Chương 57: Phòng đá + Chương 58: Vệ Lạc không thể không biểu hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: truthblue82

Chương 57: Phòng đá

"Ầm" một tiếng, Vệ Lạc bị đá vào một gian phòng đá lớn! Bước chân nàng lảo đảo về phía trước, vừa ngẩng đầu thì thấy vô số cặp mắt quen thuộc.

Chính ngay lúc này, cửa đá 'két két' một tiếng, đóng lại. Cửa đá vừa đóng, trước mắt Vệ Lạc tối sầm, chỉ còn từng tia sáng từ khe cửa chiếu vào.

Bên trong căn phòng đá đã chứa mấy trăm người, tiếng gào khóc xin tha không dứt bên tai.

Vệ Lạc xoay đầu lại, nhìn thấy đám người Thập Thất đang co rúm ở một góc phòng.

Nàng lần thứ hai quay ra kiếm Tố trong đám người.

Vào lúc này, hiển nhiên người nào cũng đã rõ vận mệnh bản thân mình, những thiếu niên nam nữ tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, quần áo hoa lệ kia là trấn định nhất: bọn họ vốn dĩ chính là lễ vật, hiện tại chẳng qua là lại bị qua tay lần nữa mà thôi.

Hoảng loạn thật sự, là Thập Lục cô nương và lớp nhân viên trong đội xe của Chiêm Di . Bọn họ thật vất vả bò lên tới bước này, có thể bừa bãi hưởng thụ một chút mà trước đây lúc nghèo hèn vô duyên với nó, nhưng việc này vừa ra, bọn họ không có tướng mạo đẹp được các quý nhân chú ý, kết quả duy nhất chính là biếm thành nô lệ, không phải xây lăng mộ thì chính là xây dựng tu sửa trường thành, cung điện, từ đây về sau mệnh chẳng do mình, bỏ hết áo quần lụa là mà lấy áo gai che thân, không có cơm cháo chỉ rễ cây bánh trấu mà sống, không được một hai năm sẽ bị giày vò mà chết, hài cốt quẳng tới nơi đồng không mông quạnh.

Trong số ba trăm người, ngoại trừ hai trăm đồng nam xử nữ kia, thì đám kiếm khách và tạp dịch cường tráng có khả năng bị sung vào quân đội. Đa số còn lại sẽ là kết cục cuối cùng, như chính Vệ Lạc cũng vậy.

Hiện tại Vệ Lạc nhìn quanh đã xác định trong đám người thực sự không có Tố, cũng không có Mi đại gia cùng các diễm cơ bên cạnh nàng ta, xem ra, mặc kệ là dưới tình huống nào, bọn họ vẫn có thể may mắn sống sót, nói không chừng sẽ có lúc đông sơn tái khởi (đợi thời trở lại).

À, mà sao cũng không thấy Thành Hề?

Trong đám người, Thập Lục cô nương gần như điên cuồng, âm giọng non nớt kia lúc này đang gào khóc đinh tai, tóc tai bù xù như điên như dại, bên cạnh nàng, Chiêm Di cũng sắc mặt xám xịt, môi hắn trắng xanh, hai mắt vô thần, chỉ hung hãng nhìn chằm chằm vách đá bên cạnh, tuyệt vọng trong mắt càng ngày càng đậm.

Tiếng gào khóc càng ngày càng vang, không khí dần dần có thêm mùi hôi thối của xú uế. Tiếng động 'Ầm ầm ầm ầm' vang lên, Vệ Lạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một phụ nhân có địa vị ngang hàng với Thập Lục cô nương đang dập đầu, miệng lẩm bà lẩm bẩm, hình như đã phát điên thật rồi.

Vệ Lạc mới nhìn mấy lần, trong lòng cảm thấy buồn phiền, nàng từ từ lui đến một bên vách đá, cúi đầu, lặng lẽ dùng tay sờ sờ ống áo.

Trong ống tay áo của nàng còn lại mười mấy đao tệ, nhiêu đây không là gì, cái thật sự khiến Vệ Lạc an lòng, chính là thanh kiếm gỗ đang được giấu ở đấy.

Vệ Lạc chưa bao giờ thấy cảm kích sự kiên trì của bản thân như hiện giờ. Chỉ cần biết kiếm thuật, thì trong bất kỳ tình cảnh nào nàng vẫn có một phần thắng. Tuy chỉ một phần, nhưng đó cũng là hy vọng.

Tiếng la hét gào khóc càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang.

Sau Vệ Lạc, không còn ai bị đưa vào phòng giam nữa. Đồng thời, bọn họ cũng giống như đã bị quên mất, bên ngoài không có tiếng bước chân, cũng chẳng có lấy một thủ vệ(người trông coi) đi vào liếc mắt trông, nhìn sang hai bên đều là cửa và cửa sổ đá niêm kín.

Từng giây từng phút trôi qua, Vệ Lạc rũ mắt, yên lặng hô hấp theo cách của mình, dần dần, tiếng la hét bên ngoài đã không còn ảnh hưởng tới nàng.

Cũng không biết qua bao lâu, trong đám người vang một tiếng 'Ầm' thật lớn, lại là tiếng một người đập đầu vào đá, tiếp theo, mùi máu tanh tràn ngập khắp phòng, hiển nhiên là có người tự sát.

Vệ Lạc vẫn không giương mắt, nàng đang ở giữa một mảnh tối đen.

Tiếp đó, lại liên tiếp có người tự sát, dần dần, mùi máu tanh hòa lẫn với mùi hôi tràn ngập toàn bộ phòng đá

Vẫn không thấy thủ vệ xuất hiện.

Dần dần, mọi người đều tê dại, tiếng gào khóc do đó cũng nhỏ đi rất nhiều, chủ yếu nhất chính là, những người khóc lớn tiếng cổ họng đều đã khàn đặc, giờ đây chỉ có thể chốc chốc thút thít mà thôi.

Trong nhà đá vốn âm u dần dần rơi vào tối đen, trời đã chạng vạng, nhưng vẫn không có ai đưa đồ ăn đến.

Dần dần, đèn đuốc sáng lên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nề, lộn xộn.

Tiếng bước chân kia vừa truyền đến, tất cả mọi người trong phòng đá đều giật mình, cùng nhau ngẩng đầu lên, đặc biệt là những đồng nam xử nữ, mặt càng lộ rõ vẻ vui mừng chờ mong, xem ra bọn họ ngồi ở đây đến phát sợ rồi.

Vệ Lạc cũng dừng hô hấp, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nàng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên vách đá đối diện một mảng máu tung tóe! Máu trên đất đã đông đặc từ lâu, trong vũng máu đã đông cứng là một cái xác. Đây là một người thanh niên, một người Vệ Lạc quen biết, hắn khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt hẹp dài da dẻ hơi đen, chính là Chiêm Di.

Vệ Lạc liếc nhìn thi thể Chiêm Di một cái, vội vàng quay đầu đi. Đầu vừa quay qua, khóe mắt nàng liền chạm phải bốn năm thi thể nằm chết tại chỗ như nhau.

Bên ngoài tiếng bước chân càng ngày càng vang, càng ngày càng vang.

Chỉ chốc lát, âm thanh 'két két' của cửa đá bị đẩy ra truyền đến. Cửa đá vừa mở, trước mắt mọi người sáng ngời.

Vệ Lạc theo phản xạ nheo mắt lại, khi nàng mở mắt ra thì thấy ngoài cửa vô số ánh đuốc, giữa đám đuốc, một đám quý nhân mặc hoa phục cùng xe ngựa của bọn họ như ẩn như hiện.

Đứng ở ngoài cửa là chừng mười kiếm khách và một ít quân sĩ. Dẫn đầu là một hiền sĩ trung niên mập mạp vừa mới đi tới, bước chân đã vội dừng, đưa tay bịt miệng mũi.

Ông ta che miệng, bàn tay to liên tục vung lên, quát: "Ném toàn bộ người chết ra ngoài! Mang đồng nam xử nữ ra đây."

Tiếng quát của người này vừa ra, các đồng nam xử nữ đồng thời mừng rỡ kêu rộ lên.

Mấy kiếm khách đi vào, khiêng mấy thi thể mang ra ngoài. Bọn họ chân trước mới ra khỏi cửa, các đồng nam xử nữ liền không nhịn được nữa, từng người từng người vui mừng theo sát phía sau đi ra ngoài.

Tất cả mọi người trong phòng đá đều đỏ mắt chờ mong, hâm mộ nhìn các mỹ thiếu niên mỹ thiếu nữ này.

Các đồng nam xử nữ vừa rời đi, mọi người còn đang tha thiết nhìn thì đã thấy hai kiếm khách đi tới, trái phải hai bên đẩy cửa đá khép lại. Trong tiếng 'két két', cửa đá lần thứ hai đóng lại, trong phòng đá tối sầm.

Cửa đá vừa đóng, tiếng kêu thét đinh tai liền vang lên, Thập Lục cô nương nhào tới, nàng ta dùng sức đánh vào cửa đá, đánh liên tục cho tới khi bàn tay nhỏ béo ú đẫm máu đen xì nàng ta cũng không có cảm giác, xé cổ gào rít thật to: "Ta chính là bà con của Mi cơ! Ta chính là bà con của Mi cơ, muốn nàng cứu ta! Muốn nàng cứu ta!"

Tiếng gào thét vừa vang, trong phòng đá không ít người lắc đầu: Tự thân Mi cơ còn khó bảo toàn, làm sao còn nhớ tới người bà con này chứ?

Song, sau khi Thập Lục cô nương rít gào một lúc, cũng có bốn năm người như được đánh tỉnh, bọn họ cũng đồng loạt nhào tới, vừa đập vừa đánh cửa đá, cất tiếng cầu cứu, bọn họ nói những lời tương tự như Thập Lục cô nương, đều là người cùng quê với Mi cơ, hoặc họ hàng gì đó.

Ồn ào như vậy kéo dài đến giữa tối.

Trong vô tri, Vệ Lạc chỉ lẳng lặng tập luyện phương pháp hô hấp. Nhưng có chút thời gian như vậy, nàng làm sao luyện được cái gì. Chẳng qua là Vệ Lạc không muốn để mình thất thường, không muốn để mình bị điên cuồng tuyệt vọng xung quanh lây nhiễm mà thôi.

Ngày thứ hai.

Vẫn không có ai đến đưa bữa sáng.

Đến bữa tối, cuối cùng cửa đá cũng mở ra. Chẳng qua người tới cũng không phải là đưa đồ ăn, mà là mang người đi. Hai mươi kiếm khách vừa vào cửa, liền mang những người trên ba mươi được xem như trung lão niên, xách ra ngoài.

Tới đêm, cửa đá lần thứ ba mở ra, lại đi vào một nhóm kiếm khách, những kiếm khách này đem những nữ nhân còn lại trong đoàn ngũ, như nhóm người Thập Lục cô nương ôm ra ngoài.

Những người này vừa rời đi, còn lại là một ít nam nhân trẻ tuổi sức lực cường tráng, đương nhiên, trong đám này còn lẫn một tiểu nhi như Vệ Lạc. Đến bây giờ, nàng đều đứng ở nơi gốc tối, không nổi bật, cũng không nhúc nhích, phảng phất như không tồn tại, cũng chẳng biết những kẻ xách người ra là để sót nàng hay còn gì khác.

Thời gian trôi qua rất chậm, rất chậm.

Trong phòng đá còn lại không tới một trăm người, những người này phần lớn là kiếm khách, cũng có mười mấy tạp công. Lúc này Vệ Lạc cũng không cách nào luyện hô hấp nữa, nàng chỉ cảm thấy, phòng đá ít người, mỗi người lại hô hấp vô cùng nặng nề, ngay cả không khí cũng bắt đầu ngưng trệ.

Lại không tới nửa canh giờ, một loạt tiếng bước chân truyền đến. Nghe được tiếng bước chân này, một đám nam nhân đồng loạt quay đầu nhìn cửa lớn - rốt cuộc cũng đến phiên bọn họ.
-------------------o------------------

Edit: truthblue82

Chương 58: Vệ Lạc không thể không biểu hiện

'Két két kéttt'

Trong tiếng cửa đá chuyển động chói tai, trước mắt mọi người lại sáng ngời.

Dưới ánh đuốc, một giọng nói truyền đến, "Đuổi toàn bộ ra!"

Tuy nhiên có nhiều kiếm khách làm người uy nghiêm, giọng nói này vừa ra, không cần bọn họ đuổi, ngay lập tức có kiếm khách hơi phất vạt áo, ung dung đi ra.

Nhóm kiếm khách đã đi gần hết, đến đám tạp dịch cũng xiêu vẹo theo sau, Vệ Lạc bước theo đám kiếm khách và tạp dịch đó đi ra ngoài.

Trong ánh đuốc cháy hừng hực, rất nhiều cặp mắt liếc nhìn Vệ Lạc, có điều không ai làm khó dễ nàng - chi có một tiểu nhi xem lẫn trong này, đến sau xử trí cũng không muộn.

Đứng trước mười mấy quân sĩ mặt vô cảm, tay cầm giáo, là mười mấy kiếm khách đến áp giải. Những kiếm khách này cũng cùng đoàn xe với mọi người, có chút một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nên vẻ mặt cũng hoà hoãn cảm khái.

Không cần bọn họ ép buộc, đã có kiếm sư tự nhiên đi về phía trước, mọi người trật tự xếp thành một đội, cũng không cần dặn dò đã men theo đường đá, theo những bóng cây và cụm đuốc hai bên đi về phía trước.

Chỉ chốc lát, bọn họ đã tới bên trong một quảng trường.

Quảng trường này rất lớn, rất náo nhiệt. Hơn một ngàn cây đuốc chiếu sáng một vùng trời, chẳng khác chi ban ngày. Dưới gió xuân ấm áp, trên mặt đất được trải gấm cẩm đoàn, trên đó lại bày mấy tháp kỷ. Mà các quý nhân, nam bên trái, nữ bên phải, xếp thành hai hàng, đang ngồi quỳ chân trên tháp kỷ nói chuyện sôi nổi.

Cách tháp kỷ gần trăm mét, hai mươi, ba mươi đống lửa đang cháy, trong ánh lửa hừng hực bốc lên không trung, mười mấy con dê đang được quay nướng bên trên, vàng rực bóng loáng, hương thịt ngào ngạt bay đầy trong không khí. Làm cho đám người bị bỏ đói hai ngày liên tục nuốt nước miếng, bụng sôi sùng sục từng cơn, từng cặp mắt loé ánh xanh, nhìn chằm chằm thịt dê.

Ở hai hàng tháp kỷ, giữa các quý nhân và quý nữ, cứ cách một hai mét thì có một thiếu nữ xinh đẹp tô vẽ son phấn rực rỡ, nửa thân trên để trần, cặp vú hồng đào run run đang quỳ một gối.

Các thiếu nữ quỳ rất chỉnh tề, ba mươi, bốn mươi người xếp thành một đường, tạo nên một quang cảnh đặc biệt mỹ lệ.

Hai tay những thiếu nữ này giơ lên cao, trong lòng bàn tay là nửa đoạn ống trúc. Hàng tháp kỷ dài năm mươi mét, xếp bằng nhau, mà các thiếu nữ đang nâng ống trúc cũng xếp dài như thế.

Trong ống trúc to lớn, chảy một dòng rượu vàng óng ánh, thỉnh thoảng có quý nhân đi tới, một tay xoa xoa vân vê gương mặt của thiếu nữ, hai vú, một tay cầm chén rượu lên hấng rượu trong ống trúc.

Dù các quý nhân có hành động dâm ô như vậy, các thiếu nữ cũng không dám động đậy. Bất cứ người nào chuyển động, sẽ dẫn đến một loạt ống trúc ghép lại dài bốn mươi, năm mươi mét vỡ tan, khiến rượu trong ống đổ hết ra ngoài - đến lúc đó, ngay cả tính mạng các nàng cũng không đủ bồi thường.

Loại trò chơi lưu hành ở tầng lớp trên nước Tấn này Vệ Lạc đã nghe qua, nó có một cái tên khá đẹp, gọi là Tửu Khê. Ghép trúc làm suối, lấy rượu làm nguồn, làm thành suối rượu.

Ngay phía trước các quý nhân, cách bọn họ khoảng mười bước cũng có một loạt tháp kỷ, trên kỷ bày rượu thịt thơm ngon, nhưng lại không có ai ngồi. Cũng không biết là dành cho chủ nhân chủ trì buổi tiệc rượu này hay là dành cho Tấn Hầu?

Vệ Lạc nhìn kỹ, bốn gốc đông tây nam bắc, đều xếp một đội người, nhìn kỹ, những người này rõ ràng là một ít đồng nam xử nữ, hoặc là kiếm khách cao to, lại nhìn qua, Vệ Lạc mơ hồ thấy trong góc phía tây mấy người rất quen mặt. Mấy người này đều là người trong đoàn xe, chỉ là chiều cao không quá nổi trội mà thôi.

Một tiếng ho nhẹ, người hiền sĩ mập mạp đã mang họ ra khỏi phòng đá, tiến lên một bước chắp tay về phía các quý nhân, nịnh nọt cười lớn tiếng: "Các vị các hạ, những kiếm khách và tạp dịch ở bốn gốc này đều là tội nô, nếu có vị các hạ nào vừa ý, có thể phái người mang đi."

Ông ta nói tới đây, thì vung tay phải lên.

Theo động tác tay vung lên của ông, đội xử nữ ở góc phía đông bị đẩy tới.

Xử nữ đi đến trước các tháp kỷ, đặt mình dưới ánh đuốc sáng rực, ngũ quan da dẻ hiện rõ từng đường nét. Vệ Lạc nhìn một cái, phát hiện cùng là các xử nữ nhưng những người ở góc phía Tây, tướng mạo đặc biệt xinh đẹp hầu như không có, đại thể chỉ là thanh tú, phong thái trên trung bình thôi.

Lúc nhóm xử nữ đến gần, những quý nhân ngồi phía trước lười biếng liếc một cái thì không để ý nữa, tay bọn họ vẫn còn đặt ở trên người đám mỹ nữ đang nâng tửu khê - nhìn các nàng không ngừng run rẩy dưới sự dâm loạn của mình, hoặc bởi vì lo lắng tửu khê trên đỉnh đầu mà không dám động đậy, loại lạc thú này đương nhiên là vược xa nhóm xử nữ trước mắt.

Tận một lúc sau, mới có hai quý nhân ngồi sau lười biếng chỉ chỉ, chia năm xẻ bảy nhóm xử nữ này, cuối cùng chỉ còn lại ba bốn người. Các xử nữ còn lại bị người mang theo, đưa đến trong đội ngũ của đám người Vệ Lạc.

Tuyển xong góc phía Đông, liền đến phiên góc phía Nam.

Ở góc phía Nam là vài đồng nam, những đồng nam này cùng nhóm xử nữ giống nhau,không có người nào đặc biệt nổi bật, chỉ là hơi cao to một chút, hay khuôn mặt bắt đầu có nét nam tính kiên cường, hoặc da dẻ thô đen.

Cũng là mấy quý nhân ngồi trên tháp kỷ phía sau tiện tay lấy, còn lại năm sáu đồng nam bị mang tới trong đội của Vệ Lạc.

Tiếp theo là phía Tây.

Trong góc phía Tây có xữ nử cũng có đồng nam, đều là những người trong đoàn xe Vệ Lạc thấy quen, tướng mạo đẹp đẽ, Vệ Lạc ấn tượng hơi sâu đều không ở đây.

Trải qua một vòng chọn lựa, còn lại mấy người theo thường lệ cũng quy về đội Vệ Lạc.

Tiếp theo là bên góc chếch phía Bắc, cũng có xử nữ cùng đồng nam.

Ước chừng nửa giờ, khi những thiếu nữ đang quỳ một gối, hai tay nâng ống rượu bắt đầu hơi lung lay không vững, thì lúc này hiền sĩ mập mạp kia mới vung tay lên, tiếng cười nịnh nọt truyền ra, "Các vị các hạ, bên trong đội cuối cùng này, có không ít kiếm sư, tạp dịch cường tráng. Chư vị nếu vừa ý, cứ việc lấy dùng, những người không được nhóm các hạ lựa chọn sẽ trở thành công nô (nô lệ lao động)."

Trong tiếng cười sảng khoái của ông ta, đội của Vệ Lạc bị nhóm kiếm khách áp giải lại đây.

Bọn họ vừa đến trước mặt quý nhân, thì bị giáo phía sau đẩy ra, một lần nữa xếp thành hàng. Chỉ chốc lát, hơn một trăm người bị áp chế gồm kiếm sư, tạp dịch, xử nữ, đồng nam, xếp thành bốn đội.

Đội ngũ bọn họ vừa mới xếp xong, kiếm sư liền bị mấy quý nhân hàng trước nhất phân đi. Tiếp theo nhóm kiếm khách cũng bị mấy quân sĩ áp giải đi - bọn họ là quân sĩ Tấn Hầu phái tới để tuyển chọn.

Nhóm kiếm khách vừa đi, Vệ Lạc xen lẫn trong đám tạp dịch đã bị đẩy ra hàng trước.

Ánh đuốc hừng hực, xung quanh sáng rực.

Nhóm tạp dịch vừa đứng ra, trong các quý nhân liền truyền đến một giọng thiếu nữ khẽ ồ lên, ngón tay quý nữ kia chỉ Vệ Lạc, kinh ngạc hỏi: "Tiểu nhi đen xấu như vậy, tại sao cũng ở trong hàng ngũ được chọn?"

Lời quý nữ kia khiến các quý nhân đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn Vệ Lạc, nhất thời bọn họ đều nhíu mày, Vệ Lạc cảnh giác phát hiện, rất nhiều người trong mắt xuất hiện sát ý.

Xác thực trong tất cả, nàng chắc chắn là người vô dụng nhất, kém cỏi nhất - không sắc, không tài, thân thể không cường tráng, coi như làm kẻ xây mộ là tầng lớp thấp nhất cũng lãng phí lương thực, bởi vì khẳng định nàng chịu không được hai tháng!

Vệ Lạc ngẩng đầu, đối diện vô số cặp mắt tựa như nhìn người chết, nàng cười cười, tiến lên một bước, để bản thân hoàn toàn hiện rõ dưới ánh đuốc sáng rực.

Sau lưng Vệ Lạc, người chủ trì to béo đang muốn kêu người mang nàng đi xử lý, lời ông ta còn ở khóe miệng, liền kinh ngạc nhìn thấy tiểu nhi đen xấu này đang thong dong đi ra, mặt còn mỉm cười. Ông ta ngớ ra, tay giơ giữa không trung, nhất thời không chắc được là có muốn bắt Vệ Lạc hay không.

Mới do dự nửa khắc, tay của ông ta liền thả xuống - không ít quý nhân hai mắt đang sáng ngời, hiển nhiên là cảm thấy hứng thú với tiểu nhi đen đúa xấu xi này. Ông ta chớp mắt cũng nhìn ra, các kiếm sư trong đội ngũ dù có cường tráng, bị bỏ đói hai ngày cùng với tiền đồ vô định cũng khiến tinh thần suy sụp, sắc mặt xám xịt, ánh mắt mờ mịt.

Chỉ có tiểu nhi này hai mắt sáng ngời, sắc mặt bình tĩnh như thường, bước chân vững vàng, sự ung dung và phong thái kia có khác nào đang dạo chơi trong sân vắng, xác thực có thể khiến người nảy sinh chút hiếu kỳ.

Vệ Lạc nhanh chân đi ra, hai mắt sáng quắt dị thường của nàng đong đưa, nghiêm túc nhìn về phía các quý nhân. Dưới ánh mắt mọi người, nàng vái chào về phía trước thật sâu, âm giọng réo rắt nói: "Tiểu nhi tuy xấu, nhưng biết chữ, tính toán được sổ sách, trông coi được thư phòng. Tốt tựa một mũi khoan sắt, ví thử không bỏ nó vào trong bao tải, sao nó có thể phá túi mà ra chứ?"

Vệ Lạc vừa nói xong, trong đám quý nhân liền có mấy cặp mắt sáng lên.

Vệ Lạc ngẩng đầu, hai mắt sáng như sao, "Như chư vị đại nhân đây, thân cao hiên ngang, ngôn từ chậm rãi, khiến cho người vừa thấy đều vui thích, quả thật trời cao thiên vị người. Tay chân tiểu nhi như đốt tre, vóc người tựa loài quế, nhìn xa giống que than, nhưng nhìn gần cũng đáng mến," nàng vừa nói, vừa rung đùi đắc ý, bỗng dưng bên trong đám quý nhân truyền ra hai tiếng thiếu nữ phì cười. Bắt đầu như vậy, tiếng cười càng lúc càng lớn.

Chúng quý nhân đánh giá dưới ánh đuốc, thân thể nhỏ bé của Vệ Lạc kia vừa gầy vừa đen, lại thấy bộ dạng nàng rung đùi đắc ý nói khoác, nghĩ tới nàng là đang khoa trương chính mình 'tay chân như trúc, vóc người tựa quế', rõ ràng là vừa gầy vừa nhỏ, nàng lại càn rỡ so sánh với sự đơn thuần chính trực của trức và hương thơm của quế, nâng mình lên cao một bậc. Lại nghe nàng nói rằng, 'nhìn xa thì giống que than, nhìn gần thì cũng đáng mến', không khỏi đều không nhịn được bật cười.

Trong tiếng cười lớn của mọi người, Vệ Lạc trọn to mắt, hết sức nghiêm túc, hết sức đoan trang, cằm khẽ nâng, mũi vểnh lên trời, rất kiêu ngạo tự tin nói tiếp, "Tiểu nhân cũng ngôn từ chậm rãi, cũng là người trời xanh ưu ái." Nàng nói tới đây, thở dài một tiếng, giọng có chút buồn buồn lớn tiếng nói: "Chỉ là trời xanh lấy tinh hoa âm dương chiếu cố tiểu nhân, lúc nặn thân thể cho tiểu nhân, rắc lượng ít một chút, cô đặc một chút, lại thêm xíu đá đen..."

Vệ Lạc mới vừa nói tới đây, tiếng cười "ha ha ha ha" rung trời vang lên, đảo mắt liền che mất tiếng nói của nàng.

Cười vui vẻ nhất, vẫn là đám quý nữ, các nàng cười rất lớn, lại nhìn Vệ Lạc đen nhẻm dưới ánh đuốc, nhớ tới nàng nói 'nhìn xa thì giống que than', 'Lại thêm xíu đá đen', thì cũng không nhịn được nữa chống eo cười đến nghiêng ngả.

Vào lúc này, giữa sân cực khổ nhất chính là những thiếu nữ đang nâng tửu khê, các nàng người nào cũng cố nén cười, bởi vì nhịn cười khổ sở, về lâu, mấy khuôn mặt xinh đẹp đều co giật, vặn vẹo.

Vệ Lạc hoàn toàn khiến những người kia nhìn mình, lúc ánh mắt mang theo sát ý chuyển thành thiện ý thỉ không khỏi thở dài ra một hơi. Tuy nhiên không có ai lên tiếng, nàng còn không dám thả lỏng, bởi vậy vẫn giơ cằm như cũ, nghểnh đầu, rất tự tin lộ liễu bày ra bản mặt đen thui, mặc đoàn người tiếp tục thưởng thức, tiếp tục cười vui.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro