Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Băng Nhiên ôm ngực, cổ họng hơi ngòn ngọt liền phun ra một ngụm máu.

"Kiếm Tôn!!!"

Đệ tử Kiếm Tông gào một tiếng, muốn tiến lên ngăn cản.

"Chư vị dừng chân", Lăng Mạc Sơn rút kiếm, tư thế hiên ngang chắn trước đường lên đài cao, gương mặt tuấn tú mang nụ cười dịu dàng, "Tiên quân đang thi hành án phạt. Bất kỳ ai cũng không được can thiệp, hy vọng các vị cẩn trọng hành vi của mình."

Những đệ tử Thanh Lăng khác thấy thế liền lập tức vây quanh, tình cảnh trong nháy mắt trở nên giương cung bạt kiếm.

Thẩm Lưu Hưởng đối với động tĩnh phía dưới không biết gì cả, một mực chăm chú dồn lực vào việc quất roi.

Trên đài cao.

Lăng Đan sợ hãi khẽ hỏi: "Các ngươi nói thử xem, Thẩm Tiên Quân dùng mấy phần lực?"

Lăng Việt hừ lạnh, không nói một lời.

Lăng Hoa mí mắt giựt giựt, duỗi ra hai ngón tay trỏ, xoay ngang dựng đứng, "Mười phần."

Có thể trong một roi quật Diệp Băng Nhiên đến độ quỳ xuống, không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa Thẩm Lưu Hưởng dường như càng đánh càng hăng, chỉ nghe truyền đến tiếng roi không ngừng va chạm, liền làm cho người kinh hãi run rẩy.

"Một trăm roi!"

Có người hô lên, Thẩm Lưu Hưởng cầm roi Tỉnh Thần nhuốm máu quấn quanh ở cổ tay đi tới trước Diệp Băng Nhiên, ngồi xổm xuống nhiệt tình hỏi, "Cần bản quân dìu hông?"

Diệp Băng Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt lạnh lẽo: "Không cần."

"Cũng đúng!", Thẩm Lưu Hưởng cười nhạt, "Bản quân vẫn có thể đi ra từ Tứ Phương Trì, Kiếm Tôn chẳng qua chỉ bị đánh một trăm roi, làm gì không đứng dậy nổi."

Vừa nói y vừa ấn vai Diệp Băng Nhiên, liền nghe thấy tiếng rên khe khẽ.

Thẩm Lưu Hưởng nhếch khoé môi: "Trên người Kiếm Tôn tuy rằng có thương tổn, nhưng nghĩ lại trong lòng ắt là ngọt."

Một người bạch y vội vàng chạy đến.

Thẩm Lưu Hưởng đứng dậy, nhìn từ trên cao nhìn xuống Diệp Băng Nhiên, "Ta cũng coi như là giúp ngươi tu thành chánh quả. Sau này có gặp lại thì mời ta uống chén rượu tạ ơn đi."

Diệp Băng Nhiên được Tố Bạch Triệt nâng từ trên mặt đất dậy. Ánh mắt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm y mãi đến khi y bước xuống đài cao.

Thẩm Lưu Hưởng ngoảnh mặt làm ngơ.

"A a a a a!" Nam tử mặc áo lam nhào đến, bị hắn thân hình thoắt một cái tránh thoát, "Đừng đụng ta, cả người đều đau muốn chết đây."

Đánh người đúng là quá mệt.

Tay nhũn chân tê, vết thương cũng nứt ra rồi.

"Cái tên nhà ngươi!" Lăng Hoa không khống chế được kích động, "Có thể hạ thủ ngoan độc với Diệp Băng Nhiên, rốt cục cũng biết quay đầu là bờ sao!"

Thẩm Lưu Hưởng đỡ trán thở dài, trong lúc nhất thời dường như xúc động không nói thành lời: "Sau khi vào Tứ Phương Trì một chuyến, xem như ngộ ra rất nhiều điều."

"Sớm biết Huyết Trì có thần hiệu như thế, ta đã ném ngươi vào từ lâu."

"..."

*

"Là ta hại ngươi."

Đôi mắt Tố Bạch Triệt ửng đỏ, hai tay đỡ Diệp Băng Nhiên, gần như rơi lệ run run nói: "Ta không nên hiếu kỳ. Biết rõ với thể chất hiện tại, trúng phải yêu thuật không thể tu luyện pháp thuật huống chi là cấm thuật."

Diệp Băng Nhiên nghiêng đầu, tầm mắt rơi trên khuôn mặt thanh lãnh tuyệt mỹ: "Không liên quan gì đến ngươi."

Bầu trời âm trầm.

Giày Diệp Băng Nhiên giẫm lên lớp tuyết mỏng trên mặt đất, chậm rãi đi về phía trước, "Thẩm Lưu Hưởng đi vào Tứ Phương Trì tuy là gieo gió gặt bão, chung quy cũng có liên quan đến ta. Nên trong lòng y sinh oán hận, nếu không có việc này, y cũng sẽ tìm cơ hội khác trả thù."

Mặt Tố Bạch Triệt lộ vẻ vẻ áy náy, trầm mặc nửa ngày, nhẹ giọng nói: "Ta có thuốc chữa thương, ngươi dưỡng thương cho tốt rồi hẵng quay về."

Diệp Băng Nhiên khẽ gật đầu một cái.

Triều Vân Phong, trên tầng mây cao vút bạch hạc giương cánh bay qua, phía dưới truyền đến gào gào kêu thảm thiết.

"Nhẹ chút! Nhẹ chút! Đau..."

Thiếu niên mặc áo đen trầm mặt, động tác càng nhanh hơn để tránh chưa bôi xong thuốc lỗ tai đã điếc.

Thẩm Lưu Hưởng nằm nhoài trên một chiếc giường gấm mềm mại, kéo xuống phân nửa xiêm y, cánh tay trắng muốt bị Chu Huyền Lan một tay đè lại, hắn dùng cánh tay khác đang thoa thuốc mỡ.

"Lăng Đan lừa ta!"

"Chiêu Diêu chính là pháp khí đỉnh cấp, vết thương do kiếm gây ra đương nhiên sẽ không dễ khép lại rồi. Kim Kinh Cao đã là dược khó thấy, muốn trị khỏi thương thì phải chịu đau một chút." Chu Huyền Lan chú tâm nói, ngón tay không cẩn thận hơi dùng sức chút.

Thẩm Lưu Hưởng cả người run lên, ré lên kêu đau rồi gục xuống, chẳng khác con cá chết nửa ngày không có động tĩnh.

"... Sư tôn?"

Thẩm Lưu Hưởng chôn mặt vào gối dựa bên trong, khóe mắt chảy một chút nước mắt. Qua giây lát, âm thanh u buồn truyền ra: "Tiếp tục thoa đi, thoa xong bên trái còn tay phải nữa."

Sớm biết như vậy. Chuẩn bị chút máu động vật, giội lên người một phát là xong việc, làm gì thê thảm đến mức này!

"Đúng rồi, cám ơn ngươi." Thẩm Lưu Hưởng bỗng nhiên nói, "Nếu không có Hộ Hồn Y, ta chắc mất nửa cái mạng rồi."

Chu Huyền Lan bỗng nhiên dừng tay, qua nửa ngày không mặn không nhạt nói: "Sư tôn quá lời! Dù sao người cũng cho đệ tử tất cả gia sản mà."

Trong lời nói xen lẫn chút oán giận.

Thẩm Lưu Hưởng nghe thấy rõ, nghiêng đầu qua chỗ khác: "Vi sư không lừa ngươi. Trừ Chiêu Diêu trên người, chỉ còn lại khối linh thạch này... À còn Triều Vân Phong, mà cho ngươi cũng vô dụng."

Thân là tiên quân, pháp khí linh đan linh thạch chờ để dâng tặng Thẩm Lưu Hưởng đương nhiên không ít. Thế nhưng mấy năm nay vì truy đuổi ái tình, y nhịn không được đều đập lên người Diệp Băng Nhiên.

Bây giờ toàn bộ Triều Vân Phong, ngay cả một rễ linh thảo đều không để lại.

Ngày hôm nay sau khi xuyên đến, Thẩm Lưu Hưởng lật cả gian phòng lên mới nhặt được một khối linh thạch ở dưới giường, bèn bỏ vào túi trữ vật bên hông đưa cho Chu Huyền Lan.

"Không tin ngươi có thể tùy tiện lục soát trong phòng."

Chu Huyền Lan không thèm để ý, đè lại cánh tay nhỏ nhắn không an phận, bôi hết chút Kim Kinh Cao cuối cùng lên.

Thẩm Lưu Hưởng nghiêng đầu ngó trên bàn thấy một đống linh dược: "Thuốc Lăng Đan cho ta có phải quý giá lắm không? Trên thị trường giá bao nhiêu một cái, còn có ngươi xem sứ bạch ngọc trên bệ cửa sổ, đáng giá bao nhiêu tiền?"

Chu Huyền Lan: "Sư tôn thật sự đang thiếu tiền?"

"Đương nhiên là thật!", ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng nóng rực mang đầy hi vọng nhìn phía đồ đệ, "Ta bảo nè, linh thạch mỗi tháng của đệ tử thân truyền các ngươi chắc cũng không ít đi."

Ánh mắt y thèm thuồng như hổ sói, chuẩn xác nhắm vào túi trữ vật bên hông thiếu niên.

Nội thất nháy mắt yên tĩnh.

Nhìn thấy biểu cảm Chu Huyền Lan đột nhiên ngưng trọng, Thẩm Lưu Hưởng cười nhẹ một tiếng, từ giường gấm bò dậy mặc xiêm y, "Yên tâm đi, vi sư không mất nhân tính đến vậy."

Chu Huyền Lan thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Lưu Hưởng tiếp tục nói: "Về sau cho ta mượn chút là được. Ta viết giấy nợ cho ngươi, yên tâm uy tín của ta rất tốt."

"..."

Ánh tà dương ở chân trời xuyên qua mạn rèm, chiếu vào trong gian phòng rơi trên bàn trà rực rỡ. Thẩm Lưu Hưởng nhấp một ngụm trà, nghiêng người dựa vào bên cửa sổ, tóc đen xoã ở đầu vai bị gió thổi loạn, hàng mi dày khẽ khép lại như đang trầm tư điều gì.

Chu Huyền Lan thấy thế: "Sư tôn nếu như không có chuyện gì quan trọng, đệ tử xin được cáo lui trước."

Hắn cần phải về, chỗ ở của hắn cách Triều Vân Phong rất xa. Nếu không trở về trời sẽ tối mất.

"Có việc."

Chén sứ đặt lên bàn phát ra tiếng giòn giã.

Thẩm Lưu Hưởng mím môi một cái: "Ta đói bụng rồi! Nơi nào có đồ ăn, ta không chê ít đâu. Món chính chỉ cần gà vịt, thịt bò. Sau khi ăn xong thêm ít điểm tâm, đồ ngọt, uống chút rượu là được."

"Sư tôn đã sớm qua ích cốc cảnh."

"Nhưng ta đúng là rất đói bụng", Thẩm Lưu Hưởng cách lớp y phục sờ bụng của mình, "Ngươi nghe thử xem, nó đang réo ùng ục kìa!"

Chu Huyền Lan khóe miệng hơi mỉm cười, đại khái chưa từng nghĩ tới đường đường một đời là tiên quân, lại ở đây giả vờ đói bụng chơi xấu, "Bên trong Thanh Lăng Tông không có đồ ăn người phàm, chỉ có trái cây."

Dứt lời, hắn nhìn thấy trên mặt Thẩm Lưu Hưởng viết to hai chữ tuyệt vọng.

Thẩm Lưu Hưởng ỉu xìu.

Lăn lộn trong vòng giải trí nhiều năm, vì bảo trì dáng người và dung mạo, quản lý thường ngày ngay cả đùi gà cũng không để y gặm một cái. Ký ức đó đến nay vẫn sống động như thật, cho dù là sinh nhật cũng chỉ được ăn thêm hai con tôm...

Bây giờ thật vất vả mới có thể ăn thoải mái, vậy mà nói cho y biết không, có, đồ, ăn!

Đang buồn bực, Thẩm Lưu Hưởng thở dài, từ dưới đáy bàn rút ra ba cây nhang, gương mặt thành kính nhìn chăm chú.

"Sư tôn, cái đó không thể ăn!" Thiếu niên lo lắng lên tiếng.

Thẩm Lưu Hưởng quay đầu lại, tầm mắt rơi trên người Chu Huyền Lan, khó mà tin nổi trừng mắt nhìn hắn.

Hình tượng y trong mắt đồ đệ đã biến thành kẻ ngu si rồi sao?

"Nghĩ gì thế! Ta đi trả Hộ Hồn Y!"

Hộ Hồn Y nằm ở nghĩa địa, đúng là khiến người ta không tưởng tượng nổi.

Phía sau núi Thanh Lăng Tông có một ngôi mộ hoang, từ trước đến giờ không ai hỏi thăm. Lúc ban ngày Thẩm Lưu Hưởng đi, một cỗ quan tài bám đầy tre bụi chắn ngang giữa đường. Phân nửa nắp quan tài hé mở để lộ ra Hộ Hồn Y mỏng như cánh ve. Xung quanh cỏ dại rậm rạp che chắn, biến thành bức tường thiên nhiên ngăn cách.

Trăng sáng lên cao, trong rừng sâu truyền đến tiếng côn trùng không biết tên kêu vang.

"Đưa ta đến đây là được rồi", Diệp Băng Nhiên dừng bước lại nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh lùng mang theo vài phần dịu dàng, "Ban đêm gió lạnh, ngươi mau về nghỉ đi."

Tố Bạch Triệt đưa cho hắn một cái bình ngọc, muốn nói lại thôi.

"Không cần lo lắng, thuốc ngươi điều chế rất tốt."

Sắc mặt Diệp Băng Nhiên tái nhợt, khắp người tỏa ra hàn khí lạnh lùng khiến người khác không thể lơ là hệt như lúc hàn kiếm rời vỏ.

"Chút vết thương này chỉ thường thôi."

Tố Bạch Triệt ngước mắt, khuôn mặt thanh lãnh dưới ánh trăng càng thêm nổi bật, tuyệt mỹ như tiên giáng trần. Dù là ai nhìn thấy cũng không khỏi thất thần.

Giai nhân tự trách nói: "Là ta làm hại ngươi bị thương..."

Tâm Diệp Băng Nhiên khẽ động, kìm lòng không được giơ tay muốn chạm vào hai má người trước mặt. Ai ngờ vừa động, vai liền truyền đến đau nhức như da bị rách.

Mồ hôi lạnh hắn ứa ra, giật mình muốn thu tay về, không nhiều lời nữa quay người rời đi.

Tố Bạch Triệt nhìn bóng lưng càng đi càng xa, ánh mắt khẽ thay đổi, trên mặt lộ ra biểu tình tức đến nổ phổi.

Đi được chừng trăm bước, dường như ngửi được mùi nhang đèn bị gió đêm thổi tới. Diệp Băng Nhiên khẽ nhíu mày, quẹo đi vào trong rừng.

"Đệ tử ban ngày mượn Hộ Hồn Y dùng một lát, giờ tới để trả."

Thẩm Lưu Hưởng đặt Hộ Hồn Y xuống, đem cây cỏ xung quanh đặt về vị trí ban đầu, "Mọi việc đều có lý do, tiền bối chớ trách."

Dứt lời, y đốt ba nén nhang, cắm trước một tảng đá.

"Quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi, đệ tử thật hổ thẹn. Cố tình tìm ba nén nhang dâng cho ngài, hy vọng có thể tha thứ cho hành động vô lễ của đệ tử."

Thẩm Lưu Hưởng hành lễ xong, định tìm một chỗ ngồi xuống chờ Chu Huyền Lan. Ai ngờ vừa liếc mắt liền nhìn thấy một cái bóng lấp ló sau đám cỏ khô, trong gió lắc ngả nghiêng, hắt bóng trên mặt đất như quỷ.

Y lúc này mới nhận ra bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.

Xung quanh chỉ có tiếng lá phong rừng vang lên sàn sạt.

"..." Thẩm Lưu Hưởng nuốt nước miếng.

Sớm biết như thế nên để Chu Huyền Lan ở cạnh y, thay vì bảo hắn đi hái trái cây.

Im lặng chốc lát.

Dưới chân Thẩm Lưu Hưởng hơi di chuyển về hướng hương đang bốc cháy, nhìn vệt đỏ thắp sáng trong đêm tối, "Tiền bối khi còn sống nhất định là người khoan dung độ lượng. Nhận lấy ba nén nhang này hãy tha thứ cho đệ tử nha!"

Hắn vừa dứt lời, nén hương đang cháy liền vụt tắt.

"?!?"

Yên tĩnh đến cực điểm, Thẩm Lưu Hưởng cười khan một tiếng, mới mồi lại từng nén nhang, "Tối nay gió rất lớn, tiền bối coi chừng cảm lạnh."

Vút.

Đốm lửa tắt ngấm.

Vãn dặm xung quanh đều yên ắng, ngay cả tiếng gió đều biến mất không còn tăm hơi.

Thẩm Lưu Hưởng muốn cười cũng không cười được nữa.

Y cẩn thận từng li từng tí đốt lại, ngồi xổm trước ba nén nhang, nhấc hai tay lên che chắn cho ngọn lửa đang leo lét, giọng hơi run rẩy: "Tiền bối nhất định là đang khảo nghiệm thành tâm của đệ tử. Không sao, tâm của đệ tử so với..."

Lại... lại tắt!

Thẩm Lưu Hưởng triệt để choáng váng, sống lưng cảm thấy ơn lạnh.

Y lui về sau bước, hai tay chắp tay trước ngực, giơ cao khỏi đỉnh đầu, hai mắt nhắm chặt: "Chắc là nhang này không hợp khẩu vị tiền bối, không sao cả! Đợi đồ đệ của đệ tử hái trái cây về, nhất định sẽ dâng lên cho tiền bối ba, năm quả táo tây... Lại vài quả lê ngọt!"

"Một một chùm nho!"

"Chuối cao!"

...

Diệp Băng Nhiên dựa vào trên cây, không nhịn được nở nụ cười nhẹ.

Cười xong, chính mình cũng giật mình.

Nguyên nhân sau khi đi vào Tứ Phương Trì, lại còn có thể nhảy nhót tưng bừng coi như có thể hiểu rõ. Thì ra Thẩm Lưu Hưởng có Hộ Hồn Y.

Mà lúc này, biết được sự thật trong lòng hắn ngược lại không tức giận cho lắm.

Thẩm Lưu Hưởng đúng là thay đổi rất nhiều, như biến thành người khác... Sợ ma quỷ, truyền ra ngoài ai tin được? Hơn nữa Hộ Hồn Y là bảo vật như thế nào, y vậy mà không chiếm làm của riêng, hơn nửa đêm còn đến tận nơi trả lại.

Diệp Băng Nhiên có chút nghĩ không ra.

Ngay lúc này, một thân ảnh thiếu niên xuất hiện cầm theo các loại trái cây.

Thẩm Lưu Hưởng kích động đến nhào tới.

Chu Huyền Lan lạnh nhạt nghiêng người, bảo vệ trái cây mới hái, "Có thể ăn ngay, sư tôn đừng nóng vội."

"Không không không", Thẩm Lưu Hưởng chỉ về nén nhang đã tắt, "Chỗ này có ma!"

Chu Huyền Lan nhíu mày, ánh mắt chợt lạnh lẽo, nhấc chân đá cục đá 'vèo' bay thẳng vào rừng hô, "Người phương nào?"

Phiến lá bay xuống, trên cây không một bóng người.

"Sư tôn có nhận ra được gì khác thường không?"

"Không có." Chu Huyền Lan trở về, Thẩm Lưu Hưởng cả người bình tĩnh lại, thậm chí nhàn hạ thoải mái mà lựa trái cây.

Y cầm lấy quýt cắn một cái, ánh mắt sáng lên.

Quất vàng trong veo hương vị ngọt mát, y còn chưa từng nếm được mỹ vị như thế, "Làm sao trồng được vậy trời, ăn quá ngon rồi."

Chu Huyền Lan lộ ra vẻ chần chờ, mơ hồ cảm giác được nơi này có người. Có điều sư tôn tu vi Nguyên Anh cũng không thể phát hiện, hắn bất quá chỉ là Trúc cơ kỳ, nào có bản lãnh như vậy.

"Thần thức của sư tôn cũng không cảm nhận được bất kỳ động tĩnh nào sao?"

Thẩm Lưu Hưởng ngồi chồm hỗm trên mặt đất ăn quýt, ngón tay trắng nõn dính một chút nước quýt, nghe vậy mờ mịt nháy mắt: "Thần thức là cái gì?"

Chu Huyền Lan: "..."

Hắn cần một mình yên tĩnh một lát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro