1. [Oneshort] Cảm giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Tên gốc: 感觉 - Cảm giác

• Tác giả: aiyaqiezhu

• Link raw: https://archiveofourown.org/works/31241903

• Trans/Edit: YuudeRoyy
                        
                            ---***---
Cung Tuấn cúi đầu hôn lên môi của Trương Triết Hạn, rồi lại lùi người về phía sau một khoảng, chăm chú nhìn biểu cảm của Trương Triết Hạn: "Có cảm giác không?"

Trương Triết Hạn mím môi lắc đầu: "Không có cảm giác gì, lại lần nữa."
Cung Tuấn bất đắc dĩ thở dài, lại chồm người qua mổ phát nữa, khi muốn rời đi lại bị Trương Triết Hạn giữ đầu không cho nhúc nhích. Trương Triết Hạn thấp giọng mắng một câu: "Con m* nó!" Rồi mở miệng hôn lên môi của Cung Tuấn, hai thân thể cách nhau một khoảng, không được tự nhiên mà trao nhau cái hôn ướt át.

Trương Triết Hạn ngậm lấy môi của Cung Tuấn mà nghiến nó, hàm răng đều và đẹp của anh lưu lại một vết mờ trên môi dưới đầy đặn của cậu. Anh dùng đầu lưỡi khám phá hàm răng của Cung Tuấn rồi hỏi một cách lơ đễnh: "Lần nay thì sao? Em có cảm giác chưa?"

Cung Tuấn không biết phải để tay vào đâu, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo, nghe thấy câu hỏi lại càng căng thẳng hơn mà gật đầu, đồng thời mơ hồ nói: "Có... có rồi!"

“Cảm giác gì?” Vừa nghe thấy vậy, đôi mắt của Trương Triết Hạn sáng lên, giống như một chú nai bên bờ suối.

"Cứng rồi." Cung Tuấn gãi đầu, lộ ra một nụ cười chân thật.

Hai người quen biết chưa lâu, nói thẳng ra thì họ mới chỉ vừa gặp. Ban ngày trong buổi đọc kịch bản gượng gạo, nhà sản xuất hỏi anh đã có tài khoản WeChat của đối phương chưa, lúc đó, Trương Triết Hạn cầm điện thoại di động lên vẫy qua vẫy lại và nói: "Thêm ngay đây.", vậy mà buổi tối hai người đã hôn nhau trên giường lớn của khách sạn.

Trương Triết Hạn không biết rõ về nam diễn viên này, anh không có thói quen kiểm tra  người ta trước khi hợp tác, vì vậy anh biết rất ít về bạn diễn tương lai của mình. Gặp mặt rồi mới nhận ra cậu trai này có khuôn mặt baby nhưng lại rất cao, bản thân anh không tính là thấp nhưng vẫn phải ngước nhìn. Cậu trai này đội một chiếc mũ lưỡi trai, cao gầy như hạc, áo sơ mi ngắn tay ôm không hết, hai cánh tay trắng như tuyết lộ ra một nửa rất cường tráng, mạnh mẽ. Khi diễn tập, cậu trai sờ lên khuôn mặt của anh khiến người ta nổi da gà mà không rõ lý do.

Hai người chụp một bộ ảnh hóa trang, bản thân anh cảm thấy đã dành một trăm hai mươi phần trăm tâm huyết, nhưng nhà sản xuất vẫn chưa hài lòng. Luôn nói bầu không khí giữa hai người không đúng, chưa có cảm giác đó.

Cảm giác gì cơ? Trương Triết Hạn sắp lật nát kịch bản rồi, anh chỉ biết Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư là một đôi tình nhân, giống như công thức toán cao cấp, có thể học thuộc lòng, nhưng lại không dùng được.

Anh luôn tỏ ra rất mạnh mẽ và có thể nói rằng đối với công việc anh là một người chuyên nghiệp và kính nghiệp.
Anh lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn WeChat đầu tiên cho người mà anh vừa thêm vào:

"Có thời gian không? Đến tìm cảm giác nhé."

Vì thế hiện tại chính là như này đây, cậu trai quen biết chưa đầy một ngày đang tròn mắt nhìn anh, mang nét ủy khuất thậm chí còn bĩu môi, trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên một tia khả nghi đỏ ửng, thanh âm cũng rất trầm thấp: "Cứng rồi."

Có thể làm gì nữa, Trương Triết Hạn thở dài, ai bảo mình diễn là vì người ta làm gì, như vậy có được tính là hiến thân vì nghệ thuật không nhỉ. Anh quỳ gối trước mặt Cung Tuấn, không chút do dự, cách lớp quần chạm đến thứ đồ vậy đã chào cờ kia, lại nhìn đến người trước mặt khẽ run lên. Anh liếm môi và hạ giọng: "Vậy em phải nhớ kĩ cảm giác này" , Anh nhả từng chữ : "Ôn, Khách, Hành."

Anh đưa gậy thịt của Cung Tuấn vào miệng rồi mới có chút hối hận, cũng không biết cậu trai này có bệnh gì không, xem ra cũng là kiểu hoa hoa công tử, đừng để đến lúc không sạch sẽ lại khiến người ta cảm thấy chán ghét. Nhưng phải nói rằng, gậy thịt này rất được nha, quy đầu đỏ hồng đầy đặn, thân gậy to dài lại xinh đẹp, giống với con người cậu ấy, mà thứ đó ngay lúc này đang ngại ngùng chảy nước trong miệng Trương Triết Hạn. Yết hầu của Trương Triết Hạn nuốt xuống, đầu lưỡi lướt qua rãnh nhỏ, cùng lúc cảm nhận được mắt ngựa, hô hấp của Cung Tuấn dần hỗn loạn tựa như mưa xuân đáp vào mặt hồ.

Thẳng đến khi bị bắn vào trong cổ họng Trương Triết Hạn mới mút cán gậy nhả ra. Phản ứng ở cổ họng khiến cho khóe mắt anh phiếm hồng, tóc mái dài trên trán cuộn xuống mà che khuất đôi mắt. Trương Triết Hạn đưa mắt lên, tự nhiên lại mang một chút phong tình vạn chủng, anh đưa đầu lưỡi ra liếm đi một dịch tanh ở trên môi. Rồi anh dán khuôn mặt mềm mại của mình vào gậy thịt nổi đầy gân xanh kia, mắt ngựa đâm vào nốt ruồi bên dưới mắt trái, ánh lên như sao sáng.

Cung Tuấn điên cuồng thở dốc, còn bất giác muốn ưỡn eo lên, cậu ôm lấy khuôn mặt của Trương Triết Hạn chăm chú ngắm nghía, dường như từ trên mặt anh, cậu nhìn thấy người vợ tuyệt vời Chu Tử Thư, áo dài màu xám mặc thành váy bồng bềnh, bị Ôn Khách Hành xiên xỏ, đêm đêm ngậm gậy thịt của hắn mới có thể ngủ ngon.
Cậu dùng ngón cái lau đi dịch đục ở khóe miệng Trương Triết Hạn, mơ màng mở miệng: "Chu Tử Thư sẽ đối xử với Ôn Khách Hành như thế này sao?"

Trương Triết Hạn nghiêng mặt, lấy tay của mình phủ lên tay Cung Tuấn: "Đúng vậy, nhưng còn hơn thế nữa."
Cung Tuấn bị Trương Triết Hạn ấn lên đầu giường, đưa lưng về phía cậu trở mình cưỡi lên, anh ngả đầu hoàn toàn vào hõm vai của Cung Tuấn, tóc dài cọ vào ngực của cậu, hai cánh mông vểnh kẹp chặt lấy gốc của thứ kia cọ sát, không lâu sau Cung Tuấn lại run rẩy cứng lên. Trương Triết Hạn ngửa đầu thoải mái hôn lên mặt cậu một cái, sau đó lấy chất bôi trơn trên đầu giường rồi xoa vào bên trong mình, Cung Tuấn muốn đưa tay ra giúp nhưng lại bị anh mất bình tĩnh đẩy ra, cậu nghiêng đầu hoài nghi: "Ôn Khách Hành không giúp Chu Tử Thư sao?"

"Không đâu," Trương Triết Hạn nói như đinh đóng cột: "Chu Tử Thư sẽ tự mình làm."

Vì vậy Cung Tuấn cũng không khách sáo nữa, cậu cụp mắt chăm chú nhìn Trương Triết Hạn tự mình mở rộng, xâm nhập. Cuối cùng anh có thể tiếp nhận được ba ngón tay, rồi anh rút ra chà lên áo phông còn chưa cởi ra. Anh sờ đến đồ vật phía sau bởi vì bị lạnh nhạt nên đã ngày càng cứng hơn, đùi to nhiều thịt của anh lại càng nhấc lên ngồi xuống liên tục. Vốn dĩ Trương Triết Hạn đã rất mệt khi phải tách mông ra nuốt vào cả buổi, không xót một tấc, nên lát sau anh liền ngồi xuống đến tận gốc, thở ra một tiếng không tình nguyện mà lại chuyển thành tiếng rên rỉ.

Cung Tuấn muốn vươn tay ôm lấy cái eo dịu dàng mà rắn chắc của Trương Triết Hạn, để có thể quay người anh lại ngắm nhìn gương mặt của anh, nhưng lại bị Trương Triết Hạn hung hăng nhéo mạnh một cái: "Đừng động, Ôn Khách Hành yêu nhất là xương hồ điệp của Chu Tử Thư, chúng ta làm từ phía sau."

Trương Triết Hạn cưỡi lên người cậu rất mãnh liệt, như biển động trong đêm giông bão, như người tướng quân cùng con ngựa thân yêu sa trường, cậu như đang nhìn thấy Chu Tử Thư đóng bảy cái đinh, không giữ lại một chút tư niệm nào, quấn mình trong chiếc áo choàng mà rời đi, ngoại trừ giữa đôi chân có con ngựa vững chãi. Ban ngày hắn cưỡi đi, ban đêm lại cùng chú ngựa yêu mến giảng hòa, cho đến khi nó bụng to, ngọt ngào mà lưu lại giọt máu trên thế giới này, an tâm làm một mẹ nhỏ đoản mệnh.

Cung Tuấn chạm vào xương hồ điệp của anh, cùng với động tác của anh phiên phiên muốn bay lên. Lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy đôi xương hồ điệp của người nam nhân này có thể đẹp đến mức nào, cũng là lần đầu tiên cậu hiểu được tại sao nó lại được đặt tên là hồ điệp. Trương Triết Hạn có thể kẹp rất chặt, rất tham, cũng rất khát cầu, anh yêu cầu nhiệt tình đến mức Cung Tuấn hận không thể không trút hết mọi thứ vào anh.

Trương Triết Hạn ngả về phía sau, yên tâm dựa vào trong vòng tay của Cung Tuấn, mồ hôi trên ngực của cậu dính vào lưng của anh, tỏa ra hương vị tình dục khiến tay chân của anh mềm nhũn, lười biếng chỉ nheo mà mắt thở hổn hển. Cung Tuấn vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên má anh, cẩn thận đáp một nụ hôn: "Anh có cảm giác chưa?"

Trương Triết Hạn nhắm mắt cười rộ lên, nhún vai một cái, gậy thịt mềm mại kia khiến anh run lên và trượt ra ngoài. Anh dùng giọng mũi "Ừm--" một tiếng thật dài, sau đó lại đưa tay sờ phía sau, sờ đến thứ kia rồi lại đỡ nó nhét vào, trong miệng còn lẩm bẩm: "Giữ đi, nếu không ga giường bẩn quá đêm nay sẽ không ngủ được."
Cung Tuấn dường như đấm lên bông vậy, không dùng sức lực, nhưng lại cảm thấy khó chịu, cậu do dự hồi lâu rồi mở miệng hỏi: "Thế Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư sẽ như thế này à?"

Cuối cùng Trương Triết Hạn cũng mở mắt, dịu dàng lại mang theo một chút ngạc nhiên nhìn cậu, nước mắt long lanh, đôi mắt phân rõ tròng đen trắng: "Đương nhiên."

Anh đưa tay vuốt tóc của Cung Tuấn: "Họ là người yêu của nhau mà."

- Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro