CHƯƠNG 7: Độc thân nhờ thực lực, lấy thực lực thoát ế!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Âm cúi đầu, từ góc độ của anh nhìn xuống, vừa đúng lúc thấy được đôi tai hồng thấu của Văn Du.

Khẽ sờ sờ đầu cậu, nói: “ Cơm nước xong, ta mang em đi một nơi.”.

Văn Du nằm ở trong lòng ngực anh, nghe vậy liền ngẩng đầu lên hỏi: “ Đi chỗ nào?”.

Nam Âm hôn hôn đỉnh đầu cậu : “ Đến lúc đó em sẽ biết.”.

Lúc xe dừng lại trước cổng giáo đường.

Hai người trước sau xuống xe, Nam Âm nắm tay Văn Du nói: “ Đi vào cùng ta nào.”.

Bọn họ đi qua đại sảnh ttrang nghiêm làm người khác sợ hãi, rồi đi vòng ra phía sau cây thần.

Văn Du không thể tưởng được, đằng sau cây thần lại là một mảnh rừng rậm nguyên thuỷ, Nam Âm dắt cậu, đi tới đâu, cây cối hoa cỏ đều tự động tách ra, nhường đường cho hai người.

Mãi tới khi đi vào rất sâu, Văn Du nhìn thấy một gốc cây lớn rất đặc biệt.

Văn Du ngẩng đầu lên, nhưng cũng không thể nhìn thấy được độ cao cuối cùng của nó.

“ Đây là?”.

Nam Âm không đáp lời cậu, nắm lấy tay Văn Du, chậm rãi dắt cậu đi tới gần thân cây hơn.

Bàn tay to hơn một vòng ôm lấy mu bàn tay của cậu, cùng nhau dán lên thân cây trước mắt.

Ánh sáng màu trắng ngà đột nhiên hiện ra, đem hai người bao lại.

Văn Du nhìn người phụ nữ lơ lửng trên không trung, nàng giống như vừa tỉnh lại từ một giấc ngủ say, ngáp một cái thật lớn, sau đó bay lại gần, dừng ngay trước mặt cậu cùng Nam Âm.

Nàng nhìn về phía Nam Âm: “ Ngươi cuối cùng cũng trưởng thành rồi, thật tốt quá.”.

Nam Âm tôn kính nhìn nàng nói: “ Mẫu thụ, đây là hôn thê của ta, em ấy tên Văn Du.”.

Tay nàng ta xoa xoa mặt Văn Du, lòng bàn tay ấm áp, âm thanh nhẹ nhàng cảm khái: “ Mấy trăm năm rồi, cùng ta cũng lại nhìn thấy một người đến từ Dị thế.”.

Văn Du kinh ngạc nhìn nàng: “Cô biết tôi…”.

Ai ngờ nàng cũng không nhìn cậu, chỉ nhìn Nam Âm đang đen mặt, bĩu môi, nhìn qua giống y như một nữ sinh trẻ tuổi: “ Thật nhàm chán, trước đây phụ hoàng ngươi dẫn người kia tới, cũng không thích ta chạm vào hắn, giống như nhìn thấy ta cùng các người đoạt vợ vậy.”.

Nàng sờ sờ khuân mặt Văn Du, hung dữ nhìn Nam Âm đang còn đen mặt nói: “ Nhưng mà để hắn mang con tới đây, vậy đã chứng minh được rằng tiểu vương tử điện hạ thật sự rất thích con đấy.”.

Văn Du đỏ bừng mặt, lặng lẽ nắm chặt lấy tay Nam Âm.

Nàng nhìn bọn họ nắm tay nhau, trên mặt tươi cười đầy hoài niệm, nói: “Con không cần cảm thấy lo lắng đâu, người đến nơi này, đều có số mệnh sắp đặt cả.”.

“ Đi về thôi, đừng có cô phụ một phen tâm ý của Nam Âm đó.”.

Nàng phất tay, vầng sáng trắng ngà xung quanh đần tan biến, lúc Văn Du lấy lại tinh thần, hai người vẫn đứng ở trước thân cây kia như cũ, phảng phất như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, nhưng mà, có cái gì đó lại không giống thế.

Văn Du chớp chớp mắt, hoang mang nhìn Nam Âm.

Nam Âm hôn hôn trán cậu một chút, chậm rãi nói: “ Những lời này, bọn họ đại khái đều muốn ta chính miệng nói cho em biết.”.

“ Em xuất hiện ở thế giới này, thật ra là có nguyên nhân cả. Thế giới này xuất hiện nhờ  rất nhiều mảnh năng lượng nhỏ tạo thành, vậy cho nên chúng phân bố không đều, rất dễ phát sinh bạo động năng lượng, vì để cân đối được năng lượng, thế giới này sinh ra ý thức riêng. Bởi vì thực vật là sinh vật thuần khiết nhất, cho nên ý thức gửi gắm hi vọng vào cây cối chúng ta, dùng cây cối làm cầu nối để kết nối với sinh linh trên thế giới này. Những điều em vừa nhìn thấy, chính là bản thân của ý thức, còn được gọi là Mẫu Thụ.”.

Văn Du có chút bất an ôm lấy cánh tay y, Nam Âm vỗ vỗ tay cậu, nói tiếp: “ Tộc của chúng ta cũng vì vậy, mới có thể xuất hiện được trên đời này.”.

“ Sau đó, vào một thời điểm ngẫu nhiên, Mẫu Thụ phát hiện được có người ở dị thế, mang trên mình nguồn năng lượng có thể trung hoà được các mảnh năng lượng nhỏ, từ đó, cứ cách trẳm năm, lại có một người vốn chết ngoài ý muốn ở dị thế được triệu hoán đến đây.”.

“ Nhưng mà, không phải tất cả mọi người từ dị thế đến đều cam tâm tình nguyện lưu lại nơi này.”.

Nói tới đây, trên mặt Nam Âm lộ rõ biểu tình bi thương: “ Trong số bọn họ cũng có rất nhiều người mang tâm tư đen tối, cho dù biết là chúng ta cứu bọn họ, bọn họ vẫn sẽ cảm thấy chúng ta đang nợ bọn họ.”.

“ Mấy trăm năm trước, phụ hoàng ta bị người dị thế lợi dụng, vì bảo vệ phụ thân ta mà lâm vào giấc ngủ say, ta cũng vì thế mà bị dừng lại ở hình dạo trẻ con, không thể bước vào thời kỳ trước trưởng thành.”.

“ Từ đó về sau, mấy trăm năm qua, chúng ta dùng cớ liên hôn để quan sát những người đến từ dị thế. Nếu là người lòng dạ đen tối đều sẽ bị mượn cớ từ hôn mà tiễn đi*, thẳng đến ngày mà em tới.”.

Nói xong câu cuối cùng, âm thanh y đột nhiên nhu hoà lại, ôm chặt Văn Du nói: “ May mắn là, em đã đến rồi.”.

Văn Du cũng ôm lấy y, trong lòng lại nghĩ mà sợ, may mắn, may mắn bản thân là một đứa ngốc bạch ngọt **, bằng không hiện tại thật sự là chết đến không thể chết hơn được.

Lúc này, cậu đột ngột get được trọng điểm trong câu truyện vừa rồi, vậy là do những người phía trước toàn lòng dạ đen tối cho nên anh không thích, đổi lại một người khác ngốc bệnh ngọt giống tui, anh cũng sẽ thích?

Nghĩ tới đó cậu liền không nhịn được mà đẩy Nam Âm ra: “ Dù sao thì liên hôn cũng là giả, bây giờ anh chỉ cần nói cho tôi*** biết phải làm sao để giúp các anh là được, không cần phải giả vờ thích tôi**** đâu.”.

Nam Âm nghe tới đó lập tức hiểu được vì sao cậu lại khó chịu, liền nói: “ Ta đã nói với em rồi, tộc của chúng ta, chỉ khi nào gặp được người mình thích, mới có thể bắt đầu tiến vào hình thái trưởng thành.”.

Nhìn Văn Du vì đột nhiên nghe được lời thổ lộ mà đỏ bừng khuân mặt, Nam Âm nói tiếp: “ Em chắc chắn không biết, từ ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy em, ta liền nghĩ, cuối cùng tất cả năng lượng ta tích cóp mấy trăm năm qua,  chính là để đến khi gặp được em, trực tiếp tiến vào thời kỳ trưởng thành.”.

Nhiều năm sau, cho tới khi Văn Du bị treo lên mà ừm ứm ưm, cậu hận không thể quay trở lại, oánh cho cái con người bị lời ngon tiếng ngọt của người nào đó mê hoặc một trận.

Nhưng mà sau này, khi biết được phải mãi tới khi phụ hoàng Nam Âm tỉnh lại, Nam Cùng mới biết được Nam Âm là con của mình, cậu cuối cùng cũng tìm lại dược cảm giác tâm lý cân bằng một cách quỷ dị.

Nằm ở trong lòng ngực Nam Âm, Văn Du nhớ lại lời giải thích vừa nãy của anh: “ Như vậy, vì nguyên nhân là ý thức của thế giới hoá thành cây cối, cho nên trên thế giới này con người sinh ra đều sẽ yêu thực vật? Nếu như thế, chuyện tộc anh có thể hoá thân thành nhân loại, cũng trở thành bí mật không thể nói ra? ”.

“ Đúng vây. ”.

Trong lòng cậu cảm thấy may mắn không thôi, chuyện này thật là tốt, bằng không tên Nam Âm không biết xấu hổ này, lớn lên hoàn hảo như thế, cậu khẳng định sẽ ghen chết rồi, lo lắng đề phòng mãi không ngớt.

Nam Âm nhìn người nào đó trong lồng ngực mình còn đang suy nghĩ linh tinh gì đâu, cảm thấy buồn cười không thôi, giọng nói còn mang chút trầm khàn vương hơi tình dục : “ Nếu như em không mệt, vậy thì lại làm thêm một lần đi~.”.

“ Ôi…”.

----------------------------------

Tui tên Văn Du, đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới, tui cuối cùng cũng tìm được đối tượng rồi, hé hé hé…

  Lời tác giả:  Tui kỳ thực có đặt ra CP của Mẫu Thụ, lúc viết kết truyện còn suýt chút nữa viết thành kết truyện BE, nhưng mà… tui đều nhịn xuống nha.

Kết thúc, tui đi đào thêm cái hố mới đây, nhóm tiểu thiên sứ thân ái ơi, hẹn gặp lại ở cái hố khác nhé. Moah moah (づ ̄ 3 ̄)づ

#Lưu ý#

tiễn đi*: aka giết, trừ khử,…. Túm cái quần lại là ‘tiễn’ theo nghĩa đen luôn nha bà con.

ngốc bạch ngọt **: tổ hợp của ngốc nghếch, trtắng trẻo, ngọt ngào. Em thụ cũng tự biết thân biết phận giữ, đặt cho mình cái thuộc tính hợp ghê á.

tôi***, tôi****: đoạn này là dỗi tới đôit xưng hô luôn nha, không phải editor oánh lộn chữ đâu nha 😂

Lời editor:  Thật ra tui cũng đã tưởng tượng đucợ đại khái câu truyện của Nam Cùng và phụ hoàng anh công ( aka chậu hoa hồng trắng) rồi.

Chỉ là tại sao? Một người, một hoa hồng kết hợp lại cho ra một cái cây xanh? Lại còn bonus thêm dây leo????????

Mà thôi, cuối cùng thì cũng xong bộ này rồi. Mặc dù không phải bộ đầu tiên mà tui edit nhưng mà chắc chắn nó chính là bộ đầu tiên tui edit hoàn đấy.

Không sai đâu, tui đích thị là một ‘nàng Bân’ chính hiệu đó  😂 😂 😂 😂 😂

Cảm ơn cả nhà đã cùng tui đi hết chặng đường ngắn này.

Nếu như đọc mà mọi người cảm thấy lỗi chính tả hay câu cú nó không được mượt, còn bị giống conver thì báo cho tui biết với nha. Tui đang cố gắng edit thuần việt một cách trọn vẹn nhất.

Thank cả nhà.

Yêu mọi người nhiều nhiều.❤❤❤❤❤❤❤
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro