Chương 353: Đôn Luân + Chương 354: Cảm động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 353: Đôn Luân

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Khoảng một canh giờ sau, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Kiếm khách được Kính Lăng phái đến bước vào.

Vệ Lạc vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Kiếm khách bước đến trước mặt Vệ Lạc, chắp tay nói: "Quân thượng nói, ngài ấy đã biết!"

Chàng đã biết rồi? Chỉ là một câu trả lời như vậy thôi sao?

Vệ Lạc đứng lên, nhẹ giọng nói: "Nói rõ hơn."

"Vâng! Sau khi thần cùng sử quan bẩm báo việc này, quân thượng trầm mặc một lúc lâu, rồi nói ngài ấy đã biết, và ra hiệu cho chúng thần lui ra."

Vệ Lạc gật đầu: "Được rồi, lui xuống đi."

"Vâng."

Kiếm khách vừa lui xuống, Vệ Lạc nghiêng đầu thầm nghĩ: Chàng đang nghĩ gì vậy?

Thời gian trôi qua nhanh chóng trong lúc nàng ngẩn ngơ, trời đã về đêm, đuốc trong sân bập bùng, ánh nến trong tẩm điện le lói.

Vệ Lạc suy nghĩ một hồi cũng không tìm ra được câu trả lời. Nàng đành gác lại những suy tư, gọi chúng hiền sĩ và kiếm khách đến, để họ thay mặt Tấn Hầu và mình đi phúng điếu Thập Tam công chúa.

Đối với Vệ Lạc, Thập Tam công chúa đã đến lúc không chết không được. Phụ nhân này quá ác độc và không kiêng dè, nếu nàng ta không chết, không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu chuyện nữa. Vào thời điểm quan trọng như lúc này, nàng nhất định phải khiến Thập Tam công chúa triệt để im lặng.

Vệ Lạc quay người đi vào tẩm điện.

Tắm rửa qua loa, nàng nằm dài trên giường buồn bực nhìn ánh nến le lói.

Một lát sau, thanh âm của Kính Lăng vang lên bên ngoài cửa điện: "Phu nhân ở đâu?"

"Bẩm, ở trong tẩm điện."

Tiếng bước chân hướng về phía Vệ Lạc.

Một thị tỳ nhỏ giọng nói vọng vào từ bên ngoài: "Phu nhân vẫn chưa dùng bữa."

Bước chân Kính Lăng khựng lại, hắn lạnh nhạt quát: "Chuẩn bị bữa ăn!"

"Vâng!"

"Kẹt kẹt", cửa tẩm điện mở ra, thân ảnh cao lớn của Kính Lăng xuất hiện nơi cửa phòng, chắn ngang ánh sáng từ bó đuốc bên ngoài xuyên vào.

Hắn đứng ngược sáng, Vệ Lạc ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm của hắn.

Kính Lăng sải bước đến trước mặt Vệ Lạc.

Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay ôm nàng vào lòng, cau mày nói: "Sao nàng không ăn gì?"

Vệ Lạc cẩn thận quan sát hắn, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên như thể không có chuyện gì xảy ra, không khỏi ấp úng nói: "Thập Tam, chết rồi, ta sợ chàng giận ta, nên không muốn ăn."

Kính Lăng nhìn thẳng vào đôi mắt mặc ngọc sáng ngời của nàng.

Hắn thở dài, ôm nàng chặt hơn. Đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, trầm giọng nói: "Nàng ta đáng đời!"

"...."

Vệ Lạc ngẩn người, lần này là thật sự ngẩn người.

Nàng ta đáng đời! Chỉ vài chữ đơn giản thôi sao. Thì ra, Kính Lăng cũng giống nàng, đều cảm thấy Thập Tam công chúa đáng chết!

Vệ Lạc ngẩng đầu, vòng tay ôm cổ hắn, áy náy nói: "Nàng ta là muội muội của chàng, ta vốn định nhường nhịn. Nhưng nàng ta lại dẫn chúng quý nữ đến đây khiêu khích ta. Ta không biết phải nhường nhịn đến bao giờ nữa, nên mới phản kích."

Nói đến đây, đôi môi anh đào mềm mại của nàng in lên cổ hắn, thì thầm: "Đừng giận ta."

Thanh âm trầm ấm của Kính Lăng vang lên từ trên đỉnh đầu nàng: "Nàng ta đáng đời, nàng đừng bận tâm."

Dứt lời, hắn nâng cằm Vệ Lạc lên, đôi môi mỏng khẽ hạ xuống phủ lên môi nàng. Hắn ngậm lấy đôi môi anh đào của nàng, tách hàm răng nàng ra, chiếc lưỡi hắn cùng chiếc lưỡi đinh hương của nàng quấn quýt. Một lúc sau, hắn thở ra một hơi, khàn giọng hỏi: "Tắm xong rồi chứ?"

"Vâng."

Mặt Vệ Lạc lại đỏ bừng.

Kính Lăng khẽ cười, môi mỏng chuyển động, ngậm lấy cằm nàng.

Đúng lúc này, chúng thị tỳ lên tiếng: "Quân thượng, phu nhân, mời dùng bữa."

"Vào đi."

"Vâng."

Bữa ăn này mỗi người một sập bàn ăn riêng. Kính Lăng buông Vệ Lạc ra, sải bước đến sập bàn đối diện nàng.

Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn nam nhân của mình dưới ánh nến yếu ớt, tâm trạng vô cùng thư thái. Nàng cúi đầu chậm rãi dùng bữa.

Động tác ăn của Kính Lăng rất tao nhã, rất thong dong, nhưng cũng rất nhanh.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã buông đũa xuống, khẽ nhấp một ngụm rượu, ra lệnh: "Chuẩn bị nước tắm!"

"Vâng."

Kính Lăng liếc nhìn Vệ Lạc, thấy nàng ăn quá chậm, liền đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài tẩm điện.

Một lát sau, Vệ Lạc nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ bên ngoài.

Là thanh âm của đám người Khánh Quân, bọn họ cũng đến rồi sao? Không lẽ là đến để nói về cái chết của Thập Tam công chúa?

Vệ Lạc run lên, vội vàng buông bát đũa xuống, đứng dậy.

"Quân thượng, xin hãy bảo trọng thân thể. Về việc tấn công Sở, xin hãy hoãn lại nửa năm!"

Đó là thanh âm của Khánh Quân.

Kính Lăng trầm ngâm một lát, thanh âm một vị đại thần khác cũng truyền đến: "Phu nhân mới về, lại bị thương nặng, xin quân thượng suy xét lại."

Kính Lăng trầm giọng nói: "Hoãn lại nửa năm? Cũng được."

"Quân thượng anh minh."

Trong những tiếng nịnh hót, Khánh Quân chắp tay nói: "Thập Tam công chúa mới mất...", mấy chữ này vừa thốt ra, Vệ Lạc không khỏi đứng thẳng người.

Giọng Khánh Quân tiếp tục vang lên: "Tộc nhân của Văn Thích từ chối làm lễ an táng chung, cũng không cho phép nàng ta được chôn cất trong mộ tổ Văn gia, xin quân thượng chỉ thị!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Một tràng im lặng.

Một lát sau, Kính Lăng mới mở miệng: "Cứ làm theo lệ là được."

"Vâng!"

"Chúng thần xin cáo lui!"

Mãi đến khi chúng đại thần đã đi xa, Vệ Lạc mới vui mừng nhận ra: Thập Tam công chúa bị nàng bức tử, vậy mà không có đại thần nào lên tiếng chỉ trích.

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Cho đến lúc này, Vệ Lạc mới thực sự bình tĩnh lại. Một khi đã bình tĩnh, suy nghĩ của nàng cũng trở nên nhanh nhạy hơn, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn nhận sự việc một cách tỉnh táo: Thập Tam công chúa tự vẫn ngay khi nghe tin sử quan muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Văn Thích, rõ ràng là chột dạ. Mà hành động của Vệ Lạc trong mắt người đương thời là hoàn toàn hợp lý. Với tư cách là Tấn phu nhân, khi nghi ngờ cái chết của thần tử không rõ ràng, nàng đương nhiên có nghĩa vụ mời sử quan đến điều tra, ghi chép lại trong sử sách.

Thời này, chưa có chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra bên ngoài, hay thói quen che giấu mọi việc làm ác độc. Người đương thời cho rằng, tất cả mọi chuyện dù tốt hay xấu, dù người phạm tội là quý tộc hay thường dân, đều phải được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, đều phải chịu sự đánh giá của sử quan và thế nhân.

Vệ Lạc lau đi những giọt mồ hôi trên trán, thầm nghĩ: Đã nhiều năm như vậy rồi, những thói quen đối phó với sự việc từ kiếp trước vẫn còn tồn tại, thật sự là không có tiến bộ.

Tâm trạng nàng tốt lên, liền quay lại sập bàn ăn hết phần thức ăn còn lại.

Ăn no nê, Vệ Lạc nhân lúc Kính Lăng đang tắm rửa, đi ra ngoài tản bộ một vòng. Đợi đến khi bụng đã tiêu hóa bớt, nàng rửa mặt rồi mới đi vào tẩm điện.

Nàng vừa bước vào tẩm điện, hai thị tỳ đồng thời tiến về phía nàng.

Họ đến trước mặt Vệ Lạc, khẽ cúi người chào, một thị tỳ bưng khay tiến lên đưa đến trước mặt nàng.

Thanh âm trong trẻo vang lên: "Phu nhân, mời thay y phục."

"Thay y phục?" Vệ Lạc nhìn bộ y phục màu tím tỏa ra ánh sáng mờ ảo trên khay, nghi ngờ nói: "Nước Tấn chưa từng có tập tục này."

Một thị tỳ khác mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Là do quân thượng dặn dò."

"À."

Vệ Lạc hiểu ra. Nàng thản nhiên nhận lấy khay, cầm bộ y phục lên.

Vừa chạm vào y phục, mặt Vệ Lạc đỏ bừng!

Đây, đây là một bộ sa mỏng!

Nhưng đó không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, đây là một bộ sa mỏng được may thành y phục! Cả váy áo bên trên lẫn váy bên dưới đều mỏng tang trong suốt, mỏng như không hề tồn tại!

Hai thị tỳ đồng loạt cúi đầu, đồng thanh nói: "Nô tỳ xin phép thay y phục cho phu nhân!"

Dứt lời, họ vây quanh Vệ Lạc.

Khi họ vây quanh, hai thị tỳ khác đứng trong góc cũng tiến đến bên cạnh Vệ Lạc.

Bốn thị tỳ này chính là những người luôn hầu hạ Kính Lăng, đều là những người biết võ công.

Tám bàn tay cùng giúp Vệ Lạc cởi áo ngoài, cởi đai lưng, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Vệ Lạc chỉ cảm thấy như có làn gió xuân phất qua, một lớp áo đã rơi xuống đất.

Vệ Lạc trừng mắt nhìn bộ sa mỏng chỉ có một hai lớp trong tay, vùng vẫy muốn thoát khỏi các nàng, xấu hổ nói: "Để ta tự làm."

Một thị tỳ đứng sau lưng nàng, che miệng cười nói: "Phu nhân không được đâu, quân thượng đã dặn dò: Phu nhân dễ xấu hổ, đặc biệt dặn chúng nô thay y phục cho phu nhân."

Động tác của các nàng quá nhanh, Vệ Lạc không thể làm gì được.

Chỉ trong chớp mắt, nàng đã bị chúng thị tỳ lột sạch.

Trong nháy mắt, bộ sa mỏng trong tay nàng đã được mặc lên người.

Cơ thể trần trụi phủ lên một lớp sa mỏng, nào có tác dụng che chắn gì? Mặt Vệ Lạc đỏ bừng, nàng nghiến răng, nhưng chúng thị tỳ đã nén cười lui ra ngoài.

Trong tẩm điện trống trải, chỉ còn lại một mình nàng.

Vệ Lạc đỏ mặt đứng giữa đại điện, trước mặt nàng là tấm màn mỏng bay phấp phới, phía sau tấm màn là chiếc giường rộng lớn.

Vệ Lạc bước lên, vừa mới động đậy đã cảm thấy lạnh lẽo khắp người, kèm theo đó là một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.

Mặt nàng càng đỏ hơn. Vừa đỏ mặt, Vệ Lạc lại vừa muốn cười.

Nàng đi đến trước tấm màn, nheo mắt nhìn nó, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, đảo mắt tìm thanh kiếm bên hông: Hừ, chàng đưa cho ta một bộ sa mỏng kỳ quái như vậy để mặc, ta sẽ không làm theo ý chàng! Ta sẽ cắt một mảnh màn che xuống, cũng có thể làm áo choàng!

Đang lúc Vệ Lạc đi khắp nơi tìm bội kiếm, một tiếng cửa khe khẽ mở ra.

Nàng đứng khựng lại.

Một âm thanh tiến đến gần nàng.

Đảo mắt, một thân hình cao lớn, ấm áp tiến sát gần nàng.

Một hơi thở nóng ấm, khí tức hùng hậu nhào về phía tai nàng, Kính Lăng trầm thấp cười: "Tiểu Nhi, sao lại đi loạn như con thỏ?"

Bàn tay hắn chậm rãi đặt lên bầu ngực nàng.

Nụ hôn của hắn, từ lỗ tai nàng kéo dài đến cằm. Hơi thở hắn nặng nề, đột nhiên đem nàng ôm ngang lên, nhanh chóng đi đến bên giường.

"Phanh" một tiếng, Kính Lăng đem nàng ném trên giường, sau đó nhanh chóng phủ lên người nàng.

Trong lúc hai tay hắn không ngừng dao động, môi mỏng nhẹ nhàng ngậm lấy nhũ châu của nàng, Vệ Lạc dần dần động tình. Nàng đột nhiên nhận ra điều gì: "Chàng, chàng không cởi y phục à?"

Cái đầu màu đen đang bận rộn trước ngực nàng giật giật, Kính Lăng phun ra hơi thở trầm đục, "Ban ngày nàng vì phu quân mặc y phục mỏng, không phải là  muốn cùng ta đôn luân à?"

Nói bậy!

Vệ Lạc đỏ mặt, cảm giác tay hắn đang vỗ về chơi đùa trên người mình, nàng uốn éo thân người.

Nàng một bên vặn vẹo, một bên mơ hồ kêu lên, "Chàng cởi y phục đi!"

Kính Lăng lại không chú ý, hắn đặt nàng dưới thân, dùng thân hình nặng nề để kiềm chế cử động của nàng, sau đó duỗi tay trái nắm chặt hai tay nhỏ của nàng đặt lên đỉnh đầu.

Thẳng cho đến khi hắn rút đai lưng của mình, tách hai chân nàng ra, tiến vào thân thể nàng, Vệ Lạc mới nghe được thanh âm lầm bầm của Kính Lăng mơ hồ truyền đến: "Tiểu Nhi không thể sử dụng vũ lực, nhất là vào lúc này!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 354: Cảm động

Một đêm này, Kính Lăng vô cùng ôn nhu. Hắn chỉ muốn nàng một lần liền ôm nàng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Lạc bị một trận ngứa ngáy trên người làm cho tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt ra, liền đắm chìm trong từng đợt liếm hôn của Kính Lăng, trong lúc mơ màng, hắn xoay người đè nàng dưới thân, một lần nữa tiến vào bên trong nàng.

Trong nháy mắt, mười mấy ngày trôi qua.

Hai người hàng đêm hoan ái.

Những ngày này, Vệ Lạc cảm thấy có chút buồn chán khi ở trong phủ công tử. Điều khiến nàng ngạc nhiên là, kể từ hôm nàng tuyên bố trước mặt chúng quý nữ rằng muốn độc chiếm Kính Lăng, không một ai đến gây phiền phức, thậm chí trong phủ cũng không có lời đồn đại nào.

Sự yên ắng này khiến Vệ Lạc dần dần thả lỏng tâm tình. Cộng thêm việc được chữa trị bởi đại phu giỏi nhất, vết thương ở phổi của nàng cũng thuyên giảm rõ rệt. Hiện tại nàng đã có thể đi lại như người bình thường, tuy vẫn chưa thể vận võ công hay kích động mạnh.

Chiều hôm đó, Vệ Lạc ngồi lên xe ngựa hướng Tấn cung mà đi. Ban ngày Kính Lăng bận rộn chính sự, nàng khó có thể gặp hắn.

Vệ Lạc có chút nhớ hắn. Hơn nữa, nàng cũng thấy buồn chán khi ở trong phủ, nên muốn ra ngoài dạo chơi một chút.

Xe ngựa lắc lư, Vệ Lạc nhắm mắt tận hưởng cảm giác chập trùng khi xe lăn bánh.

Xe ngựa ra đến đường phố.

Sự xuất hiện của xe ngựa Tấn phu nhân, như thường lệ thu hút vô số ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường.

Trong tiếng ồn ào náo động, xe ngựa của Vệ Lạc đột ngột dừng lại.

Vệ Lạc giật mình, vén rèm nhìn ra. Nàng vừa ló đầu, như mọi khi lại đối mặt với vô số ánh mắt kinh ngạc.

Vệ Lạc đưa mắt về phía nam tử đang chặn trước xe ngựa của nàng. Đó là một hán tử chừng ba mươi tuổi, sắc mặt xanh xao nhưng ngũ quan thanh tú, bên hông đeo một thanh trường kiếm thể hiện thân phận sĩ nhân.

Hắn ta là một hiền sĩ.

Người này nhìn thấy Vệ Lạc, thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Vệ Lạc mỉm cười, lên tiếng hỏi: "Quân có chuyện gì muốn bẩm báo?"

Theo lẽ thường, thời đại này, cho dù là một bách tính bình thường chặn đường, bậc quyền quý cũng nên ứng xử cung kính, khách khí, và trả lời nghiêm túc câu hỏi của đối phương.

Vị hiền sĩ chắp tay hướng Vệ Lạc, cao giọng nói: "Thần là người Sở."

Lời hắn ta vừa dứt, trong đám đông vang lên một loạt tiếng xì xào bàn tán.

Vệ Lạc vẫn giữ vẻ mặt bình thản, mỉm cười nhìn hắn ta.

Thấy vậy, vị hiền sĩ thở phào nhẹ nhõm, lần nữa cất cao giọng nói: "Thần tuy ít học, nhưng xin phu nhân hãy trọng dụng!"

Thì ra là tự tiến cử! Người Sở này, vậy mà lại tự tiến cử với Vệ Lạc, muốn trở thành thực khách của nàng.

Đám đông càng thêm kinh ngạc. Nhưng trong sự kinh ngạc đó, không ai nghi ngờ thành ý của vị hiền sĩ này, ngay cả Vệ Lạc cũng không.

Dù sao đây cũng là một thời đại coi trọng sự quang minh lỗi lạc. Vị hiền sĩ này đã công khai tự tiến cử trước mặt mọi người, có thể thấy là người trọng danh dự. Một người như vậy, một khi đã trở thành thực khách của Vệ Lạc, sẽ không phản bội hay hãm hại nàng. Phản phúc, hai mặt, ở thời đại này tuyệt đối không phải là lựa chọn của một sĩ nhân trọng danh dự.

Vệ Lạc nhìn chăm chú, ôn tồn hỏi: "Thiếp và nước Sở có mối thù cũ, quân có tài, vì sao lại muốn theo thiếp?" Ngươi có bản lĩnh, vì sao không tự tiến cử với những bậc quyền quý khác, mà lại muốn theo ta, một người có thù oán với nước Sở?

Vị hiền sĩ nước Sở ngẩng đầu nhìn nàng, cao giọng đáp: "Sự việc người Sở tên Võ tự vẫn vì phu nhân, phu nhân đã vì thế quỳ xuống khóc thương. Nếu phu nhân có thể phân rõ ân oán, thần sao có thể chấp nhặt?"

Vệ Lạc nhìn hắn ta.

Nàng đã hiểu. Người Sở trước mắt quả nhiên thông minh. Nếu hắn ta tự tiến cử với những bậc quyền quý khác, người ta sẽ chỉ coi như một thực khách bình thường. Nhưng khi tự tiến cử trước mặt Vệ Lạc, điều này đối với cả hai đều vô cùng có lợi! Vệ Lạc sẽ có thêm tiếng thơm nhờ hành động của hắn ta, còn hắn ta sẽ được Vệ Lạc trọng dụng!

Vệ Lạc mỉm cười, hỏi: "Quân tên gì?"

Vừa nghe câu hỏi này, vị hiền sĩ liền cười.

Hắn ta ngẩng cao đầu, ánh mắt sáng ngời, giọng nói hào sảng đáp: "Thần tên Hoành."

Vệ Lạc đáp lại bằng giọng nói cũng hào sảng không kém: "Hay lắm!" Nàng bước xuống xe ngựa, cúi chào Hoành, nói: "Mời quân theo ta, làm trợ thủ cho ta!"

Đây là nói rõ, nàng đồng ý thu nhận.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Vị hiền sĩ trang trọng đáp lễ Vệ Lạc, rồi lui về bên cạnh xe ngựa của nàng, đứng cạnh những kiếm khách khác.

Vệ Lạc lên xe.

Vừa lên xe, nàng đã nghe thấy trong đám đông hai bên đường có người khen ngợi: "Tấn phu nhân thật nhân hậu!"

Sau màn dạo đầu này, xe ngựa của Vệ Lạc tiếp tục hướng về Tấn cung.

Vừa đến nơi, Vệ Lạc liền xuống xe thong thả dạo bước. Hoạt động đi bộ này có lợi cho việc hồi phục vết thương của nàng.

Trong Tấn cung, chúng kiếm khách thấy nàng đến gần, đều đồng loạt cúi đầu hành lễ.

Nàng vừa đến bên ngoài chính điện, đã nghe thấy giọng nói hùng hồn của Kính Lăng vọng lại từ xa.

Vừa nghe thấy giọng hắn, trên mặt Vệ Lạc liền nở nụ cười hạnh phúc. Không biết vì sao, mỗi khi nghe thấy giọng nói của hắn, lòng nàng lại thấy ấm áp tràn đầy, quên hết mọi thứ, chỉ muốn được đến gần hắn hơn, gần hơn nữa...

Vệ Lạc bước nhanh hơn, mắt sáng long lanh, cả người rạng rỡ.

Chỉ vài bước, nàng đã đến bên ngoài Nghị Sự Điện.

Vừa thấy nàng xuất hiện, chúng võ sĩ liền khom người hành lễ.

Trong điện, chúng đại thần đang ngồi quỳ trên sập thì thầm với nhau. Kính Lăng ngồi ở vị trí chủ tọa, vẻ mặt nghiêm nghị. Vệ Lạc từ bên cửa hông chậm rãi bước vào.

Khi nàng xuất hiện, chúng đại thần đồng loạt ngẩng đầu lên, rồi cúi đầu hành lễ.

Khóe môi hắn khẽ nhếch, một làn hương thơm thoang thoảng ập đến, Tiểu Nhi đã tựa vào hắn trên sập phía sau.

Vệ Lạc ngồi trên sập, vốn chỉ định đi dạo một chút, nên nàng nghiêng đầu, không có ý định lắng nghe cuộc thảo luận giữa chúng đại thần và Kính Lăng.

Một lát sau, chúng đại thần lần lượt cáo lui.

Kính Lăng ngả người ra sau, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Hai bàn tay ấm áp chạm vào nhau, không nói một lời, cũng không quay đầu lại nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.

Một lúc sau, Kính Lăng trầm giọng nói: "Tiểu Nhi, sau khi bình định nước Sở, ta sẽ triệu tập chư hầu, khi đó, nàng hãy từ Vệ thành gả cho ta."

Vệ Lạc sững sờ.

Đôi môi anh đào của nàng khẽ mấp máy, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đến lúc này, hắn vẫn còn nhớ rõ bọn họ chưa từng cử hành hôn lễ, điều này khiến Vệ Lạc rất vui. Nhưng nút thắt trong lòng nàng vẫn chưa được tháo gỡ, dù yêu hắn sâu đậm đến đâu, nàng cũng không muốn chia sẻ phu quân với những nữ nhân khác.

Nàng khắc sâu trong lòng: Tình yêu, vĩnh viễn không phải là tất cả của cuộc sống! Dù là lúc yêu say đắm nhất, hay là khi tuổi già không còn tình yêu, nàng cũng sẽ không cho phép mình trở nên quá xấu xí, sẽ không để mình đánh mất bản thân! Vì vậy, dù thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không chung phu quân với ai, sẽ không để mình biến thành một người khác trong sự ghen tuông, oán hận và tự vệ bất đắc dĩ!

Nàng cúi đầu, không thể trả lời.

Kính Lăng quay đầu lại.

Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, tay phải nhẹ nhàng kéo nàng từ trên sập vào lòng mình.

Dựa vào lồng ngực quen thuộc ấm áp của hắn, Vệ Lạc nhắm mắt lại.

Dần dần, hoàng hôn buông xuống, ánh nắng vàng từ cửa sổ chiếu vào, phủ lên hai người ấm áp.

Trong khoảnh khắc yên lặng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một đại thần cất tiếng: "Thần cầu kiến quân thượng."

Vệ Lạc nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay Kính Lăng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nở nụ cười xinh đẹp với hắn, rồi khẽ lùi lại, ôn nhu nói: "Thiếp đi dạo một chút."

"Ừ."

Vệ Lạc vừa ra khỏi cửa điện, thanh âm trầm thấp của Kính Lăng truyền đến: "Vào đi." Vị đại thần kia vâng dạ rồi bước vào.

Vệ Lạc thong thả bước đi.

Chẳng mấy chốc, nàng đã đến bên hồ nước trong veo, dường như nối liền với dãy núi xa xa. Dưới ánh chiều tà, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, thi thoảng lại có vài con cá nhỏ nhảy lên.

Vệ Lạc đứng dưới một gốc liễu rũ, lặng nhìn mặt hồ, mải mê suy nghĩ. Gió khẽ thổi qua mơn man làn tóc nàng.

Đang lúc nàng mỉm cười, một loạt tiếng bước chân dồn dập vọng lại.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng có phần vội vã, đang tiến về phía nàng.

Chỉ chốc lát, thanh âm của Việt Đích công chúa vang lên từ khoảng cách hơn ba mươi bước: "Thiếp bái kiến phu nhân."

Vệ Lạc chậm rãi quay đầu lại.

Dưới ánh chiều tà rọi xuống, khuôn mặt thanh tú của Việt Đích công chúa có phần ảm đạm. Dưới mắt nàng ta còn có quầng thâm.

Trong khi Vệ Lạc quan sát nàng ta, Việt Đích công chúa ngẩng đầu lên, nhìn nàng bằng ánh mắt vừa như gặp lại người thân, vừa yêu thích, mong đợi, gần gũi, nhưng lại có chút sợ sệt.

Tuy nhiên, chiêu trò này không mấy tác dụng với Vệ Lạc.

Nàng chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu với Việt Đích công chúa.

Cái gật đầu của Vệ Lạc như tiếp thêm sức mạnh cho Việt Đích công chúa, nàng ta vội vàng đứng dậy, uyển chuyển bước về phía nàng.

Đến sau lưng Vệ Lạc, Việt Đích công chúa u oán nói: "Muội muội chưa từng nói với ta."

Nàng ta đang trách móc Vệ Lạc, trách nàng là muội muội mà không báo cho nàng ta biết.

Vệ Lạc khẽ cười, nàng không có hứng thú với chủ đề này, nên chỉ cười nhạt một tiếng không đáp lại.

Việt Đích công chúa cẩn thận quan sát nàng, thấy nàng có vẻ lạnh nhạt, hơi giật mình. Nàng ta thở dài: "Trong số những nữ nhân trên thế gian này, muội muội chắc hẳn là người hạnh phúc nhất."

Nàng ta vừa nói vừa cảm thán, thấy Vệ Lạc vẫn thờ ơ, lại thở dài: "Tấn Hầu là một trượng phu tuấn mỹ như vậy, lại còn yêu thương muội muội sâu đậm. Nghe nói khi muội muội gặp nạn, ngài ấy đã hộc máu!"

Ban đầu nàng ta chỉ nói bâng quơ, nhưng về sau nàng ta thật sự xúc động, trong giọng nói đã chất chứa sự ngưỡng mộ cùng ghen tị mơ hồ.

Vệ Lạc sững sờ! Nàng không dám tin quay đầu lại nhìn Việt Đích công chúa, trầm thấp hỏi thăm: "Chàng, vì nghĩ là ta đã chết mà hộc máu?"

Việt Đích công chúa kinh ngạc hỏi: "Muội muội thật sự không biết sao?" Rồi chợt nhớ ra, nàng ta nói: "Đúng rồi. Chư thần sợ có điềm xấu, nên đã phong tỏa tin tức này."

Khi nói hai chữ "không biết", nàng ta cố ý nhấn mạnh giọng.

Tuy nhiên, Vệ Lạc vẫn không để ý.

Đôi môi anh đào của nàng run lên không ngừng. Trong đôi mắt mặc ngọc nước mắt chực trào ra, nhưng khóe miệng nàng lại cong lên, mỉm cười.

Vệ Lạc run rẩy đôi môi, lẩm bẩm, không rõ là khóc hay cười: "Thì ra chàng đã hộc máu. Chẳng trách, hôm đó ta tuyên bố như thế trước mặt mọi người mà không ai đến chất vấn! Chẳng trách, ngay cả Dược công khi gặp ta cũng chỉ trầm mặc không nói."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Nàng vừa lẩm bẩm, vừa xoay người lướt nhanh qua Việt Đích công chúa, sải bước về phía Nghị Sự Điện.

Việt Đích công chúa thấy nàng bỏ đi không thèm để ý đến mình, vội vàng gọi: "Muội muội?"

Vệ Lạc không nghe thấy.

Bước chân nàng càng lúc càng nhanh, môi anh đào run rẩy càng thêm dữ dội.

Nàng vội vã đến bên ngoài Nghị Sự Điện.

Lúc này, Kính Lăng đang đứng trên bậc thềm ra lệnh. Mấy kiếm khách vừa cất bước, hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Vệ Lạc đang hớt hải chạy về phía mình.

Kính Lăng nhìn Vệ Lạc với vẻ mặt như khóc như cười, nhướng mày hỏi: "Tiểu Nhi, làm sao vậy?"

Vệ Lạc không trả lời.

Nàng chạy đến trước mặt hắn, dang hai tay ôm chặt lấy eo hắn trước mặt bao nhiêu thị tỳ và võ sĩ.

Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt vui mừng tuôn rơi, lớn tiếng nói: "Phu quân, xin hãy nghênh cưới ta ở Vệ thành! Thận trọng nghênh cưới!"

Nàng vừa dứt lời, Kính Lăng nhíu mày khó hiểu, nàng nhón chân lên vòng tay ôm lấy cổ hắn. Nàng áp mặt mình vào mặt hắn, mềm mại, dịu dàng gọi, "Phu quân, phu quân, phu quân..." Gọi liên tục bảy tám tiếng rồi im bặt, thanh âm trầm thấp, yếu ớt: "Phu quân, chúng ta đã từng có con, đã từng có con..." Nói đến đây, nước mắt nàng đã rơi như mưa, nghẹn ngào không thành tiếng.

Kính Lăng đáp lại bằng cách siết chặt hai tay, ôm nàng vào lòng, trầm giọng nói: "Ta biết."

Hắn ôm chặt nàng, chỉ ôm nàng thật chặt.

Cảm nhận được Vệ Lạc run rẩy trong lòng mình, âm thanh nghẹn ngào càng lúc càng lớn, hắn khàn giọng nói: "Tiểu Nhi, chuyện đã qua rồi, đừng đau lòng nữa."

Vệ Lạc vừa gật đầu, vừa khóc nức nở: "Được, không đau lòng nữa, không đau lòng nữa."

Nói là vậy, nhưng nước mắt nàng không sao ngăn được.

Giữa dòng nước mắt, Vệ Lạc chợt nghĩ: Chàng nói chàng biết rồi? Chuyện ta có con chưa nói với ai, chàng biết bằng cách nào?"

Nhưng lúc này, ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu nàng.

Chúng võ sĩ và thị tỳ xung quanh đã cúi đầu từ lâu, đứng im không nhúc nhích. Bây giờ đang ở bên ngoài điện, họ không được lệnh, không thể lui ra.

"Đóng cửa điện lại!"

"Vâng!"

Tiếng "két" vang lên, cửa điện được nhẹ nhàng đóng lại. Kính Lăng đặt Vệ Lạc đang khóc như mưa trên giường, thân mình phủ lên, vùi mặt vào cổ nàng hít hà hương thơm quen thuộc, giọng khàn khàn nói: "Tiểu Nhi, sinh cho ta một đứa con nữa nhé."

Vừa dứt lời, hắn đưa tay đến bên hông nàng, rút ra đai ngọc.

Cho đến khi cảm nhận được sự mát lạnh phía dưới, Vệ Lạc mới giật mình tỉnh lại khỏi nỗi đau xót. Nàng mở to mắt không dám tin, tức giận nói: "Ta, ta đang khóc mà."

Kính Lăng khẽ nhếch môi, ngậm vành tai ngọc của nàng mà liếm láp khiến Vệ Lạc run rẩy, mới đáp lời nàng: "Ta thấy rồi."

Dứt lời, hắn không kiên nhẫn mà cởi bỏ áo khoác ngoài của nàng, hừ một tiếng, tiện tay ném đi thật xa. Sau đó đưa tay phải ra, lần mò đến dây buộc áo trong của nàng.

Lúc này Vệ Lạc nào còn nhớ gì đến đau buồn? Nàng chỉ thấy ngượng ngùng, khuôn mặt nóng bừng, vừa giãy giụa vừa nói: "Nhưng, đây là Nghị Sự Điện."

Kính Lăng cúi đầu, môi mỏng nhẹ gặm xương quai xanh nàng, nghe thấy nàng không còn khóc thút thít, hắn nâng khóe miệng, hơi thở thô nặng nói: "Đôn luân chính là việc thường tình của con người, cũng như theo lẽ tự nhiên mặt trời mọc ở phía Đông và lặn về Tây. Tất nhiên cũng có thể đôn luân ở bất cứ đâu."

Vệ Lạc thực sự nghẹn lời.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro