Chương 169: Phủ công tử Kính Lăng + Chương 170: Thần tiên giai khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: truthblue82

Chương 169: Phủ công tử Kính Lăng

Vệ Lạc cảnh cáo trừng kiếm khách áo trắng một cái, vươn bàn tay trắng muốt tới, được Nghĩa Tín quân dìu xuống xe ngựa.

Bàn tay nhỏ bé vừa đưa ra, bốn phía liền im bặt. Đợi đến khi nàng mang mạng che mặt xuất hiện, từng người từng người đều vô hạn thất vọng mà thở dài.

Tiếng thở dài liên tiếp, không hề che giấu chút nào, biến thành cả một dòng sông thở dài.

Vệ Lạc vẫn cúi đầu, quyền quý nước Tề này so với quyền quý nước Tấn càng thêm tùy tiện. Nàng có thể cảm giác tinh tường từng ánh nhìn dính dán vào trên người mình, đánh giá không ngớt cặp mắt lộ ra ngoài, bộ ngực, bờ mông của nàng. Dục vọng trong những ánh nhìn kia quá mức rõ ràng, khiến lòng nàng bức bối không thôi.

Vệ Lạc siết chặt tay Nghĩa Tín quân, thân thể khẽ nghiêng, hờ trốn sau lưng hắn, mượn nửa người hắn chắn đi những con ngươi như hổ như sói kia.

Song cho dù có là thế, những ánh mắt nóng rẫy ấy vẫn chẳng hề giảm xuống. Chúng quyền quý nhìn Vệ Lạc mấy lần, liền quay sang Nghĩa Tín quân. Nhìn Nghĩa Tín quân mấy cái, lại chuyển lại Vệ Lạc, còn muốn rừng rực hơn khi nãy nữa.

Ngay lúc Vệ Lạc đã thấy buồn bực vô cùng, thì Nghĩa Tín quân lại thoáng ngẩng đầu, ánh quang trong con ngươi hoa đào như đao, lạnh lùng quét tới.

Ánh mắt hắn vừa lướt sang, những quyền quý đương ngắm mỹ nhân đến mê dại đột nhiên cả kinh, đồng thời thu mắt lại.

Vệ Lạc rốt cuộc đã được thoải mái đôi phần.

Nàng khẽ ngẩng đầu, liền đối diện với một đôi mắt đậu xanh đục ngầu.

Là Tề hầu đang chăm chú quan sát nàng.

Trong đôi ngươi mờ lòa của Tề hầu chẳng có mấy dục vọng, có cũng chỉ là một chút không thích cùng khinh thường, còn mơ hồ cả căm ghét.

Sau khi liếc Vệ Lạc mấy cái, ông ta ngẩng đầu sang Nghĩa Tín quân, ánh mắt chuyển thành sung sướng nói: "Quân đã về, tốt quá! Cô đã thết tửu yến sẵn sàng, đêm nay sẽ vì Nghĩa Tín quân đón gió tẩy trần. Cùng vào thành thôi."

"Tạ quân hầu."

Sau khi cao giọng đáp lời, Nghĩa Tín quân thi lễ với Tề hầu. Xong màn thi lễ, dưới sự hầu hạ của mấy bế nhân(1), Tề hầu tiến về xe ngựa của mình. Còn Nghĩa Tín quân thì nắm tay Vệ Lạc, ngồi lên xe ngựa lần nữa.

(1)bế nhân (嬖人): Ngày xưa chỉ người xuất thân ti tiện nhưng được vua yêu quý

Lấy Tề hầu dẫn đầu, đoàn xe chậm rãi chạy vào trong thành.

Màn xe đã bị kéo xuống, Vệ Lạc tựa vào lòng Nghĩa Tín quân, bất động. Cho dù cách lớp màn che, nàng vẫn nghe thấy tiếng hoan hô huyên náo, cùng tiếng bán tán xôn xao từ bên ngoài vọng vào.

Trong những âm thanh ấy, nhắc đến nhiều nhất chính là nàng. Với cái tiếng phụ nhân được Nghĩa Tín quân dùng hai thành đổi lấy, mỹ sắc của nàng đã hóa thành truyền kỳ. Tất cả chúng nhân đều ao ước được chiêm ngưỡng lấy một lần cho thỏa. Song khi nãy vì Tề hầu nghênh tiếp, đường sá đều đã chật ních những quân sĩ, những bách tích bình thường, những du hiệp nhi này muốn xem cũng là hết sức gian nan.

Hiện tại, nếu chẳng phải vướng xe ngựa Tề hầu trước mặt, chúng quân sĩ khôi giáp toàn thân xếp hàng hai bên, chỉ sợ là đã có người cầu kiến.

...

Tấn đô Tân Điền.

Công tử Kính Lăng đã liên tục ba tháng lưu lại quân doanh. Trên thực tế, kể từ lúc Thái đại gia nhận được vàng rời đi, hắn liền ngày đêm túc trực trong quân doanh, tự mình thao luyện đội binh sĩ mặc giáp của hắn.

Công tử Kính Lăng như vậy khiến thuộc hạ của hắn vừa vui mừng vừa bất an. Vui mừng là vì ngài chú trọng đến vũ lực như thế thì tinh binh dưới trướng sẽ ngày càng gia tăng. Mà bất an, chính là đã rất lâu rồi ngài chẳng quay lại phủ, đến nay vẫn chưa một mụn con nối dõi.

Dù rằng ngài chưa cưới vợ, thế nhưng phụ nhân được sủng hạnh trong phủ cũng không ít. Những năm gần đây cũng không phải không có phụ nhân mang thai. Song mấy năm trước, những phụ nhân mang thai con ngài đa phần đều bạo bệnh mà chết. Tương phản mấy tháng này thì không một ai chết bất đắc kỳ tử, chẳng qua đứa bé kia vừa ra đời chưa bao lâu liền chết non.

Bây giờ ngài lại cứ trú trong quân doanh, không hề sủng hạnh phụ nhân, vấn đề con kế tự này, chính là đại họa tâm phúc của chúng thần mà.

Bởi vậy, ngày đó hắn vừa trở về phủ, vừa ngồi xuống thư phòng, chúng hiền sĩ liền nhao nhao góp lời.

Công tử Kính Lăng lẳng lặng tựa vào tháp, rũ mày rủ mắt, gương mặt vô cảm mặc chúng hạ thần càu nhàu một tràng. Mãi tận đến lúc bọn họ đã lải nhải chán chê, hắn mới chuyển sang một thực khách, hỏi: "Có ngoại sự bẩm lên không?"

Thực khách nọ tiến lên một bước, chắp hai tay, cao giọng to rõ: "Tề công tử Dật đã trên đường về đất Tề, Tần thái tử Diễn được sự giúp đỡ cũa chúng ta, từng bước đứng vững. Cảnh nội nước Sở vẫn chưa có tin tức truyền ra."

Hắn nói tới đây, dừng lại một chút, lại tiếp: "Thập Tam công chúa cho mời thêm nhiều tân khách, thâu đêm phóng túng, cũng có qua lại mật thiết với người Tần."

Thực khách nói đến chỗ này, giương mắt lặng lẽ liếc công tử Kính Lăng.

Trên gương mặt tuấn mỹ của công tử Kính Lăng vẫn trầm mặc lạnh lùng như cũ, cả người tỏa ra một thứ băng hàn khiến bất cứ kẻ nào tới gần người hắn đều bất giác cảm thấy căng thẳng.

Lúc này, sau khi nghe được chuyện về cô em gái mình thương yêu nhất, vẻ mặt hắn vẫn không chút thay đổi, đương thời khắc thực khách nọ còn lo sợ bất an, âm giọng lạnh lùng của công tử Kính Lăng đã vang lên, "Nói thật là được, không cần phỏng đoán ý ta."

Đây là một sự chỉ trích.

Mặt thực khách lộ một tia xấu hổ.

Hắn vội vã cúi đầu, chắp tay đáp: "Tạ công tử chỉ dạy."

Hắng giọng một hồi, hắn lại thưa: "Tề Nghĩa Tín quân trên đường về thì gặp phải Đạo Tá mai phục."

Vừa tới đây, công tử Kính Lăng đang trầm băng sắc diện vụt cái ngồi thẳng người.

Động tác của hắn quá đột nhiên! Đột nhiên đến độ nằm ngoài dự đoán của tất cả.

Nhất thời, chúng thực khách ai nấy nhìn nhau.

Công tử Kính Lăng vừa thẳng người dậy, liền đối diện với ánh mắt của chúng nhân. Hắn dường như biết mình thất thố, liền bưng lấy ly rượu trên kỷ lắc mấy cái, thân thể lần thứ hai dựa vào tháp, từ từ mà rằng: "Nói rõ đi."

"Dạ."

Thực khách tiếp tục: "Nghĩa Tín quân hiển nhiên đã sớm biết có mai phục, không chỉ mượn từ chỗ Xử Chí chiến xa kiếm khách, còn trận địa sẵn sàng nghênh địch, một đường phi xe mà qua."

Hắn nói tới đây, lại cẩn thận đánh giá công tử Kính Lăng.

Vừa liếc qua, hắn liền đối diện với ánh nhìn chòng chọc u mịch của công tử Kính Lăng. Cấp tốc thu mắt về, hắn lại tiếp: "Cuối cùng, Nghĩa Tín quân phóng hỏa vào rừng, sau khi làm thương vong mấy chục tên Đạo Tá, thì bất chiến mà lui."

Tới đây, giọng hắn chợt ngưng.

Thẳng một hồi lâu, ngữ điệu có phần khản đặc của công tử Kính Lăng mới từ từ vang lên, "Tiếp tục."

"Vâng."

"Sở công tử Bất Ly không kiêng dè truyền loan mỹ sắc của Nghĩa Tín quân và cơ của hắn. Nói rằng nghe đâu cả Sở vương cũng từng động lòng.

"Sứ giả Thái hầu vừa mới vào Lâm Truy, nhân vì sẩy câu bất kính với Nghĩa Tín quân lúc đó còn ở Tân Điền mà bị Tề hầu cắt tai quẳng ra ngoài. Phía Thái có lời chê bai."

...

Trong tiếng báo cáo thao thao bất tuyệt, thư phòng trở nên rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

Công tử Kính Lăng cúi đầu, mặc cho ánh nắng xuyên qua song cửa lạnh lùng chiếu lên mặt hắn. Hiện tại đang giữa tháng sáu tháng bảy, rõ ràng dương quang tựa lửa, vậy mà khi tỏa trên người trên mặt hắn lại xuất hiện mấy phần lãnh ý.

Luồng hàn khí ấy khiến cho chúng thực khách càng thêm khó thở. Rõ ràng bên ngoài nóng như thiêu như đốt, nhưng bọn họ chỉ cảm thấy thư phong âm trầm buốt giá như băng.

Nửa ngày, âm giọng của công tử Kính Lăng chầm chậm cất lên, "Tốt."

Đây là muốn bọn họ rời khỏi.

Chúng thực khách đã chờ không kịp, từng kẻ một khom lưng lui đi.

Bọn họ vừa rút, Dược công liền nhanh chân bước vào.

Lão vung tay, sau khi ra hiệu tả hữu đều thối lui thì tiến tới trước mặt công tử Kính Lăng, khụy gối xuống, rạp mình trên đất trầm giọng mà thưa: "Trong ba tháng này, công tử không gần phụ nhân, không lộ mặt vui, phải chăng là còn nhớ nhung Nguyệt cơ?"

Trong ngữ khí của Dược công tràn trề thất vọng, cùng hoang mang tột độ.

Công tử Kính Lăng không nâng đầu, lạnh nhạt đáp: "Không có chuyện như thế."

Dược công lại không chịu bỏ qua, lão thoắt ngẩng mặt, ngang nhiên mà chất vấn: "Trong ba tháng này, những cơ được công tử sủng hạnh có bảy người. Song, bảy phụ nhân vào trướng mới chỉ một khắc, liền bị công tử đuổi ra. Dám hỏi công tử có việc này chăng?"
(Editor: công nhận làm vua một nước muốn ngủ với ai cũng bị chất vấn)

Dược công vừa nói tới đây, Kính Lăng công tử liền vụt đứng dậy, Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Dược công, gằn giọng quát: "Chuyện phụ nhân, tự ta có chủ trương! Công hỏi chuyện nội uyển của ta, giường chiếu của ta, không khỏi quản quá rộng rồi!"

Dứt lời, hắn chẳng chờ Dược công phản ứng, liền phất tay áo, nhanh chân ra khỏi cửa phòng.
-------------------o------------------

Chương 170: Thần tiên giai khách, mỹ cảnh nhường vậy, hà cớ dấy phong ba?

Chớp mắt, Vệ Lạc đã đến Tề hơn hai tháng.

Trong hai tháng này, nàng vẫn ngoan ngoãn ở trong phủ Nghĩa Tín quân, chưa từng tham gia bất cứ yến hội nào, ngay cả ra phố cũng không.

Song dù là thế, mỗi một ngày đều sẽ có những du hiệp các nước lẻn vào phủ bị người quẳng ra.

Mỹ danh của nàng quả thực đã vang dội quá mức, toàn bộ Tề đô, ai ai cũng bàn tán xôn xao về mỹ phụ Nghĩa Tín quân đã dùng hai thành đổi lấy này. Những du hiệp nọ chính là những phường háo sắc bị mỹ mạo của nàng hấp dẫn.

Vậy nhưng gã háo sắc tên tuổi lớn nhất võ công mạnh nhất — kiếm khách áo trắng thì lần này dường như đã bốc hơi, căn bản không hề bắt gặp hành tung của y. Thậm chí đôi lúc Vệ Lạc còn hoài nghi có khi nào y đã rời đi luôn rồi chăng.

Đối với người Tề mà nói, Nghĩa Tín quân tuy còn trẻ, song có thể từ hai năm hành động của hắn trông ra, hắn đã hoàn toàn xứng với danh nhất đại năng thần (một đời bề tôi tài cán). Dù rằng vẫn thường xuyên có những cựu thần nhằm vào hắn đột nhiên bỏ mạng, song chính lệnh thi hành hai năm qua ở nước Tề đã làm thu nhập của bách tính, thu nhập của hầu thất rõ ràng tăng lên, sức ảnh hưởng của cả quốc gia giữa chư quốc cũng hoàn toàn nâng cao.

Một quyền thần không hồ đồ mê muội như hắn, lại đồng ý mất lớn như thế đổi lấy một cơ, có thể tưởng tượng cơ này nghiêng thành nghiêng nước dường nào, kinh thế tuyệt diễm dường nào.

Hiện tại đang là tháng tám, tháng chín, thoảng trong khí trời đã se lạnh.

Vệ Lạc biếng nhác trốn trong hậu hoa viên, không thể ra phủ, không có việc gì làm, nàng đành dùng toàn bộ tinh lực cho hậu uyển của Nghĩa Tín quân — đây là hậu uyển của riêng cá nhân nàng, ngoại trừ số ít thị tỳ, thì chỉ có mình nữ chủ nhân là nàng. Không có cơ, chẳng có thiếp, chẳng có bất cứ nữ nhân nào có thân phận tồn tại, ngoại trừ nàng.

Hậu uyển như thế khiến Vệ Lạc dấy nhiệt huyết tràn trề muốn cải tạo.

Thế nên, nàng chỉ huy thị tỳ, dọn dẹp kỹ càng một lượt hậu uyển, ngay cả cành cây, bãi cỏ cũng cắt tỉa. Sau hoa viên, nàng còn dùng đá tảng chồng lên làm hòn giả sơn, từ sau dẫn ra một suối nước, đặt song song giữa hai tàng cây hai bàn đu dây. Bàn đu dây này đương nhiên là chờ sau khi Tố quay lại sẽ chơi cùng nàng.

Bấy giờ đương mùa hoa sen nở rộ, nàng ra lệnh cho nhóm thị tỳ vây bốn xung quanh hồ lớn trong hậu hoa viên, dùng đá sỏi rải trọn bờ hồ dài mấy chục bước. Có ven bờ trải đá cuội thế này, nàng có thể chân trần giẫm vào hồ, đưa tay với hái những đóa sen đang thướt tha khoe sắc kia.

Trong hồ vốn có một cái đình, có hành lang gấp khúc nối tới. Sau khi xử lý xong toàn bộ đám cành lá trôi nổi trong nước, nàng liền làm lấy một chiếc thuyền con, sau đó, lại mang kỷ gỗ dạng tròn như bàn xay lên thuyền. Thuyền trúc dễ thấm nước, tháp sẽ bị ướt, thế là nàng liền dùng một miếng gỗ nhỏ cố định phía trên, biến kỷ thành ghế thay cho tháp.

Chuỗi ngày như thế, tiêu dao dường bao.

Tiêu dao đến đỗi Vệ Lạc đã quên mất chính bản thân mình đang ở đâu, mỗi ngày vừa mở mắt ra, nàng liền tràn đầy phấn khởi chạy tới hậu uyển, suy tính sửa sang thêm nữa.

Khoảng thời gian này, Nghĩa Tín quân cho nàng rất nhiều những thứ tiền bạc như hoàng kim, trân châu cùng đao tệ, mặc nàng dùng. Chẳng qua Vệ Lạc cũng không đụng tới.

Nàng không muốn tăng thêm gánh nặng cho hắn, lại nói, giữa thời loạn lạc lo được sớm chẳng lo được muộn này, thì có là hoa phủ tốt nhất cũng chỉ là nơi ở tạm, chẳng cần thiết phải chăm chút quá mức làm gì.

Ngày đó, Nghĩa Tín quân từ bên ngoài vội vã lao vào phủ.

Trên gương mặt hoa mỹ của hắn đẫm sắc sầu lo, hàng mày rậm nhướng cao kia, đôi mắt hoa đào hẹp dài kia, cũng đong đầy âm trầm.

Song, hết thảy những thứ ấy, sau khi bước vào hậu uyển, đều biến mất toàn bộ.

Hắn ngẩng đầu nhìn bàn đu ở khắp nơi trên đường râm bóng cây, khóe miệng không khỏi giương lên. Hắn sung sướng ngắm nhìn tất thảy những thứ ấy, bước chân nhanh hơn, có phần gấp gáp đi đến hậu hoa viên.

Chỉ chốc lát, hắn liền tới bờ hồ.

Quả nhiên.

Vệ Lạc đương lười nhác ngủ trên thuyền con, mặc nó để mình chòng chành từng đợt trên mặt nước.

Y bào rực lửa của nàng, đã bị nước hồ ướt hết cả. Thế mà nàng lại phảng phất chẳng cảm giác gì đến, chỉ lấy một chiếc lá sen lớn đậy lên mặt, che gọn một khuôn mặt nhỏ nhắn mê người ấy. Đầu nàng cũng thoải mái để trên chiếc gối bằng lá sen. Nếu chẳng phải bàn tay như ngọc khiết, đường nét căng mịn hoàn mỹ còn đương với cao lên khung trời, đung đưa, Nghĩa Tín quân gần như cho rằng nàng đã ngủ.

Bắt gặp cảnh này, hắn không tự giác dừng bước chân.

Nghĩa Tín quân si ngốc mà nhìn, nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng rõ, càng ngày càng rõ.

Chỉ chốc lát, hắn chậm rãi xoay người, toan chuẩn bị cứ vậy rời đi.

Hắn mới đi một bước, âm điệu êm ái mà lả lướt, lộ vẻ biếng nhác của Vê Lạc liền vang lên, "Tố? Chàng đã về rồi."

Tố khựng lại.

Hắn quay đầu về phía nàng, thấy mỹ nhân đã bỏ lá sen xuống, một đôi mắt mặc ngọc từ giữa khóm lá dò hỏi đưa tới, đảo vòng nhìn hắn.

Hắn ngây dại.

Một suối tóc đen dán vào cần cổ ngọc khiết, trên gương mặt bé bỏng hây đỏ lãnh diễm, từng chuỗi nước mưa theo sống mũi, thái dương, khóe môi lăn về phía xương quai xanh, bào phục rực lửa dẫu mỹ lệ loá mắt, xong lại ướt át dán lên cơ thể hoàn mỹ yểu điệu của nàng. Bên xanh lá hồng hoa tôn lấy, mỹ nhân kiều vẻ hoa, hoa ánh sắc mỹ nhân, thực khiến người ta vừa trông mà say lòng.

Vệ Lạc chỉ chống nửa người lên, chớp mắt hạnh, chăm chú đánh giá hắn. Nhìn rồi, tay phải nàng liền cắt vào nước.

Một động tác ấy, nàng vận lên một phần nội lực. Thế là chiếc thuyền lá con liền biến thành mũi tên phi qua, nhắm về chỗ Nghĩa Tín quân đang đứng.

Thuyền đè lên hoa lên lá, tới lúc cập bờ chỉ nghe kêu nhẹ một tiếng. Vệ Lạc thong thả đứng lên, cứ thế để chân trần, khoác tóc ướt, trên gương mặt tuyệt mỹ nhạt cười trong veo, mắt huyền dờn sóng nhìn hắn.

Đương khi Nghĩa Tín quân còn ngẩn ngơ, Vệ Lạc nghiêng đầu, nghịch ngợm chớp chớp mắt với hắn, cười tủm tỉm mà rằng: "Phu quân, sao không thượng thuyền mà xem? Hôm nay không ánh dương dày vầng mây, gió mát hiu hiu nhẹ bay, hương sen thanh trong đưa thoảng, sóng nước dềnh dàng chẳng lay, đúng là ngày lành cảnh đẹp."

Vừa nói, nàng vừa chớp chớp mắt hạnh, thực sự là khiến người mê mẩn khôn miêu khôn tả.

Nghĩa Tín quân không kìm được nhanh chân về hướng nàng, sau khi thả người lên thuyền thì đưa tay vòng lấy eo nhỏ, cúi đầu hôn gò má nàng, cười nói: "Lạc quả là nhàn nhã."

Vệ Lạc cười hì hì.

Vừa cười, nàng vừa đẩy Nghĩa Tín quân ngồi lên ghế gỗ, dưới chân tiềm vận nội lực, con thuyền liền như mũi tên lướt qua đầy hồ hoa lá, đi tới chính giữa hồ.

Vừa đến nơi, xa xa mờ ảo bóng núi xanh, vòm trời vời vợi mây lững lờ, in vào hồ nước, in vào cả mắt người. Ngày hôm nay là một ngày râm khó được, gió vừa thổi, tích tắc mát lạnh thấu người.

Nghĩa Tín quân như cảm thấy, hết thảy buồn phiền bất an, vào lúc này đều đã bị lấp đi.

Bấy giờ, Vệ Lạc chân trần vòng đến phía sau hắn, nàng đưa tay đặt lên vai hắn, vừa nhẹ nhàng xoa bóp, vừa hỉ hả cười: "Phong cảnh thế nào?"

"Đúng là tiên cảnh."

Được hắn tán dương, Vệ Lạc liền bật cười khúc khích.

Giữa tiếng cười của nàng, trên mặt Nghĩa Tín quân tràn ánh cười ấm áp, rực rỡ vô tận, xán lạn vô tận.

Chỉ là, hốc mắt lại hơi ướt.

Hắn đưa tay đè lại bàn tay đang xoa nắn vai của Vệ Lạc, cúi đầu, hôn lên ngón tay non mềm như đầu hành của nàng, lẩm bẩm: "Chẳng biết bao giờ, mới có thể quên đi tất cả, cùng Lạc ngao du trọn ngày?"

Đôi môi như cánh hoa của hắn, cứ vậy mà đậu trên tay nhỏ bé của nàng. Nhẹ nhàng giữ lấy, ôn nhu giữ lấy, trong động tác cẩn thận từng chút một, mang theo hạnh phúc cùng thành kính.

Vệ Lạc cảm giác được sự thành kính của hắn.

Chẳng kể khi nào, nàng chỉ cần cảm giác được một điểm này, trái tim sẽ vững vàng hẳn.

Đúng, nàng sẽ vững tâm. Tới thế giới dù mới chỉ mấy năm, nhưng trái tim nàng vẫn luôn treo lơ lửng, vẫn luôn mắc trên không, bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu đều chuẩn bị gánh chịu biến cố đáng sợ nhất.

Thế nhưng, sự thành kính của hắn, lại làm cho Vệ Lạc cảm nhận được bình yên.

Hai người đều không nói gì.

Một tay Vệ Lạc bị hắn hôn, ngậm như thế, không thể làm gì khác hơn là bất động. Nàng chỉ dùng bàn tay còn lại nhẹ nhàng xoa vai hắn.

Gió êm nhẹ lướt, sóng nước lăn tăn, núi xanh mờ ảo, mây trôi lững lờ.

Khoảnh khắc này, trời cùng đất vĩnh hằng, khoảnh khắc này, núi hoà nước rực rỡ,

Gió thổi tung tay áo trường bào của hai người, thổi tung bào phục đỏ lửa của Vệ Lạc, thổi bay trường bào trắng thuần của Nghĩa Tín quân, khiến cả hai sắc rực đỏ trắng khiết đan xen vào nhau, thuận gió phất phơ, khác nào đâu người chốn thần tiên.

Cũng như những quyền quý khác, phủ của Nghĩa Tín quân rất lớn, hồ núi đều nằm trong phạm vi phủ đệ của hắn. Có điều không giống với phủ công tử Kính Lăng chính là, những cảnh non xanh nước biếc này, không bị hắn hoàn toàn rào hết.

Chiếc thuyền con xuôi dòng mà chảy, thuận gió mà trôi, ánh nước lấp loáng. Trên không trung, từng con bạch hạc chao liệng bay qua, sải cánh ưu mỹ mà thảnh thơi. Lúc bắt gặp một đôi tuyệt sắc này thì cũng tựa như bị vẻ đẹp đoạt cả thiên địa tạo hoá ấy kinh động, liên tiếp kêu lên.

Cũng không biết qua bao lâu, mãi tận đến khi con thuyền đã cách vùng sen hồ kia rất xa, mãi tận đến khi núi non tận bờ đối diện dần dần gần lại, mãi tận đến khi y bào bị nước thấm ướt trên người Vệ Lạc khô hơn nửa.

Vệ Lạc mới chậm rãi quỳ xuống, nàng quỳ gối phía sau Nghĩa Tín quân, kề khuôn mặt nhỏ nhắn lên bờ vai hắn, vươn đôi tay nõn nà ôm cổ hắn, thì thầm, dịu dàng cất lời: "Lúc quân đến, bước chân hớt hải vội vã. Thấy ta thanh nhàn, lại không lên tiếng liền toan quay về." Âm giọng nàng rất nhẹ rất êm, dường một tia gió xuân hài hòa thổi qua, "Quân ắt có chuyện khẩn yếu, phiền não, có thể nói ra chăng?"

Nàng êm dịu nói đến đây, Nghĩa Tín quân lại cứng đờ người, thật lâu không trả lời.

Lúc này, không trung lóe lên một vệt kim sắc, mặt trời đã ra, hồ nước bị ánh dương chiếu, đã đôi phần chói mắt.

Thật lâu thật lâu sau đó, ngữ âm trầm thấp khàn khàn của Nghĩa Tín quân vang lên, "Vừa nãy mật thám truyền tin", nói tới chỗ này, hắn khó khăn nuốt nước miếng, do dự một hồi, mới cay đắng mà rằng: "Sở vương nghe được mỹ danh của nàng, muốn nhằm ta đòi nàng, Sở sứ đã trên đường đi."

...

Rất lâu sau, Vệ Lạc nuốt nước miếng, khẽ hỏi: "Còn gì không?"

Ngữ điệu nàng, lại trầm ổn khôn cùng.

Sau khi hỏi ra miệng, Vệ Lạc cười cười, từ từ cất tiếng: "Chàng lấy hai thành đổi ta, chẳng có lẽ, Sở vương liền vô duyên vô cớ muốn ta thế này ư? Hắn chuẩn bị trả cái giá lớn đến đâu?"

Nghĩa Tín quân nhắm mắt, một lát mới khản đặc đáp lời; "Hắn không chuẩn bị trả giá gì cả!"

Vệ Lạc ngẩn ra.

Đảo mắt, nàng bật cười nhẹ, tiếng nói vẫn trong trẻo như cũ, vẫn trầm ổn an tĩnh như cũ. Tiếng cười kia, tựa như kỳ tích vậy, khiến trái tim Nghĩa Tín quân vững vàng hẳn.

Sau khi cười hai tiếng, Vệ Lạc hừ giọng nói: "Không trả giá? Xem ra, Sở là muốn chinh chiến với Tề đây!"

Nghĩa Tín quân cứng người.

Hắn vụt quay đầu lại, nhìn Vệ Lạc hỏi: "Sao lại nói lời ấy?"

Vệ Lạc cười khẽ, đôi mắt hắc ngọc kia, trắng đen rõ ràng, khác nào thanh tuyền trong vắt nhất sáng ngời nhất đất trời, thật sự khiến người vừa thấy liền yên lòng.

Nàng nhẹ cười, hơi híp mắt hạnh, đáp: "Sở biết rõ chàng là quyền thần nước Tề, trên đất Tề một chữ như chín đỉnh. Hắn lại không muốn ra bất cứ đánh đổi mà đòi ta từ chàng. Chàng tất nhiên là không chịu. Không chỉ là chàng, Tề hầu và chúng quyền quý cũng sẽ không đồng ý. Theo lẽ đó vừa ra, Tề tất bị thiên hạ chư hầu khinh chê! Biết rõ không thể được lại còn đi, tất có mưu đồ. Ta xem Sở vương là muốn dùng điểm này làm cớ, dấy binh với Tề thôi..."

Nghĩa Tín quân nghe đến đó, thở dài một tiếng, cảm khái một câu: "Lạc, quả nhiên chẳng phải người thường." Dừng một chút, hắn gật đầu tiếp: "Không sai, Sở xác thực muốn dấy binh với Tề! Thứ nhất, nước Thái thuộc địa của Sở bị Tề hầu làm nhục, Sở muốn đánh phạt sự bất kính của Tề! Thứ hai, Tề có nàng, có ta", tới đây, trên gương mặt hoa mỹ của Nghĩa Tín quân lóe lên một tia cười gằn, một tia hận thù, một tia sát cơ, "Thế nhân đều đồn đãi, hai ta hoa diễm vô song, Sở vương đều muốn chiếm cả hai!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro