Chương 32: "Thẩm Tiên Quân rất tốt."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mùi mục nát hôi thối khiến người buồn nôn hoà lẫn với mùi máu tanh xông thẳng lên mũi, dịch vị trong dạ dày Thẩm Lưu Hưởng nhộn nhạo, miễn cưỡng mới nhịn xuống không ói ra.

"Ngươi ôm nhầm người rồi!"

Y lảo đảo lui về sau vài bước mới ổn định được cơ thể, tay túm y phục bên hông Tố Bạch Triệt, muốn đẩy người ra.

Hai phi tần, một chính cung sờ sờ ở đây.

Ôm y làm cái gì?!?

Diệp Băng Nhiên đứng đối diện, cánh tay duỗi ra giữa không trung cứng đờ. Nhìn Thẩm Lưu Hưởng ôm chặt lấy Tố Bạch Triệt, trong lúc nhất thời, trong lòng lẫn lộn tất cả tư vị.

Rõ ràng hắn ở đây, lại cầu cứu người khác. Huống hồ người kia lại là Thẩm Lưu Hưởng! Lẽ nào trong lòng Tố Bạch Triệt, dịa vị của hắn không bằng y sao?

Lăng Dạ hơi nhíu mày, trên mặt có vẻ hơi ngạc nhiên. Ngày xưa thường bị sư đệ bắt nạt, vậy mà vẫn cầu cứu sư đệ, chẳng lẽ là nhìn mặt chọn người?

Lăng Dạ mỉm cười, thu tay về.

Thẩm Lưu Hưởng bị ôm gắt gao, gỡ cũng gỡ không ra. Mặt mày đang ủ rũ, một cánh tay bên cạnh duỗi đến, nắm lấy tay Tố Bạch Triệt kéo ra.

"Buông ra!" Chu Huyền Lan lạnh mặt.

Lúc kéo người, hắn phát hiện sức kháng cự Tố Bạch Triệt ngày càng mạnh, hiển nhiên không phải hôn mê nên có phản ứng. Vì vậy tay càng dùng sức, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương cốt bị vặn rắc rắc.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn mặt đồ đệ âm trầm, trong lòng như giội chậu nước lạnh. Không phải ta cố ý ôm người của ngươi! Nhìn dáng vẻ vội vã tách người ra, hệt như chỉ sợ y nhân cơ hội sàm sỡ Tố Bạch Triệt không bằng.

Tuy nhiên Chu Huyền Lan chưa kịp tách hai người ra, mây đen dày đặc che kín bầu trời, sấm sét nổi lên bốn phía.

Yêu thú khổng lồ hung hãn vỗ cánh, đôi mắt đỏ rực ẩn sau đám mây chỉ tập trung nhìn Tố Bạch Triệt. Đột nhiên một lợi trảo như lưỡi dao xẻ đôi không trung, trong nháy phóng về phía Tố Bạch Triệt.

"Là dị thú!" Mọi người sắc mặt biến đổi.

Dị thú là một loại đặc biệt của Yêu tộc, mặc dù chưa khai linh trí, chỉ có phản ứng nguyên thủy nhưng thực lực rất mạnh. Da dày thịt béo, pháp thuật bình thường đánh lên người chỉ giống như gãi ngứa.

Ngay cả tu sĩ Hóa Thần cảnh đều không biết đối phó ra sao.

Dị thú quanh năm cắm rễ ở yêu giới, gần như tuyệt tích ở Tu chân giới và Ma giới. Sao lại đột nhiên xuất hiện, cách ngàn dặm xa xăm mà truy sát Tố Bạch Triệt?

Không đợi mọi người suy ngẫm nguyên nhân, lợi trảo quét tới kéo theo một chuỗi tia lửa chói mắt hằn trên mặt đất.

Trong chớp mắt, Thẩm Lưu Hưởng theo bản năng đẩy Chu Huyền Lan đi, đồng thời ôm con bạch Tố Bạch Triệt dính cứng ngắc trên người y nhảy lên giữa không trung, triệu hoán bội kiếm ra.

'Cong!'

Móng tay sắc bén va chạm Chiêu Diêu Kiếm với lực đạo to lớn, chấn động đến từng đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng, gần như cầm không vững kiếm.

Nếu Chiêu Diêu không phải là pháp khí cấp cao, chắc bị nghiền nát thành bụi phấn rồi.

"Khặc!" Dị thú rống lên một tiếng, há miệng to như chậu máu ra, hoả diễm đỏ đậm ẩn hiện trong cuống họng không kịp phòng bị chuẩn bị phun ra.

Thẩm Lưu Hưởng cuống quít né tránh mới miễn cưỡng tránh được ngọn lửa nóng rực. Bên tai rít lên tiếng gió kêu gào, lợi trảo tỏa ra ánh sáng đen huyền lần nữa quét tới.

Đúng lúc này, vô số ảnh kiếm đồng thời phóng đến. Tiếng đao kiếm va chạm liên tiếp vang lên ngăn cản lại dị thú. Thẩm Lưu Hưởng không hề máu chiến, vội kéo dài khoảng cách, mang người đáp xuống mặt đất.

Chu Huyền Lan dùng thời gian ngắn nhất chạy đến, phát hiện cánh tay y máu me đầm đìa, thấm ướt hơn nửa ống tay áo, "Người bị thương!"

Thẩm Lưu Hưởng chiến đấu thần kinh căng thẳng, toàn bộ tinh lực đều dùng để tránh công kích của dị thú, không chú ý bản thân bị thương. Lúc này bị nhắc nhở, nhất thời cảm thấy như da thịt bị cắt xẻo một miếng, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.

Chu Huyền Lan nhìn thấy sắc mặt y trắng nhợt, khí áp quanh thân trong nháy mắt giảm xuống. Ánh mắt âm u liếc về phía dị thú.

Dị thú đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, vặn vẹo đôi cánh che kín đầu hắc lân của mình. Ánh mắt xuyên qua đôi cánh nhìn về phía thiếu niên lãnh trầm, thân hình khổng lồ ở giữa không trung ngưng trệ chốc lát. Đôi mắt đỏ như máu khẽ chớp chớp, bỗng nhiên vung lên cánh bay lên bỏ chạy.

Trong chớp mắt, mây đen trên trời tản đi, trong xanh như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Tố Bạch Triệt ban nãy không khác gì con cá chết, đầu ngón tay hắn nắm vạt áo Thẩm Lưu Hưởng thầm lặng thả lỏng ra chút. Trán hắn ghé sát gáy Thẩm Lưu Hưởng, ngửi được một mùi thơm ngát nhàn nhạt. Giống như rừng trúc sau mưa, không khí tươi mát pha lẫn mùi tre xanh thanh mát thấm vào lòng người. Tố Bạch Triệt thầm nghĩ ngửi cũng khá dễ chịu. Nhưng giây tiếp theo thì lại thấy đáng tiếc, dị thú hung hãn như vậy vẫn không giết chết được Thẩm Lưu Hưởng.

Hắn chạy đến Kiếm Tông không phải là vì thoát khỏi dị thú truy sát, mà đánh chủ ý lên người Thẩm Lưu Hưởng. Nhất thời nghĩ ra suy nghĩ mượn đao giết người nhưng đáng tiếc không thành công. Có điều dị thú chạy rồi, cũng là chuyện tốt.

Tố Bạch Triệt còn đang cân nhắc, có người nắm lấy cổ tay hắn lại 'Răng rắc' một tiếng, xương cốt vốn đã bị nắn sai bây giờ lệch khỏi đường rây luôn. Hắn đau đến cau mày, cắn răng nghiến lợi tiếp tục diễn.

"Giúp ta xoá bỏ cảm giác đau đớn này mau!"

"Ta từ chối!", Đồng Khê lạnh giọng, "Ngươi tự nhào vào lòng Chu Huyền Lan là xong."

Cổ tay còn lại đặt bên hông Thẩm Lưu Hưởng cũng bị 'Răng rắc' một tiếng, xương giống hệt như bị bẻ gãy, tay hắn nhanh chóng bị người tách ra.

Tố Bạch Triệt đau đến độ gương mặt vặn vẹo, mềm oặt té xuống đất thì nghe bên tai truyền đến hai chữ 'Sư tôn'. Hắn nhịn không chửi ầm lên với hệ thống.

"Nhào con mẹ nhà ngươi! Chu Huyền Lan đều phế hai cánh tay ta rồi! Ngươi còn muốn ta nhào vào lồng ngực hắn, sớm biết thế ném mẹ hắn vào miệng dị thú quách cho xong!"

Đồng Khê trầm mặc hạ, cười lạnh: "Còn có Lăng Dạ và Diệp Băng Nhiên kia mà."

Tố Bạch Triệt phát hiện có người trước khi hắn ngã xuống đất tiếp được hắn, bên tai khẽ gọi: "Bạch Triệt."

Là Diệp Băng Nhiên.

Sắc mặt Tố Bạch Triệt trắng bệch, tận tâm tận lực đóng vai hôn mê, tâm lý cũng không quên chửi nhau: "Ngươi mới ngu! Dị thú kia hận ta tận xương, nếu ta nhào vào lòng hai người bọn họ, không phải biến họ thành mục tiêu sống à?"

"Những kẻ khác ta tạm thời không muốn động đến, nhưng Thẩm Lưu Hưởng nhất định phải chết!"

Hắn nghiến chặt răng, căm hận nói: "Ta ở Ma giới chịu khổ nhiều như vậy, mỗi ngày đều ăn chè hạt sen đến mức... Oẹ!"

Vừa nghĩ đến chè hạt sen, dạ dày hắn mãnh liệt co rút, không nhịn được nôn lên người Diệp Băng Nhiên.

Cơ thể Diệp Băng Nhiên hơi cứng lại, sau đó móc ra khăn lụa lau miệng giúp hắn.

"Ta lập tức đưa ngươi đi chữa thương."

Tố Bạch Triệt hơi xúc động, than thở: "Nếu ngươi là con gái, ta đã thu ngươi vào hậu cung rồi. Đáng tiếc!"

Đồng Khê: "Ờ."

Không đợi hắn cảm động tâm sự với hệ thống xong đã bị Diệp Băng Nhiên bế lên.

Tố Bạch Triệt khẽ cứng đờ, lông tóc toàn thân dựng đứng, âm thầm siết chặt nắm đấm mới đấu tranh không nhảy xuống.

Douma... Bị người ta ôm kiểu công chúa!

Lam Tiêu Sinh trơ mắt nhìn đại đồ đệ ôm Tố Bạch Triệt đi dáng vẻ vô cùng căng thẳng, tức giận đến vung tay áo, gọi Ninh Nhuận Tân và Triệu Lâm đuổi theo. Hắn ngược lại muốn xem xem, Tố chân nhân này đến tột cùng có gì đặc biệt.

Ninh Nhuận Tân đi ngang qua Thẩm Lưu Hưởng dừng một chút, "Hắn không phải người mà Diệp sư điệt ái mộ sao? Vì sao lại cầu cứu ngươi? Quan hệ hai người các ngươi rất tốt ư?"

Thẩm Lưu Hưởng: "Có trời mới biết!"

Ninh Nhuận Tân nhíu mày, âm thầm lưu ý vào trong lòng, bước nhanh đuổi theo Diệp Băng Nhiên. Hắn chung quy cảm thấy Tố Bạch Triệt không phải người hiền lành như ngoài mặt.

Lăng Dạ đi sau cùng, không nhanh không chậm đến trước mặt Thẩm Lưu Hưởng, lấy từ túi trữ vật một cái bình ngọc ra, "Bị dị thú quào trầy nếu như bỏ mặc sẽ không ngừng chảy máu, đắp chút thuốc ở phía trên đi."

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày: "Thuốc gì vậy?"

Lăng Dạ: "Thượng phẩm thánh dược chữa thương."

Thẩm Lưu Hưởng khẽ lắc cái bình, phát hiện bên trong nặng trình trịch, ánh mắt liền toả sáng. Nhiều như vậy chẳng phải là...

"Vừa vặn đủ để chữa thương đệ.", Lăng Dạ lướt qua y, cũng không quay đầu lại, giọng nói trêu chọc, "Không dư cho đệ bán đâu."

Thẩm Lưu Hưởng ỉu xìu xuống. Y đứng đó đợi nửa ngày, phát hiện người bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, kinh ngạc hỏi: "Ngươi không đi sao?"

Chu Huyền Lan: "Ta vì sao phải đi?"

"Tố chân nhân bị trọng thương kia kìa, không lo lắng à?"

Gương mặt Chu Huyền Lan lạnh lùng chế giễu: "Còn biết nhào vào lòng của sư tôn, lo lắng khỉ gì chứ?"

Thẩm Lưu Hưởng cân nhắc về giọng điệu này thử, nhưng nhất thời không nhận ra được, hắn thật có ác ý với Tố Bạch Triệt, hay bởi vì đối phương không nhào vào ngực hắn nên ghen nữa.

Chu Huyền Lan nhìn xuống cánh tay không ngừng chảy máu của y, cầm bình ngọc qua, cẩn thận vén tay áo rộng của Thẩm Lưu Hưởng lên. Trên làn da trắng như tuyết có ba vết cắt vô cùng doạ người, một trong số đó sâu thấy được tận xương.

"Đều là đệ tử không tốt."

Hắn hạ mắt xuống, che đi sự tối tăm ở đáy mắt nói, "Nếu phản ứng sớm hơn một chút, dùng kiếm chém đứt hai cái tay kia, sư tôn cũng sẽ không bị thương."

Thẩm Lưu Hưởng qua loa "Ừ" tiếng, suy ngẫm xem hắn có ý gì, thuốc bột bất thình lình sát lên vết thương. Cả người y run lên, đau đến mức thét.

"Không thoa nữa, không thoa nữa!"

Chu Huyền Lan nắm chặt cổ tay y, không nói một lời đổ toàn bộ thuốc bột thoa hết lên vết thương.

Thẩm Lưu Hưởng càng đau đến mức kêu cha gọi mẹ: "Để lại một chút có được không? Thượng phẩm thánh..."

Lời còn chưa dứt liền nhìn thấy bộ mặt âm trầm của Chu Huyền Lan, giọng y không tự chủ nhỏ đi.

Haizz, thôi chừa lại cái bình ngọc cũng được. Nếu nói là đồ bên người Thanh Lăng Tông chủ, không biết có thể bán được giá bao nhiêu đây, há há há.

Ngón tay Chu Huyền Lan chạm vào làn da trắng noãn, chậm rãi thoa đều thuốc bột nói, "Đợi lần này về tông rồi, đệ tử sẽ ra ngoài lịch luyện, sư tôn cùng đi với ta nhé?"

Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu: "Nếu ta cứ theo sát bên cạnh ngươi, ngươi sẽ không thể rèn luyện hiệu quả được."

Có nguy hiểm y đều đứng ra hóa giải, Chu Huyền Lan sao có thể trưởng thành chứ.

"Không sao.", Chu Huyền Lan cười cười, "Ta muốn đưa sư tôn đi tìm bảo vật, sư tôn không phải luôn muốn thiên linh địa bảo sao? Đệ tử dẫn ngươi đi lấy."

Thẩm Lưu Hưởng mở to mắt, vui sướng hạnh phúc muốn thăng thiên luôn.

Trong tiểu thuyết, bàn tay vàng buff Chu Huyền Lan mạnh đến nghịch thiên. Cho dù tuỳ tiện nhặt một cục đá ven đường, tám chín phần chắc chắn là thượng cổ linh ngọc.

Thẩm Lưu Hưởng trịnh trọng xoè ngón út móc nghoéo với tay Chu Huyền Lan.

"Một lời đã định, đến lúc đó chia đôi nhá!"

"Đều của sư tôn hết."

Thẩm Lưu Hưởng như mở cờ trong bụng, trong lúc nhất thời cánh tay đều không thấy đau. Vội dắt Chu Huyền Lan nôn nóng chạy tới chỗ Tố Bạch Triệt.

Trong gian phòng rộng rãi, những gương mặt quen thuộc đều đứng hoặc ngồi.

Tố Bạch Triệt nằm trên giường người, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, lông mi dài, mũi cao thanh tú. Nhưng bờ môi vì mất máu mà cực kỳ tái nhợt, có điều chính vì thế nên người nhìn vào càng sinh ra tâm muốn bảo hộ hắn.

Thẩm Lưu Hưởng đẩy cửa vào, tầm mắt tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang.

Trong đó có một ánh mang theo tâm tình lẫn lộn, nghi hoặc, cô đơn và không cam lòng...

Đến từ Bắc Luân dấm chua vương, Diệp Kiếm Tôn.

Thẩm Lưu Hưởng chớp mắt vài cái, liếc nhìn Chu Huyền Lan bên cạnh thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, hờ hững nhìn đám đông vây quanh Tố Bạch Triệt.

Y nào chịu yếu thế, trừng mắt nhìn Diệp Băng Nhiên. Không phải đang ôm Tố Bạch Triệt rồi sao, ban nãy cũng không phải y cố ý muốn ôm hắn, nhìn đồ đệ y làm gì? Lòng dạ hẹp hòi như vậy!

Diệp Băng Nhiên mím môi không nói, dời tầm mắt đi sang chỗ khác.

Lam Tiêu Sinh thu hết mọi thứ vào mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn xem như đã nhìn ra rồi. Đừng nói tác hợp hai người, xem ý của đại đồ đệ, sắp coi Thẩm Lưu Hưởng thành tình địch rồi!

"Được rồi, thương tổn đều trị xong, không có gì đáng ngại."

Lam Tiêu Sinh nhìn quanh một vòng, tầm mắt hơi thoáng dừng lại trên người Chu Huyền Lan, "Nếu đều ở đây, vậy giải quyết chuyện chưa xong trước đó đi!"

Ninh Nhuận Tân lạnh giọng: "Sư huynh, ngươi quản hơi nhiều rồi đấy!"

"Ta tự có suy nghĩ riêng của mình.", Lam Tiêu Sinh vỗ vai Diệp Băng Nhiên, "Sư phụ hỏi ngươi lần cuối cùng, đương sự muốn chọn Tố Bạch Triệt này sao?"

Đôi môi mỏng Diệp Băng Nhiên hé mở nhưng không cất ra tiếng.

"Băng Nhiên!", Lam Tiêu Sinh trầm giọng, "Ngươi năm tuổi bái vào tông môn, một mực vẫn đi theo ta. Ta nhìn ngươi lớn lên, biết rõ tính tình, nền tảng của ngươi. Ngươi từ nhỏ ngoại trừ luyện kiếm, không có hứng thú với thứ gì khác. Sư phụ không biết ngươi tại sao lại thích người này, nhưng sư phụ hi vọng ngươi suy nghĩ cho kỹ hẵng trả lời vấn đề này."

Diệp Băng Nhiên im lặng chốc lát, ánh mắt nhìn chăm chú từng chút một gương mặt Tố Bạch Triệt. Hắn liền hạ quyết tâm mở miệng.

Lam Tiêu Sinh lại nói: "Thẩm Lưu Hưởng cũng không phải ngươi không thể. Thật lòng ta cũng thấy sư thúc và sư đệ ngươi đều thích hợp hơn ngươi."

Ninh Nhuận Tân nhíu mày, sắc mặt hơi dịu xuống.

Triệu Lâm sửng sốt một chút, giọng nói hơi bất ngờ, "Thì ra sư tôn vẫn còn nhớ có tên đồ đệ này."

Lam Tiêu Sinh quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ, "Ngươi vẫn còn nhỏ. Kỳ thực ta không hài lòng lắm nhưng không có lựa chọn nào tốt hơn."

Thẩm Lưu Hưởng nghe đến đực mặt ra, đang muốn lên tiếng ngắt ngang. Lăng Dạ liền ngăn y: "Lam Tông chủ là trưởng bối. Để hắn nói cho thoả mãn cũng không có gì không thích hợp."

Thẩm Lưu Hưởng không thể làm gì khác hơn là lui về, tìm cái ghế ngồi xuống, nhỏ giọng đối Chu Huyền Lan nói: "Đưa ta chút hạt dưa, ban nãy cắn chưa đã."

Y vừa nhận được một nắm hạt dưa liền nghe Diệp Băng Nhiên lạnh nhạt nói, "Thẩm Tiên Quân rất tốt."

Lúc hắn nói lời này lại nhìn chằm chằm Tố Bạch Triệt, đáy mắt chợt lóe lên sự hồi tưởng sâu xa nào đó. Gương mặt lạnh như băng xưa nay hiện lên chút ý cười. Như băng tuyết ngàn năm tan rã, chớp mắt chỉ còn sự dịu dàng vô biên.

Diệp Băng Nhiên khẽ mỉm cười, đồng tử lạnh lùng phản chiếu thân ảnh người nằm trên giường, vẻ mặt si mê chân ái. Không nhanh không chậm nói rõ từng chữ:

"Nhưng cho dù người khác có tốt thể nào, cũng không sánh được nửa phần của Bạch Triệt."

Tâm tình Lam Tiêu Sinh rơi xuống đáy vực, biết nhiều lời cũng vô ích liền trầm mặc.

"Ta xem Tố chân nhân và Diệp sư điệt đúng là trời đất tác hợp thành đôi."

Tâm tình Ninh Nhuận Tân cực vui mừng, tiếp tục nói: "Việc này không nên chậm trễ. Đợi hắn tỉnh lại, sư thúc liền thay ngươi làm chủ, chuẩn bị tốt sính lễ tốt nhất hỏi hắn làm đạo lữ của ngươi, sư điệt nghĩ thế nào?"

"Ta cảm thấy không thích hợp lắm." Lăng Dạ lên tiếng.

Ở đây ngoại trừ Thẩm Lưu Hưởng, tất cả đều sững sờ, sau đó thay đổi sắc mặt.

Nội thất rơi vào yên tĩnh.

Tay Thẩm Lưu Hưởng cắn hạt dưa đều chậm lại, trên mặt lộ ra sự hiếu kỳ. Lúc y đọc truyện, y không hiểu vì sao Lăng Dạ lại thích Tố Bạch Triệt. Giống như bị tác giả mặc định đè đầu bắt thích vậy, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đổ cho hào quang nhân vật chính.

Lăng Dạ không nói nguyên do, chỉ nói: "Ta cảm thấy để hắn làm đạo lữ người khác, thập phần không thích hợp."

Ý tứ rõ rành.

Sắc mặt mấy vị bên Kiếm Tông quái lạ, Diệp Băng Nhiên không nói một lời, chỉ cầm Tố Bạch Triệt tay, ý tứ cũng rõ ràng.

Hắn tuyệt không thoái nhượng.

Thẩm Lưu Hưởng thầm nghĩ: Quao! Kích thích ghê!

Sau đó không nhịn được nhìn về phía người bên cạnh, muốn xem phản ứng hắn như thế nào.

Mặt Chu Huyền Lan hờ hững như mây, phát hiện tầm mắt của y hơi nhướng mày, ngón tay tăng nhanh tốc độ lột vỏ. Lột xong liền đưa quả khô đến miệng y.

"Sư tôn nếm thử xem."

Thẩm Lưu Hưởng bỗng nhiên vui mừng, đang muốn khen khen hắn, trên giường truyền đến động tĩnh. Ánh mắt mọi người lập tức nhìn lại.

Tố Bạch Triệt nhăn mày, bờ môi khẽ nhếch, nói mớ gì đấy, ngón tay không tự chủ kéo tay áo Diệp Băng Nhiên.

Diệp Băng Nhiên nói: "Ta ở đây."

Lăng Dạ tựa hồ cũng ngồi không yên, đứng dậy đi đến bên giường, vẻ lo âu hiện rõ trên mặt. Hắn hỏi: "Chỗ nào không khỏe?"

Tố Bạch Triệt khẽ nấc một tiếng, biểu tình càng thống khổ, tựa hồ bị Mộng Yểm vây trong ác mộng, giãy giụa như thế nào đều không tỉnh lại được.

Thời khắc tuyệt vọng. Hắn thấp giọng khẽ lẩm bẩm, âm thanh yếu mềm như khóc, "Ta rất sợ, lạnh quá... Tại sao không ôm ta như thường ngày... Thẩm Tiên Quân?"

Không khí trong phòng nháy mắt ngưng trọng lại.

Thẩm Lưu Hưởng đang nhóp nhép nhai quả khô, suýt chút nữa nghẹn ở cổ họng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro