Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phó Mặc phát sốt.

Không giống lần trước nằm viện chỉ sốt nhẹ, lần này sốt tới ba mươi chín độ, từ tối đến sáng, không hề hạ một độ nào. Hơn năm giờ sáng Cố Chu Triệt chạy đến phòng khám bệnh ở tiểu khu gõ cửa, mời bác sĩ tới nhà truyền cho Phó Mặc. Hai người trạng thái đều vô cùng chật vật, gần như cả đêm không ngủ, như là vừa mới đánh nhau xong, nhìn qua tàn tạ đến đến cực điểm. Bác sĩ dán băng dính lên kim, quan tâm hỏi: "Có cần gọi thêm người đến trông không?" Phòng khám bệnh cũng có y tá.

"Không cần đâu ạ." Cố Chu Triệt ngượng ngùng cười.

Phó Mặc lúc ngủ lúc tỉnh, mỗi lần đều cách nhau không tới mấy phút, mỗi lần đều nhìn cậu một chút rồi nhắm mắt lại. Không giống như một cơn sốt do cảm lạnh hay virus, bỗng nhiên hắn giống như ngã xuống, sốt đến thần trí không rõ ràng, thời điểm có ý thức liền kéo tay Cố Chu Triệt, lòng bàn tay khô ráo nóng bỏng, nhiệt độ cao cho thất hắn đang rất không khỏe, như là lẩm bẩm như là căn dặn: "Đừng đi."

"Em không đi." Cố Chu Triệt lau mặt của hắn, để hắn đổ mồ hôi, đắp túi chườm nước đá, giúp hắn hạ nhiệt. Hắn vừa buồn ngủ vừa mệt, thân thể mệt tinh thần mệt mỏi như sắp đạt đến đỉnh điểm, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhàng, có cái gì đó đè ép rất lâu đã biến mất, cùng hắn thực sự nói lời tạm biệt.

Đó là một cảm giác thoải mái khiến bạn muốn chống lại mọi thứ, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ giữa tâm lý và thể chất. Cố Chu Triệt hồn nhiên không hay, chăm sóc Phó Mặc tới giữa trưa, khi đang đun nước sôi đột nhiên cậu cảm giác thấy đầu choáng váng, hơi thở nóng bỏng, trước mắt cũng từng chút biến thành màu đen.

Khi Lý Hạnh đến gõ cửa, Cố Chu Triệt đang vừa ngậm nhiệt kế vừa nghe điện thoại. Cậu sốt đến đến đỏ cả mặt, ngậm nhiệt nói không rõ mà "Ừ", "Ừ", ngữ khí rất qua loa, vừa mở cửa cho Lý Hạn, vừa nói: "Nhưng mà tao ốm."

Bên kia nói chút gì, Cố Chu Triệt đem nhiệt kế lấy xuống liếc mắt nhìn, ba mươi tám độ. Giơ lên đang muốn chụp ảnh, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chạy vào phòng ngủ cầm lấy nhiệt kế Phó Mặc dùng qua, còn không điều chỉnh lại nhiệt kế, chụp nhiệt kết trên ba mươi chín độ bảy, gửi đi, bình tĩnh mà nói dối: "Mày nhìn đi, tao sốt đến muốn ngất xỉu."

Lý Hạnh nhấc theo thức ăn hộp ngoài cửa nhìn bọn họ: "..."

Gã nghe không rõ đầu điện thoại kia nói cái gì, liền thấy Cố Chu Triệt liền nói dối vài câu, cúp điện thoại. Lý Hạnh hỏi: "Hai đứa xảy ra chuyện gì?"

Cố Chu Triệt nói: "Ừm... Phó Mặc bị cảm lạnh, em bị lây bệnh cậu ấy rồi hay sao ấy..."

Nét mặt Lý Hạnh rõ ràng không tin, đừng nói là Phó Mặc, Cố Chu Triệt tóc tai rối như tơ vò, đôi mắt vẫn sưng, trên cổ, trên cằm còn có mấy vết màu hồng đầy khả, không biết chuyện gì xảy ra. Lý Hạnh liên tưởng đến bệnh của Phó Mặc, buồn bã hỏi: "Đánh nhau?"

Cố Chu Triệt lắc đầu một cái, đang nghĩ xem nên giải thích thế nào trong vài câu, điện thoại di động lại vang lên, cầm lên nhìn, là La Huân.

Cạu nhận điện thoại, chỉ "A lô" một tiếng, sau đó nghe người đối diện nói. Nghe một lúc lâu, từ trên nét mặt nhìn thì có vẻ là bị dạy dỗ, cúi thấp đầu có chút ủ rũ, trả lời: "Em biết rồi."

Cậu cúp điện thoại, nhờ: "Lý Hạnh đại ca... Có thể làm anh ngươi giúp em chăm sóc Phó Mặc một phút không."

Lý Hạnh: "Em phải về trường học?"

"Vâng, buổi chiều em có buổi học bù." Cậu chưa nói buổi sáng có môn thu ngẩng đầu đã rơi mất: "Em học xong sẽ lập tức quay lại, sẽ không quá muộn đâu." Cậu kéo Lý Hạnh kéo đến ngoài cửa, nhỏ giọng dặn: "Nếu mà Phó Mặc tỉnh rồi hỏi em, thì anh bảo đi mua thuốc."

Lý Hạnh cảm thấy cậu chỗ nào cũng kỳ kỳ quái quái, nhưng không tiện nói gì, chỉ dặn dó cậu: "Em ăn một chút đã hãng đi, nhân tiện uống thuốc luôn. Nó truyền đến lọ thứ mấy rồi?"

Lý Hạnh mua một hộp món kho, một ít điểm tâm, Cố Chu Triệt tùy tiện ăn vài miếng, lại uống thuốc hạ sốt của Phó Mặc, tắm rửa sạch sẽ thay xong quần áo xong vội vã đeo ba lô chạy.

Về trường chạy đi tìm giáo viên bộ môn học bù, lên tiếng chào hỏi lớp trưởng, rồi chạy đi tìm thầy giáo. Cậu một tuần trốn học thoát nhưng khá thông minh, đều là nhờ điểm danh hoặc là mấy môn không quan trọng, mấu chốt mấy ngày đều xin nghỉ. Nhưng là buổi sáng nay là bài thi đánh vào thành tích cuối kì, Cố Chu Triệt cũng phải không phải không để ý, mà là thật quên mất.

Nhưng nghiêm túc mà nói, cậu cũng không cảm thấy nghiêm trọng quá. Dù sao trước đó một ngày khi kích động cậu nói ra câu muốn thôi học, sau đó nhớ lại cũng rất bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy hối hận. Có lẽ cũng chính là loại thái độ khác thường không nên xuất hiện này khiến người bên cạnh lo lắng, mới chỉ có La Huân và cú điện thoại kia, khẩu khí nghiêm khắc hiếm thấy làm cho cậu không muốm làm ầm ĩ không.

Có hồ đồ hay không, làm bạn bè không hẳn sẽ hiểu. Có thể cũng chính bởi vì làm bạn bè, mới càng cần khi sự việc xảy ra không đếm xỉa đến. Tình cảm rất nhiều lúc sẽ dẫn dắt hướng đi của tình hình, thậm chí một số thời khắc, có một số việc làm đến mức tận cùng, dù cho không làm, vẫn như cũ có thể sinh ra sức mạnh mạnh mẽ và ảnh hưởng, nhưng mà những điều này còn chưa phải lúc.

Cố Chu Triệt bỏ qua bài thi ngôn ngữ cơ sở C, môn học này cậu học không kém, giáo sư bình thường đối với cậu cũng rất tốt. Nhưng không đến thi là vấn đề rất nghiêm trọng, thi xong gọi điện thoại cho cậu, Cố Chu Triệt không nghe, cũng không nhớ tới chuyện này, mãi đến tận khi lớp trưởng cũng gọi tới mới đột nhiên ý thức được xảy ra chuyện gì. Giáo sư rất tức giận, nhưng dù tức giận tới đâu, nhìn thấy học sinh đỏ mắt phát sốt cũng mềm lòng.

Bình thường cậu luôn vội vàng, CLB nhiếp ảnh cũng đã rất lâu không đi, học tỷ và học trưởng yêu quý cậu, trước nay chưa từng nói gì. Lần này bất chợt biến mất một tuần, nghe tin cậu về tới tìm hắn, hỏi cậu: "Không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không sao ạ, trong nhà xảy ra một số chuyện, có chút không chú ý được." Cậu nói xin lỗi: "Chuyện đột nhiên xảy ra, không nói trước cho mọi người biết, khiến mọi người lo lắng cho em rồi."

"Có việc gì cần giúp cứ nói." Mọi người an ủi cậu, thấy cậu không muốn nói rõ là chuyện gì, cũng không tra hỏi nữa.

Học xong, La Huân tới tìm cậu. La Huân ở trong điện thoại rất hung ác, gặp mặt cũng vẫn rất tốt, chỉ là nhìn thấy cậu lại ngẩn người ra. Anh đưa Cố Chu Triệt trở về phòng ngủ thu dọn ít đồ, hỏi cậu: "Còn cần cái gì khác sao? Phó Mặc thế nào rồi?"

Cố Chu Triệt trả lời: "Rất tốt, không sao rồi..." Cậu khi nói "Rất tốt ", nét mặt rất khác ngày trước, nhưng cậu không hề nhận ra, suy nghĩ một lúc, còn nói: "sẽ không có chuyện gì đâu."

La Huân yên lặng gật gật đầu. Thu đồ xong La Huân không thả ba lô xuống, chỉ hỏi: "Cầm cái này đi?"

"Sáng mai em lại về, " Cố Chu Triệt vội vã nhìn đồng hồ, "Em phải trở về xem Phó Mặc, không cần đưa tiễn em, em tự đi là được."

"Cái kia, " La Huân cố gắng để mình biểu hiện bình thường, trong lòng do dự vài giây cuối cùng vẫn nói: "... Ngày mai mặc cao cổ."

Cố Chu Triệt sững sờ, không hiểu ý anh. Tự sờ sờ cổ kình, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, trong nháy mắt từ bên tai đến mặt đến cổ đều đỏ bừng, vốn là còn hơi sốt nhẹ, lần này cả người nhìn như muốn bốc hơi lên, lại luống cuống liền hoang mang, lúng túng đứng ngây ra tại chỗ cũ, trong lúc bất ngờ quên mất phải phản ứng như nào.

La Huân xoa nhẹ tóc cậu, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra: "Vùng ngoại thành muỗi độc rất nhiều, hồi bé anh còn bị cắn ghê hơn, không sao đâu, qua mấy ngày dấu sẽ lặn ngay."

Cố Chu Triệt có tật giật mình, không biết đang suy nghĩ gì, có nghe được không mà "Vâng" một tiếng. Cậu vẫn không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt mình, nhưng La Huân nhìn lại hiểu.

Đây là ngôn ngữ chung của thế giới, không cần giải thích. Tâm trạng cần thiết đọc hiểu nó thay đổi từ người này sang người khác, mà ngàn vạn yếu tố và cảm xúc hỗn loạn, cũng không cách nào thay đổi dáng vẻ nguyên thủy nhất của nó.

Cứ việc Cố Chu Triệt nói không cần tiễn, lúc đi còn như chạy trốn, nhưng La Huân vẫn đưa cậu đến cổng trường học, nhìn cậu lên xe. Xe mới vừa đi không lâu, một người liền vội vã từ đường cái đối diện chạy tới, là Hứa Thanh Ngạn, một thời gian không gặp không biết tại sao liền thay đổi tạo hình, một đầu nhuộm vàng chói mắt. La Huân vội vã chào hỏi một tiếng, Hứa Thanh Ngạn thở hồng hộc chạy tới: "Anh có nhìn thấy Cố Chu Triệt về không? Gián điệp của em báo tin nó về rồi!"

La Huân: "... Gián điệp cái gì? Em không thể gọi điện thoại cho nó sao?"

Hứa Thanh Ngạn nói: "Gọi điện thoại cho nó luôn ấp úng, phải tóm tại hiện trường ép nó thành thật khai báo những ngày qua rốt cục có chuyện gì xảy ra! Nó ở chỗ nào? !"

La Huân chỉ chỉ bóng dáng xe công cộng: "... Mới vừa đi."

"Mịa nó!" Hứa Thanh Ngạn vô cùng tức giận, vô cùng muốn nổ tung, ở cửa trường học trình diễn hỏng mất hiện trường, khiến vô số người vây xem. Hứa Thanh Ngạn chỉ biết là Phó Mặc ốm, chờ Hứa Thanh Ngạn hết bận muốn đi thăm đã xuất viện, sau đó Cố Chu Triệt không hiểu sao mấy ngày liền không có động tĩnh, trực giác nói đã xảy ra chuyện gì khác, nhưng mỗi lần hỏi Cố Chu Triệt tỏ vẻ không có gì mày không cần lo lắng, rõ ràng có chuyện rất cần thiết lo lắng. Nếu không phải là bởi vì đang ở đoàn phim, Hứa Thanh ngạn hận không thể lập tức xông tới, thật vất vả mới vừa về trường học liền nghe nói nó cũng quay về rồi, vội vã nhảy lên xe đạp của bạn học tình cờ đi ngang qua bắt đưa đến đây, kết quả người đi mất rồi? !

Hứa Thanh Ngạn tức giận đến muốn đạp xe đuổi theo, La Huân vội vã ngăn lại: "Ngày mai nó sẽ về! Ngày mai về để lên lớp! Đừng kích động!"

"Thật ạ ? !" Hứa Thanh Ngạn trừng hai mắt: "Vậy đêm nay em ngủ ở ký túc xá của anh ! Ngủ giường nó! Xem nó ngày mai chạy trốn ở đâu được!"

Thời gian này giờ trường học tan học, công ty cũng tan tầm, cũng chính là giờ xe bus phải chen chúc.

Cố Chu Triệt ở trên xe đứng mười mấy phút, mãi mới có ghế ngồi, cậu vừa ngồi xuống liền ngủ mê man vì quá mệt. Khi phản xạ có điều kiện mà bỗng nhiên thức giấc, trợn tròn mắt nhìn thóang qua là trạm cuối cùng, lúc xuống xe sắc trời đã chập tối.

Lúc đi qua sân lên tầng, cậu không kìm lòng được nghĩ tới chuyện ngày hôm qua xảy ra ở đây. Cậu đứng ở nơi Phó Mặc lúc đó đứng, ngẩng đầu lên, thấy được ban công phòng bọn họ. Trên ban công trồng một chậu bạc hà, cây mọc xum xuê xanh ngát, mùi thơm lan rất xa. Cạnh chậu bạc hà là một bình tưới nước nhỏ, phía trên phơi hai đôi tất, một cái T shirt, một cái quần cộc.

Chỉ cần dành thời gian, kết thúc tất cả những chuyện đang xảy ra, dường như đã quá muộn hạ tâm trạng xuống. Trong thân thể cậu vẫn duy trì sự chậm rãi mà bình thản hằng ngày, kích động vô cùng mà vui vẻ kéo nhau cùng sống sót sau tai nạn. Phó Mặc khi thì liền dường như đứng ở nơi đó, khi thì liền giống như trong giả tưởng đã chẳng biết đi về phương nào, tâm trạng của cậu trầm xuống, bản năng trái lại ở trên không trung, gấp gáp muốn nắm lấy một điểm trụ.

Phần này bức thiết thúc đẩy làm bỗng nhiên nóng ruột lên, nhanh chân chạy lên lầu. Đẩy cửa ra, phát hiện Lý Hạnh đã đi rồi, có một người trẻ tuổi ngồi ở trong phòng khách, đang buồn chán ngán ngẩm nghịch điện thoại di động, nhìn thấy cậu đi vào cửa, liền vội vàng đứng lên: "Hạnh ca có chút việc, bảo tôi tới đây trông một lúc, bệnh nhân bên trong vẫn luôn ngủ."

"Cảm ơn anh, cảm ơn anh." Cố Chu Triệt vội vàng nói lời cảm ơn, muốn giữ đối phương lại ăn cơm, nhưng đối phương nói còn phải về chợ dỡ hàng, nhìn điện thoại di động liền chạy.

Cố Chu Triệt cầm theo ba lô, đẩy cửa phòng ngủ ra. Đã truyền xong, trên giá bình để gọn gàng đặt ở một bên. Phó Mặc nằm nhắm mắt lại, cậu rón rén thả ba lô xuống, từ một bên khác bò lên giường, áp trán vào trán Phó Mặc, đã không nóng như trước.

Còn có hơi thở nóng bỏng trên mặt, Phó Mặc giơ tay lên, nắm eo và lưng của cậu, kéo cậu vào trong lồng ngực. Cố Chu Triệt theo động tác của hắn nằm xuống, Phó Mặc vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng tứ chi đều quấn chặt cậu, lưu luyến đem cả người cậu ôm vào trong lồng ngực, mặt dựa vào sau vai. Cố Chu Triệt cũng dùng tay ôm lấy hắn, dán vào lồng ngực của hắn, cọ cọ cằm của hắn: "Còn khó chịu hơn à?"

Cậu cảm giác Phó Mặc dán vào cậu gật gật đầu, không nói gì, ôm cậu ôm chặt hơn nữa.

Cố Chu Triệt vuốt lưng hắn như động viên hắn, bàn tay ẩm ướt. Hơi ấm bao quanh thân thể như lò sưởi, cả người cậu giống như rơi vào rừng mưa ấm áp, lại không nỡ tránh ra. Cậu cảm giác mồ hôi mình theo thái dương chảy ra, nặng trĩu mà ướt nhẹp mệt mỏi, mí mắt cũng nặng dần.

Rõ ràng là trong hoàn cảnh cực kỳ khó chịu, cậu lại cứ như vậy bị Phó Mặc ôm ngủ.

Không biết mơ mơ màng màng ngủ bao lâu, hẳn là cũng không lâu lắm, Cố Chu Triệt bị nóng mà tỉnh. Nửa người cậu ướt đẫm, theo bản năng muốn dịch ra khỏi nguồn nhiệt bên cạnh, tay đẩy một cái, người vốn đang yên tĩnh bên cạnh bỗng nhiên như bị làm cho sợ hãi, khoảng cách vừa rời đi, bị hắn kéo sát lại bên mình, cậu giật mình sợ vội vã mở mắt ra, cái gì cũng chưa nhìn thấy rõ, Phó Mặc liền hôn tới.

Khóe miệng khô khốc dán vào nhau, rất nhanh theo sự xâm nhập của lưỡi trở nên nóng bỏng mềm mại. Lúc này không giống ngày hôm qua, Cố Chu Triệt bị làm cho tỉnh lại, mùi hương của Phó Mặc bao phủ lấy cậu, trong nháy mắt cậu cảm giác mặt mình nóng bừng lên, tim trong lồng ngực đập vội vã, chấn động đến mức tay chân cậu mềm nhũn. Động tác Phó Mặc hơi mạnh bạo, trọng lượng toàn thân đều đè trên người cậu, Cố Chu Triệt sắp hít thở không thông, không nhịn được bắt đầu cào lưng hắn. Phó Mặc thở hổn hển ngẩng đầu lên, đôi mắt đặc biệt sáng, gần trong gang tấc mà nhìn cậu, bỗng nhiên cúi đầu, dán lên trán của cậu, thấp giọng nói: "Đừng đi."

Giọng nói hắn mang theo bệnh trạng khàn khàn và mệt mỏi, xen lẫn vài tia khẩn cầu không dễ phát hiện. Hắn như trẻ nhỏ tìm kiếm sự ỷ lại, chỉ có thể lặp đi lặp lại lại hai chữ này. Rõ ràng người đầu tiên phải đi chính là hắn, cuối cùng người bị giữ lại lại là Cố Chu Triệt.

Cố Chu Triệt cảm thấy trái tim mình tất cả đang tan ra và sụp đổ. Hơi thở cậu bất ổn, ôm lấy cổ Phó Mặc, kéo đối phương càng gần mình hơn, dỗ dành: "Không đi."

Cậu đã rõ ràng, đây là bước đầu tiên cậu cần phải làm, dù cho tình huống này làm người ta không biết nên khóc hay cười, dù cho cậu trong quá khứ chưa từng bảo lưu, sau này cũng cần càng thêm trịnh trọng, không ngại phiền phức mà đối với hắn làm ra cam kết, cho hắn cảm giác an toàn.

Đây từng là thứ cậu cố gắng kiếm tìm từ Phó Mặc, nhưng mà một chữ "yêu" này, khiến người ta đòi hỏi vô độ, cũng làm cho người ta bỗng sinh ra trao đổi kiên cường và mềm yếu, là là sự ra đời khở đầu của sức mạnh.

Làm cho Phó Mặc của cậu ở trước mặt cậu lột đi lớp vỏ bên ngoài, trở nên mạnh mẽ tin cậy, là trách nhiệm của cậu.

__________________________

Đừng thắc mắc tại sao mấy ngày nay có chương mới liên tiếp. Hãy tận hưởng đi.

Phó Mặc à lột xác thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro