Chương 33: Mộng Yểm thú.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Huyền Lan nhìn xuống, hàng mi dài khẽ rũ xuống che đi thần sắc ở đáy mắt, rót chén trà đưa cho y, "Sư tôn uống chút trà đi."

Thẩm Lưu Hưởng nốc một hơi cạn sạch, ho khan một cái, nuốt thứ mắc ngang cổ họng xuống. Ngón tay y cầm chén trà, phát hiện mọi người đều đang nhìn y, đặc biệt là Lăng Dạ muốn nói lại thôi, cùng với Diệp Băng Nhiên kinh ngạc lạnh mặt.

Ngón tay khẽ ma sát chén trà, đứng dậy đi đến cạnh giường. Nhìn bộ dáng của Tố Bạch Triệt muốn gây xích mích quan hệ của y với với sư huynh, tiện đường đẩy y ra để Diệp Băng Nhiên xem là địch.

Người trên giường còn đang lẩm bẩm khẽ gọi tên y.

"Đừng gọi tên ta!", Thẩm Lưu Hưởng ghé sát tai Tố Bạch Triệt, cười nhẹ: "Ta không muốn ôm ngươi một chút nào. Bởi vì ngươi có chút xấu, cả người còn hôi như vậy, ta không thích!"

Tiếng lẩm bẩm trong một thoáng dừng lại rồi tiếp tục. Diệp Băng Nhiên siết chặt ngón tay, cực lực áp chế sự tức giận ở đáy lòng, mới nhịn không đẩy Thẩm Lưu Hưởng ra. Lăng Dạ hơi sửng sốt một chút, không nhịn được cười.

Cái chữ xấu này hoàn toàn không dính líu đến Tố Bạch Triệt, huống hồ trên người hắn cũng không hôi, thậm chí tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

"Hắn không xấu, cũng không hôi!", Diệp Băng Nhiên lạnh giọng đính chính lại.

Thẩm Lưu Hưởng: "Tuy nói rằng người tình trong mắt cũng hoá Tây Thi, nhưng mùi này chẳng lẽ các ngươi..."

Tố Bạch Triệt đột nhiên phun ra ngụm máu, trong chớp mắt nhuộm đõ chiếc cằm trắng nõn. Diệp Băng Nhiên nắm chặt tay hắn, quay đầu nhìn về phía Lam Tiêu Sinh khẩn cầu, "Sư tôn! Có thể giúp hắn kiểm tra một lần hay không? Nói không chừng hắn còn vết thương nào khác."

Lam Tiêu Sinh nhíu mày, thở dài. Hắn chưa từng thấy Diệp Băng Nhiên sốt sắng như vậy, xem ra không thay đổi được tâm của hắn.

Thẩm Lưu Hưởng cùng mọi người rời khỏi phòng.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, Lăng Dạ nhìn về phía y, ánh mắt nhình không ra cảm xúc chỉ bảo, "Đệ đi theo ta."

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng hơi hồi hộp. Chẳng lẽ Lăng Dạ thật sự xem y là tình địch? Nghĩ vậy y liền cố giải thích, "Sư huynh, ta và Tố Bạch Triệt..."

"Những người khác đều có thể..." Lăng Dạ dừng lại. Cơn gió nhẹ thổi qua cuốn lên vài chiếc lá rụng, xoay vầng quanh chân hắn, "Chỉ có Tố Bạch Triệt là không được."

Thẩm Lưu Hưởng muốn hỏi vì sao Tố Bạch Triệt lại đặc biệt như vậy? Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, y liền nuốt xuống. Nói cho cùng, Lăng Dạ cũng không phải sư huynh thật của y, vả lại quan hệ với nguyên chủ cũng chẳng ra làm sao, y không có tư cách gì để hỏi cả.

Lăng Dạ quay đầu lại, thấy Thẩm Lưu Hưởng hơi căng thẳng, đáy mắt khẽ dao động, giơ tay lấy mảnh lá khô vướng vào tóc y xuống.

"Không phải đang trách đệ, chỉ là thuận theo mệnh trời thôi."

Thẩm Lưu Hưởng không hiểu lý do.

Chạng vạng, Thẩm Bặc Bặc nằm nhoài trên bệ cửa sổ, cười hì hì chơi đùa với một cây xanh, hai tay cầm táo gặm. Nghe tiếng mở cửa, cậu tươi cười chuẩn bị nhào tới, bỗng nhiên khịt khịt mũi, "Trên người cha có mùi hôi."

Thẩm Lưu Hưởng đoán chắc là bị ám mùi từ Tố Bạch Triệt. Nhưng mùi này, những người khác hình như không ngửi thấy.

Thẩm Bặc Bặc sắp hít thở không thông, ngắt một phiến lá vàng từ trên đầu xuống, thân hình nhỏ nhắn leo lên bàn, cầm lá quét khắp người Thẩm Lưu Hưởng.

Bận rộn một lúc mới xong, cậu thở dốc, gắn phiến lá về vị trí cũ.

Thẩm Lưu Hưởng thò tay gảy một cái: "Lá này có tác dụng gì?"

"Cha đừng chọt, nhột lắm!", Hai má Thẩm Bặc Bặc ửng đỏ, hai tay che phiến lá trên đầu, "Chờ kết trái mới hữu dụng."

Thẩm Lưu Hưởng ngạc nhiên hỏi: "Khi nào thì kết trái?"

Thẩm Bặc Bặc nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ mới lúc mới đáp, "Đại khái tích đủ mười chiếc lá."

Thẩm Lưu Hưởng ngáp một cái, cảm thấy hơi mệt mỏi nên lăn lên giường sớm.

Trong một căn phòng khác, Tố Bạch Triệt yên lặng mở mắt ra, bấm quyết đồng thời niệm cú pháp quyết. Qua một lát, một bóng đen quỳ rạp dưới đất, con ngươi màu đỏ tươi lại vô thần, chả khác gì con rối.

"Chủ nhân có gì phân phó?"

Đồng Khê: "Mộng Yểm thú không thích hợp với ngươi. Ngươi nghe theo ta, Bạch Phượng mới phù hợp với hình tượng của ngươi!"

Ánh trăng chiếu vào phòng, Tố Bạch Triệt khoanh chân ngồi trên giường, "Ta chỉ quan tâm có tác dụng hay không."

Mộng Yểm đứng đầu trong Tam đại hung thú ở Yêu giới, hắn phí sức gần chết mới thu phục được, vì thế bị dị thú truy sát mấy ngày.

"Cần gì phải dùng nó?", Đồng Khê bất mãn oán giận, "Nếu không có ta giúp ngươi che giấu mùi tanh của Mộng Yểm, những người khác đã biết ngươi sở hữu Mộng Yểm thú. Tất cả đều bị doạ chạy, làm sao ngươi còn có thể dùng sắc mê hoặc người nữa?"

Đáy lòng Tố Bạch Triệt thầm cười lạnh, ngoài miệng lại trấn an nói: "Đừng nóng vội! Đợi ta giải quyết được Thẩm Lưu Hưởng, liền nghe theo sắp xếp của ngươi."

Ngón tay hắn bấm quyết, khởi động trận điều khiển Mộng Yểm, "Ngươi không thấy kỳ lạ ư? Mỗi lần ngươi an bài sự việc gì liên quan đến Thẩm Lưu Hưởng đều bị lật thuyền trong mương. Bất kể là chuyện y bước vào Hóa Thần cảnh, hay là hàng phục Thiên Cẩu... Đều vượt ra khỏi dự đoán của ngươi."

Đồng Khê trung thành tuyệt đối nói: "Ta chỉ giúp ngươi, không quan tâm kẻ khác."

"Ta nói y có vấn đề!", Tố Bạch Triệt lạnh giọng, "Sau khi tiến vào Tứ Phương Huyết Trì, trên người y nhất định xuất hiện biến hoá gì đó. Không điều tra rõ ràng, trong lòng ta sẽ bất an."

Đồng Khê chỉ thấy hắn đang phóng đại sự việc: "Không cần bận tâm! Y chỉ là một tên tiểu tốt nhỏ nhoi, không uy hiếp được ngươi đâu."

Tố Bạch Triệt lười chả muốn đôi co nữa, nhìn về phía Mộng Yểm thú, "Đi, đem ký ức y về đây."

*

Thẩm Bặc Bặc bị mùi hôi xông đến tỉnh lại, tay nhỏ từ trong chăn duỗi ra xoa xoa hai mắt. Cậu ghé sát vào Thẩm Lưu Hưởng ngủ phía trong giường, khẽ ngửi một cái liền cau mày.

Chu Huyền Lan chưa nghỉ ngơi, nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng gọi khẩn thiết, khẽ biến sắc chạy sang phòng bên cạnh.

"Cha! Cha!"

Thẩm Lưu Hưởng nằm ở trên giường, tóc đen như suối xoã ra sau gối, lông mi dài yên tĩnh rũ xuống, hô hấp nhịp nhàng vững chãi. Nếu không phải Thẩm Bặc Bặc bên cạnh vẫn luôn dùng sức đẩy y vẫn không thể đánh thức, người khác nhìn vào chỉ xem như y đang ngủ say.

Tay Chu Huyền Lan đặt lên cổ tay Thẩm Lưu Hưởng, xem xét mạch tượng và tình huống trong cơ thể, không phát hiện có gì dị thường. Hắn nhíu mày, xốc chăn mỏng lên, tiện tay lấy áo ngoài khoác lên người Thẩm Lưu Hưởng. Ôm y khỏi giường, bước nhanh ra khỏi phòng.

Tố Bạch Triệt nghe thấy động tĩnh, thầm nghĩ sẽ không nhanh như thế liền phát hiện đi. Do dự chốc lát cũng đuổi theo.

Lúc hắn chạy đến, Lam Tiêu Sinh đứng ở bên giường, đặt hai ngón tay lên trán Thẩm Lưu Hưởng dò xét. Lăng Dạ bên cạnh đứng thẳng vô cùng nghiêm túc, Ninh Nhuận Tân và Triệu Lâm đều lo lắng theo. Chu Huyền Lan và Thẩm Bặc Bặc phát hiện dị thường ngược lại bị đẩy ra phía sau.

Thẩm Bặc Bặc nhón chân lên, ngẩng mặt trường cái cổ nhìn xuyên mấy khe nhỏ nhìn về phía giường.

Chu Huyền Lan thấy thế liền bế cậu lên, đang định đặt cậu lên bàn, Thẩm Bặc Bặc khịt khịt mũi, nhìn về phía cửa, "Sao trên người ngươi cũng hôi như vậy!"

Trong lòng Tố Bạch Triệt khẽ giật mình: "Sao nó ngửi được?!?"

"Không sao!", Đồng Khê chuyển chủ đề, "Mấy kẻ quan tâm ngươi không ngửi thấy là được."

Tố Bạch Triệt suýt nữa tức cười thành tiếng.

Thẩm Bặc Bặc nhấc hai cái chân nhỏ chạy đến, "Nhất định là ngươi tại hại cha!"

Tố Bạch Triệt trợn to mắt, phát hiện khí lực Thẩm Bặc Bặc khá lớn, giẫm chân hắn khá đau.

Mọi người trong phòng đều đang nhìn, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ánh mắt liếc về phiến lá vàng trên đầu Thẩm Bặc Bặc, giơ tay muốn xoa, "Ngươi có phải hiểu lầm gì không?"

Thẩm Bặc Bặc lập tức lui bước, nhìn quanh khắp phòng, oan ức chạy về cạnh Chu Huyền Lan, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, "Trên người hắn có mùi hôi giống hệt như cha!"

Lam Tiêu Sinh quay đầu lại hỏi: "Có phải là mùi bùn bẩn hay không?"

Thẩm Bặc Bặc sờ phiến lá vàng trên đầu một cái, "Không biết, nhưng ngửi liền mắc ói."

"Mộng Yểm thú đi đến chỗ nào đều mang theo mùi bùn bẩn tanh tưởi cực kỳ", Lam Tiêu Sinh liếc nhìn Tố Bạch Triệt mang theo vẻ thâm dò sâu xa, "Ta có chút ngạc nhiên, tại sao ngươi bị dị thú truy sát?"

Hắn hỏi xong, sắc mặt người đứng ở cửa trở nên trắng nhợt, nóng lòng muốn giải thích. Nhưng môi vừa mới hé mở, liền nhịn không được che miệng ho khan liên tục. Dòng máu đỏ sẫm theo kẽ tay chảy xuống, thân hình gầy gò lảo đảo muốn ngã.

"Ta... Khụ khục..."

Diệp Băng Nhiên vừa chạy đến, một tay đỡ lấy người, không thể tin hỏi: "Sư tôn hoài nghi Bạch Triệt? Hắn không phải là người như thế!"

"Việc này để tính sau đi.", Lông mày Lăng Dạ cau lại, "Cứu sư đệ trước đã."

Mộng Yểm thú lợi hại ở chỗ có thể xâm nhập vào thức hải của tu sĩ, lợi dụng ký ức xa xưa mà bố trí ảo cảnh, khiến đối phương tưởng đó là thật. Nếu như không thể phát giác được sự tồn tại của Mộng Yểm thú, thì vĩnh viễn sẽ bị nhốt lại trong đó. Không cách nào tỉnh lại được nữa.

Lam Tiêu Sinh trầm ngâm giây lát, nhìn về phía Lăng Dạ: "Ta có một thuật pháp có thể giúp người khác tiến vào thức hải của y."

"Nếu muốn kéo sư đệ ra khỏi ảo cảnh...", Lăng Dạ lập tức hiểu ý, rồi lại cau mày, "Phải là người y nguyện ý đi theo mới được."

Lam Tiêu Sinh gật đầu: "Cho nên người kia nhất định phải được y tuyệt đối tin tưởng, bản thân cũng phải cực kỳ tỉnh táo. Có thể Mộng Yểm ẩn mình trong thức hải sẽ lợi dụng Lưu Hưởng ký ức, cùng nhốt kẻ xâm nhập ở trong đó luôn."

Dứt lời, trong phòng yên tĩnh lại.

Ninh Nhuận Tân khép tay áo lại, đánh vỡ sự yên tĩnh, "Nói như thế, người đó chỉ có thể là ta!"

Giọng nói hắn tự tin mười phần dõng dạc tuyên bố: "Lưu Hưởng và ta cùng vào sinh ra tử. Với y mà nói, ta là người có thể phó thác lại phía sau. Tuy rằng bình thường không biểu hiện ra, nhưng thực sự tin tưởng trong lòng y với ta chắc chắn vượt qua tất cả chư vị đang ngồi đây."

"Nhưng y là sư đệ ta!"

Lăng Dạ chắp tay sau lưng, nhìn gương mặt điềm tĩnh say ngủ của Thẩm Lưu Hưởng, cười nhạt một tiếng, "Người có thể để y phó thác sau lưng có rất nhiều, nhưng sư huynh thì chỉ có duy nhất mình ta."

Sắc mặt Ninh Nhuận Tân trầm xuống.

"Sư huynh mặc dù chỉ có một, nhưng sư huynh cũng chỉ là sư huynh thôi."

Lam Tiêu Sinh chỉ về phía cửa, "Người y theo đuổi mười năm đang đứng ở đó. Nếu để Băng Nhiên tiến vào thức hải, ta nghĩ Lưu Hưởng sẽ không từ chối hắn."

Diệp Băng Nhiên sững sờ, khẽ gật đầu một cái. Cảm xúc xủa hắn đối Thẩm Lưu Hưởng cực kỳ phức tạp. Đối phương theo đuổi nhiều năm, rốt cục nghĩ thông suốt không dây dưa hắn nữa. Kết quả Bạch Triệt lại thích người ta, trong lòng hắn dù sao cũng hơi khó chịu. Nhưng cùng là người trong tiên môn với nhau, hắn không thể thấy chết không cứu.

"Đệ tử có thể thử một lần."

Triệu Lâm phát hiện hình như hắn là người có liên hệ ít nhất với y, lý trí giữ yên lặng, không cam lòng nhỏ giọng nói một câu: "Nói không chừng, Thẩm Hương ca ca sẽ chọn ta đấy."

"Cha thích ta nhất!", Thẩm Bặc Bặc khẽ đảo mắt, nhắm mắt nói mò, "Cha con chúng ta huyết mạch tương liên, ta nhất định có thể đưa cha ra khỏi ảo cảnh."

Mọi người trực tiếp lơ cậu, ánh mắt nhìn sang thiếu niên bên cạnh vẫn luôn chưa lên tiếng.

"Ta từng nhìn trộm thức hải của sư tôn.", Giọng Chu Huyền Lan lãnh đạm, nhẹ nhàng ném ra một quả bom, "Lúc ở Suối Tẩy Cốt, sư tôn để mặc ta đi vào, thức hải giữa chúng ta giao hòa. Ý tứ như thế nào, các ngươi đều nên hiểu rõ."

"Chỉ là một buổi mây mưa mà thôi!", Sắc mặt Lam Tiêu Sinh tái xanh, "Vẫn nên để Băng Nhiên đi là thỏa đáng nhất."

Mặt Ninh Nhuận Tân tối sầm lại: "Ta lặp lại lần nữa, người có thể để cho y yên tâm buông xuống phòng bị nhất định là ta."

"Kiếm Tông các ngươi có phải hiểu lầm gì đó hay không?" Ý cười trên mặt Lăng Dạ dần biến mất, "Y là Thanh Lăng tiên quân, sư đệ của ta. Nói thẳng ra các ngươi chỉ là người ngoài thôi."

Thẩm Bặc Bặc che đầu, nhíu chặt lông mày, nghe cãi nhau mà đầu sắp phình to luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro