2. [Oneshort] Thán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Tên gốc: 叹 - Thán

• Tác giả: aiyaqiezhu

• Link raw: https://archiveofourown.org/works/30820859

• Trans/Edit: YuudeRoyy

• Beta: Dylan

---***---

Sau khi Cung Tuấn và Trương Triết Hạn kết dính, yêu đương với nhau thì đã làm tình không ít, ham muốn của Trương Triết Hạn rất nhiều, muốn đứng lên mà mãi không xong, mỗi lần đều phải làm đến mức ga giường bị mồ hôi tuôn ra thành hình người mới chịu. Nhưng thế này cũng quá khoa trương rồi, Cung Tuấn cúi đầu nhìn Trương Triết Hạn đang quỳ gối giữa hai chân của mình, đầu lưỡi của anh áp lên hàm răng trên, trong lòng lại muốn làm thêm một lần, thật sự muốn vắt cạn tinh trùng của cậu đây mà.

Không phải Trương Triết Hạn chưa làm bằng miệng cho cậu, trong những ngày ở chung nhão nhão dính dính, kĩ thuật khẩu giao của Trương Triết Hạn dựa vào sự thông minh, mồm miệng linh hoạt của anh, có nhiều cơ hội thực hành nên kĩ thuật lại càng tăng vọt. Nếu như có bảng xếp hạng kĩ thuật khẩu giao, thậm chí Cung Tuấn còn nghĩ Trương lão sư có thể xếp đầu. Nhưng mà đại đa số là Trương Triết Hạn ngồi ở bên giường, Cung Tuấn đứng, hoặc dứt khoát ở tư thế 69 luôn, bởi vì đầu gối của Trương lão sư bị thương, nên hầu như hai người chưa từng thử qua tư thế quỳ xuống như thế này.

Nhưng lúc này đây, Cung Tuấn phải chớp mắt lần nữa, cúi đầu xác nhận, nhìn thật kĩ người trước mặt đang ra sức phun ra nuốt vào dương vật của cậu. Đúng vậy, người đang quỳ cũng chính là Trương Triết Hạn. Anh theo cậu vào phòng, ấn cậu lên tường để trao một nụ hôn ướt át dớp dính, rồi trượt thẳng xuống dưới quỳ giữa hai chân cậu, cởi khóa quần jeans trực tiếp úp mặt vào đó.

Cung Tuấn thầm nghĩ, thế này thật sự không khoa trương chút nào. Cậu xin thề, cậu nghe được thanh âm rõ ràng mang theo hơi nóng của dương vật cương thẳng đứng vỗ lên khuôn mặt bóng loáng của Trương lão sư. Cung Tuấn hơi khẩn trương, đừng chê cười cậu, dù cậu đã gần 30 tuổi rồi nhưng chưa từng dùng chim đánh vào mặt ai đâu, thế mà lần này lại đánh lên người Trương lão sư, người bình thường luôn kiêu ngạo và lạnh lùng. Cung Tuấn hơi bối rối, không biết phải làm sao liền nắm chim của mình muốn nhét trở lại, nhưng bị Trương Triết Hạn nắm chặt một túm lông, thậm chí còn hoang đường đến mức cướp chim của cậu.

"Làm gì?" - Trương Triết Hạn trừng mắt nhìn cậu, Cung Tuấn lập tức sợ hãi, ấp úng đáp: "Em vừa mới về, còn chưa tắm mà."

"Không được phép đi."

Trương Triết Hạn dán mặt cọ lên trên, lông mi đâm vào ngứa ngáy, làm loạn khiến cả người Cung Tuấn nổi da gà: "Anh thích mùi vị của em." Trương Triết Hạn vươn đầu lưỡi liếm láp chất dịch chảy ra từ mắt ngựa, tanh tanh, còn mang theo hương vị đặc biệt của Cung Tuấn. Đột nhiên anh cảm thấy rất đói, từ trong dạ dày đến khoang miệng rồi lại buộc vào não, đời này kể cả lúc đói nhất anh cũng chưa từng thèm khát như vậy. Anh vùi chóp mũi cao ngạo nghễ ở trong lông mu mà hít sâu, cảm giác chân răng truyền đến một trân đau nhức, rốt cuộc không nhịn được dùng hai tay nâng lên, thành kính mà nuốt vào từng chút.

"Ha....."

Trương Triết Hạn phát ra âm thanh nghẹn ngào lại có phần mãn nguyện, chiếc lưỡi linh hoạt quấn vào thân côn thịt, cẩn thận dùng môi bao lấy răng để tránh làm bị thương Cung Tuấn.

Da đầu của Cung Tuấn đều tê dại vì cái mút này, huống chi người ta đã có vợ nên lúc này cậu vẫn luôn nghĩ đến vết thương ở chân của Trương Triết Hạn, cậu ôm lấy cánh tay và nhấc bổng anh lên: "Đứng dậy, Trương lão sư đứng dậy đi, đầu gối của anh."

Trương Triết Hạn vì quay phim nên dạo này đã gầy đi rất nhiều, người gầy thành một mảnh, nhưng bây giờ lại trượt xuống như một bãi bùn bên bờ biển, kéo lên cũng kéo không nổi, anh lại tiếp tục chạm xuống đất: " M* nó, em đừng có lộn xộn với anh."

Ngữ khí của anh có hơi phiền: "Liếm một chút mà cũng không cho."

Cung Tuấn hơi khó xử, chỉ có thể giơ hai tay lên đầu hàng: "Dạ dạ dạ, đúng là đòi mạng mà." Cậu để anh tự do liếm mút, thậm chí còn dùng đầu mũi chọc vào bụng cậu mấy lần, phản ứng mạnh mẽ ở yết hầu của anh đã bóp chặt đầu óc của cậu khiến cậu nhanh chóng bắn ra.

Mắt của Trương Triết Hạn rất đỏ, so với chú mèo cao quý và kiêu ngạo thì lúc này đây càng giống một con thỏ sa đọa đang giữ chặt củ cà rốt không buông. Cung Tuấn không nghĩ quá lâu lại muốn đỡ anh đứng dậy, nhưng bị anh đánh một cái vào đùi lớn của cậu, lưu lại một vệt đỏ: "Y như bà già vậy, không liếm nữa, làm luôn đi."

Cung Tuấn như nhận được đại xá* kéo người đang ở dưới sàn đỡ lên, đầu gối đã đỏ một mảng nhưng Trương Triết Hạn dường như chẳng để ý, leo lên giường lại quỳ tiếp, bờ mông đào đầy đặn mân mê đến trước mặt Cung Tuấn, nhìn vào đôi mắt nóng rực của Cung Tuấn: "Làm đi, làm từ phía sau, hôm nay anh lười nhìn mặt của em."

(đại xá: hưởng sự khoan hồng cho một số loại tội phạm)

Cung Tuấn cảm thấy hôm nay anh rất kỳ quái, nhưng không đoán ra được, cậu chỉ có thể chiều theo ý của anh. Khi dương vật tiến vào, cậu liền nghe thấy Trương Triết Hạn rên lên một tiếng, một phần là sung sướng, phần khác là cảm xúc gì đó mà anh vẫn chưa kịp nghĩ đến. Nhưng cậu bị thu hút bởi sự ấm áp và ẩm ướt bên trong vách thịt, cậu thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp này một cách nghiêm túc.

Hôm nay Trương lão sư biết kẹp vô cùng, tựa như sinh vật biển, từng tấc từng tấc nuốt vào lại nén chặt, rất nhiệt tình và phóng đãng. Cung Tuấn không thể kiên trì quá lâu, cậu muốn rút ra để bắn nhưng cứ rút ra được khúc nào lại bị mông của Trương lão sư nuốt về khúc đấy. Sau khi Trương Triết Hạn nuốt lại của Cung Tuấn hai lần, may mắn thay, như mong muốn của Trương Triết Hạn, cậu dứt khoát bắn hết vào trong mông của anh.

Đây vẫn chưa tính là kết thúc, bởi vì bình thường khi làm xong Trương Triết Hạn đều sẽ ngã gục xuống và rên lên đầy mệt mỏi, thậm chí còn không tự mình đi tắm. Nhưng lúc này, anh quay đầu lại quỳ xuống bên cạnh Cung Tuấn, say đắm nâng dương vật đã mềm mại lau sạch cho cậu. Ánh mắt có phần rã rời, anh vươn đầu lưỡi ra si mê mà liếm láp, không nỡ để rớt xuống một giọt tinh túy nào thuộc về Cung Tuấn. Tất cả phải thuộc về anh.
Cung Tuấn nhận được đãi ngộ đặc biệt như vậy mà thất kinh, kéo Trương Triết Hạn ướt đẫm mồ hôi vào trong lòng mà thương thương, không để ý một giọt nước mắt trộn lẫn mồ hôi rơi xuống ngực của cậu, nhanh chóng tan ra...

Khi Cung Tuấn tỉnh giấc đã gần trưa, tối qua Trương lão sư quấn cậu mãi, đòi cậu thêm mấy lần nữa, gần như bị hút sạch. Cậu biết sáng hôm nay Trương lão sư sẽ bay đến Bắc Hải quay phim, mơ hồ như nghe thấy tiếng anh đóng cửa nhưng cậu thật sự mệt đến mức không mở nổi mắt.

Lúc này Cung Tuấn mới híp mắt sờ điện thoại di động, muốn xem tin nhắn Trương Triết Hạn báo bình an, nhưng cậu lại bị dòng chữ ngắn gọn trên màn hình khóa dọa tới mức lập tức tỉnh táo, tỉnh táo đến sững sờ.
Lưu chú là avatar hình mèo con của Trương lão sư, bên dưới có một câu:
"Chia tay đi, chẳng dễ gì mới nổi tiếng, nếu bị ai chụp được thì đừng hòng lăn lộn trong giới. Sau này đừng liên lạc với nhau nữa."

Cung Tuấn cuống cuồng gọi điện thoại, anh tắt máy, cậu gửi tin nhắn qua, cũng bị anh block rồi. Cậu đè nén cơn giận, cuối cùng vẫn không nhịn được, tùy tiện mắng một câu: "Con m* nó!", điện thoại di động bị ném xuống nứt thành năm mảnh.

Bấy giờ Trương Triết Hạn ở trên máy bay, cả cơ thể mang theo dấu vết tình dục chưa tan, đầu anh tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt nghe nhạc. Trong tai nghe là âm thanh của chính mình, được ghi âm lại đầy vội vàng khi anh trở về sau một ngày quay phim, nghe ra được sự mệt mỏi và bi thương, tất cả đều chân thật đến vậy:

"Ý nguyện của ta, không phải là nắm tay nhìn nhau, nước mắt ướt nhòe
Mà là người cứ tiến về phía trước..."

Bài hát vừa kết thúc, máy bay cũng sắp hạ cánh. Trương Triết Hạn ậm ừ hát theo, đôi mắt cay xè đến mức dường như không mở được:

"Ta luôn ở trong trái tim người, là giọt máu chảy trong tim người."

– Hoàn –

* Đoạn nhạc Triết Hạn nghe là Thán Vân Hề - OST Vân Tịch Truyện. Bảo sao fic này tác giả đặt tên là "Thán"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro