi người trong lòng có quỷ sẽ không thể thật sự bình tĩnh tự nhiên.

Tôi giả bộ bình tĩnh, đi ngang qua em, bỗng nhiên em gọi tôi lại.

Lần trước em gọi tên của tôi, tôi đứng cách em mấy mét, lén lút nhìn em, lần này, chúng tôi gặp thoáng qua, em gọi thẳng tên tôi: "Khang Đằng!"

Theo bản năng tôi dừng chân lại, song sau phát hiện không ổn, nhanh chóng tiếp tục đi tiếp con đường của tôi.

Trong nháy mắt đó tôi thật sự sắp không chịu nổi, chỉ kém một chút nữa là tôi sẽ xoay người ôm lấy em.

Nhưng mà tôi biết, con đường của tôi chỉ có thể có mình tôi đi, tôi không muốn ảo tưởng của em về tôi bị phá hủy. Hãy để em vĩnh viễn sống trong sự giả dối đấy, cứ để em cho là Khang Đằng thật sự là một người ưu tú rực rỡ đi.

Tôi không nỡ phá tan giấc mộng của em.

Tôi hướng về phía trước, mỗi một bước đi đều hoang mang.

Em đuổi lại gần, hỏi tôi: "Anh là Khang Đằng phải không?"

Chúng tôi đối mặt với nhau, ánh mắt giao nhau, trong nháy mắt đó tôi thật sự thoả mãn, cả đời này dù cho chỉ có một lần em đỏ mắt lên nhìn tôi như thế, trong mắt chỉ có tôi, cũng đã đủ rồi.

Người như tôi còn có thể khẩn cầu cái gì đây?

Đến bây giờ, sinh mệnh đã cho tôi đủ ưu đãi.

Tôi trả lời: "Không phải."

Tôi chỉ có thể nói không phải.

Tôi thật sự không phải là Khang Đằng em yêu kia, cùng lắm chúng tôi chỉ là trùng hợp trùng tên, chỉ đến thế mà thôi.

Tôi đem "Không phải" đặt vào bản thân, cũng giống một cái nắm đấm đánh vào em. Ánh mắt em trong nháy mắt ảm đạm đi, trong hốc mắt nước mắt lập tức sắp rơi ra.

Tôi muốn lau đi những giọt lệ của em, người như em sao có thể khóc chứ?

Nhưng tôi không thể, vào lúc này, tôi chỉ là một người qua đường vốn không quen biết em, một người qua đường không thể đối với người khác có nhiều thương hại và thương tiếc như vậy.

Tôi xoay người lại bước đi, thậm chí không dám quay đầu lại liếc nhìn em một cái.

Em thích Khang Đằng từng viết thư cho em như vậy, tuy rằng không biết phần tình cảm này bây giờ còn sót lại bao nhiêu so với lúc trước, nhưng dù như thế nào, tôi vẫn không xứng với em.

Tôi chỉ là một người đến hiện tại hàng đêm sẽ bị ác mộng thức tỉnh, trừ em ra không muốn tiếp xúc với bất cứ ai, biết rõ em đơn thuần còn ác ý lừa dối em.

Sau khi trở lại ký túc xá, những người khác đều đi vắng.

Tôi cầm bức ảnh sticker trước kia em gửi cho nhìn chằm chằm đã lâu.

Tôi yêu em, nhưng mà, yêu cũng vô dụng, giống như con người của tôi, cũng là vô dụng.

Tôi nhớ em, đưa bàn tay tiến vào trong quần lót của mình, đã một thời gian rồi không làm chuyện này. Bây giờ hình ảnh của em càng thêm cụ thể, tôi thậm chí tưởng tượng ra bộ dạng lúc em đang ân ái rên rỉ cùng tôi. Chỉ tiếc, em cũng chỉ có thể tồn tại trong ảo tưởng của tôi.

________________________

Mấy ngày nay Hạ Xưa như thế nào?

Nếu là trước đây có lẽ đã bỏ cuộc, đã mệt mỏi đến không thở được. Có lẽ là uất ức đến ngột ngạt, oán giận người xung quanh không hiểu mình. Nhưng Hạ Xưa đã không như thế. Không phải là rất thoải mái nhưng bình tĩnh hơn. Bình tĩnh mới có thể giải quyết mọi việc.

Ai cũng muốn ôm ấp phần tốt đẹp ngây thơ khi còn bé, nhưng cuộc đời và những con người ngoài kia vùi dập đến mức không thể không thay đổi. Chỉ có thể ôm ấp "ngày xưa" bằng những câu chuyện, những tấm ảnh, bộ phim cũ, tiểu thuyết cũ, bản nhạc cũ...

À rất giống Tề Nhạc Tư phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy