Chương 171: Vệ Lạc muốn chết? + Chương 172: Khắp thành khúc bi ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: truthblue82

Chương 171: Vệ Lạc muốn chết?

Vệ Lạc quỳ sau lưng Nghĩa Tín quân vươn tay nhỏ bé mịn màng như đầu hành ra, nhẹ nhàng xoa đầu mày đối phương, thì thầm: "Quân đừng tức."

Nàng nói vô cùng đơn giản, chỉ có ba chữ như thế.

Nhưng, nàng lại ôn nhu đến thế, khi nàng ôm hắn như thế, cơ thể thơm mềm tựa vào sát sao, khi đôi tay nhỏ bé mơn trớn hàng mày hắn, sẽ mang theo một hương thơm, một sự ôn hòa khoan thứ khiến lòng người yên bình.

Dưới sự vuốt ve của nàng, Nghĩa Tín quân nhắm mắt lại, khóe môi đương mím thành một đường, tỏa ra sát ý bất giác giương lên. Đây chính là điểm yếu của hắn, dẫu có lòng rực lửa giận, nhưng vẫn sẽ tuôn ra một tia nước ấm áp mà thôi.

Đây chính là thứ hắn khát khao hắn ao ước, là thứ hắn vẫn vững lòng không chuyển tìm kiếm.

Đã từng biết bao đêm dài, từng những khi đường xa tiến bước, khi vô số lần hắn muốn từ bỏ, hắn lại nhớ tới ánh mắt mặc ngọc ôn nhu một khoảng khắc, lại khoan dung điềm tĩnh kia nơi phủ công tử Kính Lăng, và rồi hắn lại tưởng về chủ nhân đôi mắt ấy, đang đợi hắn tới cứu giúp, tới mang cho nàng hạnh phúc.

Tức thì dẫu mình vết thương đầy người cùng bể dâu, hắn cũng lập tức hiển hiện một nụ cười, đối diện với đày đọa giày vò lần nữa.

Rốt cuộc giờ đây, hắn lại có lại một lần nữa.

Nghĩa Tín quân nhắm mắt, gạt hết thảy tâm tư ra sau, chỉ toàn tâm toàn ý cảm nhận đôi tay mềm mượt xoa vuốt.

Bấy giờ, tiếng nói khác nào gió xuân của Vệ Lạc vang lên bên tai hắn, "Chư công tử nước Sở có hòa thuận không? Phe phái các công khanh thế nào? Uy vọng Sở vương ra sao? Mọi nội tình, mong quân giải thích cho tỏ."

Âm giọng nàng quả thật gió xuân, để hắn chìm đắm vào ấm áp.

Được tay nhỏ bé thơm hương xoa bóp, giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến, hòa với gió trong, với sóng biếc, đã chẳng còn ý nôn nóng ban đầu.

"Sở xưng bá đã nhiều năm, quốc nội bè phái chẳng hết, lấy công tử Ngô, công tử Cập cầm đầu, công tử Ngô do Tấn cơ sinh ra, công tử Cập do Tề cơ sinh ra. Trong nhóm công khanh, cũng phân thành ba phe phái lớn. Căn cứ theo lời mật thám, lần này công Tề, trong nước Sở mỗi người mỗi thuyết, cũng không ít người chủ trương công Tấn. Song Sở vương muốn dùng ta và nàng lắng lại những điều tiếng ấy, nên mới có chuyến đi sứ lần này."

Vệ Lạc chỉ lặng thinh mà nghe.

Một hồi sau, chờ đến khi Nghĩa Tín quân đã dừng lại, nàng mới ôn nhu hỏi: "Sở sứ, có thể hành thích chứ?"

Nghĩa Tín quân ngẩn ra. Hắn kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn Vệ Lạc.

Bắt gặp đôi mắt mặc ngọc hắc bạch phân minh của nàng, hắn trầm ngâm.

Nửa ngày, hắn lắc đầu, đáp: "Lần này Sở sứ xa giá gần trăm, tùy tùng gần vạn, khó mà diệt hết."

Nghĩa Tín quân dù sao cũng là kẻ thông minh, lập tức đã rõ ý Vệ Lạc. Nếu như Sở sứ nửa đường bị đạo phỉ diệt sạch, đó không chỉ là đả kích với uy danh nước Sở, hơn nữa cũng tranh thủ được thời gian cho Tề đối phó chiến sự.

Vệ Lạc chìm vào suy tư.

Trong sóng nước, con thuyền chao nhẹ từng dợn từng dợn, chỉ một điểm không hoàn mỹ chính là, thái dương trên không đã ló ra, nắng vàng rực rỡ chiếu vào mặt nước, ánh sóng chói mắt, chiếu vào người cũng đã thấy hơi nóng.

Bấy giờ, Vệ Lạc thở dài một tiếng.

Nghĩa Tín quân nghe tiếng nàng thở dài, liền vội vàng quay đầu lại. Hắn đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi môi như cánh hoa đặt trên chóp mũi nàng, khẽ khàng lẩm bẩm, đau lòng mà rằng: "Lạc, mọi sự có ta rồi, hà tất nàng phiền muộn?"

Nói tới đây, giọng hắn đã vương phần cay đắng.

Bởi, chỉ cần Sở sứ vừa đến, chỉ cần người Tề cự tuyệt, chỉ cần chiến sự dấy lên, cái danh hồng nhan họa thủy này của Vệ Lạc, sẽ bị thu phát thất (phòng văn thư) đưa lên sử sách, nàng sẽ trở thành phụ nhân họa hại nổi danh như Bao Tự, Tây Thi thôi.

Thậm chí chẳng cần chiến sự xảy ra. Chỉ cần Sở sứ vừa đến, chỉ cần câu cầu nơi miệng họ thốt ra, Vệ Lạc sẽ ngồi vững tội danh này ngay thôi, hết thảy, sẽ không thể cứu chữa.

Đây là điểm hắn hận thấu, nhưng lại nhất thời chưa nghĩ ra được thượng sách ứng phó. Dù thế nào đối với hắn mà nói, trao Vệ Lạc ra như vậy, về công về tư đều tuyệt đối bất khả.

Vệ Lạc cảm thấy hơi thở ngọt ấm thanh trong của hắn phả vào mắt, cảm nhận được nỗi căng thẳng tự trách của hắn thì không khỏi mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười ấy của nàng, nào khác trăm hoa đua nở đâu.

Một nụ cười đầy diễm lệ, mà mấu chốt hơn nữa, đó là một nụ cười đã buông lỏng trọn vẹn.

Nghĩa Tín quân ngẩn ra. Hắn buông bàn tay đang nâng mặt nàng, nhíu mày ngạc nhiên: "Nàng có thượng sách?"

Vệ Lạc ngậm cười, sóng mắt đưa đẩy: "Đúng vậy."

Đương lúc Nghĩa Tín quân hãy còn hoài nghi, Vệ Lạc khẽ chớp rặng mi dài, cánh môi nhỏ xinh sát lại, hôn lên mi tâm của hắn, thở dài: "Kỳ thực, là kế sách hạ thần chàng từng đưa ra."

Hạ thần ta từng đưa ra?

Nghĩa Tín quân ngạc nhiên nhìn Vệ Lạc, thầm nghĩ: Ta vừa mới nói cho nàng biết chuyện này, nàng lại chẳng phải thuận phong nhĩ thiên lý nhãn, làm sao biết hạ thần ta từng ra kế sách gì tốt?

Bắt gặp biểu cảm ngạc nhiên của hắn, Vệ Lạc lại yêu kiều mỉm cười. Nàng đưa tay ôm cổ hắn, than thở: "Tố của ta, chàng là do quan tâm tắc loạn đây mà, bất kể lần này họa từ đâu mà tới, thì cũng chỉ là người Sở chuẩn bị lấy phụ nhân ta đây ra làm cớ mà thôi. Hạ thần của chàng, nhất định có người từng kiến nghị trước khi Sở sứ đến thì giết ta đi?"

Nàng nói rất nhẹ nhàng hời hợt. Nhưng ba chữ "giết ta đi" ấy, lại là trông mà đau lòng.

Khuôn mặt hoa mỹ của Nghĩa Tín quân trắng bệch, hắn vội vàng mở miệng muốn phản bác, hắn muốn nói, đúng là có lão thần kiến nghị như thế, song đã bị hắn bác bỏ rồi, hắn muốn nói, đây thuần túy chỉ là nói xằng nói càn, nàng đừng để trong lòng.

Hắn vừa há miệng, Vệ Lạc liền đưa ngón trỏ trắng muốt, giữa các khớp vẫn còn mũm mĩm thịt, nhẹ nhàng đặt lên bờ môi hắn, ngăn lại lời hắn. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc bất an của hắn, Vệ Lạc nhìn hắn chớp chớp mắt, cười bảo: "Tố, chàng quả là người trong cuộc thì mơ hồ mà, chàng quên, ta biết dịch dung à."

Tố ngẩn ra, trong giây lát con ngươi rực sáng.

Vệ Lạc khóe miệng tủm tỉm, thầm nghĩ: Không chỉ là ta biết dịch dung, mà còn tên háo sắc xuất quỷ nhập thần kia nữa, ta không tin y không có quan hệ với Kiếm Cữu, y nhất định là một trong số những cao thủ.

Âm sắc mềm nhẹ của Vệ Lạc, hòa với sóng nước ôn hòa truyền đến: "Chuyện đến nước này, ta không thể không chết, ta chung đường với chàng, chẳng biết sẽ đưa tới bao người dò xét. Ta vừa chết, nước Tề không việc gì mà chàng cũng không việc gì."

Nghĩa Tín quân gật đầu: "Kế sách này có thể dùng."

Vệ Lạc lại tiếp: "Sở muốn đối binh với Tề, một là vì chuyện người nước Thái, hai là vì ta và chàng. Chàng phải tức khắc phái sứ sang gặp Chu thiên tử, Sở vương, Thái hầu; ra sức chỉ trích Thái sứ ngôn lời bất xứng, dám ở trước mặt người Tề nhục mạ đường đường Nghĩa Tín quân chàng, chàng đường đường là đấng trượng phu, há dung một gã đi sứ xỉ nhục? Để cho Chu thiên tử, Sở vương nghĩ tới phong phạm đại quốc, ắt phải trao lại chàng lẽ công bằng."

Vệ Lạc vừa dứt lời, Nghĩa Tín quân đã vỗ tay, than rằng: "Cao kế."

Hắn cảm thán mà nhìn Vệ Lạc, bụng nghĩ: Đúng đấy, cái cớ Sở vương dấy binh Tề, chẳng phải là hai cái này sao? Chỉ cần Vệ Lạc giả chết, rồi ta lại xé chuyện Thái sứ nhục mạ ta càng to càng tốt, tốt nhất là chư hầu đều hay. Sở sứ dù có tới được Lâm Truy, đối mặt với tình huống thế ấy cũng cách nào mở miệng?

Sở sứ không mở miệng, Sở vương càng không có cớ hưng binh, nước Tề liền an toàn.

Đảo mắt, hắn lại nghĩ: Sở sứ còn chưa tới, mỹ cơ ta yêu ta quý đã hốt nhiên bạo bệnh mà chết. Chuyện này tính ra vô cùng khả nghi. Chờ tới lúc người người thiên hạ đều biết Sở vương từng muốn đòi ái cơ với ta, chắc chắn sẽ cho rằng nàng là do ta tự tay giết chết, vì chính không muốn để tự thân gia quốc chịu nhục. Đã như thế, dù Sở vương có thầm hận, thì hắn thầm hận có thế nào? Tề Sở hai nước vốn đã chẳng hòa thuận.

Quan trọng nhất đó là, qua chuyện này, thiên hạ tất nhiên sẽ cảm thấy ta vì tôn nghiêm quốc đô, cũng cam lòng hạ thủ phụ nhân hai thành đổi lấy này. Qủa đúng là đường đường đại phu đại cục làm trọng, mỹ sắc chẳng màng.

Hắn càng nghĩ, càng cảm thấy kiến nghị của Vệ Lạc càng có khả năng. Chỉ chớp mắt, nàng đã cân nhắc đến hết thảy mọi phương diện. Cho dù hạ thần hắn tài trí kiệt xuất có nhiều, thì cũng chưa chắc đã so được với Lạc của hắn.

Hắn bây giờ, nếu muốn nói là lo lắng, thì hắn chỉ lo thuật dịch dung của Vệ Lạc không quá quan được, không thể biến một kẻ khác thành hoàn toàn giống nàng mà thôi. Chí ít, trong chúng hạ thần của hắn, thì chẳng hề có một tài năng như thế.

Nửa ngày sau, âm giọng nặng nề của Nghĩa Tín quân vang lên, "Được, tới ngày mai, thế nhân đều sẽ biết cơ của Nghĩa Tín quân bạo bệnh mà mất."

Vệ Lạc yêu kiều mỉm cười, ánh mắt băng lạnh, thấp giọng mà rằng: "Song, lần này, không chỉ là cơ của Nghĩa Tín quân bạo bệnh mà chết, ta còn phải làm cho đường đường công tử Kính Lăng, tự mình dùng hai thành Dương, Dụ tặng lại tay chàng."

Lần này, Nghĩa Tín quân hoàn toàn sững sờ. Hắn không dám tin nhìn Vệ Lạc, vẻ mặt đó, vô cùng vô cùng sửng sốt.

Hắn há miệng toan hỏi, nhưng Vệ Lạc đã đưa ngón tay trắng mịn ra, lần thứ hai đặt lên môi hắn. Nàng trả cho hắn một nét cười thướt tha, một nụ cười này, chẳng hiểu sao lại mang tia rét lạnh.

Vừa cười Vệ Lạc vừa nhẹ nhàng cất tiếng: "Gió thảng thong dong, sóng nước như gương, ánh dương rực rỡ, non hồ một sắc. Giữa tiên cảnh dường vậy, chẳng biết tự bao giờ Vệ Lạc đã nương tựa cùng quân, chuyện sách lược, kế thâm độc, sao chẳng gác lại đợi ngày lại nói?"

Sắc giọng nàng đôi chút khản đặc, ngay cả viền mắt cũng cay cay. Ánh mắt Nghĩa Tín quân phức tạp mà nhìn nàng, hồi lâu sau, hắn hé một nét cười, ngoảnh đầu đi.

Khắc này, hắn thật sự không nghĩ ra được Vệ Lạc có cách gì, có thể khiến công tử Kính Lăng tự tay giao lại hai thành Dương, Dụ. Vậy nhưng, vẻ mặt Vệ Lạc lại hết sức chắn chắn. Nàng ngậm một tia cười đầy thần bí, với tay vòng sát lại cổ Nghĩa Tín quân. Đương khi Nghĩa Tín quân còn đang cúi đầu cân nhắc lời Vệ Lạc, thì nàng đã siết chặt hai tay, vùi mặt vào lưng hắn, bất tri bất giác, một giọt lệ theo khóe mắt nàng chậm rãi chảy xuống.

Chỉ mới rơi một giọt, Vệ Lạc liền quả đoán mở to hai mắt, cố sức ép cho những giọt lệ vòng quanh khóe mi vào trong. Nàng đã thề rằng, sẽ không bao giờ vì gã nam nhân đó mà rơi lệ mà. Mở to mắt hồi lâu, tận đến khi gió hồ đã thổi khô mọi thứ, Vệ Lạc mới cúi đầu, lần nữa vùi mặt thật sâu trên lưng Nghĩa Tín quân. Ấy vậy mà không thể nào hiểu được, cho dù đã phỉ nhổ chính bản thân nhiều lần, nhưng đáy lòng nàng vẫn lóe qua một ý nghĩa: Chẳng biết tin ta qua đời truyền đến Tấn, thì hắn, hắn sẽ bị kích động chút nào hay không? Có khổ sổ chút nào hay không?
-------------------o------------------

Edit: Tiểu Thử
Chương 172: Khắp thành khúc bi ai

Tối ngày thứ hai, phủ Nghĩa Tín quân đột nhiên cập rập hẳn, kiếm khách trong phủ kẻ ra người vào, đại phu trong thành dồn dập được mời tới.

Một hồi náo động, đến nửa đêm thì đột nhiên im bặt.

Ngày thứ ba, mọi người trong thành Lâm Truy đều cảm giác bầu không khí khác lạ!

Bầu không khí thật khác lạ.

Người đi trên đường ai nấy đầy mặt bi ai, đặc biệt du hiệp các nước càng thêm mặt ủ mày chau.

Trong phủ Nghĩa Tín quân người đi kẻ tới vội vã, ai nấy đều không hề che giấu nét đau thương trên mặt.

Đương khi vài kẻ đi đường còn ngạc nhiên, một tiếng khóc thất thanh từ giữa phố vang lên, "Trời xanh nhẫn tâm thay, hồng nhan bạc mệnh! Qua đi vội vã thay, khác nào sương mai!"

Tiếng khóc than vang dội, đầy bi thương, đến sau đã là đồng loạt.

Mọi người theo tiếng mà nhìn, trông thấy năm người Sở, thân mặc bào phục vẽ đủ những hồ núi, những kiểu chữ quái lạ, mặt trời tinh tú, chân đi trần, hông mang thắt lưng bằng đay, tóc rối bù, vừa khóc nức nở vừa đạp ca mà tiến.

Năm người trên tay mang một dải lụa trắng tinh, dải lụa trắng được họ nâng trong lòng bàn tay ấy, theo gió phất phơ.

Bước chân họ trật tự mà tiến, gương mặt tang tóc của họ chan chứa những lệ, quả thực là bi thương tột độ.

Họ vừa đạp ca vừa thẳng đường về phía phủ Nghĩa Tín quân.

Đoàn người lúc đầu chỉ là năm người, càng về sau lại càng nhiều.

Người Sở vốn tính đa sầu đa cảm, những người gia nhập đoàn người trước hết đều là người nước Sở.

Dần dần cả người Tề cũng tiến vào đoàn người, song thành phần chính vẫn là các du hiệp.

Sau cùng đoàn người đã lên đến hơn trăm. Lời ca mà họ cùng xướng vang đã không phải lời văn điếu cũ, mà đã được biên lại tại chỗ. Ấy vậy mà tiếng ca "Trời xanh bất nhân thay, hồng nhan bạc mệnh! Qua đi vội vã thay, kháo nào sương mai!" chưa mài dũa này, chan chứa vô ngàn tiếc hận xót thương này, lại khiến cho tất cả cảm nhận một tia bi thống với thế đạo sống chết vô thường, với đời người hồng nhan bây giờ, xương trắng nay mai, quyền thiếp hôm nay, ăn mày hôm sau.

Nỗi đau thương khiến đoàn người tụ tập thêm đông, càng ngày càng đông, sau cùng đã có tới ngàn người đạp ca diễu hành, khắp thành khúc bi ai.

Tề công tử Trật vừa vào thành liền đụng đầu đoàn người trên. Quy mô đoàn người quá lớn đến độ đường phố chật cứng, đoàn xe của công tử Trật không thể nhúc nhích mảy may.

Y ngạc nhiên vén rèm xe, quan sát những con người đang bi thương tuôn lệ, đau khổ quằn quại. Xem xét hồi lâu mà hắn vẫn không tìm ra một khuôn mặt quen thuộc nào trong đám người ấy cả.

Điều này khiến y có phần ngạc nhiên, giả sử có một vị quyền quý nổi danh nào chết, thì đoàn đưa tiễn cũng không thể nào hỗn tạp đến độ tất cả đều là dân đen. Song nếu chẳng phải một bậc tài đức quyền quý, thì thiên hạ, trong toàn bộ Tề đô này, ai chết đi có thể khiến nhiều người thương tiếc nhường vậy?

Tề công tử Trật cau mày, vẫy tay gọi một kiếm khách tới, nói: "Ra hỏi thử xem."

"Dạ."

Chỉ chốc sau, kiếm khách đã quay lại bên cạnh xe ngựa của công tử Trật, chắp hai tay mà cảm khái:

"Người mất là cơ thiếp của Nghĩa Tín quân!"

"Sao?"

Tề công tử Trật kinh hãi đến tái mặt, y ngẩng phắt đầu lên, không dám tin trừng trừng nhìn kiếm khách. Chỉ trong giây lát gương mặt tuấn tú của y đã trắng nhợt.

Kiếm khách cũng đầy mặt thương tiếc bùi ngùi, hắn lại thở dài một tiếng mà thưa: "Thần cũng không dám tin làm vậy. Tân Điền ngày ấy gặp gỡ, nàng dung nhan rực rỡ, dáng vẻ khí phái, quả là tướng phú quý thậm thay. Một phụ nhân khuynh thành dường vậy, hà cớ mà đi nhanh như thế?"

Công tử Trật mặt trắng bệch, chỉ trân trân nhìn kiếm khách, nhìn miệng hắn mở ra khép lại, nhưng không có lấy một chữ lọt vào tai.

Lúc này tràn ngập trong tâm trong trí hắn, đều là đôi mắt tựa mặc ngọc của mỹ phụ diễm lệ lộng lẫy kia.

Chỉ là một thoáng qua, nhưng một thoáng ấy, đôi mắt mặc ngọc thiên hạ hiếm có, đôi mắt giống hệt một vị cố nhân, đã thân thiết vô cùng, ôn hòa vô cùng mà nhìn y.

Phụ nhân như thế sao có thể nói chết là chết?

Nghĩ tới đây y liền xốc màn xe, nhanh chân đến trước mặt một kiếm khách, trầm giọng ra lệnh: "Đưa ngựa cho ta."

"Vâng."

Kiếm khách vốn đang hết nhìn Đông nhìn Tây liền vội vàng nhảy xuống ngựa giao cho công tử Trật.

Đang lúc công tử Trật dợm vắt người lên ngựa thì một lão thần liền vội vàng tiến tới. Lão chắp tay về phía công tử Trật hỏi: "Công tử muốn đi đâu?"

"Phủ Nghĩa Tín quân!"

Công tử Trật vừa phun vài chữ này ra thì không nói thêm, thúc ngựa lách qua đám đông, vó ngựa tung bụi chẳng mấy chốc đã biến mất trước mặt mọi người.

Lão thần quát lớn: "Mau đuổi theo!"

"Dạ!"

Người trên đường thật sự quá đông, hơn nữa ai nấy đều thương tâm tột độ. Y mới thúc ngựa chưa được trăm bước liền bắt gặp phía trước giữa đường, một người Sở đang nằm ngửa mặt lên trời chắn ngang. Người Sở nọ cứ thế mình trần nằm giữa phố, mặt nhòa những lệ, như thể trần đời đã không còn gì luyến tiếc. Hắn trợn trừng nhìn lên trời, cao giọng kêu gào đau đớn: "Trời xanh bất nhân thế! Đời đó mà mong manh! Một trang tuyệt sắc nhường vậy, tuyệt sắc đến nghiêng nước nghiêng thành, mà ta chưa hề chiêm ngưỡng, sao có thể chết rồi? Ôi ôi ôi.... Sao nàng có thế chết rồi?"

Nỗi bi thương khóc lóc, bất giác đã lây sang công tử Trật. Gương mặt tuấn tú của y càng thêm nhợt ra, hai mắt chát chúa, trong đầu lại hiện lên đôi mắt mặc ngọc trong veo ấy.

Một đường đi có người khóc than nức nở, có kẻ mình trần kêu gào chẳng dứt, có người ngửa đầu nốc rượu, khắp phố đảo điên điên đảo, tựa như tất cả, trong thời khắc này, đem mọi thảy sợ hãi với tử vong, lưu luyến với mỹ sắc mà trút ra.

Có quá nhiều kẻ đều trong trạng thái ấy, dường như cả thành ai nấy đều trầm mình vào bi thương, thế nên công tử Trật cưỡi ngựa chạy qua không hề suôn sẻ chút nào.

Y tránh trái tránh phải, rốt cuộc mất gần nửa canh giờ mới tới được phủ Nghĩa Tín quân.

Trong phủ Nghĩa Tín quân rất náo động. Bên ngoài chen chúc những xe là ngựa, quý nhân ra ra vào vào, dù họ vẫn ăn mặc như ngày thường, không hề có ý vì một cơ thiếp mà để tang, nhưng nét mặt ai nấy đều vô vàn thương tiếc.

Công tử Trật mau chân nhảy xuống ngựa, cũng không thèm buộc dây cứ thế bỏ mặc tuấn mã ở đấy, vội vã chạy tới đại môn phủ Nghĩa Tín quân.

Dù sao thân phận của y cũng không tầm thường.

Thế nên vừa khi công tử Trật xuất hiện trước cổng, một kiếm khách đã nhanh chóng cao giọng truyền báo: "Công —–"

"Công tử Trật đến —-"

Tiếng khóc thương khắp viện đột nhiên im bặt.

Vô số cặp mắt hướng về phía y, chẳng qua lúc này công tử Trật không rảnh để ý những kẻ này.

Y chỉ muốn biết, mỹ cơ với đôi mắt mặc ngọc kia, có thật sự chết rồi hay không.

Sao nàng có thể dễ dàng chết như thế?

Thình lình, mặt hắn trắng bệch ra, môi mím thành một đường, vành mắt chát đắng, vì người chết chỉ là một mỹ cơ tầm thường, không danh chẳng phận, thế nên linh đường của nàng chỉ được đặt tại một góc khuất mắt nhất trong phủ Nghĩa Tín quân. Công tử Trật chưa lại gần đã nghe một tràng tiếng chuông vang, dồn dập mà xa xăm, hòa cùng bài kinh xướng cầu hồn khản đặc, "Hồn ơi hồn hỡi, về miền cũ...."

....

Tiếng chuông vang vọng còn kèm theo một loạt những điệu múa với tiết tấu kì quái. Trong góc đó, trên những cành cây và mái hiên đều treo lụa trắng.

Nhìn những dải lụa trắng, nghe tiếng hát cầu hồn, công tử Trật dừng bước chân, trong phút chốc y như bị rút cạn tất cả sức lực.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, theo sau là vài âm thanh quen thuộc, "Công tử, ngài đường đường là con trai Tề hầu, mà kẻ chết chỉ là cơ thiếp của một tên bề tôi nịnh hót, sao ngài có thể đích thân đến chốn nhơ bẩn này?"

"Công tử, xin ngài về cho!"

"Công tử xin ngài về cho —-"

Trong những tiếng cầu xin vang vọng mà áp bức, công tử Trật thẫn thờ ngẩng đầu, y ngơ ngác nhìn những dải lụa phất phơ trong gió, sau đó quay đầu, nhìn về Nghĩa Tín quân nghe được xôn xao, đang thong thả tiến ra nghênh đón.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro