Chương 183: Ai muốn bắt cóc Vệ Lạc? + Chương 184: Bắt tiểu nhi hồi Tấn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 183: Ai muốn bắt cóc Vệ Lạc?

Đúng lúc này, từ trung tâm quảng trường đột nhiên truyền đến tiếng trống trận!

Trong tiếng trống dồn dập, Vệ Lạc ngẩng đầu lên, thấy năm vu sư với dải lụa đỏ trên trán, má trái vẽ mầm lúa, má phải vẽ mặt trời, tất cả đều màu đỏ như máu.

Họ đi chân trần, mặc trang phục kỳ dị, váy ngắn để lộ đôi chân đầy lông lá. Vừa nhảy múa vừa giơ tay lên trời, miệng phát ra những âm thanh cổ quái.

Theo tiếng trống và điệu múa, mọi người xúm lại gần. Nhưng cũng có không ít người không hứng thú với màn này, nên họ lùi lại.

Vệ Lạc còn đang ngạc nhiên, thì thấy công tử Trật đã nhanh nhẹn nhảy xuống xe kiệu, chạy như bay đến giữa năm vu sư.

Thấy y đến, chúng vu sư đồng loạt bước theo điệu múa, vây y vào giữa. Một nhóm kiếm khách cũng đã tiến lên, đặt một chiếc đỉnh lớn trước mặt chúng vu sư, ngay giữa quảng trường.

Chiếc đỉnh này cao ngang thắt lưng người.

Vừa đặt đỉnh xuống, đã có người đổ đầy nước vào trong.

Tiếng trống càng lúc càng dồn dập, xen lẫn tiếng chuông.

Năm vu sư vây quanh công tử Trật ở giữa, làm những động tác cổ quái.

Trước sự chứng kiến của mọi người, công tử Trật bước đến trước đỉnh cách năm bước, chậm rãi quỳ xuống cúi lạy chiếc đỉnh.

Hành động này của y khiến mọi âm thanh ồn ào, tiếng cười nói lập tức im bặt.

Trong không gian an tĩnh, Nghĩa Tín quân đi đến bên cạnh Vệ Lạc, nắm tay nàng bước xuống xe kiệu.

Không chỉ họ, giờ phút này, ngay cả những du hiệp vốn không sợ trời không sợ đất cũng trở nên im lặng.

Sau khi công tử Trật cúi lạy, trong sự an tĩnh của mọi người, cùng với điệu múa và tiếng kêu cổ quái của chúng vu sư, y bước đến lấy nước từ trong đỉnh vẩy ra xung quanh, hô vang: "Ta là Tề Khương!"

Bốn chữ vừa dứt, tiếng chuông vang lên dồn dập và kéo dài.

Y lại múc nước vẩy ra xung quanh, hô vang: "Nước này tế lễ quỷ thần! Cầu mong quỷ thần phù hộ, tổ tiên phù hộ đời đời!"

Cùng với tiếng hô, năm vu sư đồng loạt quỳ xuống, hai tay chống đất, mông nâng lên cao, lắc lư qua lại.

Công tử Trật lại múc nước vẩy lên mọi người, hô vang: "Nước này tế lễ trời đất! Cầu mong âm dương điều hòa, bốn mùa tuần hoàn, mùa xuân sinh sôi, mùa hè nảy nở."

Tiếng trống nổi lên, trong đám đông bắt đầu vang lên tiếng cười vui.

Lần thứ tư vẩy nước, giọng nói trong trẻo của y truyền đi khắp nơi: "Nước này tế lễ đất đai! Cầu mong mùa thu bội thu, mùa xuân mưa thuận gió hòa, vạn vật sinh sôi, nảy nở! Thượng hưởng ——"

Hai chữ cuối cùng vừa dứt, tiếng trống và tiếng chuông trở nên dồn dập và kéo dài. Vệ Lạc còn tưởng tiếng nhạc sẽ tiếp tục, nhưng nó đột ngột im bặt!

Khi tiếng nhạc dừng lại, chúng vu sư cũng nằm xuống đất, bất động.

Công tử Trật chậm rãi lùi lại năm bước, giống như chúng vu sư, dập đầu thi lễ đất trời, sau đó được hai kiếm khách nâng đỡ đứng lên. Y hướng về bá tánh bốn phương cúi đầu thi lễ thật sâu.

Lúc này, Vệ Lạc cảm thấy tay mình ấm áp.

Nàng quay sang nhìn Nghĩa Tín quân, tò mò hỏi: "Đây là lễ gì vậy?"

Nghĩa Tín quân nhíu mày, sau một lúc lâu mới trả lời: "Đây là tế lễ mùa thu!" Có một câu hắn không nói ra: Lễ tế này rất coi trọng dòng máu Tề Khương của công tử Trật - người đã trải qua năm năm lưu lạc, cho nên cả chư thần và Tề hầu đều muốn hắn trở về, tạo thành thế đối đầu với mình!

Hắn nói đến đây, quay đầu nhìn Vệ Lạc: "Chúng ta đã gặp mặt mọi người, có thể đi săn rồi."

Vừa dứt lời, Vệ Lạc thấy mấy kiếm khách đã đưa hai chiếc xe kiệu trở về, trong xe ngựa đã chất đầy trái cây. Thời đại này vật tư không phong phú, ngoài một số ít có thể ăn được, còn lại là những loại quả dại kỳ lạ.

Có một kiếm khách dắt đến hai con ngựa trắng như tuyết, đưa đến trước mặt Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân.

Vệ Lạc không có ý định đi săn, nhưng nàng có võ công, nên cũng có chút tò mò về hoạt động này.

Nghĩa Tín quân nhìn thấy vẻ háo hức của nàng, cười nói: "Lần này đi săn chỉ là cưỡi ngựa dạo chơi trên đồng ruộng, cùng vui với dân chúng, thật sự muốn săn thú thì lại khác. Lạc, lần này nàng không cần đi." Nói xong, hắn nhìn trang phục của Vệ Lạc.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vệ Lạc mặc trang phục lộng lẫy, không thích hợp để cưỡi ngựa.

Vệ Lạc hơi ngẩn người, định nghe theo ý Nghĩa Tín quân, đồng ý quay về. Nhưng nàng nhìn xung quanh, thấy đa số nam thanh nữ tú vẫn ngồi trên xe kiệu, tận hưởng trái cây và tiếng cười đùa của mọi người, nàng không khỏi do dự.

Nàng thích xem náo nhiệt.

Đang nhìn ngó xung quanh, Vệ Lạc đột nhiên căng thẳng, nhanh chóng quay đầu lại.

Vừa quay đầu, nàng đã đối mặt với mấy thanh trường kiếm lạnh lẽo!

Mấy kiếm khách nhảy ra từ đám đông, lao về phía Nghĩa Tín quân với sát khí đằng đằng! Trường kiếm trong tay họ phát ra ánh sáng vàng như muốn đoạt đi hồn người.

Có thích khách!

Vệ Lạc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Trên quảng trường rất đông người, người giàu kẻ nghèo chen chúc nhau, hơn nữa sự chú ý của mọi người đều bị thu hút bởi lễ tế thu ở trung tâm quảng trường.

Nhóm thích khách vừa ra tay, chúng kiếm khách vây quanh Nghĩa Tín quân đã đồng loạt rút kiếm nghênh chiến. Trong lúc đó, có người hét lớn: "Bảo vệ chủ thượng!"

"Bảo vệ chủ thượng!"

Giữa những tiếng hô đồng thanh, mười lăm, mười sáu kiếm khách vây quanh Nghĩa Tín quân ở giữa. Chúng kiếm khách còn lại đã giao đấu với nhóm thích khách!

Thích khách rất đông, khoảng ba, bốn mươi người. Trong nháy mắt, trên quảng trường vang lên tiếng binh khí va chạm!

Lúc này, người dân trên quảng trường mới tỉnh ngộ, họ hoảng loạn lùi về phía sau. Những người này, đa số đã từng chứng kiến cảnh tranh đấu, nên lúc này họ chỉ biết lùi lại, tránh xa đao kiếm. Vì vậy, dù thích khách xuất hiện bất ngờ, nhưng người dân vẫn tỏ ra khá bình tĩnh.

Trong tiếng binh khí va chạm dữ dội, tiếng hét của Nghĩa Tín quân khó mà nghe rõ. Hắn vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, hét lớn: "Bảo vệ phu nhân! Bảo vệ phu nhân!"

Thích khách quá đông, hơn nữa biến cố quá đột ngột, trong lúc hỗn loạn, tiếng hét của hắn tuy lớn nhưng không ai chú ý.

Vệ Lạc bị chúng kiếm khách đang bảo vệ Nghĩa Tín Quân chen sang một bên.

Chỉ trong nháy mắt, giữa nàng và Nghĩa Tín quân đã có hàng trăm kiếm khách đang chiến đấu ác liệt.

Đúng lúc này, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Vệ Lạc. Nàng liếc mắt nhìn, bỗng thấy bốn tên đại hán từ bốn phía bao vây lấy nàng. Những tên này đều cao lớn dũng mãnh, rõ ràng là cao thủ.

Vệ Lạc lập tức co rúm người lại.

Bỗng một tiếng quát khẽ dồn dập vang lên bên tai nàng: "Đừng chậm trễ, đưa phu nhân đi ngay!"

Những người này nhắm vào nàng! Họ muốn bắt cóc nàng!

Những thích khách tấn công Nghĩa Tín quân chỉ là để đánh lạc hướng.

Vệ Lạc lập tức hiểu ra.

Ngay lúc đó, một tên đại hán vươn tay trái túm lấy cánh tay Vệ Lạc, đồng thời tay phải cũng vươn ra, định bịt miệng nàng lại.

Những biến cố này đều xảy ra trong nháy mắt.

Khi cánh tay kia vươn tới, nàng uốn éo né tránh. Tên đại hán vừa kêu lên một tiếng, Vệ Lạc đã bước chân lẹ làng, thân hình như con bướm xuyên hoa, lách qua bức tường người do bốn tên đại hán tạo thành!

Chỉ trong chớp mắt, nàng lại xuất hiện trước mắt mọi người.

Nghĩa Tín quân vui mừng hét lớn: "Phu nhân ở kia!"

Hắn chỉ kịp nói ba chữ.

Bởi vì, mấy cánh tay từ phía sau Vệ Lạc đồng loạt vươn ra, chụp về phía nàng.

Chủ nhân của những cánh tay này đều có võ công không tồi.

Giữa tiếng gió rít, Vệ Lạc lại uốn éo xoay người, nàng xoay người rất nhỏ, di chuyển cực kỳ linh hoạt. Như vô tình nghiêng sang trái, rồi lại nghiêng về phía trước.

Chỉ với động tác nhỏ đó, nàng đã tránh được sự bắt giữ của những tên đại hán, rơi vào giữa những kiếm khách đang giao chiến! Lúc này, trước mắt nàng là một mảng ánh sáng vàng chói lòa, mười mấy thanh kiếm đan xen trước sau nàng. Nhưng mỗi khi có kiếm chĩa về phía nàng, Vệ Lạc lại nghiêng người né tránh. Chỉ trong chớp mắt, nàng đã tiến thêm hai bước về phía Nghĩa Tín quân an toàn.

Một tiếng kinh ngạc vang lên, đồng thời, Vệ Lạc nghe thấy người vừa ra lệnh trầm giọng nói: "Phụ nhân này không tầm thường! Kế hoạch không chu toàn!"

Chỉ lẩm bẩm mấy chữ đó, hắn liền hét lớn: "Rút lui ......"

Tiếng hét vừa vang lên, các thích khách như nước thủy triều rút lui.

Lúc này, mấy kiếm khách của Nghĩa Tín quân mới vây quanh nàng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Nhóm thích khách hành động rất quyết đoán, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Công tử Trật vừa mới thoát khỏi đám đông, mấy người bọn họ vừa nhảy vào, cuộc chiến đã kết thúc.

Nghĩa Tín quân vội vàng chạy đến trước mặt Vệ Lạc, môi mím chặt hỏi: "Nàng có bị thương không?"

"Không."

Nghĩa Tín Quân cẩn thận đánh giá nàng từ trên xuống dưới, rồi quay sang nhìn chúng kiếm khách giận dữ nói: "Ta bảo các ngươi bảo vệ phu nhân, vậy mà không ai nghe thấy sao?"

Chúng kiếm khách đồng loạt cúi đầu.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, hơn nữa, theo bản năng họ không có ý định bảo vệ Vệ Lạc. Cho nên mới có cảnh tượng như vậy.

Nghĩa Tín quân mím môi, ôm Vệ Lạc vào lòng trầm giọng nói: "Đừng sợ, may mà nàng không sao. Lần này về phủ, ta sẽ sắp xếp lại việc này. Sẽ không có lần sau nữa."

Vệ Lạc biết, "lần sau" mà hắn nói là chỉ lần sau khi bị thích khách tấn công, chúng kiếm khách sẽ không bỏ mặc nàng, không bảo vệ nàng nữa.

Trong vòng tay hắn, Vệ Lạc thấp giọng nói: "Đừng giận, ta không sao."

Phía sau hai người, công tử Trật nhìn họ một cái rồi nhanh chóng bỏ đi. Sau khi y đi được năm, sáu bước, chúng kiếm khách của y mới vội vã đuổi theo, có một hiền sĩ trách móc: "Công tử giờ không còn là du hiệp nữa, sao có thể dễ dàng liều lĩnh như vậy?" Công tử Trật không trả lời.

Vệ Lạc được Nghĩa Tín quân ôm chặt vào lòng, nàng cúi đầu, nghĩ về tiếng hét lúc nãy: "Đừng chậm trễ, đưa phu nhân đi ngay!"

Rốt cuộc là ai, tại sao lại theo dõi nàng?

Một vụ ám sát quy mô lớn như vậy, lại chỉ nhằm mục đích bắt cóc nàng sao?

Vệ Lạc trầm ngâm một lát, Nghĩa Tín quân quát lên: "Về phủ!"

Khi mọi người quay người rời đi, mấy đại thần phụ trách việc này vội vã chạy đến chỗ Nghĩa Tín quân.

Cho đến khi lên ngựa, Vệ Lạc vẫn còn suy nghĩ.

Khi vào phủ, Nghĩa Tín quân vội vã đi về phía thư phòng dưới sự hộ tống của mọi người. Thấy hắn sắp rời đi, Vệ Lạc thấp giọng nói: "Vừa rồi, ta nghe thấy một người nói, 'Đừng chậm trễ, đưa phu nhân đi ngay!'"

Nàng ngẩng đầu nhìn Nghĩa Tín quân, ánh mắt long lanh toát lên sự kiên định: "Sau đó lại là người đó nói 'phụ nhân này không tầm thường! Kế hoạch không chu toàn!' rồi mới rút lui."

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Nghĩa Tín quân lập tức trở nên u ám. Hắn nhìn Vệ Lạc, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, khẽ nói: "Đừng sợ."

Nói xong, hắn vung tay áo bước nhanh vào thư phòng, chúng kiếm khách và hiền sĩ vội vàng đuổi theo. Còn Vệ Lạc, vừa trầm tư suy nghĩ vừa quay về hậu viện.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Chương 184: Bắt tiểu nhi hồi Tấn?

Phủ công tử Kính Lăng

Công tử Kính Lăng lẳng lặng ngồi quỳ trên sập, khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm, ánh lên một tia vui mừng khi nhìn thấy người bước vào.

Người đến là một hiền sĩ, khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, trên môi có hai hàng ria mép.

Hắn ta đến trước mặt công tử Kính Lăng, cúi đầu chào: "Bái kiến công tử."

"Miễn lễ."

"Vâng."

Công tử Kính Lăng hơi cúi người, nhìn hắn ta chăm chú: "Lần này ở Tề, có điều gì thấy, điều gì nghe được không?"

Hiền sĩ chắp tay, tán thưởng: "Công tử quả là liệu sự như thần."

Lời khen vừa dứt, trên khuôn mặt tuấn tú của công tử Kính Lăng tức thì hiện lên một tia sáng, khiến khuôn mặt hắn càng thêm rạng rỡ. Nhưng trong tia sáng đó, lại ẩn chứa một sự phức tạp khó tả.

Hắn nhìn chằm chằm người đến, nói: "Kể chi tiết cho ta."

"Vâng!"

Hiền sĩ đáp lời, ngồi xuống bên bàn. Đợi thị tỳ rót rượu xong, hắn ta mới bình tĩnh nói: "Biết ta muốn dâng hai thành trì, Nghĩa Tín quân cố ý triệu kiến tại thư phòng. Lúc đó trong phòng có bảy người Tề. Trong số đó, trừ Nghĩa Tín quân, năm người còn lại đều là thực khách nhất đẳng của Nghĩa Tín quân. Chỉ có một người ta chưa từng gặp, đó là một tiểu nhi, tiểu nhi này có khuôn mặt hơi vàng, mắt dài và hẹp, ánh mắt trong trẻo, mũi và miệng nhỏ nhắn. Rất khó nhận ra."

Hiền sĩ nói đến đây, cầm chung rượu nhấp hai ngụm, hoà hoãn một lát rồi nói tiếp: "Tiểu nhi này đứng sau Nghĩa Tín Quân một bước. Ta vừa dâng địa đồ, Nghĩa Tín quân và tiểu nhi liền nhìn nhau, ba bốn người trong số các thực khách còn lại cũng đồng thời nhìn về phía tiểu nhi."

Nghe đến đây, trên khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm của công tử Kính Lăng hiện lên một tia lạnh lẽo chợt lóe qua. Nhưng cùng với tia lạnh lẽo đó, còn có một chút thất thần.

Hiền sĩ nói tiếp: "Tiếp đó, ta và Nghĩa Tín quân bàn bạc, cho đến khi ta rời đi, Nghĩa Tín quân đã nhìn tiểu nhi đó sáu lần, ánh mắt rất ôn nhu, không giống như đối với hiền sĩ bình thường."

Nói xong, hắn ta đứng dậy, cúi đầu chào công tử Kính Lăng, tán thưởng: "Ta đã làm theo lời công tử, để lộ tin tức. Quả nhiên, cơ thiếp của Nghĩa Tín quân không chết! Bị dồn vào đường cùng, người Tề đã sẵn sàng dốc toàn lực để tương trợ cho chúng ta."

Hiền sĩ nói đến đây, vẻ mặt có chút do dự, hắn ta nhìn công tử Kính Lăng, hỏi: "Nghe ý công tử, dường như cho rằng mưu kế âm độc đẩy chúng ta vào tuyệt cảnh là do phụ nhân đó bày ra. Phụ nhân này tuy rằng giả chết, lại dễ dàng dịch dung thành thiếu niên. Nhưng, một phụ nhân thấp hèn, liệu thực sự có tâm trí kinh người như vậy không?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Giọng nói của hắn ta vẫn còn nghi hoặc.

Công tử Kính Lăng ngẩng đầu lên, hiền sĩ kia giật mình kinh hãi.

Môi hắn mím chặt, cơ mặt giật giật, giữa mày nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sự lạnh lẽo và tức giận.

Hiền sĩ chưa từng thấy công tử Kính Lăng như vậy. Hắn ta vội vàng cúi đầu, tránh ánh mắt u ám của hắn.

Sau một lúc lâu, thanh âm trầm thấp, chậm rãi của công tử Kính Lăng vang lên: "Ta cũng không dám tin, kế sách này thực sự là do nàng bày ra."

Nói đến đây, thanh âm hắn có chút khô khốc.

Hắn cúi đầu, thong thả, vô cùng thong thả cầm lấy chung rượu trên bàn, thong thả đưa lên miệng, rồi ngửa cổ uống.

Rượu tràn vào miệng, nhưng phần lớn lại chảy xuống vạt áo hắn, chỉ có một chút xíu thực sự vào miệng.

Cứ như vậy uống hết nửa bình rượu, công tử Kính Lăng chậm rãi đặt bình rượu xuống bàn.

Hắn tựa hồ không nhận ra vạt áo đã ướt đẫm, ánh mắt vẫn trầm hàn, biểu tình tối tăm nhìn chằm chằm phía trước.

Hiền sĩ chứng kiến cảnh này nào dám hé răng? Hắn ta vội vàng cúi đầu, bất động như tượng.

Căn phòng tĩnh lặng đến lạ thường.

Chính sự tĩnh lặng ấy lại chất chứa một nỗi âm u, áp lực, tựa như mây đen vần vũ, chỉ chực đổ cơn mưa lớn.

Hồi lâu, giọng nói công tử Kính Lăng thong thả vang lên, "Tuần, theo ý ngươi, ta nên xử trí kẻ phụ ta như thế nào?"

Xử trí thế nào?

Hiền sĩ Tuần ngẩn người.

Hắn ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn công tử Kính Lăng, thầm nghĩ khó hiểu: Phụ nhân kia đã là người của Tề Nghĩa Tín quân, cho dù nàng ta thật sự bày ra kế sách âm độc, ngài lại có thể làm gì? Nàng ta dù sao cũng ở dưới sự bảo vệ của Nghĩa Tín quân.

Đang suy tính như vậy, hắn ta ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo của công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm vào mình.

Loại ánh mắt này, thật làm người không thở nổi.

Hiền sĩ Tuần vội vàng cúi đầu, chắp tay dò hỏi: "Phụ nhân âm độc? Giết?"

Vừa dứt lời, hắn ta đã thấy trong lòng bất an.

Quả nhiên, một luồng uy áp lạnh lẽo, nặng nề bao trùm lấy hắn ta.
Lúc này, hiền sĩ Tuần đừng nói ngẩng đầu, ngay cả đứng cũng không vững.

Hắn ta vội vàng chắp tay, thanh âm run run đáp: "Phụ nhân kia nguyên là cơ thiếp của công tử, vừa rời bỏ chủ cũ đã cùng tân phu hãm hại Tấn ta. Nếu không, bắt nàng ta về đây?"

Lời nói ra vội vàng, không chỉ vội, mà còn có chút lộn xộn.

Điều làm hắn ta mừng rỡ là, vừa dứt lời, luồng uy áp lạnh lẽo nặng nề kia liền biến mất.

Như thể tảng đá đè nặng trên đầu được dỡ bỏ, hiền sĩ Tuần thở phào một hơi dài, suýt nữa đưa tay áo lau trán.

Phía trước truyền đến thanh âm trầm thấp của công tử Kính Lăng, "Bắt nàng về?"

Giọng nói rất thấp, rất nhẹ. Như đang nghi vấn, như đang lẩm bẩm.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Hiền sĩ Tuần cao giọng đáp: "Phải! Phụ nhân kia dám bày mưu tính kế hãm hại cố chủ! Bắt nàng ta về, muốn giết muốn chém, công tử cứ định đoạt."

Hắn ta càng nói càng hăng hái, giọng vang vọng.

Công tử Kính Lăng đưa tay cầm lấy chung rượu, chậm rãi nhấp một ngụm. Lúc này, hắn tuấn mỹ uy nghiêm, cử chỉ thong dong, nào còn chút âm trầm của lúc nãy?

Lời hiền sĩ Tuần vừa dứt, hắn liền nhàn nhạt nói: "Bắt nàng về? Tốt!"

Chữ 'tốt' vừa ra, hiền sĩ Tuần liền hoàn toàn yên tâm.

Công tử Kính Lăng ôn hòa nói: "Kế sách này rất hay, đừng tiết lộ."

"Vâng."

Hiền sĩ Tuần cao giọng đáp, chắp tay cáo lui.

Cho đến khi hắn ta đi xa, công tử Kính Lăng vẫn nhìn chằm chằm màn trướng lay động, hồi lâu sau vẫn không rời mắt.

Không biết bao lâu sau, hắn thấp giọng, nặng nề lẩm bẩm: "Bắt tiểu nhi về?"

Mấy chữ này rất đơn giản, rất dễ dàng. Nếu muốn hành động, cũng không phức tạp. Tuy tiểu nhi khuynh quốc khuynh thành, bên cạnh không ít người bảo vệ, nhưng nếu hắn đường đường công tử Kính Lăng muốn ra tay bắt người, chẳng ai có thể ngăn cản.

Công tử Kính Lăng nghĩ đến đây, không khỏi cong nhẹ khóe môi.

Nụ cười nhạt vừa thoáng hiện, hắn liền mạnh mẽ thu hồi lại.

Công tử Kính Lăng tiếp tục xụ mặt, lặng lẽ ngồi trên sập. Hồi lâu sau, thanh âm trầm thấp của hắn lại vang lên, "Bắt tiểu nhi về sao?"

Giọng nói ấy, tựa như tiếng thở dài, lại như tiếng ca xướng. Như bất đắc dĩ, lại như vui mừng, thật lâu không dứt, thật lâu vấn vương.

Rất lâu sau đó, tiếng hắn nặng nề ra lệnh vang lên trong phòng, "Người đâu!"

Một kiếm khách theo tiếng mà đến, chắp tay đáp: "Có."

"Mời Ổn Công đến đây."

"Vâng!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro