Chương 227 Vệ Lạc cùng Tố + Chương 228: Gắn bó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 227 Vệ Lạc cùng Tố

Vệ Lạc đi rất chậm.

Đột nhiên, nàng không biết nên dùng thái độ cùng gương mặt nào để đối mặt với Tố.

Nàng cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau mãi không buông ra, cho đến khi thị tỳ cung kính cất tiếng: "Đến rồi."

Đến rồi ư? Nhanh vậy sao?

Vệ Lạc ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc lâu, rồi mới chậm rãi bước vào trong dưới ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của thị tỳ.

Đây là một gian nhà gỗ bên cạnh điện chính. Vệ Lạc bước vào, liền nhìn thấy một thân ảnh màu trắng.

Thân ảnh ấy, thật gầy.

Chỉ mới vài ngày mà thôi, thân ảnh ấy đã gầy đi nhanh chóng, như thể gió có thể thổi bay.

Hắn đang quay lưng về phía Vệ Lạc, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bộ y phục trắng rộng thùng thình khoác trên người hắn trông thật trống trải.

Nhìn bóng dáng gầy yếu đó, trái tim Vệ Lạc thắt lại.

Nàng vội vàng cúi đầu, chớp mắt thật mạnh để xua đi cảm giác chua xót.

Sau đó, nàng chậm rãi đi đến phía sau hắn, ngồi quỳ bên một cái sập.

Nàng ra hiệu cho thị tỳ đang định rót rượu lui ra, rồi cũng ra hiệu cho tất cả thị tỳ lui xuống. Nàng chậm rãi cầm lấy bình rượu, để rượu rót vào chung.

Trong tiếng róc rách của dòng rượu, Vệ Lạc nhìn chăm chú không chớp mắt, như thể thời gian đã ngừng lại, tâm hồn cũng trở nên tĩnh lặng.

Lúc này, nàng nghe thấy một tiếng gọi khe khẽ, nghẹn ngào: "Lạc!"

Thanh âm vô cùng khàn đặc, yếu ớt.

Vệ Lạc thong thả đặt bình rượu xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Vừa nhìn thấy, nàng đã hoảng hốt.

Khuôn mặt Nghĩa Tín quân tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, gương mặt trắng như ngọc đã hốc hác đi nhiều, như thể già đi vài tuổi.

Đôi môi hắn khô nứt, cặp mắt đào hoa ngấn lệ si ngốc nhìn Vệ Lạc, si ngốc nhìn nàng không chớp mắt.

Vệ Lạc đau lòng.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ quát: "Tố, sao lại ra nông nỗi này?"

Giọng nàng cũng có chút khàn.

Nghĩa Tín quân vẫn ngây dại nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, hắn chậm rãi lùi lại hai bước, sau đó hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ sụp trước mặt Vệ Lạc.

Hắn lại quỳ trước mặt Vệ Lạc như vậy.

Môi Vệ Lạc run rẩy. Một lát sau, nàng mới thấp giọng gian nan mở miệng: "Tố, đừng đau lòng."

Lời nàng vừa dứt, Nghĩa Tín quân đã nằm rạp xuống đất, khóc nức nở. Tiếng khóc của hắn khàn đặc, cố kìm nén.

Vệ Lạc rũ mắt xuống. Tiếng khóc cố nén của Nghĩa Tín quân khiến nàng vô cùng khó chịu.

Nàng chớp mắt, cố gắng xua đi cảm giác xót xa.

Sau đó, Vệ Lạc ngẩng đầu lên. Vẫn ngồi quỳ ở đó, nàng nhìn Nghĩa Tín quân cho đến khi tiếng khóc của hắn nhỏ dần chỉ còn tiếng nức nở, mới chậm rãi lên tiếng: "Tố, đường đường trượng phu, hãy chọn cách gánh vác! Dù đầu có bị chặt đứt, cũng chỉ là một vết sẹo lớn mà thôi. Nước mắt rất quý giá, đừng phí hoài."

Tiếng khóc của Nghĩa Tín quân đột ngột dừng lại.

Hắn rõ ràng không ngờ Vệ Lạc lại nói như vậy.

Vệ Lạc đứng dậy. Nàng chậm rãi bước đến trước mặt Nghĩa Tín quân, rồi quỳ xuống.

Sau đó, nàng đưa tay ra, đỡ lấy đôi vai gầy guộc run rẩy của hắn. Nàng ôn nhu vuốt ve hai vai hắn, động tác nhẹ nhàng và thư thái, như thể đang vỗ về một người thân yêu.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vệ Lạc vừa vỗ về hắn, vừa khẽ nói: "Tố, ta oán chàng lắm..."

Giọng nàng rất nhẹ, rất nhẹ, như thể đang phiêu diêu nơi xa.

Lời nàng vừa dứt, Nghĩa Tín quân nuốt khan, đầu gục xuống đất liên tục, khàn giọng nói: "Ta biết."

Vệ Lạc cười, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Đúng vậy, trong thời loạn thế này, ai cũng khó khăn, dù thân thiết như mẹ con, e cũng khó lòng hy sinh tất cả vì nhau. Chúng ta gặp nhau, tựa như hai con nhạn lạc đàn tình cờ gặp gỡ, vốn chỉ vì sưởi ấm mà đến bên nhau, sao có thể đòi hỏi chàng vì ta mà hy sinh tính mạng, tôn nghiêm, gia tộc, tín ngưỡng, quyền quý, những người thân tín đi theo, tất cả mọi thứ? Tố, chàng không làm gì sai cả, nếu chàng làm vậy, chàng sẽ không còn xứng đáng là 'Nghĩa Tín quân', cũng không xứng đáng để chúng hiền sĩ, kiếm khách dốc cả tính mạng, dòng tộc để đi theo."

Thanh âm Nghĩa Tín quân dừng lại hoàn toàn, chỉ khụt khịt mũi, lắng nghe.

Vệ Lạc cười, ánh mắt long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn bình thản: "Tố, hãy buông ta đi. Đời người mấy chục năm thoáng chốc đã qua. Chuyện đã qua, dù đúng hay sai, đau khổ hay hối hận, hãy buông bỏ tất cả. Buông bỏ quá khứ, buông tha cho chính mình. Có thể sống trên đời này đã là không dễ dàng rồi..."

Nói đến đây, nàng bất giác rút tay lại, ngẩng đầu nhìn ra khung cửa sổ, xuyên qua song cửa nhìn trời xanh mây trắng. Trong lòng nàng dâng lên một nỗi chua xót: Lời này nói ra thật dễ dàng, nhưng tại sao ta lại không thể buông bỏ hắn? Tại sao không thể dứt khoát, hoàn toàn quên hắn* đi?
(* Hắn đây là Kính Lăng á mọi người)

Nàng nghiêng đầu, thất thần nhìn ra ngoài.

Nghĩa Tín quân đang nằm dưới đất lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Vệ Lạc như một pho tượng.

Chỉ nhìn nàng như vậy, nước mắt hắn lại tuôn rơi. Hắn cúi đầu, nghẹn ngào nuốt tiếng nấc vào cổ họng.

Một lát sau, giọng nói khàn đặc, nghẹn ngào của Nghĩa Tín Quân vang lên bên tai Vệ Lạc: "Lạc."

Vệ Lạc giật mình tỉnh khỏi cơn thất thần, quay đầu nhìn Nghĩa Tín quân đang quỳ thẳng người, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt hiện lên vài phần kiên định.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Nghĩa Tín quân hơi rũ mắt xuống tránh né, rồi tiếp tục nói: "Lạc," giọng hắn rất thấp, mang theo chút cầu khẩn, "Công tử Kính Lăng sẽ đối xử tốt với nàng chứ?"

Những lời này, nếu nói là hỏi han, chi bằng nói là chờ đợi, là khẩn cầu.

Vệ Lạc nhìn hắn, hàng mi dài khẽ chớp, nàng cười nhẹ đáp lại: "Tố, chàng còn chưa hiểu ta sao? Dù hắn đối xử với ta thế nào, ta cũng sẽ sống tốt. Tố, ta sẽ không để bản thân mình đau khổ."

Nghĩa Tín quân nghe vậy, nhẹ nhàng thở phào.

Chậm rãi, hắn lại cúi đầu quỳ lạy trước mặt Vệ Lạc một lần nữa. Thanh âm hắn khàn khàn yếu ớt, như chỉ lướt qua môi, nhưng lại vô cùng kiên định: "Ta phải rời khỏi Lâm Truy trở về đất phong. Sau này ta sẽ không lấy bất kỳ ai làm vợ, cơ thiếp cũng không. Ta chỉ thu nạp vài nô tỳ để nối dõi tông đường. Lạc, nếu một ngày nào đó, ta tay trắng trở về, độc thân đến gặp nàng, nàng có cho phép ta gặp nàng một lần không?"

Giọng hắn quá thấp, thấp đến mức chỉ như hai âm tiết lướt qua môi, không thành lời. Cho nên, dù Vệ Lạc có thính tai hơn người, cũng chỉ nghe được câu đầu tiên.

Hắn phải đi ư?

Vệ Lạc ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn. Một lát sau nàng cười rạng rỡ: "Được!"

Nhận được câu trả lời của nàng, Nghĩa Tín quân cúi đầu chạm đất hành lễ với nàng rồi chậm rãi đứng dậy.

Hai tay chắp sau lưng, đôi vai gầy yếu như không chống nổi gió lạnh, hắn chậm rãi bước ra ngoài.

Mãi đến cửa, mắt hắn vẫn mở to không chớp nhìn Vệ Lạc, cho đến khi khung cửa ngăn cách hai người, hắn mới cụp mắt xuống, xoay người bước nhanh rời đi.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 228: Gắn bó

Nghĩa Tín quân vừa đi, Vệ Lạc liền cúi đầu.

Sau một lúc lâu, nàng mới chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài.

Có lẽ vì tâm trạng quá rối bời, nàng mới đi được vài bước đã thấy choáng váng. Vệ Lạc vội vàng đưa tay vịn tường, để cho cơn chóng mặt qua đi.

Nàng từng bước một đi ra khỏi sân.

Vệ Lạc bước vào chủ viện, chưa đến gần đã nghe thấy tiếng cười nói, xen lẫn giọng nói trầm ấm của công tử Kính Lăng. So với trước đây, giọng hắn có chút yếu ớt, ít đi phần hào sảng, thêm chút khàn khàn.

Vừa nghe thấy giọng hắn, gần như theo bản năng, Vệ Lạc đã thẳng lưng thong thả bước về phía trước.

Khi đi qua con đường rợp bóng cây, nàng liếc mắt đã nhìn thấy công tử Kính Lăng đang ngồi thẳng lưng trên sập ở hoa viên nhỏ bên ngoài chủ viện. Đối diện hắn là Ổn Công cùng mấy hiền sĩ.

Hắn ngồi rất thẳng, khóe miệng nở nụ cười chân thành, khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm rạng rỡ. Dưới ánh mặt trời sáng ngời chiếu rọi xuống, ngũ quan như được tạc khắc của hắn ánh lên vẻ đẹp mê hoặc.

Đúng rồi, Vệ Lạc chợt nhận ra hôm nay hắn không mặc áo đen như thường lệ, mà thay vào đó là một bộ trường bào màu tím.

Bộ y phục màu tím nhạt với viền áo thêu vàng kim lấp lánh dưới ánh mặt trời, tôn lên khuôn mặt và vóc dáng của hắn như một bức tượng từ thời viễn cổ. Hoàn hảo và xa cách đến vậy.

Khoảnh khắc này, Vệ Lạc ngây người.

Nàng nhìn công tử Kính Lăng đội ngọc quan, trán buộc dải lụa vàng, mặc áo tím, trước mắt bỗng chốc mơ hồ.

Trong cơn mơ hồ, nàng bỗng cảm thấy tất cả chỉ là ảo ảnh, hắn bất quá chỉ là pho tượng viễn cổ trong giấc mơ của nàng, còn nàng vẫn là nữ sinh đại học bình thường, xinh xắn, đang ôm sách vở bước thong thả đến trường.

Giữa hắn và nàng, chẳng phải là dòng sông thời gian chảy xiết hay sao? Chẳng phải là dòng chảy không gian xa xôi hơn cả dải ngân hà hay sao?

Vệ Lạc vẫn đứng yên trên con đường rợp bóng cây, ngơ ngẩn nhìn, nhìn qua khoảng cách trăm bước tới bãi cỏ.

Không biết đã qua bao lâu, công tử Kính Lăng đang cười nói vui vẻ bỗng quay sang nhìn nàng.

Hắn ngậm cười, đôi mắt sâu như đêm đen ôn nhu nhìn nàng, ánh mắt lướt từ mặt nàng xuống thân hình, rồi đến đôi chân, tỉ mỉ đánh giá một lượt. Dần dần, nụ cười của hắn càng rạng rỡ, vẻ mặt càng hài lòng.

Hắn giơ tay vẫy Vệ Lạc, thanh âm từ tính vang vọng: "Tiểu Nhi, còn chần chờ gì đó? Lại đây nào."

Thanh âm của hắn vượt qua dòng sông thời gian, lọt vào tai nàng.

Vệ Lạc rùng mình. Nàng tỉnh táo lại.

Nàng chớp mắt, quay đầu nhìn sang hai bên, nhìn những cây cổ thụ cao lớn, nhìn những người xung quanh chân thực đến nỗi không thể là mơ.

Nàng bước chậm rãi về phía mọi người.

Lúc này, trong mắt nàng vẫn còn chút mơ hồ. Nàng lặng lẽ nhìn công tử Kính Lăng, nhưng ánh mắt lại xa xăm, như thể không nhìn thấy hắn, mà là đường chân trời phía sau, xa hơn nữa là bầu trời bao la.

Công tử Kính Lăng bắt gặp ánh mắt đó, nụ cười trên môi dần tắt. Hắn nhíu mày, đôi mắt sâu như đêm đen nhìn nàng chằm chằm.

Vệ Lạc bước tới bãi cỏ.

Hiện tại tuy chưa cử hành hôn lễ với công tử Kính Lăng, nhưng trên danh nghĩa nàng đã là vợ hắn, nên không cần hành lễ với ai khác ngoài hắn.

Bởi vậy, Vệ Lạc chỉ khẽ cúi đầu chào công tử Kính Lăng, rồi nhẹ nhàng bước đến ngồi bên chiếc bàn sập phía sau, bên phải hắn.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Ngay khi Vệ Lạc vừa ngồi quỳ xuống, công tử Kính Lăng đã nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

Vệ Lạc rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh đó có chút mê ly, hoang mang. Ánh mắt nàng nhìn hắn lại xa xăm khiến hắn không vui.

Sau khi nhìn Vệ Lạc một lúc, hắn trầm giọng ra lệnh: "Lại đây!"

Vệ Lạc ngẩn người.

Nàng chưa kịp phản ứng, hai thị tỳ đã chạy đến bên cạnh, một người đỡ nàng, người kia chuyển chiếc sập của nàng sang bên cạnh công tử Kính Lăng.

Khi Vệ Lạc ngồi xuống lần nữa, cánh tay nàng đã chạm vào cánh tay hắn.

Công tử Kính Lăng quay đi.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, cầm một chung rượu trên bàn, chậm rãi nhấp một ngụm.

Lúc này, Ổn Công đứng dậy, không nói lời nào bưng một chung rượu rồi nhanh chóng rời đi.

Ổn Công vừa đi, chứng hiền sĩ khác cũng lần lượt cáo lui.

Họ đều là những người thông minh, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra dòng chảy ngầm giữa hai người.

Mọi người vừa lui, chúng thị tỳ bắt đầu dọn dẹp bàn sập.

Chẳng mấy chốc, trên cả bãi cỏ chỉ còn lại hai người họ, cánh tay chạm cánh tay, hơi thở hòa vào hơi thở, gắn kết, hòa quyện giữa gió thu se lạnh và ánh nắng chói chang.

Công tử Kính Lăng lười biếng dựa lưng vào ghế, ra lệnh: "Tiểu Nhi, ngồi lên đùi ta."

Vệ Lạc lại ngẩn người.

Nàng ngước nhìn hắn, lắc đầu, rồi tự mình cầm sập đi đến bên trái hắn, ngồi xuống cạnh hắn.

Công tử Kính Lăng chăm chú quan sát từng cử chỉ của nàng, thấy nàng ngồi xuống, khóe miệng không khỏi nhếch lên: Đây chính là Tiểu Nhi, luôn luôn khôn khéo như vậy. Dù từ chối hắn, nàng cũng sẽ chọn một cách ôn hòa, trung dung. Chính sự khôn khéo này khiến hắn không bao giờ hiểu được nàng đang suy nghĩ gì.

Cả hắn và Vệ Lạc đều biết vết thương của hắn ở bên sườn phải sau lưng, tay phải không thể cử động mạnh. Vệ Lạc ngồi bên trái hắn, hắn sẽ dễ dàng hành động hơn. Tuy vậy, vẫn không bằng ngồi trên đùi hắn.

Công tử Kính Lăng đưa tay trái ôm eo Vệ Lạc, để nàng tựa vào ngực mình. Hắn cúi đầu đặt cằm lên tóc nàng, từ từ thở ra một hơi ấm áp. Khiến Vệ Lạc theo bản năng ngừng lại hô hấp, hắn cất tiếng hỏi: "Đã gặp Nghĩa Tín quân?"

Vệ Lạc rũ mắt xuống, khẽ "ừ" một tiếng.

"Tiểu Nhỉ."

"Ừ?"

"Nghĩa Tín quân đã là khách qua đường, từ nay về sau, nàng là thê tử của ta, ta là phu chủ duy nhất của nàng."

Những lời này, ngữ điệu hắn rất bình thản, như đang nói cho nàng một sự thật.

Vệ Lạc khẽ chớp hàng mi dài, im lặng hồi lâu.

Công tử Kính Lăng nhìn nàng, thấy nàng không trả lời. Hắn cũng không cần nói lại, chỉ cười nhạt hỏi: "Nàng đã khỏe hơn chưa?"

Vệ Lạc gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Khá hơn một chút."

Hắn vùi đầu vào mái tóc nàng, hít một hơi thật sâu, thanh âm trầm thấp: "Tiểu Nhi, vi phu khao khát nàng đã lâu, vết thương này cũng không thể cản trở ta được."

Dứt lời, hắn cúi xuống khẽ cắn vành tai nàng, rồi thổi một hơi mạnh vào tai nàng.

Vệ Lạc đỏ bừng mặt.

Nàng vừa cảm thấy nóng bừng trên mặt, cằm đã bị ngón tay của công tử Kính Lăng nâng lên. Hắn cúi đầu nhìn nàng không chớp mắt.

Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của nàng. Một lúc lâu sau, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

Trong nụ cười mỉm, hắn cúi xuống hôn lên môi nàng, ở giữa đôi môi anh đào hàm hồ nói: "Bây giờ mới biết, lúc Tiểu Nhi ngượng ngùng là rõ ràng nhất!"

Rõ ràng? Sao lại dùng từ rõ ràng? Vệ Lạc chớp mắt nhìn hắn mơ hồ. Nhưng lúc này, công tử Kính Lăng đã rời khỏi môi nàng, tay trái hắn ấn nhẹ đặt đầu nàng vào lòng mình, những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lùa qua mái tóc nàng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro