Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh nến, hiên cửa sổ đóng chặt.

Tố Bạch Triệt ngồi ở bên cạnh bàn, cầm cây trâm nhỏ nhắn gảy bấc đèn.

"Diệp Băng Nhiên đi rồi", hắn cười cợt một tiếng, trên mặt lộ ra mấy phần chế giễu, "Lần này làm thế nào lấy được Thánh Minh Quả?"

Vốn định nhân dịp Diệp Băng Nhiên ở thêm tông môn mấy ngày, nhưng hắn bị thương đã mất đi tư cách tranh quả, không giúp được Tố Bạch Triệt.

Thánh Minh Quả là thánh quả ngàn năm mới kết trái một lần, ẩn chứa linh lực có thể làm cho tu vi trong nháy mắt tăng vọt, mà không hề có bất kỳ tác dụng phụ. Các tu sĩ Hóa Thần cảnh trở xuống đều thèm đỏ mắt.

Bây giờ linh quả đang ở bên trong Thanh Lăng Tông bên trong. Đợi yến hội kết thúc, đợi tông chủ trở về sẽ bắt đầu phân chia.

Trong nội thất yên tĩnh bỗng vang lên giọng nói khàn khàn.

Dưới ánh nến hắt xuống càng làm nổi bật cái bóng đen quỷ dị, âm u: "Đợi Lăng Dạ trở về sẽ ngoan ngoãn đem linh quả cho ngươi. Ngươi chỉ cần nghe theo lời dặn của ta, chăm sóc tốt cho Ngao Nguyệt là được."

"Chăm sóc một con chó có ích lợi gì", Tố Bạch Triệt lạnh mặt, ném cây trâm lên mặt bàn, "Bây giờ nghe thấy chó sủa ta liền phiền muốn chết. Đồng Khê, ngươi có thể nói cho ta biết chút chuyện tốt sau này hay không?"

"Hắn là thiên cẩu."

"Cũng là chó vậy!"

Đồng Khê mất kiên trì: "Ngươi chỉ làm theo lời ta nói là được. Còn nữa nhớ kỹ, phải tiếp cận tên đệ tử gọi là Chu Huyền Lan."

Tố Bạch Triệt nhấc ấm trà lên, không phản đối: "Một tên đệ tử nhỏ nhoi, dù thiên phú có tốt thế nào, trước mắt cũng chỉ là Trúc cơ kỳ thôi. Tiếp cận để làm gì?"

Đồng Khê: "Ta không thể nói cho ngươi quá nhiều. Thế nhưng, đệ tử này số mệnh rất mạnh, tương lai tuyệt đối sẽ lên đỉnh tu chân giới."

Nước trà đổ vào chén sứ tinh mỹ, toả ra nhiệt khí nhàn nhạt.

"Làm gì có ai đoán được chuyện tương lai", Tố Bạch Triệt lườm một cái, cười nhạt nói: "Bên cạnh ta còn có một tên tiểu quỷ bản lĩnh lớn vậy, sao không trực tiếp đi đánh tay đôi với người mạnh nhất tu chân giới trăm ngàn năm nay- Đế Vân Vũ?"

"Đom đóm còn vọng tưởng hái trăng sáng!"

Đồng Khê giận tái mặt: "Chủ nhân Đế Cung là tuyệt đối là người đứng đầu trên thế gian. Ngươi muốn đánh hắn, còn kém rất xa!"

Lời này nói ra chính là coi thường hắn.

Tố Bạch Triệt lạnh như băng nở nụ cười, "Ta không hứng thú với những kẻ khác, chỉ muốn tăng tu vi chính mình lên thôi."

Đồng Khê nói: "Cho nên ta đang giúp ngươi."

Tố Bạch Triệt cầm lấy cốc trà, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve. Qua nửa ngày, ngửa đầu một hơi cạn sạch nước trà xanh, dịu dàng nở nụ cười: "Nếu như không thể giúp ta toại nguyện, ta nhất định kéo ngươi xuống địa ngục Tu La."

Đồng Khê im lặng, cảm thấy hàn ý dần lan toả.

Mây đen che khuất ánh trăng, bóng đêm như mực càng khiến bầu không khí trở nên thâm trầm.

Trên Triều Vân Phong, Thẩm Lưu Hưởng gọi Chu Huyền Lan lại, chỉ vào con đường trải dài đá xanh, "Đường ở bên này, ngươi đi nhầm rồi."

Chu Huyền Lan đi về hướng ngược lại: "Đệ tử muốn về nghỉ ngơi."

Thẩm Lưu Hưởng lúc này mới nhớ ra hắn không giống với những đệ tử thân truyền khác. Chu Huyền Lan vẫn cùng đệ tử bình thường ở dưới chân núi.

Triều Vân Phong rộng lớn như vậy, tối nay chỉ có y ở một mình sao?

Thẩm Lưu Hưởng ngẩng đầu nhìn trời, mây đen tối om giăng kín bầu trời. Khắp ngọn núi đều không thấy ánh lửa thắp đèn, bóng cây rung động, bên trong này yên tĩnh đến đáng sợ.

Y kéo chặt áo bào, khẳng định nói: "Kể từ hôm nay, ngươi cùng ta ở Triều Vân Phong đi."

Bước chân Chu Huyền Lan dừng lại, khẽ cau mày.

Đối với hắn chỗ cũ không có gì bất tiện, mà ở Triều Vân Phong lại rất phiền phức. Cách chỗ tu hành quá xa, đi đi về về cũng tốn không ít thời gian.

"Đệ tử ở dưới chân núi rất tốt, không cần đổi."

"Ngươi tới Triều Vân Phong, vi sư mới dễ dạy ngươi."

Chu Huyền Lan nhìn chăm chú người trước mặt, không tưởng tượng được người chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của sư tôn lại có mặc mũi nhắc đến chữ 'dạy' cơ đấy.

Trong đáy mắt hắn toả ra chút ý lạnh: "Nếu như đệ tử từ chối thì sao?"

Thẩm Lưu Hưởng chớp mắt, suy tư chốc lát, ngước mắt mỉm cười nói: "Vậy ta chỉ có thể dựa theo thói quen của ngươi."

Thiếu niên mặc áo đen sững sờ chốc lát, lãnh ý trong mắt cũng nhạt đi, trên mặt lộ ra vẻ không tự nhiên. Hơi nghiêng đầu, môi mỏng khẽ mấp máy: "Đệ tử sống dưới chân núi rất tốt, sư tôn không cần quan tâm đâu."

Thẩm Lưu Hưởng gật đầu: "Ừ, ngươi đi đi."

Chu Huyền Lan lại nhìn Thẩm Lưu Hưởng một chút sau đó quay người rời đi.

Đi được hai bước, hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm người theo ở phía sau: "Sư tôn có việc?"

Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu.

Chu Huyền Lan liền đi lên phía trước vài bước, quay đầu lại vẫn phát hiện khoảng cách giữa hắn và y chưa hề thay đổi, "Vì sao sư tôn đi theo ta?"

"Ta không ngăn ngươi trở về, ngươi cũng đừng cản ta cùng ngươi", Thẩm Lưu Hưởng chắp tay sau lưng, tà áo bị gió đêm thổi khẽ gợn sóng, "Dưới chân núi có phòng trống mà, ta ở dưới một đêm cũng được."

Chu Huyền Lan âm thầm hiểu.

Không khó tưởng tượng.

Nếu đêm nay Thẩm Lưu Hưởng dám ở dưới chân núi ngủ lại, ngày mai đủ loại đồn nhảm sẽ đem chuyện này truyền khắp tu chân giới.

Đường đường tiên quân trên trời lại xuống dưới chân núi ngủ, chỉ sợ tài chính trong Thanh Lăng Tông sắp cạn kiệt, chỉ còn cái vỏ bên ngoài thôi!

Ban ngày gây thương tích cho người tình, đêm đến lại ngủ dưới chân núi với chúng đệ tử. Thẩm Tiên Quân e là tự giận mình, muốn tìm nơi trút giận, đệ tử Thanh Lăng gặp nguy rồi!

Chu Huyền Lan trở về phòng mình thu dọn đồ xong, nhấc bao lên đi.

Một đám đệ tử phía sau mở cửa nhìn xung quanh.

"Quào, chuyển lên Triều Vân Phong ở. Rốt cục ta đã có cảm giác Chu Huyền Lan là đệ tử thân truyền rồi."

"Thẩm Tiên Quân tự mình đến đón? Trời má, y đối với Chu Huyền Lan cũng quá tốt rồi đi."

"Tiên quân vừa nãy mới cười với ta. Không được rồi, ta có chút động tâm!"

"Muốn chết quá đi! Có điều nói đi phải nói lại, tiên quân trước đây luôn dùng bộ dáng quái đản kia, sao ta không nghĩ ra là dùng thuật dịch dung?"

"Vì Diệp Kiếm Tôn, yêu quá hoá điên rồi chứ sao."

...

Hai bóng dáng lặng lẽ lùi khỏi đám đông đệ tử hỗn loạn, rời khỏi chân núi.

Một trong hai nói: "Kiếm Tôn đã đi rồi, chúng ta còn ở lại sao?"

Thiếu niên hơi cao hơn, cầm trong tay trường kiếm, lạnh lùng nói: "Đương nhiên rồi! Thẩm Lưu Hưởng khiến Kiếm Tôn chịu nhục như vậy, nhất định phải trả thù!"

Diệp Nhĩ: "Nhưng hắn đã Nguyên Anh tu vi, chúng ta đi không khác nào lấy trứng chọi đá."

"Chớ bị bề ngoài mê hoặc", Diệp Nhĩ từ túi trữ vật móc ra quyển sách, "Theo ghi chép bí truyền, Thẩm Lưu Hưởng mười năm qua từng cùng người khác giao thủ, chứng minh rằng thương thế hắn chưa khỏi hẳn, trong cơ thể chỉ có linh lực thôi."

Diệp Nhĩ: "Ý của ngươi là?"

"Thừa dịp hắn ngủ say, bắt đi đánh một trận."

Diệp Nhĩ: "Tuyệt đối không thể thành công. Ngươi xem tiên quân là bù nhìn à!"

Diệp Nhĩ không nhiều lời nữa, máu nóng xông lên đầu hắn, quay người liền chạy về Triều Vân Phong.

Phòng Triều Vân Phong rất nhiều, Chu Huyền Lan chọn một gian ở lại. Thẩm Lưu Hưởng không tiếp tục làm phiền nữa, trở về phòng.

Đóng cửa lại.

Dự định uống hớp nước, truyền âm khí trong ngực bỗng nhiên toả nhiệt.

"Nhận được tin tức, tông chủ đã quay về", Lăng Hoa lười biếng nói, dường như đang uống rượu, rót thêm một ly mới nói tiếp, "Đừng bảo ta không nhắc nhở ngươi."

Thẩm Lưu Hưởng: "Có ý gì?"

"Ngươi không phải muốn chờ tông chủ trở về, xin Thánh Minh Quả cho Diệp Băng Nhiên sao?"

Thẩm Lưu Hưởng trong lòng hơi động.

Thánh Minh Quả đối với tu sĩ Hóa Thần cảnh trở xuống là linh quả hữu dụng nhất. Trong tiểu thuyết đúng là Thẩm Lưu Hưởng xin được, có điều xoay người liền hai tay dâng lên cho Diệp Băng Nhiên. Diệp Băng Nhiên trở tay lại đưa cho Tố Bạch Triệt.

Đảo một vòng lớn, Tố Bạch Triệt là người được lợi nhất.

"Ta không cho hắn nữa, ta tự xin cho mình."

Lăng Hoa cả người chấn động, từ nóc nhà ngồi dậy đặt bầu rượu xuống, "Ngươi lặp lại lần nữa!"

"Phù sa không chảy ruộng ngoài", Thẩm Lưu Hưởng nói tiếp, "Ta thà lấy cho ngươi làm đồ ăn vặt, cũng sẽ không cho hắn."

"Cảm ơn lòng tốt của ngươi. Thể chất ta bất đồng, không thể dùng linh quả." Lăng Hoa kích động muốn khóc: "Ta gần đây lo lắng đêm không thể ngủ, chính là không nỡ để Thánh Minh Quả rơi vào tay người khác, ngươi cuối cùng cũng biết thương xót của quí rồi!"

Mấy năm nay những pháp khí trân bảo gì tốt thưởng cho Thẩm Lưu Hưởng, ngày hôm sau liền nằm gọn trong túi Diệp Băng Nhiên.

Khiến hắn vô cùng tức giận!

Hiện tại người trong tông thích hợp dùng Thánh Minh Quả nhất chính là Thẩm Lưu Hưởng. Nếu như y xin tông chủ, tám chín phần có thể xin được.

"Ta xin để làm gì?" Thẩm Lưu Hưởng hỏi.

Lăng Hoa trầm ngâm chốc lát: "Lần trước trênLăng Tiêu đại điện, tông chủ muốn ngươi tự tay cắt đi đoạn tết tóc kia. Chính ngươi động thủ, ép tông chủ nhường một bước."

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc.

Sư huynh Lăng Dạ của y là tông chủ Thanh Lăng Tông hiện tại. Là nhân vật số một số hai tu chân giới, đại quái vật bước vào hậu kỳ của Hóa Thần cảnh.

Y có bản lãnh có thể đánh đến mức khiến Lăng Dạ lui bước?

"Lúc đó ta cực kỳ sợ hãi, tông chủ cũng khiếp sợ", Lăng Hoa nhấp miếng rượu, lòng vẫn còn run run nói, "Ngươi đặt Chiêu Diêu nằm ngang trên cổ, tay dùng sức. Huyết quang chớp mắt phun tung toé, thiếu chút nữa không cứu ngươi được nữa."

Thẩm Lưu Hưởng: "... Hở?"

Tự vẫn bức người.

Thủ đoạn thật lợi hại nha.

"Có điều muốn xin Thánh Minh Quả không tới mức như vậy", Lăng Hoa mỉm cười, "Mọi người đều hi vọng ngươi sớm ngày bước vào Hóa Thần cảnh. Đến lúc đó thực lực Thanh Lăng Tông chúng ta tăng mạnh, trở thành tông môn mạnh nhất tu chân giới không còn là giấc mộng xa vời nữa."

Lăng Hoa bắt đầu tâm sự đại nghiệp vạn năm Thanh Lăng Tông.

Bên đây Thẩm Lưu Hưởng đang nằm nhoài trên giường, lặng yên nhắm mắt lại.

"Chờ một chút!"

Diệp Nhĩ nghe người trong phòng hơi thở vững vàng, thời cơ đến rồi! Lúc này muốn từ cửa sổ nhảy vào trong phòng, nào ngờ người bên cạnh đè hắn lại, "Tiên quân chắc là cố tình dụ chúng ta đi vào một lưới bắt gọn."

Diệp Nhĩ không thèm nghe hắn: "Trong bí truyền có ghi chép, Thẩm Lưu Hưởng là tên Nguyên Anh không có thực lực, không cần sợ hãi."

Dứt lời, hắn thả người nhảy vào cửa sổ bên trong.

Diệp Ý bị doạ đến sắc mặt trắng bệch. Nhưng lúc này không còn đường lui, chỉ có thể kiên trì xông vào.

Lăng Hoa xàm xàm ba láp nửa ngày, phát hiện truyền âm khí không phản ứng, sắc mặt tái xanh rống lớn: "Ngươi tỉnh lại cho ta!"

Tiếng hét đinh tai nhức óc bay thẳng vào tai Thẩm Lưu Hưởng, y giật thót mình lập tức mở mắt ra.

Ánh mắt giao nhau với hai tên đệ tử lạ mặt đứng trước giường.

"..."

Diệp Nhĩ không nói hai lời, lấy túi vải đen trùm lên đầu người trên giường.

Diệp Ý bị doạ sợ suýt ngất, không nhịn được mắng: "Ngu ngốc, tốt xấu gì cũng phải dùng kiếm! Cái túi nát nhặt ở bãi đất hoang này thì có tác dụng gì? Tiên quân trở tay là có thể, có thể... Úi trời, tiên quân sao lại bất động rồi?"

Thẩm Lưu Hưởng thấy sao bay đầy đầu.

Khoảng khắc bị tròng túi vải đen lên, y cảm thấy hoa mắt chóng mặt, như thể bị cưỡng ép lôi vào một thời không khác, ánh mắt tối sầm liền mất đi ý thức.

Một giọt nước rơi vào trên mặt, Thẩm Lưu Hưởng dần tỉnh lại.

Diệp Ý đang hất nước vào mặt y, nhất thời như chim sợ cành cong, lùi về sau vài bước.

"Tiên, tiên quân."

Trong lúc Thẩm Lưu Hưởng ngất đi, bị hai đệ tử Kiếm Tông mang đến một rừng cây gần đó, dùng dây thừng trói chặt vào gốc cây cổ thụ to lớn.

Diệp Nhĩ tìm tảng đá, chuyên tâm mài kiếm.

Diệp Y gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Hắn chẳng thể nào ngờ tới, cái tên Diệp Nhĩ thô lỗ này, thực sự thành công trói tiên quân lại.

Lần này xong đời!

Thanh Lăng Tông sẽ không bỏ qua bọn họ, không chừng lúc đưa về Kiếm Tông chính là hai thi thể.

Không đúng.

Tuyệt đối không thể để lộ bọn họ là người của Bắc Luân Kiếm Tông. Bằng không, nói không chừng sẽ gây nên đại chiến giữa hai tiên tông!

"Ta chính là đệ tử Bắc Luân Kiếm Tông, Diệp Nhĩ."

Diệp Ý trợn mắt ngoác mồm.

Thẩm Lưu Hưởng đực mặt ra, nhìn về phía thiếu niên khá cao.

Tay Diệp Nhĩ cầm trường kiếm, chỉa thẳng vào cổ của y, tức giận gằng từng chữ nói: "Thẩm Lưu Hưởng, ngươi đã biết sai chưa?"

Thẩm Lưu Hưởng: "..."

Cầm kiếm tay khẽ run, Diệp Nhĩ phẫn nộ đến mù quáng: "Ngươi dám đánh Kiếm Tôn, không ai thể nhịn được mối nhục này!"

Trong chớp mắt, Thẩm Lưu Hưởng nhớ ra người này là ai.

Diệp Nhĩ, đệ tử say mê Diệp Băng Nhiên nhất.

Yêu ai yêu cả đường đi, che chở trăm bề cho Tố Bạch Triệt. Sau đó vì cứu hắn nên hy sinh, xem như là một nhân vật trọng yếu thúc đẩy tuyến tình cảm giữa Tố Bạch Triệt và Diệp Băng Nhiên.

Thẩm Lưu Hưởng trừng mắt nhìn.

Diệp Nhĩ là người làm việc bất chấp hậu quả, y lần này nếu dám chê Diệp Băng Nhiên nửa điểm chắc chắn cái cổ lạnh ngắt ngay.

"Ngươi hiểu lầm rồi", Thẩm Lưu Hưởng dựa vào thân cây sau lưng, "Ta và Diệp Băng Nhiên đã thương lượng xong, trước mặt mọi người diễn kịch thôi."

Diệp Nhĩ làm sao chịu tin: "Roi đánh lên người Kiếm Tôn trên muốn nát thịt, cũng được xem là diễn kịch ư?"

"Đánh lên người hắn, đau tại lòng ta", Thẩm Lưu Hưởng giọng điệu âm trầm, "Nhưng hắn yêu cầu ta như vậy, bản quân cũng rất bất đắc dĩ."

Diệp Nhĩ lạnh giọng: "Ăn nói linh tinh! Kiếm Tôn vì sao muốn người khác đánh mình chứ?"

Thẩm Lưu Hưởng khẽ khép mi dày, trên mặt hiện ra một tia lưỡng lự, xoắn xuýt thật lâu mới thở dài, "Thôi, nói cho các ngươi cũng không sao."

Diệp Nhĩ sững sờ: "Cái gì?"

Thẩm Lưu Hưởng cắn răng, cất cao giọng nói: "Thật ra Kiếm Tôn các ngươi đặc biệt thích người khác đánh hắn. Đánh càng đau, hắn lại càng khoái!"

Diệp Ý nhíu mày lại, chậm chạp tiêu hóa ý tứ trong lời nói.

Ngược lại Diệp Nhĩ lập tức phản ứng, giận tím mặt mắng, "Đừng có nói bậy! Kiếm Tôn sao lại có sở thích mất mặt như thế chứ!"

"Ta biết các ngươi nhất thời không chấp nhận được", Thẩm Lưu Hưởng chậm rãi nói, "Kỳ thực ta cũng vừa biết không lâu. Nên dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người, xuống tay độc ác với Băng Nhiên xuống. Các ngươi đều biết ta ngưỡng mộ Kiếm Tôn các ngươi như vậy, sao có thể nỡ tổn thương hắn!"

Biểu tình của Diệp Ý từ cứng ngắc, mơ hồ có chút tin rồi.

Thẩm Lưu Hưởng yêu Diệp Băng Nhiên sâu đậm thế nào, đệ tử Kiếm Tông biết rõ nhất. Đột nhiên biến thành một người khác, xuống tay ác độc với Kiếm Tôn quả thật không hợp với lẽ thường.

Nếu như lý giải theo chiều hướng này, tất cả liền hợp lý.

Thẩm Lưu Hưởng dùng sức đánh Kiếm Tôn nhưng thật ra là đang thỏa mãn hắn, muốn làm hắn vui lòng...

Diệp Ý rùng mình.

Chẳng lẽ Kiếm Tôn thật sự...

"Không đúng", Diệp Nhĩ phản bác, "Lúc Kiếm Tôn rời đi rất tức giận trừng ngươi. Nếu thật sự thích ngươi đánh, vì sao phải như vậy?"

"Đó là ám hiệu!", Thẩm Lưu Hưởng không nhanh không chậm nói, "Ra hiệu hắn rất hài lòng, lần sau trở lại nữa."

Diệp Nhĩ ngây người, chậm rãi buông kiếm xuống: "Thật sự như vậy?"

Thẩm Lưu Hưởng sắc mặt nghiêm túc: "Nếu các ngươi không tin, ta có thể lập lời thề. Nếu lúc trước bản quân có nửa câu nói dối, đời này ta cùng Diệp Băng Nhiên không thể..."

"Được rồi! Ta tin tiên quân!"

Diệp Ý hét lớn, bị cảm động đến rơi nước mắt, lập tức cởi dây thừng cho y.

Trong nháy mắt Diệp Nhĩ cũng tin tưởng không chút nghi ngờ.

Áng theo lời nói trước đây của Thẩm Lưu Hưởng, nếu như đời này không thể cùng Diệp Băng Nhiên làm bạn, không bằng sớm xuống hoàng tuyền cho xong. Giờ hắn dám lấy ra thề, quả thực so với dùng tính mạng bảo đảm càng đáng tin hơn!

Dây thừng nới lỏng ra.

Thẩm Lưu Hưởng đứng dậy xoa xoa cổ tay, tầm mắt nhìn xuống túi vải đen rơi một bên trên đất.

Hắn liên tưởng tới một pháp khí.

Tinh Hoa túi, đến phần sau của truyện ở trong tay Tố Bạch Triệt vang danh uy lực phi phàm, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cảnh đều có thể nhốt vào trong, khiến đối phương không sức chống cự.

Thẩm Lưu Hưởng muốn tới xem thử.

Thân thể bỗng run lên, linh lực trong cơ thể xáo động. Y hít sâu một hơi, cố gắng khống chế linh lực vận chuyển nhưng vẫn uổng công vô ích.

"Tiên quân, ngươi làm sao vậy?"

Diệp Ý muốn tiến đến đỡ y, lại bị một luồng áp lực vô hình bên người Thẩm Lưu Hưởng đẩy ra, bay ngược ra sau mấy chục dặm.

Y phun ra một ngụm máu.

Diệp Nhĩ cuống quít chạy đến, đỡ Diệp Ý dậy.

Diệp Ý cả người đau đớn, che ngực miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đột nhiên trợn tròn mắt.

"Đây là... Muốn đột phá?!?"

"Hóa Thần cảnh!!!"

Bầu trời bên trên Triều Vân Phong, một lượng lớn linh khí bỗng nhiên tập hợp lại cùng một chỗ, quét sạch vạn vật bao quanh chu vi ngọn núi.

Thiên địa xoay vần.

Bốn phía Triều Vân Phong không ai có thể tới gần.

Đệ tử trong tông dồn dập chạy ra trước cửa, nhìn về chỗ linh khí đang tụ dày đặc nhất, bị nơi đó bộc ra uy thế kinh người khiến chúng đệ tử sợ đến cả người run rẩy, sắc mặt ngơ ngác.

"Chưa từng gặp uy thế kinh khủng như thế, rốt cục là ai đang đột phá?!?"

"Chẳng lẽ là ai đột phá tới Nguyên Anh? Cũng không nên có động tĩnh lớn như vậy... Chẳng lẽ là tiến thẳng vào Hóa Thần cảnh?"

"Phương hướng kia là Triều Vân Phong, chẳng lẽ là Thẩm Tiên Quân?!?"

Trong nháy mắt chung quanh Triều Vân Phong bị phong toả .

Lăng Hoa trong thời gian ngắn nhất chạy tới bày kết giới, phòng ngừa có người quấy rối Thẩm Lưu Hưởng đột phá Hóa Thần cảnh.

Trên mặt lúc thì mừng như điên, lúc thì cực kỳ phiền não.

Mười năm nay tu vi Thẩm Lưu Hưởng chưa hề có chút tiến bộ nào, bây giờ bất thình lình đột phá doạ hắn một phen sốt vía.

Nếu như tối nay Thẩm Lưu Hưởng có thể đột phá Hóa Thần cảnh, chính là chuyện cực kỳ vui đối với Thanh Lăng Tông, nhưng nếu thất bại thì hậu quả khó mà lường được...

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Bầu không khí trong Thanh Lăng Tông càng ngày càng ngưng trọng, khiến không khí đều trở nên sốt ruột. Lòng mọi người đều căng thẳng, kéo căng như dây đàn.

Bất tri bất giác, màn đêm rút đi.

Tia sáng đầu tiên của bình minh soi rõi lên đỉnh Triều Vân Phong, linh khí phía trên bình ổn vững vàng, khắp bốn phía yên lặng như tờ.

Chu Huyền Lan lá cây phủ kín dưới mặt đất, tìm bóng dáng Thẩm Lưu Hưởng khắp nơi.

Hai đệ tử điếc không sợ súng nằm sõng soài trên đất, Chu Huyền Lan không thèm để ý lướt qua. Đi lên phía trước khoảng mấy chục dặm, nhìn thấy một đống y phục tròn tròn bên trên rễ cây to tướng của cây cổ thụ..

Là y phục của Thẩm Lưu Hưởng, nhưng không thấy bóng dáng y đâu.

"Sư tôn."

Chu Huyền Lan gọi.

Bỗng nhiên cái cục tròn tròn kia khẽ giật giật.

Một đứa trẻ trai trắng ngần từ bên trong áo khó khăn ngoi đầu lên.

Y duỗi cánh tay nhỏ trắng mịn ra, quấn vạt áo quá khổ lên thân thể nhỏ bé trần như nhộng, sau đó mới nhìn Chu Huyền Lan, khẽ chớp đôi mắt đen kịt thanh lãnh như tuyết.

"Ồ, ngươi tới rồi." Thẩm Lưu Hưởng bi bô nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro