Chương 185: Tề cung hùng biện + Chương 186: Cùng tông sư đối trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 185: Tề cung hùng biện

Sau khi thương nghị, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Nghĩa Tín quân, trước cửa phòng của Vệ Lạc cũng có thêm vài kiếm khách canh gác.

Tuy nhiên, hiện tại nơi Vệ Lạc ở chỉ cách Nghĩa Tín quân một bức tường, sự an bài này chỉ có ý nghĩa khi Nghĩa Tín quân rời phủ.

Lại hai mươi ngày trôi qua.

Hôm nay, Vệ Lạc đang đi dạo trong hậu viện.

Về cơ bản, nàng vẫn luôn nhàn rỗi, hiện tại kiếm khách trong phủ Nghĩa Tín quân đều biết nàng là phụ nhân của hắn, vì hình tượng của Nghĩa Tín quân, nàng không thể suốt ngày quấn quýt bên hắn.

Chỉ vào buổi tối khi nghỉ ngơi, hai người mới nắm tay nhau, chậm rãi tản bộ trong vườn, nếu có chuyện phiền lòng quan trọng, Nghĩa Tín quân cũng sẽ tâm sự cùng nàng.

Lúc này đã gần xế chiều, Vệ Lạc đang đi dạo thì nghe thấy một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Tiếng bước chân ấy hướng về phía nàng.

Chỉ trong chốc lát, mấy chục kiếm khách xuất hiện ở hậu viện.

Vệ Lạc chậm rãi quay đầu lại.

Vừa nhìn thấy dung mạo nàng, những người này đều bị diễm sắc của nàng làm cho kinh sợ.

Vệ Lạc nhíu mày, trong số ba bốn mươi kiếm khách, chỉ có mười người đi cuối cùng là người của Nghĩa Tín quân. Những người đi trước đều nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt sáng rực, nàng không quen biết ai trong số họ.

Nàng nhìn chằm chằm những kiếm khách si ngốc đó, ngước mắt chậm rãi hỏi: "Có chuyện gì?"

Giọng nói rất nhẹ, nhưng có chút lạnh lùng và uy nghiêm.

Chúng kiếm khách vốn đang ngây người, bị nàng hỏi như vậy lập tức tỉnh táo lại.

Một kiếm khách thân hình cao lớn, diện mạo tuấn lãng, sắc mặt trắng trẻo bước lên một bước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vệ Lạc, chắp tay trước ngực nói: "Nghĩa Tín quân hiện cùng quân hầu chúng thần nghị sự, lệnh cơ tới gặp"

Nghĩa Tín quân đang nghị sự ở vương cung, tại sao lại muốn mình đến đó?

Vệ Lạc khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua chúng kiếm khách, nhìn về phía một hiền sĩ đang bước vào từ phủ môn.

Hiền sĩ thấy Vệ Lạc nhìn mình, biết nàng đang lo lắng điều gì, chắp tay nói: "Chủ thượng không thể rời đi, lệnh chúng nhân nghênh cơ vào cung."

Vệ Lạc rũ mắt suy nghĩ: Dám công khai mời người trong phủ Nghĩa Tín quân, hơn nữa hiền sĩ cũng nói như vậy, kiếm khách trong phủ cũng không phản đối, xem ra là sự thật.

Nàng hơi mỉm cười, khẽ cúi đầu chào mọi người, thanh giọng nói: "Xin cho phép thay y phục."

Dứt lời, nàng xoay người, dáng vẻ ưu nhã đi về phía phòng ngủ.

Cho đến lúc này, chúng kiếm khách đến từ vương cung vẫn còn ngây ngất nhìn theo bóng dáng nàng, ánh mắt sáng rực, không hề che giấu sự hứng thú của mình.

Chỉ trong chốc lát, Vệ Lạc đã mặc áo choàng đỏ, tay áo giấu Mộc Kiếm, thong thả bước ra.

Vệ Lạc ngồi lên xe ngựa, mười kiếm khách trong phủ Nghĩa Tín quân đi ra tiễn nàng. Mười người này là do Nghĩa Tín quân tặng cho Vệ Lạc, chuyên bảo vệ nàng.

Dưới sự bảo vệ của bốn năm mươi kiếm khách, xe ngựa lăn bánh hướng về vương cung.

Đây là lần đầu tiên nàng đến vương cung.

Dọc đường đi, người qua đường đều nhìn chằm chằm vào xe ngựa, cho nên Vệ Lạc không tiện vén rèm lên ngắm cảnh.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã tiến vào nội cung, vào trung tâm quảng trường.

Một kiếm khách của vương cung bước tới, đưa tay muốn đỡ Vệ Lạc xuống xe. Nhưng Vệ Lạc bất mãn với ánh mắt hắn nhìn mình, lập tức vung tay lên, quát: "Lui ra!"

Lúc này biểu tình nàng nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lùng, cả người toát lên vẻ uy nghiêm, khiến người kia lập tức quên đi sắc đẹp của nàng, chỉ còn cảm thấy bị khí thế uy nghiêm áp đảo, vội vàng lui về phía sau vài bước.

Vệ Lạc chậm rãi bước xuống xe ngựa, ngẩng cao đầu, dáng đi nhàn nhã mà ung dung tiến về phía trước điện Trường Hạ. Điện được đặt tên Trường Hạ, là tuân theo thuyết ngũ hành.

Thuyết ngũ hành cho rằng, một năm chia làm năm quý: xuân, hạ, trường hạ, thu, đông, trường hạ ở giữa, ứng với hành thổ. Hai chữ trường hạ đặt ở đây, có ý lấy trung dung làm quý, học theo đất mà có đức dày nuôi dưỡng vạn vật.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Cách hai ba trăm bước, nàng đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo động bên trong.

Vệ Lạc vừa nghe như vậy, bất tri bất giác mấy chục kiếm khách đã lui ra sau và hai bên, vây quanh nàng tiến về phía trước.

Khi Vệ Lạc bước vào cửa chính điện Trường Hạ, thái giám canh cửa liếc nhìn nàng một cái, rồi lớn tiếng hô vang: "Cơ thiếp của Nghĩa Tín quân đến....."

Hiện tại, quốc gia và lai lịch của Vệ Lạc không rõ ràng, nên người đương thời không thể lấy quốc họ để gọi tên nàng. Tuy trên mộ bia nàng đã là thứ thê của Nghĩa Tín quân, nhưng khi còn sống chưa được Tề hầu cho phép chính thức thành hôn, nên cũng không thể mang họ của Nghĩa Tín quân. Người đương thời chỉ có thể gọi nàng là 'cơ thiếp của Nghĩa Tín quân'.

Sáu chữ vừa hô lên, trong điện lập tức im lặng.

Vệ Lạc thong thả bước vào, nàng đối diện với hàng trăm ánh mắt nhìn mình chằm chằm.

Vệ Lạc ngẩng đầu, thái độ điềm tĩnh mà uy nghiêm, mặt không chút biểu cảm. Ánh mắt nàng lướt qua mọi người, liền tìm thấy Nghĩa Tín quân ngồi ở hàng thứ hai bên phải, lập tức bước tới chỗ hắn.

Vệ Lạc hoàn toàn thể hiện sự uy nghiêm ung dung mà nàng đã rèn luyện nhiều năm qua. Sự uy nghiêm ung dung này khiến những ánh mắt tò mò đánh giá kia lập tức cứng đờ. Nàng còn ẩn ẩn nghe thấy có người nhỏ giọng nói: "Phụ nhân này có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đáng lẽ phải là thê thiếp của bậc vương hầu, sao có thể là thiếp của kẻ dưới trướng?"

Lời này dù có phải xuất phát từ đáy lòng hay không, đều là bất lợi cho Vệ Lạc. Ngay lập tức, Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân đồng thời lạnh mặt mà nhìn chằm chằm về phía vị đại thần kia.

Vệ Lạc đi đến trước mặt Nghĩa Tín quân, khẽ cúi người hành lễ thiếp thất, rồi quỳ xuống phía sau hắn.

Sau khi ngồi xuống, nàng ngẩng đầu lên, liền nhận ra công tử áo lam cao lớn ngồi đối diện chính là công tử Trật.

Còn người ngồi trên sập chủ thượng phía trước, tất nhiên là Tề hầu. Tề hầu đội hầu quan, ước chừng năm sáu mươi tuổi, dáng người to béo, khuôn mặt tròn trịa với đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, miệng rộng. Trên mặt tuy không có nhiều nếp nhăn, nhưng sắc mặt lại đen sạm, ánh mắt đục ngầu, bọng mắt rất lớn.

Tề hầu đang dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh của mình nhìn chằm chằm Vệ Lạc như mọi người. Nhưng khác với những nam nhân khác, trong mắt Tề hầu, Vệ Lạc chỉ thấy sự chán ghét, thù địch và cảnh giác.
Ánh mắt này khiến nàng rất không thoải mái, chỉ liếc nhìn một cái nàng đã vội vàng dời mắt đi.

Một hiền sĩ ngồi bên cạnh công tử Trật đứng dậy, chắp tay về phía Tề hầu, rồi quay sang quát Vệ Lạc: "Này người kia, nghe nói chuyện này bắt đầu từ việc Sở vương nghe đồn về sắc đẹp của ngươi mà muốn nạp làm thiếp, có đúng không?"

Không đợi Vệ Lạc trả lời, hắn ta lại quát lớn: "Ngươi một phụ nhân vừa mới đến Tề vài tháng, đã khiến cả Tề quốc náo loạn. Hôm nay vì ngươi mà cả Tề quốc lâm vào chiến tranh, biết đâu ngày nào đó Tề lại giao chiến với nước nào khác? Ngươi có biết không?"

Lời nói của hắn ta hùng hổ dọa người.

Lời vừa dứt, Nghĩa Tín quân liền nghiêng người về phía Vệ Lạc, trước sự chứng kiến của mọi người, hắn mỉm cười trấn an nàng, khẽ nói: "Đừng sợ, có kẻ muốn lấy nàng làm cớ để ép ta phân chia quyền lực."

Vệ Lạc nghe vậy, mỉm cười dịu dàng với hắn.

Tuy nàng cười rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Vệ Lạc nghĩ: Nếu chỉ là chuyện nhỏ, sao chàng lại tuỳ ý để những người này ép ta đến đây?

Nghĩ đến đây, nàng chậm rãi đứng dậy.

Vệ Lạc khẽ cúi người chào Tề hầu và công tử Trật, rồi quay đầu nhìn về phía hiền sĩ vừa chất vấn mình, cười cười, có chút khinh bỉ nói: "Khi còn ở Tấn, ta đã nghe nói tuy Tề có Kê Hạ cung, nhưng đám bề tôi lại nhiều như gỗ mục, quả nhiên không sai!"

Oanh!

Cả điện kinh ngạc!

Chưa từng có ai ngờ rằng, lại có một phụ nhân dám buông lời cay độc với hiền sĩ đang chất vấn mình trong một trường hợp như thế này!

Khuôn mặt hiển sĩ kia đỏ bừng, bị một phụ nhân sỉ nhục như vậy, cảm giác xấu hổ không thể diễn tả bằng lời.

Vệ Lạc không đợi hắn ta nổi giận, ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo vang lên: "Sở là nước gì? Tự ý xưng vương, tự phong vương hiệu, trăm năm qua bị người đời gọi là man di!"

Nói đến đây, đôi mắt mặc ngọc nhìn chằm chằm vào hiền sĩ kia, lạnh lùng nói tiếp: "Năm xưa thủy tổ lập nên công lao cái thế được Vũ vương phong đất Tề! Trăm năm qua, dòng dõi Tề Khương cao quý biết bao! Thiếp tuy là phụ nhân, nhưng không thể ngờ rằng, với sự cao quý của Tề Khương, kết hợp với Tấn hùng mạnh, lại có ngựa xe Tần Tống chư quốc tương trợ, mà thần dân Tề quốc lại không dám ra tay đánh Sở!"

Nàng đĩnh đạc nói, đến đây đột nhiên bật cười, ngẩng cằm, ánh mắt nhìn về phía xa, đầy thách thức nói: "Sở sẽ bại trận, không còn xưng bá được nữa! Sở sẽ bại trận, Tề Khương chúng ta có thể xưng bá chư hầu! Thiếp thật không hiểu các vị máu còn nóng không, thế mà sợ Sở đến nông nỗi này, buồn cười, quá buồn cười!" Nàng vừa nói được một nửa, hiền sĩ kia đã đỏ mặt tía tai, hắn ta đưa tay chỉ vào Vệ Lạc, miệng liên tục quát: "Ngươi, ngươi, ngươi một phụ nhân, ngươi......" Hắn ta tuy đang ngồi trên sập, thân mình vẫn lắc lư không ngừng, sắc mặt càng lúc càng tím tái, như thể giây tiếp theo sẽ hộc máu thăng thiên!

Giờ khắc này, mọi người đồng loạt im lặng. Công tử Trật lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Lạc như vậy, nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt có đánh giá, có suy tư, cũng có nghi hoặc.

Vệ Lạc sau khi phản bác, quay sang Tề hầu khẽ cúi người, thanh thuý nói: "Lòng đầy căm phẫn, lời nói có phần quá khích, xin quân hầu thứ lỗi."

Trước mặt mọi người, Vệ Lạc vốn nghĩ Tề hầu sẽ bắt nàng ngồi xuống. Nhưng Tề hầu sau khi giật mình, nghẹn ngào vô lực mà mở miệng: "Tề có xưng bá hay không, có sợ Sở hay không, là chuyện của bậc trượng phu, không liên quan đến phụ nhân. Cô chỉ muốn hỏi ngươi một câu: Cuộc chiến này do ngươi mà ra, ngươi thật sự vô tội sao?"

Giọng nói của ông ta khàn khàn, yếu ớt, chậm rãi.

Nhưng ông ta là Tề hầu!

Những người trong điện vốn bị Vệ Lạc nói đến xấu hổ, lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào nàng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vệ Lạc cảm nhận được, Nghĩa Tín quân ngồi trước mặt nàng đang căng thẳng! Một luồng lạnh lẽo và sát khí bao trùm lấy hắn.

Vệ Lạc hiểu ra.

Tề hầu, người luôn yêu quý và tin tưởng Nghĩa Tín quân, đột nhiên ngả về phía công tử Trật, bởi vậy mới ép Nghĩa Tín quân gọi nàng đến, mới có cuộc thẩm vấn này.

Nàng dịu dàng cúi đầu, mỉm cười với Nghĩa Tín quân. Nhưng Nghĩa Tín quân đang quay lưng về phía nàng, không thể cảm nhận được sự dịu dàng đó.

Vệ Lạc ngẩng đầu lên, lại cúi người chào Tề hầu, hỏi: "Quân hầu cho rằng, nếu Tề không có thiếp, Sở sẽ không đánh Tề sao? Quân hầu cho rằng, Sở vương biết rõ thiếp là người Nghĩa Tín quân đổi lấy hai thành mà đến, lại chỉ dẫn theo trăm xử nữ, là thật lòng muốn nạp thiếp sao? Lúc đó, nếu thiếp không giả chết, Sở sứ hướng Nghĩa Tín quân, hướng quân hầu đòi thiếp, quân hầu có thể đồng ý sao? Đường đường Tề Khương, ngay cả một phụ nhân cũng không giữ được sao? Lại để mặc Sở muốn lấy thì lấy, như vào hậu viện nhà mình, như gọi thị tỳ nhà mình sao?"

Im lặng!

Hoàn toàn im lặng!

Hồi lâu sau, câu nói của Vệ Lạc "Đường đường Tề Khương, ngay cả một phụ nhân cũng không giữ được sao? Lại để mặc Sở muốn lấy thì lấy, như vào hậu viện nhà mình, như gọi thị tỳ nhà mình sao?" vẫn còn vang vọng trong đại điện!

Hơn nữa, câu cuối cùng của nàng, 'như gọi thị tỳ nhà mình', hai chữ thị tỳ rõ ràng là ám chỉ quân thần Tề quốc!

Đây là một sự chế giễu, một lời chỉ trích trần trụi! Một sự chất vấn, một lời khiển trách chính đáng!

Mọi người đều không nói nên lời!
Trong khoảnh khắc, các đại thần lại có cảm giác, mình đường đường là bậc trượng phu, thế mà lại không bằng một phụ nhân có khí phách!

Trong im lặng, công tử Trật đứng dậy, cau mày quát lớn: "Lời của phụ nhân có lý. Đường đường Tề Khương sao có thể sợ Sở? Hắn muốn chiến, ta sẽ dốc toàn lực đánh một trận!"

Nói xong, y phất tay áo, đi ra khỏi cửa.

Công tử Trật vừa đi, mọi người cũng lục tục đứng dậy, lần lượt rời khỏi đại điện.

Khi Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân cũng rời khỏi đại điện, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tề hầu ngồi trong bóng tối, vẻ lẻ loi đơn độc. Cái nhìn này, nàng liền bắt gặp ánh mắt si ngốc của Tề hầu nhìn chằm chằm Nghĩa Tín quân.

Lập tức, nàng vội vàng cúi đầu. Đột nhiên nàng nhớ ra, hai tháng nay, Nghĩa Tín quân chưa từng ngủ lại trong vương cung! Dù muộn thế nào, dù khi nào, hắn cũng sẽ trở về phủ, hơn nữa sau khi về phủ, hắn không giống trước kia muốn tắm rửa thay quần áo rồi mới đến tìm nàng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Chương 186: Cùng tông sư đối trận

Vệ Lạc vội vàng mà đến, vội vàng mà lui, trở về phủ Nghĩa Tín quân cũng chỉ là lúc chạng vạng, mặt trời vừa mới lặn về Tây.

Nghĩa Tín quân đưa nàng về rồi lại vội vã rời đi bằng xe ngựa. Vệ Lạc biết, yến tiệc hôm nay là một tín hiệu, Nghĩa Tín quân đang bất an, hắn đi tìm những đại thần quyền quý thân cận để bàn bạc.

Vệ Lạc chậm rãi đi về phía hậu viện. Vừa đến cửa phòng ngủ, nàng liền rẽ hướng hồ nước. Phía sau nàng, chúng kiếm khách dừng lại. Họ là kiếm khách cao quý, không thể lẽo đẽo theo sau một phụ nhân.

Giờ đã là mùa đông, gió hồ thổi qua lạnh buốt. Nhưng Vệ Lạc có nội lực nên không sợ lạnh, nàng thích cảm giác gió Bắc thổi qua, sự lạnh lẽo ấy khiến đầu óc nàng tỉnh táo.

Cây cối bên bờ hồ đã điêu tàn, liễu rủ cùng bạch dương cũng xơ xác.

Trên hồ nước ở trước mặt nàng, chiếc thuyền con vẫn đang lắc lư trên mặt nước. Thuyền tuy không buộc dây, nhưng không lo bị trôi đi.

Nhìn ngọn núi đối diện hồ, Vệ Lạc khẽ thở dài.

Tiếng thở dài vừa dứt, phía sau nàng cũng truyền đến một tiếng thở dài, là một thanh âm già nua!

Vệ Lạc kinh hãi!

Cả người nàng cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.

Một ông lão tóc hoa râm, mắt nâu, chỉ cao khoảng 1 mét 5, dáng người nhỏ gầy đang đứng cách nàng không đến mười bước, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Vừa nhìn thấy ông lão, Vệ Lạc liền kinh hô: "Ổn Công?!"

Ông lão không ngờ phụ nhân trước mắt này liếc một cái lại có thể nhận ra mình ngay lập tức, không khỏi sững sốt.

Trong lúc ông ta còn đang ngạc nhiên, Vệ Lạc nhanh chóng lùi lại vài bước, đến gần chiếc thuyền.

Ổn Công khinh thường nhìn động tác của nàng, cười lạnh, giọng nói the thé vang lên: "Phụ nhân thật tinh mắt! Những người ở phủ công tử Kính Lăng mấy năm cũng không biết lão nhân gia ta, ngươi lại chỉ liếc mắt đã nhận ra!"

Vệ Lạc tiếp tục lùi về phía sau, vừa cười nói: "Thiếp không có tài cán gì, chỉ có trí nhớ hơn người." Trên thực tế, lý do nàng nhận ra Ổn Công là vì khi bí mật luyện công ở sau núi phủ công tử Kính Lăng, nàng thường cảm nhận được một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ đang đề phòng mình nhân cơ hội bỏ trốn. Bởi vậy, bất tri bất giác nàng cũng dùng linh cảm của mình, lặng lẽ cảm nhận sự tồn tại của những bậc tông sư này!

Ổn Công vẫn chú ý đến từng cử động nhỏ của Vệ Lạc. Ông ta liếc nhìn, không để tâm.

Vệ Lạc lại tiến gần thuyền thêm vài bước, khẽ cúi người chào Ổn Công, hỏi: "Lâu rồi không gặp cố nhân, ngài khỏe chứ? Lâu rồi không gặp công tử, công tử có khỏe không?"

Đây là lời thăm hỏi.

Một người đã bị đuổi đi, hỏi thăm sức khỏe của cố chủ.

Ổn Công nhìn chằm chằm vào bước chân vẫn đang di chuyển của nàng, mũi khịt khịt, không chút để ý nói: "Đừng lắm lời, theo lão phu hồi Tấn!"

"Hồi Tấn?"

Vệ Lạc kinh ngạc, lần này, ngay cả việc lùi về phía sau cũng dừng lại. Sắc mặt nàng lạnh lùng hỏi: "Tại sao? Đây là ý của công tử Kính Lăng sao?"

Ổn Công nhíu mày: "Phụ nhân lắm lời quá! Bảo ngươi về thì về đi!"

Vừa dứt lời, ông ta liền vươn tay ra.

Ông ta nói rất chậm, động tác cũng rất chậm.

Nhưng khi bàn tay ông ta vươn ra, Vệ Lạc chỉ cảm thấy không khí xung quanh, cả gió lạnh gào thét đều biến mất trong khoảnh khắc này.

Xung quanh nàng, chỉ còn lại không khí đặc quánh như thể chất! Chỉ còn lại sự ngưng trệ khiến người ta không thể cử động!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tay Ổn Công vươn ra, cánh tay dài ra, gần như trong nháy mắt đã chụp vào cánh tay trái của Vệ Lạc!

Biểu cảm của ông ta rất bình thản, động tác cũng rất bình thản.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Ngay khi ông ta cho rằng Vệ Lạc đã sa lưới không thể động đậy, Vệ Lạc lại cử động, khi cánh tay ông ta chỉ còn cách nửa thước, đột nhiên động!

Vèo một tiếng, thân hình Vệ Lạc như mũi tên bắn ra phía sau một mét. Đồng thời, tay phải nàng vươn ra, xoẹt một tiếng, Mộc Kiếm đã nằm trong tay!

Ổn Công không ngờ phụ nhân trước mắt lại có thể né được một chiêu của mình!

Ông ta kinh ngạc thốt lên, đồng tử lập tức co lại, quát khẽ: "Phụ nhân giỏi lắm! Lại có thân thủ như vậy!" Trong tiếng quát, chân phải ông ta bước lên trước, lướt đi một bước.

Bước đó rõ ràng chỉ bước ra một mét, nhưng khi đáp xuống đất lại là ba mét!

Lần này, khoảng cách giữa ông ta và Vệ Lạc chỉ còn chưa đầy năm bước.

Cùng lúc ông ta bước chân ra, Vệ Lạc cảm thấy không khí xung quanh hoàn toàn ngưng trệ, một cảm giác như thể không khí trở nên đặc quánh, Vệ Lạc cảm thấy mình như bị kẹt trong cát lún, không có chỗ nào để mượn lực, ngay cả ngực cũng bị đè nén đến mức không thở nổi.

Ổn Công cười lạnh, tay phải lại vươn ra, lại chụp vào cánh tay trái của Vệ Lạc.

Lần này vừa vươn ra, năm ngón tay của ông ta đã cong như móc câu, hoàn toàn khác với lúc nãy.

Ngay khi năm ngón tay của ông ta sắp chạm vào cánh tay Vệ Lạc, Mộc Kiếm trong tay nàng vèo một cái vươn ra như rắn, cực kỳ kỳ quái và nhanh chóng đâm thẳng vào huyệt đạo trên cổ tay phải của Ổn Công!

Một lần nữa, Ổn Công lại kinh ngạc thốt lên.

Ông ta đã dùng hai phần thực lực, nhưng không ngờ phụ nhân trẻ tuổi trước mặt lại có thể phản công trong khi bị công lực của mình bao phủ!

Hơn nữa, đòn tấn công này lại sắc bén đến vậy!

Trong lúc Ổn Công kinh ngạc, Vệ Lạc lại lùi về phía sau hai bước.

Nàng đã chạm vào mép thuyền!

Vệ Lạc mừng rỡ, lập tức thét lên một tiếng chói tai, tiếng thét như dời non lấp biển, ầm ầm vang vọng. Theo tiếng thét, một luồng nội lực như sóng thần cuồn cuộn ập đến, tấn công Ổn Công.

Ổn Công lần thứ ba kinh ngạc, năm ngón tay đang chụp vào cánh tay Vệ Lạc vội vàng thu lại.
Trong lúc Vệ Lạc đang lùi nhanh, ông ta cười lớn, giọng the thé nói: "Bao nhiêu năm rồi, chưa từng có người trẻ tuổi nào dám hét vào mặt lão phu! Giỏi lắm, phụ nhân ngươi!"

Lời vừa dứt, Vệ Lạc đã nhảy lên thuyền.

Trong tiếng cười lớn của Ổn Công, Vệ Lạc vận nội lực, chiếc thuyền lập tức như mũi tên, vèo một tiếng lao thẳng ra giữa hồ.

Chiêu thức này của Vệ Lạc vẫn khiến Ổn Công kinh ngạc.

Ông ta lại cười lớn, trong tiếng cười, cánh tay phải lại phồng lên, thân hình lóe lên đã lao về phía Vệ Lạc.

Trong không khí ngột ngạt, đá sỏi như ngừng lại, Vệ Lạc không thể không chống đỡ.

Nội lực của nàng trong khoảnh khắc này lại không thể sử dụng, vì vậy, chiếc thuyền như bị một lực cự đại giữ lại, không nhúc nhích giữa những gợn sóng.

Cùng lúc đó, cánh tay phải của Ổn Công dài ra, năm ngón tay lại co lại chụp vào cánh tay trái và vai nàng.

Lần này, ông ta đã dùng bốn phần lực.

Ngay khi ngón tay ông ta sắp chạm vào người phụ nhân, đột nhiên, Mộc Kiếm trong tay nàng biến hóa.

Thật sự biến hóa.

Khi Mộc Kiếm vèo một tiếng đâm vào phía ngoài cẳng tay ông ta, nó lại như rắn, đột nhiên uốn éo! Không chỉ uốn éo, mũi kiếm còn phát ra một luồng ánh bạc chập chờn.

Dưới áp lực mạnh mẽ, Vệ Lạc lại một lần nữa bước vào cảnh giới huyền ảo đó.

Từ khi Ổn Công xuất hiện, tiếng gió, tiếng nước hồ, tiếng người nói chuyện, và cả tiếng bước chân vội vã của chúng kiếm khách nàng đều nghe thấy. Nhưng lúc này, nàng lại không nghe thấy gì cả! Trong lòng nàng trống rỗng.

Nàng chỉ cảm thấy, trong chiêu thức của Ổn Công trước mắt, rõ ràng có ba sơ hở.

Vì vậy, Mộc Kiếm trong tay nàng khẽ vung lên, ngay khi Ổn Công vừa dồn nội lực vào chỗ bị mũi kiếm của Vệ Lạc tấn công, Mộc Kiếm bắn ra, mũi kiếm chập chờn như rắn, lại nhanh như chớp đổi hướng, đâm thẳng vào hổ khẩu trên mu bàn tay ông ta!
Mộc Kiếm đến cực nhanh, cực nhẹ, cực nhạt, cực hư ảo, khiến người ta chỉ có thể rụt tay lại, không có cách nào né tránh!

Ổn Công tuy là tông sư, nhưng trong nháy mắt này, nhận ra mình chỉ có thể thu tay lại.

Ngay khi tay ông ta vừa thu tay, chiếc thuyền dưới chân Vệ Lạc lại một lần nữa lao đi như mũi tên. Lần này, Vệ Lạc dùng mười phần lực. Chiếc thuyền lùi về phía sau như mũi tên, như điện, như gió, như lửa, chỉ trong chớp mắt đã cách bờ hồ hai mươi bước.

Thuyền vẫn tiếp tục lùi lại.

Trong lúc lùi lại, Vệ Lạc chắp tay về phía Ổn Công, người đang nheo mắt thành một đường, cười nói: "Ổn Công, nhận thua đi!"

Nàng đã an toàn.

Vì Vệ Lạc đã sớm nhận ra, bất kỳ kiếm khách nào thời đại này, kể cả tông sư, đều chú trọng đến sức mạnh và giết chóc. Họ không coi trọng kỹ thuật, rất ít người có thể lướt trên mặt nước, kể cả Ổn Công là tông sư.

Vệ Lạc lúc này đang ở giữa hồ, Ổn Công nếu muốn bắt nàng, không thể đạp nước mà đến, chỉ có thể nhảy lên thuyền để giao đấu. Nhưng, phía sau ông ta có rất nhiều kiếm khách đang áp sát, trên thuyền còn có Vệ Lạc, và Mộc Kiếm kỳ lạ trong tay nàng.

Ông ta không thể làm gì được.

Trong tiếng cười của Vệ Lạc, Ổn Công đột nhiên ngẩng đầu cười lớn. Trong tiếng cười vang vọng, ông ta vút một cái, cả người lùi nhanh về phía sau, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trước mắt Vệ Lạc và chúng kiếm khách.

(Editor: lần đầu edit cảnh đánh nhau, nếu có gì khó hiểu hoặc lấn cấn chỗ nào thì nói mình sửa nha)

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Chúng kiếm khách chạy đến bên hồ nhìn Vệ Lạc với ánh mắt phức tạp, vừa rồi họ không nhìn rõ cuộc giao đấu. Nhưng, rõ ràng ông lão kia là một cao thủ tuyệt đỉnh, còn mỹ cơ trước mắt này mong manh yếu đuối lại có thể khiến cao thủ bỏ chạy, vốn dĩ là một điều không thể tưởng tượng nổi.

Cho nên bọn họ đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

Vệ Lạc cũng nhìn họ, chỉ liếc nhìn một cái rồi khẽ thở dài.

Thuyền vẫn trôi dạt giữa hồ. Mặt trời chiều ngả về tây, nửa hồ nước và sườn núi đều nhuộm một màu đỏ như máu, đẹp đến nao lòng, nhưng nàng không có tâm trạng thưởng thức.

Vệ Lạc không dám đến gần bờ, vì tuy có nhiều kiếm khách, nhưng không ai là tông sư. Nàng biết, bên cạnh Nghĩa Tín quân chỉ có hai tông sư, và hai người này tính cách kỳ quặc, trừ phi Nghĩa Tín quân gặp nguy hiểm, còn không họ sẽ không ra tay.

Còn Vệ Lạc - một phụ nhân, họ căn bản không để mắt tới.

Vệ Lạc tiếp tục trôi dạt trên hồ, nàng muốn đợi Nghĩa Tín quân trở về, đợi những tông sư bảo vệ hắn trở về, rồi mới dám lại gần bờ.

Chờ đợi này kéo dài đến tận canh ba.

Khi đèn đuốc trong phủ sáng rực, bóng dáng Nghĩa Tín quân xuất hiện trong tầm mắt Vệ Lạc. Nàng chèo thuyền như mũi tên lao về phía hắn.

Gió thổi tung chiếc áo choàng đỏ rực của nàng. Ánh đuốc soi sáng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, tựa như một tiên nữ.

Nhưng, tiên nữ này vừa vào bờ liền lao lên, như một chú chim nhỏ nhào vào vòng tay Nghĩa Tín quân.

Nghĩa Tín quân ôm chặt nàng, thật chặt, đau lòng mà ôm.

Trên đỉnh núi cao nhất trong khu rừng bên hồ, Ổn Công lặng lẽ nhìn cảnh này.

Một tràng tiếng bước chân vang lên, một kiếm khách trung niên đi đến phía sau Ổn Công, chắp tay nói: "Công tử có lời, nếu có bất kỳ điều gì bất thường, cần bầm báo lại ngài ấy, lần giao đấu này, công thấy sao?"

Hắn vừa nói đến đây, Ổn Công đã the thé nói: "Bẩm báo đi!"

"Vâng!"

"Phụ nhân này cùng Nghĩa Tín Quân tình cảm sâu đậm, cảnh tượng ôm nhau này, cũng bẩm báo hết cho công tử!"

"Vâng!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro