Chương 31: Âm kém dương sai + Chương 32: Thiếu niên tên Tố(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Âm kém dương sai

Nhóm kiếm khách nhíu mày, tấp nập đứng lên xếp hàng ra ngoài. Vệ Lạc đứng ở một góc, nhìn đoàn người đang đi qua trước mặt, lúc này nàng hơi băn khoăn mình cũng có nên ra ngoài hay không?

Đi ra, nàng không phải kiếm khách. Không đi, trong điện đá lớn như vầy chỉ còn mình nàng, nếu có người tiến vào xem xét vậy lại thành quá nổi bật.

Bấy giờ, một giọng nói khẽ từ phía trước truyền đến, "Tại sao cũng bảo chúng ta ra ngoài tiếp kiến thế?"

"Hẳn là có nhà quyền quý muốn mượn dùng?"

"Dào, việc này chẳng rõ rồi sao? Vừa rồi mấy đồng nam đã bị người chọn trúng, chúng ta sắp đi hộ tống chúng nó."

"Đồng nam mà thôi, sao phải dùng tới Kiếm Sư đội kỵ mã? Ngươi nói không đúng tý nào."

Trong âm thanh bàn tán nhỏ, một thân hình cao lớn chắn phía trước Vệ Lạc.

Vệ Lạc ngẩng đầu đã thấy mặt Cao Dật không chút biểu cảm nhìn chằm chằm đằng trước, cũng chẳng nhìn nàng thản nhiên nói: "Mau đuổi kịp."

Hả?

Vệ Lạc nhìn theo bóng lưng đang đi trước của y, hơi do dự liền theo lời cất bước đuổi tới. Cao Dật là người trầm ổn nội liễm, nếu y muốn mình đuổi theo chắc chắn có lý do.

Nhóm kiếm khách vòng vèo đi ra đại điện, Vệ Lạc theo sát phía sau.

Chỉ chốc lát, Vệ Lạc đã xen lẫn trong đám kiếm khách đứng trên mặt cỏ của đại điện.

Sân cỏ có chừng hai ba trăm người, các mỹ thiếu niên cúi đầu, không nhúc nhích đứng phía bên phải. Nhóm kiếm khách vừa xuất hiện, Lâu Cú liền liên tục kêu lên: "Qua đứng bên này, qua đứng bên này."

Hắn chỉ là phía bên trái sân cỏ.

Nhóm kiếm khách theo lời đến gần.

Lúc này, giọng quát vừa bén nhọn vừa the thé thình lình vang lên: "Sao lại có một tiểu nhi lẫn vào đây?"

Giọng nói sắc bén đột nhiên xuất hiện, hơn nữa âm thanh thật sự rất thé, lại cực kỳ rít tai, giống như tiếng móng tay quào tường đá. Mọi người không khỏi cùng quay đầu nhìn lại.

Mở miệng là một thái giám chừng ba mươi, thấp bé béo trắng, da trên mặt hắn trắng trẻo non mềm, nhưng khoé mắt khoé miệng đều có chi chít nếp nhăn nhỏ, làn da trắng noãn lại đi kèm với nếp nhăn nhiều như thế thật sự khiến người ta thấy khó chịu.

Người này hẳn là công công họ Chủ trong miệng Lâu Cú.

Lúc này hai mắt Chủ công công chằm chằm nhìn Vệ Lạc, nhíu mày không vui quát: "Đây là thế nào?"

Không ai trả lời.

Lâu Cú kinh ngạc nhìn chằm chằm Vệ Lạc trong đám kiếm khách, các kiếm khách ai ai cũng cao lớn khôi ngô, Vệ Lạc lại đứng lẫn trong đó thật sự rất nổi bật, tựa như một con vịt giữa đàn hạc tiên. =))))))))))))

Chủ công công thấy không ai trả lời thì nổi giận, mày nhạt nâng lên, trong mắt lộ ra sát khí.

Tuy rằng Vệ Lạc cúi đầu nhưng khoé mắt vẫn sít sao chú ý vẻ mặt của hắn. Từ trí nhớ kiếp trước, nàng có một sự cảnh giác rất cao với loài tên công công này.

Lúc này, mắt thấy Chủ công công tức giận, nàng vội vàng tiến lên một bước nhỏ, vái chào thật sâu, cao giọng nói: "Bẩm công công, tiểu nhân là chủ quản tạp sự mới thăng chức trong đoàn xe. Tiểu nhân vừa ở trong điện dùng cơm với mọi người, nghe nói công công triệu kiến, mặc dù không bao gồm tiểu nhân nhưng tiểu nhân cũng không dám chậm trễ, vội cùng mọi người đến đây tấn kiến."

Nàng nói năng rõ ràng, ngữ khí thanh thuý vang vọng, nét mặt kính cẩn lại không mất phần thong dong.

Chủ công công chằm chằm nhìn Vệ Lạc, dần dần, tức giận trên mặt cũng biến mất. Thời đại này địa vị thái giám cực thấp, không ai để vào mắt, vừa rồi Vệ Lạc một phen nói năng quả thực tôn kính, khiến hắn nghe xong cũng thư thái không ít.

Ngay sau đó, Chủ công công nhíu nhíu mày, nói với quân sĩ mặc giáp đồng bên cạnh: "Lại đi xem xem, nếu trong điện còn người lập tức giết."

Quân sĩ kia chắp hai tay lại, cao giọng đáp: "Dạ!"

Chủ công công dường như rất hưởng thụ khoái cảm sai sử những quân sĩ này, nghe tiếng 'dạ' kia, hắn cười dắc ý đến nỗi nếp nhăn trên khoé mắt, khoé miệng và hai bên cánh mũi đều rúm lại thành một bông hoa.

Chủ công công xoay đầu nhìn về phía Vệ Lạc, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới nàng một lần thì hừ mạnh một cái, quát: "Đã không phải kiếm khách thì đứng hầu xa một chút!"

"Dạ, dạ."

Vệ Lạc khúm núm đáp lời, lùi về sau vài bước, lặng lẽ đứng sau nhóm kiếm khách.

Ngay khi nàng lui ra thì rõ ràng nghe được Thành Hề thở ra một hơi dài. Ban nãy Chủ công công kia quát lên, bọn họ đều không kịp phản ứng, nếu bản thân tiểu nhi Vệ Lạc không nhanh trí, sợ là lúc này không dễ thu thập. Mặc dù một thái giám như Chủ công công không được người coi trọng, nhưng nếu hắn muốn giết một Vệ Lạc nho nhỏ, chỉ sợ là như giết gà mà thôi.

Lúc này Chủ công công đã quên mất tiểu nhi Vệ Lạc nọ, hắn khoan thai tản bộ, chậm rãi đi tới đi lui trước mặt các thiếu niên và kiếm khách, giọng the thé nói: "Mỗ là được công tử Kính Lăng sai tới."

Nhóm kiếm khách ngẩn ra, một đợt âm thanh nghị luận ong ong vang lên. Bất giác, nhóm kiếm khách và các thiếu niên đều đều lộ ra thần sắc vui mừng. Vệ Lạc tránh phía sau mọi người thì lại ngây dại: thái giám này do công tử Kính Lăng phái tới? Là công tử Kính Lăng đáng sợ đó sao?

Chủ công công hài lòng quét mắt nhìn mọi người, thong thả bước hai bước, nói thêm: "Mi đại gia cảm niệm (cảm động và ghi nhớ) công tử Kính Lăng đã tương trợ, đặc biệt tặng hai mươi đồng nam, tuyển Kiếm Sư ưu tú dâng lên công tử. Do đó công tử sai ta đến đây để chọn lựa."

Hắn nói tới đây thì ánh mắt nghiêm lại, từ từ đảo qua các thiếu niên và nhóm kiếm khách, thuận tay chỉ chỉ, "Ngươi, ngươi, ngươi, đúng, hai mươi đồng nam, hai mươi Kiếm Sư, theo vào!"

Kiếm Sư hắn thuận tay chỉ phần lớn là những người mặc y phục tơ lụa. Mặc như vậy đại biểu Kiếm Sư này xuất thân từ quý tộc các nước, còn Kiếm Sư áo gai phần nhiều là người Mặc gia ( một trường phái triết học thời xưa ở Trung Quốc ).

Kiếm Sư áo tơ lụa mới được một ít, Chủ công công lại thuận tay chỉ một cái, liền gộp cả những người Cao Dật và Thành Hề vào trong.

Sau khi chọn được bốn mươi người, Chủ công công quay người chuẩn bị rời đi, nhưng hắn vừa mới quay người, không hiểu vì sao lại nhìn về phía Vệ Lạc đang đứng ẩn sau các Kiếm Sư, hắn nhìn một góc áo nhỏ lộ ra của Vệ Lạc, cau mày nói: "Tiểu nhi vừa rồi còn ở đây không?"

Không ngờ lại gọi tới mình rồi!

Vệ Lạc thầm kêu khổ, nàng nắm chặt bàn tay nhỏ đang run rẩy, cúi đầu đi ra từ đám đông rồi cúi đầu nói: "Tiểu nhân ở đây."

Chủ công công gật gật đầu, thản nhiên nói: "Ngươi cũng vào luôn."

Hả?

Vệ Lạc ngơ ngác ngẩng đầu: Bản thân cũng phải vào phủ công tử Kính Lăng? Trời ơi, đừng có thảm thế chứ?

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch như tờ giấy, nhưng phấn đen bôi trên mặt nàng rất dày, một chút cũng không thấy được.

Chủ công công liếc nàng một cái, cằm hất lên, rất có phần ngạo mạn nói: "Tiểu nhi nhanh mồm nhanh miệng, rất được!" Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi. Hắn vừa đi, sáu quân sĩ mặt vô cảm, mặc giáp da trâu, trên ngực che một tấm đồng, cầm thương đứng hầu hai bên cũng đồng thời đi theo. Dù số lượng sáu quân sĩ mặc giáp đồng này không nhiều, nhưng bước đi lại mạnh mẽ có lực, trong trật tự còn mang sát khí, vừa chuyển động mà khí thế của bọn họ đã hơn hai mươi danh Kiếm Sư!

Té ra biểu hiện của mình vừa rồi rất được!

Vệ Lạc sợ hãi miệng đắng ngắt, nàng cúi đầu, ỉu xìu theo sát phía sau nhóm kiếm khách và thiếu niên, chầm chạp đi ra ngoài.

Ngoài sân, hơn mười chiếc xe ngựa và tuấn mã cao lớn đã đứng đợi ở đó, các thiếu niên từng người ngồi lên xe, nhóm Kiếm Sư lại cưỡi tuấn mã, chỉ có Vệ Lạc ngó trái ngó phải rồi cũng mặt xám mày tro bò lên một chiếc xe ngồi chung với bốn thiếu niên khác.

Bốn thiêu niên đều khoảng mười lăm mười sáu tuổi, diện mạo hết sức ôn nhu. Lúc này, họ đang ghé vào một chỗ, vén màn xe nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Vệ Lạc cúi đầu, bỗng nhiên có chút hối hận, nghĩ bản thân hẳn là nên rời khỏi đoàn xe. Có điều suy nghĩ này vừa nảy ra, nàng đã rùng mình, bên ngoài bây giờ đều trắng xoá những tuyết, tuỳ tiện nhìn qua cũng thấy thi thể chết cóng, nếu thật sự không chút chuẩn bị rời khỏi đoàn xe thì làm thế nào nuôi sống bản thân cũng là một nan đề rất lớn.

Suy nghĩ kỹ một hồi, nàng phát hiện mình chỉ có thể lựa chọn bình thản, gặp chiêu đối chiêu mà thôi. Ở trong đoàn ca cơ lâu như vậy nhưng vẫn chưa ai nhìn ra lớp dịch dung của nàng, vô hình trung Vệ Lạc đã tự tin hơn nhiều, đây mới là nguyên nhân chủ yếu nàng có thể bình thản như thế.
-------------------o------------------

Chương 32: Thiếu niên tên Tố(1)

Ngay lúc nàng đang đau khổ nghĩ đối sách thì âm giọng bị ép thấp của thiếu niên đẹp nhất vang lên, khó đè nén được kích động nói: "Đã từ lâu nghe danh công tử Kính Lăng khoan nhân cơ trí, thực khách ba ngàn, phàm người có tài, bất kể xuất thân đều được trọng dụng như nhau. Có thể vào được trong phủ ngài ấy, thật là phúc của chúng ta, có khi lại gặp cơ hội một bước lên trời."

A, không ngờ thiếu niên này lại có chí hướng như thế?

Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đang nói.

Thiếu niên này mày liễu mắt phượng, sống mũi cao thẳng, làn da trắng ngần, chiếc cằm nhọn nhọn khiến khuôn mặt hắn thêm phần mềm mại. Thiếu niên như vầy nếu mặc nữ trang cũng không khác một mỹ nhân là bao, thực nhìn không ra hắn có ý chí như thế.

Lời thiếu niên vừa thốt ra, thiếu niên bên cạnh chớp đôi mắt to nói: "Tố, ngươi nói công tử Kính Lăng trọng tài, vậy tài chúng ta ở đâu?" Hắn nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần, cay đắng nói: "Ta chỉ có thể nhận biết tên của mình, cả bút cũng chưa từng cầm qua, nào có gì khiến công tử Kính Lăng chú ý?"

Tố mím chặt miệng nhỏ, hồi lâu không nói lời nào.

Đến một mỹ thiếu niên ngồi tận bên trong bật cười khanh khách để lộ lúm đồng tiền, chậm rãi nhỏ giọng nói: "Từ nhỏ chúng ta đã là kẻ hầu hạ quý nhân, chỉ cần khiến quý nhân vui lòng, cả đời liền phú quý không hết, cần gì phải nghĩ nhiều?"

Nhất thời trong xe đều trầm mặc, chỉ còn tiếng bánh xe gỗ lăn trên đá và tuyết 'lộc cộc' vang lên.

Qua hồi lâu, mỹ thiếu niên tên Tố quay qua xem xét Vệ Lạc, bỗng nhiên nói: "Huynh đài xưng hô thế nào?"

Vệ Lạc không ngờ hắn sẽ hỏi mình, bèn cười cười, nhẹ giọng trả lời: "Ta tên Vệ Lạc."

"Ngươi có họ?"

"Ngươi họ Vệ?"

"Ngươi là quý nhân?"

"A, khẩu âm ngươi giống người Việt." Trong lúc nhất thời, bốn thiếu niên không hẹn mà cùng mở miệng.

Trong mấy câu hỏi lung tung bay tới, Vệ Lạc hé miệng cười cười, đơn giản đều không trả lời.

Các thiếu niên đồng thời hỏi ra thì cùng nhìn nhau, sau đó Tố mở miệng lần nữa, "Vệ Lạc, theo ý kiến ngươi, nhân sinh trong đất trời thì nên dựa vào quan hệ bất chính mà được phú quý, hay cần phải dựa vào khả năng của mình, sừng sững đứng giữa đất trời?"

Bốn thiếu niên đồng loạt nhìn Vệ Lạc, mắt trông mong chờ nàng trả lời, nhìn bộ dạng bọn hắn thì có vẻ đã tranh luận như vậy từ lâu, hơn nữa vẫn chưa lấy được một đáp án khiến ai cũng tâm phục khẩu phục.

Vệ Lạc trợn mắt, nàng đột nhiên phát hiện các thiếu niên vốn thật bất hạnh này không ngờ cũng có nhiệt huyết, có tình cảm mãnh liệt, có ước mơ, có ngờ vực, có sức sống tràn trề!

Vệ Lạc cười cười, thấp giọng trả lời: "Bất kể là kẻ tham sống sợ chết hay người dùng tài trí lập công lao sự nghiệp thì đều là lựa chọn cá nhân, mỗi người một chí, không thể cưỡng cầu."

Vệ Lạc vừa nói ra lời ấy, bốn thiếu niên đều đồng loạt mở to mắt.

Đang lúc Vệ Lạc hơi kinh ngạc, Tố đã thở dài: "Quả nhiên là xuất thân quý nhân, tham sống sợ chết? Mỗi người một chí, không thể cưỡng cầu? Từng chữ từng chữ như châu ngọc, quả nhiên là quý nhân, đúng là bất phàm!"

Hai mắt thiếu niên có lúm đồng tiền cười híp lại, đánh giá Vệ Lạc từ trên xuống dưới, "Đáng tiếc tướng mạo ngươi không xuất chúng, bằng không Mi đại gia sẽ dốc sức bồi dưỡng ngươi."

Thiếu niên mắt to chớp mi nghiêng đầu, cau mày nghiền ngẫm lời Vệ Lạc. Dần dần, bốn người bắt đầu thấp giọng tranh luận. Bọn họ tranh luận chính là quan điểm Vệ Lạc nói tới.

Quan điểm này của Vệ Lạc, ở đời sau đã là đạo lý hiển nhiên. Bốn thiếu niên từng chút nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy chí phải.

Vệ Lạc không có tâm tình hưởng thụ bọn họ nhìn nàng bằng con mắt khác, nàng nghiêng đầu nhìn ra đường phố bên ngoài. Chỉ trong chốc lát, nàng lại ưu sầu lần nữa. Nghĩ đến chuyến này mình tự chui đầu vô lưới, Vệ Lạc liền cảm thấy thở không nổi.

Bộ dạng rầu rĩ không vui của Vệ Lạc ảnh hưởng đến bốn thiếu niên, nhiều lần bọn họ định há miệng nói chuyện với nàng nhưng nhìn đến vẻ mặt của nàng thì lại không dám.

Công tử Kính Lăng là con thứ tám của Tấn Hầu, phủ đệ của hắn rất lớn, nằm ở đường Đông thành Bắc, diện tích ngàn mẫu.

Đoàn xe chạy một canh giờ mới đến phủ công tử Kính Lăng, xuyên qua tường đá cao cao, Vệ Lạc phát hiện đoàn xe rẽ ngoặt lại, bỏ qua cửa chính, cửa hông thứ nhất, cửa hông thứ hai, tận đến cửa hông thứ tư mới chạy vào.

Lúc đi qua cửa hông thứ tư, Vệ Lạc liếc về phía Cao Dật đang thúc ngựa chạy, thầm nghĩ: người đến từ đoàn xe ca cơ chỉ có thể vào bằng cửa hông thứ tư, liệu một người đàn ông cao ngạo như y có bất mãn không?

Đương nhiên, Vệ Lạc đã thấy Cao Dật khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, không hề nhìn ra một chút cảm xúc nào. Về phần Thành Hề, Vệ Lạc không cẩn thận đảo mắt qua vừa lúc bắt gặp ánh mắt sáng quắc của hắn cũng nhìn sang. Lập tức, Vệ Lạc sợ tới mức co rụt cổ, mà hắn lại không tiếng động nhếch mép cười, hàm răng trắng sáng kia rất chói mắt.

Xe ngựa theo cửa hông thứ tư đi vào, dừng lại một chỗ trong hoa viên. Các thiếu niên và kiếm khách lần lượt đi xuống.

Trong hoa viên người người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt. Lắng nghe kỹ thì trong âm thanh náo nhiệt lại lẫn rất nhiều tiếng cười duyên của nữ tử. Vệ Lạc vừa nhoài đầu trong xe ngựa ra nhìn, oa! Thật nhiều mỹ nữ!

Gần ba mươi thiếu nữ diện mạo tú lệ hoặc cười duyên, hoặc che miệng, hoặc ngẩng đầu xem xét tỉ mỉ, đương nhiên, các thiếu nữ này đều đang làm việc, nhìn kỹ, toàn bộ các nàng đều mặc trang phục thị tỳ, Vệ Lạc còn thấy đằng sau cây cối trong hoa viên đều vươn ra không ít mấy cái đầu xem náo nhiệt. Những người này nam nữ già trẻ đều có, đang thò đầu vội vã nhìn về phía xe ngựa bên này.

Trong tiếng người cười nói, các kiếm khách dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa. Bọn họ vừa xuống ngựa, một hán tử mặt trắng đội mũ hiền sĩ chừng ba mươi ngẩng đầu đến gần, quát: "Ai là Cao Dật?"

Cao Dật tiến lên từng bước, chắp tay trước ngực nói: "Túc hạ có gì phân phó?"

Hiền sĩ mặt trắng đánh giá y, cười cười nói: "Ngươi chính là Kiếm Sư đứng đầu Cao Dật? Rất tốt, tất cả đi theo ta."

"Vâng."

Các kiếm khách đi theo sau hiền sĩ mặt trắng đã xa, Vệ Lạc mới kịp phản ứng: chết tiệt, bọn họ đi rồi, mình biết làm sao? Aiz, mình cũng không phải kiếm khách, vốn chẳng có khả năng được an bài chung với họ.

Ngay khi Vệ Lạc đang suy nghĩ miên man thì các thiếu niên cũng đồng loạt xuống xe.

Đoàn người đang đợi chính là bọn họ.

Quả nhiên, các thiếu niên vừa xuống xe, tiếng cười đã lớn hơn rất nhiều, các thiếu nữ chỉ trỏ họ, bình luận đánh giá từng người, mỗi khi nhìn thấy có thiếu niên bị mình chỉ mặt đỏ tới mang tai thì âm thanh cười duyên lại tràn ngập thích thú.

Dưới tình huống như thế, Vệ Lạc hít sâu một hơi, rốt cuộc là người sau cùng đi xuống.

Quả nhiên.

Nàng vừa xuống, tiếng cười liền ngừng lại. Ngay sau đó, một thiếu nữ nũng nịu hô: "Ôi! Ôi! Ôi! Sao giữa bầy thỏ trắng lại lẫn một con chuột đen thùi thế này?"

Giọng thiếu nữ rất lớn, hết sức vang dội, nàng ta cảm khái liên tục, sợ hãi than không thôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Loạt thoắt một cái đỏ tới gáy.

Lúc này, lại một thiếu nữ di chuyển, nàng chạy tới chỗ Vệ Lạc, vừa chạy vừa nói: "Ai chà! Ta phải tới gần xem da hắn có đen như ngọc không, có khi là thỏ đen chứ không phải chuột đen đâu!"

Tiếng nói của thiếu nữ vừa truyền ra, một loạt tiếng phì cười của các thiếu niên quanh Vệ Lạc vang lên. Có điều tiếng cười kia không mang ác ý, mà là xem trò vui.

Chỉ chốc lát, thiếu nữ đã chạy tới trước mặt Vệ Lạc.

Nàng đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn mặt Vệ Lạc, đột nhiên hít một hơi vang dội, lớn tiếng hỏi: "Ngươi, vừa đen vừa xấu thế này, sao lại chen được vào đây?"

Rốt cuộc Vệ Lạc không nhịn được, khoé miệng nàng co giật, chậm rãi nói: "Thứ nhất, ta có tên họ, là Vệ Lạc, cũng không phải con chuột."

Tiếng cười khì của mọi người lại lớn hơn hai phần.

Vệ Lạc làm như không nghe thấy, chậm rãi, giọng trong sáng tiếp tục nói: "Thứ hai, ta biết chữ, không phải đồng nam."
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro