🌼 Chương 1 🌼

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***

Chương 1: Mưa sao băng

Vô số những ngôi sao băng đuôi dài xẹt ngang qua bầu trời đêm, lộng lẫy mà huyền ảo, ở trên không trung lướt qua một giây rồi biến mất. Trong đó có rất nhiều những ngôi sao băng đang rực cháy, như một con rồng lửa từ không trung bay xuống, lóa mắt sáng ngời, khiến người khác phải kinh diễm.

Trận mưa sao băng này tới vô cùng đột nhiên, không có bất cứ một dự báo nào, như là một phần lễ vật thần bí, làm cho mỗi một người đều phải dừng lại bước chân để quan sát.

Mỗi ngày Lâm An đều giành phần lớn thời gian ngồi ở ban công để đọc sách, từ lúc ngôi sao băng đầu tiên rơi xuống, cậu đã phát hiện ra phần lễ vật lộng lẫy này, và đứng trên ban công nhìn vài tiếng đồng hồ rồi.

Nhận thấy ống quần bị kéo kéo, cậu mới cúi đầu, nhìn về phía ống quần của mình.

Một con chó nhỏ màu vàng nhạt đang cắn ống quần của cậu chơi, nó chú ý thấy chủ nhân đang nhìn nó, chó nhỏ liền quẩy đuôi như muốn bay lên luôn.

Lâm An khom lưng nhẹ nhàng mà sờ đầu nó: "Tiểu Phúc, có phải mệt rồi không? Chúng ta đi ngủ nhé."

Đóng kỹ cửa sổ, Lâm An lưu luyến không rời mà nhìn những ngôi sao băng trên bầu trời đang không ngừng rơi xuống, hiện tại đã qua thời gian nửa đêm một chút, đã quá muộn rồi, dù cậu không ngủ thì tiểu Phúc cũng nên đi ngủ rồi.

Mang theo tiểu Phúc đi vào phòng vệ sinh, chú chó nhỏ mới chỉ được nửa tuổi này đã thông minh mà nhảy lên chiếc ghế nhỏ thuộc về mình, sau đó ngửa đầu dùng đôi mắt to đen bóng ngoan ngoãn nhìn chủ nhân của nó.

Chờ đến khi chủ nhân giúp nó rửa mặt xong, lau khô khóe miệng cùng với mắt, chó nhỏ lộc cộc mà chạy về phòng ngủ của chính mình, đứng ở cái ổ chó hình quả dưa hấu.

"Tiểu Phúc, ngủ ngon." Lâm An đứng ở cửa, hướng về phía chó nhỏ mà vẫy vẫy tay.

Tiểu Phúc cũng hướng chủ nhân mà lắc lắc đuôi, sau đó nó lập tức nằm yên nhắm mắt lại, làm bộ như nó đã ngủ rồi.

Lâm An cười cười, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Ngày thường cậu đều ngủ lúc 10 giờ, hôm nay vì phải xem mưa sao băng nên mới thức trễ như vậy, Lâm An ngáp một cái, đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt, tóc mái che khuất đôi mắt, vô cùng ảnh hưởng đến tầm nhìn, cậu lại không dám đi tới tiệm cắt tóc, nên chỉ có thể để ngày mai tự mình cắt thôi.

Đem tóc mái vén ngược ra sau, cậu giương mắt nhìn về phía gương, chớp chớp mấy cái, đôi mắt trắng đen rõ ràng kia như ẩn chứa đầy sao trời, trong sáng thuần khiết, đuôi mắt hơi hướng lên, nhìn vừa nhu nhược vừa đáng thương, làm người liếc mắt một cái cũng không dời đi nổi.

Cậu cúi đầu, một vài sợi tóc mái không nghe lời rớt xuống, cùng người mới nãy so sánh quả thật như hai người khác nhau, lông mi nhỏ dài cong vút che lại mắt, cả người như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất được triển lãm trên đài, làm người nhìn thấy mà mê say, lại không dám dễ dàng quấy nhiễu.

Chỉ tiếc, Lâm An rửa mặt xong, lại đem tóc mái thả xuống, che khuất đi đôi mắt sáng như sao trời kia.

Cậu đang chuẩn bị cởi quần áo ra tắm rửa, lại vô tình nhìn thấy ở quần của mình có một sợi lông chó.

Cậu nhẹ nhàng cầm sợi lông kia lên, nhìn chăm chú nghiên cứu sợi lông này, tuy trước đó lúc nhận nuôi tiểu Phúc cậu đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, mỗi ngày đều sẽ chải lông cho nó tận ba lần, nhưng loại tình huống này quả nhiên vẫn là xảy ra.

Tiểu Phúc rụng lông rồi.

Lâm An cởi quần áo ra cẩn thận xem xét, ở trên quần phát hiện hai sợi lông, sau đó cậu còn ra ban công cùng sô pha kiểm tra, lại phát hiện thêm một đống lông chó nữa.

Cậu thở dài, vo lông chó lại thành một cục rồi vứt vào thùng rác, sau đó cậu cuốn tay áo lên.

Quét rác, lau nhà, lau bàn, giặt vỏ sô pha, giặt quần áo......

Đem toàn bộ trong ngoài phòng quét tước một lần, Lâm An mệt đến nằm liệt, thể chất của cậu vẫn luôn rất kém cỏi, mỗi lần tổng vệ sinh đều mệt chết khiếp.

Lúc đầu cậu còn muốn lại chỗ tiểu Phúc chải lông cho nó, rồi đem cả ổ chó cũng rửa qua một lần, kết quả nhìn thời gian đã 3  giờ sáng.

Vẫn là để ngày mai đi.

Cố gắng tắm rửa sạch sẽ một lượt, Lâm An bỗng cảm thấy hơi đau đầu, lúc xem mưa sao băng cậu vẫn luôn mở cửa sổ, khả năng là bị cảm rồi.

Mỗi lần như vậy đều trốn không thoát.

Cậu rất quen thuộc mà lấy mấy viên thuốc trị cảm, uống xong, Lâm An leo lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Phúc ngồi xổm ở trước bát cơm chó của mình, nhìn cái bát còn sạch sẽ hơn cả cái mặt của nó, lâm vào trầm tư.

Cơm đâu?

Đồ ăn đâu?

Vì sao lại trống không thế này?

Ngày thường Lâm An thường dậy rất sớm, chuyện thứ nhất khi rời giường chính là thêm đồ ăn cho Tiểu Phúc.

Tiểu Phúc chỉ là một bé chó hoang, mấy tháng trước lúc được phát hiện, con chó nhỏ đã gầy thành một bộ xương, thiếu chút nữa liền không còn hơi thở, cho nên dù Lâm An cho nó đồ ăn nhiều hay ít, nó cũng sẽ một hơi ăn đến sạch sẽ, vì sợ nó ăn quá nhiều bị bội thực, Lâm An chỉ có thể đúng giờ cho đồ ăn vào bát của nó.

Nhưng hôm nay, Tiểu Phúc đều đã thức rồi, thế mà Lâm An còn chưa có cho đồ ăn thêm.

Tiểu Phúc ngờ vực mà ngậm lấy bát cơm của mình mở cửa phòng, đi tới phòng ngủ của chủ nhân, vừa vào cửa liền nhìn thấy chủ nhân vẫn còn đang ngủ ở trên giường.

Bỏ bát cơm chó xuống mặt đất, Tiểu Phúc lặng yên mà chờ chủ nhân tỉnh lại.

Giữa trưa 12 giờ, Lâm An vẫn còn chưa tỉnh, Tiểu Phúc đã đói đến không chịu nổi nữa, nó hiện tại luôn ăn cơm đúng giờ, lượng cơm lại rất lớn, một bữa không ăn quả thực muốn đói chết nó rồi.

" Gâu gâu." Tiểu Phúc sốt ruột mà kêu mấy tiếng.

Đói đói! Cơm cơm!

Trên giường, Lâm An vẫn không có động tĩnh nào, nếu Tiểu Phúc cao thêm một chút nữa, thì có thể nhìn thấy sắc mặt của chủ nhân nó trắng bệch, hô hấp dồn dập, biểu tình thoạt nhìn vô cùng đau đớn, cuộn ở trong chăn thỉnh thoảng còn run rẩy một chút.

Nhưng nó nhìn không tới, nó kêu nhưng không gọi chủ nhân tỉnh lại được, chỉ có thể oan ức dùng bát cơm tạo tiếng động.

Nó đem bát cơm inox ngậm lên, sau đó buông miệng.

Coong~ một tiếng, bát cơm lung lay mấy cái, phát ra tiếng vang rất lớn.

Chủ nhân vẫn không tỉnh.

Tiếp tục ngậm lên, Coong~.

Lâm An chau mày, lông mi rung động, dường như đang bị bóng đè.

Cậu thấy được bóng dáng của ba mẹ, hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, ánh sáng xung quanh vô cùng lóa mắt khiến cậu không thể mở mắt ra nổi, cậu muốn đuổi theo họ, lại làm thế nào cũng đều không đuổi kịp bước chân của họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người càng đi càng xa.

Đừng đi mà!

Cậu kinh hoảng mà vươn tay, muốn kêu ba mẹ đừng đi, lại không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi vào ánh sáng chói mắt đó càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất.

Rồi, ánh sáng đó biến mắt, thế giới của cậu một lần nữa lâm vào bóng tối.

Lâm An mờ mịt thu tay lại, không biết vì sao mình lại ở chỗ này.

Trong bóng đêm đột nhiên truyền đến tiếng cười, từng tiếng từ xa đến gần, cười nhạo, châm biếm, .....Mỗi một tiếng đều mang theo vô vàn ác ý, mang theo khinh miệt cùng châm chọc.

Cậu nhìn bốn phía, căn bản không có người, dù cậu chạy tới chỗ nào, đều có thể nghe thấy tiếng cười này văng vẳng bên tai, cho dù cậu có che lỗ tai đi, vẫn có thể nghe thấy được.

>>

Cậu không muốn nghe!

Không chạy thoát, Lâm An chỉ có thể đáng thương mà ngồi xổm trên mặt đất, gắt gao mà bịt lỗ tai, nhắm mắt lại, làm như chính mình cái gì cũng đều không nghe được, không thấy được.

Không biết qua bao lâu, thanh âm bên tai dường như càng ngày càng nhỏ lại.

Lâm An run rẩy cả người, mở to hai mắt vừa bất an vừa cảnh giác mà nhìn quanh bốn phía, nơi này chỉ có bóng tối cùng sự tĩnh lặng, những thanh âm quấy nhiễu cậu đều đã biến mất.

Cậu chậm rãi đứng dậy, muốn rời đi địa phương cổ quái tối đen này, lại phát hiện hai chân của cậu như bị cố định, một bước cũng không đi được nữa.

Cậu cúi đầu nhìn, hai chân đã bị một chất lòng đen nhánh đặc sệt bao lấy, chất lỏng này đen như mực, lại như thủy triều mà từ dưới chân chen chúc bò lên trên không ngừng, bò từ mắt cá chân, lên đến cẳng chân, dần dần càng lên cao.

Cậu không ngừng giãy giụa, nhưng mà chất lỏng màu đen này lại gắt gao mà bám dính cậu, muốn cho cậu trầm luân vào mảnh thủy triều đen nhánh này.

Lâm An ngửi thấy được một cổ tanh tưởi, chính là mùi của cái chất lỏng này, dường như có vô số rác rưởi hợp lại mà tạo thành, mùi vị khó ngửi đến nổi cậu muốn nôn.

Mà cậu, như đang cùng đám rác rưởi này hòa lại thành một.

Lâm An khóc lóc giãy giụa, nhưng sức lực của cậu quá nhỏ, giống như một con ruồi sắp chết, nhẹ nhàng vân vê cũng sẽ hóa thành tro bụi.

Cứu mạng, có người không, cứu tôi với.

Trước khi bị chất lỏng màu đen cắn nuốt hoàn toàn, đôi mắt đẫm lệ mông lung của Lâm An thấy được rất nhiều người.

Cậu thấy được tất cả mọi người mà trước kia mình đã gặp qua, mỗi người bọn họ đều đứng ở một nơi an toàn, từ trên cao mà nhìn xuống cậu, cười nhạo cậu, chỉ chỉ trỏ trỏ, lại không có một người nào có ý muốn đưa tay kéo cậu một phen, cứu cậu ra ngoài.

Không có ai tới cứu cậu.

Không có ai.

Lâm An không giãy giụa nữa, cậu an tĩnh mà bị bóng tối cắn nuốt.

Một khắc cuối cùng kia, cậu nghe được một thanh âm.

Một thanh âm chói tai, nhưng cũng rất quen thuộc.

Lâm An cẩn thận lắng nghe, nỗ lực nhớ lại, nhưng đã không còn kịp rồi, cậu đã bị bóng tối cắn nuốt hoàn toàn.

Cùng với âm thanh bát cơm chó rớt xuống ầm ầm như động đất, người trên giường bỗng nhiên mở mắt ra.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng kia hiện tại biến thành một đôi mắt như hồng bảo thạch, ánh mắt lạnh băng không nhìn ra chút cảm xúc nào, làn da trắng nõn ban đầu hiện tại đã trở thành màu xám nhạt nhẽo, giống như một khối bạch ngọc tinh tế bị lẫn tạp chất màu xám, thoạt nhìn vô cùng quái dị.

Lâm An mặc một bộ áo ngủ màu vàng nhạt, mặt không biểu tình gì mà từ trên giường ngồi dậy, động tác chậm chạp nhìn quanh phòng ngủ, lạnh nhạt mà bình tĩnh.

"Gâu ~"

Chủ nhân ~

Tiểu Phúc cao hứng cực kỳ, vội vàng ngậm lấy bát cơm, đuôi đều sắp vẫy ra cả tàn ảnh.

Lâm An bị cái đuôi lúc ẩn lúc hiện hấp dẫn lực chú ý, cậu chậm rãi cúi đầu nhìn về phía sinh vật với vẻ mặt vui sướng dưới đất, đôi mắt đỏ tươi không còn sự dung túng dịu dàng như ngày xưa, mà chỉ còn lại sự đánh giá xa lạ.

Đại não giống như bị cạy ra, vô cùng đau đớn khó chịu, toàn bộ đầu óc của cậu dường như biến thành một đám hồ nhão, cậu nghĩ không ra chính mình là ai, cũng không biết bản thân muốn làm gì, chỉ có một loại cảm thụ đang chiếm lấy toàn thân, dường như linh hồn đều mang theo cảm giác hư không mãnh liệt.

Thật đói.

Lâm An nhìn tới sinh vật trên mặt đất, theo bản năng mà mở miệng, hai cái răng nanh ban đầu còn rất chỉnh tề, trong một đêm lại dài thêm một chút, lộ ra sắc nhọn.

Đói quá! Chủ nhân!

Tiểu Phúc ngậm bát cơm đi tới đi lui quanh mép giường, điên cuồng ám chỉ.

Đôi mắt màu đỏ gắt gao mà cố định Tiểu Phúc, giống như một thợ săn đang ngắm chuẩn con mồi. Lâm An thong thả mà dịch tới mép giường, lại thong thả mà đứng lên, cậu cứ như là một đứa bé mới vừa học đi đứng, không thể khống chế tay chân của mình, chỉ có thể dùng động tác thong thả để bảo trì cân bằng của thân thể.

Hai chân trần tiếp xúc với sàn nhà lạnh băng, cậu dừng một chút, sau đó theo bản năng mà dịch chân qua bên cạnh, mang dép vào.

Thấy chủ nhân rốt cuộc cũng đứng lên, Tiểu Phúc lập tức ngậm bát cơm của mình chạy về phòng, phần lớn thức ăn cho chó đều đặt ở trong phòng của nó, nhưng Tiểu Phúc sẽ không tự ý ăn thức ăn trong túi, mỗi lần đều là mắt trông mong mà nhìn chủ nhân đổ thức ăn ra bát cho nó.

Lâm An mặt không biểu tình gì mà nhìn đồ ăn chạy trốn, sau đó cậu vụng về mà đuổi theo, một bước lại một bước, như là người máy bị rỉ sắt, bước đi tập tễnh, cực kỳ chậm.

Tiểu Phúc buông bát cơm xuống, quay đầu nhìn lại, thấy chủ nhân vậy mà theo không kịp, nó vừa kêu vừa quay lại nhìn ba lần, sau đó chạy vòng quanh chủ nhân hai lần, hận không thể dùng đầu củng củng đối phương đi nhanh chút.

Mà Lâm An nhìn đồ ăn chạy tới chạy lui ở dưới chân, cậu vươn tay muốn bắt lấy nó, nhưng động tác của cậu quá chậm, mỗi lần đưa tay ra một nửa thì con chó nhỏ đã nôn nóng chạy đi xa rồi.

Lâm An chỉ có thể tiếp tục đi theo.

Chủ nhân rốt cuộc cũng tới phòng ngủ của nó, Tiểu Phúc vội vàng ngậm bát cơm đặt ở trước túi thức ăn cho chó.

"Gâu gâu ~" Chú chó nhỏ thông minh dùng móng vuốt ý bảo thức ăn chó ở chỗ này nè, nó muốn ăn.

Trong mắt Lâm An chỉ có sinh vật tươi sống kia, cậu chậm rãi tới gần Tiểu Phúc, ngồi xổm xuống, nhìn đồ ăn trước mắt này cuối cùng cũng từ bỏ việc chạy trốn.

Cậu có thể nghe thấy mạch máu nóng bỏng đang đập nhanh của nó, máu thịt tươi ngon mang theo mùi hương dụ hoặc, nước bọt trong miệng bắt đầu không ngừng tiết ra.

" Ực."

Lâm An nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt hờ hững ban đầu hiện lên tham lam thèm nhỏ dãi.

Thật đói, cậu muốn chuẩn bị ăn cơm.

Cậu thong thả mà hé miệng, hướng tới gần cái đầu của chó nhỏ.

Tiểu Phúc chưa từng chịu qua loại ủy khuất như này, trong tầm tay của chủ nhân chính là túi thức ăn chó, nhưng lại không cho nó ăn!

"Gâu gâu ~"

Chó nhỏ tủi thân, nhìn về phía Lâm An.

Cái miệng đang há ra của Lâm An đột nhiên dừng lại.

" Áu áu ~ Áu áu ~"

Tiểu Phúc ỷ lại mà đem đầu dựa vào đầu gối của Lâm An, đôi mắt đen bóng ướt át dường như sắp khóc.

Lâm An thong thả mà chớp chớp mắt, sau đó nhìn theo phương hướng cái chân của con chó mà thấy được túi thức ăn.

Vài phút sau, trong bát cơm chó được đổ đầy có ngọn, Tiểu Phúc lập tức quên mất sự tủi thân vừa rồi, nó vui sướng mà vẫy đuôi ăn thức ăn, mỗi lần ăn đều là một mồm to, dường như là một con chó chết đói đầu thai thành.

Mà Lâm An ngồi xổm bên cạnh Tiểu Phúc, không ngừng nghiêng đầu mà nhìn tới nhìn lui.

Rốt cuộc, cậu cũng tìm được góc độ thích hợp, một lần nữa há miệng nhe ra chiếc răng nanh trắng nhọn, chậm rãi tới gần sau cổ của Tiểu Phúc.

Sau đó một ngụm mà cắn xuống!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro