Review

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Review (by An Khánh)
Câu chuyện bắt đầu với một lối tả rất nhẹ nhàng, rất thanh thản. Không có quá nhiều u uất, nhưng thật ra lại có rất nhiều điểm nhấn.

Là một cậu trò giỏi bình bình, tính cách quá mức nhiệt tình, tất cả mọi cảm xúc như trào cả ra ngoài. Cậu ấy có lòng cảm thông quá lớn. Một cậu học trò cấp hai đầy ngây thơ và đáng yêu. Cậu ấy nhận được nhiệm vụ giúp đỡ một bạn học kém khác.

Cậu ấy hăm hở lắm chứ. Nhưng cậu ấy phát hiện nhiệm vụ thật khó, vì cậu bạn chẳng hề có ý định muốn học. Cậu ấy còn chẳng thèm chú ý nghe giảng cơ mà. Nhưng không hề gì. Cậu sẽ có cách! Và rồi mọi thứ cậu làm vực dậy một linh hồn lang thang. Cậu bạn không mấy để tâm đến thế giới bắt đầu chú ý đến cậu, bắt đầu chú ý đến những gì cậu làm, và những gì cậu muốn cậu ấy muốn biết. Đó là một quãng thời gian trong xanh và đẹp đẽ.

Nhưng nó thật ngắn ngủi.

Ba cậu chết. Cậu bận rộn hoảng loạn hoang mang, ngay cả khi chuyển nhà rời đi nơi quen thuộc cậu cũng không biết. Chợt sực mình tỉnh lại, mọi thứ đã vụt qua, vụt qua cả một linh hồn vừa được chiếu sáng và rồi rớt vào sâu hơn trong vực thẳm.

Ở một năm nào đó, họ vô tình gặp lại nhau. Cậu khóc như mất hết tất cả sức lực, và người kia ôm cậu vào lòng. Người kia ở bên cậu luôn rất dịu dàng, rất quan tâm đến cậu. Là một người thật săn sóc. Nhưng hóa ra, hóa ra hết thảy chỉ là lớp ngoài dành cho cậu. Người đó phải dùng hết sức mạnh của chính mình mới cho cậu thấy một bề ngoài yên ổn, an bình. Mà thật ra, linh hồn người ấy mục nát lắm rồi. Không biết bao nhiêu lần người ấy suýt chết khi nằm bên cạnh cậu. Có thể vì kháng thuốc, có thể vì chứng hậm hực quá nặng, cũng có thể vì áp lực khi bên cậu quá lớn.

Dù sao thì ở một ngày nào đó, người đó cũng xem chính mình là rác thải mà vứt mình ra khỏi cuộc đời cậu. Cũng may, cậu bắt lấy người đó kịp.

Quãng ngày chữa trị cho người đó quá dằn vặt. Sự lo lắng cho người đó phải đè ép xuống mỗi khi đặt chân về tới nhà. Nhưng sau tất cả, trái ngọt luôn về với cậu. Người đó khỏi rồi.

Cậu hốt hoảng sợ hãi người ấy bỏ qua cậu và tìm lấy cuộc đời riêng. Người ấy lại dành cho cậu viên thuốc ngọt ngào nhất "Anh thích chính mình khi có em."

....

Đây là một câu chuyện đắng ngọt đan xen, vừa thấy ngọt vì những gì họ dành cho nhau, vừa thấy đắng vì số phận quá mức trêu ngươi, vì cuộc đời quá khắc nghiệt với họ. Bệnh của anh công do chính thái độ của mẹ anh ấy tạo thành. Một sinh mệnh còn nằm trong bụng mẹ đã mất cha, bởi hai ng ly hôn, vừa sinh ra đã mất mẹ, vì người mẹ đó vứt anh về với cha. Là một người sinh ra mà chẳng được hoan nghênh. Anh ấy nghĩ vì sao mẹ không phá thai đi nhỉ? Nhưng đã lỡ sinh ra thì phải sống chứ. nên dù gian nan cũng phải sống, dù phải cột tay mình vào giường để tránh thoát những lần muốn tự kết thúc thì vẫn phải sống.

Thụ không chỉ là ánh sáng trong đời công, còn là sợi dây kết nối anh ấy với thế giới.

Thật sự rất cảm động.

Lối hành văn của truyện cũng nhẹ nhàng. Tác giả nắm bắt tiết tấu rất tốt, chỗ nào nên nắm chỗ nào nên thể đều rất nhuần nhuyễn.

Ôi, thật sự là một câu dễ để lại dấu ấn trong lòng bạn đọc. Hi vọng là sẽ có ai đó ôm bộ nầy về. Ngắn mà: v

Yêu thương <3

Review (by Xàm Xí)
Đây là một bộ rất đặc biệt của thể loại bệnh trầm cảm. Như tác giả, khuyến khích, anh em có bệnh hoặc có thân nhân có bệnh này nên đến bác sĩ để được hướng dẫn chi tiết chứ đừng học theo truyện nha nha nha!!!

Bởi vì sao tui phải nhắc trước? Bởi vì bút lực chắc tay của tác giả, truyện có năng lực làm chúng ta tin từng chi tiết luôn đó!

Truyện đơn giản lắm. Một chàng trai sinh chưa sinh ra đã bị bố từ bỏ, sinh ra xong thì cả mẹ cũng bỏ luôn. Cho nên anh ta chỉ có bà vú. Mà vú già lại chả nuôi nấng nổi tâm hồn của một đứa trẻ. Thi thoảng xát muối hoặc cứa ra một vết cắt bằng những câu dặn dò về thân thế của thằng bé làm anh chàng cảm thấy sống chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh ta sống vì đã lỡ sinh ra trên cõi đời này thôi chứ chả biết sống để làm gì. Đôi khi phải tự cột tay lên đầu giường chỉ vì ngăn cản chính mình tự sát. Nó là một chuỗi ngày dằn vặt không thể nào tưởng tượng được. Đầu cấp ba anh ta gặp được một cậu bé. Đó là tia sáng hi vọng mỏng mảnh và duy nhất của ngay lúc đó. Nhưng đó cũng là cộng rơm cuối cùng đè lên con lạc đà gầy còm. Là cái đẩy nhẹ nhàng mà tàn nhẫn nhất trước khi anh ta rớt xuống vực.

Cũng nói luôn là không phải lỗi tại ai hết. Lỗi định mệnh và lỗi tác giả đấy!

Rồi sau lại, cả hai gặp lại nhau, rồi thụ giúp công chữa bệnh bla bla....

Nói đơn giản thì đơn giản, bởi vì cốt truyện cứ xoay quanh công thụ và một ít vụn vặt nhỏ bé. Nó không có những thứ to lớn như đồng tiền bát gạo, nó cũng không có những thứ nhỏ bé như cãi vã xích mích... Cả truyện đi theo mạch cảm xúc, cảm xúc tràn lan và lôi cuốn cảm xúc của bất kỳ ai.

Nói phức tạp lại cũng phức tạp. Bởi cảm xúc của một người bệnh trầm cảm là thứ khó nắm bắt nhất trên đời. Mặc dù truyện thiên hướng về góc nhìn của thụ và chỉ dành 1/3 để miêu tả cảm xúc của công, nhưng chỉ 1/3 đó đã đủ để bạn thương anh ta cả đời.

Về công đi. Anh ta là một tổ hợp phức tạp rối rắm khủng khiếp nhất nhất vũ trụ luôn. Anh ta muốn sống, vì sống anh ta đi tập luyện cho cơ thể khỏe mạnh, vì sống anh ta có thể tự buộc mình vào đầu giường,... Nhưng anh ta cũng chán nản sự sống. Mỗi một hơi thở đều khiến anh ta mệt mỏi muốn chết đi được. Anh ta yêu thụ, trân trọng thụ hơn bất kỳ ai. Anh ta có thể coi mình là rác thải mà vứt mình ra khỏi cuộc đời thụ, nhưng chỉ cần thụ muốn, anh ta có thể nhặt nó về và nâng niu giữ gìn nó. Anh ta có thể áp lực bản thân để cho mình trông khỏe mạnh nhất trước mặt thụ. Anh ta và tử thần lướt qua nhau chả biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn cứ là chàng trai mà thụ mong muốn nhìn thấy.

Đó là một con người đặc biệt và khiến người ta khó quên.

Bé thụ của công là một bé trai rất rất rất đặc biệt. Một con người sống với cảm xúc và yêu thương trân trọng người bạn cấp ba ấy hơn ai hết. Bởi vì một lần lỡ hẹn là cậu ấy day dứt mãi đến tận khi gặp lại người ta. Đó là một túi khóc. Thật dễ rơi nước mắt. Nếu công coi cậu ấy là duy nhất, thì cậu ấy là người mang cả thế giới tới cho công. Cậu ấy mang đến cho công sự sống, người thân, bạn bè,... Mọi thứ của cậu ấy quá đặc biệt để có thể diễn tả thành lời.

Đó là một cậu bé ngọt ngào.

Nói thật là với một câu chuyện chỉ xoay quanh nhân vật chính thì ba mươi mấy chương quá là dài. Điều đáng nói ở đây là tác giả quá giỏi trong việc nâng niu cảm xúc trong từng tình tiết. Mỗi một tình tiết đều khắc sâu vào lòng người đầu, khiến người ta phải hồi vị mỗi lần nhớ tới.

Đáng giá đọc thử một lần

Đề cử!

Thế giới thật kỳ diệu. Đang trong giai đoạt chọt nát nút replay vì The Truth Untold của Bangtan thì thấy bộ này. Vừa nghe nhạc vừa đọc feel nó tràn ra từ khắp mọi lỗ chân lông huhu.

Cái truyện này nó không ngược một chút nào, đọc sẽ thấy hơi đau lòng, nhưng tuyệt đối không ngược.

Vì hoàn cảnh gia đình mà Phó Mặc dần cảm thấy bản thân không được cần đến, lâm vào trầm cảm và gần như buông bỏ tất cả. Cho đến khi gặp Chu Chu. Cậu như một mặt trời nhỏ tiến vào trong thế giới đã mất đi màu sắc của Phó Mặc vậy.

Nhưng mà, như thế thì đau lòng ở đâu?

Thế này, nhà Chu Chu gặp biến cố, phải chuyển đi. Và đối với Phó Mặc, mặt trời nhỏ này đã rời bỏ anh.

Bệnh tình Phó Mặc thêm nặng. Mất ngủ triền miên, tự mình dùng nhiều loại thuốc trị trầm cảm gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể.

Cơ mà cũng may, sau này hai bạn nhỏ có cơ hội gặp lại.

Nhưng sau đấy vẫn là một màn quằn quại vừa đắng vừa ngọt nữa. Đọc vừa thương vừa thích ạ QAQ

Tác giả miêu tả tâm lý nhân vật cùng phát triển tình tiết cũng ổn.

Như ở trên phần thể loại, Phó Mặc ôn nhu muốn chết QAQ Hờ hững với ai thì hờ, riêng với Chu Chu của ảnh thì quan tâm kinh khủng. Còn Chu Chu thì đúng là thuộc hệ chữa lành. Cứ thấy bạn ý xuất hiện ở dòng truyện nào là thấy ấm lòng dòng truyện ấy.

#spoil_nhỏ

Ở chương edit mới nhất, hai bạn nhỏ đã hôn nhau \yay/ Làm tim tớ đang vọt lên cổ rơi lại xuống lồng ngực OTL

Chả là, Phó Mặc cảm thấy bệnh tình của mình sẽ ảnh hưởng đến Chu Chu của anh. Anh sợ hãi cậu tiến vào thế giới của bản thân, cũng không muốn bản thân xấu xí của mình vấy bẩn thế giới của cậu. Thế nên quyết định rời đi.

Cơ mà may quá, Chu Chu đã mờ mịt nhận ra sự tồn tại của Phó Mặc đối với cậu là đặc biệt, rồi thì lúc đáng nhẽ phải đến trường thì lại như bị cái gì thúc giục mà chạy lại tìm Phó Mặc. Cuối cùng thì hôn anh.

P/s: Vừa mò vào, lại có chương mới rồi. Thôi tớ lười nhảm tiếp, đi đọc đây huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro