Chương 26 + 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26

Con người ở dưới trạng thái tinh thần căng thẳng cao độ, đối với nguy hiểm phía trước cảm giác càng thêm nhạy cảm hơn. Cố Chu Triệt không nhớ rõ mình đã từng ở nơi nào thấy quà lời tương tự, trong đầu đặc biệt nhớ rõ ràng.

Cho dù Phó Mặc nói "Cùng nhau", cũng không khiến trong lòng cậu thoải mái chút nào.

Trước khi biết Phó Mặc mắc bệnh trầm cảm, Cố Chu Triệt đối với bệnh trầm cảm cùng người bị bệnh trầm cảm hiểu biết phần lớn bắt nguồn từ một ít thông tin trên internet và với phổ cập khoa học, các loại học thuật phân tích, chạm đến là thôi. Cậu có kiến ​​thức và sự tôn trọng cơ bản mà bất kỳ người lớn có trách nhiệm nào nên có, nhưng cậu không có kinh nghiệm và mọi thứ phải bắt đầu từ con số không. Điều này khiến cậu mất một quãng thời gian mới hiểu được một chút, qua rất nhiều ghi chép của các chuyên gia, bạn trên mạng chia sẻ, thậm chí mấy ngày nay lén lút xem lượng lớn ghi chép bên trong đều nhắc qua một chuyện: Chỗ khiến người ta khó giải quyết được bệnh trầm cảm nhất không phải tác động từ bên ngoài, mà là bệnh tình dẫn tới việc bản thân luôn có cảm giác chán ghét và tội lỗi, những cảm giác này sẽ bị người thân, bạn bè vô tình làm sâu sắc thêm, khiến cho người bệnh càng thêm thống khổ.

Nói cách khác, cải thiện hoàn cảnh và vật chất đối với bệnh của Phó Mặc không giúp được gì, dằn vặt đau khổ hắn phải chịu đựng toàn bộ đều bắt nguồn từ bản thân hắn. Phó Mặc từng trải qua tuyệt vọng ra sao cậu mãi mãi cũng không có cách nào hiểu thấu cảm giác ấy được, thậm chí không chia sẻ với hắn được. Nhưng an ủi, cổ vũ hoàn toàn mang tác dụng ngược lại, thậm chí còn gây ra những hậu quả nghiêm trọng hơn.

"Khiến Phó Mặc càng thêm đau đớn khổ sở" có thể sẽ như vậy, chỉ riêng nghĩ thôi cũng làm cho Cố Chu Triệt hãi hùng khiếp vía, nhưng cùng lúc cậu cũng khổ sở ý thức được, cho dù cậu vô tình làm chuyện như vậy, Phó Mặc chắc chắn cũng không biểu hiện ra, ít nhất sẽ không ở trước mặt cậu biểu hiện ra. Bởi vì hắn có thể chịu đựng.

Hoặc là nói, vì không muốn khiến cho người khác bởi chuyện này mà cảm thấy đau đớn, hắn tình nguyện bản thân chịu đựng gấp mười lần, gấp trăm lần đau đớn.

Sau khi xuất viện, bọn họ ai cũng đều không nhắc tới từng tới chuyện này. Cố Chu Triệt vốn định chờ thân thể hắn khỏe hơn một chút sẽ nói chuyện, cậu cảm thấy Phó Mặc cần phải đối với chuyện này có chuẩn bị tâm lý. Cậu đã nghĩ xong hết, một khi Phó Mặc bày ra vẻ lảng tránh thì phải làm sao, có thể Phó Mặc cũng không suy nghĩ như cậu cấm kỵ chuyện này, hắn biểu hiện lại như -- căn bản chưa từng xảy ra chuyện này.

Cũng không phải cậu nhẫn nhịn như vậy, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ là giờ khắc này ở trong mắt cậu có thứ quan trọng hơn phải quan tâm hơn, làm cho cậu thậm chí không rảnh bận tâm, quên lãng tìm ra đáp án cho chuyện này.

Trên group giao lưu của những người mắc bệnh trầm cảm trên internet có người nói, so với làm bạn, "Cảm thấy có nhu cầu" đối với người bệnh càng thích hợp giúp đỡ được nhiều hơn, bởi vậy Cố Chu Triệt đặc biệt chú ý điểm này. Khi cần ra ngoài cậu đều sẽ dò hỏi Phó Mặc cùng đi không; có thể tận dụng mà đưa ra một vài yêu cầu không ảnh hưởng đến toàn cục, khi ở nhà chủ động tìm hắn nói chuyện; hỏi hắn một số vấn đề, một vài để cho hân quyết định, vân vân. Việc này xem ra quả thật có tác dụng, khi cậu biểu hiện ra cần hắn và ỷ lại, Phó Mặc đáp lại hết sức chăm chú, hắn toàn tâm toàn ý mà coi trọng, chấp hành mỗi một chuyện cậu nói tới, lại tập trung suy nghĩ, khiến Cố Chu Triệt có chút không biết phải làm sao.

So với trước đây cậu càng nhìn không thấy Phó Mặc đến cùng đang suy nghĩ gì.

Ngoài ra, Phó Mặc mọi thứ đều rất bình thường. Hắn đúng giờ uống thuốc, chủ động cùng Cố Chu Triệt nói loại thuốc nào sau khi uống sau sẽ không thoải mái; làm cơm cũng cùng cậu làm, Cố Chu Triệt hỏi hắn muốn ăn cái gì cũng sẽ suy nghĩ một chút, tuy rằng cuối cùng cũng vẫn là cậu quyết định. Thật ra phần lớn thời gian hắn không có chuyện gì để làm, ngồi im lặng trên ghế sa lon, không biết đang suy nghĩ gì. Nếu như cậu cảm thấy trạng thái như thế này kéo dài có hơi lâu, cậu sẽ mở ti vi, hoặc là lên đi một chút.

Nhìn qua thì có vẻ là rất tốt. Mọi hành vi đều là tích cực, chính diện, vốn là nên khiến người cảm thấy được an toàn. Nhưng đáp án tiêu chuẩn quá hình thức, khuôn phép đến cứng mức cứng ngắc ngược lại sẽ khiến cho người ta hoài nghi là giả tạo. Một phân đoạn nào đó bị xem nhẹ mất, bị cố gắng nhảy vọt qua, nhưng này phần hoài nghi cũng phải cẩn thận, không thể biểu hiện, thậm chí trong lòng nhiều lần nghiền ngẫm thúc đẩy nhận thức, chỉ lo một chút sai lầm xuất tiết cảm xúc cũng tạo thành hậu quả khó lường

Chuyện tốt đẹp duy nhất là, chứng mất ngủ của Phó Mặc dường như thực sự khá hơn một chút. Cố Chu Triệt bởi vì bất an, nửa đêm vẫn tỉnh, mỗi lần tỉnh lại đều có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Phó Mặc. Hắn ngủ rất say rất an ổn, vầng trán bằng phẳng rộng rãi, ánh mắt yên tĩnh, có lẽ bởi vì nghỉ ngơi tốt, sáng sớm cũng thức dậy sớm hơn trước.

Sáng sớm thứ sáu, Cố Chu Triệt còn ngái ngủ, Phó Mặc đã sớm dậy rồi. Hắn rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy Phó Mặc ở trong phòng khách thu dọn một cái hộp giấy, không khỏi hiếu kỳ, đi tới: "Làm cái gì đấy?"

Phó Mặc lúc trước đến Tân Bắc cái gì cũng không mang, đồ trong nhà đều là sau đó hai người lục tục mua thêm, đương nhiên cũng không có cái gì có thể kiểm tra phân loại hành lý. Cậu ngồi xuống bên cạnh Phó Mặc ló đầu nhìn, sững sờ: "Cậu..."

Trong hộp đồ vật không nhiều, tất cả đều là đồ dùng hằng ngày của Phó Mặc. Cốc, găng tay, sách, mũ, khăn mặt, vài thứ linh tinh, hắn đang dùng băng dán lại thành hộp, nói: "Cũ cả rồi."

Cố Chu Triệt sững sờ vài giây, phản ứng lại: "Định đổi sang đồ mới ?"

Phó Mặc đặt tay chạm vào đồ vật bên trong, nhìn cậu một chút, mới gật gật đầu: "... Ừm."

Cố Chu Triệt cảm giác lòng của mình lo lắng bất ban không yên, cậu bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, thử dò xét nói: "Trong nhà còn có mấy đồ dùng cũng cũng cũ rồi, nhân cơ hội này đổi hết đi?"

Phó Mặc dừng lại một chút: "Được."

Cố Chu Triệt lo lắng lan tràn, kéo Phó Mặc đứng dậy: "Đi, cùng nhau chọn."

Phó Mặc bị cậu kéo đến trước máy vi tính, đứng ở sau ghế tựa mặt nhìn cậu mở taobao. Cố Chu Triệt vừa tìm tòi vừa nghĩ linh tinh, rèm cửa sổ có nên đổi không, thảm tắm cũng mua một cái đi, hai ta đều đổi cốc đi, cậu cảm thấy cái nào màu sắc đẹp hơn nhìn. Đối phương mới vừa rời giường ngủ đầu còn hơi bù xù lúc ẩn lúc hiện, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt mong đợi nhìn hắn, gáy kề sát trên bụng hắn: "Màu đen hay là màu trắng? Cậu chọn một cái được không?"

Phó Mặc nhìn cậu đến mất thần vài giây, đem ánh mắt hướng về màn hình, mở trang wed ra mua một máy tạo ẩm mini. Tân Bắc khô ráo, xuân thu quần áo thay đổi theo mùa rõ ràng, Cố Chu Triệt lúc vừa tới ngồi đọc sách môi thường bị khô. Hắn suy nghĩ một chút: "Màu trắng đi, nhìn sạch sẽ."

"Vậy thì mua màu trắng." Cố Chu Triệt chọn thêm vào giỏ hàng của mình, lại bắt đầu chuyển sang cái khác, mỗi một thứ đều dò hỏi ý kiến Phó Mặc, hai người một ngồi một đứng, chọn hơn nửa tiếng đồng hồ, Cố Chu Triệt bỗng nhiên hỏi: "Phó Mặc, cậu rời giường đã uống thuốc chưa?"

"Uống rồi." Phó Mặc nói.

"Tớ tuần sau phải về trường học, " cậu làm bộ vô tình nói, "Tuần sau chúng ta đi gặp bác sĩ đi."

Lời nói nói ra, nhẹ nhàng mà biến mất ở trong không khí, nhanh đến mức khiến người hoài nghi đó chỉ là ảo giác. Cố Chu Triệt trên mặt không biểu cảm, tay nắm chuột chặt tới mức khớp trắng bệch, cậu lo lắng đến không dám thở mạnh, lại thấy Phó Mặc vẻ mặt như thường, tùy ý gật gật đầu: "Được."

Cố Chu Triệt sửng sốt một chút, cẫu vẫn rất căng thẳng, không có cách nào xác định Phó Mặc là thật sự dễ dàng tiếp nhận, hay là hiểu sai ý, chậm rãi nói: "Thời điểm đó chúng ta cầm những loại thuốc trước đây cậu từng uống đi... Để bác sĩ hỗ trợ xem một chút, cái nào thích hợp với cậu, cái nào tạm thời không nên uống, hoặc là mua thuốc mới, có được không?"

Phó Mặc ánh mắt bình tĩnh, cúi đầu nhìn cậu: "Tất cả đều nghe theo cậu."

Cố Chu Triệt kinh ngạc nhìn hắn, cậu không tự chủ được buông chuột ra, xoay người, ngửa đầu quay mắt về phía hắn: "... Thật sao ?"

"Thật." Phó Mặc trả lời.

Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, hoàn toàn không có lừa dối và qua loa. Điều này làm cho Cố Chu Triệt bỗng nhiên sinh ra ảo giác, giống như không quan tâm thỉnh cầu hoang đường cỡ nào, chỉ cần cậu mở miệng, Phó Mặc cũng sẽ không từ chối. Cậu thấy Phó Mặc tỏ ra ngốc rất lâu, những lời chuẩn bị xong phút chốc dường như đều không còn ý nghĩa gì. Một luồng dậy sóng thuận theo lồng ngực trào lên trên, đi tới một nửa bị cưỡng ép ngăn chặn, thật lâu, Cố Chu Triệt chỉ trịnh trọng nói: "Có tớ ở đây."

Đây nhất định sẽ là khởi đầu mới, cậu nghĩ. Đổi hết vật cũ, bỏ đi lối sinh hoạt cũ, tất cả đều sẽ là mới, đều sẽ thay đổi càng tốt hơn.

Tới gần tháng sáu, thực ra mọi chuyện cũng không ổn lắm. Cố Chu Triệt nói với Phó Mặc là xin nghỉ một tuần, thật ra cậu chỉ xin nghỉ hai ngày, còn lại mấy ngày kia hoặc là trốn học, hoặc là nhờ bạn học điểm danh hộ. Quãng thời gian này cậu vừa hỗn loạn vừa cực khổ, môn học tồn đọng, cuối kỳ đến cùng với áp lực tinh thần làm cho cậu cực kỳ cật lực, dẫu nghỉ ngơi cũng không bù đắp nổi mệt nhọc. Những áp lực này giảm bớt đi đôi chút khi cậu nghĩ đến việc mình cùng Phó Mặc hẹn sẽ đi gặp bác sĩ, khiến cho cậu cảm thấy lạc quan hơn, dù sao chuyện khó khăn nhất đã bắt đầu giải quyết chỗ trống, việc khác nỗ lực hơn một chút, cũng sẽ không còn là vấn đề.

Chiều chủ nhật, Cố Chu Triệt dọn đồ của mình vào ba lô. Giữa trưa cậu vừa thi xong, buổi chiều phải học bù, thứ hai còn có hai bài tập phải làm, cậu dặn Phó Mặc đúng giờ uống thuốc, ăn cơm thật ngon, chờ cậu trở về, Phó Mặc đáp ứng từng chuyện. Lúc đi ra ngoài, cậu bỗng nhiên có chút không nỡ, quay đầu lại muốn nói lại thôi, lại không biết còn có thể nói cái gì.

"Chu Chu." Phó Mặc lại mở lời trước, hắn nhìn cậu trìu mến, "Chăm sóc bản thân thật tốt."

"Ừ, tớ biết rồi." Cố Chu Triệt ngoan ngoãn trả lời: "Cậu cũng vậy, thứ tư tớ sẽ trở lại."

Cậu vẫy tay với Phó Mặc, Phó Mặc cũng vẫy tay lại, nhìn cậu xuống lầu.

Hoàng hôn trải dài, đầu hạ chiều tối dường như xuân thu không phân. Dưới khu tập thể có một cây đào, không phải loại được chiết, lúc Cố Chu Triệt xuống, một người cha đang bế con mình lên cao trên đỉnh đầu cho bé con hái quả đào. Bạn nhỏ dùng sức tóm chặt một cành xuống dưới, ào ào ào khiến những chiếc lá rơi xuống, một vài chiếc lá đung đưa trong gió rồi rơi vào trên vai và đầu của cậu. Người trung niên nói lời xin lỗi: "Ngại quá làm cháu bẩn rồi."

"Không sau đâu ạ." Cố Chu Triệt khẽ cười.

Đi khỏi khu tập thể không xa chính là trạm xe buýt. Thời gian này rất nhiều người chờ xe, một xe dừng, chỉ có mấy người lên, những người còn lại đứng phía trước như trung đội trưởng. Cố Chu Triệt vừa xếp hàng vừa móc tấm danh thiếp ngày đó Lý Hạnh kín đáo đưa, lên mạng tìm tên và thông tin, rồi lưu số điện thoại vào trong điện thoại di động. Cậu nhìn thời gian, thấy giờ gọi điện thoại thì hơi muộn, quyết định trưa mai sau khi ăn xong gọi điện thoại thử xem, xem có thể hẹn thời gian gần nhất không.

Người phía sau chen lên, không cẩn thận đụng phải cậu một cái, danh thiếp rơi xuống đất. Cố Chu Triệt xoay người lại tìm, ngẩng đầu nhìn thấy xe rác đi qua bọn họ, đi về phía cửa khu tập. Khiến cậu chợt nhớ tới ngày đó Phó Mặc thu dọn một thùng đồ cũ, ngày hôm qua hình như vẫn chưa vứt, không biết hôm nay đã đem xuống mà vứt chưa?

Cậu không phát hiện mình nhìn theo hướng khu tập thể thất thần rất lâu. Lại một chiếc xe công cộng đến, người phía sau đều vòng qua cậu lên xe, có vài người lớn nhắc nhở cậu: "Cháu ơi xe đến rồi."

Cố Chu Triệt lấy lại tinh thần: "Cảm ơn ông, cháu chưa vội lên."

Xe công cộng lái đi, Cố Chu Triệt đứng tại chỗ cũ chần chừ vài giây, sau đó xoay người trở về.

Cậu không diễn tả được cảm giác trong lòng là gì, giống như đột nhiên cảm thấy đã quên mất cái gì, làm thế nào cũng không nhớ ra được là cái gì. Không biết là quên chuyện gì muốn nói với Phó Mặc, hay là quên mất lấy thứ gì, có lẽ cũng không phải, cậu chỉ là muốn tìm cho mình mình lý do để quay lại nhìn hắn một chút. Cố Chu Triệt quẹo vào ngã rẽ, đi nhanh tới khu tập thể, cậu dừng lại.

Phó Mặc đứng ở dưới lầu.

Hắn đứng ở đó dưới tán cây đào, sắc trời tối sầm xuống, có một cơn gió thổi lớn đến mức những tán cây vang lên tiếng xào xạc. Phó Mặc ngửa đầu nhìn lên trên, không biết đang nhìn cái gì, trên vai của hắn mang theo một cái ba lô, là cái ba lô hắn mang đến Tân Bắc, cùng hắn lúc đến gần giống nhau, xẹp lép, không mang theo nhiều đồ.

Cố Chu Triệt nhìn chằm chằm hắn, gọi: "Phó Mặc."

Phó Mặc quay đầu, nhìn thấy cậu, biểu tình bình tĩnh như cũ: "Chu Chu? Cậu sao còn chưa đi."

Đầu óc cậu trống rỗng, cậu thấy Phó Mặc đeo ba lô, nghe thấy tiếng mình mờ mịt hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

Phó Mặc nhìn cậu: "Tớ đi một thời gian ngắn rồi sẽ trở lại."

"Cậu muốn đi đâu?" Cố Chu Triệt lại lặp lại một lần nữa. Máu trong người cậu chảy đến chân, gió xung quanh thổi thật lớn giống như biến thành gió tháng mười hai buốt giá cuồn cuộn thổi. Phó Mặc nhìn ánh mắt luôn tĩnh lặng của cậu, mang theo cảm giác chẳng thèm để ý đến thế gian hỗn tạp, dường như mọi thứ trên đời này, dù chỉ là một hạt bụi cũng không có bất kỳ quan hệ gì với cậu. Bỗng nhiên cậu hiểu ra mấy ngày nay đến cùng xảy ra chuyện gì, cả người cậu bắt đầu run rẩy, trong bóng đêm dày đặc trong gió đêm điên cuồng từ từ vỡ thành mảnh vỡ. Tiếng di chuyển của xe rác ở gần đó ngang qua, nó nhất định mang đi những đồ vật cũ, Phó Mặc cũng không phải muốn thay đổi chúng, hắn chỉ là muốn ném chúng đi.

Phó Mặc muốn đem bản thân hắn, coi như là rác thải ném ra khỏi cuộc sống của Cố Chu Triệt.

Cố Chu Triệt không cảm nhận được có phải là thứ gì đó vừa rơi xuống mặt đất không, hai bên vai cậu như bị người gỡ mất, tất cả hơi sức của cơ thể đều thu về một cảm xúc không lên không thể nói thành lời . Cậu muốn hét vào mặt Phó Mặc, cậu đã nhận được sự đồng ý của tớ sao? Làm sao cậu biết tớ muốn hay không muốn? Cậu dựa vào cái gì một mình đưa ra quyết định?

Nhưng cậu hét không ra tiếng, trước mắt của cậu không biết tại sao trở nên mơ hồ, cậu chỉ có thể nghe thấy mình đang nói: "Cậu không thể đi." Trong ngực cảm xúc hỗn độn cắn xé, phẫn nộ, bất lực, hối hận, tâm tình tuyệt vọng giống như biển động, cảm giác mất đi khiến cậu tràn ngập sợ hãi, cảm thấy mình trong nháy mắt này không còn gì cả.

Cậu nhất định là đã khóc, bởi vì nét mặt Phó Mặc bỗng nhiên trở nên vô cùng đau thương. Cậu chưa bao giờ thấy hắn có vẻ mặt như vậy, hắn há miệng ra, âm thanh ẩm ướt theo gió đến chỗ cậu: "Chu Chu, cậu phải học cho giỏi, sống một cuộc sống thật tốt."

Cậu sẽ mất đi Phó Mặc.

Không có bất kỳ nguyên nhân nào khác, cũng không có bất kỳ biện pháp nào cả. Hắn một khi rời đi, liền vĩnh viễn biến mất trong sinh mệnh cậu, cậu cũng đừng nghĩ sẽ lại nhìn thấy hắn.

Ngay khi Cố Chu Triệt hiểu rõ chuyện này, cùng hành động của cậu đã làm ra phản ứng. Cậu bỗng nhiên như mất đi sự khống chế, nhào tới, năm được cổ áo Phó Mặc. Cậu dưới vẻ mặt ngạc nhiên của Phó Mặc trong nháy mắt bất ngờ hôn lên đôi môi của đối phương.

Chương 27

Theo lực quán tính, Cố Chu Triệt gần như là cả người đụng vào người Phó Mặc. Phó Mặc bị cậu đụng đến lảo đảo lùi về sau vài bước, theo bản năng ôm lấy cậu sợ cậu ngã sấp xuống. Đầu óc của cậu một mảnh nổ vang, trong tai, trong mắt đều là tạp âm và điểm đen, sống mũi và đôi môi trong đụng chạm hỗn loạn sinh ra đau đớn khó phản ứng lại.

Cố Chu Triệt như thú hoang nhỏ mất đi lý trí, hai tay dùng sức nắm chặt áo của hắn, không biết là đang hôn hay đang cắn nữa, chính là sống chết không buông tay. Phó Mặc tay đặt ở bờ vai cậu hơi hơi dùng sức, muốn đem cậu đẩy ra một chút, không ngờ động tác này lại kích thích cậu, làm cho cậu càng hung dữ mà dán lên, cảm giác như nếu cậu buông tay Phó Mặc sẽ lập tức biến mất, Cố Chu Triệt khóc nức nở trong nháy mắt bùng nổ, tất cả tâm tình nổ cũng bùng nổ, hét lên: "Cậu làm gì!"

Cậu chưa từng giận dữ đến như vậy, Phó Mặc sửng sốt một chút, cả người đang kề sát đột nhiên bị đẩy đập vào gốc cây. Có thứ gì đó ấm áp thậm chí văng lên trên mặt của hắn, đó là nước mắt Cố Chu Triệt: "Cậu đến cùng muốn làm gì!"

"Cậu muốn làm gì? Cậu muốn đi tới nơi nào?" Cậu kéo cổ áo Phó Mặc: "Cậu đã hỏi tớ chưa? Tớ đồng ý sao? !"

"Không cho phép cậu đi!"

Toàn bộ viền mắt của cậu đỏ bừng, dáng vẻ nhìn cực kỳ thê thảm, nói xong lời cuối cùng, tất cả đều là vừa khóc vừa hét: "Chỗ nào cũng không cho cậu đi!" Thân cây đào bị hai người va vào, tán cây lay động, lá rơi ào ào như mưa.

Phó Mặc giơ tay lên, mới phát hiện cánh tay mình cứng ngắc. Hắn ôm lấy Cố Chu Triệt, không mất một chút sức nào, bởi vì đối phương đang ôm chặt lấy thân thể hắn, dán vào mặt của hắn khóc, khóc đến cả người run rẩy, trên mặt cả hai người đều bị nước mắt làm ướt. Hắn chậm rãi giữ chặt lấy sức mạnh của mình, đưa đầu Cố Chu Triệt còn đang khóc ầm ĩ đặt lên vai, không biết tiếp theo phải làm gì, chỉ biết phải làm cho cậu ngừng khóc, không thể để cậu tiếp tục khóc nữa.

Từ trước đến nay hắn đã gặp rất nhiều lần Cố Chu Triệt rơi nước mắt.

Lúc nhỏ cậu tức giận khóc, oan ức khóc, lớn rồi một lần nữa gặp cậu vui vẻ cũng khóc. Hắn chưa bao giờ thấy việc rơi nước mắt là tượng trưng cho mềm yếu xấu hổ, bởi vì cậu chính là như vậy nước mắt rất nhiều, cảm xúc mãnh liệt nhất tuôn ra cũng không cách nào làm giảm sức sống mãnh liệt của cậu. Nhưng việc này cũng không thể hiện là chúng phải tồn tại. Đặc biệt là trong giờ khắc này, cậu sợ sệt cùng vô cùng đau khổ thực sự run rẩy đến Phó Mặc cũng cảm nhận được, cậu như một ngôi sao băng từ trên cao rơi xuống, mang theo nhiệt độ nóng bỏng làm người ta kinh ngạc, sắp bị sự ẩm ướt của chính cậu dập tắt, sau đó cũng không còn cách nào sáng lên nữa.

Hắn không thể nhìn Chu Chu của hắn bị dập tắt.

Phó Mặc trong ngực rối rắm vô tình. Hắn cương quyết dùng tay giữ khuôn mặt Cố Chu Triệt ngửa lên, nước mắt thấm ướt hàng mi theo khóe mắt chảy xuống, hôn mặt của cậu, hôn mắt của cậu, sau đó kề sát mặt của cậu: "Đừng khóc, Chu Chu."

Hắn không còn có lựa chọn nào khác: "Tớ không đi."

"Tớ không đi" ba chữ này lập tức mang lại hiệu quả rõ ràng.

Cố Chu Triệt tâm tình kịch liệt sắp tuôn ra bị ngăn lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Mãi cho đến khi Phó Mặc đưa cậu về nhà vào bên trong, đóng cửa lại, cậu vẫn còn khóc như cũ, khóc đến mức khiến người hoài nghi cậu sắp mất nước đến nơi rồi.

Phó Mặc không dám buông cậu ra, hai người liền đứng ở cạnh cửa, hắn ôm Cố Chu Triệt, một tay vỗ sau lưng cậu, một tay xoa đầu cậu, dịu dàng dỗ: "Đừng khóc nữa, Đừng khóc nữa."

Cố Chu Triệt mặt chôn ở trên bả vai hắn, hắn không nhìn thấy nét mặt đối phương, chỉ có thể cảm giác được theo động tác của mình, thân thể trong lồng ngực dần dần không còn run rẩy nữa. Tựa như tâm trạng cậu cũng bình tĩnh hơn chút ít rồi, Phó Mặc cảm thấy tay cậu nhấc lên, cũng ôm lấy người hắn, sau đó khàn giọng mang theo giọng mũi từ trên vai mình vang đến: "Phó Mặc."

"Ừm." Phó Mặc vội vã đáp lại, muốn nghiêng đầu nhìn cậu, Cố Chu Triệt đã tự mình ngẩng mặt lên. Đôi mắt sưng tấy còn đẫm nước mắt, vừa nãy khi hôn lên động tác quá mãnh liệt, không biết làm môi bị thương từ lúc nào, khóe môi còn mang theo ít máu. Phó Mặc dùng ngón tay cái lau nhẹ khóe miệng của cậu, lại nghe Cố Chu Triệt nói: "Tớ không ngăn cản cậu."

Phó Mặc sững sờ, còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của những lời này, Cố Chu Triệt lại nói tiếp: "Tớ với cậu cùng đi."

Cố Chu Triệt giọng nói hết sức nghiêm túc, biểu tình cũng không giống đang nói đùa. Cậu nói chuyện còn có hơi nghẹn ngào, mà cả người lại tỉnh táo vô cùng: "Tớ đi về trước thu dọn đồ đạc, sau đó chúng ta đi mua vé. Cậu chờ tớ."

Nói rồi cậu buông tay ra, muốn đẩy Phó Mặc sang bên cạnh để mở cửa ra ngoài. Phó Mặc dùng sức ôm cậu, đem cậu đè lại: "Chu Chu." Hắn kinh hãi nhìn biểu hiện của đối phương, cảm thấy có gì đó không đúng lắm: "... Cậu đang nói cái gì?"

"Tớ với cậu cùng đi." Cố Chu Triệt nhìn hắn, lặp lại: "Đi nơi đâu cũng không quan trọng, tớ cùng đi với cậu, cậu ở đây chờ tớ." Ánh mắt của Cố Chu Triệt vô cùng kiên định: "Tớ sẽ quay lại rất nhanh."

Phó Mặc trong đầu choáng váng, Cố Chu Triệt sức lực quá lớn, lập tức thoát vòng tay hắn, Phó Mặc lảo đảo vội vàng nắm lấy cổ tay của cậu, kéo một cái đem cậu một lần nữa kéo về trong lồng ngực, cố gắng ôm lấy cậu: "Chu Chu!"

Hai người bỗng nhiên như đang đánh nhau, Cố Chu Triệt vẻ mặt và động tác đều có chút nóng nảy, cậu dùng sức lấy bàn tay Phó Mặc ra, muốn đem Phó Mặc ấn tới ngồi trên ghế salông: "Phó Mặc, cậu hãy nghe tớ nói... Tớ không nên ngăn cản cậu, tớ nghĩ thông suốt..."

"Cậu thông suốt cái gì?" Phó Mặc giữ chặt hai vai của cậu, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin tưởng: "Chu Chu, cậu bình tĩnh lại một chút, cậu nghe lời tớ!"

"Tớ rất bình tĩnh, " Cố Chu Triệt giọng nói nghẹn ngào mang theo vài phần oan ức: "Tại sao cậu không tin tớ chứ? Chỉ cần cậu vui vẻ là được, tớ không cần đi học, chúng ta rời nơi này đi..."

"Không được!"

Phó Mặc như bị đánh đến chỗ đau, trên tay đột nhiên dùng sức, cả hai đều đứng không vững, nửa ôm nửa ngã sấp xuống một bên ghế sô pha. Chân hắn vội vã nâng lên đặt cạnh Cố Chu Triệt, hai tay ôm thật chặt hắn, giữ cậu lại: "Tớ sai rồi Chu Chu, tớ sai rồi..." Phó Mặc đau lòng luống cuống mà khẩn cầu: "Chúng ta không đi đâu cả, cậu đừng nóng giận, cậu đừng nóng giận có được không?"

"Vậy tớ phải làm sao đây..."

Cố Chu Triệt mặt ngửa lên trần nhà, nước mắt từ hai bên khóe mắt chảy xuống đi: "Tớ không biết tớ còn có thể làm cái gì..."

"Tớ phải làm thế nào, cậu mới có thể tốt hơn một chút?" Cậu im lặng bi thương mà khóc lên. Cũng không phải là tuyệt vọng như việc dời núi lấp bể, mà là con đường cuối cùng rồi. Dường như cậu không còn cách nào kéo Phó Mặc ra khỏi vực sâu, chỉ có thể cùng hắn đồng thời nhảy xuống.

Nước mắt đau khổ mặn chát rơi, biến thành một loại mùi vị khác càng sâu sắc, càng thêm đau khổ.

Phó Mặc hôn lên đó động tác rất nhẹ nhàng, không giống với cái hôn thô bạo vừa nãy, hắn kiên trì cẩn thận mà liếm đi vết máu ở khóe miệng Cố Chu Triệt, liếm qua đôi môi tái nhợt khô khốc, sau đó dịu dàng tìm đến vết thương bên trong. Hai người quấn quýt lấy nhau trong bầu không khí nóng bỏng, Phó Mặc cuốn lấy đầu lưỡi của cậu, một tay vòng ra phía sau, ôm lấy eo cậu, trên người càng dùng sức đè xuống, đem Cố Chu Triệt cả người đều bao phủ ở dưới thân.

Đây là một nụ hôn thực sự, mang theo lần đầu ngây ngô cùng yêu thương mãnh liệt, mang theo cả hối hận và an ủi. Nó khiến hai thiếu niên mười tám tuổi khi đã mất khống chế bỗng nhiên trở nên đơn giản thuần túy, họ phải trao đổi thẳng thắn và tín nhiệm nhau, vứt bỏ hết thảy nghi ngờ và che giấu, cẩn thận từng chút một vụng về mà nói ra hết, tớ cần cậu.

Lúc trước tớ ngại nói ra khỏi miệng, nhưng bây giờ tớ muốn cho cậu biết, tớ cần cậu.

Cố Chu Triệt khóc nức nở, khẽ nâng lên đôi mắt lên, có chút thất thần nhìn về phía khuôn mặt Phó Mặc gần trong gang tấc. Phó Mặc hơi tách ra, hai đôi hai mắt đỏ bừng nhìn nhau, chỉ cách mấy giây, liền đến cùng một chỗ.

Trên người hai người dính đầy mồ hôi và nước mắt đến gần sát lại bên nhau, ba lô và món đồ tại thời điểm vừa nãy ngã sấp xuống không biết bị đá đi chỗ nào rồi, Phó Mặc dịu dàng hôn đôi môi mềm mại từ giữa đến khóe miệng, hai má, cổ. Mùa hè quần áo mỏng manh, trong phòng điều hòa chưa mở cực kỳ oi bức, Cố Chu Triệt thở không ra hơi, vì thiếu không khí mà nắm lấy vai Phó Mặc. Cậu cảm giác Phó Mặc đang ở trên xương quai xanh của cậu chậm chạp không chịu rời đi, thật lâu sau hôn lên lồng ngực của cậu, động tác lại chậm lại, vùi đầu nơi trong lồng ngực cậu, hô thở nóng bỏng xuyên qua áo sơ mi, hai cái tay vòng qua ôm lấy lưng hắn.

Hắn cọ lồng ngực của cậu, âm thanh buồn bực, hàm hồ nói câu gì. Cố Chu Triệt không nghe rõ, mà theo bản năng dùng tay ôm lấy hắn đầu, vuốt tóc của hắn. Sau đó cảm bỗng nhiên cảm giác lồng ngực nóng lên.

Nguồn nhiệt kia im lặng khuếch tán, mang theo đôi vai run rẩy của Phó Mặc người đang chôn mặt ở trước cậu, lặng lẽ chảy vào trong lòng cậu.

Thân thể mất đi lý trí kia xuối cùng cũng cùng dần bình tĩnh lại, cậu ngạc nhiên nhìn lên trần nhà, nhắm lại đôi mắt đang dần nóng lên, nắm chặt cánh tay.

Bọn hắn quen biết đã 7 năm, cái ôm cùng ấm áp trọn ven đầu tiên thuộc về hắn, lần đầu tiên trọn ven thuộc về Phó Mặc của hắn.

Lúc này dù cho trời đất sụp đổ, cậu cũng không cách nào có thể buông tay.

_________________________________

Đọc xong các bạn nghe luôn bài hát này nhé!

https: //www.youtube.com/watch?v=hmz9FazAoGA

Một buổi trưa cuối tháng 4 mình tìm truyện để edit và trong lúc đọc chương này bài hát này vang lên khiến mình cảm động không cầm nổi nước mắt. Vì vậy mình đã quyết định chọn truyện này.

Phó Mặc, cậu coi mình là rác sao? Định ném bản thân ra khỏi cuộc sống Cố Chu Triệt. Sao cậu lại làm vậy chứ? Tớ thương cậu lắm. Tớ cũng buồn lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro