Chương 199: Kính Lăng hành lễ với Vệ Lạc + Chương 200: Một tiếng "Phu quân" kia!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 199: Kính Lăng hành lễ với Vệ Lạc

Trầm mặc, lại là một khoảng ngắn ngủi trầm mặc.

Một giọng nói khàn khàn của người Sở vang lên, "Đại vương!"

Mọi người giật mình, Vệ Lạc cũng ngẩn người, quay đầu nhìn lại.

Người Sở kia không để ý đến Vệ Lạc, chỉ nhìn chằm chằm Sở vương đang bị nàng khống chế, bi thống kêu lên: "Đại vương, nỗi nhục này thật khó chịu đựng! Xin đại vương hãy chết đi!"

Trong không gian tĩnh lặng, người Sở kia vung tay lên.

Ngay lập tức, vô số cung thủ Sở quốc ào ào đứng dậy, tay giương cung, mũi tên lạnh lẽo chĩa vào Vệ Lạc và Sở vương.

Không một tiếng động.

Người Sở kia là một trong ba vị đại thần của Sở quốc, nổi tiếng khắp nơi về sự dũng mãnh và trung nghĩa.

Trên chiến trường trăm vạn người, yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng ngựa hí vang vọng đâu đây.

Chỉ trong nháy mắt, trước và sau Vệ Lạc cùng Sở vương đã có hàng trăm cung thủ. Hàng trăm mũi tên dài u ám chĩa vào Vệ Lạc.

Họ chỉ chờ một tiếng lệnh, sẽ lập tức bắn Sở vương và Vệ Lạc thành nhím!

Vệ Lạc bất ngờ ngửa mặt lên trời cười lớn. Tay phải nàng nhẹ nhàng vung lên, chụp lấy trường kích của một quân sĩ.

Trước mặt mọi người, bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại như không xương của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy mũi kích sắc bén. Mọi người không khỏi lo lắng bàn tay xinh đẹp kia sẽ nhuốm máu, nhưng Vệ Lạc lại buông tay ra.

Mọi người đồng loạt thở phào.

Mũi kích sắc bén làm bằng đồng tinh xảo, bỗng chốc biến thành một cục bùn tròn, méo mó!

Chỉ với một cái nắm tay, nàng đã biến vũ khí sắc bén thành bùn đất.

Lúc này những người Sở mới nhận ra, phụ nhân yếu đuối trước mắt hóa ra lại là một cao thủ! Sở vương dễ dàng bị bắt không phải do sơ suất, mà là do phụ nhân này có võ công cao cường!

Giữa sự biến sắc của người Sở, Vệ Lạc áo choàng bay phất phới, gương mặt hơi cúi xuống, vẻ mặt điềm tĩnh. Nàng vận nội lực, giọng nói thanh thúy mà êm dịu: "Đừng ép ta!"

Nàng chỉ nói ba chữ đó.

Thế nhưng, những cung thủ Sở quốc đều quay đầu nhìn về phía đại thần Sở đã ra lệnh.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Cung tên thời này không có sức mạnh lớn. Nếu bắn trúng người mà không phải chỗ hiểm, rất khó gây chết người. Phụ nhân trước mắt võ công cao cường như vậy, chỉ cần lấy thân mình Sở vương ra đỡ tên, nàng có thể tránh được nguy hiểm.

Kết quả sẽ là Sở vương bị chính người Sở bắn chết, còn phụ nhân này chỉ bị thương nhẹ, bình an chạy thoát đến quân Tấn.

Đây là hậu quả mà người Sở không muốn thấy. Người ra lệnh kia cũng sẽ không gánh nổi trách nhiệm.

Họ lại lần nữa chìm vào trầm mặc.

Đúng lúc này, Vệ Lạc buông Sở vương ra.

Nàng đặt Sở vương đứng trên xe ngựa, chỉ dùng một tay khống chế gáy hắn.

Hơi thở nàng vừa ổn định, Sở vương liền có thể mở miệng.

Ngay lập tức, Sở vương cúi đầu ho sặc sụa. Ông ta ho dữ dội, ho liên tục hơn mười tiếng, rồi phun ra một ngụm máu tươi lên càng xe.

Sau khi phun máu, ông ta mới ngừng ho, lấy lại hơi thở.

Ông ta chậm rãi cúi đầu, vươn tay che mặt nghẹn ngào mở miệng: "Cô nghiệp chướng nặng nề, thật không mặt mũi nào gặp tiên vương, cũng không thể đối diện chư công. Xin cho ta chịu chết!" Giọng ông ta yếu ớt, nghe không rõ lắm.

Trong sự trầm mặc của mọi người, tiếng Sở vương tiếp tục nghẹn ngào, thở dốc truyền đến: "Thỉnh lấy loạn tiễn bắn cô! Thỉnh lấy mạng cô, để tạ lỗi với người trong thiên hạ!"

Trong lời nói đã mang theo sự khẩn cầu. Là lời khẩn cầu của một vị vương.

Vệ Lạc nhìn ông ta, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Sở vương dù vô sỉ háo sắc đến đâu, vẫn có tôn nghiêm của một vị vương giả.

Trong sự an tĩnh, Sở vương chậm rãi quỳ xuống. Ông ta quỳ ngay trên xe, hướng về phía các tướng sĩ Sở quốc. Hành động này khiến mọi nơi ồ lên. Có lẽ có người không nghe rõ lời Sở vương, nhưng ai cũng thấy rõ hành động này. Hắn quỳ xuống, là để tạ tội với toàn thể dân Sở.

Chính vị Sở vương này, vì nữ sắc mà đẩy Sở quốc vào cảnh chiến tranh, nay lại vì nữ sắc mà mất hết mặt mũi, khiến người Sở bị thế nhân nhạo báng!

Cái quỳ này khiến mọi người dấy lên nhiều ý niệm . Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, người Sở nhìn về phía Vệ Lạc với ánh mắt hận thù.

Hành động của Sở vương khiến tình thế lại bất lợi cho Vệ Lạc.

Nhưng ngay lúc này, một tràng tiếng cười vang lên.

Tiếng cười trong trẻo mà trầm ổn, ẩn chứa uy nghiêm vô hạn. Tiếng cười khiến những người Sở với nhiều tâm tư khác nhau đều phải quay đầu lại.

Người cười chính là công tử Kính Lăng. Hắn đã đánh xe tới gần, cách xa giá của Sở vương không đến 150 bước. Công tử Kính Lăng đứng trên xe ngửa đầu cười lớn, gương mặt tuấn mỹ vô hạn, hào quang chớp động, uy nghiêm khiếp người.

Thấy mọi người nhìn mình, hắn đột nhiên thu lại nụ cười, ôn nhu nhìn Vệ Lạc một cái rồi chuyển hướng quân Sở, sau đó nhìn Sở vương đang quỳ trên xe vẫn không nhúc nhích.

Hắn vung tay phải lên.

Vèo vèo vèo vèo.

Trong đội hình xe Tấn quốc, hàng trăm cung thủ đứng dậy, giương cung chờ lệnh.

Người Sở lập tức cảnh giác.

Ngay khi họ sắp chỉ trích hắn không màng lễ tiết, công tử Kính Lăng đã mở miệng, thanh âm hùng hồn từ tính chậm rãi truyền đến: "Phụ nhân trung nghĩa! Thật làm lòng ta cảm phục. Chư vị hà tất bức bách quá đáng?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Hắn nói tới đây, xoay chuyển ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

Bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Vệ Lạc thanh triệt như nước, trong vắt như sóng, không một gợn sóng, không một chút kinh hoàng, bất an, thậm chí cảm kích... Nàng, xa lạ tựa như người qua đường.

Bắt gặp ánh mắt ấy, công tử Kính Lăng buồn bã, nuốt nghẹn.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã khôi phục lại sự bình tĩnh của mình. Sau đó, ánh mắt hắn vô cùng ôn nhu nhìn Vệ Lạc, cứ như vậy đứng trên xe, hơi khom người về phía nàng!

Hắn, một công tử cao quý, lại khom mình hành lễ trước Vệ Lạc - một phụ nhân thấp hèn, trước trăm vạn quân, trước mắt bao người, giữa cảnh giương cung bạt kiếm, giữa hai bên Sở Tấn tên bay đao chỉ.

Hắn hành lễ thật thản nhiên. Bất kể thời đại nào, người không tiếc tính mạng vì gia quốc, dù nam hay nữ, đều đáng được thế nhân kính trọng. Thế nên, công tử Kính Lăng hành lễ một cách thản nhiên, chúng đại thần phía sau hắn cũng không có ý kiến gì.

Trong sự an tĩnh, thanh âm hùng hồn từ tính của công tử Kính Lăng lại vang lên: "Phụ nhân trung nghĩa! Việc ở đây đã xong, sao không lên xe ta? Trước trận đối trận, vốn là việc của bậc trượng phu!"

Nói tới đây, hắn đưa mắt nhìn khắp các tướng sĩ Sở quốc, thanh âm trầm xuống, quát lớn: "Việc làm của phụ nhân này, có thể nói là trung nghĩa! Quân có hận thì hãy cùng ta một trận chiến! Nếu ôm hận với phụ nhân, đừng trách người Tấn chúng ta vô lễ!"

"Đừng trách người Tấn chúng ta vô lễ!" Câu nói nặng nề này vang vọng khắp nơi.

Lời hắn vừa dứt, các giáp sĩ phía sau đồng loạt giơ kích, chỉ lên trời đồng thanh hô vang: "Đừng trách người Tấn chúng ta vô lễ!"

Mấy vạn người hô vang cùng lúc, tiếng hô quả thật kinh thiên động địa. Trong tiếng vọng đó, quân doanh các nước Tần, Tề, Tống, Lỗ đồng loạt vang lên tiếng khen ngợi: "Phụ nhân biết trung nghĩa, là một hiền phụ! Công tử Kính Lăng không màng thân phận công tử, chỉ vì phụ nhân có hành động hiền đức mà hành lễ trọng thị, thật là một bậc trượng phu."

Nghĩa Tín quân vẫn luôn theo dõi sát sao, nhưng vì thân phận và quy củ, hắn không thể lộ diện. Hơn nữa khoảng cách quá xa, mãi đến khi người Sở chĩa cung tên vào Vệ Lạc, hắn mới phát hiện có biến. Khi hắn chuẩn bị cứu giúp, công tử Kính Lăng đã ra tay giải vây.

Giờ khắc này, hắn thấy công tử Kính Lăng ra mặt, trong lòng vô cùng vui mừng! Lạc của hắn đã được cứu!

Đối với Vệ Lạc cùng công tử Kính Lăng, dù là những tiếng ồn ào hay tiếng khen ngợi, họ đều không nghe thấy. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt công tử Kính Lăng vẫn sâu thẳm như đêm đen, còn đôi mắt Vệ Lạc vẫn trong veo như nước.

Vệ Lạc chậm rãi thu hồi ánh mắt, buông tay khỏi cổ Sở vương, nhảy xuống chiến xa, bước nhanh về phía quân Tấn. Theo nàng đến gần, quân Tấn lại một lần nữa bùng nổ tiếng hoan hô.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Chương 200: Một tiếng "Phu quân" kia!

Quân đội hai nước Tấn Sở vẫn giương cung bạt kiếm, xe ngựa đối đầu! Cứ mỗi bước Vệ Lạc tiến lên, cung tên của quân Sở lại dịch chuyển, còn quân Tấn thì đồng loạt chĩa thẳng vào quân Sở.

Vệ Lạc bước đi thong dong, mặt không biểu cảm, ánh mắt bình tĩnh như nước. Khuôn mặt thân hình đã trưởng thành của nàng đẹp đến mê hồn, làm lòng người say.

Vệ Lạc từng bước tiến vào doanh trại quân Tấn. Khi bước vào đến nơi, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, cuối cùng cũng tạm thời thoát nạn!

Khi đánh xe về phía liên quân, nàng đã hy vọng có thể nhận được sự thương cảm của liên quân, từ đó thoát chết. Quả nhiên, mọi thứ diễn ra đúng như dự liệu của nàng.

Thế nên, nàng lại thở phào một hơi dài. Tiếng thở của nàng rất nhỏ, sắc mặt vẫn như cũ thong dong.

Nhưng là, một đạo ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào nàng. Vệ Lạc ngước mắt lên nhìn, đã chạm phải đôi mắt thâm trầm của công tử Kính Lăng. Chỉ là lúc này, khóe miệng hắn đang nhếch lên, gương mặt tuấn mỹ như điêu khắc ẩn chứa ý cười.

Vệ Lạc bỗng chốc bối rối. Đã có một thời, mỗi lần nàng dùng một mưu kế nho nhỏ nào đó, nàng sẽ thấy ánh mắt và nụ cười nhàn nhạt như vậy của hắn.

Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày gặp lại biểu cảm này. Vệ Lạc nhanh chóng cụp mắt xuống, âm thầm cười lạnh.

Công tử Kính Lăng ngước mắt nhìn về phía quân Sở. Hắn liếc nhìn Sở vương vẫn đang quỳ trên chiến xa cúi đầu bất động, rồi nhìn qua các tướng lĩnh Sở quốc có chút lúng túng và thần sắc khác nhau.

Sau một lúc lâu, hắn đạm mạc cười, cúi người chào chúng quân Sở quốc, cao giọng nói: "Biến cố bất ngờ xảy ra, trận chiến tạm thời hoãn lại, xin cho phép ba ngày sau, chúng ta sẽ quyết chiến!"

Lời hắn vừa ra, thẳng đến một hồi lâu, vị tướng đứng bên phải Sở vương - lệnh doãn Sở quốc, chậm rãi cúi người về phía công tử Kính Lăng, khàn giọng nói: "Kính hầu quân mệnh!"

Đó là sự đồng ý.

Công tử Kính Lăng vung tay phải lên!

Theo cái vung tay của hắn, các cung thủ nhanh chóng rút lui, chiến xa bắt đầu quay đầu, quân Tấn thong thả rút về doanh trại.

Công tử Kính Lăng vung tay xong, liền cúi đầu nhìn về phía Vệ Lạc. Nhưng khi vừa quay đầu lại, thứ đón nhận hắn là bóng dáng nàng đang khuất dần vào đội hình quân Tấn.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Trong lúc chiến xa chậm rãi di chuyển, giữa hàng chục vạn quân Tấn đang hò reo, bóng dáng màu tím ấy, giữa biển kim loại mạnh mẽ, lại có vẻ yếu ớt mong manh đến vậy.

Dường như chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, nàng sẽ tan nát như một con kiến. Từ đó về sau hương hồn tan biến, không còn gặp lại trên cõi đời này nữa...

Công tử Kính Lăng nhìn mãi, sau một hồi lâu vẫn không rời mắt.

Vệ Lạc đi rất chậm, xung quanh đều là quân Tấn, nàng muốn nhanh cũng không được. Thế nên, giữa dòng người kim loại của quân Tấn, giữa những cỗ xe ngựa, giữa những hàng giáo dày đặc, bóng dáng màu tím ấy cứ thế lẻ loi hòa vào, thong thả mà kiên định trở về doanh trại.

Các quốc quân đại thần không tham chiến đều đứng trên xe ngựa, chứng kiến cảnh tượng này.

Đó là một đóa sen tím nở giữa biển người kim loại. Đẹp đẽ vô ngần nhưng cũng bất lực.

Trăm vạn trượng phu vào khoảnh khắc ấy, đều dâng lên cảm giác như vậy, cũng tỉnh táo lại sau sự dũng mãnh phi thường của nàng vừa rồi.

Từ đây đến doanh trại, với tốc độ của chiến xa ước chừng mất khoảng một canh giờ rưỡi.

Giữa tiếng ầm ầm của chiến xa cùng bụi mù tràn ngập đầy trời, một kỵ sĩ vội vã xuất hiện trước mắt quân Tấn.

Kỵ sĩ này là một mỹ nam tử.

Hắn mày rậm mắt phượng, gương mặt như ngọc đẹp như hoa, mặc một bộ bạch y, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng cùng vui mừng.

Hắn là Nghĩa Tín quân.

Nghĩa Tín quân phi ngựa lao vào quân Tấn, nhìn thấy Vệ Lạc từ xa, vội vàng nhảy xuống ngựa, chạy về phía nàng.

Là trượng phu, hơn nữa lại trong tình huống khốc liệt này, việc Nghĩa Tín quân sốt sắng vì một cơ thiếp, vốn là nên chịu bị coi khinh.

Nhưng không ai coi khinh hắn, sự chấn động vừa rồi vẫn còn trong lòng, bóng dáng màu tím yếu ớt đến nỗi mỗi một nam nhân đều cảm thấy, dù là bậc trượng phu, vào lúc này, đối diện với một phụ nhân như vậy cũng nên xúc động.

Nghĩa Tín quân chạy về phía Vệ Lạc, gọi lớn: "Lạc!"

Giọng hắn vô cùng vang dội.

Vệ Lạc bước nhanh tới, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc chạm mặt Nghĩa Tín quân, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh đến đờ đẫn của nàng bỗng nở một nụ cười xán lạn.

Nàng chạy nhanh về phía Nghĩa Tín quân.

Cách Vệ Lạc mười bước, công tử Kính Lăng ngồi trên chiến xa, bất động nhìn chằm chằm một màn này. Nhìn thân ảnh càng đi càng rời xa mình, vui mừng chạy về phía tên sủng thần của Tề hầu.

Bất tri bất giác, nụ cười trong mắt hắn không còn nữa, trong đôi mắt sâu thẳm ấy hiện lên một tia mất mát.

Khi Vệ Lạc chạy về phía Nghĩa Tín quân, quân Tấn đều tản ra hai bên, tạo thành một lối đi cho nàng.

Chỉ trong chốc lát, Vệ Lạc đã đến trước mặt Nghĩa Tín quân.

Nàng dừng lại cách hắn năm bước.

Đối diện với nụ cười ôn nhu của Nghĩa Tín quân, Vệ Lạc ngẩng đầu, nước mắt tràn mi.

Nàng chậm rãi, chậm rãi khom người, vái Nghĩa Tín quân một vái, thanh âm trong trẻo ẩn chứa giọng mũi mà nói: "Phu quân! Ta chưa từng phụ chàng!"

"Phu quân! Ta chưa từng phụ chàng!"

Chỉ là vài chữ đơn giản. Nhưng những lời này vừa thốt ra, tất cả các bậc trượng phu xung quanh xa gần đều cảm thấy xót xa. Không ít người lặng lẽ cúi đầu, lấy tay áo che mặt.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Không ai để ý, câu nói bình thường của phụ nhân này, thanh âm tại sao lại truyền đi xa đến vậy?

Vệ Lạc vừa dứt lời, Nghĩa Tín quân đã lệ nóng doanh tròng. Hắn bước nhanh về phía nàng, dang tay ôm chặt nàng vào lòng, nghẹn ngào nói: "Ta biết! Ta biết!"

Vệ Lạc gắt gao dựa vào lòng hắn.

Công tử Kính Lăng nhìn một màn này, ánh mắt vẫn không hề chớp, vẫn thâm trầm như vậy.

Không ai chú ý, bàn tay hắn đang nắm chặt lấy thành xe, siết chặt đến nỗi gân xanh nổi lên.

Một lát sau, hắn buông tay phải ra, gian nan mà chậm rãi ấn lên ngực mình. Sau đó, hắn cũng như rất nhiều bậc trượng phu bị cảm động khác, cúi đầu xuống.

Khác với họ, trong đầu hắn trống rỗng, chỉ có tiếng gọi "phu quân" vang lên lần này đến lần khác, như tiếng sấm lặp đi lặp lại...

Nghĩa Tín quân ôm chặt Vệ Lạc, thanh âm trầm thấp của Vệ Lạc truyền đến: "Chúng ta về doanh trại thôi." Hai người cứ ôm nhau như vậy, xung quanh có mấy chục vạn người đang nhìn, hơn nữa còn cản trở chiến xa của quân Tấn trở về, Vệ Lạc cảm thấy không ổn lắm.

Nghĩa Tín quân trong cơn xúc động nghẹn ngào liên tục gật đầu, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc, Lạc rõ ràng cũng xúc động như vậy, nhưng sao nàng lại nhanh chóng bình tĩnh lại như thế?

Nghĩa Tín quân buông Vệ Lạc ra, quay đầu hướng về phía công tử Kính Lăng đang cúi đầu ngồi trên chiến xa, hơi khom người, cất cao giọng nói: "Nghĩa Tín xin đa tạ công tử đã cứu giúp!"

Giọng hắn không nhỏ.

Nhưng sau câu nói này, công tử Kính Lăng vẫn cúi đầu bất động, im lặng hồi lâu không đáp lại. Mãi đến khi người đánh xe bên cạnh huých nhẹ, công tử Kính Lăng mới hơi gật đầu trong tư thế cúi đầu, không nói một lời.

Nghĩa Tín quân ánh mắt chợt loé, tinh tế nhìn chằm chằm công tử Kính Lăng. Sau đó hắn xoay người, nắm tay Vệ Lạc đi về phía con ngựa của mình. Hắn đỡ nàng lên lưng ngựa, rồi cũng nhảy lên sau, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng.

Hắn thúc chân, vó ngựa tung bay mang theo một đám bụi mù, hướng về doanh trại của quân Tề phi nước đại.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro