Chương 229: Trêu chọc + Chương 230: Hai vị công tử bái phỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 229: Trêu chọc

Động tác của công tử Kính Lăng rất ôn nhu.

Vệ Lạc lặng lẽ tựa vào lòng hắn, không nhúc nhích.

Hắn cúi đầu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng dần lấy lại vẻ hững hờ, không khỏi nhíu mày.

Một lát sau, Vệ Lạc thấy mấy vị hiền sĩ đang đi về phía này, liền nhân cơ hội cáo lui.

Nàng chậm rãi quay về hậu viện.

Vệ Lạc cũng không biết mình nên đi đâu, chỉ muốn đi loanh quanh.

Trong lúc nàng đang đi lang thang, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tối.

Ánh đuốc sáng rực soi rọi màn đêm.

Sau khi dùng một chén canh sâm, nàng ngồi an tĩnh trên tảng đá dưới gốc cây lớn ngoài sân.

Một tiếng bước chân truyền đến.

Chẳng mấy chốc, thanh âm của một thị tỳ vang lên: "Chủ mẫu, người bị thương nặng, trời thu se lạnh không nên ngồi trên đá."

Vệ Lạc từ từ quay đầu lại, dưới ánh trăng bạc xuyên qua những tán lá, nàng nhìn thị tỳ một cái, không nói gì rồi đứng lên.

Thấy nàng đứng dậy, thị tỳ vui mừng hướng nàng thi lễ, thanh thuý nói: "Đêm đã khuya, chủ mẫu có cần tắm rửa không?"

Tắm rửa ư? Đêm qua không tắm đã ngủ, người nàng đầy mùi máu tanh. Nàng vẫn còn choáng váng, nếu thị tỳ không nhắc nàng cũng không để ý đến việc tắm rửa.

Vệ Lạc rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Được."

Thị tỳ vội vàng đáp lời, quay người đi chuẩn bị.

Chỉ chốc lát, thị tỳ quay lại báo nước đã chuẩn bị xong.

Nơi nàng ở chỉ là một dịch quán của Tề, không có bồn tắm riêng, chúng thị tỳ chỉ chuẩn bị cho nàng một thùng gỗ. Mà nơi tắm ở ngay trong phòng ngủ.

Được chúng thị tỳ giúp đỡ, Vệ Lạc cởi giày và y phục, chậm rãi bước vào thùng tắm.

Nàng biết vết thương không được dính nước, nên cố ý quấn nhiều lớp vải trắng quanh cổ tay, vừa vào thùng đã đặt tay trái lên thành thùng.

Màn che lay động, mái tóc đen như mây buông xõa che khuất tấm lưng trắng nõn. Toàn thân Vệ Lạc chìm trong thùng nước, chỉ còn lại khuôn mặt. Ngâm mình trong nước ấm, nàng cảm thấy hơi choáng váng buồn ngủ. Nhưng trái tim lại bắt đầu đập nhanh khiến nàng không thoải mái.

Trong làn hơi nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì mất máu của nàng đỏ ửng lên, những giọt nước lăn trên làn da trắng mịn, càng thêm phần xinh đẹp.

Vệ Lạc nhắm mắt lại, để mặc chúng thị tỳ giúp nàng tắm rửa.

Không thể phủ nhận, con người rất dễ hình thành thói quen. Lúc mới đến đây, nàng không muốn để những nữ nhân xa lạ này chạm vào người mình, nhưng hiện tại nàng đã quen với sự chăm sóc ôn nhu của họ.

Một thị tỳ ngồi xổm bên cạnh, dùng tay nâng mái tóc dài của nàng lên, khẽ thở dài: "Sắc đẹp của chủ mẫu thật hiếm có trên đời."

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đã từng gặp những người không thua kém chủ mẫu về nhan sắc, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy trong số những phụ nhân đương thời, chỉ có chủ mẫu mới xứng làm vợ công tử."

"Đúng vậy, chủ mẫu là ai chứ? Là nữ tướng quân được người đời kính trọng!"

Giọng nói của chúng thị tỳ tràn đầy tự hào và hãnh diện.

Vệ Lạc không mở mắt, cũng không để ý đến.

Nhưng rồi, những tiếng trò chuyện lộn xộn này đột nhiên im bặt. Vệ Lạc đang thả lỏng toàn thân, cảm nhận được một sự khác biệt. Trong không khí xông vào một tia hơi thở của nam nhân!

Nàng không khỏi rùng mình.

Ngay khi Vệ Lạc mở mắt ra, tiếng bước chân chậm rãi truyền đến từ phía cửa. Theo tiếng bước chân đến gần, chúng thị tỳ đồng loạt cúi đầu hành lễ, lùi về phía sau.

Họ cố tình không phát ra tiếng động.

Công tử Kính Lăng đến!

Vệ Lạc giật mình, nàng vừa cử động, tay còn chưa kịp đưa ra đã thấy y phục dơ và y phục sạch đều ở khá xa. Hơn nữa, nàng đang bị thương.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Nghĩ vậy, nàng thoáng yên tâm. Nhưng, tiếng tim đập "thình thịch thình thịch" dồn dập là ai đang lo lắng?

Tiếng bước chân rất nhẹ, rất chậm.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân đã đến phía sau nàng.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, duỗi tay tiếp nhận khăn lông từ thị tỳ. Một tay nâng mái tóc nàng, một tay cầm khăn lông từ bên tai nàng chậm rãi lau xuống.

Lực đạo có điểm thô, như có như không nhẹ nhàng mà lướt qua bên tai nàng.

Vệ Lạc không tự chủ được rùng mình.

Ngay lúc nàng run rẩy, người phía sau cũng cứng đờ, hô hấp đột nhiên dồn dập.

Hắn dừng động tác, đưa mặt tới gần nàng, khuôn mặt tuấn tú nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ ướt đẫm của nàng. Trong lúc nàng không tự chủ được rùng mình, hắn cảm thụ được sự mềm mại ấm áp từ khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, vươn tay vặn bả vai Vệ Lạc, tay trái thoáng vừa chuyển.

"Xào" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

Tóc đen giơ lên, thân hình trắng nõn lại bị hắn xoay nửa vòng.
Bọt nước vừa mới bình ổn, Vệ Lạc đã bị bắt đối diện với hắn.

Nàng run rẩy, lông mi thật dài đang phe phẩy. Mãi một lúc sau, nàng mới mở mắt ra.

Vừa mở mắt, nàng liền đối diện với hai mắt sâu thẳm của hắn.

Cũng không biết là sương mù bốc hơi hay sao, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc của hắn cũng trở nên tái nhợt.

Công tử Kính Lăng tóc vấn ngọc quan không một sợi rối, áo tím trang trọng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm mặt nàng, gáy ngọc của nàng, cùng bộ phận bí mật bị nước che lấp.

Hầu kết hắn giật giật. Công tử Kính Lăng tay phải vung lên, trầm giọng quát: "Lui ra."

"Vâng."

Chúng thị tỳ vừa muốn đi, Vệ Lạc đã vội vàng kêu: "Chậm đã!"

Tiếng nàng vừa dứt, công tử Kính Lăng nhíu mày. Vệ Lạc liền chớp chớp mắt, lông mi thật dài khẽ động, có lẽ là vì ngượng ngùng, vì khẩn trương, nàng từ lúc gặp lại tới nay, đôi mắt mặc ngọc luôn lạnh nhạt yên lặng, giờ lại rực rỡ lung linh.

Nàng tránh ánh mắt công tử Kính Lăng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, cố gắng lạnh nhạt nói: "Ta rất chóng mặt! Vết thương không thể dính nước, chỉ cần rửa qua loa là được."

Công tử Kính Lăng nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng hắn thoáng cong lên, từ từ nhàn nhạt đáp: "Được."

Hắn đồng ý?

Vệ Lạc mừng rỡ, nàng vội ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Nàng thấy công tử Kính Lăng đứng dậy, cao lớn đứng đó, hai tay dang ra, lạnh nhạt nói: "Cởi áo."

Hai thị tỳ vội vàng tiến lên, cởi đai lưng và áo ngoài cho hắn.

Vệ Lạc trừng lớn mắt, nàng hít một hơi vội vàng hỏi: "Ngươi, ngươi làm gì vậy?"

Công tử Kính Lăng cúi đầu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nàng lúc đỏ lúc trắng, đôi mắt đen láy tròn xoe, chậm rãi nói: "Nàng là vợ ta, gọi ta là phu chủ."

Vệ Lạc tức giận đến nghẹn lời. Nàng cắn chặt môi dưới, một giọt lệ trong suốt lăn dài trên gò má đỏ ửng, rơi vào đôi môi đang mím chặt. Nàng thở hắt ra, cố gắng bình thản hỏi: "Phu chủ, đây là ý gì?"

Công tử Kính Lăng khẽ nhếch môi, nhìn nàng thật sâu rồi chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là muốn cùng nàng tắm."

Cùng ta tắm?

Vệ Lạc hít một hơi thật sâu, trong khoảnh khắc cảm thấy đầu óc quay cuồng, không đủ tỉnh táo.
Nàng run rẩy đôi môi nhìn hắn, cắn răng nửa ngày mới thấp giọng nói: "Thùng quá nhỏ, sao phu chủ không dùng một cái khác?"

Vừa dứt lời, mắt nàng sáng lên, mặt nàng lộ ra vui mừng, thanh âm chuyển thành nghiêm túc: "Vết thương của phu chủ ở sau sườn lưng không thể dính nước, nếu không sẽ lở loét, mong phu chủ cẩn trọng!"

Nàng vừa nói xong, ánh mắt quét qua đám thị nữ, giận dữ quát: "Chủ thượng bị thương nặng như vậy, sao có thể để người không mặc gì? Mau mặc y phục vào cho người!"

Vệ Lạc vừa dứt lời, công tử Kính Lăng đột nhiên cười lớn.

Tiếng cười vang lên bất ngờ khiến Vệ Lạc im bặt, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt trừng to nhìn hắn.

Giữa tiếng cười, hắn cúi xuống hôn mạnh lên má Vệ Lạc, khen: "Phản ứng thế này mới đúng là Tiểu Nhi!" Rồi lại mút mạnh vài cái vào đôi môi anh đào của nàng, sau đó đứng thẳng dậy.

Hắn vỗ tay ra hiệu cho chúng thị nữ mặc lại áo ngoài cho mình.

Hắn vừa để mặc chúng thị nữ hầu hạ, vừa nhìn chằm chằm Vệ Lạc, môi mỏng cong lên, khóe miệng ngậm cười, nhìn cho đến khi nàng cúi đầu không để ý đến nữa, hắn mới khẽ cười nói: "Tiểu Nhi mất máu quá nhiều, ta tuy muốn chạm vào nàng nhưng sợ nàng ngất đi, đành tạm tha vậy."

Dứt lời, hắn xoay người bước đi. Tấm rèm lay động, tiếng bước chân dần xa.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vệ Lạc cắn môi, chợt nhớ ra điều gì đó, nàng quay đầu nhìn thị tỳ thường xuyên ở bên cạnh hai người, hỏi: "Chủ thượng đã thay y phục, vậy là đã tắm rồi sao?"

Thị tỳ cúi người đáp: "Vâng, sáng nay công tử đã tắm rồi."

Lúc này Vệ Lạc mới hoàn toàn hiểu ra, hắn cố tình trêu chọc nàng.

Nàng đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi.

Chúng thị nữ lại quỳ xuống lau rửa cho nàng.

Vệ Lạc không nhúc nhích mặc cho họ làm việc. Nàng quả thực đã mất quá nhiều máu, vừa rồi chỉ kích động một chút mà tim đã đập nhanh, đầu óc choáng váng, mắt mờ đi.

Cảm giác như sắp ngất đến nơi.
Vệ Lạc vội vàng lên tiếng, giọng yếu ớt: "Mau đỡ ta thay y phục."

Chúng thị tỳ cúi đầu, thấy mặt nàng đỏ bừng, vội vàng đỡ nàng ra khỏi nước, lau qua loa rồi dìu lên giường.

Chốc lát, một chén canh sâm được đưa đến bên môi nàng. Vệ Lạc uống một hơi cạn sạch. Sau đó chúng thị tỳ tiến lên, bắt đầu làm theo những gì nàng đã làm hôm qua, rửa vết thương bằng nước muối rồi băng bó lại.

Vệ Lạc vẫn không nhúc nhích, mặc cho họ làm việc. Canh sâm vừa vào bụng, nhịp tim nàng mới dần ổn định, cảm giác choáng váng cũng biến mất.

Không biết qua bao lâu, một tiếng bước chân vang lên.

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt nàng, hắn hơi cúi đầu, bàn tay to thô ráp xoa nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, thở dài.

Hắn ngồi xuống, một loạt tiếng động cởi quần áo lách cách vang lên.

Sau đó có người lên giường. Trong cơn mơ màng, Vệ Lạc cảm thấy bên hông mình bị ai đó siết chặt, một cái ôm mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, cả người ấm áp.

Vệ Lạc không động đậy, để mặc hắn đặt đầu nàng lên cánh tay trái của mình.

Trong nháy mắt, hai người đã nằm cạnh nhau, hơi thở hòa quyện. Tiếng thở đều đều, ấm áp và nặng nề của nam nhân thấm vào từng lỗ chân lông nàng, mùi hương của hắn cũng theo miệng mũi thấm vào tận trái tim nàng.

Da thịt chạm nhau, lồng ngực rắn chắc của nam nhân, nhịp tim trầm ổn của hắn bắt đầu hòa vào nhịp đập của nàng.

Thẳng qua một lúc lâu, nàng mới nặng nề chìm vào giấc ngủ say.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 230: Hai vị công tử bái phỏng

Mười ngày thoảng qua.

Trải qua mười ngày điều dưỡng, hai người bị thương nặng cuối cùng cũng hồi phục hơn phân nửa. Vệ Lạc không còn dễ dàng hoảng hốt, tim đập nhanh hay choáng váng nữa.

Trong mười ngày này, vì cả hai đều bị thương nặng nên việc tiếp đón sứ giả các nước đều do chúng hiền sĩ xử lý, sau đó mới trình lên cho công tử Kính Lăng những việc quan trọng.

Còn Vệ Lạc, ngoài việc gặp Nghĩa Tín quân hôm đó, những người khác đều bị công tử Kính Lăng ngăn lại ngoài cửa.

Theo tình trạng của nàng chuyển biến tốt, số người đến cầu kiến cũng bắt đầu tăng lên.

Hôm nay nàng tỉnh dậy sớm như thường lệ, bên cạnh vẫn không thấy bóng dáng công tử Kính Lăng.

Vệ Lạc lại mơ màng ngủ thêm một lúc rồi mới lười biếng rời giường.

Ánh mặt trời bên ngoài thật sáng lạn.

Đã cuối thu, chẳng mấy chốc sẽ sang đông. Vệ Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy lớp lá rụng dày đặc, thầm nghĩ: Xem ra không bao lâu nữa sẽ phải chuẩn bị hồi Tấn. Dù thế nào, đoàn người cũng sẽ trở về Tấn trước khi đông đến.

Vệ Lạc nhẹ nhàng chạy ra ngoài.

Toàn bộ dịch quán so với mấy hôm trước náo nhiệt hơn hẳn, thỉnh thoảng có người ra vào. Vệ Lạc vô thức đi được vài bước, ánh mắt thoáng nhìn thấy hai bóng người cao lớn đứng dưới tàng cây xanh phía trước.

Một trong hai người, dù cách xa, dù có bao nhiêu người ở giữa nàng cũng có thể nhận ra ngay, chỉ cần nhìn thấy là tim đã loạn nhịp, chính là công tử Kính Lăng.

Đối diện công tử Kính Lăng là một công tử mặc bào phục xanh nhạt, dáng người có vẻ thon gầy, chẳng phải là công tử Trật sao?
Vệ Lạc nhìn hai người đang trò chuyện, rồi quay đầu đi không để ý nữa.

Vệ Lạc đi dạo quanh vườn hoa một vòng, vừa bước vào bên ngoài chính viện, một thị tỳ đã tiến đến.

Thị tỳ bước đến trước mặt Vệ Lạc, khẽ cúi người thanh thuý nói: "Chủ mẫu, Tề công tử Trật cầu kiến."

Vệ Lạc gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Ừm."

Nơi gặp mặt lần này vẫn là thiên điện, nơi nàng từng hội kiến Nghĩa Tín quân. Vệ Lạc bước vào, thấy công tử Trật đang ngồi quỳ trên sập, quay đầu nghiêm túc nhìn nàng.

Ánh mắt công tử Trật vô cùng ôn hòa, y lặng lẽ nhìn Vệ Lạc đang chậm rãi tiến đến, nhìn nàng một lúc rồi mới quay đầu đi.

Vệ Lạc đi đến chiếc bàn đối diện y, ngồi xuống.

Nàng vừa ngồi xuống, chúng thị tỳ đã tiến đến rót rượu cho cả hai.

Công tử Trật cúi đầu, cầm chung rượu nhấp một ngụm rồi ngẩng lên nhìn Vệ Lạc.

Y nhìn nàng chăm chú đánh giá, ôn hòa nói: "Nàng gầy đi."

Vệ Lạc không nghĩ tới y lại mở lời như vậy, không khỏi bật cười.

Cười xong, nàng cũng cầm chung rượu, lấy tay áo che mặt, nhấp một ngụm nhỏ rồi nhẹ giọng hỏi: "Dạo này người thế nào?" Vừa nói ra, nàng không khỏi cảm thấy áy náy, nếu không phải nàng và Nghĩa Tín quân liên thủ hại chết Tề hầu, tình cảnh của y chắc chắn sẽ tốt hơn.

Công tử Trật nghe vậy, khẽ lắc đầu.

Y thở dài một hơi, thấp giọng nói, "Chi bằng ngao du giang hồ?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Vệ Lạc. Nàng trố mắt nhìn công tử Trật. Y bắt gặp ánh mắt quan tâm vô thức của nàng, khẽ nhếch môi, ngửa cổ uống cạn chung rượu, thản nhiên nói: "Nhưng chúng triều thần đã đem tính mạng phó thác cho ta, không còn đường lui nữa."

Vệ Lạc khẽ "Ừ" một tiếng. Nàng còn định nói gì đó, công tử Trật đã nhìn nàng ôn nhu gọi: "Vệ Lạc?"

Vệ Lạc chớp mắt nhìn y. Công tử Trật thấy ánh mắt trong trẻo của nàng, lại cười, như muốn nói lại thôi. Vệ Lạc bèn ra hiệu cho chúng thị tỳ lui xuống.

Khi chỉ còn hai người, công tử Trật nhìn nàng thở dài, sau một hồi lâu mới khẽ nói: "Viên ngọc đó, vĩnh viễn hữu hiệu."

Vệ Lạc chớp mắt mấy cái. Một lúc sau nàng mới hiểu ý y - y muốn nói, bảo ngọc y tặng trước kia, nàng vẫn có thể dùng nó để cầu y che chở! Vệ Lạc mỉm cười, nhưng rồi chợt nhớ ra, bảo ngọc đã bị Nghĩa Tín quân lấy mất.

Dù vậy, nàng tất nhiên không nói ra điều này.

Sau câu nói đó, căn phòng lại chìm vào an tĩnh. Hồi lâu, thanh âm y trầm hoãn truyền đến: "Vệ Lạc?"

"Ừ?"

"Nghe nói nàng không nơi nương tựa, hãy nhớ, ở Tề quốc luôn có ta."

Vệ Lạc chớp mắt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc khác thường của y, nàng khẽ "Ừ" một tiếng.

Thấy vậy, công tử Trật cười rạng rỡ. Y nâng chung về phía Vệ Lạc, trong trẻo nói: "Cùng uống nào!"

Vệ Lạc cũng nâng chung, đáp lễ rồi ngửa đầu uống cạn. Sau chung rượu này, công tử Trật như đã đạt được sự đồng thuận nào đó với nàng, ánh mắt càng thêm kiên định. Y trò chuyện đôi câu rồi cáo từ rời đi.

Vệ Lạc vừa tiễn y ra đến cổng, đã thấy một nhóm người đối diện đi tới, dẫn đầu là một công tử mặc hoa phục, mặt tròn, có vết sẹo trên mặt nhìn nàng thân thiện, là Tần thái tử Diễn.

Thái tử Diễn nhìn theo bóng công tử Trật khuất xa, rồi quay lại chắp tay trước ngực thi lễ với Vệ Lạc. Nàng vội đáp lễ. Thái tử Diễn mở miệng: "Lại gặp mặt."

"Ừ."

Vệ Lạc đáp lời, sóng vai cùng thái tử Diễn đi tới thiên điện. Thị tỳ lại rót rượu, nhưng Vệ Lạc lập tức phất tay cho các nàng lui ra.

Thái tử Diễn ngẩng đầu, đôi mắt tròn vo thẳng tắp mà đánh giá Vệ Lạc, một lúc sau mới thở dài: "Thật không thể tin! Tiểu nhi năm nào, lại là một phụ nhân!"

Vệ Lạc nghe vậy khẽ cười. Nụ cười ấy khiến sóng mắt nàng long lanh tuyệt mỹ khó tả, khiến Tần thái tử Diễn ngây người. Thẳng đến khi Vệ Lạc rũ mắt xuống, hắn ta mới giật mình bừng tỉnh.

Tần thái tử Diễn đứng dậy vái chào thật sâu, trầm giọng nói: "Lễ này, cảm tạ năm xưa ở Tân Điền, phụ nhân đã nói lời trượng nghĩa!"

Vệ Lạc vội vàng đứng dậy đáp lễ. Tần thái tử Diễn vừa đứng thẳng lưng, lại vái chào lần nữa, nói: "Lễ này, vì khi ta bị giam ở Tân Điền, phụ nhân đã nhiều lần giải vây, giúp ta hồi quốc."

Vệ Lạc lại đáp lễ.

Tần thái tử Diễn ngẩng đầu lên. Đôi mắt tròn của hắn ta từ từ nheo lại, ánh lên vẻ âm hàn.

Hắn ta nhìn Vệ Lạc chằm chằm, chậm rãi nói: "Cách đây không lâu, Diễn đã cùng Nghĩa Tín quân kết minh. Nghe nói Nghĩa Tín quân sắp lui về đất phong, không tham gia vào cuộc tranh giành giữa hai công tử. Nhưng quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Lời kết minh của Diễn tất nhiên không thay đổi. Mà lý do Diễn kết minh với Nghĩa Tín quân, chính là vì phụ nhân!"

Hắn ta nói đến đây, nghiêm nghị chắp tay, cúi đầu trầm giọng: "Ân tình phụ nhân dành cho Diễn, Diễn suốt đời khó quên. Ngày sau nếu có biến cố, xin nguyện quét dọn nghênh đón."

Lời này có nghĩa là, nếu sau này nàng gặp chuyện không có nơi nương tựa, hắn ta sẵn lòng thu lưu. Vệ Lạc nghe vậy không khỏi cười khổ: Chỉ trong chốc lát, đã có hai nam nhân ngỏ ý muốn thu lưu nàng.

Tuy cười khổ, nhưng Vệ Lạc vốn thích để sẵn đường lui cho mình, nên vẫn cung kính đáp: "Xin ghi nhớ."

Tần thái tử Diễn nghe vậy rất vui mừng, cười lớn.

Hai người ngồi ôn lại một ít chuyện cũ một hồi, Tần thái tử Diễn mới cáo từ ra về.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro