Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới này, chỉ có thay đổi mới phải bất biến. Muốn đối với một người cam kết không bao giờ thay đổi, ngoại trừ quyết tâm mãnh liệt, càng cần phải đối mặt với dũng khí thay đổi.

Khi Phó Mặc còn đang ngủ, Cố Chu Triệt liền đưa ra quyết định này. Đây thậm chí không thể tính là một quyết định, bởi vì chỉ tốn của cậu mấy giây, không quan tâm lý do vì sao Phó Mặc giấu diếm, là không muốn người khác lo lắng cũng được, hay thiếu cảm giác an toàn cũng được, cảm thấy được khó có thể mở miệng, không ý thức được tình hình của mình cụ thể nghiêm trọng đến mức nào cũng được, cậu cũng sẽ không thể tùy ý hắn tiếp tục ẩn giấu đi. Dù cho Phó Mặc sau khi tỉnh lại đối chuyện này sẽ có phản ứng gì, cậu cũng sẽ không dao động, bởi vì đó là sai.

Cậu không thể nhìn hắn tiếp tục càng sai.

Nếu như phần này thống khổ cần thời gian mới có thể chữa khỏi, không cần biết là bao lâu cậu cũng nguyện ý đi cùng hắn. Dù cho Phó Mặc đuổi cậu đi, chán ghét cậu, cậu cũng không thể rời xa hắn.

Mang theo phần quyết tâm này rồi, cậu đương nhiên không cần đi chất vấn hắn. Cậu đau lòng còn không kể hết, làm sao cam lòng khiến Phó Mặc lúng túng? Nhưng vấn đề này chung quy phải giải quyết, hơn nữa lửa xém lông mày*, dù cho không có cách nào thuyết phục hắn ngay lập tức, trước hết cậu cũng phải nghĩ biện pháp khiến Phó Mặc tình nguyện để cậu cùng gánh chịu. Bọn họ còn trẻ, còn có rất nhiều rất nhiều thời giờ có thể làm chuyện này.

*Việc khẩn cấp ngay trong tầm mắt

Đúng thế. Bọn họ còn trẻ như vậy, cửa ải khó khăn nào mà lại không chịu nổi không thể vượt qua chứ.

Xế chiều ngày thứ hai, Lý Hạnh tới đón bọn họ xuất viện. Gã lái xe đến cửa bệnh viện, vừa nhận đồ Phó Mặc đưa, vừa hỏi: "Cảm thấy có thấy khá hơn chút nào không?"

"Không sao rồi." Phó Mặc trả lời, "Đã làm phiền anh rồi, Hạnh ca."

Cổ họng hắn còn chưa khôi phục, thanh âm nói chuyện vô cùng khàn. Nằm bệnh viện ba ngày dựa cả vào truyền nước và thức ăn lỏng, nhìn qua là biết người bệnh. Lý Hạnh cười cười: "Anh thì chẳng sao, chính là làm Tiểu Cố sợ. Nghe nói khi em nằm viện, cả người nó hồn bay phách lạc... Sau này cũng không thể như vậy nữa, vì bạn mình, cũng phải chú ý chăm sóc thân thể của mình, không để người khác phải lo lắng."

Phó Mặc không lên tiếng. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, Cố Chu Triệt đang từ bên kia vội vã chạy tới, cầm trong các loại thủ tục biên lai đã thanh toán xong, chạy vội qua đây, trên trán ướt một tầng mồ hôi mỏng: "Thuốc đã cầm chưa?"

"Cầm rồi." Lý Hạnh trả lời, "Lên xe đi."

Phó Mặc xoa xoa trán của hắn. Cố Chu Triệt cười với hắn: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Trong nhà ba ngày không có người ở, ngoại trừ Lý Hạnh tìm một dì làm thuê theo giờ đến đơn giản quét dọn một chút, những cái khác hết thảy đều như cũ. Lý Hạnh đưa bọn họ về nhà liền đi, trước khi đi thừa dịp Phó Mặc không chú ý đưa cho Cố Chu Triệt một tấm danh thiếp, là một bác sĩ tâm lý . Cố Chu Triệt tiện tay nhét trong túi, tiễn Lý Hạnh về.

Cửa sổ hé mở, một phòng gió lạnh thổi tan hai người đầy mùi thuốc. Cố Chu Triệt tinh thần có vẻ hưng phấn, dọn dẹp xong đồ vật liền nhận chuyển phát nhanh, là từ bạn cùng phòng lấy giúp, nhìn sách hướng dẫn nấu một nồi thảo dược. Nấu xong bưng một bát cho Phó Mặc, nhìn hắn uống một hớp: "Có ngon không?"

Phó Mặc không trả lời, liền múc muỗng đưa ra, Cố Chu Triệt đến gần uống, bắt đầu nhăn nhó: "Uống không ngon, toàn mùi thuốc."

Phó Mặc cười cười, nhìn ánh mắt của hắn bừa gần lại xa. Cố Chu Triệt lẩm bẩm nói: "Cậu uống cho hết đi, bệnh nhân phải ngoan ngoãn uống thuốc." Lại lấy thuốc từ bệnh viện mang về ra, bắt đầu tính số thuốc cho hắn uống buổi tối, lần lượt nói rõ từng thuốc cho hắn biết tác dụng là gì: "Đây là trung hòa acid, khi cậu mới rửa dạ dày xong cũng luôn luôn uống cái này, còn cái này là men tiêu hóa, cái này là ức chế bơm proton, cái này là bảo vệ niêm mạc dạ dày..."

Đếm xong, thấy nhiều thuốc như vậy, trong lòng Cố Chu Triệt bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.

Cậu đẩy đẩy số thuốc trên tay, xuất thần chỉ trong phút chốc, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nói: "Tớ đi làm cơm, buổi tối cậu tiếp tục ăn canh, phải kiên trì mấy ngày."

Cậu đi vào nhà bếp, cảm giác phía sau tầm mắt Phó Mặc đang dán vào trên người mình. Từ sau khi hắn tỉnh lại, loại nhìn như có như không này vẫn luôn tồn tại, muốn không làm người ta phát hiện cũng khó.

Nhưng cậu không thể hỏi, bọn họ đều cần thời gian đem lời muốn nói nói ra khỏi miệng.

Buổi tối ăn cơm, Phó Mặc bỗng nhiên hỏi: "Ngày mai lên lớp sao?"

"Ừm." Cố Chu Triệt gật gật đầu, dừng một chút, "Nhưng tớ xin nghỉ rồi." Cậu nói, "muốn ở cùng cậu thêm mấy ngày."

Phó Mặc tựa hồ ngừng một chút, sau đó hỏi: "Ở bao lâu?"

"Một tuần."

Hắn trầm mặc một hồi, biểu cảm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói gì.

Buổi tối lúc ngủ, Phó Mặc chủ động tắt đèn, chúc: "Ngủ ngon."

Cố Chu Triệt nằ trong bóng tối, nghiêng đầu nhìn Phó Mặc bên cạnh, đối phương nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, nhìn thoáng qua tất cả đều rất bình thường. Cậu trở mình, nằm đối diện với hắn, cảm thấy Phó Mặc khẽ nhúc nhích một chút, mở mắt ra: "Làm sao vậy?"

Cố Chu Triệt suy nghĩ một lúc, thấy Phó Mặc dường như vẫn chờ đợi, mở miệng nói: "Vừa nãy tớ nhớ lại, trước đây lúc nhỏ ở Nam Thanh, mỗi ngày tan học hai ta đều cùng học tập." Cậu gối lên cánh tay của mình: "Không biết khi đó cậu có biết hay không... thật ra rất nhiều lần sau khi học xong, tớ đều, ừm, lén lút cùng cậu về nhà."

Trong bóng tối không nhìn thấy rõ, Cố Chu Triệt vẫn như cũ cảm nhận được lời nói ra khỏi miệng thì mặt đã đỏ rồi, cậu giấu đầu hở đuôi mà rũ mắt xuống: "Tớ khi đó đối với cậu cực kỳ hiếu kỳ, muốn đến nhà cậu chơi, nhưng thực sự không biết phải nói thế nào. Cho nên mỗi lần đều chỉ lén lút theo cậu tới cửa nhà, sau đó sẽ tự mình trở về."

Tớ biết. Phó Mặc ở trong bóng tối chăm chú nhìn cậu.

Thời niên thiếu vô tri, hắn thậm chí âm thầm mong đợi, đối phương lúc nào sẽ tiến lên một bước, gõ vang cửa nhà hắn. Hắn nguyện ý đối Cố Chu Triệt mở ra thế giới của chính mình, dù cho nó không tốt đẹp như vậy, nhưng hắn cũng sẽ không bài ghét bỏ xa lánh thiện ý thăm dò của người khác, lại như hắn chẳng hề bài xích hết thảy lời mời đến từ Cố Chu Triệt. Có thể sau đó cánh cửa này mãi mãi đóng lại, đặc biệt là sau khi hắn hiểu rõ định nghĩa cuộc đời mình, những chờ mong đều biến thành cầu nối của ác mộng.

Cấp ba là thời điểm bệnh trầm cảm phát tác nhiều nhất. Hắn bởi vậy thường thường không đi học, liên tục mấy ngày giam mình ở trong nhà. Có một lần hắn ở nhà hai ngày, hai ngày hai đêm không ngủ, uống rất nhiều thuốc giảm đau. Tác dụng phụ của thuốc dẫn đến thần kinh hắn hơi choáng váng, trong hỗn loạn, hắn bỗng nhiên cảm giác dưới mặt ẩm ướt. Hắn hoảng hốt cố nhìn xem có phải mình chảy nước mắt không, giơ tay lên sờ tới mặt mình ga trải giường phía dưới đã ướt, một lúc sau mới chậm chạp phát hiện ra vài chuyện, đây không phải là nước mắt, là máu. Không biết vì sao chảy rất nhiều máu mũi, máu loang ra một khoảng lớn trên ga giường dưới mắt hắn, nhìn đáng sợ khủng khiếp, giống như là hắn đã chết rồi.

Đột nhiên, nỗi sợ hãi đã mất từ ​​lâu dường như quay trở lại cơ thể của hắn. Mười sáu tuổi Phó Mặc giãy dụa bò dậy, máu me đầy mặt lảo đảo đi tìm điện thoại gọi xe cứu thương. Trong nháy mắt đó hắn có một loại ảo giác, rất giống trở lại năm đó, có người mỗi ngày tan học đều lén lút cùng hắn về nhà, cách nhà hắn không xa hiếu kỳ và xấu hổ quan sát, nhìn chăm chú vào hắn. Ánh mắt kia dường như theo thời gian bị đọng lại ở nơi nào, làm cho hắn vừa lưu luyến vừa sợ, làm cho hắn không dám đi ra khỏi ngôi nhà che chắn hắn này, sợ bộ dáng vô dụng đáng sợ này bị trời nhìn thấu, sợ nhìn thấy khuôn mặt đối phương thất vọng.

Cậu không nên vào, tớ cũng sẽ không đi ra ngoài. Như vậy chúng ta trong trí nhớ của nhau, mãi mãi cũng không phải là hình ảnh xấu xí nhất.

Trong bóng tối, Cố Chu Triệt cảm thấy người bên cạnh hơi động, cậu không biết Phó Mặc hơi cuộn tròn người lại. Bọn họ đều đang nghe hơi thở của nhau, chìm vào hồi ức của riêng mình, cũng may thay đêm đen mang đến một lớp màn che, khiến tình cảm không muốn bị phát hiện có thể để yên đó, mãnh liệt không hề có một tiếng động tăng trưởng. Có thể thuỷ triều mãi mãi sẽ không ngừng lại chỉ lặp lại, dù cho ngàn lần vạn lần vẫn sẽ trở về điểm khởi đầu, bởi vì bờ biển vĩnh viễn chờ đợi ở nơi đó.

Cố Chu Triệt nhìn trần nhà rất lâu rồi giật mình, cậu nhắm mắt lại, câu nói kế tiếp chưa nói ra. Cậu nghĩ, mọi thứ trước đây tớ chưa hoàn thành, Phó Mặc, cậu phải cho tớ cơ hội.

Cậu phải đợi tớ, không để cho tớ mất đi cậu lần thứ hai.

Trong ba ngày nằm viện, Cố Chu Triệt vẫn không ngủ ngon, cho dù sau khi Phó Mặc tỉnh lại ban đêm cũng kiên trì chăm sóc cậu, đã sớm mệt đến không chịu nổi, dựa cả vào tinh thần kiên cường mà chống đỡ. Cậu dù đang ngủ cũng ngủ không yên ổn, mặt quay về phía Phó Mặc, hơi thở nông, con ngươi ở dưới mi mắt thỉnh thoảng động đậy, như là bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.

Đôi mắt từ lâu thích ứng bóng tối, không biết tia sáng từ nơi nào mà tụ trong đồng tử, Phó Mặc vươn tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt của cậu, cuối cùng lại chỉ cách không khí im lặng miêu tả đường viền mặt cậu. Từ mặt mày đến sống mũi, từ sống mũi khi đến cằm, như là muốn mượn việc này, nhớ kỹ bộ dạng cậu.

Buổi sáng sớm hôm sau, Cố Chu Triệt tỉnh lại, bên người đã trống không rồi.

Mùa hè ngày thật dài, cửa sổ trên ban công rộng mở, rèm cửa sổ không được kéo ra, theo gió hơi đung đưa, ánh sáng qua rèm đã bị ngăn lại hơn nửa không còn chói mắt. Cậu chỉ mơ hồ vài giây, trong lòng giật mình, lập tức nghe phía bên ngoài có động tĩnh. Câu men theo âm thanh chạy vào phòng bếp, Phó Mặc đang ốp một quá trứng trong chảo quay đầu lại nhìn thấy cậu chân trần đứng ở cửa phòng bếp: "Đi dép vào, sàn nhà lạnh."

Cố Chu Triệt có chút sững sờ, nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Phó Mặc tắt bếp, lấy từ trong tủ lạnh lấy một bình dưa muối trộn xì dầu* (nước tương) ra, nửa đẩy cậu đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống. Cố Chu Triệt vội vàng nói: "Tớ đi... Rửa mặt trước đã."

*Ở Trung Quốc thường ăn khai vị, ăn sáng, ăn kèm cháo. Khi ăn có thể trộn với xì dầu nước tương tùy ý

Cậu mất tập trung đánh răng xong, ngồi xuống nhận lấy bát cháo Phó Mặc đưa cho, làm bộ lơ đãng hỏi: "Hôm nay cảm thấy thân thể thế nào?"

"Rất tốt." Phó Mặc nét mặt không đổi, nhìn qua thần sắc thật sự so với hôm qua tốt hơn nhiều lắm rồi.

Cố Chu Triệt suy nghĩ một chút: "Sau đó có muốn cùng đi ra ngoài mua thức ăn không?"

"Được." Phó Mặc gật đầu.

Cơm nước thu dọn xong, hai người thay quần áo cùng đi ra cửa. Lý Hạnh thuê khu tập thể này phần lớn là những người di dời trở lại, cho nên cư dân cư trú xung quanh hầu hết đều lớn tuổi. Buổi sáng mát mẻ, rất nhiều người lớn tuổi ở dưới lầu tản bộ tán gẫu. Trong khu tập thể trồng rất nhiều cây kim ngân, đương thời kỳ nở rộ, hai màu hoa đan xen vào nhau hòa hợp trải dài hai bên đường, làm dịu đi cái nóng oi bức của mùa hạ. Hai người rất ít khi ra ngoài vào giờ này, hai thanh niên đi chung với nhau càng gây chú ý, bỗng dưng thấy có hơi mới mẻ.

Cách khu tập thể không xa có một chợ thực phẩm ẩn giấu sau mấy tòa cư dân cư, trước đây không ai biết, vẫn là sau này có một lần Cố Chu Triệt nghe bà hàng xóm nói chuyện biết được. Lúc này thời gian còn sớm, người không nhiều, hai người tùy ý đi dạo, Cố Chu Triệt hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

"Tớ vẫn chưa thể ăn." Phó Mặc trả lời.

Cố Chu Triệt cãi: "Rõ ràng là thèm." Phó Mặc giống như không nghe thấy, chọn một bó măng tây trắng cậu thích ăn.

Hai người đi lại vài vòng, Cố Chu Triệt liền mua nửa con gà, một cân cẩu kỷ tử, một cân táo tầu*. Bác sĩ nói một tuần hoặc hơn thì có thể từ từ ăn nhiều hơn một chút, toàn ăn cháo thân thể cũng không chịu được, vì vậy liền mua mấy loại cải xanh. Sau khi mua xong hết, đã hơn chín giờ, hai người ra khỏi chợ thực phẩm, mặt trời cũng đã lên cao trên đỉnh đầu, tỏa nắng khiến dưới mặt đất cũng bắt đầu nóng. Cố Chu Triệt lấm lét nhìn trái phải: "Có muốn đi siêu thị không? Muốn ăn kem không."

"Được." Phó Mặc nói.

Tìm tới siêu thị, lại không mua kem , trái lại mua một thùng sữa bò. Thanh toán xong đi ra, Cố Chu Triệt liền từ đâu đó móc ra một tờ giấy: "Chúng ta đi nộp tiền nước đi, đã chậm một tuần rồi, lúc cậu nằm viện đúng ra phải nộp ."

Trước tiền nước đều là trả qua internet, hai người tìm nửa ngày lại hỏi đường, thật vất vả mới tìm được điểm nộp phí của khu. Ánh mặt trời đã có chút chói mắt, Cố Chu Triệt trên chóp mũi có vài giọt mồ hôi: "Đằng trước hình như có hiệu sách mới mở..."

Hai người trên tay đều mang theo một đống đồ, đi dạo xong nhà sách cậu còn nói trong nhà hết kem đánh răng, mua xong kem đánh răng lại kể phía trước có công viên nhỏ mới xây còn đang ti công, kim đồng hồ xoay vòng thời gian di chuyện đến giữa trưa, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao, Cố Chu Triệt nóng đến choáng đầu hoa mắt, cuối cùng đuối sức: "Chúng ta về nhà đi."

Phó Mặc thái dương ướt đẫm mồ hôi, một chút cũng không biểu hiện ra thiếu kiên nhẫn, cùng cậu đi lung tung khắp nơi, thuận theo đến mềm lòng. Nhưng loại dung túng này lại khiến Cố Chu Triệt mơ hồ sâu trong lòng càng thêm bất an, làm cho cậu phập phồng thấp thỏm, không nhịn được mà nhụt chí.

Hai người đi lung tung một lúc, đã cách tiểu khu khá xa. Trên đường trở về đi ngang qua ngã tư đường trước chợ bán sỉ, một con mèo nhỏ bỗng nhiên chạy qua tước mặt bọn họ, chui vào trong bụi rậm. Hai người cùng nhìn thấy, tất cả đều sững sờ.

Năm ngoái, mùa đông khi Phó Mặc vừa tới Tân Bắc , bên ngoài chợ có một con mèo xám nhỏ, hắn từng cho nó ăn nó. Cố Chu Triệt cũng đã gặp con mèo nhỏ kia. Phó Mặc sau khi có phòng ở, hai người còn tới đây tìm, muốn đem con mèo nhỏ mang về nhà nuôi, nhưng tìm thật nhiều lần cũng không tìm được, bọn họ đều cho là nó đã đi chỗ khác. Hai người cùng tiến vào bụi cây, mơ hồ nghe thấy được một tiếng mèo kêu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng. Con vật nhỏ chạy trốn nhanh, đã không biết chạy đi đâu rồi.

Cố Chu Triệt nói: "Cậu vừa nãy nhìn rõ sao? Sao tớ cảm giác hình như không phải con mèo kia."

Phó Mặc trả lời: "Nhỏ hơn một chút."

"Có phải là con mèo lớn sinh con mèo nhỏ đó ?"

Cố Chu Triệt chưa từ bỏ ý định, tìm kiếm rất lâu, cái gì cũng không tìm được. Cậu có chút ủ rũ, không phải tất cả mèo hoang đều chấp nhận được nuôi nhốt, cậu cũng không nhất định phải đem con mèo nhỏ kia về nhà, chỉ là nhớ tới Phó Mặc rất thích, dù cho không thể mỗi ngày nuôi nấng, tình cờ có thể nhìn thấy cũng là điều rất tốt đẹp.

Phó Mặc suy nghĩ không khác cậu lắm: "Thường đến đây nhiều hơn một chút, nói không chừng còn có thể nhìn thấy bọn nó."

"Ừm." Cố Chu Triệt gật đầu, bỗng nhiên lại cường điệu: "Cùng nhau."

Phó Mặc nhìn cậu, thật lâu mới chậm rãi trả lời: "Cùng nhau."

_________________________

Lúc edit chương này Hạ Xưa đã khóc, có một thời kì Hạ Xưa cũng giống Phó Mặc. Nhốt mình lại và sống trong bóng đêm. Lúc đó Hạ Xưa rất sợ ngủ. Cứ chơi game xem phim hoài cho đến tận khi mệt là ngủ không mộng mị gì nữa. Bởi vì chưa mệt thì sẽ còn suy nghĩ. Rất mệt mỏi. Năm ấy thực sự rất khó khăn. Đến tận giờ nó vẫn để lại cho Hạ Xưa một vài di chứng. Nhưng chúng ta vẫn phải sống thật tốt dù cuộc sống có khắc nghiệt cỡ nào đi chăng nữa.

*Táo đỏ Tân Cương, hay còn gọi hồng táo, tào tàu dùng để ăn trực tiếp,hãm trà, hầm, chưng yến rất tốt cho sức khỏe, đặc biệt với người già, trẻ nhỏ, phụ nữ có bầu và sau sinh!

Đây là cây táo

Lý do chú thích vì ở quê Hạ Xưa cứ táo to thì gọi là táo Tàu kể cả là táo Mỹ hay gì đó. Sau đó Hạ Xưa rất ngạc nhiên khi biết táo Tàu thực ra lại nhỏ vậy. Mất một thời gian để quen khi đi mua hoa quả.

Còn kem thì Hạ Xưa nghĩ loại kem Cố Chu Triệt nói đến là đây. Mấy kem đơn giản này.

Nhưng tìm ra nhiều hình đẹp quá mê luôn.

*Đây là hoa Kim Ngân có nghĩa là vàng bạc. Vì loài hoa này sau khi chế biến thành dược liệu là Kim Ngân hoa thì có tác dụng rất tốt như thanh nhiệt giải độc, chữa mụn nhọt.

Màu này nhìn lạ quá nha

Tự dưng lúc tìm hình hoa Kim Ngân Hạ Xưa lại thấy cả hình hoa Sao. Ngày bé nhà Hạ Xưa không có vườn mà Hạ Xưa lại rất thích cây lá hoa. Qua nhà bác nhìn thấy hoa này mọc leo trên cổng nhà bác rất đẹp. Trong ký ức của Hạ Xưa, Hạ Xưa một sáng nào đó ra hàng rào sắt ngắm hoa Sao leo. Trên lá còn đọng vài giọt sương lấp lánh. Rất muốn đưa tay ra hái nhưng lại không dám vì hoa nở rất ít. Sợ không còn hoa nữa.

Khi edit chương này đoạn thủy triều vào bờ và bờ biển vĩnh viễn đợi Hạ Xưa có nhớ đến một bài hát cũ "The end of the world".

https: //www.youtube.com/watch?v=vaX0iqyzK7Q

Hạ Xưa cũng không biết vì sao sau mỗi chương truyện Hạ Xưa lại viết nhiều thế chứ =))

Tin liên quan tới truyện là chương sau Hạ Xưa sẽ edit 2 chương liên tiếp vì Hạ Xưa cảm thấy không nên tách rời chúng. Các bạn cứ từ từ đợi nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro