Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi chiều giữa tháng mười, mặt trời treo cao trên bầu trời. Tiếng ve kêu ra rả hết đợt này tới đợt khác, vừa qua ba giờ, trên thao trường hai lớp cùng có tiết thể dục, một trái bóng từ trên sân xa xa bay đến, rầm một cái đụng vào cửa sổ văn phòng dưới tầng một.

Cố Chu Triệt trùng hợp đang đứng cạnh cửa sổ, đột nhiên bị âm thanh này làm cho sợ hết hồn. Ngồi đối diện cậu chính là thầy giáo Từ đang nói chuyện cốc trà trong tay cũng bị lắc lư một cái, thầy cau mày đứng lên liếc mắt nhìn ra ngoài, đóng cửa sổ lại.

"Các thầy giáo thảo luận qua rồi, cái nhóm này cũng chỉ là tạm thời, xem xét trước một chút xem có thích hợp không, " thầy Từ ngồi xuống, tiếp tục nói tiếp lời nãy đang nói dở, "Bình thường em rất ngoan ngoãn, thầy cũng yên tâm, nếu như sắp xếp em ngồi cùng bàn Phó Mặc, thầy tin tưởng em cũng có thể giúp đỡ bạn ấy."

Đóng hai cửa lại, xung quanh bỗng nhiên chỉ còn dư lại âm thanh quạt trần quay vù vù trên đỉnh đầu, tiếng ve ầm ĩ cũng trở nên xa xôi. Cố Chu Triệt không nghĩ nhiều, gật gật đầu: "Thưa thầy em hiểu rồi ạ."

"Vậy được rồi, " Thầy Từ hài lòng cười: "Trước tiên, buổi chiều em và Trình Hiểu Mẫn đổi chỗ ngồi. Thầy hi vọng em có thể giúp đỡ những bạn học khác đồng thời cũng không quên đốc thúc bản thân, cùng Phó Mặc học hành tiến bộ."

Các thầy cô giáo đã nhắm mục tiêu chỗ ngồi từ tuần trước, Cố Chu Triệt tuy rằng không nghĩ tới mình sẽ bị sắp xếp ngồi cùng bàn Phó Mặc, nhưng ngược lại cũng quá bất ngờ. Buổi chiều trước giờ tự học buổi tối, cậu liền cùng Trình Hiểu Mẫn đổi chỗ ngồi. Thời điểm cậu đem đồ của mình chuyển tới, Phó Mặc chính là đang cúi đầu đọc sách.

Cố Chu Triệt nhét cặp sách vào ngăn, tò mò đến gần: "Cậu đang đọc cái gì thế?"

Phó Mặc đang đọc một quyển sách không có bìa, bên trong trang giấy mềm mại ố vàng, nhìn giống như đã bị lật rất nhiều lần. Hắn hơi ngẩng đầu lên, không ngăn cản động tác đột ngột tới gần của Cố Chu Triệt, nhưng cũng không nói gì. Lúc đến gần rồi, Cố Chu Triệt mới phát hiện đồng phục học sinh của hắn dường như không được giặt sạch sẽ, một bên ống tay áo vẫn còn nhiều nếp nhăn.

Phó Mặc trong lớp bọn cậu là một nhân vật ngoài lề.

Con trai mười mấy tuổi mới vừa lên cấp hai vốn là rất ồn ào năng nổ, hiếm người như Phó Mặc mỗi ngày tự mình đơn độc yên tĩnh. Khai giảng xong không bao lâu tất cả mọi người rất thích giao du bạn bè, chỉ có hắn dù là đi học hay là tan học đều đi một mình, có lúc độ tồn tại thấp đến mức ban ủy thống kê đầu người cũng sẽ quên mất hắn. Nam sinh yên tĩnh như vậy, thành tích học tập cũng rối tinh rối mù, không thế nào giao bài tập, bài thi quanh năm giấy trắng, thời điểm kiểm tra đến tên cũng không viết lên trên. Hắn không ngoan nhưng cũng không nghịch ngợm, thầy giáo tìm hắn nói chuyện hoàn toàn không có hiệu quả, yên lặng nghe xong khuyên bảo răn dạy, mọi thứ thế nào lại tiếp tục như thế ấy.

Nhiều lần như vậy, thầy cô giáo cũng ngại mở miệng phê bình. Nhưng mà đến lúc chia điểm số trung bình của cả lớp, cũng không thể hoàn toàn không quan tâm hắn.

Cố Chu Triệt cũng có bạn bè của mình, tuy rằng cậu và Phó Mặc không quen, nhưng cậu cảm thấy mọi người đều học chung một lớp, không quen cũng không có trở ngại gì. Đồ trên bàn của Phó Mặc bày rất chỉnh tề, vở viết kẹp trong sách giáo khoa dựa theo trình tự cao thấp mà bày ra ngay ngắn rõ ràng mà không lệch chút nào. Cố Chu Triệt thấy hắn không để ý tới mình, cũng không để bụng, nói: "Thầy Từ bảo chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cậu có vấn đề gì thì hỏi tớ này, tớ nhất định cố hết sức giúp cậu. Nhưng mà môn địa lý tớ học không tốt lắm, môn ấy cậu học có ổn không?"

Phó Mặc cuối cùng cũng liếc mắt nhìn cậu, lắc lắc đầu. Cố Chu Triệt có hơi lúng túng gãi đầu một cái: "Ha ha, không sao đâu, môn kia hai ta cùng học nhé!"

Tan học, Hứa Thanh Ngạn cách nhà Cố Chu Triệt không xa gọi cậu cùng về. Cố Chu Triệt đáp lời, vội vã thu dọn cặp sách, còn không quên nói với Phó Mặc: "Tớ về nhà, mai gặp lại!"

Phó Mặc không lên tiếng, nhìn Cố Chu Triệt ôm cặp sách đi ra ngoài cùng Hứa Thanh Ngạn, mới bắt đầu yên lặng thu dọn đồ của mình.

Đổi chỗ ngồi mục đích là vì giúp đỡ Phó Mặc, Cố Chu Triệt rất nghiêm túc, từ ngày hôm sau liền bắt đầu chấp hành. Thành tích trong lớp của cậu có thể xếp ở top 10, tuy không tính là cực kỳ tốt, nhưng học tập tương đối cẩn thận. Cố Chu Triệt không rõ Phó Mặc thành tích cụ thể không tốt ở chỗ nào, chỉ có thể vừa lên lớp vừa quan sát. Quan sát ba tiết liền cậu cũng không tìm ra manh mối, căn bản Phó Mặc lên lớp giống như không hề nghe giảng, thầy cô giảng ở trên bảng, hắn ở phía dưới chống cằm trên sách giáo khoa ngẩn người, không nghịch ngợm cũng không ồn ào, nhưng rất rõ ràng một câu cũng không nghe lọt tai.

Hết giờ học, Phó Mặc yên lặng cất sách giáo khoa đi, sau đó lấy sách giáo khoa tiết sau mở ra, vào lớp lại tiếp tục nằm úp sấp ngẩn người.

Cố Chu Triệt không nhịn được dùng bút đâm hắn, nhỏ giọng hỏi: "Phó Mặc, sao cậu không nghe giảng vậy?"

Phó Mặc quay đầu liếc cậu một cái, không lên tiếng lại quay đi, đôi mắt rũ xuống giống như xem sách giáo khoa, cảm giác chỉ là không muốn cậu để ý đến hắn.

Cố Chu Triệt suy nghĩ một chút, cũng đè thấp người, gục xuống bàn: "Phó Mặc, có phải là thầy cô giảng quá nhanh, cậu nghe không hiểu?"

Phó Mặc vẫn không có phản ứng gì. Cố Chu Triệt cảm giác mình phân tích rất có đạo lý: "Cậu đừng sợ, sau khi tan học tớ giảng lại cho cậu một lần nữa, tớ nghe giảng trước, cậu đừng lo lắng."

Phó Mặc sửng sốt một chút, quay đầu sang nhìn Cố Chu Triệt. Cố Chu Triệt đã ngồi thẳng bắt đầu nghe giảng, hơn nữa so với lúc bình thường còn chăm chú hơn, một bên nghe một bên viết. Viết mãi tới khi tan học, kéo cặp của mình dịch sang bên Phó Mặc một chút, đặt sách giáo khoa vào giữa hai người. Sách giáo khoa của cậu viết chằng chịt dày đặc, chẳng những có gạch chân trọng điểm, còn có bước làm thầy cô phân tích, cậu sợ Phó Mặc bỏ lỡ quá nhiều nghe không hiểu, một bên giảng xong một bên cầm sách luyện tập làm mẫu. Phó Mặc vẫn có hơi không biết phải làm sao, dần dần, ánh mắt cũng nhìn đến ngòi bút của cậu, im lặng không lên tiếng nghe đối phương nói trọng điểm của một tiết học.

"Cậu nghe hiểu chưa?" Cố Chu Triệt giảng đến miệng đắng lưỡi khô, mặt đầy mong đợi nhìn Phó Mặc.

Phó Mặc biểu tình rất do dự, nhìn không ra là đã hiểu hay chưa hiểu, cứ nhìn chằm chằm Cố Chu Triệt một lúc, lại nhìn chằm chằm sách giáo khoa một hồi.

"Phó Mặc, sao cậu không nói chuyện vậy?" Cố Chu Triệt lúc này mới phát hiện, mình giống như không nghe thấy Phó Mặc nói chuyện nhiều, hắn hoặc là không để ý tới mình, hoặc là gật đầu hoặc là lắc đầu, lẽ nào hắn không biết nói chuyện? Cũng không phải. Có phải là do tính cách hắn tương đối thẹn thùng? Cố Chu Triệt buồn bực hiện rõ trên mặt, lại hỏi lại một lần nữa, rốt cục cũng nghe được Phó Mặc mở miệng nói chuyện: "Cậu không cần giảng cho tớ."

Giọng nói của hắn rất khô khốc, có chút trầm thấp, so với những đứa trẻ cùng lứa còn chưa trải qua thời kì vỡ giọng, nghe già dặn hơn, nghe được giọng nói hắn Cố Chu Triệt sững sờ. Nhưng cậu rất nhanh chuyển lực chú ý đến nội dung Phó Mặc vừa nói, không cần giảng? Tại sao? Lẽ nào hắn cũng hiểu sao?

Phó Mặc nhìn biểu tình ngơ ngác của Cố Chu Triệt, cầm lấy sách giáo khoa trong tay cậu, trực tiếp lật tới tờ đầu tiên, Chương một, đơn giản nói: "Bắt đầu từ chỗ này, tớ đã không học."

Nói xong, gấp sách giáo khoa trước mặt mình lại, gục xuống bàn ngẩn người.

Cố Chu Triệt sửng sốt một hồi lâu, cậu nghe rõ lời của Phó Mặc. Phó Mặc thành tích không tốt không phải là do nghe không hiểu hoặc là do theo không kịp, mà là bắt đầu từ ngày khai giảng đi học hắn đã không nghe giảng. Hắn đến ngay kiến thức cơ bản cũng không học, dù cho Cố Chu Triệt nói lại tỉ mỉ, đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì cả.

Mấy tiết tiếp theo, theo bản năng Cố Chu Triệt lại muốn Phó Mặc nghe giảng, nhìn thấy đối phương nằm nhoài trên sách giáo khoa như cũ, rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, lời nói đến bên miệng liền nuốt xuống.

Thế này phải làm sao đây? Cố Chu Triệt có hơi mơ mồ.

Mãi cho đến khi tan học, hai người đều không giao lưu gì nữa. Hứa Thanh Ngạn lại tới gọi Cố Chu Triệt cùng về nhà, Cố Chu Triệt mang theo cặp sách của cậu, nói với Phó Mặc: "Tớ... Đi về, mai gặp lại."

Phó Mặc giống như không nghe thấy gì, cúi đầu chậm rì rì thu dọn đồ của mình.

Cố Chu Triệt một đường mất tập trung, suy tư, Hứa Thanh Ngạn nói với cậu nửa ngày lời nói đều không lọt vào tai. Về đến nhà cơm nước xong chạy về phòng của mình, ngày thứ hai dậy thật sớm, mẹ Cố đưa cậu ra cửa, ôm cặp sách, hỏi: "Sao hôm nay cặp sách nặng như vậy?"

Cố Chu Triệt nhét trứng gà vào trong miệng, nhồm nhoàm thì thầm: "Con muốn cho bạn cùng bàn."

"Bạn cùng bàn?" Mẹ Cố cảnh giác: "Gái hay trai? Nhà ở đâu? Tên gì?"

"Con trai" Cố Chu Triệt buồn phiền nói, "Thầy giáo sắp chúng con ngồi cùng một chỗ để con giúp đỡ cậu ấy, mẹ nghĩ cái gì đấy."

"Ồ hóa ra là như vậy à, " mẹ Cố một mặt hiểu rõ, "Vậy con phải cố gắng giúp đỡ người ta thật tốt đấy."

"Vâng, con biết rồi." Cố Chu Triệt đáp.

Khi Cố Chu Triệt đến trường học, Phó Mặc đã tới, hắn đang lấy sách giáo khoa và hộp bút chì trong cặp ra ngoài. Cố Chu Triệt lấy từ cặp mình ra một tập vở bài tập, nghiêm túc đặt ở giữa hai người: "Phó Mặc, cho cậu."

Phó Mặc nhìn về phía cậu.

"Những thứ này đều là sách bài tập của tớ hết, chỗ này có tất cả các môn. Nếu lúc trước cậu cái gì cũng đều không học, vậy tớ sẽ bắt đầu dạy cậu lại từ đầu, cậu làm những đề tớ từng làm có thể học càng nhanh hơn. Như vậy có được không?"

Phó Mặc giống như là đang nghe giảng, một tay còn đang kéo khóa cặp sách, dừng ở chỗ này bất động. Cố Chu Triệt nhìn hắn không nhúc nhích, cho là biểu hiện cự tuyệt, không khỏi có chút mất mát, nhưng không hề từ bỏ, nhỏ giọng nói: "Thật ra không khó một chút nào, kiến thức lúc trước rất đơn giản, cậu nhất định có thể học được. Cậu xem, cậu nếu cái gì cũng không biết, đến lúc thi học kỳ phải làm sao bây giờ, bố mẹ cậu nhất định sẽ mắng cậu."

"Cậu muốn dạy tớ thật?" Phó Mặc đột nhiên hỏi.

"Đúng rồi." Cố Chu Triệt không hề nghĩ ngợi.

"Vậy cậu không cần học tập sao?"

Học lại từ đầu, hơn nữa không chỉ một môn, nghĩ thôi cũng biết nhất định tốn rất nhiều thời gian.

"Dạy cậu đồng thời tớ cũng có thể ôn tập lại một lần, chúng ta có thể cùng nhau học. Không phải đã nói rồi sao?" Cố Chu Triệt nhìn hắn. Phó Mặc ngẩn ra, nhớ mang máng cậu hình như từng nói qua lời như vậy.

Phó Mặc cúi đầu, giữa hai người bày một chồng sách bài tập xếp gọn gàng, mặc dù đã dùng hết rồi, nhưng tất cả đều sạch sẽ, được giữ gìn rất tốt. Cố Chu Triệt rút một quyển toán học ra: "Chúng ta bắt đầu học từ toán đi, nào, bây giờ tớ sẽ dạy cậu chương một, cậu lấy vở ra đi, viết thật tốt đề bài." Nói rồi mở ra nội dung chương một.

Bị ánh mắt tràn ngập mong chờ của cậu nhìn, Phó Mặc bỏ cặp xuống, từ ngăn bên trong rút ra một quyển vở bài tập về nhà.

Hắn cái gì cũng có, vở bài tập cũng mới tinh. Cố Chu Triệt vẫn nhìn hắn, Phó Mặc lại lấy ra một cây bút.

Cố Chu Triệt vẻ mặt hài lòng, cười làm răng nanh nhỏ lộ ra, lấy bút của mình, bắt giảng bài cho Phó Mặc. Nói nguyên lý cơ bản và công thức, trên vở viết hai ví dụ mẫu cho hắn, Phó Mặc cúi đầu nhìn một lúc, giải ra, giao vở cho Cố Chu Triệt kiểm tra.

"Toàn bộ làm đúng!" Cố Chu Triệt rất hưng phấn, "Cậu thấy chưa, tớ đã nói cậu nhất định có thể học được. Tớ lại cùng cậu truy trao, chờ cậu củng cố tốt rồi, chúng ta sẽ có thể học chương sau."

Học sinh đến trường ngày càng nhiều hơn, hai người chuyên tâm tụ lại cùng nhau, dưới sự yêu cầu của Cố Chu Triệt, học một phần rồi làm vài ví dụ mẫu, tất cả Phó Mặc đều làm đúng.

Hắn tuy rằng dựa theo yêu cầu của Cố Chu Triệt mà làm, nhưng biểu hiện vẫn không được tự nhiên, làm mỗi một bước đều phải quan sát một chút phản ứng của Cố Chu Triệt. Cố Chu Triệt không hề chú ý tới chuyện đó, chỉ cảm thấy rất vui vẻ, khích lệ nói: "Phó Mặc, cậu thật là thông minh! Tớ chỉ nói một lần cậu đều đã hiểu tất cả, sau này khẳng định cũng không thành vấn đề. Tan học cậu về nhà muộn một lúc được không? Mẹ cậu có đồng ý không?"

Phó Mặc trầm mặc một hồi: "Mẹ tớ không ở nhà."

"Hả, " Cố Chu Triệt dừng một chút, nhưng mà không nghĩ nhiều như thế, "Tan học cậu ở lại thêm một lúc, chúng ta lại học thêm mấy chương. Chúng ta sẽ làm cái thời gian biểu, mỗi ngày học nội dung khác nhau, cậu cảm thấy có được không?"

Phó Mặc cúi đầu nắm bút: "Cậu quyết định... Là được."

"Cứ quyết định như vậy đi!" Cố Chu Triệt vui vẻ thu dọn đồ, giờ tự học đã sắp bắt đầu, bọn họ không thể tiếp tục. Thừa dịp thầy giáo còn chưa tới, Cố Chu Triệt liền nhắc nhở Phó Mặc: "Vậy cậu sau này lên lớp phải chăm chú nghe giảng nhé, không thể lại thất thần."

Phó Mặc gật đầu.

Tan học, chuông mới vừa reo xong, Hứa Thanh Ngạn chạy như bay đến lớp này, còn chưa chạy đến nơi đã bị Cố Chu Triệt từ chối: "Hứa Thanh Ngạn, mày về nhà đi, tao không đi theo mày."

"Tại sao? !" Hứa Thanh Ngạn sững sờ.

"Hôm nay tao với Phó Mặc đi cùng nhau." Cố Chu Triệt nói.

Hứa Thanh Ngạn không hiểu, lại hỏi một lần nữa: "Tại sao? !"

Cố Chu Triệt: "Ừm... Bởi vì tao muốn cùng Phó Mặc học tập. Mày đi trước đi, chúng ta ngày khác lại về cùng nhau."

Hứa Thanh Ngạn mờ mịt tự mình về nhà.

Cố Chu Triệt đeo cặp sách của mình lên, tiện tay kéo theo cánh tay Phó Mặc yên lặng đứng ở bên cạnh: "Chúng ta đi ra vườn hoa nhỏ bên kia đi!"

Phó Mặc bị cậu kéo theo, hơi chậm lại phía sau nửa bước có hơi lảo đảo, nhưng không tránh ra. Hắn nhìn Cố Chu Triệt cầm lấy tay hắn, lại nhìn đuôi tóc đối phương nhảy múa sau gáy, ánh mắt lóe sáng. Trong ánh tà dương ngợp trời hai người xuyên qua hành lang không người trống trải, thời điểm hai cái bóng tình cờ chạm vào nhau, trong nháy mắt có loại cảm giác đặc biệt thân mật.

_________________________

Thực ra ai đang đi học hay đã từng đi học cũng đều có thể tìm thấy được kiểu người như Cố Chu Triệt và Phó Mặc.

Một người luôn vui vẻ, rạng rỡ nhiệt thành giúp đỡ cả lớp.

Một người mờ nhạt đến độ khi nhắc lại còn khó có thể mà hình dung.

Tuy không còn học cùng nhau nữa, có những người đã không còn liên lạc nhiều năm. Nhưng hi vọng khi bước ra ngoài cuộc đời này những người như Phó Mặc có thể phá lớp kén của mình, được làm những việc mình thích và sống thật vui vẻ.

Còn những bạn như Cố Chu Triệt dẫu trải qua bao bãi bể nương dâu vẫn giữ cho mình tấm lòng thiện lương, vẫn nhiệt tình như ánh mặt trời hào sảng giúp đỡ người khác.

Hi vọng những người bạn năm nào đều bình an, sống thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro