Chương 181 + 182

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 181: Vệ Lạc trang phục lộng lẫy ra ngoài

Đây là lần đầu tiên Vệ Lạc và Nghĩa Tín Quân chung chăn gối.

Sau khi "chết đi sống lại", phòng ngủ của Vệ Lạc nằm cách phòng Nghĩa Tín Quân ba gian. Tuy luôn như hình với bóng, nhưng mỗi khi đến giờ ngủ, cả hai vẫn tự động tách ra.

Giờ đây, hơi thở của hắn ấm áp phả vào cổ và mặt nàng, khiến Vệ Lạc vừa bối rối vừa xao xuyến. Nàng nhìn ra cửa sổ, cảm nhận được nhịp tim và hơi thở của hắn. Dần dần, nàng nhắm mắt lại, thầm nghĩ: "Vệ Lạc, người đàn ông này sẽ cùng ngươi đi suốt cuộc đời, chàng quý trọng và coi trọng ngươi, ngươi nhất định cũng phải quý trọng chàng."

Trong dòng suy tư miên man, thẳng cho đến khi ánh sáng ngoài cửa sổ trở nên chói chang, nàng mới nhắm mắt nặng nề ngủ.

Khi Vệ Lạc tỉnh lại, Nghĩa Tín Quân đã rời giường.

Nàng gọi hai thị tỳ đến, vừa rửa mặt xong đã nghe thấy tiếng trống trận vang lên từ bên ngoài.

Từ phòng ngủ đến phủ môn của Nghĩa Tín quân khoảng vài dặm, tiếng trống có thể truyền đến đây chứng tỏ nó rất lớn.

Vệ Lạc được thị tỳ chải tóc và trang điểm cẩn thận. Nàng hơi ngạc nhiên vì hôm nay các thị tỳ rất tỉ mỉ, thậm chí còn thoa son cho nàng. Nhưng vì đang bận tâm đến tiếng trống trận, Vệ Lạc không để ý lắm.

Một loạt tiếng bước chân vang lên.

Giữa tiếng bước chân, một giọng kiếm khách sang sảng truyền đến: "Cơ đã chuẩn bị xong chưa? Chủ thượng muốn gặp."

Vệ Lạc đáp: "Rồi."

Nói xong, nàng đẩy cửa bước ra.

Như thường lệ, nàng vừa xuất hiện, mọi người bên ngoài đều cảm thấy hoa mắt.

Nhưng họ đã nhìn quen với khuôn mặt của Nghĩa Tín quân, nên sức đề kháng cũng mạnh hơn người thường. Chỉ thoáng chốc, kiếm khách kia đã đứng trước mặt nàng cúi đầu, cung kính nói: "Chủ thượng đang đợi ở quảng trường."

Quảng trường?

Vệ Lạc ngẩn ra, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ muốn ra ngoài?"

Nàng cúi xuống nhìn trang phục của mình, thấy không có gì bất ổn, liền đi theo kiếm khách hướng về quảng trường.

Càng đến gần phủ môn, tiếng trống trận bên ngoài càng vang. Vệ Lạc cố lắng nghe, nhưng tiếng trống quá lớn và hỗn loạn, không thể nghe rõ được gì.

Trong phủ của Nghĩa Tín quân rất ít người nhàn rỗi. Dù là kiếm khách hay hiền sĩ, hầu hết đều do hắn tự tay lựa chọn. Hắn thích dùng người nghèo khó, trong đó có một bộ phận thậm chí còn mù chữ.

Đối với họ, Nghĩa Tín quân là ân nhân.

Vệ Lạc là ái cơ của Nghĩa Tín quân, nên dù chúng kiếm khách và hiền sĩ có ngưỡng mộ sắc đẹp của nàng, thường xuyên liếc nhìn nàng, nhưng thái độ và cử chỉ của họ đều rất lễ phép và kiềm chế.

Chẳng mấy chốc, Vệ Lạc đã đến quảng trường.

Nghĩa Tín quân mặc áo trắng đứng giữa chúng kiếm khách. Nhìn từ xa, hắn cao lớn như ngọc, tựa băng sơn, như ngọc thụ, trong trẻo mà thanh khiết, lạnh lùng mà tĩnh lặng, khiến lòng người say khi vừa gặp.

Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, bất tri bất giác khóe miệng hiện lên một nụ cười tươi.

Nàng bước nhanh về phía hắn.

Khi đến trước mặt hắn, Vệ Lạc mỉm cười, dịu dàng cúi đầu: "Thiếp bái kiến phu quân."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Lúc này, cả nàng và Nghĩa Tín quân đều không nhận ra rằng, khi Vệ Lạc cười, mọi âm thanh xung quanh bỗng im bặt.

Nghĩa Tín quân mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như nước, nhẹ nhàng nói: "Miễn lễ."

"Tạ ơn phu quân."

Sau khi khách sáo xong, nàng bước nhanh đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh tươi cười hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao?"

Nghĩa Tín quân mỉm cười, Vệ Lạc nhạy cảm nhận ra nụ cười của hắn có chút bất đắc dĩ.

Cho nên, nàng cảnh giác nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

Nghĩa Tín quân đưa tay chỉnh lại vạt áo cho nàng, thở dài: "Nàng có nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài không?"

"Có."

Nghĩa Tín quân nghe vậy, nụ cười càng thêm bất đắc dĩ, hắn lại thở dài, chậm rãi nói: "Hôm nay là ngày tế thu. Xưa nay thu đến đông sang, vạn vật điêu tàn, không phải điều dân chúng mong muốn. Thời Huỳnh Đế, mỗi khi đến lúc này, người già thường đi săn bắt tích trữ lương thực để qua mùa đông. Tập tục này vẫn còn lưu truyền đến ngày nay."

Hắn nói đến đây, ngừng lại một chút, nắm tay nhỏ nhắn của nàng hướng về phía xe ngựa của họ, "Hôm nay tế thu, tập tục đã có thay đổi. Vào ngày này, bất kể giàu nghèo, mọi người đều đi chơi, săn bắn trong rừng, ca hát ngoài đồng, thu hoạch trên ruộng. Người xưa có câu: 'Trượng phu thu buồn, than không vợ! Phụ nhân thương xuân, thương không con.' Nhân dịp mùa thu, để các trượng phu vui vẻ; mùa xuân sinh con, để các phụ nhân vui mừng."

Vệ Lạc nghe đến đó, không khỏi ngẩn người. Kiếp trước nàng đã từng nghe câu "nam tử thu buồn, nữ tử thương xuân", nhưng nàng luôn nghĩ đó chỉ là lời nói đùa. Không ngờ ở thời đại này lại được coi trọng đặc biệt.

Theo lời Nghĩa Tín quân, các nam thanh nữ tú nên kết duyên vào mùa thu đông. Cứ như vậy, vợ chồng sẽ không còn buồn phiền vào mùa thu, và nếu kết duyên vào lúc này, sang xuân năm sau sẽ sinh con. Nữ nhân làm mẹ, tự nhiên cũng không còn thương tiếc mùa xuân nữa.

Nghĩa Tín quân vừa nói vừa dẫn Vệ Lạc vòng qua xe ngựa của mình, hướng thẳng đến một chiếc xe ngựa kỳ lạ.

Chiếc xe này có hình dáng rất cổ quái, phía sau là một tấm ván gỗ phẳng, hai bên tấm ván kéo dài ra, tạo thành một chiếc kiệu. Phía trước kiệu, hai con ngựa trắng đứng song song.

Chiếc xe kiệu này giống như kiệu của đời sau, nhưng không có mái che. Bốn bức tường và phía dưới đều được làm bằng vải màn. Người ngồi trên đó hẳn sẽ rất thoải mái.

Trên quảng trường có hai chiếc xe kiệu cổ quái như vậy.

Vệ Lạc nhìn chằm chằm vào chiếc xe kiệu, quay đầu nhìn Nghĩa Tín quân.

Nghĩa Tín quân cười khổ, đưa tay lên trán: "À, đây cũng là một phần của lễ tế thu. Những ai có trang phục đẹp đẽ sẽ ngồi trên xe không mui, cầu chúc mùa đông ấm áp, mùa xuân sớm đến, năm nào cũng được mùa bội thu. Các nam thanh nữ tú chưa lập gia đình cũng nên ăn mặc đẹp để mọi người chiêm ngưỡng, nếu thấy vừa ý có thể đính ước."

Vệ Lạc hiểu ra, chiếc xe cổ quái này là để nàng và Nghĩa Tín quân ngồi.

Nàng nhìn về phía chỗ trống ở mặt sau xe, chỉ tay hỏi: "Người ngồi ở đây, còn phía sau này để làm gì?"

Nghĩa Tín Quân cười nói: "Nếu có người qua đường thấy thích, họ sẽ bỏ quả lên đó, để cầu chúc mùa màng bội thu."

Vệ Lạc ngẩn người.

Hóa ra, chỗ phía sau là để người qua đường ném hoa quả? Hơn nữa, người càng đẹp thì sẽ nhận được càng nhiều hoa quả?

Nàng quay đầu nhìn Nghĩa Tín quân, rồi nhìn chúng hiền sĩ và kiếm khách phía sau hắn, thấy mọi người đều tỏ ra bình thản, không khỏi lẩm bẩm: "Hôm nay chúng ta sẽ xuất hiện trước mọi người như vậy sao?"

Nghĩa Tín quân gật đầu: "Đúng vậy. Hôm đó ta đã hứa với các du hiệp, hôm nay vào ngày tế thu, họ muốn chúng ta xuất hiện. Ta nghĩ sớm muộn gì cũng có ngày này nên đã đồng ý."

Vừa nói, hắn bước nhanh đến trước chiếc xe kiệu, một thân bạch y tung người nhảy lên. Vệ Lạc cắn cắn môi, mặt đỏ bừng, cũng sải bước lên chiếc xe còn lại.

Lúc này, một kiếm khách hơn hai mươi tuổi, dáng người cao ráo, diện mạo thanh tú bước đến trước xe ngựa Vệ Lạc. Hắn thả người nhảy lên, cưỡi một con ngựa trắng, tay dắt con ngựa còn lại.

Vệ Lạc thấy hắn cưỡi một con, dắt một con, liền nhìn sang phía Nghĩa Tín quân, thấy cũng có một kiếm khách khác đang cưỡi một con ngựa trắng, dắt một con khác giống y vậy.

Sau khi họ chuẩn bị xong, một hiệu lệnh được đưa ra, khoảng ba mươi kiếm khách thúc ngựa đi theo. Tuy nhiên, hầu hết chúng kiếm khách đó đều là trung niên.

Lúc này, có người hô to: "Xuất phát!"

Theo tiếng hô, đoàn xe của Nghĩa Tín quân dẫn đầu, tiếp theo là xe của Vệ Lạc. Chúng kiếm khách bám sát phía sau họ. Vệ Lạc để ý thấy họ giữ khoảng cách năm bước so với hai chiếc xe ngựa.

Đây là lần đầu tiên Vệ Lạc ăn mặc lộng lẫy xuất hiện trước mặt mọi người!

Hơn nữa, hôm nay là một ngày hội long trọng, nàng từ sau khi "sống lại", đây là lần đầu tiên chính thức xuất hiện trước mặt bách tính của Tề quốc.

Giờ khắc này, Vệ Lạc thực sự có chút khẩn trương.

Mái tóc đen của nàng được búi gọn bằng một chiếc trâm bạch ngọc, những sợi tóc còn lại buông xõa như mây trên vai lưng nàng.

Trên khuôn mặt bạch ngọc của nàng chỉ tô điểm một chút son môi. Đôi mắt như ngọc, sóng mắt lưu động hoa quang, làn da trắng mịn ẩn ẩn những tia ửng hồng.

Nàng mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm, viền áo và cổ tay áo được trang trí bằng màu tím, trên đó thêu hình chim Chu Tước màu tím.

Vốn dĩ, với vẻ đẹp của Vệ Lạc không cần trang điểm quá nhiều, nhưng dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nàng vẫn hoa mỹ cực kỳ.

Nghĩa Tín Quân đi bên cạnh nàng cũng tuấn tú khôn tả.

Khi xe ngựa dần dần tiến ra ngoài, tâm Vệ Lạc bỗng có chút hoảng.

Khi xe ngựa đến phủ môn, một kiếm khách thúc ngựa chạy lên trước. Ngay sau đó, từ cổng phủ truyền đến tiếng quát lớn của hắn: "Mọi người im lặng!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Thanh âm của hắn được truyền nội lực, khiến tiếng trống ồn ào trước phủ môn lập tức im bặt.

Sự an tĩnh này mang một áp lực kỳ lạ, khiến trái tim Vệ Lạc đập loạn nhịp. Nàng không khỏi liếc nhìn Nghĩa Tín quân.

Nghĩa Tín quân đón ánh mắt hơi bất an của nàng, mỉm cười ôn nhu. Vệ Lạc đáp lại nụ cười ấy, cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Lúc này, tiếng quát lanh lảnh của kiếm khách kia lại truyền ra: "Nghĩa Tín quân cùng cơ đã trang phục lộng lẫy chờ phân phó!"

Nghĩa Tín quân cùng cơ đã trang phục lộng lẫy chờ phân phó!

Lời vừa dứt, đám đông bỗng nhiên bùng nổ tiếng hoan hô!

Tiếng hô vang trời động đất, truyền đi rất xa, rồi đột ngột im bặt.

Khi mọi người im lặng, kiếm khách quay lại phía đại môn quát lớn: "Mở cổng phủ!"

"Mở cổng phủ ——"

Tiếng hô vang vọng.

Phủ môn bằng đồng, dưới sức mạnh của hai người cự hán, từ từ mở ra.

Ngay lập tức, Nghĩa Tín quân và Vệ Lạc xuất hiện trước mắt mọi người.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên hai luồng ánh sáng rực rỡ, ánh sáng quá mạnh mẽ và chói lọi khiến họ hoa mắt, thẳng cho đến khi bọn họ mở mắt ra, trong nháy mắt quên cả chớp mắt.

Hàng trăm người không chớp mắt nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nhìn chằm chằm Nghĩa Tín Quân.

Vẻ đẹp tuyệt sắc như họ, một người xuất hiện đã là cảnh đẹp hiếm có, hai người cùng xuất hiện, sức hút càng lớn hơn, không có ngôn từ nào có thể diễn tả.

Trong một không gian tĩnh lặng, xe ngựa của Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân chậm rãi tiến ra.

Ngựa là ngựa trắng, kiếm khách cưỡi ngựa tuấn tú, xe ngựa được làm bằng lụa đỏ, phía sau xe cũng được sơn màu đỏ.

Còn chủ nhân của xe ngựa, là những người có vẻ đẹp hiếm có trên thế gian.

Giờ khắc này, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt như mùa xuân tươi đẹp, chim hót líu lo, một vẻ đẹp làm say lòng người, cùng với vẻ đẹp tan nát cõi lòng in sâu vào ký ức của họ.

Khi xe ngựa ra khỏi đại môn, những người đi đường tự động dạt sang hai bên.

Hầu như tất cả những người qua đường đều mang kiếm, vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng giờ phút này, họ chỉ có một biểu cảm như si như say.

Xe ngựa đi trên đường phố, Vệ Lạc nghe thấy tiếng phủ môn đóng lại phía sau.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Chương 182: Trái cây như mưa rơi

Có lẽ vì đây là thời loạn lạc, có lẽ vì thế gian này quá mức nghèo nàn. Người đương thời thích sự hoa lệ, phú quý, no đủ.

Vệ Lạc tuy không đầy đặn, nhưng nàng có khí chất hoa lệ và phú quý. Quan trọng nhất là, nàng có sự khoan dung và điềm tĩnh hơn những nữ nhân đương thời.

Đây là thời đại mà con người ăn hôm nay lo bữa mai, bất kể ngươi ở địa vị nào, vương hậu hay công chúa cũng thế, ca cơ hay đại gia cũng vậy, không ai biết ngày mai mình còn sống hay không.

Nỗi bất an và lo lắng thường trực này khiến người đương thời khó có được sự an nhiên tự tại.

Nhưng Vệ Lạc lại có được điều đó.

Tuy cũng cảm nhận được sự bấp bênh của cuộc sống, nhưng nàng đến từ một thời thịnh thế, hơn nữa, một đời sinh mệnh này, có thể nói là ngoài ý muốn mà nàng có được.

Dù có căng thẳng, bất an hay sợ hãi đến đâu, nàng vẫn giữ được sự an nhiên tự tại, một sự an nhiên tự tại đã thấm sâu vào xương cốt, không để ý cũng sẽ tự nhiên toát ra.

Giờ phút này, đám đông chia thành hai hàng, mọi người chen lấn xôn xao đưa mắt nhìn xung quanh. Vệ Lạc rũ mắt xuống lặng lẽ ngồi trong kiệu. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng toát lên vẻ an nhiên, bộ lễ phục đỏ thẫm tôn lên làn da trắng như tuyết và mái tóc đen như mực.

Xếp hàng phía trước là những du hiệp, chính họ đã khóc thương cho nàng khi nàng "chết" đi, cũng chính họ yêu cầu được gặp nàng khi biết nàng còn sống.

Lúc này, họ đã được gặp nàng.

Nhìn thấy Vệ Lạc, mọi người rất hài lòng.

Trong mắt các du hiệp, sự an nhiên tự tại của Vệ Lạc toát lên phong phạm của một cao thủ. Tất nhiên, đây chỉ là sự so sánh. Họ chỉ cảm nhận được từ vẻ ngoài của Vệ Lạc nàng thực sự phi phàm, thực sự khác biệt với những mỹ phụ bình thường.

Xe ngựa từ từ tiến về phía trước. Bỗng có một giọng nói khàn khàn vang lên: "Mỹ nhân, mỹ nhân, y phục lộng lẫy. Đổi hai thành trì, vợ của Nghĩa Tín. Mỹ nhân, mỹ nhân, tay như nhành liễu, da như mỡ đông, cổ như ấu trùng, răng như hạt bầu, trán thon mày ngài, cười duyên dáng, mắt đẹp long lanh."

Tiếng hát vui vẻ và trôi chảy, trong tiếng hát đó, xe ngựa dần dần tiến vào trung tâm đường phố.

Đến trung tâm đường phố, mọi thứ lại khác.

Ở đây, người đi đường đều đi sát vào lề, nhường đường cho các nam thanh nữ tú ngồi trên xe kiệu.

Tất nhiên, chỉ có con cái nhà quyền quý mới được ngồi xe kiệu, còn dân thường vẫn ngồi trên xe lừa. Những chiếc xe lừa này được Nghĩa Tín quân chuẩn bị riêng cho người nghèo sử dụng trong ngày hôm nay.

Ở trung tâm đường phố, người dân hai bên đường bắt đầu mang theo giỏ tre đựng đầy lê, đào và các loại trái cây khác.

Vệ Lạc vừa chú ý đến điều này thì bốn, năm quả lê như mưa rơi xuống đầu nàng.

Võ công của Vệ Lạc hiện tại không tệ, nàng chỉ liếc mắt đã biết những quả này sẽ không trúng mình.

Quả nhiên, "bụp bụp" vài tiếng, mấy quả lê rơi xuống phía sau chiếc xe kiệu của nàng.

Vài tiếng "bụp bụp" này phảng phất như tín hiệu.

Ngay lập tức, vô số trái cây ném về phía nàng. Trái cây như mưa, rất đáng sợ, che kín cả đất trời.

Có vài người ném không chuẩn đã ném trúng người Vệ Lạc, lướt qua vạt áo của nàng.

Giữa cơn mưa trái cây, những thiếu nữ quý tộc cũng ngồi trên xe kiệu, quay lại nhặt vài quả rồi cười đùa ném về phía Nghĩa Tín quân.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Họ vừa ném vừa cười khúc khích, một thiếu nữ cất cao giọng xướng: "Có chàng trai, như sắt như thép, như ngọc như ngà! Có chàng trai, áo trắng bay bay, mắt đẹp nhìn quanh. Có chàng trai, thấy chàng vui thích, thấy chàng yêu thương."

Tiếng hát của cô gái kia vang vọng, du dương và xa xăm, cùng với tiếng hát của nàng, bốn phương tám hướng cũng vang lên những tiếng hát khác.

Những tiếng hát này, có nhiều lời khen ngợi vẻ đẹp hoa lệ của Vệ Lạc, cũng có nhiều lời khen ngợi vẻ đẹp của các thiếu niên mỹ lệ khác.

Bên phía Vệ Lạc, cơn mưa trái cây vẫn không ngừng. Vệ Lạc thân thủ nhanh nhẹn, mắt nhìn tinh tường, mỗi khi có trái cây ném lệch về phía nàng, nàng chỉ cần nghiêng người một chút là đã né được.

Đang né tránh trái cây, bỗng nàng nghe thấy một tiếng "bụp" giòn tan, vội vàng nhìn về phía Nghĩa Tín quân. Một quả sơn trà to bằng nắm tay đã đập vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Khi quả sơn trà lăn xuống, trên má trái của hắn lập tức hiện lên một vết hằn.

Lúc trái cây bay tới, Vệ Lạc rất muốn đưa tay ra đỡ cho Nghĩa Tín quân. Nhưng thấy các kiếm khách phía sau hắn đều không động đậy, nàng đành thôi - nàng chỉ là nữ lưu yếu đuối, không thể làm gì quá lộ liễu.

Vệ Lạc nghĩ vậy, khi một quả lạ hình con rắn nhỏ bằng ngón tay ném tới, nàng không né tránh, để nó rơi trúng trán mình.

Quả ném trúng, lập tức để lại một vết đỏ ửng trên trán Vệ Lạc.

Vết đỏ này càng làm tăng thêm vẻ yêu kiều trên gương mặt nàng.

Nhìn thấy Vệ Lạc như vậy, các thiếu nữ đang nhìn về phía Nghĩa Tín quân đều ngẩn ngơ.

Lúc này, một tiếng cười của phụ nhân vang lên: "Hôm nay mới biết, vẻ đẹp của mỹ cơ thực sự đáng giá hai thành trì."

Trong tiếng tán dương, lại có thêm mấy chục quả được ném vào phía sau Vệ Lạc.

Xe ngựa vẫn chậm rãi tiến về phía trước.

Hiện tại đã đến ngã tư nổi tiếng nhất của kinh đô Tề. Nơi đây là ngã tư đường, ở giữa có một quảng trường rộng lớn.

Giờ phút này, trên quảng trường đâu đâu cũng thấy các nam thanh nữ tú ngồi trên xe kiệu.

Có thể nói, những người thực sự có nhan sắc được mời đến đây, cả thành cũng không quá năm người. Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân tất nhiên là một trong số đó.

Vừa đến quảng trường, tiếng reo hò và hoan hô bùng lên.

Giữa tiếng hoan hô, vô số trái cây lại như mưa trút xuống. Trong cơn mưa trái cây, Vệ Lạc liên tục nhìn về phía Nghĩa Tín quân . Nàng lo lắng hắn bị ném trúng quá nhiều.

Nhìn một lúc, nàng cũng yên tâm phần nào. Rõ ràng, không ai thực sự muốn làm hại hắn trong ngày hội như vậy, trên mặt hắn ngoài vết hằn ban nãy, không có thêm vết thương nào mới.

Mà lúc này, Vệ Lạc cảm thấy có người đang nhìn mình.

Có người nhìn nàng là chuyện bình thường, nhưng Vệ Lạc lại cảm thấy có gì đó khác lạ.

Nàng quay đầu lại.

Vừa nhìn, nàng thấy cách mình khoảng hai mươi bước về bên trái, một thanh niên áo xanh lam đang ngồi ngay ngắn trên xe kiệu, chàng trai này có vẻ ngoài tuấn tú, chính là công tử Trật.

Vệ Lạc không ngờ y cũng ngồi trên xe kiệu trong ngày hội như vậy.

Lúc này nàng hoàn toàn quên mất, công tử Trật tuy đã làm quan lễ, nhưng hắn vẫn chưa cưới vợ, đương nhiên cũng là một trong những nhân vật chính của ngày hôm nay.

Vệ Lạc chỉ liếc mắt một cái đã thấy phía sau công tử Trật, ngoài ba mươi kiếm khách cưỡi ngựa hộ tống, còn có năm sáu hiền sĩ, chúng hiền sĩ thì ngồi trên xe ngựa bình thường.

Nhìn một lúc, nàng nhíu mày thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hôm nay là ngày công tử Trật chọn vợ?"

Trong khi Vệ Lạc đang suy nghĩ miên man, công tử Trật lặng lẽ nhìn nàng.

Ánh mắt y dịu dàng nhưng ẩn chứa sự sâu sắc. Y lặng lẽ đánh giá nàng, ánh mắt đó khiến Vệ Lạc mơ hồ nhớ lại trước đây. Khi nàng mới đến quý phủ, những lúc nàng ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp một ánh mắt cũng ôn hoà như vậy.

Chỉ là liếc mắt nhìn nhau một cái, công tử Trật liền quay đầu đi, mà Vệ Lạc cũng thu hồi tầm mắt.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro