Chương 351: Quý nữ + Chương 352: Phản kích đáng sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 351: Quý nữ

Kính Lăng cúi đầu nhìn vết thương dài ba bốn tấc trên lưng nàng, miệng vết thương trông ghê người.

Phía hông còn một vết, tuy nông hơn nhưng cũng dữ tợn không kém.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh vết thương, vuốt ve một hồi, hắn thở dài.

Vệ Lạc đang gục mặt trên bàn, nghe tiếng thở dài tò mò vặn vẹo eo hỏi: "Sao thế?"

Kính Lăng không đáp. Hắn cúi xuống, đặt môi lên vết sẹo vừa khép miệng trên lưng nàng, nhẹ nhàng in một nụ hôn, thầm nghĩ: may mắn, may mắn....

Nụ hôn của hắn trên tấm lưng trần nhẹ như lông vũ phớt qua, khiến Vệ Lạc khẽ rùng mình, bật cười khanh khách. Nghe tiếng cười trong trẻo của nàng, nhìn vết thương dữ tợn vừa mới khép miệng. Kính Lăng đột nhiên vươn tay xoay người nàng lại, mạnh mẽ ôm nàng ghì vào lòng.

Cái ôm siết chặt đến nỗi Vệ Lạc thở không thông. Nàng vòng tay qua tấm lưng rộng lớn của hắn, cố gắng nghiêng mặt sang một bên để hít thở, khẽ cười hỏi: "Sao thế?".

Kính Lăng vẫn im lặng. Hắn bế Vệ Lạc đứng lên.

Cúi xuống nhặt chiếc áo choàng vừa ném trên đất, Kính Lăng cẩn thận quấn quanh người Vệ Lạc, cứ thế ôm nàng sải bước ra ngoài. Vệ Lạc nép mình trong vòng tay hắn, không dám nhúc nhích, sợ lộ ra da thịt.

Ngoài điện, chúng kiếm khách và thị tỳ cúi đầu cung kính đứng hai bên.

Hướng tẩm điện đi tới, Kính Lăng không quay đầu mà ra lệnh: "Gọi đại phu tới đây!"

"Vâng."

Trong tẩm điện, hai thị tỳ cúi người chờ lệnh.

Kính Lăng sải bước xuyên qua từng lớp màn lụa, tiến đến chiếc giường lớn. Chiếc giường màu đen vẫn uy nghi, trầm mặc như trước.

Đặt Vệ Lạc xuống giường, hắn kéo chăn đắp lên người nàng.

Lúc này, ngoài cửa vọng vào tiếng một thị tỳ: "Quân thượng, đại phu xin cầu kiến."

"Cho vào."

"Vâng."

Nghe tiếng bước chân của đại phu, Vệ Lạc chậm rãi ngồi dậy.

Đại phu chắp tay trước ngực thi lễ với Kính Lăng: "Quân thượng."

"Xin hãy xem mạch cho phu nhân."

"Vâng."

Đại phu chăm chú nhìn Vệ Lạc, rồi tiến đến bên giường ngồi xuống, đặt tay lên cổ tay nàng.

Nửa khắc sau, đại phu thở dài: "Mạch phổi trái yếu ớt, nguyên khí tổn thương nặng, tính mạng mong manh. Mạch tim cũng yếu, dương khí hao tổn. Tuy nhiên, ba mạch tay phải vẫn mạnh, phu nhân tuy bị thương nặng nhưng vẫn có thể hồi phục."

Ông ta nói tới đây, chuyển hướng Kính Lăng chắp tay trước ngực nói: "Quân thượng, phu nhân chỉ cần tĩnh dưỡng, nửa năm sẽ bình phục."

Kính Lăng liếc nhìn Vệ Lạc một cái, rồi quay sang hỏi đại phu: "Có thể hoan hảo không?"

Vệ Lạc đỏ bừng mặt. Nàng cúi đầu, cắn răng thầm nghĩ: "Thật là, sao lại hỏi thẳng thừng như vậy chứ?"

Nàng quên mất rằng, người thời này làm việc đều thích thẳng thắn. Hơn nữa, chuyện nam nữ hoan ái là việc tốt đẹp, có thể nối dõi tông đường, sao có thể không trực tiếp?

Đại phu bình thản đáp: "Có thể, nhưng không được quá mức kịch liệt."

"Tốt."

Đại phu lui ra, Kính Lăng nhìn Vệ Lạc vẫn còn đang đỏ mặt cúi đầu: "Việc ở vương cung còn nhiều, Tiểu Nhi cứ nghỉ ngơi, đợi ta trở về."

"Vâng."

Tiếng đáp của Vệ Lạc nhỏ nhẹ, kiều nhược.

Khóe miệng Kính Lăng nhếch lên, hắn đưa tay nâng cằm bắt nàng ngước nhìn mình, hắn nhìn sâu vào đôi mắt mặc ngọc, nói: "Đừng vội, đến tối đôn luân xấu hổ cũng không muộn."

Vệ Lạc đỏ bừng mặt lan xuống tới tận cổ. Nàng trừng mắt nhìn Kính Lăng đầy bất mãn.

Kính Lăng buông tay, phất áo bào sải bước ra ngoài. Hắn, hắn thậm chí còn không thèm để ý đến sự bất mãn của nàng!

Vệ Lạc trừng mắt nhìn theo bóng hắn khuất dần.

Một lát sau, nàng chậm rãi nằm xuống giường.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Ngửa đầu nhìn trần nhà, Vệ Lạc không sao ngủ được. Kính Lăng đưa nàng về đây là muốn nàng nghỉ ngơi, nhưng sau khi bị hắn trêu chọc như vậy, đầu óc nàng lại càng thêm tỉnh táo.

Nằm một lát, Vệ Lạc ngồi dậy, bước xuống giường.

Vừa cử động, chúng thị tỳ đã vội vàng tiến lên, hành lễ: "Phu nhân?"

"Lui ra!"

"Vâng."

Vệ Lạc chậm rãi bước ra sân.

Phía ngoài viện, từng đợt tiếng nói cười, chuyện trò rôm rả của chúng nữ tử truyền đến.

Vệ Lạc ngẩn người, đảo mắt liền hiểu ra: những nữ tử lúc nãy vây quanh phủ công tử tựa như vẫn chưa giải tán, còn đi vào tận đây!

Vệ Lạc nhíu mày.

Nàng xoay người đang chuẩn bị dò hỏi, chợt bên ngoài sân viện vọng lại thanh âm cao ngạo của Thập Tam công chúa: "Phu nhân dậy chưa?"

Một thị tỳ nhẹ giọng trả lời: "Phu nhân đã ngủ."

Thị tỳ vừa dứt lời, chúng quý nữ đã bước tới, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vệ Lạc đang đứng giữa sân.

Thập Tam công chúa sa sầm nét mặt, tay phải giơ lên, vung một cái tát thật mạnh vào mặt thị tỳ, quát lớn: "Dám lừa ta? Lôi xuống, giết!"

Thị tỳ kia nghe vậy hai chân mềm nhũn, mặt cắt không còn giọt máu ngã khuỵu trên mặt đất.

Hai kiếm khách tiến về phía thị tỳ. Khi bọn họ đến gần, không hiểu sao lại khựng lại.

Thập Tam công chúa quát: "Sao thế?"

Hai kiếm khách đồng thời liếc nhìn Vệ Lạc, rồi chắp tay với Thập Tam công chúa, không nói một lời.

Thập Tam công chúa đảo mắt nhìn về phía Vệ Lạc.

Vừa nhìn thấy Vệ Lạc, trong mắt nàng ta hiện lên một tia oán độc, lần nữa quát lớn: "Lôi xuống, giết!"

Lúc này thị tỳ đã hoàn hồn, vội vàng bò về phía Vệ Lạc kêu cứu: "Phu nhân cứu nô tỳ!"

Thị tỳ chưa kịp nói hết câu, Thập Tam công chúa đã nghiến răng rút phăng bội kiếm! Nàng ta vung kiếm thẳng tới, nhắm vào ngực thị tỳ.

Vệ Lạc thấy thế, khuôn mặt vẫn luôn lạnh như băng thoáng hiện lên nét giận dữ. Nàng quát lên: "Ngăn nàng lại!"

Lời vừa dứt, một nhánh cây từ trong rừng bắn ra như tia chớp, đánh bật thanh kiếm khỏi tay Thập Tam công chúa.

"Đinh" một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất.

Chúng quý nữ phía sau Thập Tam công chúa đều giật mình, đồng loạt liếc nhìn Vệ Lạc cùng Thập Tam công chúa, sau đó cúi đầu xuống.

Cách đó năm mươi bước, Đại cơ cùng Thái cơ đang bước tới cũng khựng lại.

Thập Tam công chúa vô cùng tức giận. Vệ Lạc dám cản kiếm của nàng ta trước mặt chúng quý nữ như vậy, thật sự không cho nàng ta mặt mũi. Nàng ta gắt lên với Vệ Lạc: "Phu nhân, ta đường đường là nữ công tử, chẳng lẽ không được giết một nô lệ?"

Nô lệ lúc bấy giờ chẳng khác gì súc vật. Lời Thập Tam công chúa như muốn nói: Ta là công chúa, ngay trong phủ huynh trưởng ta, chẳng lẽ không có quyền giết một con chó?

Vệ Lạc liếc nhìn nàng ta, lạnh nhạt nói: "Có tội mới phạt, có ác mới giết." Ý tứ này là nói: Có tội mới có thể phạt, có ác mới có thể giết. Đối phương nếu không có tội ác, không thể muốn phạt muốn giết.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Thập Tam công chúa tức giận đến nghẹn họng, nàng ta phản bác: "Bất quá chỉ là một nô lệ. Cho dù là kiếm khách, hiền sĩ cũng có thể tùy tiện giết nô! Phu nhân không nể mặt ta như vậy, là muốn làm nhục ta chăng?"

Vệ Lạc dường như muốn cười. Nàng gật đầu ra hiệu cho thị tỳ đang run rẩy sợ hãi lui ra, mới từ tốn trả lời : "Công chúa trách mắng bề trên, giận dữ liền muốn giết người, lẽ nào lại có mặt mũi?"

Bề trên chính là Vệ Lạc. Nàng là Tấn phu nhân, địa vị cao hơn Thập Tam công chúa.

Thời đó, chỉ trích một quý tộc không có mặt mũi là một sự sỉ nhục nặng nề. Quý tộc là gì? Quý tộc là như Tử Lộ - học trò của Khổng Tử, trong lúc giao chiến bị kẻ địch chặt đứt dây lưng, ngọc quan rơi xuống, vì thế Tử Lộ nói "Sĩ mất quan, chi bằng chết."

Thế là Tử Lộ vứt kiếm, xuống ngựa nhặt quan, bị quân địch vây lại chém thành thịt nát.

Vệ Lạc chỉ trích Thập Tam công chúa trách mắng bề trên, động chút giết người không màng mặt mũi, đây là một lời mắng nhiếc nặng nề.

Giết người đã không phải, nhưng vấn đề là, nàng ta lại dễ dàng phẫn nộ chỉ vì một đứa nô tỳ thấp hèn. Một quý tộc cao quý làm sao có thể dễ dàng nổi giận như vậy? Thật là không có phong độ. Muốn giết người cũng nên ôn hòa, bình tĩnh mà ra tay, mới đúng là phong phạm quý tộc.

Thập Tam công chúa tái mặt, một lúc lâu không nói nên lời.

Vệ Lạc nhìn sang chúng quý nữ phía sau nàng ta, nhàn nhạt cười nói: "Chư cơ đến đây, muốn dạy ta điều gì?"

Chúng quý nữ thoáng nhìn qua nhau.

Vệ Lạc giơ tay phải lên. Không cần phân phó, chúng thị tỳ đã lặng lẽ mang sập đến, bày biện dưới bóng cây.

Trong số chúng thị tỳ, có bốn người vẫn luôn hầu hạ Kính Lăng. Lúc này, ánh mắt họ nhìn Vệ Lạc đã có chút kính trọng và may mắn.

Vốn dĩ họ khinh thường Vệ Lạc, cho rằng nàng tuy có tài học nhưng xuất thân từ đội ca cơ, được Tấn quân nâng lên làm phu nhân, nhưng lai lịch thân phận không rõ, không đáng khen ngợi.

Nhưng lúc này các nàng đã biết, vị phu nhân trước mặt vốn là công chúa nước Việt, là quý nữ chân chính. Quan trọng hơn, nàng là thê tử đầu tiên mà quân Hầu muốn cưới ngay khi vừa đến tuổi cập quan.

Thân phận của Vệ Lạc khiến họ cảm thấy mình phải tôn trọng nàng. Hơn nữa, so với những quý nữ khác, nàng lại vô cùng nhân từ và khoan dung, khiến chúng thị tỳ càng thêm cảm thấy may mắn.

Chúng quý nữ uyển chuyển bước vào, lần lượt an tọa trên sập.

Vệ Lạc ngồi xuống vị trí chủ tọa.

Thập Tam công chúa vẫn còn hờn dỗi. Nàng ta trừng mắt nhìn Vệ Lạc một hồi, sau đó không biết nghĩ gì, nghiến răng bước vào.

Nàng ta ngồi xuống vị trí đầu tiên bên phải.

Vệ Lạc liếc nhìn Thập Tam công chúa, khép tay ra hiệu cho thị tỳ dâng rượu và điểm tâm.

Thực ra, Vệ Lạc có chút khó hiểu. Nàng không biết vì sao Thập Tam công chúa lại dám kiêu ngạo trước mặt nàng như vậy. Lần trước nàng đã cảnh cáo nàng ta rất nghiêm khắc. Vệ Lạc biết rõ Thập Tam công chúa đã ám hại cơ thiếp và con nối dõi trong phủ công tử mấy năm qua. Khi đó, Thập Tam công chúa rõ ràng rất sợ hãi, tại sao bây giờ lại gan lớn như vậy?

Vệ Lạc không biết rằng, Thập Tam công chúa đã suy nghĩ rất kỹ: Nàng ta chỉ giết mấy cơ thiếp không tên tuổi và những đứa con hoang lai lịch không rõ ràng. Nhưng Vệ Lạc lại đuổi hết tất cả cơ thiếp ở hậu viện. Hành động của Vệ Lạc dù là về độ ác độc, mức độ nghiêm trọng, hay sự chê trách của người đời, đều hơn nàng ta gấp mười, gấp trăm lần. Vì vậy, nàng ta cảm thấy mình hiện tại mới là người đúng lý hợp tình.

Vệ Lạc nâng chung rượu, mỉm cười: "Mời mọi người!"

"Mời phu nhân!"

Chúng quý nữ ngẩng đầu uống cạn chung rượu, một thị tỳ bên ngoài cất tiếng: "Bẩm phu nhân, Đại cơ, Thái cơ cầu kiến!"

"Cho vào."

Vệ Lạc vừa dứt lời, thị tỳ liền hướng bên ngoài cất cao giọng gọi: "Đại cơ, Thái cơ vào bái kiến phu nhân ——"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 352: Phản kích đáng sợ

Tiếng nói vừa dứt, hai bóng hình tuyệt mỹ trong chiếc áo sa mỏng cộc tay màu xanh lục, xuất hiện dưới sự vây quanh của hơn mười thị tỳ.

Các nàng vừa bước vào, liền hướng Vệ Lạc khẽ khom mình hành lễ: "Bái kiến phu nhân."

"Không cần đa lễ, mời ngồi."

"Vâng."

Hai quý nữ nhẹ nhàng an tọa bên chiếc sập đối diện.

Lúc này, trước mặt Vệ Lạc ước chừng có khoảng mười lăm, mười sáu quý nữ.

Trong số đó, Thập Tam là công chúa nước Tấn, Thái cơ là công chúa nước Thái, Đại cơ là công chúa nước Sở gả sang Tấn. Chúng quý nữ còn lại đều là đích nữ của các gia đình công khanh qua nhiều thế hệ, xuất thân tôn quý.

Giờ phút này, tất cả đều nhất loạt nhìn chằm chằm vào Vệ Lạc, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò, dò xét, và cả ghen tị.

Sắc mặt Vệ Lạc tuy vẫn tái nhợt, nhưng dáng lưng nàng thẳng tắp, khí chất hơn người toát ra vẻ ung dung điềm tĩnh. Đôi mắt mặc ngọc sáng rỡ lấp lánh, khiến chúng quý nữ không khỏi lảng tránh ánh nhìn.

Trong bầu không khí im lặng, Thái cơ là người đầu tiên đứng lên, nàng hướng Vệ Lạc khẽ khom mình hành lễ, ngẩng đầu lên nói: "Thái cơ xin bái kiến tỷ tỷ."

Ánh mắt Thái cơ ánh lên vẻ thân thiết, vui sướng khôn nguôi như thể vừa gặp lại người thân sau bao ngày xa cách. Vệ Lạc thoáng ngẩn người.

Nàng suy nghĩ một hồi, chợt hiểu ra. Đúng vậy, thân thế của nàng là Tứ công chúa đã không còn là bí mật. Nếu tính theo thân phận, mẫu thân của nàng và mẫu thân của Thái cơ là tỷ muội, vậy nàng và Thái Cơ chính là biểu tỷ muội.

Vệ Lạc mỉm cười, hành lễ theo đúng phép tắc: "Muội tử không cần đa lễ."

Lời Vệ Lạc vừa dứt, một tiếng cười lạnh đầy mỉa mai vang lên bên cạnh: "Thật không ngờ, Tấn phu nhân cũng biết gọi người khác là muội tử!"

Thanh âm này, tất nhiên là của Thập Tam công chúa.

Không khí vừa náo nhiệt bỗng chốc im bặt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Vệ Lạc.

Vệ Lạc khẽ cười. Lời của Thập Tam công chúa rõ ràng là đang cố tình khiêu khích. Vệ Lạc đã đuổi hết chúng cơ trong hậu viện của Kính Lăng, mong muốn độc chiếm sủng ái, đương nhiên sẽ không cho phép nữ nhân khác gọi nàng là "tỷ tỷ", và nàng cũng sẽ không có "muội tử".

Chúng nữ trợn to mắt, hứng thú theo dõi màn kịch này.

Vệ Lạc quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào vẻ mặt khiêu khích của Thập Tam công chúa với. Khóe môi nàng cong lên, thản nhiên nói: "Quân thượng đối với người Tấn, chàng là quân thượng, ta nguyện dốc hết sức mình để giúp chàng thành tựu bá nghiệp. Nhưng ở hậu viện, chàng là phu quân của ta! Nam nhân của ta, tất nhiên không thể chia sẻ với người khác!"

Chúng nữ há hốc mồm kinh ngạc. Một loạt tiếng hít thở thật mạnh vang lên khắp nơi.

Mặc kệ các nàng đã nghe qua bao nhiêu truyền thuyết, lén nghị luận bao nhiêu lần, nhưng lúc này đây, các nàng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, đường đường là Tấn phu nhân lại trắng trợn và táo bạo tuyên bố: Nam nhân của nàng, nàng không muốn cùng ai chia sẻ!

Thật sự, quá kiêu ngạo!

Sắc mặt Thập Tam công chúa tái nhợt.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta vặn vẹo kịch liệt, cơ bắp hai bên má giật giật liên hồi.

Vệ Lạc nhìn thấy cảnh này, khẽ mỉm cười.

Nàng biết, Thập Tam công chúa luôn mang một loại tâm tư đặc biệt đối với Kính Lăng. Năm đó, chỉ vì Kính Lăng thân cận với mình, mà Thập Tam công chúa đã ra tay tàn hại. Nàng may mắn không chết, nhưng nhiều phụ nhân trong hậu viện của Kính Lăng đã bị hại chết bởi nàng ta.

Có thể tưởng tượng, nội tâm Thập Tam công chúa giờ này khắc này chắc chắn là phẫn nộ cùng đố kỵ đến phát cuồng.

Thập Tam công chúa nghiến răng, lạnh giọng khiển trách: "Thật là vô lý! Từ thời Nghiêu Thuấn đến nay, thế gian có loại phụ nhân như ngươi sao?"

Nàng ta vừa dứt lời, Vệ Lạc đã bật cười.

Tiếng cười của nàng thanh thoát điềm mỹ như dòng suối chảy, "Thượng cổ không có phụ nhân như ta! Nhưng, thượng cổ là thượng cổ, còn nay là nay! Ta chính là loại phụ nhân này! Phu quân của ta, chỉ thuộc về một mình ta, ta quyết không chia sẻ với người khác!"

Nàng lại một lần nữa nhấn mạnh!

Vệ Lạc biết, những lời nàng vừa nói sẽ lập tức lan truyền khắp thành. Nhưng nàng có thể làm gì khác? Những người này đến đây rõ ràng là vì chuyện này. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc nhượng bộ, và hiện tại càng không thể nhượng bộ!

Vệ Lạc lúc này cười rất thong dong, thậm chí còn thong dong hơn trước kia.

Không biết vì sao, hiện tại nàng có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt từ Kính Lăng. Thế nên, nàng càng thong dong hơn trước.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Sau khi nói xong, Vệ Lạc quay đầu nhìn Thập Tam công chúa, thấy nàng ta tức giận đến mức khóe mắt như muốn nứt ra, ánh mắt nhìn nàng đầy oán độc. Vệ Lạc không khỏi cất giọng hỏi: "Đây là chuyện của quân Hầu, ngươi là công chúa, có gì mà giận? Có gì mà hận? Có gì mà oán sâu?"

Có gì mà giận! Có gì mà hận! Có gì mà oán sâu!

Từng câu từng chữ như đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong lòng nàng ta!

Thập Tam công chúa cảm thấy trong lòng lạnh ngắt. Chỉ trong chớp mắt, nàng ta lại vội vàng kêu lên: "Ngươi!"

Nàng ta khó khăn nói đến đây, Vệ Lạc đã lạnh lùng ngắt lời: "Văn đại phu mới chết, công chúa nên tĩnh tâm lui dưỡng!"

Thập Tam công chúa biến sắc.

Vệ Lạc vẫn nhìn chằm chằm nàng ta, cười như không cười nói, "Hiện tại quân thượng không có ở đây, công chúa tại sao vẫn không để tang?"

Thập Tam công chúa ngẩng đầu, cao ngạo trả lời: "Lòng ta thương là đủ. Ta không để tang, liên quan gì đến phu nhân?"

Trong thời đại này, trong chư tử bách gia, Nho gia xem trọng hiếu đạo, nhưng Mặc gia lại cho rằng hiếu hoàn toàn nằm ở thành tâm, không cần hình thức. Vì vậy, Thập Tam công chúa dù không để tang trượng phu, cũng không bị người đời chỉ trích.

Lần này, Vệ Lạc không biết phải nói gì thêm.

Vệ Lạc nhìn lướt qua Thập Tam công chúa, cúi đầu nâng chung rượu, từ từ nói: "Ừ, cũng không liên quan đến ta."

Nàng dừng lại một chút, đối diện với vẻ mặt đầy đắc ý của Thập Tam công chúa, thanh âm trầm xuống, lạnh lùng nói: "Theo ta biết, thân thể Văn Thích vẫn luôn khỏe mạnh, hắn vì sao chết, công chúa có thể giải thích không?"

Thang âm lạnh lùng cùng biểu cảm của Vệ Lạc như một tia sét đánh vào lòng Thập Tam công chúa.

Nàng ta ngạc nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn Vệ Lạc, cuối cùng, trong ánh mắt Vệ Lạc, nàng ta thấy rõ một sự sáng tỏ làm nàng ta sợ hãi.

Tức thì, sắc mặt Thập Tam công chúa trắng bệch.

Chúng quý nữ nhìn nhau đầy bối rối.

Đôi môi Thập Tam công chúa run run, lắp bắp nói: "Hắn, hắn bị bệnh chết." Nói đến đây, giọng nói của nàng ta quýnh lên, rướn cổ mà nói: "Hắn bị bệnh chết!"

Vệ Lạc nghe vậy, cười như không nhìn chằm chằm nàng ta.

Trong sự trầm mặc của mọi người, Vệ Lạc nhàn nhạt ra lệnh: "Truyền sử quan!"

"Vâng!"

Thập Tam công chúa nóng nảy đứng lên nhìn Vệ Lạc, la lên: "Ngươi muốn gì?"

Vệ Lạc nhẹ nhàng mỉm cười, lẳng lặng nhìn nàng ta, "Công chúa sao lại khẩn trương như vậy?"

Thập Tam công chúa nghẹn lại, im lặng không nói gì.

Lúc này, không khí trở nên càng thêm ngưng trọng.

Trong sự im lặng của mọi người, có tiếng bước chân vang lên.

Sử quan đã đến.

Vệ Lạc đứng lên, trang trọng hướng sử quan cúi đầu: "Thiếp nghe tin Văn Thích đại phu qua đời, trong lòng bất an. Nguyện quân tiến đến đất phong công chúa, điều tra rõ nguyên nhân cái chết."

Sử quan chắp tay trước ngực, gật đầu đáp: "Vâng!"

Lời này vừa ra, Thập Tam công chúa ngã ngồi trên sập.

Trong thời đại này, danh dự rất quan trọng, cũng đặc biệt coi trọng lịch sử, việc lưu lại một sự kiện tàn ác trong lịch sử là một điều sợ hãi.

Vệ Lạc sai sử quan đi điều tra nguyên nhân cái chết của Văn Thích. Điều này có nghĩa là, nếu Thập Tam công chúa che giấu không thành công, nàng fa sẽ mang danh độc phụ giết phu trong sử sách! Dĩ nhiên, danh tiếng trong sử sách là chuyện của đời sau, nhưng quan trọng là, một khi sử quan chứng minh được việc này, tin tức sẽ lan truyền khắp nơi! Thập Tam công chúa sẽ mang tiếng xấu, trở thành độc phụ mà thế nhân đều biết! Lúc đó, những kiếm khách xung quanh nàng ta sẽ rời xa, hiền sĩ sẽ phỉ nhổ, bạn bè sẽ chán ghét, thậm chí người dân và nô lệ cũng sẽ khinh thường, tránh xa nàng ta.

Nàng ta sẽ trắng tay!

Thập Tam công chúa ngã xuống sập, sắc mặt tái nhợt.

Nàng ta trừng mắt nhìn Vệ Lạc, lần đầu tiên nhận ra người phụ nhân luôn cảnh cáo và nhượng bộ mình ba bước kia, lại đáng sợ vô cùng! Nàng không hành động thì thôi, một khi ra tay thì như sấm sét khiến nàng ta vạn kiếp bất phục!

Vệ Lạc liếc nhìn Thập Tam công chúa, thản nhiên ra lệnh: "Thập Tam công chúa không khỏe, người đâu, đỡ nàng trở về!"

"Vâng!"

Khi Thập Tam công chúa đã đi xa, chúng quý nữ đều cúi đầu không nói được lời nào. Tất cả đều kinh hãi.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Một lúc lâu sau, một quý nữ đứng lên hành lễ với Vệ Lạc, "Xin phu nhân cho phép thiếp thân cáo lui."

"Có thể."

"Xin cho phép chúng ta cáo lui!"

"Được."

Chúng quý nữ lần lượt rời đi.

Đại cơ cùng Thái cơ, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa bội phục nhìn Vệ Lạc, luyến tiếc mà rời đi.

Khi họ vừa ra đại môn, liền bắt gặp xe ngựa của Việt Đích công chúa đang đi tới. Sau khi trao đổi vài lời, Việt Đích công chúa thay đổi ý định, ra lệnh cho xe ngựa quay về Tấn cung.

Chỉ một lúc sau, sân viện lại khôi phục yên tĩnh.

Vệ Lạc ngồi trên sập, rũ mắt không nói gì. Nàng cứ ngồi lặng lẽ như thế, không hề động đậy.

Đến chạng vạng, một thị tỳ đến gần nàng hỏi, "Phu nhân, dùng cơm không?"

Vệ Lạc lắc đầu, phất tay cho thị tỳ lui ra.

Lúc này, lại có tiếng bước chân đến gần.

Chỉ một lát sau, một kiếm khách đến trước mặt Vệ Lạc.

Hắn ta cúi chào hành lễ, cất cao giọng nói: "Bẩm phu nhân, có chuyện không ổn!"

Vệ Lạc nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười nhạt, có chút kỳ dị, "Nói!"

"Vâng. Một khắc trước, Thập Tam công chúa đã tự vẫn trong phủ!"

Nghe vậy, Vệ Lạc khẽ cong khoé miệng, nàng rũ mắt cười nhạt: "Thật sao?"

"Vâng!"

Kiếm khách chắp tay, cẩn thận nhìn thoáng qua Vệ Lạc, còn nói thêm: "Lúc ấy, sử quan đang ở trong phủ công chúa, công chúa nói với sử quan rằng nàng bị phu nhân bức tử!"

Vệ Lạc vẫn cười nhạt, hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Vâng. Thập Tam công chúa đã khóc lóc thảm thiết, mắng chửi phu nhân, nói phu nhân đuổi hết chúng cơ thiếp, bức tử nàng ta, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp!"

Vệ Lạc cười cười. Ngữ điệu nàng vẫn bình tĩnh: "Sự thật thế nào, sử quan sẽ làm rõ. Quân không cần để ý!"

"Vâng."

"Hãy báo cho quân thượng về việc này."

"Vâng."

Kiếm khách vừa xoay người, Vệ Lạc gọi lại: "Khoan đã!"

Kiếm khách xoay lại nhìn Vệ Lạc.

Vệ Lạc từ từ nói: "Mời sử quan đến gặp quân thượng."

"Vâng!"

Kiếm khách vừa đi, trong sân một lần nữa khôi phục an tĩnh.

Vệ Lạc lăng lặng nhìn cây cổ thụ cao lớn trước mặt, thầm nghĩ: Những năm gần đây, Thập Tam công chúa ngày càng kiêu ngạo ác độc. Nghe ngữ khí của Kính Lăng vừa rồi, chàng có ý định loại bỏ nàng ta. Nhưng dù sao họ cũng là huynh muội, không biết khi sự việc thực sự xảy ra, chàng có trút giận lên ta hay không?

Tính toán thời gian, khi Văn Thích chết cũng là lúc tin tức Vệ Lạc gặp chuyện không may truyền đến Tân Điền. Thập Tam công chúa sau khi giết trượng phu, liền vội vàng trở về Tân Điền, còn tưởng sẽ ở lại lâu dài, mục đích này vô cùng đáng ngờ.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro