Chương 39. Thiên tài và kẻ điên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Dương kêu người đem hun đốt (熏蒸??) (thùng nước ngâm chân, đặt mấy tấm vải lên đầu gối), dục (thùng tắm đựng nước thuốc) thuốc, châm cứu tới rồi dùng hết cho Tô Địch, cậu sẽ đốt hương ở đầu giường y mỗi đêm rồi một tháng sau nói tiếp. 

Mạnh Dương chỉ ở trong nước mấy ngày lại phải xuất ngoại là vì liên quan tới việc tiêu thụ nước hoa cậu đã đoạt giả, tuy cậu không cần làm hết mọi thứ nhưng có một số việc vẫn cần cậu có mặt, tỷ như nhiều thương hiệu muốn liên danh, nhưng đến tột cùng nên lựa chọn nhà nào thì Lạc Tu đã kêu người sàng lọc qua cho cậu, cuối cùng là quyết định của chính cậu.

Bởi vì công ty của Mạnh Dương ở trong nước chỉ có chút tiếng tăm nên nếu muốn nâng cao đẳng cấp thì cách tốt nhất chính là liên danh với các công ty lớn. Trên bình nước hoa quốc tế đoạt giải trong cuộc thi đấu thanh niên quốc tế đều được phép sử dụng dấu hiệu vương miệng của hiệp hội nước hoa quốc tế, hiện tại rất nhiều người thu thập bình nước hoa có nhãn vương miện mỗi năm, nước hoa quán quân cũng đều nhất định bán đắt, các công ty nước hoa lớn đều hy vọng mình có nước hoa có dấu hiệu vương miện, cũng mong mượn nhiệt độ này kiếm một khoản lớn, cho nên công ty lớn muốn liên danh rất nhiều.

Mạnh Dương lật xem những công ty đã qua sàng lọc, đột nhiên dừng lại hỏi: "Ôn Khâu? Đây không phải là công ty của Celsi sao?"

"Công ty và chính Celsi đều có suy nghĩ muốn hợp tác với cậu, hơn nữa bọn họ cho ra điều kiện cũng coi là rất có thành ý. Celsi còn nói nếu cậu nguyện ý thì cậu ấy muốn nói chuyện trực tiếp với cậu." Trợ lý nói.

Mạnh Dương quay đầu lại nhìn Lạc Tu đang đứng cạnh cửa sổ sát đất gọi điện thoại, sau đó tự mình suy nghĩ.

Đợi Lạc Tu kết thúc cuộc trò chuyện đi tới, Mạnh Dương nói với anh: "Celsi muốn hợp tác với em, chú nói xem có phải cậu ấy có mục đích gì khác không, em nghe qua cậu ấy và Blaley từng có scandal với nhau, có phải cậu ấy biết chuyện Blaley thích em?"

"Chuyện này anh cũng đã thử phân tích qua, anh nghĩ cậu ta là thật lòng muốn hợp tác với em, hơn nữa ông chủ lớn nhất công ty bọn họ có quan hệ rất tốt với anh nên hợp tác với công ty này là một lựa chọn tốt. Dù cho cậu ta che giấu kỹ và thật sự có dụng ý khác, anh cũng có nắm chắc không cho cậu ta như ý. Nếu như em không yên tâm thì có thể tới nói chuyện trực tiếp và thăm dò cậu ta." Lạc Tu hôn hôn Mạnh Dương nói: "Anh phải đi tới công ty một chuyến, nếu em muốn gặp Celsi thì để cho trợ lý sắp xếp."

Mạnh Dương tiễn Lạc Tu ra cửa xong, lại nghiêm túc suy nghĩ cuối cùng quyết định gặp Celsi.

Trợ lý hẹn xong nơi gặp mặt, Mạnh Dương dưới sự hộ tống của vệ sĩ ra cửa đi đến nơi hẹn.

Celsi tới sớm hơn Mạnh Dương một lúc, chỉ là nhìn qua dáng vẻ của cậu không có tinh thần lắm.

"Cậu... Sắc mặt của cậu nhìn không tốt lắm, không thoải mái sao?" Mạnh Dương nghĩ thầm, bộ dạng này của cậu ta có thể đàm luận sao?

"Tôi không nghĩ tới cậu sẽ hẹn gặp tôi vào hôm nay, đêm qua uống hơi nhiều với bạn nên cả đêm không ngủ." Celsi dùng hai tay xoa xoa mặt nói: "Tôi xin lỗi vì gặp cậu với trạng thái như này."

"Không sao, chưa thông báo trước đã đột nhiên hẹn gặp mặt là tôi suy xét không chu toàn." Mạnh Dương nói: "Không bằng cậu đi về nghỉ ngơi trước, mai chúng ta lại bàn lại được không?"

"Bình thường tôi cũng hay uống nên dù say rượu vẫn có thể nói chuyện, chàng trai tỏa sáng dưới ánh mặt trời chỉ là thiết lập thôi, tôi đã bắt đầu uống rượu từ sớm rồi, chỉ là cậu không cần nghĩ tôi đã gặp chuyện gì bất hạnh nên mới như vậy, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng chịu khổ, cha mẹ đều rất thương tôi, tôi chỉ là thích uống rượu mà thôi, sau khi uống say sẽ có rất nhiều linh cảm." Celsi nói: "Hơn nữa tôi đã không kịp chờ muốn nói suy nghĩ của tôi với cậu."

Mạnh Dương thấy người này cũng thật thú vị, cười nói: "Cậu nói xem."

Sau đó Celsi nói cho Mạnh Dương suy nghĩa của cậu, Celsi nói cậu rất thích nước hoa do Mạnh Dương điều chế và cũng có linh cảm từ đó, nếu như hai người họ hợp tác kết hợp nghệ thuật lãng mạn phương Tây và duy mỹ chữa trị phương Đông, nhất định sẽ được hoan nghênh rất lớn, sau này nói không chừng sẽ đạt được đỉnh cao xưa nay chưa từng có.

Mạnh Dương nghiêm túc nghe suy nghĩ và đủ loại miêu tả của Celsi, những thứ này cũng làm cho cậu vô cùng động tâm.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Celsi mong đợi hỏi Mạnh Dương.

"Tôi không thể không thừa nhận suy nghĩ của cậu vô cùng có sức hấp dẫn với tôi, thậm chí tôi còn có suy nghĩ muốn nhanh chóng thực hiện nó." Mạnh Dương nói: "Nhưng có một việc vẫn để cho tôi lo lắng."

"Cậu là nói Blaley?" Celsi trực tiếp hỏi.

"Tôi biết cậu thích anh ta, cậu cũng nên biết anh ta thích tôi, nếu như chúng ta bắt đầu hợp tác, lại bởi vì chuyện của anh ta mà nảy sinh mâu thuẫn.."

"Quả nhiên là cách nghĩ của người phương Đông." Celsi cười cười: "Blaley không phải là người đàn ông đầu tiên tôi thích và cũng sẽ không phải là người cuối cùng, hiện tại tôi thích anh ta, không có nghĩa là tôi sẽ luôn thích anh ta. Trong cuộc đời của tôi thì không có gì quan trọng hơn so với nước hoa, vì một người không thích mình mà làm ra chuyện ngu xuẩn, tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người tôi."

Celsi nhún vai nói: "Đàn ông trên đời này nhiều như thế sao tôi lại phải băn khoăn chỉ vì một người đàn ông chứ? Huống chi hiện tại tôi cũng không thiếu đàn ông, tôi cần thỏa thích hưởng thụ cuộc sống thì mới có được nhiều linh cảm hơn, Blaley chỉ là một trong rất nhiều linh cảm tôi chưa lấy tới tay thôi. Trái lại, cậu còn trẻ vậy mà đã kết hôn rồi khiến tôi nghĩ mãi không hiểu được vì sao trên thế giới này còn nhiều chuyện thú vị, sao cậu lại dùng hôn nhân trói buộc bản thân sớm vậy chứ?" 

"Tôi không thể nói cho cậu biết nguyên nhân, cũng không có cách nào hình dung suy nghĩ của tôi cho cậu, có lẽ tới một ngày nào đó cậu sẽ gặp được một người có thể làm chỗ dựa tinh thần cho cậu khi cậu có đau khổ tới mức nào đi nữa vẫn cố gắng sống, lại hạnh phúc cũng không sợ ch*t đi, cậu sẽ hiểu rõ cảm nhận nhận của tôi."

"Như vậy tôi hy vọng tôi vĩnh viễn không gặp được người như vậy, tôi muốn dành cả đời để hưởng thụ, tôi không cách nào tưởng tượng ra được cuộc sống chỉ luôn thích một người."

Hai người nói chuyện rất lâu mới xong, cũng hẹn ngày mai bắt đầu chính thức bàn về chuyện hợp tác, Mạnh Dương cũng biết vì sao Lạc Tu yên tâm cho cậu hợp tác với Celsi, cậu cảm nhận được nhiệt tình yêu thương và điên cuồng đối với nước hoa trên người Celsi, tuy hai người có rất nhiều quan điểm không giống nhau, nhưng bất ngờ trò chuyện rất hợp. Mà liên quan tới phương diện điều chế hương, Mạnh Dương có một loại cảm giác như đã gặp tri kỷ.

Nói xong phần cần cậu tự mình làm chủ, Mạnh Dương để lại một số công thức điều chế nước hoa liền vội vã trở về nước.

Tiến hành trị liệu cho Tô Địch vẫn chưa tới 1 tháng, chỉ mới hơn nửa tháng, ngón tay của Tô Địch đã hơi nhúc nhích.

Tiêu Khắc thấy được liền lập tức chạy đi tìm bác sĩ lại bởi vì quá kích động còn té lộn mèo một cái, hoàn toàn quên mất chỉ cần ấn chuông khẩn cấp ở đầu giường sẽ có bác sĩ tới.

Sau khi bác sĩ tới xem lại phát hiện Tô Địch quả thật có dấu hiệu muốn tỉnh lại đều vô cùng kinh ngạc.

Hai ngày sau, cuối cùng Mạnh Dương có thời gian rảnh đi thăm Tô Địch đã hoàn toàn tỉnh dậy.

Tiêu Khắc thấy Mạnh Dương đi vào, lập tức đứng dậy nhường chỗ cho cậu.

Mạnh Dương ngồi xuống ghế bên giường, nhìn sắc mặt Tô Địch còn có chút tái nhợt suy yếu: "Cảm thấy thế nào?"

Tô Địch chậm rãi nó  :"Tôi đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ là một khoảng không tối đen, ngoại trừ chính tôi thì không có gì cả, tôi đã tìm trong bóng tối thật lâu nhưng vẫn không tìm được lối ra. Tôi cảm thấy mệt mỏi, muốn bỏ cuộc, sau đó đột nhiên có ánh sáng xuất hiện, trong ánh sáng có khói mù lượn lờ mang theo mùi thuốc dễ ngửi, tôi ngửi ngửi, đột nhiên cảm thấy mình lại có sức lực, sau đó dưới sự dẫn đường của ánh sáng, rốt cuộc tôi tìm được cửa ra, có thể ra khỏi bóng tối, tôi cảm thấy tốt lắm."

"Cảm ơn cậu." Tô Địch nhìn Mạnh Dương, cảm kích nói: "Tôi không biết nên báo đáp cậu như thế nào, nếu như là chuyện tôi có thể làm, xin nhất định phải nói cho tôi biết."

"Không cần cậu báo đáp tôi, Tiêu Khắc sẽ thay cậu báo đáp tôi." Mạnh Dương cười nói, sau đó nhìn về phía Tiêu Khắc: "Đúng không, Tiêu Khắc?"

"Đúng vậy!" Tiêu Khắc ngồi bên kia giường nắm tay Tô Địch: "Cậu không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ báo đáp cậu ấy thay cho cậu."

Tô Địch cười cười nhìn Tiêu Khắc, trong mắt hàm chứa nước mắt.

"Cậu mới vừa tỉnh lại nên cần tịnh dưỡng và điều trị thật tốt, những chuyện khác tạm thời không cần nghĩ tới, trước dưỡng thân thể mới quan trọng nhất." Mạnh Dương đứng dậy nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy cậu nữa, qua một thời gian tôi sẽ trở lại thăm cậu."

"Tôi tiễn cậu." Tiêu Khắc đứng lên nói.

Sau khi hai người đi ra ngoài, Tiêu Khắc hỏi: "Tôi phải làm thế nào mới có thể báo đáp cậu được đây?"

"Hiện tại tôi không có gì cần cậu đi làm." Mạnh Dương đi về phía trước nói: "Nếu cậu thật sự muốn báo đáp tôi vậy thì nhanh chóng kết thúc kỳ phản nghịch của cậu đi, đi làm chuyện cậu nên làm, chờ cậu có năng lực lại hỏi tôi nên báo đáp tôi thế nào."

Tiêu Khắc sửng sốt bởi vì lời nói của Mạnh Dương.

"Vì chính cậu và cũng là vì Tô Địch, cậu cũng nên trưởng thành rồi. Lãng phí tiền trong nhà lại không muốn trong nhà quản lý dạy dỗ còn đối nghịch với cha mẹ, tôi xem thường nhất chính là loại người này." Mạnh Dương dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Nếu như tôi giống cậu, mẹ còn sống, cha tuy cứng nhắc nghiêm khắc nhưng là thật tình muốn tốt cho tôi, tôi sẽ.. cảm thấy vô cùng may mắn và cảm kích, mà không phải đợi tới sau này hối hận vì những gì bản thân đã làm ở hiện tại."

Tiêu Khắc đứng ở hành lang bệnh viện, nghiêm túc suy nghĩ lời Mạnh Dương nói.

"Bạn học Mạnh Dương, xin chờ một chút!" Hai bác sĩ bước nhanh tới chỗ Mạnh Dương.

Mạnh Dương đứng trước thang máy, quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.

"Chúng tôi muốn viết bản báo cáo liên quan tới việc điều trị cho Tô Địch, chúng tôi có thể mời cậu viết một phần kỹ càng liên quan tới quá trình tiến hành trị liệu bằng hương liệu hay không?" Bác sĩ hỏi.

"Tôi sẽ kêu trợ lý của tôi đưa cho mọi người một phần lưu trình đại khái." Mạnh Dương nói.

"Nếu có thể, có thể nhờ cậu viết nội dung chi tiết... Đương nhiên, tôi nói không phải công thức của cậu mà là quá trình của cậu và phương pháp để cho chúng tôi có thể tiến hành ghi chép và tham khảo có được không?"

"Xin lỗi, tôi còn có việc, gặp lại sau." Mạnh Dương từ chối, sau đó đi vào tháng máy, vệ sĩ theo sát phía sau.

"Bạn học Mạnh Dương..." Hai bác sĩ nhìn cửa tháng máy khép lại, chỉ có thể nhìn nhau, tuy bọn họ sớm dự liệu được là sẽ bị từ chối, nhưng vẫn thất vọng thở dài.

Nước hoa do Mạnh Dương và Celsi liên hợp được đưa ra không chỉ đưa tới sự chú ý và nhiệt độ rất cao, lượng tiêu thụ trong khoảng thời gian ngắn đã đột phá vô cùng lớn, dù là các nước phương Tây hay phương Đông đều xuất hiện tình trạng cung không đủ cầu, có tiền cũng không mua được. Đương nhiên, trong này tồn tại kỹ xảo tiêu thụ, ví dụ như phương pháp tiêu thụ đói bụng (Hunger Marketing), làm cho mọi người cảm thấy mình không mua được, so với lúc nào cũng có thể mua được thì tốt hơn nhiều.

Mạnh Dương đi vào phòng học ngồi xuống chỗ của cậu rồi lấy đồ ra đợi tiết học bắt đầu, cậu đương nhiên cảm nhận được tầm mắt từ những bạn học, hơn nữa còn đang dùng điện thoại thảo luận về cậu, cậu cũng đã sớm quen.

"Mạnh Dương." Một bạn học nữ đi tới bên cạnh Mạnh Dương, hai tay đặt sau lưng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

"Có chuyện gì sao?" Mạnh Dương nhìn cô hỏi.

"Cậu có thể ký tên trên này được không?" Bạn học nữ lấy ra một tấm thẻ mạ vàng vô cùng tinh xảo đặt lên bàn Mạnh Dương.

Mạnh Dương nhận ra tấm thẻ này, tấm thiệp này là quà tặng trong hộp nước hoa của cậu, sau khi ký tên xong cậu đưa tấm thiệp lại cho bạn học nữ kia: "Như vậy được chứ?"

"Cảm ơn cậu!" Bạn học nữ nhận tấm thẻ hưng phấn lại kích động nói: "Tớ thực sự vô cùng thích loại nước hoa này, đáng tiếc là dùng rất nhiều cách cũng không mua được các loại nước hoa khác, đợi tớ mua được những loại khác thì cậu có thể ký tên cho tớ được chứ?"

"Được chứ." Mạnh Dương gật đầu.

"Cảm ơn cậu!" Bạn học nữ lần nữa nói cảm ơn, sau đó trở lại chỗ ngồi kích động thảo luận với các bạn học khác.

Lại có thêm mười mấy bạn học cầm tấm thẻ tới để cho Mạnh Dương kí, Mạnh Dương cũng đều ký cho bọn họ, thanh âm thảo luận trong phòng học càng lúc càng lớn mãi đến khi tiết học bắt đầu mới an tĩnh lại.

Vu Quân Thần đang nhìn và nghe nhưng  trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, gã nhớ đến trước đó Mạnh Dương đã từng nói với gã nếu như muốn làm đối thủ của cậu thì phải xem gã có thể đuổi kịp bước đi của cậu hay không, trước đó gã còn không để bụng, nhưng không nghĩ tới, cậu cư nhiên dùng thời gian ngắn như vậy đã kéo khoảng cách giữa họ dài ra như vậy.

Mạnh Dương cũng thật không ngờ cậu và Celsi sẽ trở thành bạn, phỏng chừng ngay cả Lạc Tu cũng không nghĩ tới, dù sao tính cách và quan điểm của bọn họ đều khác nhau rất lớn. Ngoại trừ thường trò chuyện về nước hoa, Celsi thỉnh thoảng sẽ chia sẻ cuộc sống của cậu với Mạnh dương, mà có chút nội dung vô cùng táo bạo, Mạnh Dương sau khi nhìn cũng chỉ lắc đầu lại cảm thấy có chút buồn cười. Thậm chí có đôi khi nghĩ, nếu cậu chưa từng gặp và thích Lạc Tu, như vậy thì cuộc sống thoải mái phóng túng và hưởng thụ như Celsi thực ra cũng không tệ?

Mạnh Dương nghĩ nhất định là cậu đã bị Celsi lây bệnh nên mới sinh ra suy nghĩ như vậy, chỉ là nghìn vạn lần không thể để cho Lạc Tu biết, không thì nhất định Lạc Tu sẽ không cho cậu liên lạc riêng với Celsi.

Mặc dù có thời điểm sẽ cảm thấy Celsi thỏa thuê hưởng thụ cũng không tệ, nhưng Mạnh Dương tuyệt không ước ao, bởi vì Lạc Tu chính là điểm về duy nhất của cậu, được Lạc Tu yêu thật sự vô cùng hạnh phúc, dù là ai cũng không cảm nhận được, cậu cho dù ch*t cũng muốn ch*t trong loại hạnh phúc này, vĩnh viễn không cần rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro