Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nên sớm nghĩ đến. Trong đầu của cậu liên tục hỗn loạn nhiều lần, cái ý nghĩ này bị nhấc lên rồi hạ xuống, bản thân Cố Chu Triệt cử chỉ điên rồ cường điệu lặp đi lặp lại, đáng ra sớm nên nghĩ đến.

Bất kể là bối cảnh gia đình của hắn, tính cách từng trải, bọn họ năm đó thời điểm ở bên nhau đối phương đã làm ra một số cử chỉ khác thường. Sau khi tách ra có cuộc sống cấp ba làm người ta bất ngờ, thậm chí khi đã gặp lại rất nhiều lần, rất nhiều lần hắn ở trước mặt cậu lộ ra kẽ hở và dị thường. Nếu như trước ấy cậu có thể tỉ mỉ một chút, cậu sớm nên nghĩ đến việc tìm tòi nghiên cứu, quan tâm, thậm chí truy hỏi, cậu sớm nên đi làm tất cả những thứ ấy.

Cố Chu Triệt không biết ngồi bao lâu ở ven đường.

Dòng người ra vào bệnh viện ngày càng nhiều, xe cộ và người đi đường nối đuôi không dứt, nhưng nơi như thế này mãi sẽ không hiếm thấy tuyệt vọng, bất lực. Không quản cậu đau khổ thế nào, đều giống như là người khác vội vã đi ngang qua một khúc nhạc đệm, không quá quan trọng. Người thực sự cần cần cậu vẫn đang nằm ở trên giường bệnh, nhưng dù như thế nào cậu cũng không thể bày ra sự yếu đuối và nước mắt.

Cố Chu Triệt tay run dữ dội hơn, cho nên nửa ngày sau hai cánh tay cậu chỉ có thể buông xuống trên đầu gối, yên lặng mà chờ đợi sức lực trở lại. Nhiệt độ từ trên cao bất đầu dần dần buông xuống mặt đất, trên cao mặt trời cũng từ từ chiếu sáng, hun cậu đến hoa mắt váng đầu, sóng gió trong lòng lại chậm lại, từng chút một trở nên bằng phẳng.

Cậu nhặt lấy điện thoại di động và biên lai, một tay chống đất đứng lên. Trên điện thoại di động không có gì, cho thấy khoảng thời gian tự trách vừa rồi của cậu không có chuyện gì xảy ra. Cậu đi ra cửa hàng ăn sáng gần tùy tiện mua chút đồ ăn, rồi đi một chuyến lên phòng làm việc của bác sĩ, tìm đối phương hỏi tỉ mỉ biết được tình huống hôm qua và tình hình hiện tại của Phó Mặc. Trở về phòng bệnh vào phòng rửa tay rửa mặt, cố gắng xóa đi dấu vết khóc và mệt mỏi, trước khi mở cửa hít sâu, nhiều lần động vieen tinh thần của mình, xác định có thể rối mới đẩy cửa đi vào, Phó Mặc vẫn đang ngủ như cũ.

Cố Chu Triệt thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thả đồ trong tay xuống, ngồi ở ghế bên giường bệnh, ngạc nhiên nhìn Phó Mặc một hồi lâu. Hắn ngủ rất say, hô hấp đều đặn, nếu không có tóc đen, sắc mặt tái nhợt và vỏ gối vỏ chăn hòa làm một thể, điều này cũng làm cho vành đen trước mắt hắn đặc biệt nổi bật. Ngày hôm trước mẹ Cố gọi điện thoại đến nói là nhờ người hỏi thăm được một phương thuốc, dùng toan táo nhân, mạch môn, viễn chí nấu canh có tác dụng an thần trấn tĩnh, mẹ mua một ít dược liệu ở trên mạng gửi đến đây, bảo Cố Chu Triệt mang đến cho Phó Mặc. Cậu mấy ngày này sẽ không thể về nhận, Cố Chu Triệt suy nghĩ, phải nhờ bạn cùng phòng nhận giúp bưu phẩm chuyển phát nhanh.

Đang nghĩ như vậy, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Cố Chu Triệt ngẩng đầu lên, là La Huân.

La Huân hiển nhiên là vội vã đến đây, mặt đầy căng thẳng. Đầu tiên anh liếc mắt nhìn thẻ bệnh án dán trên giường bệnh, nhìn về phía Cố Chu Triệt, Cố Chu Triệt đứng lên nhỏ giọng nói: "Đã không sao rồi, đang ngủ."

La Huân nét mặt thoải mái hơn chút, đem đồ trong tay đưa cho Cố Chu Triệt, thấp giọng giục: "Anh ở đây trông, em đi tắm rồi đổi bộ quần áo khác."

Trong phòng bệnh có phòng vệ sinh, Cố Chu Triệt cũng không từ chối, lấy ra một bộ quần áo rồi đi, tuy nhiên chỉ đơn giản tắm qua loa. Cậu lau tóc đi ra, La Huân nhìn cậu, cặp mắt sau đôi kính kia là ấm áp và bình tĩnh. Tâm trạng không nhìn thấu, im lặng đưa mắt nhìn cậu rất lâu, sau nói: "Nghỉ ngơi một lúc đi."

Cố Chu Triệt ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng bệnh một chút: "Em cảm thấy Phó Mặc sắp tỉnh rồi."

"Có anh ở đây." La Huân ngữ khí không cho phản bác: "Phó Mặc tỉnh rồi anh sẽ gọi em."

Cố Chu Triệt ngốc ngốc, gật gật đầu: "Ồ." Nhất thời giống như không biết nên làm sao mà chấp hành, đứng ở bên giường, ngẩn người một lúc. Sau đó đi tới bên giường ngồi xuống ghế, đưa tay sờ sờ trán Phó Mặc, lẩm bẩm giống đang lầu bầu: "Không phát sốt."

La Huân đi tới, đem một cái áo khoác phủ lên đầu cậu, bàn tay không nhẹ không nặng ấn gáy cậu xuống một cái, thở dài. Trán Cố Chu Triệt cọ đến cánh tay Phó Mặc bên ga trải giường, cơn buồn ngủ đột nhiên dâng lên đầu, cậu chỉ bảo trì mấy giây tỉnh táo, trong lòng mơ hồ nghĩ, đúng, không sao cả, có La Huân ở đây. Cảm giác an tâm và mệt mỏi cùng mãnh liệt kéo đến, Cố Chu Triệt rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Cậu ngủ đến mê man, đại khái bởi vì quá mệt mỏi, cảm giác chỉ có màu đen thật đậm. Cố Chu Triệt trong cơn mơ màng màng mấy lần cảm giác bên người có người đi tới đi lui, còn có người đang nhỏ giọng nói chuyện, nhưng đầu cậu sát bên cánh tay Phó Mặc trước sau không cảm nhận được động tĩnh, vì vậy mấy lần muốn tỉnh rồi vẫn ngủ tiếp. Chờ khi cậu thực sự tỉnh giấc, cơn buồn ngủ kia bị rút đi rất nhanh, cậu mở mắt ra, cả phòng ngập sắc vàng của ánh chiều tà, tà dương êm ái rải ở trên lưng của cậu, khắp nơi xán lạn ngời ngời và ấm áp.

Cố Chu Triệt trừng mắt nhìn, từ góc độ này nhìn về phía Phó Mặc. Hắn vẫn ở chỗ cũ ngủ, đầu không biết tại sao lại hơi nghiêng về phía bên cậu. Ánh tà dương chiếu vào khuôn mặt hắn, lướt qua hàng mi lưu lại bóng.

Nếu như vào lúc này hắn cũng mở mắt ra, bọn họ đúng lúc có thể nhìn thấy lẫn nhau.

Nhưng hắn vẫn đang ngủ như cũ.

Cố Chu Triệt giật mình một cái, bỗng nhiên hoảng sợ, Phó Mặc có phải ngủ quá lâu rồi không?

Cái suy nghĩ này đột nhiên chui vào đầu cậu, cậu lập tức ngồi thẳng, khiến La Huân đang ngồi ở đối diện đọc sách sợ hết hồn. Cố Chu Triệt đứng lên ngơ ngẩn liền muốn chạy ra bên ngoài: "Em đi tìm bác sĩ! Phó Mặc ngủ đã lâu, nhất định có vấn đề!"

"Tỉnh rồi, tỉnh rồi!" La Huân vội vã kéo cậu lại, thấy đôi mắt Cố Chu Triệt trong nháy mắt trợn tròn, vội vã giải thích: "Buổi trưa tỉnh một chút rồi, khoảng mười mấy giây, nhìn thấy em đang ngủ."

Cố Chu Triệt sững sờ, vội hỏi: "Bác sĩ biết không? Bác sĩ nói thế nào?"

"Bác sĩ nói Phó Mặc không có sức, " La Huân kiên nhẫn giải thích, "Tỉnh lần nữa có thể ăn chút gì đó, sẽ không quá lâu, có lẽ một lúc nữa có thể tỉnh."

Cố Chu Triệt gật đầu liên tục, tự lẩm bẩm: "Em đi mua chút đồ ăn. Hắn có thể ăn cái gì đây? Em đi hỏi trước một chút." Vừa nói vừa muốn chạy ra bên ngoài, bị La Huân một phát bắt được ấn xuống ghế: "Anh biết nên ăn cái gì, anh đi mua. Em ở đây trông coi, không cho chạy đi vớ vẩn. Nghe lời!" Quát lớn còn cố giữ Cố Chu Triệt bình tĩnh lại, mãi đến tận khi cậu ngồi im, mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Trên bàn có thêm đồ ăn và hoa quả, chắc là lúc cậu ngủ Lý Hạnh và lão Ngụy đến, La Huân gọt một quả táo đặt ở trên ly, cả phòng đều thoang thoảng mùi táo tây thơm ngọt.

La Huân rất nhanh trở về, mua rất nhiều đồ ăn, còn lấy ra một cái bình giữ ấm. Cố Chu Triệt cả ngày đến một ngụm nước cũng chưa uống, bị La Huân giám sát ăn cơm, y tá lại tới thay thuốc một lần. Ngoài cửa sổ tà dương từ lâu đã chìm xuống, hoàng hôn bên ngoài cửa sổ từ lâu đã chìm xuống, sau đó là một đêm đen dài đằng đẵng. Đêm đen, nó đang chờ đợi trên đường chân trời, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng luân phiên. Đối với vô số người, một ngày bình thường, một ngày trong nháy mắt đã qua đu, và sau đó, sự ấm áp của gia đình hoặc màn đêm yên tĩnh thăm thẳm, đều sẽ bị đêm đen bao trùm ôm chặt nuốt vào, trở thành bình yên ngắn ngủi trước vầng sáng rực rỡ ngày mai. Nhưng đêm dài nơi xa xôi gió lạnh lẽo mưa giông, không thể nào tưởng tượng được sinh mệnh sinh trưởng, ngày đêm luân hồi khó có thể tiêu vong.

Đêm đen đã từng trôi qua, đêm đen của hôm qua, đêm đen của giờ khắc này, bọn họ dường như chịu đựng những khó khăn khác nhau, và những khó khăn này dường như vừa sinh ra tương đồng

Tám rưỡi, Phó Mặc tỉnh lại.

Lúc hắn tỉnh, Cố Chu Triệt đang ngồi ở bên cạnh hắn ngắm nghía quả táo La Huân đã gọi mà ngẩn người, đối phương hơn bảy giờ có việc rời đi. La Huân gọt một trái táo cho Cố Chu Triệt ăn, phần thịt trắng nõn để lâu trong không khí bị oxy hóa thành một lớp nhăn nheo, đang để ở miệng cốc, nhìn qua có chút rúm ró lại đáng thương. Cậu nhìn chăm chú kia trái táo rất lâu, cũng không có ý muốn ăn, chỉ là tìm cho mình một thứ có thể phân tán lực chú ý, sau đó cậu bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó, xoay đầu lại, đối diện với đôi mắt Phó Mặc.

Cố Chu Triệt kinh ngạc nhìn hắn, ý thức của cậu chậm một bước, trong lúc bất ngờ không truyền đạt ra mệnh lệnh thích hợp đối với tứ chi chỉ là theo bản năng nhào phía trước thu thập thông tin, giống như là muốn xác nhận hắn phải thực sự đã tỉnh lại rồi không.

Khuôn mặt ngược sáng có chút mơ hồ, dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn vừa tối tăm vừa xa xôi, khiến Phó Mặc nhớ tới giấc mộng hắn vừa mơ. Hai mươi tiếng đồng hồ dài dằng dặc trong giấc ngủ thời gian trôi đi cảm giác giống chỉ như một thoáng mộng. Trong mộng hắn cũng không có quá nhiều ký ức thời trung học, hai, ba người chặn ở trước mặt hắn, một cái tay dùng sức mà đặt lên vai hắn. Phó Mặc nắm chặt cái cổ tay kia, kẻ kia kêu đau một tiếng thắn vặn cái tay kia vứt xuống, sau đó bỏ đi. Người khoanh tay kia chảy mồ hôi đụng vào đồng bọn, một người khác tức giận giơ nắm đấm vung đến hắn. Hắn giơ tay đỡ được, động tác kế tiếp quen thuộc như khắc vào thân thể ký ức , nhưng hắn còn chưa sử dụng tới, hắn nghe có người đang gọi tên của hắn. Hắn nhìn thấy một người đã biến mất trong cuộc sống của hắn rất lâu, đối phương mặc đồng phục học sinh giống hắn chạy tới phía hắn. Khi người đó chạy đến trước mặt hắn, những người còn lại bỗng nhiên đều biến mất, chỉ còn lại hai người bọn họ. Cậu thở phì phò nói, Phó Mặc, cậu tại sao lại theo người ta đánh nhau? Không phải nói cậu đừng để ý đến nhóm bọn nó sao? Cậu lại theo người đánh nhau sau này tớ sẽ không để ý tới cậu!

Trong mộng đối phương ngữ khí trách cứ, ánh mắt cũng rất hoảng loạn, mắng xong cậu lại đưa tay, sờ sờ xương gò má hắn, nhỏ giọng nói: "Có đau không vậy?"

Hình ảnh hỗn độn lại thay đổi, là hắn trên đường đi về nhà. Hắn đi một lúc rồi trở về, lo sợ bất an, về đến nhà sau khi đóng cửa rồi khóa trái, cửa sổ cũng đều đóng lại. Bên ngoài trời nắng long lanh, hắn chỉ có một mình trốn ở trên phòng chứa đồ nhỏ hẹp tăm tối cuối cùng, bỗng nhiên một trận gõ cửa từ dưới lầu vang lên, hoàn có người đang gọi: "Phó Mặc, Phó Mặc, cậu có ở nhà không? Tớ muốn tiến vào trong?"

Không nên vào đây. Đấy là ý nghĩ cuối cùng trong mộng của hắn. Sau đó hắn tỉnh lại.

Không khí dường như phun trào, phòng bệnh riêng cách âm rất tốt, không có bất kỳ thanh âm gì làm cho hắn cảm quan chậm chạp và đầu óc chịu kích thích. Cho nên hắn vẫn nửa mê nửa tỉnh nhìn dáng người cứng đờ trước mắt, người đó đứng dậy vội vã đi đâu đó, rất nhanh trở lại, cầm cái gì đó hơi cúi người xuống gần hắn, chất lỏng ấm áp làm ướt át đôi môi, theo kẽ răng chậm rãi chảy vào cuống họng.

Cổ họng của hắn bởi vì ống dạ dày giọng khàn khàn lẫn sưng đau, xương ngực cũng như bị gãy nát, tứ chi vô lực, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có một đôi mắt từ từ tỉnh táo lại, từ từ dưới ánh đèn chạm vào ánh sáng.

Hắn thấy mặt Cố Chu Triệt, chậm rãi nhớ lại mình trước khi hôn mê là ở nơi nào.

Trong quá khứ Phó Mặc từng trải qua, hắn cảm xúc cảm nhận có hạn. Đã sớm hình thành thói quen thờ ơ làm cho hắn theo thói quen đóng lại tất cả việc tiếp thu tình cảm cảm xúc, thậm chí bao gồm nhu cầu cơ bản của riêng mình. Nhưng Cố Chu Triệt thì ngược lại hoàn toàn. Cậu nhạy cảm, tỉ mỉ, hiếu kỳ, tình cảm dồi dào đến như là một trái chín mọng nước, đứng bên cạnh người ta đều không tự chủ được vương phải mùi của cậu. Từ trước tới nay, hai người bọn họ nằm ở trạng thái hoàn toàn mất thăng bằng, nhưng chuyện này chưa bao giờ ảnh hưởng đến quan hệ giữa bọn họ. Đây cũng chỉ là bề ngoài, nhìn bề ngoài bọn họ như là những người bạn bình thường nhất, tách ra lại tương phùng, tâm không khúc mắc với nhau, hoàn toàn tiếp thu. Nhưng khoảng thời gian đứt gãy đó, thậm chí trong tình cảm, đến cùng phát sinh qua cái gì, rốt cuộc muốn sắp xếp làm sao, không có ai nhắc đến.

Cho dù ở thời khắc thân mật nhất, Phó Mặc vẫn như cũ cảnh giác vẫn duy trì một phần khoảng cách. Phần này khoảng cách làm cho Cố Chu Triệt không mở miệng được, cũng không cách nào tìm tòi nghiên cứu. Bọn họ sau khi gặp gỡ nhau một lần nữa xây dựng phương thức ở chung mới, nhìn thì như còn tốt hơn ngày trước, thực ra lại vô cùng xa xôi, nhưng Cố Chu Triệt chưa bao giờ đối tất cả những thứ này sinh ra lời oán hận. Cậu luôn luôn dùng phương thức của mình không ngừng tiếp cận, cảm hóa dần Phó Mặc, bất kể là trước đây hay là hiện tại, phần nỗ lực không hề thay đổi. Bởi vì chính như La Huân từng nói, đây không phải là phòng bị, mà là bảo vệ. Cậu bạn trầm mặc ít nói này, dùng cách ngốc nghếch cứng rắn giấu đi một phần những thứ bản thân không muốn cho người ngoài biết, lưu lại một bộ phận chậm rãi hòa cùng nhịp điệu và bước chân của cậu, dung túng cậu khoác lên bộ dáng mà cậu kỳ vọng. Nhưng những thứ này cũng phải là thứ Cố Chu Triệt hy vọng. Thứ cậu hy vọng, thực sự là đem Phó Mặc dắt đến dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vì hắn soi sáng cuộc sống của hắn, sau đó cho hắn tự lựa chọn những gì mình muốn.

Hai người ôm mục đích khác nhau, lại đều nghĩ rằng còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian, từ từ đi. Có điều hiện tại, phần mất thăng bằng này bỗng nhiên bị đánh nát, dường như cán cân thăng bằng trên cao kia thực sự như một bình mật ong thủng lỗ, chất lỏng vàng óng đặc dính từ từ chảy xuống đáy, bao trùm lên mảnh địa giới vốn đã bịt kín tro bụi. Hiếm khi Phó Mặc cảm thấy hối hận, luống cuống và bất an, trong tưởng tượng cậu sẽ trách cứ, chất vấn, thậm chí do dự, muốn nói lại thôi nhưng hề có gì xảy ra. Cố Chu Triệt cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, hỏi: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Có đói bụng không?"

Người trẻ tuổi nhìn có chút tiều tụy quanh thân toát ra dịu dàng thật sâu đậm, hắn nhìn vành mắt cậu ửng đỏ, nhưng không có nước mắt. Mỗi hành động của cậu, mỗi hơi thở dường như đều đang nói: Không sao cả, tớ biết hết rồi. Không sao đâu. Tớ sẽ đi cùng với cậu.

Không quan tâm phía trước sóng gió gian nan đến mức nào, tớ vẫn ở nơi này.

Cái gì cũng sẽ không thay đổi.

______________________________

Đọc câu cuối chợt nhớ đến các bạn cùng lớp Hạ Xưa. Hạ Xưa đã tham dụe buổi họp lớp ấy rồi. Vì vội vàng nên chỉ có 5 người thôi nhưng không hề xa lạ không hề ngại ngùng. Trừ lúc đầu Hạ Xưa không nhận ra lướt qua bạn mình như một cơn gió.

Các bạn thay đổi nhiều lắm. Cậu bạn trắng bóc gầy còm ngồi sau Hạ Xưa giờ đã thành thầy dạy nhảy. Cậu bạn khác hồi đó ậm ừ nói không ra câu giờ lại là thầy giáo. Cô bạn răng thỏ tóc hoe vàng nhỏ con như Hạ Xưa nhổ giò 1m70, vừa bước vào các bạn nam đã ngây ngất...

Mọi người đều thay đổi rất nhiều.

Nhưng khi nhắc về những năm tháng bé thơ ấy. Trong mắt mỗi người vẫn ánh lên niềm vui, vẫn tự hào khoe hồi xưa tao được cô quý nhất. Mỗi nhánh cây, ngọn cỏ, cây si già vẫn in sâu trong tâm trí chúng mình. Có những giây phút, dường như Hạ Xưa đã được trở về, nhìn thấy cô bé đen nhẻm lầm lì đang đứng trong thư viện đọc truyện. Dù chỉ ra chơi một xíu, dù nghe tiếng trống là phải chạy bạt mạng về lớp nhưng vẫn kiên trì, vẫn cứ say mê.

Cô bé ấy đã từng đơn thuần và trong sáng hơn bất kì ai.

Chia tay lưu luyến mãi, lại hẹn tháng sau. Tháng sau là sinh nhật Hạ Xưa, tháng 7 mặt trời chói lọi, tháng ve kêu...

Thực ra khi kể lại nhiều người cảm thấy câu chuyện họp lớp này thật ngớ ngẩn. Lớp 1 biết cái gì nhớ cái gì mà họp chứ. Nhưng Hạ Xưa vốn ngớ ngẩn thật mà, cả Cố Chu Triệt, cả Phó Mặc cũng đều ngốc nghếch như Hạ Xưa. Chỉ cần bản thân thấy vui, thấy cảm động là được rồi. Có những chuyện đôi khi không cần người khác hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro