Chương 40. Vợ tôi vừa trẻ vừa đẹp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đình đài

Lâu các

Thủy tạ



Mạnh Dương cùng các đàn anh đàn chị và những học trò của các đại sư khác đi theo Lâm Tùng Thai tới phân hội hương liệu, ngoại trừ để tham quan học tập thì còn mục đích khác chính là học trò được đề cử có thể tham gia kỳ thi hội viên dự bị, đây cũng là chỗ tốt khi trở thành học trò của đại sư.

"Cảnh sắc nơi này cũng không tệ." Mạnh Dương nói với Ngô Phong.

Nơi này lớn hơn học viện của bọn họ, là lâm viên cổ đại, đỉnh đài lầu các thủy tạ đều có đủ, phong cách nhã trí thanh u ( thanh tịnh và đẹp đẽ ), cũng là một nơi tịnh dưỡng thể xác và tinh thần rất tốt.

"Phong cảnh đẹp, nhưng người nơi này lại không tốt lắm." Bởi vì còn có những đệ tử của các đại sư khác nên Ngô Phong thì thầm với Mạnh Dương: "Đừng nói là hội viên chính thức, ngay cả hội viên dự bị cũng là ngước mũi nhìn trời, tự cho mình là tài trí hơn người, vô cùng đáng ghét."

Trước khi Mạnh Dương trở thành học trò của Lâm Tùng Thai thì bọn Ngô Phong đã cùng Lâm Tùng Thai tới mấy lần, có thể để cho hắn nói ra lời như vậy có thể thấy được thời điểm hắn tới trước đó có bao nhiêu tức giận.

Mạnh Dương cười: "Nghe nói dù muốn trở thành hội viên dự bị thì ngưỡng cửa cũng khá cao, quá trình thi vô cùng nghiêm khắc và còn phải được năm vị đại sư tán thành mới được."

"Quả thực là như vậy." Ngô Phong không cam lòng bĩu môi: "Lần trước anh chỉ thiếu chút xíu đã thông qua kỳ thi. Chỉ cần thông qua kỳ thi, có thầy ở, để cho năm vị đại sư tán thành là chuyện rất đơn giản, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hội viên dự bị trên cơ bản đều là học trò của đại sư."

Mạnh Dương gật đầu, kỳ thực cậu không muốn tham gia kỳ thi này, nhưng muốn có được giấy chứng nhận của phân hội hương liệu thì nhất định phải trở thành hội viên. Tình huống hiện tại chính là rất nhiều người đều chỉ nhận thức giấy chứng nhận của phân hội hương liệu, nếu cậu không có, thì chắc chắn tình huống bị phó trưởng khoa xem thường sẽ xảy ra lần nữa. Hơn nữa ít nhất cậu phải chứng minh cậu có năng lực thì mới có tư cách khinh thường tình trạng như vậy.

Bọn họ đi trên đường nhỏ xuyên qua rừng trúc, đi tới chỗ sâu trong lâm viên, thời điểm đi ngang qua hoa viên lại thấy được mấy người vừa đi tới sau đó lại quẹo đi, Mạnh Dương sửng sốt, quay đầu nói với Ngô Phong: "Em thấy chú Lạc, em tới nói chuyện với anh ấy."

"Vậy thì anh sẽ đợi em ở cuối hành lang phía trước, không thì em sẽ không tìm được chỗ, em phải nhanh lên, thầy cô nói xong sẽ phải đi." Ngô Phong dặn dò.

"Đã biết, em sẽ nhanh thôi." Mạnh Dương nói xong chạy tới bên Lạc Tu.

Sau khi bước tới, Mạnh Dương kêu: "Chú Lạc."

Lạc Tu nghe được thanh âm của Mạnh Dương thì bất ngờ, anh xoay người nhìn qua thì thấy Mạnh Dương đang chạy về phía anh, anh cũng tiến lên mấy bước.

"Sao chú lại ở đây?" Mạnh Dương ôm hông anh, ngẩng đầu hỏi.

"Anh cùng bạn tới đây thăm một người bạn, cơ thể cậu ấy dạo gần đây không tốt lắm nên tịnh dưỡng ở đây." Lạc Tu thấy Mạnh Dương vì đi quá nhanh, hôm nay lại nắng to khiến hai gò má hơi ửng đỏ, anh giơ tay lên sờ sờ mặt cậu: "Em tới cùng thầy?"

"Vâng, hôm nay bọn em tới tham quan và tham gia kỳ thi, nếu anh không vội thì tới đón em nha, chúng ta cùng nhau về." Mạnh Dương nói.

"Được." Lạc Tu đồng ý.

"Vậy em đi trước, đàn anh còn đang chờ em." Mạnh Dương hôn mặt anh một cái sau đó xoay người chạy đi.

Lạc Tu thấy Mạnh Dương như một cơn gió, vội vội vàng vàng tới, vội vội vàng vàng đi, anh nhìn Mạnh Dương dần biến mất trong tầm mắt mới xoay người hướng tới đám bạn của anh.

Bạn Lạc Tu trêu: "Vợ cậu gọi cậu là chú? Đây là tình thú giữa hai người à?"

"Trước khi kết hôn đã gọi như vậy nên vẫn giữ cho tới giờ." Lạc Tu cười cười.

"Tuy cậu ấy gọi chú cũng không sai, cậu đúng là có thể làm chú cậu ấy, nhưng hai người đã kết hôn rồi lại nghe cậu ấy gọi như vậy, trong lòng cậu có cảm giác gì?" Bạn Lạc Tu cười hỏi.

(Hạ : Trong bản raw để là ta với ngươi, tui edit lại thành anh với em cho nói ngọt, vì vừa làm vừa đọc nên giờ mới biết còn tình huống này, thôi lỡ rồi để vậy lun hen. ^-^

Hạ (lần 2): Tuy đã đọc òi nhưng tui lại quên mãi mấy chương sau mới nhận ra nên thôi mọi người thông cảm nhe. ^-^)

"Muốn biết là cảm giác gì thì mấy cậu về kêu vợ mình gọi mấy cậu như vậy, không phải sẽ biết sao, chỉ là chắc chắn không có cảm giác tốt như tôi là được, dù sao vợ của mấy cậu nào có trẻ tuổi lại đẹp như vợ tôi." Lạc Tu cười nói.

"Ai! Tôi phát hiện sau khi cậu kết hôn, thực sự là càng ngày càng không biết xấu hổ."

Lạc Tu và những người bạn của anh vừa cười nói vừa đi về phía trước.

Mạnh Dương đi nhanh trên hành lang, thời điểm sắp đi tới khúc quanh cậu đột nhiên dừng bước, sau đó đứng tại chỗ.

Mấy giây sau, một người đi ra từ khúc quanh, Mạnh Dương thấy hắn ôm thứ gì đó nên đứng không nhúc nhích chờ hắn đi trước.

Người nọ thấy Mạnh Dương tựa hồ là muốn hắn đi qua trước, rất bất ngờ, bởi vì hắn mang giầy vải và bước chân rất nhẹ nên không phát ra chút âm thanh dù đi trên đất, hắn không khỏi nhìn Mạnh Dương thêm mấy lần.

Này vừa nhìn, người nọ đã nhận ra Mạnh Dương là ai, lập tức cau mày, đồng thời khi đi ngang qua Mạnh Dương thì dùng sức húc vai cậu.

Mạnh Dương không ngờ hắn lại làm vậy, cũng không biết vì sao hắn muốn làm như vậy, bởi vì cậu căn bản không biết người này nên thân thể cậu theo bản năng nghiêng người tránh né.

Bởi vì Mạnh Dương tránh khiến người nọ lảo đảo, cái hộp trên tay rơi xuống đất khiến hắn vội vàng ngồi xuống nhặt lên, thấy những cái hộp đó không bị mở ra mới đứng lên nổi giận mắng Mạnh Dương: "Cậu không có mắt hả? Đụng bậy cái gì? Nếu đồ vật bên trong rớt bể thì dù cậu có tiền cũng không bồi thường được đấy biết không?"

Mạnh Dương không hiểu sao cả, cậu đứng đây không nhúc nhích chờ hắn đi qua, chính hắn cố ý đụng vào còn nói cậu đụng bậy? Người nọ là đầu óc có bệnh sao?

"Cậu là ai hả? Biết chỗ này là nơi nào không? Cậu dám tới đây đi loạn?" Người nọ vẫn không buông tha Mạnh Dương tiếp tục mắng: "Là ai dẫn cậu vào, hay chính cậu chạy vào? Nói mau, không thì tôi sẽ kêu bảo vệ ném cậu ra ngoài!"

Mạnh Dương nhìn hắn như bệnh nhân tâm thần rồi trực tiếp rời đi, cậu coi như là gặp phải chó điên nên mặc kệ hắn ta, cũng không muốn vì hắn mà chậm trễ.

Người nọ thấy Mạnh Dương coi nhẹ hắn, lập tức nổi giận la lên: "Cậu đứng lại đó cho tôi! Có nghe không hả?"

Mạnh Dương đi nhanh về phía trước, sau khi quẹo qua một khúc quanh thì thấy Ngô Phong đang đợi cậu, cậu lập tức chạy nhanh tới.

Sau đó Mạnh Dương cùng những người khác tham quan khố phòng hương liệu.

Sau khi đi ra từ khố phòng hương liệu, Lâm Tùng Thai đang nói chuyện với nhân viên thủ kho, bọn Mạnh Dương đứng bên ngoài chờ, đột nhiên thấy có mấy người đi tới.

"Đàn anh." Vu Quân Thần hướng những kia đi tới, Văn Viễn cũng vội vàng đi theo.

Mạnh Dương quay đầu nhìn thoáng qua, thấy rõ dung mạo người nói chuyện với Vu Quân Thần, cậu sửng sốt sau đó nghĩ trong lòng, thì ra là đàn an của Vu Quân Thần, vậy cũng chính là học trò của Hứa Vọng Nhai, chỉ là chưa từng gặp hắn ở trường, chắc là đã tốt nghiệp.

Mạnh Dương đã hiểu người nọ không phải là vô duyên vô cớ muốn kiếm chuyện với cậu. Cậu nghĩ quả nhiên là bát tự (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) của cậu xung khắc với Hứa Vọng Nhai, thế nào mà mỗi đệ tử của Hứa Vọng Nhai đều như có thù giết cha với cậu vậy. Không đúng, chắc là cậu xung khắc với Vu Quân Thần, cho nên hễ là người có quan hệ tốt với gã đều xung khắc với cậu, có lẽ từ sâu xa bọn họ đã định sẽ không đội trời chung.

"Mạnh Dương, đi thôi." Ngô Phong thấy Mạnh Dương đang ngẩn người liền kêu cậu.

Mạnh Dương hoàn hồn lập tức đi theo.

Lâm Tùng Thai dẫn họ tới phòng thi, đợi giám thị chuẩn bị.

Sau khi các đại sư và phó hội trưởng của phân hội hương liệu tới, giám thị cũng chuẩn bị không sai biệt lắm, mười mấy đệ tử được đề cử ngồi vào ghế chuẩn bị thi. Mười mấy giám thị đặt từng "đề thi" trước mặt bọn họ, một bên hỏi một bên ghi chép.

Kỳ thi như vậy đối với Mạnh Dương mà nói là chuyện rất dễ dàng, đối với câu hỏi của giám thị, cậu không chỉ đối đáp trôi chảy còn nói ra sự hiểu biết của bản thân.

Sau khi hoàn thành kỳ thi, giám thị đem bản ghi lại quá trình và các thứ hạng khác nhau đưa cho phó hội trưởng và các đại sư.

Vốn các đại sư xem qua không có vấn đề gì, đều có thể tiến hành ghi danh, nhưng lại trở thành cuộc tranh luận bởi vì có nên cho Mạnh Dương trở thành hội viên chính thức hay không.

"Điểm và đánh giá như vậy hoàn toàn có đủ tư cách trở thành thành viên chính thức, chuyện này cũng không phải là không có tiền lệ (đã xảy ra)."

"Nhưng cũng không thể chỉ nhìn vào điểm và đánh giá, kinh nghiệm cũng vô cùng quan trọng, hội viên dự bị có thể cho em ấy học được càng nhiều thứ cơ bản hơn, trải nghiệm rất quan trọng cũng là chỗ tốt cho em ấy."

"Nói tới kinh nghiệm và trải nghiệm thì trước đó em ấy đã dùng hương liệu trị liệu cho một người hôn mê hơn một năm tỉnh lại, chuyện này đã truyền ra, cái này cũng đủ để chứng minh trụ cột và thiên phú của em ấy đều đã đủ."

"Không sai, hơn nữa em ấy cũng đã lấy được giấy chứng nhận Hương Liệu sư hạng A, như thế vẫn chưa đủ chứng minh trụ cột của em ấy vững sao?"

"Giấy chứng nhận Hương Liệu sư không phải từ phân hội hương liệu chứng nhận thì không khác gì giấy vụn."

"Cũng bởi vì có những người mang loại tư tưởng giống mấy người nên đã gây trở ngại nghiêm trọng tới sự phát triển hương liệu đó, khiến những người nguyện ý học tập hương liệu ngày càng ít!"

"Cái này gọi là thà thiếu mà chất lượng! Lẽ nào để cho Hương Liệu sư nửa vời có được giấy phép ngày càng nhiều, nó có giúp ích gì cho phát triển của hương liệu?"

"Ông quả thực không nói lý!"

"Được rồi, được rồi các vị đại sư." Phó hội trưởng thấy họ muốn cãi vã, nhanh chóng giảng hòa: "Hiện tại chúng ta chỉ đang thảo luận có nên cho bạn học Mạnh Dương trực tiếp trở thành hội viên chính thức hay không thôi, những thứ khác tạm thời để xuống sau này lại bàn được không."

Phó hội trưởng nói xong, các đại sư đều phát biểu ý kiến của mình, tuy người bên Lâm Tùng Thai đã cố gắng tranh thủ cho Mạnh Dương, nhưng vẫn có các đại sư có tư tưởng vô cùng cứng nhắc, bởi vì thấy Mạnh Dương còn quá nhỏ lại chỉ mới là năm nhất nên học tập chăm chỉ những thứ trụ cột hơn, kiên trì muốn Mạnh Dương từ hội viên dự bị làm lên, ngay cả phó hội trưởng cũng không khuyên được.

Thời điểm phó hội trưởng đưa ra quyết định cuối cùng, hội viện dự bị vốn cần phải làm ít nhất ba năm lại đổi cho Mạnh Dương chỉ cần làm 1 năm rưỡi.

Khi Mạnh Dương nghe được kết quả như vậy, trong lòng lại do dự, cậu không muốn làm hội viên dự bị nhưng không làm thì sẽ không vào được phân hội hương liệu.

"Phó hội trưởng Viên."

Nghe được âm thanh, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.

"Chủ tịch Lạc?" Phó hội trưởng sửng sốt, đứng dậy nhìn Lạc Tu hỏi: "Sao hôm nay chủ tịch Lạc có thời gian rãnh rỗi tới đây? Là tới đón bạn học Mạnh Dương?"

"Tôi tới thăm Lý Nham sau đó đón Mạnh Dương về." Lạc Tu nhìn giấy trên tay ông hỏi: "Đây là ghi chép bài thi của Mạnh Dương sao? Có thể cho tôi nhìn không?"

"Đương nhiên có thể." Phó hội trưởng đưa mấy tờ giấy trên tay giao cho Lạc Tu.

"Bạn học Mạnh Dương rất xuất sắc, ngay cả tôi cũng hiếm thấy được một thiên tài như cậu ấy, chúng tôi nhất định sẽ tiến hành bồi dưỡng thật tốt..." Phó hội trưởng khen ngợi Mạnh Dương.

Lạc Tu nghe ông khen Mạnh Dương, trong lòng đương nhiên thoải mái, nhưng anh vẫn nhìn phó hội trưởng: "Chuyện Mạnh Dương trở thành hội viên dự bị, vẫn là chờ đi, bây giờ còn chưa phải lúc."

"Này... chủ tịch Lạc, có thể cậu không hiểu rõ tiêu chuẩn nghiêm ngặt trong việc tuyển chọn dự bị của phân hội chúng tôi." Phó hội trưởng chỉ chỉ những học trò khác: "Những học sinh này có thể nói là rất xuất sắc khi tính trong cả nước, nhưng nếu như họ thiếu một hai điểm nên không thông qua được thì chúng tôi cũng không thu."

"Tuy rằng tôi không hiểu rõ lắm phần lớn quy định của phân hội, nhưng chuyện liên quan tới hội viên dự bị tôi cũng biết đôi chút." Lạc Tu giơ tay sờ sờ đầu Mạnh Dương, ôm vai cậu nói: "Tuổi của Mạnh Dương còn quá nhỏ nên tôi không muốn cho em ấy chịu khổ nhiều, tuy có rất nhiều sinh viên xuất sắc tranh nhau muốn trở thành hội viên dự bị, nhưng trong mắt tôi, hội viên dự bị của nơi này không khác gì là chân chạy vặt làm đủ thứ chuyện cực khổ. Thời điểm ở nhà thì ngay cả vật nặng một chút tôi cũng luyến tiếc để em ấy bưng nên sao có thể cam lòng để em ấy ở đây bị người kêu đến hét đi."

"Chủ tịch Lạc, tuy làm hội viện dự bị là phải làm chút việt vặt, nhưng những thứ này đều là rèn luyện cho họ để họ có thể học tập từ những chuyện này. Huống chi người trẻ tuổi ăn chút khổ thì sau này mới càng có lợi." Phó hội trưởng tiếp tục khuyên nhủ.

"Những thanh niên trẻ tuổi khác ăn khổ không liên quan tới tôi, nhưng Mạnh Dương không được, chỉ cần có tôi ở thì mặc kệ hiện tại vẫn là tương lai, tôi cũng sẽ không để cho em ấy ăn một chút khổ." Lạc Tu nhìn Lâm Tùng Thai nói: "Ông Lâm, nếu không còn chuyện gì, tôi dẫn Mạnh Dương về trước."

"Được." Lâm Tùng Thai đáp.

Lạc Tu gật đầu với những đại sư sau đó dẫn Mạnh Dương rời khỏi, cũng cầm đi bản ghi chép bài thi của Mạnh Dương.

Phó hội trưởng nhìn Lạc Tu và Mạnh Dương rời đi rồi nói với Lâm Tùng Thai: "Ngài cũng nên khuyên giúp tôi chứ."

"Chồng em ấy luyến tiếc không muốn cho em ấy chịu khổ, ông kêu tôi nên khuyên thế nào?" Lâm Tùng Thai nói.

"Nhưng ngài chính là thầy của Mạnh Dương, dù sao bọn họ vẫn nghe lời của ngài mà, đúng không?"

"Tôi là thầy em ấy chứ không phải cha ruột, sao có thể nói gì là em ấy nghe đó? Tôi có lòng muốn chiêu mộ những sinh viên tài năng cho phân hội chúng ta, tới bên tổng hội tôi cũng đã nói xong, nhưng đáng tiếc có nhiều người đầu óc như tảng đá trong hố phân thì tôi có thể khuyên cái gì? Khuyên người ta cho đứa nhỏ tới chịu khổ rồi bị khinh bỉ hả?" Lâm Tùng Thai nhìn Hứa Vọng Nhai vẫn luôn im lặng, tức giận đứng dậy dẫn các học trò rời khỏi.

Phó hội trưởng chỉ có thể thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro