Chương 55. Cầm dao tới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy đứa cháu của Lạc Tu vốn được Từ Mẫn Hoa đồng ý có thể tổ chức tiệc tại nhà chính, mỗi đứa đều vô cùng cao hứng bởi vì có thể khoe khoang với bạn bè một phen.

Bọn họ tìm Nguyên Mạc nói hôm nay và ngày mai họ sẽ mời bạn tới để Nguyên Mạc chuẩn bị, Nguyên Mạc nói cho bọn họ biết mấy ngày nay Lạc Tu sẽ tổ chức bữa tiệc quan trọng, hiện tại lập tức phải chuẩn bị nên nhà chính không thể tổ chức những tiệc khác.

Mấy người bọn họ nghe xong đều cảm thấy hơi thất vọng, nhưng khi nghe đến là tiệc của Lạc Tu, bọn họ cũng không dám nói gì. Sau khi Từ Mẫn Hoa biết cũng kêu Nguyên Mạc tới hỏi và lấy được câu trả lời giống vậy, nếu Lạc Tu tự mình sắp xếp tổ chức vậy bà cũng không nói gì thêm.

Celsi và bạn y lên máy bay lúc chiều và ngủ trên máy bay một đêm, sáng sớm hôm sau đúng lúc tới.

Lục Vân Kính, Tiêu Khắc và bọn Ngô Phong cũng sớm đến, cùng Mạnh Dương chờ Celsi và bạn cậu tới.

Sau khi Celsi và bạn của cậu xuống xe, Mạnh Dương và những người khác tiến ra đón, giới thiệu và chào hỏi lẫn nhau xong Mạnh Dương dẫn họ đi vào trong.

"Nhà cậu thật là lớn." Celsi ngẩng đầu nhìn kiến trúc khí phái trước mắt, cảm thán nói: "Có tiền thật là tốt."

"Cậu không phải cũng là người có tiền sao?" Mạnh Dương cười nói: "Mỗi năm cậu kiếm cũng không ít đi?"

"Tôi kiếm nhiều, chi tiêu cũng lớn." Celsi nói: "Nếu như muốn mua nguyên ngọn núi như thế này lại xây thêm một căn nhà lớn như vậy, coi như là không ăn không uống không tiêu 1 đồng cũng phải nhiều năm lắm mới làm được."

Mạnh Dương dẫn họ tới nơi đã chuẩn bị tốt để chiêu đãi, trên bãi cỏ to lớn có rất nhiều thiết bị giải trí, trên bàn đủ loại thức ăn. Bên cạnh là vườn hoa và hồ bơi bên ngoài cực lớn, đi qua vườn hoa sẽ tới phòng tiệc bên trong nhà, ban ngày họ có thể chơi bên ngoài, trời tối lại thì có thể di chuyển vào phòng tiệc chơi tiếp.

Celsi tháo kính mát xuống, nhìn hết thảy trước mắt: "Nhà cậu xây dựng một sân chơi tại nhà sao?"

"Chồng tôi biết tôi muốn chiêu đãi mấy cậu, nhưng bởi vì tôi đang mang thai vì vậy không có tiện ra ngoài chơi cho nên chuẩn bị những thứ này." Mạnh Dương mỉm cười.

"Cậu mang thai?" Celsi kinh ngạc nhìn Mạnh Dươn: "Vậy bọn tôi tới có phải không thích hợp không?"

"Hiện tại phần lớn thời gian tôi đều nghỉ ngơi ở nhà, cũng cảm thấy buồn chán, mấy cậu tới cũng đúng lúc, mọi người cùng nhau náo nhiệt, dù chỉ có thể nhìn mấy cậu chơi đùa cũng vui vẻ."

"Chồng cậu vì cậu chuẩn bị những thứ này?" Celsi nhìn xe đua F1 và đường đua loại nhỏ trước mắt, máy đua xe (máy giống trong siêu thị á), bàn roulette, đủ loại bàn trò chơi, sân bắn loại nhỏ, còn có quầy bar cỡ lớn chuyên dụng trong quán bar, nơi này quả thực trở thành một sân chơi cho người lớn.

Đối với những người như họ, mỗi một thứ ở đây đều không hiếm lạ, nhưng toàn bộ được gom lại cùng một chỗ thì rất khó gặp được, ít nhất trước đây họ chưa từng thấy. Bọn họ đều là thanh niên khoảng 20 tuổi, những thứ đồ chơi này đều sẽ khiến họ thấy thú vị thích thú nên nơi này có thể nói là nơi mà những người trẻ tuổi thích chơi đều muốn có.

"Là chuẩn bị riêng cho mấy cậu, tôi chỉ có thể nhìn thôi, chờ sinh xong, tôi có thể chơi với mấy cậu." Mạnh Dương chỉ chỉ phía trước, có một cái bàn tròn lớn ở giữa với một cái quạt lớn che nắng, sô pha xếp vòng quanh bàn tròn: "Nơi này mới là nơi chuẩn bị riêng cho tôi, chúng ta đi ăn sáng trước rồi chơi."

Trước khi Lạc Tu đi tới công ty, đặc biệt tới xem Mạnh Dương.

Mạnh Dương hướng Lạc Tu đi tới, ôm hông của anh mỉm cười: "Cảm ơn anh đã chuẩn bị những thứ này, em sẽ xem họ chơi.

"Em thấy vui là được." Lạc Tu nâng mặt Mạnh Dương lên hôn: "Nếu mệt mỏi thì trở về phòng ngủ một lát rồi trở ra, không cho phép em gắng gượng cứng rắn chống đỡ, biết không?"

"Đã biết." Mạnh Dương ngoan ngoãn đáp ứng.

Hai người hôn một hồi, sau đó Lạc Tu rời đi, đi tới tập đonaf.

Sau khi Mạnh Dương ngồi xuống, Celsi nói với cậu: "Chồng cậu thật đẹp trai nha, tôi chợt hiểu tại sao cậu lại muốn kết hôn khi còn trẻ như vậy."

"Với tôi đây là cuộc sống mà tôi muốn nhất, trạng thái hạnh phúc nhất." Mạnh Dương nói với Celsi: "Chỉ là đối với cậu, đó cũng không phải là cuộc sống mà cậu muốn, đúng không?"

Celsi uống cocktail gật đầu, biểu thị đồng ý.

Mạnh Dương kêu Tiêu Khắc mời các thành viên trong đội xe của hắn đến, tuy đời này bọn họ không có quen biết gì, nhưng quan hệ ở đời trước của bọn họ cũng không tệ, Mạnh Dương kêu họ tới đây đến chung vui.

Tuy bọn họ không nhiều người nhưng mọi người cười cười nói nói ăn uống, chơi đến vô cùng náo nhiệt.

Mạnh Dương ngồi dựa trên ghế salon, trên bụng đang đắp một tấm chăn mỏng nhìn những người khác chơi vui vẻ, Celsi và Lục Vân Kính bọn họ ngồi xung quanh cậu nói chuyện phiếm. Khó chịu mấy ngày nay ở trong lòng Mạnh Dương tán đi không ít.

Mấy đứa cháu của Lạc Tu cũng mới khoảng 10 tuổi, thấy trường hợp như vậy mỗi đứa đều muốn qua chơi, nhưng vệ sĩ lại ngăn lại bởi vì Lạc Tu tự mình sắp xếp, Mạnh Dương đang chiêu đãi bạn của cậu và ai cũng không thể quấy rầy, họ cũng chỉ có thể tìm và nói với Từ Mẫn Hoa.

Từ Mẫn Hoa tới nhìn, lập tức cau mày không vui hỏi chú Nguyên: "Nguyên Mạc, đây là bữa tiệc quan trọng Lạc Tu phải chuẩn bị mà ông nói sao?"

"Những thứ này toàn bộ đều là ông chủ phân phó chuẩn bị." Chú Nguyên đáp: "Ông chủ còn phân phó dù là ai cũng không thể quấy nhiễu cậu Mạnh Dương chiêu đãi bạn của cậu ấy, cho nên cũng đã sắp xếp vệ sĩ coi chừng."

Sắc mặt Từ Mẫn Hoa càng thêm khó coi, bà cho rằng đây là Mạnh Dương cố ý khiêu khích và thị uy với bà, nhưng cũng chỉ có thể tức giận rời đi.

Chú Nguyên nói với mấy đứa cháu Lạc Tu: "Xin mời các cậu trở về."

Đám cháu của Lạc Tu cũng chỉ có thể thất vọng đi về.

Đến tối, bọn Mạnh Dương lại chuyển vào phòng tiệc, vườn hoa bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày vậy, mà những hoa cỏ cây cối dưới ánh đèn lại có một phen thú vị khác.

Đến thời gian đi ngủ, Mạnh Dương để họ tiếp tục chơi, chơi tới khuya cũng không sao, mệt mỏi thì về phòng nghỉ ngơi, sau đó bản thân rời đi phòng tiệc, đặt quà tặng của Celsi vào nhà ấm trồng hoa mới trở về phòng.

Đi tới nửa đường đã thấy Từ Mẫn Hoa đứng phía trước chờ cậu, dáng vẻ lạnh mặt muốn hưng sư vấn tội (tới hỏi tội).

"Cậu là cố ý thị uy với tôi có phải không?" Từ Mẫn Hoa hỏi Mạnh Dương.

"Bạn con đặc biệt từ nước ngoài về tìm con, con kêu thêm nhiều bạn tới cùng nhau chiêu đãi cậu ấy, đây là loại thị uy nào?" Mạnh Dương mặt không đổi sắc nói: "Mẹ chồng có phải quá nhạy cảm hay không?"

"Đem nhà trở thành phòng trò chơi quán bar, làm tới chướng khí mù mịt đó là phương thức cậu chiêu đãi bạn ở nhà sao? Vậy sao không dứt khoát đưa bọn họ tới quán bar khách sạn mà chiêu đãi?" Từ Mẫn Hoa tức giận nói.

Mạnh Dương hít sâu một hơi, tận lực giữ vững bình tĩnh nói: "Toàn bộ núi Long Lĩnh đều là tài sản riêng của Lạc Tu, con và Lạc Tu là quan hệ hôn nhân hợp pháp, con chiêu đãi bạn ở trong nhà mình lẽ nào cũng không được?"

"Cậu và Lạc Tu có quan hệ hôn nhân hợp pháp, nhưng tôi là mẹ ruột của Lạc Tu, không có tôi cũng sẽ không có nó, lại càng không có cậu có cơ hội đứng ở đây tranh luận với tôi!"

"Nếu như không có Lạc Tu thì bà cũng không có cơ hội đứng ở đây dạy dỗ con!" Mạnh Dương không chút yếu thế nhìn thẳng bà: "Mấy đứa con trai khác của bà có thể cho bà cuộc sống như hiện tại sao? Nếu không có Lạc Tu thì mấy đứa con trai khác của bà sẽ dễ dàng tha thứ chuyện bà đem tiền nuôi người tình à? Điều duy nhất bà có thể dựa vào chỉ là thân phận mẹ của Lạc Tu,  những năm gần đây Lạc Tu đã nể tình công ơn sinh dưỡng của bà nên vẫn luôn nhịn bà, bà lại được một tấc tiến một thức. Bà sinh ra Lạc Tu là mệnh tốt, nhưng Lạc Tu bị bà sinh ra thì chính là vận xui của chú ấy, nếu không có Lạc Tu thì hiện tại bà chẳng là gì cả!"

Từ Mẫn Hoa tức tới toàn thân phát run, nhưng không cách nào phản bác, chỉ có thể trừng cậu.

Mạnh Dương nói ra những lời này, trong lòng vô cùng vui vẻ, cậu nhìn Từ Mẫn Hoa rồi trực tiếp đi ngang qua bà.

Mạnh Dương về đến phòng, đơn giản tắm rửa một phen, ngây người ngồi dựa ở trên giường, vừa nhớ tới đủ loại chuyện kiếp trước cậu và Lạc Tu trải qua, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Lạc Tu đẩy cửa phòng đi vào, Mạnh Dương nhanh chóng lau nước mắt nói: "Chú về rồi."

Mạnh Dương vừa mở miệng, vì mang theo giọng mũi, lập tức bị Lạc Tu phát hiện.

Lạc Tu ngồi xuống bên mép giường, thấy rõ ràng dáng vẻ Mạnh Dương đã khóc hỏi: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có." Mạnh Dương lắc đầu: "Chú nhanh đi tắm rửa đi."

"Mẹ anh kiếm chuyện với em? Bà ta mắng em?" Lạc Tu hỏi.

Mạnh Dương không trả lời, cũng không có lắc đầu phủ nhận, chỉ trầm mặc.

Lạc Tu ôm Mạnh Dương vào lòng ôm chặc lấy, đau lòng nói: " Xin lỗi."

"Cũng không phải là lỗi của chú." Mạnh Dương tựa đầu lên vai Lạc Tu: "Sai chính là bọn họ, em không muốn chú nói xin lỗi, hơn nữa em cũng đã mắng lại."

Lạc Tu không muốn Mạnh Dương chịu bất kỳ ủy khuất nào, thấy nước mắt của Mạnh Dương, so dùng dao đâm vào tim của anh còn đau hơn.

Lạc Tu cũng chỉ đơn giản tắm rửa qua, sau đó ôm Mạnh Dương vào lòng lên giường nằm, nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi cậu. Hai người ôm thật chặt, đều là đau lòng đối phương và cả hai đều nhận được sự bình yên từ đối phương, họ là sự cứu rỗi duy nhất của nhau.

Ngày thứ 2 lại chơi thêm một ngày, buổi sáng ngày thứ ba Mạnh Dương dẫn họ đi tham quan học viện, rồi họ rời đi vào buổi chiều.

Sau khi tiễn Celsi và bạn của y, Mạnh Dương mới trở về nhà chính, hôm nay Lạc Tu mời một nhà ông Trình tới nhà chính, cậu không thể bỏ qua phản ứng của ông Trình và Từ Mẫn Hoa sau khi biết sự thật.

Khi Mạnh Dương trở lại nhà chính thì một nhà ông Trình còn chưa tới, chỉ có Lạc Tu và Từ Mẫn Hoa còn có mấy người em trai của anh ngồi trong phòng khách, vẻ mặt Từ Mẫn Hoa như cố nén tức giận, thấy Mạnh Dương đi vào thì giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Mạnh Dương đã chuẩn bị tâm lý, không nhìn Từ Mẫn Hoa, trực tiếp đi tới ngồi xuống bên cạnh Lạc Tu.

Từ Mẫn Hoa nhìn Mạnh Dương: "Vừa rồi Lạc Tu nói cho tôi biết, nó đã sang tên toàn bộ núi Long Lĩnh đến dưới tên cậu."

"Đúng vậy, con mới ký hôm qua." Mạnh Dương đặt tay lên bụng, mỉm cười nói: "Hiện tại con đang mang thai, cần cảm giác an toàn nhiều hơn."

"Nó dám cho, cậu thật đúng là dám ký có phải không?" Từ Mẫn Hoa nói xong cắn răng kiềm chế tức giận trong lòng.

"Em không thể nhận sao?" Mạnh Dương vờ nghi hoặc nhìn Lạc Tu hỏi.

"Em đương nhiên có thể nhận, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, của anh chính là của em." Lạc Tu nhận lấy sữa tươi rồi đưa cho Mạnh Dương, vừa nhìn về phía Từ Mẫn Hoa: "Tài sản riêng của con, muốn cho ai đó là chuyện của con, dù là con cho hết cũng không có quan hệ gì với mọi người."

"Con tựa hồ quên mất, con còn có một đứa con trai." Từ Mẫn Hoa nói với Lạc Tu.

"Sao tôi quên được chứ?" Lạc Tu nói với Từ Mẫn Hoa: "Qua nhiều năm như vậy, cho tới nay tôi chưa từng quên tôi là thế nào có đứa con trai này."

"Đều đã qua nhiều năm như vậy, con còn ghi hận chuyện mẹ bắt con kết hôn với Trình Phương Phỉ?" Từ Mẫn Hoa hít sâu một hơi nói.

"Đều đã qua nhiều năm như vậy, bà cư nhiên nghĩ tôi chỉ ghi hận chuyện này." Lạc Tu cười lạnh nói: "Tùy bà nghĩ thế nào, bà chỉ cần biết là hiện tại toàn bộ núi Long Lĩnh đều thuộc về Mạnh Dương, nếu bà không thích thì có thể rời khỏi đây, thuận tiện dẫn bọn họ đi đi."

"Xem ra con chỉ biết hận mà không nhớ ơn, mẹ là mẹ của con, là mẹ sinh ra con, là mẹ dưỡng dục con!"

"Vậy bà thấy trả nợ nhiều năm như vậy vẫn chưa đủ phải không?" Lạc Tu lạnh lùng nói: "Muốn tôi tính từng bút từng bút hả? Ai đã trả tiền để bà và người tình sống một cuộc sống xa hoa? Ai trả tiền cho con cháu của bà sống trong giàu sang? Qua nhiều năm như vậy rốt cuộc trong các người có ai thật sự hiểu tôi? Ai giúp tôi?"

"Lẽ nào ở trong lòng của con, quan hệ huyết thống và tình thân chỉ dùng tiền là có thể trả hết sao?" Vẻ mặt Từ Mẫn Hoa đau xót nói.

"Nguyên Mạc, lấy dao tới." Lạc Tu mặt không đổi nói.

"Thưa ông chủ..." Nguyên Mạc luống cuống, ông không biết Lạc Tu là muốn làm gì.

"Không nghe thấy sao?" Lạc Tu quát: "TÔI NÓI LÀ ĐI LẤY DAO TỚI!"

Chú Nguyên chỉ có thể xoay người, tự mình đi lấy dao trái cây tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro