Chương 343: Hộ vệ + Chương 344: Kính Lăng biết tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 343: Hộ vệ

Vệ Lạc không khỏi lo lắng khi nghĩ đến Kính Lăng. Nàng vừa xoa bụng xót xa cho đứa bé đã mất, vừa trăn trở không biết Kính Lăng đã dùng cách nào để treo giải thưởng cho nàng.

Bên ngoài dịch quán ngày càng ồn ào, người Tấn tụ tập bàn tán về Vệ Lạc. Mười mấy kiếm khách Trung Sơn canh giữ nghiêm ngặt không cho ai tự tiện vào, nhưng đám đông cũng không chịu rời đi. Người đến rồi đi, rồi lại đến.

Khi mặt trời lên cao, một tiếng hô vang dội từ bên ngoài vọng vào: "Ta là người Tấn, Đại Kiếm Sư. Xin hộ vệ phu nhân!"

Vệ Lạc đứng dậy, phân phó cho một kiếm khách Trung Sơn: "Mời khách vào."

Chẳng mấy chốc, một kiếm sư ngoài bốn mươi, mặt vuông chữ điền phong thái đường hoàng được dẫn đến.

Người này dừng cách Vệ Lạc mười bước, cung kính vái chào, cất cao giọng nói: "Kiếm khách Lịch xin ra mắt phu nhân. Phu nhân nơi đất khách sao có thể không có kiếm khách bên cạnh? Xin được hộ vệ."

Vệ Lạc đáp lễ: "Cẩn tuân ý quân."

"Vâng!"

Lịch lại vái chào, rồi đứng nghiêm phía sau Vệ Lạc.

Vừa lúc đó, một giọng nói trong trẻo khác vang lên: "Ta là người Tấn, Đại Kiếm Sư. Xin hộ vệ phu nhân!"

Vệ Lạc lại đứng dậy: "Mời khách vào."

Chưa đầy nửa canh giờ, lại một giọng nói khác truyền đến: "Ta là người Tề, là thực khách của công tử Trật. Nghe phu nhân ở đây, xin được hộ vệ!"

"Mời khách vào."

Vệ Lạc không ngờ chỉ trong hai ba canh giờ, bên cạnh nàng đã có bảy kiếm khách người Tấn và một người Tề.

Họ đều là những kiếm khách, du hiệp của nhiều quốc gia khác nhau tình cờ đang ở Trung Sơn. Nghe tin Vệ Lạc ở đây liền bỏ dở nhiệm vụ tức tốc đến bảo vệ nàng.

Vệ Lạc vô cùng cảm động.

Ai cũng biết nàng đắc tội với Sở, cường quốc láng giềng của Trung Sơn! Vậy mà họ vẫn đến, bất chấp tính mạng, thật khiến người ta cảm khái.

Chỉ ba canh giờ sau, Võ đã quay lại.

Những gì Vệ Lạc cần để dịch dung rất đơn giản, hầu như ngọn núi nào cũng có, không có thì nhờ hương dân hái hộ cũng được.

Vệ Lạc bảo người Trung Sơn ở ngoài sân, không được phép vào. Sau đó nàng pha thuốc, dịch dung thành một kiếm khách bình thường ngoài ba mươi, dáng người nhỏ nhắn, da dẻ vàng vọt.

Lúc này đã xế chiều, ánh mặt trời dần buông.

Vệ Lạc sau khi dịch dung, có thể rời khỏi dịch quán bất cứ lúc nào.
Nhưng nhìn tám kiếm khách đã xả thân vì mình, nàng không nỡ ra đi.

Dù sao nàng đã dịch dung, thích khách Sở có đến cũng khó mà nhận ra.

Vệ Lạc nghĩ vậy, gác lại kế hoạch lặng lẽ rời đi, ở lại trong phòng.

Trừ Võ, không ai biết nàng đã dịch dung. Võ công nàng hiện tại không đáng tin cậy, dịch dung là cách cuối cùng để bảo vệ mình. Nàng không phải không tin tưởng những kiếm khách kia, nhưng thời này người ta không có ý thức giữ bí mật, nàng không muốn mạo hiểm.

Thời gian trôi qua.

Ăn tối xong, Vệ Lạc tắt nến, đi vào một góc phòng, tựa lưng vào tường như một kiếm khách tận tụy, kiếm chống đất, cúi đầu bất động.

Nàng đã nhập định.

Trời tối dần, dưới sân thắp lên hơn mười ngọn đuốc sáng như ban ngày.

Nhưng đúng lúc này...

Một giọng nam trầm ấm vang lên: "Ta là Lực, người Sở! Nghe Tấn phu nhân ở đây, đặc biệt đến lấy đầu!"

Giọng nói hùng hồn vang xa trong đêm vắng!

Âm thanh đến từ nóc nhà dịch quán!

Vèo vèo vèo vèo!

Chỉ trong nháy mắt, tám kiếm khách Tấn, Tề, cùng hơn mười kiếm khách Trung Sơn đã có mặt dưới mái hiên.

Một kiếm khách Tấn ngẩng đầu, nhìn người Sở trên nóc nhà quát lớn: "Tấn phu nhân cao quý, há phải hạng chuột nhắt các ngươi dám động đến? Cẩu tặc, xuống chịu chết!"

Giọng nói của hắn ta cũng vang dội không kém.

Kiếm khách Sở hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống. Chúng kiếm khách khác lùi lại, để hắn ta thong dong đáp xuống đất.

Vừa rơi xuống đất, kiếm khách Sở đã vung trường kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng về phía trước!

Đây là lời thách đấu!

Ngay lập tức, kiếm khách Tấn lúc nãy bước lên, rút kiếm đáp lễ, mũi kiếm hướng về phía trước một đốt ngón tay.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Họ đại diện cho quốc gia, không có tư thù, nên trước khi giao đấu vẫn phải theo lễ nghi.

Vèo một tiếng, kiếm khách Tấn xông lên. Trường kiếm trong tay vung cao, giữa tiếng gió rít nhắm thẳng đối thủ!

Kiếm khách Sở lùi lại, "Đinh" một tiếng, hai thanh trường kiếm chạm nhau chan chát!

"Choang choang" tiếng binh khí va chạm không ngừng, trong lúc cuộc đấu đang diễn ra kịch liệt, lại có vài thanh âm người Sở từ ngoài cửa dịch quán vọng vào: "Nghe Tấn phu nhân ở đây, đặc biệt đến lấy đầu!"

"Hừ! Yêu phụ như thế, lại giết không chết sao?"

"Tấn phu nhân, ra nhận lấy cái chết!"

Trong tiếng la hét hỗn loạn, có thể nghe ra bên ngoài có đến mười người Sở!

Địch nhân đến như thế rào rạt!

Chúng kiếm khách Tấn nhìn thoáng qua nhau, đồng loạt rút ra trường kiếm xoay người nghênh địch.

Vừa lúc đó, cửa dịch quán bị phá tung, mười mấy người Sở xông vào.

Chỉ trong nháy mắt, ánh kiếm và ánh đuốc giao nhau, mỗi đường kiếm loé lên là một tia máu bắn ra!

Võ thấy vậy, quay đầu chạy về phòng Vệ Lạc.

Y vừa nhảy vào phòng đã cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo. Trong lúc nguy cấp, Võ xoay mũi chân sang trái né tránh. Y vùa né được, một đường kiếm lướt qua chóp mũi y,  "đinh" một tiếng cắm phập vào tường gỗ bên cạnh!

Suýt chút nữa!

Võ toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Người này võ công cao hơn mình!

Y vội chống tay xuống đất, xoay người bật dậy. Y vừa đứng dậy, kẻ tấn công đã nhảy vào trong phòng.

Đúng rồi, hắn ta muốn giết phu nhân!

Võ hốt hoảng kêu lên: "Phu nhân, cẩn thận!"

Vừa thốt ra, Võ chợt nhớ Vệ Lạc đã dịch dung.

Đúng lúc đó...

"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị phá tung, một người cầm đuốc xông vào.

Lại là người Sở!

Ánh đuốc rọi sáng căn phòng tối om. Chỉ thấy màn lụa tung bay, ngoài một người áo đen đứng trước giường và bọn họ, chẳng thấy bóng dáng nữ nhân nào.
Người áo đen trước giường trừng mắt nhìn chiếc giường trống không, mặt mày cứng đờ, tức giận quát: "Yêu phụ đâu?"

Người Sở cầm đuốc đứng ở cửa phòng cũng giận dữ: "Tấn phu nhân, sao lại lén lút như vậy, không dám ra mặt sao?"

Võ thấy vậy, muốn bật cười.

Nhưng y không thể cười. Y cũng là người Sở. Vệ Lạc và Sở là kẻ thù, Võ lấy làm tự hào vì là người Sở, nên không muốn cười nhạo đồng bào mình.

Thấy Vệ Lạc không có trong phòng, Võ chỉ trầm mặc lui ra ngoài.

Hai người Sở thấy Võ mặc áo Sở, chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm để y đi.

Ra khỏi phòng, lão giả nhìn chúng kiếm khách đang giao đấu, bực bội nói: "Còn đánh gì nữa? Yêu phụ không có trong phòng!"

Mọi người đều giật mình, đồng loạt thu kiếm, lùi lại, chia làm hai phe.

Trước cái nhìn chăm chú của mọi người, lão giả hừ lạnh một tiếng, vung tay áo dẫn đầu đi ra ngoài. Hắn ta vừa đi, những người Sở khác lần lượt nhìn nhau, nghiến răng cũng lui ra theo.

Vốn dĩ, bọn họ muốn lớn tiếng giáo huấn Vệ Lạc về hành vi hèn nhát bỏ chạy. Nhưng nghĩ đến nàng chỉ là một phụ nhân yếu đuối, lại đang mang trọng thương, nói như thế nào thì trong trường hợp này cũng là họ đuối lý, nên chỉ đành im lặng.

Người Sở vừa rút, thanh âm Vệ Lạc vang lên từ trong bóng tối: "Chư quân, xin bảo trọng thân thể!"

Nghe thấy giọng nàng, chúng kiếm khách đồng loạt thở phào. Một kiếm khách Tấn bị chặt đứt cánh tay cười lớn: "Đồ ngu Sở!"

Vệ Lạc vẫn còn đó không hề bỏ chạy, rõ ràng người Sở đã bị nàng lừa! Cảnh này khiến người Tấn vừa buồn cười vừa kiêu hãnh.

Trận chiến vừa rồi, bảy người Tấn đều bị thương, ba người bị thương nặng ở tay chân. Kiếm khách người Tề bị chém một nhát trên mặt, từ khóe mắt đến mang tai máu me đầm đìa, xem ra đã bị hủy dung. Còn kiếm khách Trung Sơn chỉ bị thương nhẹ, không ai mất tay chân.

Xem ra, những người Trung Sơn này không tận lực.

Trong bóng tối, Vệ Lạc hừ lạnh, thanh âm uy nghiêm cùng ngạo mạn: "Gọi người báo với Trung Sơn hầu: Nếu Tấn phu nhân chết ở Trung Sơn, Trung Sơn còn tồn tại được không?"

Thanh âm của nàng lạnh nhạt, phẫn nộ, còn mang theo sát khí.

Chúng kiếm khách Trung Sơn đồng loạt cúi đầu. Một người chắp tay cúi chào Vệ Lạc, rồi rời đi bẩm báo với Trung Sơn hầu.

Thanh âm Vệ Lạc lần nữa vang lên, ôn nhu nói với chúng kiếm khách: "Chư quân, xin bảo trọng thân thể!"

Đây là lần thứ hai nàng lên tiếng. Chúng kiếm khách mới bắt đầu băng bó vết thương.

Vệ Lạc thở dài nhìn khoảng sân đầy máu, trở vào phòng rửa sạch dịch dung, rồi ra băng bó cho từng người. Mà lúc này, Trung Sơn hầu phái thêm ba đội kiếm khách trăm người đến bảo vệ, cùng với đại phu và vu y.

Đi cùng họ còn có sứ giả của Trung Sơn hầu. Vừa đến nơi, sứ giả thay mặt Trung Sơn hầu liên tục xin lỗi và tỏ ra kinh sợ. Đến lúc này, Vệ Lạc mới thấy Trung Sơn hầu thật sự bất an. Hừ! Lão già háo sắc kia cuối cùng cũng biết danh hiệu "Tấn phu nhân" có ý nghĩa gì rồi sao?

Mặc kệ như thế nào, Trung Sơn hầu cũng đã nguyện ý toàn lực bảo vệ Vệ Lạc, điều này khiến nàng yên tâm hơn phần nào.

Cùng lúc đó, tin Vệ Lạc xuất hiện ở Trung Sơn quốc được người Tấn truyền về trong nước, đến tai Kính Lăng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 344: Kính Lăng biết tin

Tân Điền, nước Tấn.

Từ khi biết tin Vệ Lạc gặp chuyện chẳng lành, Kính Lăng luôn chìm trong trầm mặc.

Hắn không về công tử phủ, ngày ngày túc trực ở doanh trại chuẩn bị cho chiến tranh. Dĩ nhiên, với danh tiếng lẫy lừng của hắn, mọi việc đều được sắp xếp đâu ra đấy, hắn chỉ cần ra lệnh là có người lo liệu chu toàn. Nhưng hắn vẫn luôn bận rộn, đích thân giải quyết từng việc đến tận nửa đêm. Sáng hôm sau vừa hừng đông, hắn lại có mặt ở doanh trại.

Nhóm cận thần đều biết, mỗi đêm thư phòng của hắn đều sáng đèn, chỉ khi mệt đến kiệt sức, hắn mới tựa vào giường chợp mắt một chút.

Nhưng dù ngủ không sâu, hắn cũng thường gặp ác mộng, giật mình tỉnh giấc nước mắt đầm đìa. Mỗi lần được cung tỳ đánh thức, đều ngơ ngẩn không nói, rất lâu cũng không nhúc nhích.

"Quân hầu, theo lời Ôn Công, lần này phu nhân bị bại lộ thân phận khi đến thăm Việt cung vào ban đêm, là người Việt đã báo cho người Sở."

Một hiền sĩ đứng trước sập cẩn thận báo cáo, ngước mắt nhìn Kính Lăng.

Vừa ngẩng lên, hắn ta đã thấy Kính Lăng nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng. Ánh mắt đó mười phần uy nghiêm, như cũ mang theo sát khí.

Hiền sĩ tái mặt, vội cúi đầu.

"Lui ra đi."

"Vâng."

Hiền sĩ chắp tay trước ngực cúi chào, thối lui. Ra đến cửa, hắn ta thầm nhủ: Quân hầu vẫn điềm tĩnh như vậy, không giống lời đồn, hễ cứ việc gì liên quan đến phu nhân là lại thất thường.

Đợi hiền sĩ đóng cửa, Kính Lăng mới nhắm hai mắt tựa vào sập.

Hắn nhíu chặt mày, sau một hồi lâu, môi mấp máy lẩm bẩm: "Sở, Việt?"

Nói tới đây, hắn đưa tay lên chống trán, thở dài: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi... Nàng làm thế nào có thể bỏ ta?" Thanh âm nghẹn ngào chứa đầy đau thương cô độc, vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

*****

Thời gian luôn trôi nhanh khi bận rộn.

Một ngày này, Kính Lăng rửa mặt bằng nước lạnh, gột bỏ đôi mắt đỏ hoe sau một đêm mất ngủ, sau đó nhanh chóng đi đến doanh trại.

Trong doanh trại, quân sĩ xếp hàng chỉnh tề, chiến xa, giáo mác, ngựa chiến đứng yên dưới ánh mặt trời, tỏa ra khí thế lạnh lẽo đặc trưng của hắc giáp quân.

Kính Lăng đứng trên đài cao lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.

Dược công đi đến sau lưng hắn, chắp tay cung kính: "Quân thượng."

Kính Lăng không quay đầu lại.
Hắn cũng không hỏi Dược công vì sao đến đây. Thực ra, từ khi Kính Lăng lên ngôi Tấn Hầu, Dược công trở về Tân Điền, vì lo lắng cho Kính Lăng, ông ta đã từ chối trở về đất phong.

Lần này ông ta đến, cũng như những ngày trước là để khuyên can Kính Lăng. Kính Lăng rõ ràng lý do nhưng vẫn phớt lờ.

Dược công bước đến gần Kính Lăng nhìn xuống hàng ngàn quân sĩ phía dưới, chắp tay nói: "Quân thượng, mười vạn giáp sĩ này giờ đã là hùng binh vô địch. Vinh dự của họ gắn liền với quân thượng, tính mạng cũng vậy! Quân thượng, vì những trượng phu này, ngài cũng nên bảo trọng thân thể!"

Nói đến đây, Dược công lấy tay áo che mặt, giọng nghẹn ngào: "Quân thượng đối với Tấn có ân đức như trời đất, như thái sơn, nay quần thần lo lắng, quân thượng sao nỡ nhẫn tâm?"

"Im miệng!"

Kính Lăng vẫn không quay đầu lại, quát lớn: "Nói nhảm có ích gì!"

"Quân thượng! Lão thần không thể không nói, dù có bị chém đầu!"

Kính Lăng nghe vậy, môi mỏng mím chặt, nhàn nhạt nói: "Ân quốc gia, tình cha mẹ, Kính Lăng khắc cốt ghi tâm! Nhưng tình không thể dứt, lòng không thể nguôi! Ngươi đừng nói nữa, mọi việc Kính Lăng tự biết."

Dược công cứng họng.

Quân thượng của ông ta luôn thẳng thắn như vậy. Ông ta biết, tất cả quần thần đều biết, quân thượng luôn cố gắng muốn quên phu nhân. Nhưng chính là, "tình không thể dứt, lòng không thể nguôi".

Thực ra, đây không phải lần đầu Kính Lăng nói rõ điều này. Nhưng Dược công vẫn cảm thấy, nếu ông ta cố gắng thêm chút nữa, khuyên nhủ thêm chút nữa, có lẽ quân thượng sẽ quên được người phụ nhân kia, sẽ trở lại như xưa.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Trong lúc Dược công không biết nói gì, Kính Lăng cau mày, thanh âm trầm lãnh mà quát: "Mọi việc ta tự có chủ trương, đừng nhắc lại nữa!"

Nói xong lời cảnh cáo nặng nề, Kính Lăng bước nhanh xuống đài.

Một vị tướng quân tiến đến.

Hắn ta hướng Kính Lăng chắp tay cúi chào, cao giọng nói "Bẩm quân thượng, quân mã đã sẵn sàng, lương thảo đã đủ, bói toán cũng đã xong, ba quân có thể tuyên thệ xuất chinh!"

"Tốt!"

Kính Lăng cười lạnh, trầm giọng quát: "Lần này nhất định phải khiến Sở hối hận không kịp!"

Vị tướng quân cười lớn, chắp tay nói: "Quân thượng nói chí phải."

Cười xong, vị tướng quân liếc nhìn Kính Lăng, không nhịn được khuyên nhủ: "Quân thượng, đêm qua lại thức trắng sao?"

"Việc này không liên quan đến ngươi! Ngươi chỉ cần làm tròn trách nhiệm với ba quân!"

"Vâng!"

Vị tướng quân cúi đầu đáp lời, lùi sang một bên lắc đầu với Dược công đứng trên đài đá, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, một tràng tiếng vó ngựa dồn dập vang đến. Tiếng vó ngựa mạnh mẽ, kiêu hãnh như hổ dữ xông thẳng vào doanh trại!

Ngay khi kỵ sĩ xông vào, một tiếng quát như sấm vang lên: "Lớn mật! Quân doanh trọng địa, kẻ nào xâm nhập sẽ bị chém!"

Chữ "chém" vừa dứt, vèo vèo vèo, mấy ngọn giáo lao ra, ánh sáng lạnh lẽo đồng loạt chĩa về phía trước, chặn đường kỵ sĩ!

Kỵ sĩ đang phi nước đại bị chặn lại, ngựa hí vang dựng đứng lên.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn, mấy quân sĩ nhanh chóng lao ra ghìm cương ngựa, kéo áo kỵ sĩ. Chẳng mấy chốc, họ đã lôi được kỵ sĩ cao lớn xuống ngựa.

Sau đó, hai quân sĩ kẹp kỵ sĩ áp giải lên đài hành hình bên phải!

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt. Kỵ sĩ còn chưa kịp nói nửa lời đã bị chặn lại, lôi xuống ngựa chuẩn bị hành hình!

Hành động dứt khoát thuần thục, sát khí đằng đằng khiến Dược công không khỏi rùng mình. Ông ta quay lại nhìn Kính Lăng, vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm.

Khi hai binh sĩ áp giải kỵ sĩ đi được ba bước, kỵ sĩ bỗng giãy ra, nhìn về phía Kính Lăng gào lên: "Quân thượng, quân thượng! Thần có việc quan trọng bẩm báo!"

Vị tướng bên cạnh Kính Lăng quát lớn: "Thả hắn ra, để hắn lại đây!"

"Vâng!"

Hai quân sĩ buông tay, kỵ sĩ vội vàng xoay người, loạng choạng chạy về phía Kính Lăng.

Hắn ta chạy nhanh như vậy, gấp gáp đến nỗi bước chân lảo đảo suýt ngã mấy lần.

Nhưng trong tình huống đó, trên mặt kỵ sĩ lại là nụ cười mừng rỡ như điên. Nụ cười lạc lõng đó khiến mọi người, kể cả Kính Lăng đều cau mày nhìn kỵ sĩ, ánh mắt không giấu vẻ tò mò.

Kỵ sĩ lảo đảo chạy đến trước mặt Kính Lăng, cách bảy tám bước thì ngã xuống đất. Vừa bò dậy vừa ngẩng đầu lên, hướng về Kính Lăng vui mừng kêu lên: "Quân thượng, quân thượng, là phu nhân, là phu nhân ạ..."

Quá vui mừng, hắn ta chỉ nói được vài chữ rồi nghẹn ngào thở dốc.

Vẻ mặt Kính Lăng lạnh lùng như băng, cúi đầu nhìn chằm chằm người vừa ngã. Hắn sải bước tới, nắm lấy vạt áo kỵ sĩ kéo hắn ta dậy.

Kính Lăng nhìn thẳng vào mắt người kia, giọng run run hỏi: "Phu nhân sao rồi?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Kỵ sĩ đỏ mặt thở hổn hển, cười ngây ngô: "Quân thượng, phu nhân không sao! Phu nhân đang ở Trung Sơn!"

Kính Lăng sững sờ!

Hắn nắm chặt vạt áo kỵ sĩ đến mức người kia khó thở.

Kính Lăng nhìn chằm chằm người vừa báo tin, môi run rẩy, cơ mặt giật giật, từ trong cỏ họng bật ra một tiếng vừa như khóc vừa như cười: "Đừng có lừa cô..."

Vốn là người dũng mãnh, tay Kính Lăng lại vô thức siết chặt vạt áo kỵ sĩ, càng siết càng chặt, thẳng đến gân xanh nổi lên, nắm chặt thành quyền tay bắt đầu run rẩy.

Kỵ sĩ há hốc miệng, mặt mày tím tái, tay quơ quào, lưỡi như muốn thè ra.

Vị tướng quân thấy vậy vội vàng tiến lên, nắm lấy tay phải Kính Lăng, hét lớn: "Quân thượng, đừng giết hắn!"

Kính Lăng bừng tỉnh, buông tay ra! Kỵ sĩ được tự do, vội vàng cúi đầu thở dốc.

Kính Lăng nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt sắc bén. Thấy kỵ sĩ vẫn còn thở dốc, hắn xụ mặt, cứng ngắc quay đầu lại, thấp giọng hỏi Dược công phía sau: "Hình như ta nghe nói, Tiểu Nhi vẫn còn sống?"

Dược công chắp tay, cao giọng trả lời: "Đúng vậy!"

Dược công vừa dứt lời, khuôn mặt thanh tuấn của hắn lập tức đỏ bừng lên, hai mắt sáng rực như sao. Hắn quay lại gắt gao nhìn chằm chằm kỵ sĩ, môi run rẩy nhưng không nói được lời nào.

Lúc này kỵ sĩ cũng đã hoàn hồn.

Hắn ta lùi lại hai bước, cung kính hành lễ với Kính Lăng, nghiêm trang vui mừng nói: "Thần xin bẩm báo quân thượng, phu nhân đã xuất hiện ở Trung Sơn vào ngày Giáp Bính. Hiện đang được Trung Sơn hầu an trí tại dịch quán!"

Kính Lăng lùi lại một bước. Yết hầu hắn giật giật, nhắm mắt lại.

Kỵ sĩ thấy vậy, tưởng Kính Lăng không tin, liền cao giọng nói: "Bạn thần tận mắt thấy phu nhân ở cung thành Trung Sơn. Vừa xác nhận được tin, thần lập tức phi ngựa đến đây, mười ngày đêm không nghỉ, mệt chết sáu bảy con ngựa!" Dứt lời, hắn ta quỳ xuống trước Kính Lăng, vui mừng nói: "Phu nhân bình an! Quân thượng bình an! Nước Tấn bình an! Thần tự biết đã tự tiện xông vào quân doanh, đáng tội chết. Nhưng thần xin chịu chết!"

Hắn ta nói xong, chậm rãi đứng lên, lui ra phía sau quay đầu hướng về vị tướng quân nói: "Xin hãy hành hình!"

Vị tướng quân trầm mặc nhìn kỵ sĩ, chắp tay hành đại lễ với hắn ta, rồi phất tay ra hiệu.

Hai võ sĩ theo lệnh bước ra, cũng vái chào kỵ sĩ, sau đó thẳng người kẹp hai bên trái phải kỵ sĩ, áp giải lên đài hành hình.

Lúc này, Kính Lăng mở miệng. Môi hắn run rẩy, đôi mắt sáng ngời, thanh âm hùng hồn hữu lực quát: "Tự tiện xông vào quân doanh, tội đáng chết! Nhưng vì cô mà đến, cô nguyện chịu tội!"

Kính Lăng vừa dứt lời, vị tướng quân hành lễ, cao giọng nói: "Nếu vậy, xin chém ngựa của quân thượng thay cho hắn ta! Hành hình!"

"Vâng!"

Trong nháy mắt, tuấn mã đã theo Kính Lăng nam chinh bắc chiến bị dẫn lên đài hành hình. Nghe tiếng hí thảm thiết của nó, Kính Lăng cố nén không quay đầu lại. Hắn biết, chỉ cần hắn quay đầu lộ ra chút không nỡ, những người trung nghĩa sẽ tình nguyện chết thay hắn.

Dĩ nhiên, sự trung nghĩa này của quân sĩ cũng hàm chứa một loại cao ngạo kiêu hãnh. Nhưng đối với Kính Lăng mà nói, những ý niệm đó chỉ như hạt bụi thoáng qua. Trái tim hắn giờ đây đang ngập tràn niềm vui sướng tột độ, đến mức tim đập như trống, cổ họng nghẹn lại, si ngốc không nói nên lời.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro