Chương 49: Kính Lăng để ý và hoài nghi! + Chương 50: Hiểm nguy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49: Kính Lăng để ý và hoài nghi!

Vệ Lạc theo sau thái giám kia đi về phía trước, nàng vẫn cúi đầu, cũng không tâm tình nào để ý phong cảnh bên cạnh. Một phút sau, bước chân thái giám kia dừng lại, quay sang nói với nàng: "Công tử ở bên trong, tự động đi vào đi."

Giọng Vệ Lạc run rẩy, trầm thấp nói: "Vâng."

Nàng cúi đầu, chậm chạp đi qua bậc thềm ngọc trắng noãn, quẹo qua cung điện bên trái. Rèm buông trước cửa, hai cung nữ mỹ lệ đang cung kính đứng thẳng, Vệ Lạc biết, công tử Kính Lăng đang ở bên trong.

Nàng thoáng do dự một hồi, rồi vẫn cất bước về trước. Khi tới cửa phòng thì nàng cúi đầu, nhích từng bước nhỏ vào trong phòng.

Thư phòng này rất lớn, có thể chứa trăm người cùng lúc. Vệ Lạc đi được mấy chục bước, khoé mắt quét qua mấy tháp kỷ trống hai bên, nhìn thấy phía trước một ghế chủ toạ. Tại đó, một mảnh bào phục kéo trên đất, màu đen viền vàng sáng loá đâm vào mắt nàng.

Vệ Lạc dừng bước, cúi đầu, vái chào thật sâu, giọng có chút run rẩy nói: "Tiểu nhân Vệ Lạc, ra mắt công tử."

Không có âm thanh truyền ra.

Nhưng Vệ Lạc lại càng căng thẳng, nàng cảm giác được, một ánh mắt sáng quắc đang đánh giá nàng.

Tận đến một lúc rất lâu, Vệ Lạc mới nghe được giọng nói trầm thấp từ tính của công tử Kính Lăng chậm rãi truyền ra, "Vệ Lạc? Ngươi là người Việt?

Tim Vệ Lạc đập bắn lên, suýt nữa vọt ra khỏi vòm họng. Nàng không ngẩng đầu, trầm thấp đáp: "Vâng."

Lại yên tĩnh một hồi.

Một lát sau, giọng nói trầm thấp của công tử Kính Lăng, "Ngẩng đầu lên nhìn ta."..."Vâng."

Vệ Lạc chậm rãi, từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ thô đen của nàng trắng bệch, thân thể hơi lung lay.

Đôi mắt của công tử Kính Lăng đen láy sâu thẳm, tựa như màn đêm. Lẳng lặng nhìn chăm chú Vệ Lạc, lần này, hắn làm như không thấy sự hoảng sợ rõ rệt nơi Vệ Lạc.

Lẳng lặng đánh giá nàng trong chốc lát, công tử Kính Lăng trầm giọng nói: "Ngươi nhìn rất quen mắt."

Ngươi nhìn rất quen mắt!

Lời nói như sấm sét chín tầng mây! Trực tiếp nổ tung trong đầu Vệ Lạc vang ong ong.

Nhưng mặt ngoài Vệ Lạc vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ hơi có chút kinh ngạc, nàng giương mắt đối diện với công tử Kính Lăng, bốn mắt nhìn nhau trong phút chốc lại hoảng sợ vội vã cúi đầu. Vệ Lạc gằm mặt, ấp úng nói: "Tiểu nhân, tiểu nhân có tài cán gì..."

Công tử Kính Lăng liên tục nhìn chòng chọc nàng, nghe vậy khoé miệng thoáng cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt đến nỗi gần như không thấy được.

Hắn im lặng nhìn Vệ Lạc, nhìn nàng ấp úng, lắp ba lắp bắp nói, tận đến khi nàng líu lưỡi, hắn mới cười cười, nụ cười này hơi lạnh, có chút trêu tức, Vệ Lạc nghe hắn cất lời: "Tiểu nhi thật là giả dối!"

Quăng ra một câu này, trực tiếp khiến Vệ Lạc nổ oành suýt nữa ngã oặt xuống đất, giọng nói công tử Kính Lăng trầm xuống, "Làm sai vặt thư phòng này đi."

Hắn thực sự hoài nghi mình rồi!

Tim Vệ Lạc 'thình thịch' vọt lên vòm họng, trong đầu đầy tiếng ong ong, một giọng nói không ngừng vang lên: Hắn hoài nghi mình rồi, thế mới tự bản thân tiếp kiến mình, lại còn lưu mình trong thư phòng hắn làm một gã sai vặt! Hắn còn nói mình rất giả dối, mình rõ ràng rất cẩn thận, đến cùng là chỗ nào khiến hắn hoài nghi?

Vô số tâm tư rối rắm tràn vào trong đầu, vào lúc này, Vệ Lạc không ngừng cảm giác trong đầu mình có mười bảy mười tám mặt trống đánh cùng lúc, ầm ĩ khiến nàng muốn rít lên.

Lúc này, bào phục màu đen lay động, công tử Kính Lăng bước xuống tháp.

Hắn đang đi tới chỗ mình!

Tức thì, đầu óc vừa rồi còn ầm ĩ không ngớt chợt im, Vệ Lạc không nhúc nhích cúi đầu, không chớp mắt nhìn người kia chậm rãi tiến gần về phía mình.

Công tử Kính Lăng chậm rãi đi tới trước mặt Vệ Lạc, hắn nhìn chăm chú nàng một lát, đột nhiên, duỗi ngón tay trắng nón thon dài ra.

Ngón tay trắng nõn ấy dần dần tới gần Vệ Lạc, trong ánh mắt trừng lớn của nàng, ngón tay hắn nắm lấy cằm Vệ Lạc, bắt nàng ngẩng phắt đầu lên.

Bốn mắt lần thứ hai đối diện!

Vệ Lạc đối diện với hai con mắt sâu không lường được của hắn.

Môi nàng run rẩy mấy cái, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt chẳng hề che lấp khẩn trương và hoảng loạn. Mặt ngoài hoảng loạn, còn trong lòng Vệ Lạc thì đang liều mạng hò hét: Nhanh buồn nôn tôi đi! Mắc ói tôi đi! Tên khốn nhà anh nhìn quen đủ loại mỹ nhân, khoảng cách gần quan sát người xấu xí tầm thường như tôi, nhất định sẽ buồn nôn. Anh thể nào cũng mắc ói hơn đó!

Đang lúc Vệ Lạc khẩn cầu, công tử Kính Lăng yên lặng đối diện với đôi mắt hạnh của nàng, khoảng cách gần như vậy yên lặng đánh giá nàng, một lát sau hắn cũng không như Vệ Lạc chờ mong, lộ ra vẻ mặt căm ghét, trái lại khoé miệng cong lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo như tượng điêu khắc lộ ra một nét cười nhàn nhạt, trong còn mang theo ba phần hứng thú, "Người sợ ta có nhiều rồi! Nhưng đây là lần đầu tiên thấy, một tiểu nhi rõ ràng chẳng sợ ta cho lắm, lại nguỵ trang ra vẻ, chỉ vì muốn tránh xa ta?"

Lời hắn còn chưa hết, áo lót Vệ Lạc đã ướt lạnh, mồ hôi ra như tắm, nàng thống khổ thầm nghĩ: Cái tên này thực sự là khôn khéo đáng sợ!

Môi mỏng công tử Kính Lăng cong lên, hắn đánh giá hai mắt Vệ Lạc, lại nói: "Ngược lại lại có được một đôi đẹp, thật giống mắt nữ nhân!"

Hắn nói mắt mình giống mắt nữ nhân!

Nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc lại trắng thêm hai phần. Chẳng qua mặt nàng bôi chất dịch làm đen quá nhiều, cho dù giờ khắc này mặt rõ ràng trắng như tờ giấy, nhưng không hề lộ ra.

Nói đến cũng có chút kỳ quái, có thể là quá sợ hãi, Vệ Lạc bỗng dưng phát hiện nhịp tim mình chẳng nhanh hơn nữa, mồ hôi ròng ròng nơi áo lót cũng ngừng chảy. Nàng ngược lại thấy bình tĩnh.

Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm hai mắt nàng đánh giá một chút, chậm rãi buông bàn tay đang nắm cằm nàng ra. Nháy mắt lúc bàn tay thả xuống, lần thứ hai Vệ Lạc không nhịn được thở khẽ một hơi.

Nàng không chú ý rằng, nghe được tiếng nàng thở phào, công tử Kính Lăng vừa quay đầu đi lại cong cong khoé môi, có điều hắn cũng không quay lại, mà là cất bước ra khỏi phòng.

Vệ Lạc cúi đầu, vẫn đợi tiếng bước chân hắn đi xa, nàng mới giật giật ngón tay và hai chân cứng ngắc.

Một lúc lâu sau, Vệ Lạc ngẩng đầu lên, nhìn hướng công tử Kính Lăng rời đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, trước nay đều một bộ bình tĩnh không gợn sóng, ít khi lại lộ vẻ thống khổ buồn phiền như thế.

Nàng thật sự chẳng hề nghĩ ra, mình đã làm chuyện gì lại khiến công tử Kính Lăng để mắt tới. Chẳng lẽ, là lần tranh luận lần trước để công tử Kính Lăng chú ý, nàng biểu diễn thái quá, khiến hắn sau đó càng nghĩ càng thấy không đúng? Nhưng mà, nhưng mà, nàng rõ ràng cảm giác mình biểu diễn cũng khá mà. Aiz!

Vệ Lạc không hề động đậy đứng trong phòng, thẳng một lúc lâu nàng mới giật giật hai chân mất cảm giác, quay đầu nhìn chung quanh.

Phòng này rất lớn, trong không gian hơn một nghìn mét vuông chất đầy giá sách, trên giá sách tất cả đều là thẻ tre chồng chất. Thư phòng bảo quản rất khá, ngẩng đầu nhìn không thấy lấy một hạt bụi, hết thảy thẻ tre đều lau chùi cực kỳ sạch sẽ, trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương.

Vệ Lạc lại quay sang nhìn hướng cửa, sau khi công tử Kính Lăng rời đi, hai cung nữ hầu ở cửa cũng đã lui xuống. Xuyên thấu qua bức rèm châu to nhỏ bằng lóng tay, ngay ngắn đều đặn, Vệ Lạc có thể thấy bốn quân sĩ khôi giáp đầy đủ, nắm thương đứng ở cửa đại điện.

Ngơ ngác nhìn mấy quân sĩ kia, một lát sau, Vệ Lạc mới lấy tay vỗ vỗ trán, cắn răng nghĩ thầm: Vừa nãy đã gây nên sự chú ý của hắn, lại có thêm bất kỳ động tác nào đều không thích hợp. Mình vẫn nên cố gắng biểu hiện bình chút. Dạng quý nhân này đều chỉ hứng thú một chốc, chẳng được mấy ngày hắn sẽ quên ngay tiểu nhi xấu xí đen đúa mình đây thôi.
-------------------o------------------

Chương 50: Hiểm nguy

Công tử Kính Lăng đã nói, Vệ Lạc hiện tại là sai vặt thư phòng. Vệ Lạc nghĩ lung tung một hồi, bất đắc dĩ cúi đầu, bắt đầu bận rộn trong thư phòng.

Thư phòng này là thư phòng cá nhân của công tử Kính Lăng, sớm có người đặc trách coi sóc, tất cả ngay ngắn rõ ràng, thu dọn khá sạch sẽ đẹp đẽ, Vệ Lạc xoay một vòng, lướt qua một thoáng liền cảm thấy mình chẳng có việc gì để làm.

Đã không có việc, ở lại đây cũng vô ích, không bằng đi tìm Tố thử xem, báo hắn biết mình lại trở về rồi. Vệ Lạc suy nghĩ một chút, xoay người ra cửa thư phòng.

Vệ Lạc trực tiếp đi đến nơi thư phòng thực khách tam đẳng. Xuyên qua tầng tầng dương liễu, đi qua mấy đường hành lang uốn khúc, Vệ Lạc nhìn những cảnh sắc xa lạ mà thân quen này, trầm thấp thở dài một tiếng.

Khi Vệ Lạc đi tới sân viện thực khách tam đẳng thì tiếng người bên trong vẫn huyên náo như trước, ồn ào không ngớt. Vệ Lạc xuất hiện chẳng khiến ai chú ý tới cả. Nàng rảo một vòng trong sân viện cũng không phát hiện ra Tố, xoay người liền đi tới căn phòng hai người đã từng ở chung.

Thân phận bọn họ thấp kém, nơi ở cũng rất xa, hầu như là nằm gần nhất phía sau núi. Vệ Lạc đi tới thì thấy nơi này yên tĩnh, dù sao vẫn chưa tới buổi chiều, còn chưa phải thời điểm nhóm tạp công nghỉ ngơi.

Vệ Lạc đảo quanh một hồi trên bãi, cất bước đi đến gian phòng của nàng và Tố.

Chẳng qua mới một đêm, Vệ Lạc nhìn phòng này dường như đã giống mơ. Nàng lắc đầu, bước nhanh hơn.

Mới vừa tới cửa phòng, lỗ tai Vệ Lạc liền dựng đứng!

Bên trong có âm thanh! Hơn nữa âm thanh kia không đúng!

Vệ Lạc dừng chân, lại nghiêng tai lắng nghe.

Quả nhiên, bên trong truyền ra từng tràng thở, còn có tiếng a a, lại thêm âm thanh quần áo ma sát lục lọi.

Vệ Lạc thả nhẹ bước chân tới gần thêm chút, nghiêng đầu qua khe cửa nhìn vào trong. Vừa nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức đỏ bừng. Vệ Lạc hít sâu một hơi, lui ra sau một bước, từ trong tay áo móc ra kiếm gỗ chưa từng rời thân. Sau đó, nàng tiến lên một bước, đột nhiên chân phải giơ lên, 'Ầm' một tiếng nặng nề đá ra một cước. Chỉ nghe cửa phòng 'Đùng ầm -" một tiếng, rốt cuộc bị nàng một đạp làm nát bét!

Dù tâm trạng Vệ Lạc không đặt trên này, cũng vì sức lực to lớn của mình làm sợ hết hồn: Sức mình sao lại lớn như thế?

Vệ Lạc đột nhiên phá cửa mà vào, người bên trong đều giật nảy cả mình, nhất thời, ba người đồng thời dừng động tác lại, cùng lúc quay đầu nhìn về phía cửa.

Vệ Lạc đứng nơi cửa phòng, vào lúc này bóng dáng nhỏ gầy hiện lên đặc biệt cao to, vững vàng chặn lại ánh mặt trời bên ngoài, ánh mắt lạnh như băng rét buốt tột độ.

Hai thanh niên trên giường đồng thời ngẩn ra, mỹ thiếu niên ở ngoài cùng bên trái, đang ấn lại đầu và tay Tố, khiến hắn không thể động đậy, cũng là người Vệ Lạc đã từng gặp một lần phản ứng lại trước hết, hắn the thé nói: "Là tiểu tử da đen kia! Chỉ là tiểu nhi, sợ nó làm gì?"

Mỹ thiếu niên này, chính là đồng nam từng mỉa mai chế giễu Tố, cũng là kẻ chế nhạo Vệ Lạc mông nhỏ lép.

Đứng ở bên phải, chặt chẽ ấn lại ngực và hai chân Tố, dùng kiếm đẩy y phục của hắn, đang chuẩn bị tiến hành bước kế tiếp rõ ràng là một kiếm khách, gã này ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vóc dáng cao to vạm vỡ đen đúa, trên gương mặt rắn chắc chữ quốc là một cặp mắt cực nhỏ, lúc này đang hơi híp, nhìn chằm chằm Vệ Lạc giống như rắn độc.

Mà Tố thì bị hai kẻ này đặt trên giường đá, miệng hắn bị vải lấp kín, tứ chi bị khống chế, áo bào thoát đến eo nhỏ, thường phục cũng bị kéo tới bắp đùi. Cả người da thịt trắng mịn sáng loáng chói mắt.

Đây không phải điểm Vệ Lạc căm tức nhất, nàng từ trong khe cửa đã nhìn ra, nơi ngực phải gần xương quai xanh của Tố, đã bị mũi kiếm của kiếm khách kia vẽ ra ba vết thương dài hai tấc! Mãi đến bây giờ, mũi kiếm của kiếm khách kia vẫn còn đâm vào da thịt hắn, máu đỏ tươi theo da thịt trắng nõn như ngọc từng giọt từng giọt nhỏ xuống giường.

Đồng thời, phía đuôi giường lại bày ra một ít sừng dê và ngọc khí làm dâm cụ. Trong bóng tối, những thứ dâm cụ đã được bôi qua dầu mỡ kia phát ra ánh sáng âm u.

Vệ Lạc một đạp xông vào, hai kẻ kia đầu tiên là kinh hãi, đảo mắt thấy người đến chỉ là một tiểu nhi, liền đồng thời thả lỏng. Tay kiếm khách kia dừng một chút, thanh kiếm từ trên người Tố rút ra, thẳng người nhìn chằm chằm Vệ Lạc, híp mắt nhỏ âm hiểm cười nói: "Đáng tiếc hơi đen hơi xấu, không hợp ý ta!"

Bản mặt chữ nhật của mỹ thiếu niên kia vẫn tô vẽ phấn trắng dày đặc như cũ, hắn nghe vậy nhếch miệng, quay qua đánh giá trên dưới Vệ Lạc, cười nói: "Tuy đen xấu, nhóm tạp công nhất định sẽ thích!"

Hai kẻ trực tiếp quay sang bình phẩm Vệ Lạc, tựa như nàng đã là vật trong túi chúng. Tố bị áp chết trên giường liên tục vặn vẹo thân thể, con ngươi vốn chứa đầy phẫn hận, lúc này lại tràn đầy nước mắt, hắn thống khổ và áy náy nhìn Vệ Lạc, liều mạng lắc đầu, ra hiệu nàng nhanh chạy khỏi nơi này.

Vệ Lạc căm hận nhìn chằm chằm hai kẻ này.

Nàng nhìn về phía Tố, thấy hắn lắc đầu liên tục muốn mình rời đi, lập tức cắn răng, quả nhiên lui về sau hai bước.

Thấy Vệ Lạc lui ra sau, mỹ thiếu niên kia không khỏi bật cười khanh khách.

Ngay lúc Tố vừa thở phào nhẹ nhõm, Vệ Lạc đang lui về sau liền dừng bước. Nàng đứng tại cửa, khẽ ngẩng đầu, yên lặng nhìn chằm chằm hai tên kia, bỗng nhiên mở miệng nói: "Nếu ta đứng đây hô to, không biết sẽ kinh động mấy người nhỉ?"

Lời này quá sức nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người, ba người đồng thời ngẩn ra!

Vệ Lạc âm trầm, tiếp tục không chớp mắt nhìn chòng chọc hai kẻ kia, lại nặng nề nói: "Công tử Kính Lăng chính là đệ nhất công tử nước Tấn, thế mà lại có kẻ dám hành hung trong phủ của ngài, có lẽ chín tộc kẻ đó cũng chẳng trừng phạt đủ đâu!"

Hai kẻ đồng thời biến sắc!

Mỹ thiếu niên và kiếm khách liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đồng thời loé qua một tia sát cơ và hoảng loạn. Kiếm khách xoạt cất bước, trường kiếm trong tay vung lên, khẽ quát một tiếng, nhanh chân vọt lên, kiếm đi như gió, thẳng tắp dâm tới Vệ Lạc, vừa ra tay chính là sát chiêu!

Một chiêu này của gã rất nhanh, rất mạnh, hiển nhiên là không muốn Vệ Lạc có cơ hội hô to.

Khiến hai kẻ thở phào nhẹ nhõm chính là, Vệ Lạc cũng không hô lên kinh động người ngoài, mà là vung thanh kiếm gỗ nực cười kia lên nghênh đón!

Ngay lúc mỹ thiếu niên không nhịn được bật cười khanh khách thì bước chân Vệ Lạc mềm mại, tựa như dạo bước sân vắng nhảy tới vài bước, lao vào chính diện gã kiếm khách!

Thấy Vệ Lạc không biết tự lượng sức mình như thế, tiếng cười mỹ thiếu niên càng thêm vui vẻ đắc ý. Cao hứng xong, hắn thậm chí còn đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố đang không ngừng giãy dụa, sau đó quăng một bạt tai thật mạnh.

Kiếm khách đã áp sát trước người Vệ Lạc, tay phải gã đâm một cái, kiếm lướt như gió, trong ánh vàng rét buốt, một chiêu này của gã mang theo cuồng phong, thẳng tắp đâm về yết hầu Vệ Lạc. Kiếm cách người còn một thước mà gió kiếm đã phả vào mặt, khiến người hầu như không thở nổi.

Một sát chiêu! Vệ Lạc tự học kiếm tới nay, lần đầu tiên gặp một sát chiêu! Khí thế nó ác liệt, đằng đằng sát khí, mang theo một tia tàn nhẫn vì chém giết đã nhiều, từ biển máu mà luyện thành!

Trong nháy mắt, kiếm kia đã đâm đến cổ họng Vệ Lạc!
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro