Chương 33 + 34: Thiếu niên tên Tố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Thiếu niên tên Tố (2)

Vệ Lạc nói hai câu này thong dong mà bình tĩnh, sau khi nói xong, nàng liền cúi mày rũ mắt đứng nơi đó, lại khôi phục bộ dạng tiểu nhi không thu hút.

Thiếu nữ vọt tới trước mặt nàng hỏi bặm môi, không vui nói: "Biết chữ thì ghê gớm à?"

Trong giọng nói nàng ta có chút tức giận.

Nàng ta hừ mạnh, hung ác trừng Vệ Lạc một cái, tay phải chỉ nàng, quát: "Con chuột đen kia. ngươi nói ngươi biết chữ còn có tính danh, vậy ta hỏi ngươi, ngươi muốn tắm ngựa, chăn trâu không?

Câu hỏi vừa thốt ra, bốn phía mọi người đồng thời im lặng. Ai cũng im lặng không lên tiếng, chỉ đưa mắt thông cảm nhìn Vệ Lạc, nghĩ: một câu nói không hay của tiểu tử này, lại đắc tội với vị Yêu cô này, bây giờ chỉ sợ sẽ bị sai đến chuồng trâu ngựa rồi.

Vệ Lạc lúc này cũng tự nghe ra khẩu khí vị Yêu cô này không tốt, nàng không rõ rốt cuộc mình đắc tội nàng ta lúc nào?

Tận đến giờ nàng vẫn chưa phát hiện, diện mạo hiện tại của mình vừa đen vừa xấu, thô tục cực kỳ, gặp phải Yêu cô cũng coi như có chút địa vị này hẳn là nên kinh sợ mới đúng. Nhưng cử chỉ nàng lại thong dong trấn định, nói cười tự nhiên, lại còn có danh có họ, phong phạm quý tộc trời sinh như thế quả thật khiến vài người vừa thấy liền khó chịu.

Yêu cô nhìn chằm chằm Vệ Lạc, thấy nàng đến tình trạng này rồi mà vẻ mặt vẫn bình thản, không chút nao núng, không nhịn được tức lên, nàng chuyển qua hỏi Chủ công công: "Chủ công công, tên này để tự ta sắp đặt, ổn chứ?

Chủ công công vốn chỉ thuận miệng đưa Vệ Lạc đến đây, cũng không thực sự quan tâm chuyện của nàng, hiện tại thấy Yêu cô kia mở miệng, lập tức liên tục cười nịnh nói: "Ổn, rất ổn."

"Tốt!" Nàng ta lên giọng, cao ngữ điệu quát: "Người đâu, mang tên này xuống chuồng trâu!"

"Dạ!"

Một giọng nói đáp ứng trong trẻo vang lên, một thiếu niên diện mạo thanh tú đi về phía Vệ Lạc, liếc qua khuôn mặt nàng, mặt vô cảm nói: "Đi theo ta."

"Vâng."

Vệ Lạc cũng khẽ lên tiếng

Nàng theo sau thiếu niên, trong ánh mắt đồng tình thương tiếc của mọi người cúi đầu im lặng đi về phía trước.

Bấy giờ, Yêu cô kia tới trước mặt Tố, nàng ta dạo quanh Tố một vòng, cười khanh khách ngọt ngào: "Ngươi rất xinh đẹp, hệt như xử nữ."

Yêu cô chỉ có mười bảy mười tám tuổi, mặt tròn mắt to, cười rộ lên thực dễ thân. Tố cúi đầu mặc cho nàng ta chằm chằm đánh giá mình, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mang theo nụ cười ngại ngùng, trong ánh mắt nhìn về bàn đá xanh lại chứa một tia bất mãn: Vệ Lạc kia rõ ràng là người có tài, ả ta lại bắt hắn đi chăn trâu, quả thật là hiếp đáp người. Song hắn lại nghĩ: người tài như thế cũng không ngăn được tiểu nhân nhục nhã, huống chi là ta? Nếu ta may mắn gặp mặt công tử Kính Lăng, nhất định phải khiến bản thân được ngài chú ý.

Thời ấy thế nhân người tâm tính thẳng thắn chân thành còn lắm, bởi vậy bấy giờ, người đồng tình với Vệ Lạc cũng nhiều. Bọn họ lại không biết rằng Vệ Lạc lúc này rất vui vẻ. Đây chính là phủ đệ công tử Kính Lăng đó, nàng đã sớm ước gì bản thân cách hắn thật xa. Hiện tại bị tống đi chăn trâu, với nàng mà nói đúng là cầu còn không được.

Hai người Vệ Lạc đi chưa được mười lăm bước, đột nhiên, nàng phát hiện tiếng cười ha ha, tiếng ồn ào xung quanh đều biến mất! Tất cả âm thanh trong nháy mắt biến mất toàn bộ!

Vệ Lạc dừng chân lại.

Nàng vừa ngẩng đầu đã nghe được một loạt âm thanh hỗn loạn khẩn trương truyền đến: "Chúng thiếp/chúng nô gặp qua công tử."

Công tử?

Công tử Kính Lăng đến đây? Trời ạ-

Tâm Vệ Lạc căng thẳng, nàng thấy thiếu niên dẫn đường phía trước khom người hành lễ cũng vội học theo. Sau đó cùng hắn lui về một bên, chỉ là thân thể nàng hơi trốn ra sau, khiến thiếu niên kia chắn trước người.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Trong tiếng bước chân, một bóng ngoại bào đen đỏ đan xen, trên thêu chim ưng và hoa sen hiện ra trước mắt nàng.

Chậm rãi, một thân hình cực kỳ cao lớn đi đến trước người nàng khoảng ba thước, rồi ba thước, hai thước rưỡi, hai thước.

Thân hình kia càng đến gần thì tim Vệ Lạc càng đập dữ dội, càng nhảy lên cao, từng lúc từng lúc một, thậm chí khiến nàng nảy sinh ảo giác tim mình sẽ vỡ tung.

Ngay lúc Vệ Lạc khẩn trương đến độ trước mắt đã hoá đen thì thân hình kia dừng lại.

Hắn lại ngừng ngay trước mặt Vệ Lạc!

Trước mắt Vệ Lạc bỗng tối đen, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Ngay lúc nàng đang khẩn trương đến tột đỉnh, ngoại bào kia lại lung lay, rời sang hướng khác.

Hắn đi rồi!

Vệ Lạc rốt cuộc hít vào một ngụm khí nhỏ. Ban nãy nàng vẫn nín thở, đến nỗi xương ngực có chút đau đớn.

Mau mau rời đi! Vệ Lạc thầm cầu nguyện.

Một bước, hai bước, ba bước...

Mắt thấy bước chân đã cách xa mình mười bước, Vệ Lạc lại thả lỏng một chút, lại lén lút hít hai ngụm khí: té ra là hữu kinh vô hiểm. (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm)

Ngay khi Vệ Lạc bình tĩnh lại, thở ra một hơi thì đột nhiên, một giọng thiếu niên trong trẻo vang lên: "Công tử Kính Lăng!"

Là giọng của Tố!

Xôn xao! Tất cả mọi người đều giật mình, vô số con mắt quay qua Tố. Vệ Lạc cũng không kìm được ngẩng đầu nhìn về phía Tố.

Bước chân của công tử Kính Lăng dừng lại, quay đầu nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp này, vẻ mặt hắn nhàn nhạt, khoé môi chứa ý cười. Nụ cười này khiến gánh nặng trong lòng ai cũng biến mất, trực giác cho rằng hắn cũng không phải người cao cao tại thượng quá mức.

Trên cái trán trắng nõn toát mồ hôi lạnh, môi hơi run run, Tố chạy chậm đến trước mặt công tử Kính Lăng, cách hắn năm thước thì quỳ xuống một gối, cao giọng nói: "Công tử Kính Lăng, tiểu nhân từ lúc ở nước người đã nghe danh công tử khoan nhân trọng tài từ lâu, nay may mắn được gặp, thật quá đỗi ngạc nhiên mừng rỡ."

"Ồ?"

Giọng nói trầm trầm đầy từ tính của công tử Kính Lăng truyền ra, hắn mang theo ý cười hờ hững, hỏi: "Ngươi muốn tự tiến cử? Có tài năng gì?

Trên trán Tố mồ hôi như mưa, môi hắn run rẩy, lắp bắp nói: "Tiểu nhân vô, vô tài."

Hắn nói hắn không tài?

Mơ hồ, một hồi tiếng cười phì vang lên. Trong đó tiếng cười to nhất là của Yêu cô, nàng ta có chút phát cáu tên Tố này, bản thân mình vừa sai tiểu nhi kêu Vệ Lạc gì dó đến chuồng trâu, tên Tố này liền gọi công tử Kính Lăng. Nếu làm công tử phát hiện chuyện mình làm, hậu quả thật không lường được.

Tố nói lời này xong, trên khuôn mặt trắng noãn hồng lên, tuy đang là mùa đông giá rét mà hắn lại mồ hôi đầm đìa.

Hắn ngẩng đầu, thấy trên mặt công tử Kính Lăng vẫn treo nụ cười thản nhiên, hai tròng mắt thâm trầm như đêm đen nhìn không ra tức giận. Nhưng vài hiền sĩ thị tỳ theo sau công tử đều nhíu mày đánh giá hắn.

Tố ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của công tử Kính Lăng, hít thật sâu, vẫn có chút lắp bắp nói: "Công tử, Tố tuy không tài, nhưng Tố tự cho rằng mình thông tuệ không kém người khác! Chỉ cầu công tử ban cho Tố một cơ hội, Tố nhất định có thể, có thể tìm ra khả năng của mình."

Hắn cà lăm, thừa thế xông lên nói tới đây liền mở to mắt hạnh đen trắng rõ ràng, trông mong nhìn công tử Kính Lăng.

Vệ Lạc trong lúc vô tình lại lùi ra sau từng bước, khiến mình khuất tầm nhìn của công tử Kính Lăng. Sau khi nàng nghe được những lời này của Tố, lòng thầm nghĩ: thiếu niên này đứng là to gan! Không tài cũng dám cầu người bề trên cho mình cơ hội, đúng là to gan mà!

Công tử Kính Lăng đánh giá Tố, một lát sau môi mỏng khẽ nhếch, tao nhã nở nụ cười: "Ngươi muốn cơ hội gì?"

Tố nghẹn cứng, một lúc lâu nói không nên lời.

Công tử Kính Lăng nhíu mày.

Hắn vừa nhướng mày, một luồng khí lạnh lẽo âm tràn lan tràn trong gió rét. Mọi người nhất loạt khom người, không hẹn mà cùng cúi đầu, không dám đối diện với hắn nữa.

Tố cũng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, răng va lập cập, run rẩy không ngừng, một đầu gối của hắn không thể chống lại áp lực kia, cả người liền mềm nhũn ngã bệt xuống đất!

Lần này, công tử Kính Lăng thật thất vọng, hắn thản nhiên quét mắt qua mọi người một lượt thì xoay người chuẩn bị rời đi.

Tố nhìn thấy hắn cất bước rời đi, trong lòng cực hoảng. Hắn biết công tử Kính Lăng đi lần này, bản thân sẽ xong, thật sự xong.

Có lẽ con người trong lúc tuyệt vọng nhất sẽ trở nên dũng cảm rất nhiều, Tố đột nhiên từ dưới đất bò lên, cả người quỳ rạp xuống đất kêu lên: "Công tử Kính Lăng, tiểu nhiên biết một ít chữ, lại xuất thân đồng nam. Song trượng phu sống ở thế gian thì phải sừng sững đứng giữa đất trời. Vệ Lạc nói người không thể tham sống sợ chết! Tiểu nhân cũng nghĩ như thế, chí hướng của tiểu nhân chính là bằng khả năng của chính mình được công tử coi trọng!"
-------------------o------------------

Chương 34: Thiếu niên tên Tố (3)

Lần này, công tử Kính Lăng cảm thấy hứng thú!

Lần này, Vệ Lạc vừa tức vừa sợ lại khẩn trương, chỉ đành nhắm tịt hai mắt! Tố kêu tên họ nàng không nói, còn xuyên tạc nguyên ý của nàng, nghe xong lời như thế, công tử Kính Lăng sao có thể không chú ý đến mình?

Công tử Kính Lăng quay đầu, yên lặng nhìn Tố, đánh giá một hồi, hắn cười nhẹ một tiếng: "Lá gan không đủ nhưng ý chí đáng khen. Thôi được, bản công tử cho ngươi cơ hội này, ngươi đứng lên đi."

Tố mừng như điên, hắn vốn đang quỳ rạp trên đất, hiện giờ lại càng liên tục cúi mọp xuống, "Tạ công tử, tạ công tử!"

Chờ đến lúc Tố loạng choạng đứng dậy thì đã kích động đến nước mắt nước mũi đầy mặt, không chỉ là hắn, trong nhóm đồng nam không ít thiếu niên hai mắt toả sáng, kích động không thôi. Rốt cuộc cũng có một người trong bọn họ có thể đứng bên người công tử Kính Lăng, có thể được ngài ấy ban cho cơ hội!

Lúc này, giọng nói đầy từ tính của công tử Kính Lăng lại thổi qua, "Làm người thì không thể tham sống sợ chết? Ai là Vệ Lạc?"

Vèo vèo vèo vèo.

Người chung quanh Vệ Lạc đều đồng loạt tản ra, chỉ để lại mình nàng trơ trọi tại chỗ. Mặt Vệ Lạc thoắt trắng, cúi đầu, hai tay chắp lại, vô lực nói: "Tiểu nhân chính là Vệ Lạc."

Bấy giờ, các thiếu niên đều hâm mộ nhìn nàng, mặt Yêu cô trắng như tờ giấy, cả người lảo đảo lung lay như mành liễu trước gió.

Công tử Kính Lăng liếc nàng một cái, xoay người rời đi, "Ngươi cũng đi theo đi."

Vệ Lạc cúi đầu, tận đến khi hắn đã đi xa, mới giống như bỗng nhiên lấy lại tinh thần thấp giọng đáp: "Vâng."

Công tử Kính Lăng đi rồi.

Trong hoa viên lại ồn ào trở lại.

Tố lao chạy về phía trước vài bước, đột nhiên nhớ tới Vệ Lạc, vội vàng quay phắt người cầm chặt tay nàng, vội la lên: "Nhanh đuổi kịp."

Vệ Lạc thân bất do kỷ đi theo hắn, chạy chậm theo sau công tử Kính Lăng.

Tố thực khẩn trương, hắn chạy hai chân cứng ngắc, động tác kia nếu là chạy không bằng nói là kéo nàng mà vọt theo. Tay hắn nắm Vệ Lạc không ngừng run rẩy lại run rẩy.

Vệ Lạc ngẩng đầu lên, thấy hắn khẩn trương đến nỗi mồ hôi trên trán chảy ròng ròng thì không khỏi thấp giọng nói: "Không cần nhanh như thế, công tử Kính Lăng vừa rồi đã lên tiếng, cứ nán lại tự có người thu xếp cho hai chúng ta. Còn nhiều thời gian mà."

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần nhìn về phía nàng, run giọng hỏi: "Thật sao?"

"Tất nhiên!"

"Haizzzz-" Tố thở ra một hơi thật dài, cả người mềm nhũn té xuống đất. Bọn họ đang đà chạy, Tố ngã nhào ra suýt chút nữa cũng kéo Vệ Lạc lăn ra mặt đất. May nhờ Vệ Lạc mấy tháng nay luyện kiếm, thân thể đã tốt lên mới có thể đứng vững.

Tố ngã oặt trên mặt tuyết, thở hổn hển từng đợt một.

Vệ Lạc thấy trên đầu, cổ và mặt hắn ướt đầy mồ hôi như thể vừa từ trong nước vớt ra thì thầm than, không khỏi ngồi xổm xuống lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt hắn.

Nàng lau rất chậm, rất cẩn thận, động tác mang theo nữ tính dịu dàng đầy tự nhiên. Lau một hồi, nàng chợt phát hiện Tố bất động, đang kinh ngạc nhìn mình chằm chằm.

Vệ Lạc cúi đầu đối diện với hai mắt hắn, ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"

Khuôn mặt trắng nhỏ của Tố đỏ lên, hắn rũ mắt, thấp giọng nói: "Ngươi ôn nhu như vậy, chẳng trách Thành Hề lại say đắm."

Lần này Vệ Lạc lại mất hứng, nàng ỉu xìu để tay xuống, bất mãn nói: "Đừng nói tới hắn!"

Nói ra bốn chữ xong, Vệ Lạc thở dài một tiếng, nàng rất muốn chỉ trích Tố, rất muốn mắng hắn một trận! Thật vất vả mới có thể thành gã chăn trâu yên tĩnh một thời gian, thằng nhóc này chỉ một câu đã vứt nàng vào núi đao biển lửa lần nữa.

Có điều chiếu theo tình hình lúc đó, hắn cũng chỉ là vô tình, cũng là có ý tốt. Bởi thế tiếng mắng trong miệng Vệ Lạc thế nào cũng không nhảy ra được.

Lúc này, Tố nhích lại gần Vệ Lạc, dựa vào lưng nàng thấp giọng lầu bầu: "Vệ Lạc, có ngươi ở bên ta cảm thấy rất an tâm."

Hả?

Vệ Lạc quay đầu xem xét thằng nhóc này.

Bấy giờ Tố đã phục hồi hơn nửa, hắn mở đôi môi nhỏ nhắn đỏ au, cười hết sức đẹp mắt: "May mắn vừa rồi ta quýnh lên đã nhắc tới ngươi. Vệ Lạc, ngươi còn nhỏ mà sao lại thong dong bình tĩnh đến thế kia chứ?"

Vệ Lạc tức khắc suy sụp, mặt nhăn mày nhíu than thở: "Ta nảo có thong dong bình tĩnh chứ?" Trong lòng oán hận thêm một câu, "Tôi hận không thể chém một đao đá một cước thằng nhóc nhà cậu đó!"

"Ngươi có!"

Tố dĩ nhiên rất vui vẻ, hắn cười như hoa xuân, "Hai mắt ngươi luôn luôn trong trẻo, chưa bao giờ bối rối, mặc dù không nói nhiều nhưng toàn những câu đúng trọng tâm! Có ngươi ở bên, lòng ta rất thanh thản."

Vệ Lạc nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ: hiện tại mắt tôi chỉ toàn mây đen! Từ lúc bị cậu kéo vào tôi vẫn còn hoảng loạn đây này!

Thế nhưng những lời này tự nhiên nàng sẽ không nói ra.

Hai người cứ thế ngã ngồi trên mặt đường đá rợp bóng cây, ngồi trên nền tuyết, đến tận bây giờ hai chân Tố vẫn còn rất yếu, hoàn toàn không đứng dậy được . Vệ Lạc thấy thế cũng không cố ép.

Tố nhích lại gần Vệ Lạc, bỗng nhiên nói: "Vệ Lạc, ngươi hát cho ta nghe được không?"

Còn muốn tôi dỗ trẻ nữa!

Vệ Lạc ngầm liếc mắt khinh thường, thản nhiên trả lời: "Không được!"

Tố cười hì hì, nói: "Vậy ta hát cho ngươi nghe được không?"

Cái này thì Vệ Lạc có chút hứng thú, nàng gật đầu nói: "Thử hát một chút đi."

Tố lại cười hì hì, hắn hắng giọng một cái, bắt đầu ngâm nga, "Đông sơn khả thải cần, Tây sơn khả thải quyết, Nam sơn khả thải ngọc, Bắc sơn hữu thanh tuyền. Lang tòng sạn đạo lai, phù thiếp thượng vi sơn. Tương thị lưỡng lưỡng tiếu, minh nhi nhân thành tam..."

(Nghĩa: ở núi đông hái cần, núi tây ngắt dương sỉ, núi nam có thể đào ngọc, núi bắc có suối trong. Lang men theo sạn đạo (đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở) đi tới, đỡ thiếp lên núi. Nhìn nhau cả hai cùng cười, mai đây lại thành ba người.... )

Tố hát thật chậm, thật chậm, giọng hát của hắn thanh thuý êm ái mà ấm nóng, tiếng ca mang khẩu âm phương nam mềm mại khôn tả. Hắn hát rất xúc động, từng câu đều nồng đượm tình cảm.

Bất giác, hai mắt Vệ Lạc đã hơi ươn ướt.

Nàng bỗng chợt hiểu ra, vì sao Tố liều mạng biểu hiện bản thân với công tử Kính Lăng như vậy. Bởi khao khát của hắn là lấy được một người vợ, nắm tay nàng đang thai nghén cùng nhau leo núi, hái rau dại, cùng nhau tươi cười hạnh phúc.

"Lang tòng sạn đạo lai, phù thiếp thượng vi sơn. Tương thị lưỡng lưỡng tiếu, minh nhi nhân thành tam. . ."

Tiếng ca bay xa, ôn nhu, ngọt ngào, mang hương vị đặc trưng của vùng Giang Nam, Vệ Lạc lắng nghe mà lòng cay cay, cổ họng nghẹn ngào.

Nguyện vọng này quá đỗi giản đơn, mà sao trong tiếng ca kia lại mang theo vui mừng mãnh liệt, khát khao cháy bỏng như thế? Đây rõ ràng chỉ là một ước muốn mỗi người vươn tay là có, vì sao hắn lại tỏ ra vui mừng kịch liệt như mê như say đến thế?

Tố một lần lại một lần lặp lại bốn câu cuối, Vệ Lạc đắm chìm trong tiếng ca, rốt cuộc không tự chủ được cũng xướng theo, hai giọng hát thanh thuý đan xen vào nhau, tan vào những bông tuyết bắt đầu phiên tán trên không trung bay đi rất xa, rất xa...

Mùa đông giá rét, trên mặt đất băng lạnh thấu xương. Chờ Tố hồi phục được chút sức lực, hai người liền đứng lên, giúp đỡ lẫn nhau tiến về phía trước. Nói vậy nhưng đương nhiên thực tế chỉ có Vệ Lạc đỡ Tố.

Tố vừa đi vừa cười ngây ngô đến hài lòng, "Vệ Lạc, hiện giờ ta không phải đồng nam nữa!"

"Ừ."

"Vệ Lạc, tuy ta không có tài, nhưng ta sẽ rất chăm chú rất nghiêm túc làm việc. Đến một ngày ta kiếm đủ tiền sẽ trở về quê nhà, cưới một cô nương một lòng yêu thương, từ nay về sau ta đốn củi, nàng ở nhà chuẩn bị cơm nước, chỉ là con cái sẽ hơi bướng bỉnh, nàng ấy chắc phải vất vả chăm sóc."

"Ừ."

"Vệ Lạc, cô nương ta thích, không cần phải xinh đẹp, chỉ cần có một đôi mắt đen láy sáng ngời là đủ." Hắn nói tới đây, đột nhiên xoay đầu làm mặt quỷ với Vệ Lạc, "Giống đôi mắt của Vệ Lạc cũng không tệ. Haiz! Hay Vệ Lạc ngươi làm nữ nhân đi, ta cưới ngươi luôn!"

Tố láu cá cười một lúc xong, cũng không đợi Vệ Lạc kịp phản ứng đã chạy đi mất. Tận đến khi hắn chạy được vài chục bước Vệ Lạc mới phát giác thằng nhóc này sớm đã hồi phục. Thế mà hắn dám bắt mình đỡ! Đúng là đồ đểu giả mà!

Tố vừa chạy vừa ngoái ra sau nhìn Vệ Lạc, thấy nàng bị mình so với nữ nhân cũng chẳng nổi giận thì không khỏi dừng bước lại, nghiêng đầu cười tít mắt chờ nàng. Hoa tuyết bay tới tấp, khắp nơi phủ một màu trắng xoá, giữa khung cảnh bạc trắng ấy, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn hồng hào, mềm mại vô ngần kia, lại thêm chiếc mũ thẳng thớm và đôi mắt kiên định lại càng tăng hơn một phần thanh diễm của thiếu niên, động lòng người khó tả.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro