Chương 153 + Chương 154

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: truthblue82

Chương 153: Diễm lệ chấn động Tân Điền (2)

Yến hội tối hôm đó là do đích thân Tấn thái tử công tử Kính Lăng chủ trì.

Hắn không hề thiết yến hội trong lầu các ở Nguyệt Minh trì mà là trên bãi cỏ ở lầu các hậu hoa viên lớn nhất.

Ngay sát bên trái bãi cỏ này là hồ nước rộng tới chừng mười mẫu, song song đôi bờ hồ là đình đài tiếp nối bằng các dãy hành lang uốn khúc.

Phía bên phải là rừng cây ken dày. Mặt sau lại tiếp với mặt lưng của lầu các Nguyệt Minh trì. Xuyên qua năm sáu con đường nhỏ rợp bóng hai bên là có thể thẳng vào trong các.

Bãi cỏ rất lớn, hơn vạn tháp kỷ chia ra xếp thành mười một hàng.

Giữa mỗi hàng tháp kỷ là những vò rượu được gác trên lửa hồng, là những chú dê nguyên con, lợn rừng, thỏ rừng, chó đất thịt đỏ tươi óng mỡ.

Mà giữa từng tháp kỷ với nhau cách ba bước lại một cung nữ hoặc xử nữ quỳ gối trên mặt cỏ.

Cung nữ quỳ ngay sát những vò rượu và thịt, còn xử nữ thì quỳ phía sau cung nữ.

Mỗi một xử nữ ở đây đều diện sức như trong phủ công tử Kính Lăng đêm đó, trên trán đeo chuỗi ngọc, tóc đen xõa vai, khoác trên người la lụa thượng hạng.

Những xử nữ ở đây không phải dùng để hầu hạ, mà là để hiếu kính những quý khách mang về nếu vừa ý. Thế nên họ đều được trang điểm hết sức kỹ càng.

Trong ánh đuốc sáng rực, một đoàn hoàn phì yến sầu(1), trắng có đen có, nhưng đều là xử nữ thanh xuân mê người, tỏa ra mùi thơm xử nữ khắp tứ phía.

Trên vạn chiếc tháp đều đã ngồi mãn người.

Người của mười một quốc gia ai nấy đều phân theo nước mình mà chia ra an tọa.

Công tử Kính Lăng biếng nhác dựa vào tháp, hắn vận áo bào đen nạm viền vàng, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù thoảng chút âm trầm, chỉ mới một đêm thôi mà cả người hắn đã xuất thêm một luồng khí âm hàn.

Tay phải hắn cầm ly rượu, chậm rãi lắc nhẹ rượu trong ly. Từ đầu đến cuối hắn một mực thấp mắt cúi mày. Trong trường hợp này thì vẻ mặt ấy của hắn thực sự hơi có vẻ hời hợt thờ ơ. Cảnh tượng đó khiến hiền sĩ người Tấn ở hàng thứ nhất cánh trái lâu lâu lại liếc về phía hắn.

Trên bãi cỏ chật đông những người, từ trái qua chỉ có hàng thứ ba của nước Tề là trống không.

Bấy giờ, một giọng xướng chói tai của thái giám truyền tới, "Tề Nghĩa Tín quân đến — "

Tề Nghĩa Tín quân đến!

Trên bãi cỏ xôn xao!

Nhóm quý nữ ngồi ở tháp kỷ những hàng sau nhao nhao quay đầu lại nhìn quanh.

Đương nhiên, không chỉ các nàng mà ngay cả nhóm hiền sĩ nơi trung gian cũng thỉnh thoảng liếc ra sau.

Tề Nghĩa Tín quân đến —

Tiếng hô vừa ra, chuông nhạc nhởn nhơ bay lượn.

Năm ngón tay đang cầm ly rượu của công tử Kính Lăng siết lại, nhưng hắn vẫn một mặt lạnh lùng như cũ, không hề ngẩng đầu.

Trong câu xướng, một loạt tiếng bước chân từ phía con đường truyền tới.

Giữa ánh đuốc hừng hực cháy, giữa bóng đêm dần nhạt nhòa, Nghĩa Tín quân áo bào trắng dáng cao ráo, nào khác chi gốc cây ngọc xuất hiện trong tầm mắt chúng nhân.

Bất tri bất giác, những ngón tay đang cầm ly tứ phương của hắn siết lại, siết lại...

.....

Thẳng một hồi lâu hắn mới vội hộc ra một hơi. Tận đến khi cơn giận dữ phun trào, hắn mới phát hiện mình đã nín thở quá lâu, lồng ngực tức nhói.

Hắn cảm giác nét cười trên gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ mà đầy quen thuộc kia thật dửng dưng đến chói mắt, cực kỳ chói mắt! Trong khoảng khắc này, không ngờ hắn lại muốn như khi trước, hung hăng trừng nàng, để rồi nàng sẽ lộ ra dáng vẻ đáng thương kiều mị đầy khả ái kia.

Vậy mà, bất kể hắn có ráo riết nhìn chằm chặp đi nữa, trong đôi mắt mặc ngọc quen thuộc cũng chỉ là hững hờ, chỉ là cười mỉm.

Hắn chỉ đành ép bản thân cúi đầu, thu đi ánh nhìn.

Trong một màn lặng ngắt như tờ, Vệ Lạc cùng Nghĩa Tín quân đi tới hàng trước nơi tiệc của người Tề, ung dung ngồi xuống.

Bọn họ cùng ngồi một tháp, cùng chung một kỷ.

Cả hai vừa ngồi thì hai thị tỳ liền đi gối lên hai bước, rót rượu chia thịt giúp họ.

Tận khi cả hai đã an toạ mà trên bãi cỏ vẫn im phăng phắc.

Thật lâu sau đó, một tiếng thở dài truyền đến, "Tề sẽ vong ư? Ông trời lại trao hai kẻ này về Tề!"

Tiếng thở dài ấy rất vang, vô cùng to rõ.

Người thở dài kia là một hiền sĩ chừng năm mươi. Hiền sĩ này đội cao quan, khuôn mặt thanh nhã, ngũ quan đoan chính. Hiền sĩ trên là danh hiền đương thời, người thiên hạ gọi ông ta là Thuần công, ông là một trong những đại biểu của Tắc Hạ cung(2) Nho gia nước Tề. Tuy dạy học ở Tắc Hạ cung nước Tề, song Thuần công lại là người Tấn, bởi vậy ông đang ngồi ở phía cỗ tiệc của nước Tấn.

Tiếng thở dài của Thuần công vừa vang lên, biểu cảm đoàn người Tề đồng loạt biến sắc. Bọn họ cùng lúc ngẩng đầu, nhìn về phía Nghĩa Tín quân.

Gương mặt tuấn mỹ của Nghĩa Tín quân cũng trầm xuống.

Trong sự chú mục của chúng nhân, Vệ Lạc mắt đẹp ánh sóng, khẽ cười nụ thanh thanh mà rằng: "Thuần công cớ gì phán Tề vong? Thiếp cũng chẳng hay lấy tài đức của quân vậy mà lại trông bề ngoài luận bàn hiền ngu! Căn cứ theo quân mà xét, Tấn công tử Kính Lăng tuấn mỹ bất phàm như thế, lại vẫn ngồi cao trên ngôi vị thái tử. Vậy chẳng phải cũng giống chúng ta, chính là ông trời giáng tội đất Tấn?"

Vệ Lạc nói tới đây, giữa sự ngạc nhiên của chúng nhân, sóng mắt đong đưa, mỉm cười diễm lệ với công tử Kính Lăng, hé miệng e thẹn xin thứ lỗi: "Thiếp đường đột, lấy công tử mà ví von. Xin công tử chớ bắt tội."

Giọng nàng êm dịu thùy mị, như dòng suối trong, lững lờ chảy qua hơn vạn người trên thảm cỏ.

Dưới nụ cười quyến rũ của nàng, công tử Kính Lăng ngẩng đầu lên, hắn nhàn nhạt trả lời: "Cơ lấy việc luận việc, có tội gì đâu?"

Giọng nói của hắn rất ôn hòa, cực kỳ ôn hòa. Chỉ là ánh mắt kia, chừng như không muốn đối diện sóng mắt của Vệ Lạc, chỉ thoáng gặp nhau liền không chút biến sắc tránh đi.

Thuần công lập tức cười lạnh một tiếng, ông ta quay sang Nghĩa Tín quân quát: "Quân dầu lấy sắc hầu người. nhưng cũng biết hai chữ tín nghĩa, cũng xưng đại trượng phu vậy! Song trường hợp thế này, quân lại để phụ nhân tự ý mở miệng, chẳng rành rõ âm dương kỷ cương ư! Hừ, mong quân cẩn trọng giữ lễ!"

Tiếng quát của ông ta vô cùng gay gắt, hùng hổ dọa người!

Trong tiếng quát lác, Vệ Lạc vẫn khẽ mỉm cười như cũ, nàng mặt mang áy náy liếc Nghĩa Tín quân một cái liền cúi mi cụp mắt, dịu ngoan ngả vào hắn, khép chặt môi.

Nghĩa Tín quân cũng khẽ mỉm cười, hắn chắp hai tay về phía Thuần công, đáp: "Là Nghĩa Tín quân sơ suất." Tiếng hắn vừa buông, vừa khi Thuần công lộ ra nụ cười thỏa mãn thì Nghĩa Tín quân lại đột ngột chuyển giọng, sang sảng mà rằng: "Song, Nghĩa Tín cho rằng cơ nói như vậy chí lý thậm cùng. Công lấy vẻ ngoài mà luận hiền ngu, quả thực hoang đường. Theo lý lẽ của công, vậy khi quân hầu các nước dùng người đều phải chọn xấu mà dùng, mỹ mạo thì bỏ?" Hắn nói tới đây, cũng thoáng nhìn qua công tử Kính Lăng, tiếp đó liền im lặng.

Gương mặt nho nhã của Thuần công hơi xanh lên, ông ta tức giận đứng dậy, quát Nghĩa Tín quân: "Diện mạo của công tử Kính Lăng chính là diện mạo trượng phu. Diện mạo của các ngươi chính là diện mạo phụ nhân!"

Tiếng quát của Thuần công vừa ngưng, gương mặt tuấn tú của Nghĩa Tín quân thoắt đỏ tía, hắn cũng quát to một tiếng, "Công bôi nhọ ta như vậy, là thay Tấn khi Tề chăng? Đã vậy, Nghĩa Tín không phục, mời so kiếm!"

Trong tiếng gầm phẫn nộ, Nghĩa Tín quân rút phắt kiếm đeo trang sức bên hông liền muốn tung về phía Thuần công. Một kiếm này vừa xuất, chính là từng trận sinh tử đấu giữa các kiếm khách hai bên phái ra.

Thuần công nọ dù là danh hiền thiên hạ nhưng cũng có kiếm khách tháp tùng. Song kiếm khách của ông ta nào có thể đọ nổi với kiếm khách của Nghĩa Tín quân? Vì thế một chiêu vừa xuất, Thuần công tất bại. Mà sau khi bị bại, Nghĩa Tín quân có thể đòi lấy đầu ông ta.

Tay phải của hắn vừa giơ lên, Vệ Lạc liền đưa tay đè xuống, ngăn chặt lấy. Tay phải nàng ấn lấy tay hắn, tay trái xoa xoa ngực hắn, nhẹ nhàng vỗ hai cái, âm giọng trong trẻo nhu hòa: "Quân há lại người nói thì bắt tội? Người nói thì tức giận? Bình tĩnh lại, bình tĩnh..."

Giọng nói của nàng rất dịu dàng, rất dịu dàng, tựa thanh tuyền chảy qua, như mưa phùn rơi sen. Phút chốc cõi lòng chúng nhân đều lắng xuống.

Nghĩa Tín quân đang mặt đỏ tía tai, nổi trận xung thiên nghe vậy thì ngẩn ra, dưới sự vuốt ve của nàng, hắn thở dài một hơi, chậm rãi tra kiếm vào vỏ.

Rốt cuộc, sắc mặt của hắn cũng trở lại như thường.

Nửa ngày sau, Nghĩa Tín quân đứng lên, hắn quay sang cúi người thật sâu với Thuần công, có phần hổ thẹn nói: "Nghĩa Tín lòng hẹp hòi, suýt nữa giết nhầm công, xin công chớ trách tội."

Ngữ khí của hắn rất chân thành, vẻ mặt cũng vô cùng ôn hòa.

Thuần công thân là đại biểu Nho gia, trong tình huống như thế làm sao có thể lại bức bách thêm nữa? Vả chăng, bất kể xem xét từ góc độ nào thì vừa nãy ông ta mắng Nghĩa Tín quân giống phụ nhân đã thực sự là một lời vũ nhục. Hành vi đại biểu dị quốc Nghĩa Tín quân vì phẫn nộ mà rút kiếm cũng không tính là sai.

Phải biết, trong yến hội ngồi theo quốc gia mà bản thân lại mang khí thế giương cung bạt kiếm ấy, có thể nói, Thuần công chẳng chờ chủ nhân mở miệng đã phát công kích về phía Nghĩa Tín quân, hoàn toàn có thể xem là một sự khinh thị của người Tấn với người Tề.

Đoạn, Thuần công chỉ đành đanh mặt, ngậm miệng.

Đợi đến khi Nghĩa Tín quân lại ngồi xuống lần nữa, Vệ Lạc đang ngoan ngoãn cúi đầu khoé miệng giương lên thành một nụ cười càng lớn.

Sự khinh thị và khiêu khích như Thuần công kia sớm muộn gì cũng đến. Sở dĩ nàng thừa nhận lời chỉ trích của Thuần công là bởi Vệ Lạc cảm thấy sự chỉ trích này sớm muộn gì cũng xảy ra, chi bằng tranh thủ chủ động, thừa cơ lưu lại cho chúng nhân ấn tượng một hiền phụ ôn nhu rộng lượng.

Mà Nghĩa Tín quân, quả nhiên hiểu nàng rất rõ, phối hợp đến thiên y vô phùng (ý là hoàn hảo không có bất kỳ sơ hở nào).

Công tử Kính Lắng liếc qua đôi nam nữ đang má ấp vai kề một cái, rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. Hắn uống quá nhanh, một hớp rượu đột ngột sặc vào khí quản. Công tử Kính Lăng vội vã lấy tay áo che miệng, gương mặt tuấn tú đỏ chót, giấu toàn bộ tiếng ho khan trong tay áo.

Yến hội này thực sự long trọng, công tử Kính Lăng sặc rượu tuy là chuyện nhỏ, nhưng cũng là biểu hiện không đủ trầm ổn. Lập tức có không ít người nhìn về phía hắn.

Thẳng đến khi ho khan mấy lần xong, hắn mới khôi phục như thường.

Bắt gặp Thuần công đã tức tối ngồi xuống, công tử Kính Lăng thả tay áo đang che mặt, chậm rãi đứng dậy. Lúc này gương mặt tuấn tú của hắn vẫn còn hơi đỏ.

Ánh mắt hắn đảo qua chúng nhân, giơ ly rượu trong tay lên, âm giọng sang sảng tuyên bố: "Thịnh yến thế này, quý khách tập trung đông đúc thế này, Tân Điền đã ao ước tám năm rồi. Yến tiệc đêm nay, xin cứ tận hoan!"

Trong tiếng hô vang vang, hắn đổ rượu trong ly trên tay ra, để rượu chậm rãi chảy trên bãi cỏ trước mặt, nói: "Ly rượu thứ nhất này, kính quỷ thần thiên hạ!"

(1) hoàn phì yến sầu: Thời Đường có Dương Ngọc Hoàn (Dương Qúy Phi) mang sắc đẹp đầy đặn, đẫy đà. Thời nhà Hán có Triệu Phi Yến – mỹ nhân tuyệt sắc với thân hình mảnh mai, uyển chuyển, ý chỉ mỹ nhân ở đây kiểu nào cũng có.

(2) Tắc Hạ cung (Tắc Hạ học cung): hay còn gọi là Tắc Hạ chi học, là học phủ cao đẳng quốc doanh của nước Điền Tề thời kỳ chiến quốc, bắt đầu xây dựng dưới thời Tề Hoàn công Điền Ngọ, nằm phụ cận cổng Tắc Môn của quốc đô Lâm Truy nước Tề
-------------------o------------------

Chương 154: Lễ vật của công tử các nước

Âm giọng của công tử Kính Lăng đoan chính uy nghiêm, truyền đi xa xa.

Trên bãi cỏ này tuy rằng có đến hơn vạn người, nhưng ngồi tại chính tịch, mười một nước cộng lại cũng chỉ hai ngàn bậc quyền quý danh hiền. Những quý nữ địa vị bất phàm may mắn được có mặt kia thì lúc này hai người chung một kỷ, chen chúc ở hàng phía sau chính tịch.

Còn như tám chín ngàn thực khách phổ thông và kiếm khách các quốc gia còn lại đều tùy ý một tháp, ngồi tản mát ngoài phạm vi chính tịch.

Đi theo một ly đổ ra của công tử Kính Lăng, các vị quý nhân danh hiền đang ngồi trên chính tịch cũng dồn dập cầm lấy ly rượu rưới xuống bãi cỏ trước mặt.

Ly rượu của công tử Kính Lăng vừa hết, thị tỳ một bên liền rót đầy cho hắn.

Hắn lại giơ ly rượu lên, mắt nhìn chúng nhân sang sảng rằng: "Ly thứ hai này, kính đất trời!"

Dứt lời, hắn lại đổ rượu phía trong xuống.

Lần này, chúng nhân vẫn tiếp tục làm theo.

Công tử Kính Lăng giơ lên ly thứ ba, ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua chúng nhân, lần thứ hai nâng giọng, to rõ tuyên bố: "Ly thứ ba này, kính Chu thiên tử!"

Dứt lời, mặt hắn hướng về phía Chu đô (quốc đô nước Chu), đổ một lần cạn sạch rượu trong ly.

Ngay sau khi kính ly thứ ba, công tử Kính Lăng mặt mang cười, hét lớn: "Tấu nhạc —"

Tiếng quát vừa ra, chuông nhạc liền vang lên đầu tiên, chuông nhạc vừa phất thì cầm sắt cũng hòa theo.

Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân tựa sát vào nhau, bàn tay Nghĩa Tín quân đặt trên hông nàng, thỉnh thoảng một hồi hắn sẽ đè eo nàng về hướng ngực mình, khiến cả nửa người trên của Vệ Lạc đều dựa vào lòng hắn.

Công tử Kính Lăng vô tình liếc đến cảnh tượng ấy thì mi tâm liền giật mạnh một cái.

Tận đến khi nhạc âm đã bay lượn hồi lâu hắn mới trầm giọng ra lệnh lần nữa, "Bày yến!"

Cái gọi là bày yến này chỉ là một hình thức, đoàn thị tỳ đã sớm bưng rượu thịt lên mọi tháp kỷ từ lâu.

Ngay cả trên bãi cỏ trước mặt thực khách và kiếm khách ngồi tháp phía sau, toàn bộ đều đã bày những dê những chó được nướng đến chảy mỡ. Mà dưới đáy từng vạc từng vạc lớn món hầm các loại thịt cùng gạo và hạt dẻ cũng đã cháy củi lửa hừng hực, còn vò rượu cùng bình gốm lại càng chẳng đếm xuể.

Sau khi công tử Kính Lăng quát lệnh bày yến khiến chúng cung nữ và đoàn thị tỳ toan tiến lên các kỷ rót rượu thì hắn mới chậm rãi ngồi xuống.

Hắn vừa an tọa liền đưa tay ấn ấn mi tâm, vung tay phải lên, cũng không ngẩng đầu quát khẽ:

"Câu Miễn!"

Một thực khách nghe gọi đứng dậy, hai tay chắp lấy, "Vâng."

"Yến tiệc phía dưới do ngươi chủ sự."

Câu Miễn chính là người giảng hòa trong yến hội lần trước, sau khi công tử Kính Lăng thất thố rời tiệc. Hắn nghe vậy thì cả mừng, vội vã chắp hai tay cao giọng đáp: "Dạ!"

Không chỉ Câu Miễn mừng ra mặt mà ngay cả chúng hiền sĩ quanh hắn cũng tới tấp gửi những ánh mắt hâm mộ tới.

Sau khi thả ra câu kia, công tử Kính Lăng hơi dựa người ra sau liền nhắm hai mắt dưỡng thần. Nhưng dẫu nhắm mắt, hắn vẫn có thể trông thấy rõ ràng gương mặt sáng chói lóa mắt kia, biểu cảm dửng dưng quyến rũ kia, đôi mắt mặc ngọc thần quang rực rỡ kia của Vệ Lạc.

Hắn cắn răng, oán hận mở mắt ra, quay phắt đầu nhìn chằm chằm về phía Vệ Lạc. Nhưng vừa quay đầu, hắn lại chỉ bắt gặp phụ nhân nửa vùi đầu vào lòng Nghĩa Tín quân. Hai người đang thấp giọng tỉ tê, tự nhiên như thế, hài hòa như thế, phảng phất như đất trời tạo nên.

Không biết vì sao, hắn phát hiện ngực mình càng tức nhói. Cơn tức nhói ấy kịch liệt đến độ khiến hắn theo bản năng đưa tay toan kéo vạt áo, muốn nới rộng y phục ra. Tay hắn vừa đến lưng chừng không trung liền khựng lại. Mãi nửa ngày, hắn mới nặng nề dựa về sau, đưa tay nắn mi tâm.

Câu Miễn đứng dậy, hắn chắp tay về phía chúng nhân, hai tay hợp lại, "bốp bốp bốp", tiếng vỗ tay lanh lảnh vang khắp bãi cỏ.

Tiếng vỗ tay vừa vang lên, mọi nhạc âm đều dừng.

Chúng nhân bị một màn yên tĩnh này làm cho ngớ ra, tiếng nhạc thoắt chuyển, tiếng sanh tiếng vu hòa vào nhau, tiếng đàn tiếng tiêu đan lẫn nhau, hỗn loạn mà lại mị đãng.

Thứ nhạc âm ấy vừa vang lên, chúng nhân lập tức lộ ra vẻ mặt hoan hỉ

Đang thấp đầu ngồi quỳ chân trên tháp, Vệ Lạc nghe được tiếng cười cợt của mấy người truyền đến, "Nghe rằng Thái đại gia vốn là con gái Thái hầu, diễm mãn vô song!"

"Diễm mãn vô song? Có thể so với cơ bên người Nghĩa Tín quân?"

"Cũng không rõ nữa."

"..."

"Sao không chờ thử xem?"

...

Trong tiếng bàn luận xôn xao, mỗi khi những lời nghị luận kia vang lên một câu, những ánh mắt chiếu về phía nàng lại nóng rực thêm một phần.

Những ánh mắt kia có phần háo sắc, Vệ Lạc cực kỳ không thích. Lập tức nàng hơi nghiêng đầu, lại ngả vào lòng Nghĩa Tín quân, tránh đi sự chú mục của chúng nhân.

Tiếng trống "Thùng thùng — thùng —" giữa nhạc âm miên man bay tới. Chìm trong tiếng trống mạnh mẽ, chúng nhân chỉ cảm thấy làn gió thơm dậy lên. Nháy mắt, chính diện chúng nhân, nơi gần sát lầu các đột nhiên tù mù ánh đèn!

Quá nửa ánh đuốc trong tích tắc kia đều bị dập tắt, mà tiếng trống lại dồn dập hẳn!

Trong nhịp trống thúc bách, giữa màu tối âm u, một đoàn nữ tử mặc cung trang từ trong lầu các uốn lượn đi ra. Có thể lờ mờ nhìn tới hoa phục cung trang, vòng eo nhỏ bé, vạt áo cực lớn của các nàng, ai ai cũng đều lộ dáng cao gầy mỹ diệu.

Làn gió thơm càng nồng.

Chính bởi một màn mờ tối này, bởi sự lúc ẩn lúc hiện này khiến lòng chúng nhân đều lâng lâng.

Đương khi đám đông đều ngẩng đầu ngước trông thì một giọng xướng từ nơi cao nhất trên lầu các văng vẳng truyền tới, "Bỉ ly chi dương, bỉ mạc chi âm, hữu nhất giai nhân. Giai nhân kiểu như nguyệt, ngã tâm lao nhi tiễu..

...."

(Nghĩa: Giữa cõi dương ly biệt, giữa cõi âm hư vô, có một nàng giai nhân. Giai nhân sáng tựa trăng, tâm ta sinh sầu não."

...."

Tiếng ca thật sự rất mờ ảo, rất mờ ảo, phảng phất vẳng từ một nơi thật xa xăm, không thể gần, chẳng thể thấy.

Đến đây, ngay cả Vệ Lạc cũng bị hấp dẫn.

Trong lời ca, đoàn nữ tử mặc cung trang bắt đầu dịu dàng khiêu vũ. Chiếc eo thon nhỏ của các nàng chậm rãi đong đưa, mỗi lần xoay tròn đều phụ họa tiếng trống. Rung động lòng người mà rất có tiết tấu. Giữa nhịp đưa, vòng eo của các nàng bắt đầu lắc càng nhanh.

Những động tác đưa đẩy kia vô cùng ma mị, song, tất cả những điều này đều lúc ẩn lúc hiển, mơ hồ không sao thấy được.

Sự không thấy được ấy càng khiến lòng chúng nam nhân đều ngứa ngáy khi tiếng nhạc càng ngày càng gần, tiếng ca càng ngày càng vang, mà ánh đuốc vẫn không hề thắp lên.

Trong ánh sáng mờ ảo, trong nhịp trống đong đưa, vũ cơ với vòng eo xoay tròn, lắc lư nọ trong mắt chúng nam nhân thì đã là người người đều sánh nữ thần.

Chính vào lúc này, một kiếm khách nhanh chân bước tới bên cạnh Nghĩa Tín quân, hắn kề sát vào, trầm giọng vội thưa: "Chủ thượng, Hổ đã về. Hắn bị thương."

Gương mặt tuấn tú của Nghĩa Tín Quân tối sầm: "Được rồi."

Kiếm khách kia xoay người rời đi.

Vệ Lạc nhận ra Nghĩa Tín quân để tâm, lập tức nàng thẳng người, ánh mắt đầy hứng thú nhìn chăm chăm vũ cơ giữa sân.

Nghĩa Tín quân kề sát nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc mai của nàng, thấp giọng nói: "Chờ ở đây một chút."

Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi.

Nghĩa Tín quân rời khỏi cũng không khiến một ai chú ý. Yến hội thời gian dài như thế các quý nhân rời tiệc thay y phục là chuyện bình thường.

Huống chi nhóm vũ cơ phía trước với dáng người uyển chuyển nhảy múa trong bóng tối lại còn thần bí và động lòng người dường vậy.

Đương nhiên mánh khóe của nhóm vũ cơ đối với Vệ Lạc mà nói chẳng chi mới mẻ. Nàng biếng nhác dựa ra sau, uể oải cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

Nàng rũ rèm mi, ngơ ngác ngắm rượu trong ly. Cũng chẳng hiểu vì sao, Nghĩa Tín quân không ở bên cạnh, nàng càng cảm thấy ngay cả một cái cười đều khó khăn.

Nghĩa Tín quân vừa đi, ánh mắt bốn phía chiếu vào nàng càng thêm trắng trợn không kiêng dè.

Tiếng nhạc còn đang mị hoặc bay lượn, mà tinh thần của Vệ Lạc, cũng phiêu diêu chốn xa xăm. Có điều nàng không hề nhìn về phía công tử Kính Lăng, mỗi khi tầm mặt chạm tới nơi góc kia, nàng sẽ mạnh mẽ kéo nó trở về.

Bấy giờ, trước mắt nàng vụt qua, một giọng nam tử xa lạ truyền đến, "Sở công tử Bất Ly tặng cơ năm lượng vàng!"

Vệ Lạc ngẩn ra.

Nàng ngoảnh đầu, nhìn về phía một thực khách bên trái.

Thực khách nọ là cận thần bên người Nghĩa Tín quân, hai tay hắn nâng một hộp gỗ, cung kính đặt cạnh Vệ Lạc.

Vệ Lạc chớp chớp mắt.

Bấy giờ, khuỷu tay của thực khách nọ bị người đụng một cái, hắn quay đầu lại. Là một hiền sĩ nước Ngô nhanh chân tiến tới, sau khi thi lễ thật trọng với hắn thì đưa lên một hộp gỗ.

Thực khác nhận lấy hộp gỗ hiền sĩ nước Ngô đưa tới, duy trì tư thế ngồi quỳ chân chuyển sang phía Vệ Lạc, lại thưa: "Ngô công tử Quy tặng cơ năm lượng vàng!"

Dứt lời, thực khách này lại như cũ đẩy hộp gỗ lên trước mặt Vệ Lạc.

Vệ Lạc lại chớp chớp mắt.

Nàng quay người trông về phía chúng hiền sĩ ở đằng sau, thấp giọng hỏi: "Nếu quân ở đây thì xử trí thế nào?"

Câu hỏi này của Vệ Lạc rất đỗi bình thường.

Nhưng vừa khi nàng hỏi xong, chúng thực khách lại lâm vào trầm mặc.

Đến nửa ngày sau, thực khách đưa hoàng kim mới mở miệng: "Chúng ta chưa từng gặp chuyện này bao giờ."

Vệ Lạc bỗng tỉnh ngộ, hóa ra bọn họ không có kinh nghiệm xử lý những việc thế này.

Ngay sau đó, nàng mỉm cười. Vừa cười, đôi mắt mặc ngọc của nàng liền cong thành trăng non, Vệ Lạc nói: "Vậy thì cứ thu đi. Chờ quân trở về sẽ giải quyết."

"Vâng."

Lúc này, lại có một hiền sĩ nước Việt nhanh chân tới gần, hắn khom người, hết sức cung kính dâng một hộp gỗ lên, sau khi thì thầm một câu với thực khách kia xong liền xoay người đi mất.

Kiếm khách nước Việt vừa rời khỏi thì thực khách nọ có phần bất đắc dĩ lần nữa quay sang Vệ Lạc, hai tay nâng hộp gỗ mà rằng: "Việt công tử Ấn vì cơ hiến một thanh thu thủy bảo kiếm."

Tiếng hắn ta vừa rơi xuống, lại có một hiền sĩ nước Lỗ đi tới.

Vệ Lạc chớp mắt, ngơ ngác nhìn mười hạt minh châu Đông hải Lỗ công tử dâng lên.

Tiếp đó, Hàn công tử cũng phái người đưa tới mỹ ngọc Lam Điền.

Vũ cơ phía trước vẫn đang duyên dáng múa lượn trong bóng tối, tiếng nhạc vẫn còn mị hoặc bay bổng, thế nhưng bên cạnh Vệ Lạc, chỉ trong chốc lát đã xếp đầy lễ vật công tử các nước đưa tới, chồng chất tới độ nếu Nghĩa Tín quân có quay về cũng không còn chỗ mà ngồi.

Vệ Lạc xoay người, lại hỏi: "Chư quân có từng nghe bao giờ chưa?"

Ý nàng là, mọi người có từng nghe qua chuyện như vậy nên xử lý thế nào chưa.

Sau khi chúng thần suy nghĩ thì lần thứ hai lắc đầu.

Vệ Lạc cau mày: "Chư vị đại gia có từng gặp qua?"

Vệ Lạc đang hỏi, các ca cơ như Thái cơ và Mi đại gia có từng gặp phải chuyện thế này chăng.

Lời nàng vừa hỏi ra, sắc mặt chúng hiền sĩ đều xấu đi. Một hiền sĩ hơi cao giọng, có chút nghiêm khắc quát: "Cơ cẩn thần ngôn từ! Cơ đáng giá hai thành, chính là người chủ thượng quý trọng. Không thể tự đi so sánh với ca cơ!"

Lần này, Vệ Lạc á khẩu không đáp lại được.

Vệ Lạc không hề biết rằng, nàng so sánh mình với những ca cơ đại gia kia, chính là tự xem nhẹ bản thân. Bất kể những ca cơ đại gia ấy có thu được lễ vật các bậc quyền quý biếu tặng hay không thì song, mặc cho là vị quyền quý nào, cũng sẽ không phái hiền sĩ môn khách của chính mình ra mà tặng lễ cho một thứ gọi là ca cơ.

Địa vị của hiền sĩ, hoàn toàn không phải là những ca cơ đại gia có thể sánh bằng được.

Chúng thần bắt gặp Vệ Lạc á khẩu không trả lời được, gương mặt lộ vẻ xấu hổ thì vị Quản thúc chừng bốn mươi, mặt mày hồng hào nọ nhìn chằm chằm nàng tương đối ôn hòa nói: "Công tử sáu nước đều phái thần hạ tặng lễ cho cơ, quả thực là coi trọng cơ. Cơ không thể tự khinh được!"

Thái độ của ông ta rất ôn hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro